Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13.2
Sau mười tám năm ròng rã, cuối cùng tôi mới nhận ra được một chân lí cực kì cực kì đúng đắn, đó chính là lợi ích của tình yêu đem lại cho bản thân.
Đúng như khoa học nói, một ngày của một người cô đơn tương đương với hút mười lăm điếu thuốc, tôi thấy bản thân mình sau một thời gian ngập tràn trong tình yêu thì thay đổi hoàn toàn, cái thay đổi dễ dàng nhận ra đó chính là tôi đã tăng được vài kg, da dẻ hồng hào căng bóng, vóc dáng cũng không còn lêu nghêu gầy guộc như trước nữa, và quan trọng là tâm hồn lúc nào cũng vui tươi hân hoan rạng rỡ.
Công nhận, tất cả đều là nhờ công lao nuôi nấng của "em người yêu" đẹp trai của tôi, thật sướng.
Đấy, tình yêu đối với con người quan trọng lắm nhé, bảo sao mà con gái gần ba mươi tuổi sẽ phải vắt chân lên cổ mà chạy... đi tìm chồng để không bị gán mác "gái ế". Cái gì mà FA tự do, cái gì mà FA sướng lắm ai ơi... lừa đảo hết đấy.
Giờ ra chơi, tôi đồng phục thể thao, tóc buộc đuôi ngựa đang ngồi vừa nhai bánh mì vừa rung đùi đợi tên nhóc Hoàng, rõ ràng là cậu ta hẹn tôi xuống đây trước, ấy thế mà khi tôi mua đồ ăn ngồi vểnh râu trên bàn rồi vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện, đấy, tôi là tôi hiền lành, chứ ai đời lại để con gái nhà người ta chờ đợi thế này không cơ chứ.
- Chào cậu, tôi ngồi đây với cậu được không?
Tôi giật mình vì giọng nói lạ hoắc vang lên, ngẩng đầu lên, một cậu bạn đang cầm chai nước lọc, nhìn tôi cười. Chú ý nhé, là nhìn tôi... và cười.
- Ơ...
Tôi chưa kịp nói câu từ chối thì cậu ta đã kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi mọt cách vô cùng tự nhiên, vẫn nụ cười rạng rỡ, cậu ta nhìn tôi:
- Cậu đeo thẻ xanh, cậu cũng học lớp 12 hả? Nhưng tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ, cậu mới chuyển đến đây hả? Tại tôi thấy cậu ngồi một mình...
Sau một tràng bắn liên thanh toàn mấy câu hỏi chả đâu vào đâu tôi mới thầm đánh giá cái tên ngồi cạnh tôi, loại con trai lắm mồm nhanh miệng này, giống hệt ông anh Khann bá đạo cạnh nhà, chẹp... Nhìn thì cũng đẹp trai đấy, cũnb đeo thẻ xanh, mặt mũi trắng trẻo kiểu công tử đào hoa, đầu tóc kiểu cách màu nâu đỏ, chắc là một trong số những anh chàng đẹp trai nổi tiếng trong khối chuyên đi "thả thính" con gái nhà lành.
Tuy nhiên có hơi bất ngờ, đối tượng thả thính lần này... là tôi!!!
- À không, tôi... học ở đây từ năm nhất. - Tôi mỉm cười đáp lại rất khách sáo, mấy cái thể loại người đẹp trai kiểu này luôn là trung tâm của sự chú ý thì biết đến ai chứ!
- Vậy sao? Một người như cậu mà tôi lại không biết sao? - Cậu ta có vẻ ngạc nhiên lắm, ừ thì cũng đúng, tôi là một học sinh vô cùng mờ nhạt, tôi nói rồi mà, thành tích bình thường, nhan sắc bình thường, duy chỉ có khả năng chơi bóng rổ kha khá, nhưng từng đó thì ăn thua gì so với hàng hoạt học sinh giỏi cấp quốc gia, hàng loạt hotgirl tiểu thư nhà giàu, hàng loạt đại ca ăn chơi khét tiếng...
- Một người như tôi... thì làm sao cơ? -Tôi nheo mắt, bộ tôi bị dị tật hay sao mà cậu ta phải biết tôi, thật nực cười với cái tên này.
- Thì vừa xinh vừa trắng, lại còn cao nữa?
- Hả? - Tôi trợn tròn đôi mắt của mình, suýt chút nữa phun hết nước đang trong miệng vào mặt cậu ta - Cậu vừa khen tôi hả?
Cái thể loại khủng bố gì đây? Tôi là tôi vừa có một anh chàng khen xinh đấy, cả khen trắng, khen cao nữa, từ cái thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa bao giờ được gán với mấy từ đó đâu.
Đúng là... lừa đảo.
Cậu ta nghĩ tôi tin chắc, tôi đâu có điên, càng không tự ảo tưởng sức mạnh.
- Thì cậu xinh thật mà!
- Xinh thì làm sao? Tính tán tỉnh à?
Xin đính chính, cái giọng nói vừa vang lên không phải là của tôi, mà là của nhóc Hoàng. Cậu ta từ đâu lù lù xuất hiện với khuôn mặt như muốn giết người, kèm theo đó là cả thân hình bốc khói ngùn ngụt.
Cậu bạn đẹp trai ngớ ngác nhìn Hoàng, rồi quay qua nhìn tôi, hỏi câu ngơ ngác:
- Ơ, đây là... em trai cậu à?
- À không... đây là... - Tôi định lên tiếng giải thích mọi chuyện thì tên Hoàng đã tiến đến, lôi phắt tôi đứng dậy.
Liền sau đó, cậu ta nắm chặt tay tôi rồi tuyên bố:
- Dẹp ngay ý định tán tỉnh bạn gái của tôi đi ông anh, đừng nghĩ tôi học lớp mười là dễ đối phó.
Liền sau đó cậu ta kéo phắt tôi đi để lại cậu bạn mặt thộn ra như mặt cún. Sặc, cái thể loại gì thế này? Tôi chỉ là đến căng tin thôi mà cũng xảy ra chuyện được, thật là điên...
- Ê, cậu bị dở người hả? - Tôi nhăn nhó nhìn Hoàng. - Bánh mì của tôi còn chưa ăn xong mà cậu lôi ra đây, không thấy tiếc tiền tiếc của à?
- Linh tính ngồi trong căng tin ăn uống với cái bộ dạng này hả? Lại còn tự dưng buộc tóc cao nữa chứ, thật là bực mình mà... - Cậu ta không những không xin lỗi lại còn nhìn tôi chống tay nghiến răng tức giận.
Cái thái độ... chết tiệt gì thế này?
- Tôi làm sao? Buộc tóc thì làm sao, dài rồi thì phải buộc lên chứ cậu tính để loã xoã như con điên trốn trại ấy hả?
- Dài rồi sao Linh không đi cắt đi, để kiểu tóc ngắn như mọi khi ấy.
- Thế chứ tên chết tiệt nào nói thích tóc dài đấy hả? - Tôi điên máu suýt túm lấy cậu ta mà đánh cho bẹp dí.
Rõ ràng là cậu ta nói muốn tôi để tóc dài, thân là bạn gái, tôi ít nhất là không đi cắt tóc nữa, thế mà bây giờ giở cái giọng nghe mà tức ộc máu mồm.
- Không thích nữa, lát về học tôi chở đi cắt tóc.
- Này, logic của cậu bị chập mạch hả? Rốt cuộc là làm sao?
- Cái gáy đó... thằng nào nhìn cũng muốn nổi máu dê thôi, thế nên Linh thả tóc xuống đi. Cái tên vừa rồi suýt nữa muốn tán tỉnh Linh đấy.
- Ghen thì nói là ghen đi, bày đặt quá, thật là...
Khuôn mặt của Hoàng thoáng đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn lên giọng quát:
- Ừ ghen, là tôi ghen đấy. Ai bảo tại Linh cơ, ít nhất bản thân cũng phải nhận ra mình càng lúc cành dễ thương để còn biết lối tránh xa mấy thằng đeo bám chứ, đằng này cứ cười toe toét chạy hết chỗ này chỗ khác gây sự chú ý, thật là bực mình mà.
- Tôi gây sự chú ý cái gì? - Tôi hỏi xong, giật mình nhận ra điều gì đó, liền nheo mắt đểu cáng nhìn Hoàng - Cậu vừa mới khen tôi dễ thương đúng không?
- Không có, ai khen, ảo tưởng... - Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi.
- Ế, rõ ràng vừa mới khen tôi dễ thương mà, cậu ghen đáng yêu thật đấy, hihi... - Tôi đưa tay nhéo đôi má của Hoàng.
- Đau... đau...
Đúng rồi, tôi yêu một cậu nhóc thua tuổi mình, có sao không?
Cậu ấy không phải một người trưởng thành, không phải một người lớn với cái não suy nghĩ rất chín chắn. Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc đang lớn, nhưng chúng tôi vẫn có một tình yêu rất đẹp cơ mà, cái khoảng cách kia thì có là gì chứ?
Chờ cậu ấy lớn, thú vị cực!!!
End chương 13
Thành thật xin thứ lỗi các bạn vì cái chương vô cùng sến súa trẻ con này, vì thế bù lại chương sau mình sẽ viết... mất máu nhá, hihi
Đúng như khoa học nói, một ngày của một người cô đơn tương đương với hút mười lăm điếu thuốc, tôi thấy bản thân mình sau một thời gian ngập tràn trong tình yêu thì thay đổi hoàn toàn, cái thay đổi dễ dàng nhận ra đó chính là tôi đã tăng được vài kg, da dẻ hồng hào căng bóng, vóc dáng cũng không còn lêu nghêu gầy guộc như trước nữa, và quan trọng là tâm hồn lúc nào cũng vui tươi hân hoan rạng rỡ.
Công nhận, tất cả đều là nhờ công lao nuôi nấng của "em người yêu" đẹp trai của tôi, thật sướng.
Đấy, tình yêu đối với con người quan trọng lắm nhé, bảo sao mà con gái gần ba mươi tuổi sẽ phải vắt chân lên cổ mà chạy... đi tìm chồng để không bị gán mác "gái ế". Cái gì mà FA tự do, cái gì mà FA sướng lắm ai ơi... lừa đảo hết đấy.
Giờ ra chơi, tôi đồng phục thể thao, tóc buộc đuôi ngựa đang ngồi vừa nhai bánh mì vừa rung đùi đợi tên nhóc Hoàng, rõ ràng là cậu ta hẹn tôi xuống đây trước, ấy thế mà khi tôi mua đồ ăn ngồi vểnh râu trên bàn rồi vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện, đấy, tôi là tôi hiền lành, chứ ai đời lại để con gái nhà người ta chờ đợi thế này không cơ chứ.
- Chào cậu, tôi ngồi đây với cậu được không?
Tôi giật mình vì giọng nói lạ hoắc vang lên, ngẩng đầu lên, một cậu bạn đang cầm chai nước lọc, nhìn tôi cười. Chú ý nhé, là nhìn tôi... và cười.
- Ơ...
Tôi chưa kịp nói câu từ chối thì cậu ta đã kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi mọt cách vô cùng tự nhiên, vẫn nụ cười rạng rỡ, cậu ta nhìn tôi:
- Cậu đeo thẻ xanh, cậu cũng học lớp 12 hả? Nhưng tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ, cậu mới chuyển đến đây hả? Tại tôi thấy cậu ngồi một mình...
Sau một tràng bắn liên thanh toàn mấy câu hỏi chả đâu vào đâu tôi mới thầm đánh giá cái tên ngồi cạnh tôi, loại con trai lắm mồm nhanh miệng này, giống hệt ông anh Khann bá đạo cạnh nhà, chẹp... Nhìn thì cũng đẹp trai đấy, cũnb đeo thẻ xanh, mặt mũi trắng trẻo kiểu công tử đào hoa, đầu tóc kiểu cách màu nâu đỏ, chắc là một trong số những anh chàng đẹp trai nổi tiếng trong khối chuyên đi "thả thính" con gái nhà lành.
Tuy nhiên có hơi bất ngờ, đối tượng thả thính lần này... là tôi!!!
- À không, tôi... học ở đây từ năm nhất. - Tôi mỉm cười đáp lại rất khách sáo, mấy cái thể loại người đẹp trai kiểu này luôn là trung tâm của sự chú ý thì biết đến ai chứ!
- Vậy sao? Một người như cậu mà tôi lại không biết sao? - Cậu ta có vẻ ngạc nhiên lắm, ừ thì cũng đúng, tôi là một học sinh vô cùng mờ nhạt, tôi nói rồi mà, thành tích bình thường, nhan sắc bình thường, duy chỉ có khả năng chơi bóng rổ kha khá, nhưng từng đó thì ăn thua gì so với hàng hoạt học sinh giỏi cấp quốc gia, hàng loạt hotgirl tiểu thư nhà giàu, hàng loạt đại ca ăn chơi khét tiếng...
- Một người như tôi... thì làm sao cơ? -Tôi nheo mắt, bộ tôi bị dị tật hay sao mà cậu ta phải biết tôi, thật nực cười với cái tên này.
- Thì vừa xinh vừa trắng, lại còn cao nữa?
- Hả? - Tôi trợn tròn đôi mắt của mình, suýt chút nữa phun hết nước đang trong miệng vào mặt cậu ta - Cậu vừa khen tôi hả?
Cái thể loại khủng bố gì đây? Tôi là tôi vừa có một anh chàng khen xinh đấy, cả khen trắng, khen cao nữa, từ cái thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa bao giờ được gán với mấy từ đó đâu.
Đúng là... lừa đảo.
Cậu ta nghĩ tôi tin chắc, tôi đâu có điên, càng không tự ảo tưởng sức mạnh.
- Thì cậu xinh thật mà!
- Xinh thì làm sao? Tính tán tỉnh à?
Xin đính chính, cái giọng nói vừa vang lên không phải là của tôi, mà là của nhóc Hoàng. Cậu ta từ đâu lù lù xuất hiện với khuôn mặt như muốn giết người, kèm theo đó là cả thân hình bốc khói ngùn ngụt.
Cậu bạn đẹp trai ngớ ngác nhìn Hoàng, rồi quay qua nhìn tôi, hỏi câu ngơ ngác:
- Ơ, đây là... em trai cậu à?
- À không... đây là... - Tôi định lên tiếng giải thích mọi chuyện thì tên Hoàng đã tiến đến, lôi phắt tôi đứng dậy.
Liền sau đó, cậu ta nắm chặt tay tôi rồi tuyên bố:
- Dẹp ngay ý định tán tỉnh bạn gái của tôi đi ông anh, đừng nghĩ tôi học lớp mười là dễ đối phó.
Liền sau đó cậu ta kéo phắt tôi đi để lại cậu bạn mặt thộn ra như mặt cún. Sặc, cái thể loại gì thế này? Tôi chỉ là đến căng tin thôi mà cũng xảy ra chuyện được, thật là điên...
- Ê, cậu bị dở người hả? - Tôi nhăn nhó nhìn Hoàng. - Bánh mì của tôi còn chưa ăn xong mà cậu lôi ra đây, không thấy tiếc tiền tiếc của à?
- Linh tính ngồi trong căng tin ăn uống với cái bộ dạng này hả? Lại còn tự dưng buộc tóc cao nữa chứ, thật là bực mình mà... - Cậu ta không những không xin lỗi lại còn nhìn tôi chống tay nghiến răng tức giận.
Cái thái độ... chết tiệt gì thế này?
- Tôi làm sao? Buộc tóc thì làm sao, dài rồi thì phải buộc lên chứ cậu tính để loã xoã như con điên trốn trại ấy hả?
- Dài rồi sao Linh không đi cắt đi, để kiểu tóc ngắn như mọi khi ấy.
- Thế chứ tên chết tiệt nào nói thích tóc dài đấy hả? - Tôi điên máu suýt túm lấy cậu ta mà đánh cho bẹp dí.
Rõ ràng là cậu ta nói muốn tôi để tóc dài, thân là bạn gái, tôi ít nhất là không đi cắt tóc nữa, thế mà bây giờ giở cái giọng nghe mà tức ộc máu mồm.
- Không thích nữa, lát về học tôi chở đi cắt tóc.
- Này, logic của cậu bị chập mạch hả? Rốt cuộc là làm sao?
- Cái gáy đó... thằng nào nhìn cũng muốn nổi máu dê thôi, thế nên Linh thả tóc xuống đi. Cái tên vừa rồi suýt nữa muốn tán tỉnh Linh đấy.
- Ghen thì nói là ghen đi, bày đặt quá, thật là...
Khuôn mặt của Hoàng thoáng đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn lên giọng quát:
- Ừ ghen, là tôi ghen đấy. Ai bảo tại Linh cơ, ít nhất bản thân cũng phải nhận ra mình càng lúc cành dễ thương để còn biết lối tránh xa mấy thằng đeo bám chứ, đằng này cứ cười toe toét chạy hết chỗ này chỗ khác gây sự chú ý, thật là bực mình mà.
- Tôi gây sự chú ý cái gì? - Tôi hỏi xong, giật mình nhận ra điều gì đó, liền nheo mắt đểu cáng nhìn Hoàng - Cậu vừa mới khen tôi dễ thương đúng không?
- Không có, ai khen, ảo tưởng... - Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi.
- Ế, rõ ràng vừa mới khen tôi dễ thương mà, cậu ghen đáng yêu thật đấy, hihi... - Tôi đưa tay nhéo đôi má của Hoàng.
- Đau... đau...
Đúng rồi, tôi yêu một cậu nhóc thua tuổi mình, có sao không?
Cậu ấy không phải một người trưởng thành, không phải một người lớn với cái não suy nghĩ rất chín chắn. Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc đang lớn, nhưng chúng tôi vẫn có một tình yêu rất đẹp cơ mà, cái khoảng cách kia thì có là gì chứ?
Chờ cậu ấy lớn, thú vị cực!!!
End chương 13
Thành thật xin thứ lỗi các bạn vì cái chương vô cùng sến súa trẻ con này, vì thế bù lại chương sau mình sẽ viết... mất máu nhá, hihi
Bình luận facebook