Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
...Rộp... Roạt...roạt... ực...
- Muahaha, nhìn mặt thằng nam chính ngu quá, haha... - Tôi vỗ đùi đôm đốp, ngửa mặt lên trời cười rú lên như một con điên trốn trại. Sau đó chỉ vào màn hình máy tính khoái trá vì nam chính bị biên kịch cho ăn hành ác liệt.
- Mày im lặng đi, con gái con đứa vô duyên không chịu được! - Đấy là cái giọng bực tức cằn nhằn của ông anh họ hắc ám, kèm theo đó là một cú cốc đầu đau đến mức lủng hộp sọ.
- Đau... - Tôi ôm đầu, quay lên nhìn ông anh, mắt ai oán - Đồ điên, muốn giết con người ta hay sao mà mạnh tay vậy? Em đã không thông minh được bao nhiêu thì chớ. Xem phim thì phải gây ra tiếng động chứ im lặng làm sao được, đúng là điên không phải lối.
- Về nhà mày mà xem, để yên anh ngủ. - Anh tôi quát lên, kiểu như muốn đánh người.
- Nhà em bảo dưỡng điều hoà thì em mới vác xác sang đây chứ, trời thì nóng như đổ lửa anh muốn giết người hay sao mà đuổi em về! - Tôi sửng cồ cãi lại - Mà bây giờ thì cũng là ba giờ chiều rồi còn ngủ nghê gì nữa, chắc trưa lại nhậu nhẹt say bí tỉ ý gì, chẹp, tí em méc hai bác, học hành tốt nghiệp không lo, suốt ngày rượu chè.
- Ừ, đi mà méc. - Anh tôi không biết sợ - Anh mày còn đang tínn mượn rượu táng cho mày một trận đây này, cho năm giây mà không về, đừng trách anh.
- Không về đấy, làm gì nhau. - Tôi hất mặt đanh đá, bây giờ mà về nhà trong cái thời tiết bốn chục độ này lại không có điều hoà thì có mà nóng phát điên lên à. - Nhà này là nhà hai bác xây, không phải nhà anh, muốn đuổi mà đuổi được à?
- Nhưng phòng này là phòng của anh, mày đang chưng dụng cái bàn học cùng với cái máy tính của anh, biến về ngay lập tức. - Anh tôi dơ chiếc dép tông lên đe doạ. - Mày có nóng chết cũng không liên quan đến anh.
Tôi bực mình muốn phát điên, cái đồ anh như cục...đất, đối xử với em gái không ra cái gì, thế chứ mọi lần ông anh tôi bị hai bác quát sang tá túc trong phòng tôi rồi bày bừa ra một bãi chiến trường rồi phủi đít bỏ về thì làm sao, làm anh thật khó, khó cái con khỉ khô, lừa người hết.
Tôi giơ chiếc điện thoại của mình lên trước mặt ông anh, hùng hồn tuyên bố:
- Anh mà đuổi em về, em sẽ đăng cái ảnh này lên facebook.
Cái ảnh mà tôi nói, chính xác, đó là cái ảnh "khoả thân ngoáy mũi" huyền thoại mà tôi lấy ra để đe doạ hàng nghìn lần, thực ra cuộc đời đối xử cũng rất công bằng, lúc đó tôi thử camera của điện thoại mới, đúng lúc ông anh từ nhà tắm bước ra, trên người mặc duy nhất cái quần đùi màu đen, tóc tai ướt sũng nước và tay thì đang thọc vào lỗ mũi, khuôn mặt lúc đấy thì nhìn thốn vô cùng.
- Không phải trước đây hứa xoá đi rồi sao? Chơi bẩn.
- Ai chơi bẩn, em xoá ảnh gốc đi, cái này là bản sao thôi mà. Em còn khoảng hơn chục cái bản sao này nữa cơ. - Tôi khoái trá tuyên bố.
- Oát con... Muốn chết thật rồi. - Anh nghiến răng tức giận, ghì chặt chiếc dép trên tay với sự phẫn nộ cùng cực.
Lại một cuộc rượt đuổi cực kì hăng máu hệt như phim hành động diễn ra trong căn phòng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, tôi vừa ôm điện thoại vừa chạy hộc máu mồm để né chiêu "Dép long thập bát chưởng" của ông anh, đến lúc tôi nghĩ là mình không còn hơi sức đâu mà chạy nữa, thì tôi tiến đến phía cửa... với ý định "chuồn là thượng sách", lần này thì tôi chọc đúnb tổ kiến lửa của ông anh rồi.
Ai có ngờ.
Khoảnh khắc tôi mở cánh cửa phòng ra tháo chạy, thì đập vào mắt tôi là một khuôn mặt, giật phắt mình một cái, người tôi theo quán tính lao về phía trước....
- Ối...
"Cạch...bộp...rầm...rầm..."
Hiện trường vụ án... Hai con người nằm bẹp dí trên sàn với cái đầu quay mòng mòng vì choáng váng và bên cạnh là một ông anh trên tay đang cầm chiếc dép tông trong trạng thái hoảng hốt...
Đúng là... cạn lời!
.............................
- Em xin lỗi anh, khiến anh bị ngã thế này. - Tôi khép nép xin lỗi anh chàng đang đứng trước mặt, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hối lỗi, thầm rủa xả hàng nghìn từ trong bụng, cuộc đời thảm như chó cắn vậy.
- Không sao không sao, là anh tự dưng đứng đấy thôi, không phải lỗi của em đâu. - Anh chàng lạ mặt nhìn tôi cười tươi rói, thế nào là nụ cười toả nắng, thế nào là nụ cười sát thủ, chính là đây chứ đâu xa, trai đẹp đúng là chỉ cần nhìn thôi cũng thấy bổ cả mắt.
- Em họ tớ nó chuyên đi gây hoạ vậy đấy, cậu thông cảm nhé. - Anh tôi gãi gãi đầu cười một cách vô cùng khách sáo, sau đó quay sang nhìn tôi, lừ mắt.
- Thế chứ không phải anh đuổi em thì mới tông rầm vào anh này à, chỉ biết sỉ vả người ta là nhanh, thật là... - Tôi không kiêng nể có người lạ mặt ở đây mà vênh mặt lên cãi với ông anh họ hắc ám của mình.
- Sỉ vả cái gì, là anh nói thật nghe chưa, không phải em lúc nào cũng gây hoạ còn gì.
- Lúc nào cái gì mà lúc nào, thỉnh thoảng thôi, là thỉnh thoảng mới gây hoạ.
- Phụt...
Tôi đang trong tư thế chiến đấu hết mình thì tiếng phụt vang lên, là của anh chàng lạ mặt vừa bị tôi tông phải, bây giờ tôi mới nhận ra mình bất lịch sự với người lạ như thế thế nào, lại gây cho người ta ấn tượng xấu rồi, thế là tôi đành nuốt cơn giận xuống, thu gai lại, nhưng trong lòng vẫn rủa ông anh mình bằng hàng nghìn từ chửi thề không mấy hay ho.
- Mà hôm nay cậu qua nhà tớ làm gì vậy? - Anh khanh hỏi cậu bạn đẹp trai của mình. - À mà đúng rồi, tớ với cậu hẹn nhau hoàn thành báo cáo ngày mai nộp mà, hồi trưa lỡ uống say quá quên mất.
Đấy, đúng là anh em dù không phải máu mủ ruột rà nhưng ít nhất chung họ chung hàng có nguy cơ rất giống nhau, cái tính hay quên của tôi là thừa hưởng từ ông anh hắc ám này còn ai vào đây nữa.
- Không sao, tớ đến rồi bây giờ cùng làm. Mà Khanh có cô em gái xinh xắn thế này bây giờ tớ mới biết. Xin chào, rất vui được biết em, anh tên là Tú, bạn cùng lớp với Khanh. Em tên là gì nhỉ?
Tôi bị nụ cười cực kì duyên kia thu hút, cha mẹ ơi ăn cái gì mà đẹp trai vậy.
- À, em tên là Linh ạ.
- Úi giời, cậu khen con bé này xinh xắn mới buồn cười chứ, ngoại trừ được cái nết cao ráo ra thì chẳng được cái gì. - Cái mỏ hắc ám trõ mồm và xỏ xiên khiến tôi tức đến mức bốc khói đầu, hận là có người lạ ở đây nên tôi không dám giơ cẳng là đá vào đúng chỗ... là đảm bảo ông anh tôi mất quyền làm bố luôn.
- Hơ, em ấy xinh xắn thật mà, chẳng lẽ mỗi mình tớ thấy thế thôi sao?
Liền sau đó là tấn công tôi bằng nụ cười rạng rỡ chết người, đúng là rất đẹp trai, kiểu trai đẹp quốc dân, rất thân thiện và ấm áp, khác với kiểu đẹp lạnh lùng, có phần cao ngạo, bướng bỉnh của Hoàng.
Nếu là tôi trước kia, tôi sẽ sung sướng đến chết vì được trai đẹp cười ngọt ngào với mình thế này, nhưng bây giờ thì khác, tôi đã có người yêu rồi, cảm giác không còn mến mộ gì nữa, chỉ là thấy ngại...
- Anh nói vậy làm em thấy ngại quá. Vậy hai anh làm việc đi, em về đây.
Tôi cúi đầu rồi bước ra phía cửa.
Tôi đưa tay lên che mắt chống chọi với cái nắng gay gắt của buổi chiều hè, nắng quá, nắng khủng khiếp, nắng dã man, nắng tàn bạo, nắng vô nhân đạo, đã là cuối mùa rồi, mùa hè gay gắt ít nhất cũng phải dịu dần đi để đón những đợt lạnh cuối năm chứ, sao mùa hè cứ nắng dài đằng đẵng vậy.
Xuân, hạ, thu, đông cái con khỉ, có mà mùa nóng và mùa nóng tuyệt đối thì đúng hơn.
- Ơ, Hoàng...
Tôi thấy Hoàng đang đứng bấm chuông cửa nhà tôi, trên tay xách một túi nilong màu trắng, nghe tiếng tôi gọi, cậu ta quay lại, nhìn tôi nở nụ cười, tôi thấy mồ hôi rơi trên trán của cậu.
- Ăn kem không? - Cậu ấy giơ bịch nilong màu trắng lên. - Trời nóng quá, Linh bảo nhà đang bảo dưỡng lại hệ thống điều hoà nên mua kem qua cho Linh đây.
- Tên điên. - Tôi chạy lại, đá vào chân Hoàng một cái - Trời nắng thế này mà còn vác đầu không ra đường, về nhà bị cảm nắng thì sao? Ít nhất cậu cũng phải lo cho sức khoẻ của cậu chứ.
- Đau mà, người yêu mà suốt ngày đá đấm. Tôi ốm thì đã có người yêu tôi chăm sóc được chưa. Ăn kem đi!!! - Hoàng lấy trong túi ra một túi kem sô cô la mát lạnh.
- Cậu ốm mặc xác cậu, ai thèm chăm sóc. - Nói với giọng bực dọc, nhưng tôi vẫn đưa tay với lấy chiếc kem của Hoàng. Cậu ta, cứ làm cho tôi càng lúc càng cảm động, càng lúc càng thích cậu ta hơn nữa, những lúc không có cậu ta, thì tôi phải làm sao đây?
- Linh sẽ không bỏ mặc tôi đâu, tôi đảm bảo đấy. - Hoàng nghiêng đầu đáp chắc nịch, giống như cậu ta đi guốc trong bụng tôi vậy.
- Hơ, tự tin quá nhể. - Tôi nguýt. - Nóng thế này, lượn qua công viên một lát đi, có nhiều cây mát lắm, chứ bây giờ mà vào nhà tôi không có điều hoà thì ngồi ngáp với nhau à.
Buổi chiều, mặt trời đổ nắng chang chang, nhưng nắng là việc của nắng, đã có những tán cây xanh mát rượi che chắn rồi, tôi một tay cầm que kem mát lạnh, một tay nắm tay trai đẹp, còn ai có thể hạnh phúc hơn tôi được nữa không.
Ước gì mọi chuyện cứ như thế này mãi thì tốt.
Hoàng xuất hiện trong cuộc đời tôi giống như một phép màu, từ lúc nào mà tôi bỗng dưng mỉm cười khi nghĩ đến Hoàng, từ lúc nào mà tôi cảm thấy mình là một cô gái rất may mắn, từ lúc nào mà tôi không còn dám nghĩ đến tương lai, khi mà không có cậu.
Ừ, ai bảo cậu nhóc xuất hiện thần kì thế chứ, tôi làm sao để không thích cậu nhóc được đây!
-END chương 14-
- Muahaha, nhìn mặt thằng nam chính ngu quá, haha... - Tôi vỗ đùi đôm đốp, ngửa mặt lên trời cười rú lên như một con điên trốn trại. Sau đó chỉ vào màn hình máy tính khoái trá vì nam chính bị biên kịch cho ăn hành ác liệt.
- Mày im lặng đi, con gái con đứa vô duyên không chịu được! - Đấy là cái giọng bực tức cằn nhằn của ông anh họ hắc ám, kèm theo đó là một cú cốc đầu đau đến mức lủng hộp sọ.
- Đau... - Tôi ôm đầu, quay lên nhìn ông anh, mắt ai oán - Đồ điên, muốn giết con người ta hay sao mà mạnh tay vậy? Em đã không thông minh được bao nhiêu thì chớ. Xem phim thì phải gây ra tiếng động chứ im lặng làm sao được, đúng là điên không phải lối.
- Về nhà mày mà xem, để yên anh ngủ. - Anh tôi quát lên, kiểu như muốn đánh người.
- Nhà em bảo dưỡng điều hoà thì em mới vác xác sang đây chứ, trời thì nóng như đổ lửa anh muốn giết người hay sao mà đuổi em về! - Tôi sửng cồ cãi lại - Mà bây giờ thì cũng là ba giờ chiều rồi còn ngủ nghê gì nữa, chắc trưa lại nhậu nhẹt say bí tỉ ý gì, chẹp, tí em méc hai bác, học hành tốt nghiệp không lo, suốt ngày rượu chè.
- Ừ, đi mà méc. - Anh tôi không biết sợ - Anh mày còn đang tínn mượn rượu táng cho mày một trận đây này, cho năm giây mà không về, đừng trách anh.
- Không về đấy, làm gì nhau. - Tôi hất mặt đanh đá, bây giờ mà về nhà trong cái thời tiết bốn chục độ này lại không có điều hoà thì có mà nóng phát điên lên à. - Nhà này là nhà hai bác xây, không phải nhà anh, muốn đuổi mà đuổi được à?
- Nhưng phòng này là phòng của anh, mày đang chưng dụng cái bàn học cùng với cái máy tính của anh, biến về ngay lập tức. - Anh tôi dơ chiếc dép tông lên đe doạ. - Mày có nóng chết cũng không liên quan đến anh.
Tôi bực mình muốn phát điên, cái đồ anh như cục...đất, đối xử với em gái không ra cái gì, thế chứ mọi lần ông anh tôi bị hai bác quát sang tá túc trong phòng tôi rồi bày bừa ra một bãi chiến trường rồi phủi đít bỏ về thì làm sao, làm anh thật khó, khó cái con khỉ khô, lừa người hết.
Tôi giơ chiếc điện thoại của mình lên trước mặt ông anh, hùng hồn tuyên bố:
- Anh mà đuổi em về, em sẽ đăng cái ảnh này lên facebook.
Cái ảnh mà tôi nói, chính xác, đó là cái ảnh "khoả thân ngoáy mũi" huyền thoại mà tôi lấy ra để đe doạ hàng nghìn lần, thực ra cuộc đời đối xử cũng rất công bằng, lúc đó tôi thử camera của điện thoại mới, đúng lúc ông anh từ nhà tắm bước ra, trên người mặc duy nhất cái quần đùi màu đen, tóc tai ướt sũng nước và tay thì đang thọc vào lỗ mũi, khuôn mặt lúc đấy thì nhìn thốn vô cùng.
- Không phải trước đây hứa xoá đi rồi sao? Chơi bẩn.
- Ai chơi bẩn, em xoá ảnh gốc đi, cái này là bản sao thôi mà. Em còn khoảng hơn chục cái bản sao này nữa cơ. - Tôi khoái trá tuyên bố.
- Oát con... Muốn chết thật rồi. - Anh nghiến răng tức giận, ghì chặt chiếc dép trên tay với sự phẫn nộ cùng cực.
Lại một cuộc rượt đuổi cực kì hăng máu hệt như phim hành động diễn ra trong căn phòng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, tôi vừa ôm điện thoại vừa chạy hộc máu mồm để né chiêu "Dép long thập bát chưởng" của ông anh, đến lúc tôi nghĩ là mình không còn hơi sức đâu mà chạy nữa, thì tôi tiến đến phía cửa... với ý định "chuồn là thượng sách", lần này thì tôi chọc đúnb tổ kiến lửa của ông anh rồi.
Ai có ngờ.
Khoảnh khắc tôi mở cánh cửa phòng ra tháo chạy, thì đập vào mắt tôi là một khuôn mặt, giật phắt mình một cái, người tôi theo quán tính lao về phía trước....
- Ối...
"Cạch...bộp...rầm...rầm..."
Hiện trường vụ án... Hai con người nằm bẹp dí trên sàn với cái đầu quay mòng mòng vì choáng váng và bên cạnh là một ông anh trên tay đang cầm chiếc dép tông trong trạng thái hoảng hốt...
Đúng là... cạn lời!
.............................
- Em xin lỗi anh, khiến anh bị ngã thế này. - Tôi khép nép xin lỗi anh chàng đang đứng trước mặt, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hối lỗi, thầm rủa xả hàng nghìn từ trong bụng, cuộc đời thảm như chó cắn vậy.
- Không sao không sao, là anh tự dưng đứng đấy thôi, không phải lỗi của em đâu. - Anh chàng lạ mặt nhìn tôi cười tươi rói, thế nào là nụ cười toả nắng, thế nào là nụ cười sát thủ, chính là đây chứ đâu xa, trai đẹp đúng là chỉ cần nhìn thôi cũng thấy bổ cả mắt.
- Em họ tớ nó chuyên đi gây hoạ vậy đấy, cậu thông cảm nhé. - Anh tôi gãi gãi đầu cười một cách vô cùng khách sáo, sau đó quay sang nhìn tôi, lừ mắt.
- Thế chứ không phải anh đuổi em thì mới tông rầm vào anh này à, chỉ biết sỉ vả người ta là nhanh, thật là... - Tôi không kiêng nể có người lạ mặt ở đây mà vênh mặt lên cãi với ông anh họ hắc ám của mình.
- Sỉ vả cái gì, là anh nói thật nghe chưa, không phải em lúc nào cũng gây hoạ còn gì.
- Lúc nào cái gì mà lúc nào, thỉnh thoảng thôi, là thỉnh thoảng mới gây hoạ.
- Phụt...
Tôi đang trong tư thế chiến đấu hết mình thì tiếng phụt vang lên, là của anh chàng lạ mặt vừa bị tôi tông phải, bây giờ tôi mới nhận ra mình bất lịch sự với người lạ như thế thế nào, lại gây cho người ta ấn tượng xấu rồi, thế là tôi đành nuốt cơn giận xuống, thu gai lại, nhưng trong lòng vẫn rủa ông anh mình bằng hàng nghìn từ chửi thề không mấy hay ho.
- Mà hôm nay cậu qua nhà tớ làm gì vậy? - Anh khanh hỏi cậu bạn đẹp trai của mình. - À mà đúng rồi, tớ với cậu hẹn nhau hoàn thành báo cáo ngày mai nộp mà, hồi trưa lỡ uống say quá quên mất.
Đấy, đúng là anh em dù không phải máu mủ ruột rà nhưng ít nhất chung họ chung hàng có nguy cơ rất giống nhau, cái tính hay quên của tôi là thừa hưởng từ ông anh hắc ám này còn ai vào đây nữa.
- Không sao, tớ đến rồi bây giờ cùng làm. Mà Khanh có cô em gái xinh xắn thế này bây giờ tớ mới biết. Xin chào, rất vui được biết em, anh tên là Tú, bạn cùng lớp với Khanh. Em tên là gì nhỉ?
Tôi bị nụ cười cực kì duyên kia thu hút, cha mẹ ơi ăn cái gì mà đẹp trai vậy.
- À, em tên là Linh ạ.
- Úi giời, cậu khen con bé này xinh xắn mới buồn cười chứ, ngoại trừ được cái nết cao ráo ra thì chẳng được cái gì. - Cái mỏ hắc ám trõ mồm và xỏ xiên khiến tôi tức đến mức bốc khói đầu, hận là có người lạ ở đây nên tôi không dám giơ cẳng là đá vào đúng chỗ... là đảm bảo ông anh tôi mất quyền làm bố luôn.
- Hơ, em ấy xinh xắn thật mà, chẳng lẽ mỗi mình tớ thấy thế thôi sao?
Liền sau đó là tấn công tôi bằng nụ cười rạng rỡ chết người, đúng là rất đẹp trai, kiểu trai đẹp quốc dân, rất thân thiện và ấm áp, khác với kiểu đẹp lạnh lùng, có phần cao ngạo, bướng bỉnh của Hoàng.
Nếu là tôi trước kia, tôi sẽ sung sướng đến chết vì được trai đẹp cười ngọt ngào với mình thế này, nhưng bây giờ thì khác, tôi đã có người yêu rồi, cảm giác không còn mến mộ gì nữa, chỉ là thấy ngại...
- Anh nói vậy làm em thấy ngại quá. Vậy hai anh làm việc đi, em về đây.
Tôi cúi đầu rồi bước ra phía cửa.
Tôi đưa tay lên che mắt chống chọi với cái nắng gay gắt của buổi chiều hè, nắng quá, nắng khủng khiếp, nắng dã man, nắng tàn bạo, nắng vô nhân đạo, đã là cuối mùa rồi, mùa hè gay gắt ít nhất cũng phải dịu dần đi để đón những đợt lạnh cuối năm chứ, sao mùa hè cứ nắng dài đằng đẵng vậy.
Xuân, hạ, thu, đông cái con khỉ, có mà mùa nóng và mùa nóng tuyệt đối thì đúng hơn.
- Ơ, Hoàng...
Tôi thấy Hoàng đang đứng bấm chuông cửa nhà tôi, trên tay xách một túi nilong màu trắng, nghe tiếng tôi gọi, cậu ta quay lại, nhìn tôi nở nụ cười, tôi thấy mồ hôi rơi trên trán của cậu.
- Ăn kem không? - Cậu ấy giơ bịch nilong màu trắng lên. - Trời nóng quá, Linh bảo nhà đang bảo dưỡng lại hệ thống điều hoà nên mua kem qua cho Linh đây.
- Tên điên. - Tôi chạy lại, đá vào chân Hoàng một cái - Trời nắng thế này mà còn vác đầu không ra đường, về nhà bị cảm nắng thì sao? Ít nhất cậu cũng phải lo cho sức khoẻ của cậu chứ.
- Đau mà, người yêu mà suốt ngày đá đấm. Tôi ốm thì đã có người yêu tôi chăm sóc được chưa. Ăn kem đi!!! - Hoàng lấy trong túi ra một túi kem sô cô la mát lạnh.
- Cậu ốm mặc xác cậu, ai thèm chăm sóc. - Nói với giọng bực dọc, nhưng tôi vẫn đưa tay với lấy chiếc kem của Hoàng. Cậu ta, cứ làm cho tôi càng lúc càng cảm động, càng lúc càng thích cậu ta hơn nữa, những lúc không có cậu ta, thì tôi phải làm sao đây?
- Linh sẽ không bỏ mặc tôi đâu, tôi đảm bảo đấy. - Hoàng nghiêng đầu đáp chắc nịch, giống như cậu ta đi guốc trong bụng tôi vậy.
- Hơ, tự tin quá nhể. - Tôi nguýt. - Nóng thế này, lượn qua công viên một lát đi, có nhiều cây mát lắm, chứ bây giờ mà vào nhà tôi không có điều hoà thì ngồi ngáp với nhau à.
Buổi chiều, mặt trời đổ nắng chang chang, nhưng nắng là việc của nắng, đã có những tán cây xanh mát rượi che chắn rồi, tôi một tay cầm que kem mát lạnh, một tay nắm tay trai đẹp, còn ai có thể hạnh phúc hơn tôi được nữa không.
Ước gì mọi chuyện cứ như thế này mãi thì tốt.
Hoàng xuất hiện trong cuộc đời tôi giống như một phép màu, từ lúc nào mà tôi bỗng dưng mỉm cười khi nghĩ đến Hoàng, từ lúc nào mà tôi cảm thấy mình là một cô gái rất may mắn, từ lúc nào mà tôi không còn dám nghĩ đến tương lai, khi mà không có cậu.
Ừ, ai bảo cậu nhóc xuất hiện thần kì thế chứ, tôi làm sao để không thích cậu nhóc được đây!
-END chương 14-
Bình luận facebook