Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-12
Nếu không gả cho anh - Chương 12: Chỉ có người chết mới không nói được
Cô nhớ tới một năm kia khi mới gặp anh, vô cùng lạnh
Tuyết bay đầy trời, trắng xoá một mảng, cô và bạn bè đi trượt tuyết, nửa đường lại đi lạc, tuyết rơi thời gian dài làm tổn thương mắt cô, cô không nhìn thấy gì, ngây ngốc đứng ở trong đống tuyết chờ người đến cứu cô
"Cô bị tuyết làm tổn thương đến mắt, tôi mang cô ra ngoài" Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô
Anh đưa cô đến trạm cứu trợ, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh
Tuấn mỹ tuyệt trần, vẻ ngoài đẹp nhất trên thế giới này mà cô từng thấy
Một năm kia, cô mười tám tuổi, anh hai mươi ba tuổi
Thì ra anh tên là Hoắc Diệp Thành
Bên tai truyền đến tiếng bước chân hỗn độn
Tô Tâm Mạn chậm rãi quay đầu, lại thấy được Kiều Y, sau lưng cô ta còn có mấy người đàn ông mặc áo choàng trắng, Tô Tâm Mạn nhớ rõ đó là những người đàn ông tối hôm đó có ý đồ cưỡng hiếp cô…
Cô muốn bật dậy từ bàn mổ, phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, vừa rồi ý tá tiêm thuốc cho cô…
"Kiều Y! Cô…!"
Phòng phẫu thuật đến một ý tá cũng không có, Tô Tâm Mạn có một loại dự cảm chẳng lành
"Dù cô có tìm được chứng cứ tôi muốn hại cô thì sao?" Kiều Y đắc ý nói: "Ngay cả đến lúc này, anh Diệp Thành đều không tin cô… Chị Tâm Mạn, tôi còn cảm thấy thật đáng buồn thay chị"
Thì ra những lời vừa rồi cô nói cùng Hoắc Diệp Thành ở trong hành lang, Kiều Y đều đã nghe được,
"Cô lại muốn làm gì?"
"Vốn chỉ là muốn giúp cô phá thai Mà cô lại không giữ được bí mật của tôi như vậy, tôi chỉ có thể làm cô vĩnh viễn ngậm miệng, chỉ có người chết mới không nói được"
"Cô giết tôi cô cũng trốn không thoát được"
"Cô ngược lại đã nhắc nhở tôi… Cô yên tâm, tôi không ở chỗ này động vào cô Đúng rồi, trước khi cô vĩnh viễn ngậm miệng, tôi còn có bí mật muốn nói cho cô, vài ngày trước bệnh viện thông báo, nói đã tìm được thận thích hợp cho tôi Vậy cho nên tôi đã thuận tiện làm phẫu thuật luôn rồi"
""
"Có phải cực kỳ vui không? Bác sĩ đều biết hôm nay chỉ làm phẫu thuật phá thai cho cô, không phải phẫu thuật ghép thận, cho nên bác sĩ Thẩm có lẽ là không giúp được cô rồi…”
"Kiều Y, người phụ nữ ác độc này, cô sẽ không được chết tử tế!"
"Tôi nói rồi, cô đấu không lại tôi, tôi cũng đã cho cô cơ hội, sớm ly hôn với anh Diệp Thành, không nghĩ tới cô mở miệng lại muốn cắn ngược lại tôi, chỉ có thể trách chính cô không nghe lời"
"Tôi đã ly hôn với Hoắc Diệp Thành, bí mật của cô tôi cũng sẽ không nói ra…"
"Vậy sao? Coi như cô biết điều, nhưng hình như quá muộn, tôi đã không tin cô nữa rồi"
"Cô muốn làm gì?" Tô Tâm Mạn nhìn Kiều Y từng bước một đi về phía cô, dáng vẻ hung dữ khủng bố
"Đương nhiên là để bọn họ đưa cô đến một nơi chơi rất vui vẻ…”
…
Ngoài phòng phẫu thuật
Hoắc Diệp Thành suy sụp ngồi ở trên ghế dài, ngón tay kẹp điếu thuốc, ý tá vài lần đến nói với anh rằng hút thuốc cần tới khu hút thuốc, đều bị anh trừng mắt hù sợ mà đi mất
Phiền não của anh chỉ có thể dùng khói thuốc giảm bớt, nhưng lại không dám rời đi một bước, anh sợ, sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên sợ như thế
Sợ anh dù chỉ rời đi vài phút, trở về sẽ không còn được gặp lại người phụ nữ bên trong kia nữa
Đầu thuốc lá cháy đỏ, đốt nóng ngón tay, anh đứng dậy muốn đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác
Lại bị một lực rất mạnh túm áo lôi cả người lên
"Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn đâu? Cô ấy ở đâu?" Thẩm Nhất Thanh dùng lực lay Hoắc Diệp Thành: "Mẹ nó, anh không phải đã ép cô ấy vào phòng phẫu thuật rồi chứ?"
Hoắc Diệp Thành giống đang nhìn kẻ điên nhìn Thẩm Nhất Thanh: "Mắc mớ gì đến anh? Vợ tôi từ khi nào thì đến lượt anh tới quan tâm?"
"Hoắc Diệp Thành, anh là đồ khốn nạn!" Một quả đấm của Thẩm Nhất Thanh hướng mặt Hoắc Diệp Thành đánh tới!
Hoắc Diệp Thành giơ ngón tay lau khóe miệng bị đánh cho rỉ máu: "Thẩm Nhất Thanh, anh có tư cách gì mà đánh tôi!"
Một quyền đánh trả lại
Thẩm Nhất Thanh quay đầu đi không bị đánh trúng, bị Hoắc Diệp Thành quăng mạnh lên trên tường
"Sao? Muốn giết chết con của anh, đau lòng rồi hả?"
Cô nhớ tới một năm kia khi mới gặp anh, vô cùng lạnh
Tuyết bay đầy trời, trắng xoá một mảng, cô và bạn bè đi trượt tuyết, nửa đường lại đi lạc, tuyết rơi thời gian dài làm tổn thương mắt cô, cô không nhìn thấy gì, ngây ngốc đứng ở trong đống tuyết chờ người đến cứu cô
"Cô bị tuyết làm tổn thương đến mắt, tôi mang cô ra ngoài" Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô
Anh đưa cô đến trạm cứu trợ, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh
Tuấn mỹ tuyệt trần, vẻ ngoài đẹp nhất trên thế giới này mà cô từng thấy
Một năm kia, cô mười tám tuổi, anh hai mươi ba tuổi
Thì ra anh tên là Hoắc Diệp Thành
Bên tai truyền đến tiếng bước chân hỗn độn
Tô Tâm Mạn chậm rãi quay đầu, lại thấy được Kiều Y, sau lưng cô ta còn có mấy người đàn ông mặc áo choàng trắng, Tô Tâm Mạn nhớ rõ đó là những người đàn ông tối hôm đó có ý đồ cưỡng hiếp cô…
Cô muốn bật dậy từ bàn mổ, phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, vừa rồi ý tá tiêm thuốc cho cô…
"Kiều Y! Cô…!"
Phòng phẫu thuật đến một ý tá cũng không có, Tô Tâm Mạn có một loại dự cảm chẳng lành
"Dù cô có tìm được chứng cứ tôi muốn hại cô thì sao?" Kiều Y đắc ý nói: "Ngay cả đến lúc này, anh Diệp Thành đều không tin cô… Chị Tâm Mạn, tôi còn cảm thấy thật đáng buồn thay chị"
Thì ra những lời vừa rồi cô nói cùng Hoắc Diệp Thành ở trong hành lang, Kiều Y đều đã nghe được,
"Cô lại muốn làm gì?"
"Vốn chỉ là muốn giúp cô phá thai Mà cô lại không giữ được bí mật của tôi như vậy, tôi chỉ có thể làm cô vĩnh viễn ngậm miệng, chỉ có người chết mới không nói được"
"Cô giết tôi cô cũng trốn không thoát được"
"Cô ngược lại đã nhắc nhở tôi… Cô yên tâm, tôi không ở chỗ này động vào cô Đúng rồi, trước khi cô vĩnh viễn ngậm miệng, tôi còn có bí mật muốn nói cho cô, vài ngày trước bệnh viện thông báo, nói đã tìm được thận thích hợp cho tôi Vậy cho nên tôi đã thuận tiện làm phẫu thuật luôn rồi"
""
"Có phải cực kỳ vui không? Bác sĩ đều biết hôm nay chỉ làm phẫu thuật phá thai cho cô, không phải phẫu thuật ghép thận, cho nên bác sĩ Thẩm có lẽ là không giúp được cô rồi…”
"Kiều Y, người phụ nữ ác độc này, cô sẽ không được chết tử tế!"
"Tôi nói rồi, cô đấu không lại tôi, tôi cũng đã cho cô cơ hội, sớm ly hôn với anh Diệp Thành, không nghĩ tới cô mở miệng lại muốn cắn ngược lại tôi, chỉ có thể trách chính cô không nghe lời"
"Tôi đã ly hôn với Hoắc Diệp Thành, bí mật của cô tôi cũng sẽ không nói ra…"
"Vậy sao? Coi như cô biết điều, nhưng hình như quá muộn, tôi đã không tin cô nữa rồi"
"Cô muốn làm gì?" Tô Tâm Mạn nhìn Kiều Y từng bước một đi về phía cô, dáng vẻ hung dữ khủng bố
"Đương nhiên là để bọn họ đưa cô đến một nơi chơi rất vui vẻ…”
…
Ngoài phòng phẫu thuật
Hoắc Diệp Thành suy sụp ngồi ở trên ghế dài, ngón tay kẹp điếu thuốc, ý tá vài lần đến nói với anh rằng hút thuốc cần tới khu hút thuốc, đều bị anh trừng mắt hù sợ mà đi mất
Phiền não của anh chỉ có thể dùng khói thuốc giảm bớt, nhưng lại không dám rời đi một bước, anh sợ, sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên sợ như thế
Sợ anh dù chỉ rời đi vài phút, trở về sẽ không còn được gặp lại người phụ nữ bên trong kia nữa
Đầu thuốc lá cháy đỏ, đốt nóng ngón tay, anh đứng dậy muốn đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác
Lại bị một lực rất mạnh túm áo lôi cả người lên
"Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn đâu? Cô ấy ở đâu?" Thẩm Nhất Thanh dùng lực lay Hoắc Diệp Thành: "Mẹ nó, anh không phải đã ép cô ấy vào phòng phẫu thuật rồi chứ?"
Hoắc Diệp Thành giống đang nhìn kẻ điên nhìn Thẩm Nhất Thanh: "Mắc mớ gì đến anh? Vợ tôi từ khi nào thì đến lượt anh tới quan tâm?"
"Hoắc Diệp Thành, anh là đồ khốn nạn!" Một quả đấm của Thẩm Nhất Thanh hướng mặt Hoắc Diệp Thành đánh tới!
Hoắc Diệp Thành giơ ngón tay lau khóe miệng bị đánh cho rỉ máu: "Thẩm Nhất Thanh, anh có tư cách gì mà đánh tôi!"
Một quyền đánh trả lại
Thẩm Nhất Thanh quay đầu đi không bị đánh trúng, bị Hoắc Diệp Thành quăng mạnh lên trên tường
"Sao? Muốn giết chết con của anh, đau lòng rồi hả?"
Bình luận facebook