Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-39
Nếu không gả cho anh - Chương 39: Không dám trả thù
Tô Tâm Mạn ngồi trong quán bưng đồ uống lên, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy chiếc Maybach lướt qua
Cô cười khổ, trước kia cô làm gì anh cũng không nhìn đến, về sau cô bị mù, anh làm gì cô cũng không thấy rồi
Bây giờ thì sao?
Mắt cô rất tốt, nhưng cô lại càng không muốn nhìn thấy rõ như vậy
Có một số việc, thời gian khiến con người lãng quên
Giống như Kiều Y bắt Tiểu Tích nhảy lầu, chỉ sau một đêm đã bị bàn tán xôn xao, Tô Tâm Mạn biết chuyện xảy ra sớm muộn gì cũng êm xuôi trở lại
Nhưng vì không muốn Tiểu Tích phải đối mặt với các loại chỉ trỏ bàn tán, cô vẫn xin cho cậu bé nghỉ hai ngày
Hai ngày sau, Tiểu Tích khăng khăng nói nhớ bạn bè, vỗ ngực đảm bảo cậu bé có thể xử lý tốt, Tô Tâm Mạn mới yên tâm cho cậu bé đến trường
Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa, suốt quãng đường đến trường không ai nhắc tới chuyện này, như là chưa từng xảy ra
Cô vừa thấy may mắn lại nghe thấy ở cửa có vài bậc cha mẹ đang xì xào bàn tán, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng ánh mắt tò mò của họ vẫn khiến Tô Tâm Mạn nhận ra
Trong năm năm qua, cô đã nghe quen lời nói xấu nhảm nhí, người trong thôn ở sau lưng cô nói xấu không ít, đều bị cô phớt lờ
Lần này cũng vậy, cô như không có chuyện gì chào hỏi họ, lại mơ hồ nghe được tên Hoắc Diệp Thành
"Nghe nói cô gái nhảy lầu kia là người thích ngài Hoắc, không được quan tâm nên phát điên, ôm con trai của ngài ấy và vợ trước muốn nhảy lầu"
"Nè, hiệu trưởng thông báo không được nói chuyện này, chúng ta đừng nói nữa, nếu bị phát hiện, con chúng ta học ở trường cũng chịu ảnh hưởng"
"Hiệu trưởng sao có thể quản nhiều như vậy? Nhất định là ngài Hoắc hạ lệnh"
Vài lời này khiến Tô Tâm Mạn cảm thấy như bị sét đánh ngang tai
Khó trách hầu như không nghe thấy ai nói về chuyện này, ngay cả những người thích buôn chuyện trong thôn qua một đêm cũng giả vờ không biết gì, như ngầm nhất trí không nhắc tới
Thì ra là do Hoắc Diệp Thành
Anh vẫn luôn miệng nói không tới làm phiền cô, nói muốn buông tay, làm như vậy là có ý gì?
Cô nhanh chóng ôm lấy hai cánh tay, bước nhanh hơn, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa
Kít--- Một chiếc xe đột ngột phanh gấp, thiếu chút đụng vào Tô Tâm Mạn: "Nhìn đường rồi hẵng đi chứ!"
Tô Tâm Mạn tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi tài xế
Xe vừa đi, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi chạy tới Tô Tâm Mạn khẽ nhíu mày, đưa hai tay ra ngăn chiếc xe lại
Phanh gấp, lốp xe tiếp xúc với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, dừng lại cách chỗ Tô Tâm Mạn không tới hai tấc
"Hoắc Diệp Thành! Anh đi xuống đây cho em!"
Trong xe không có động tĩnh gì
"Hoắc Diệp Thành, em biết anh ở bên trong!"
Qua ba giây, cửa xe rốt cuộc bị mở ra, một đôi giày da bóng loáng vươn ra từ trong xe
"Cô Tô, cô đột ngột ngăn xe như vậy rất nguy hiểm"
"Trợ lý Lâm?"
"À… Ngài Hoắc không ở đây"
"Không ở đây? Sao có thể?" Tô Tâm Mạn chắn chắn mười phần, không tin lời của trợ lý Lâm, đi đến cửa xe muốn mở ra lại bị thân hình của trợ lý Lâm ngăn lại
“Ngài Hoắc thật sự không có"
"Không có vậy anh ngăn tôi làm gì?"
"Thật sự không có!" Nói xong thân thể vẫn không chịu tránh ra
"Chột dạ?"
"Cô Tô, tôi nói thế nào cô mới chịu tin? Ngài Hoắc thật sự"
Còn chưa nói xong, trợ lý Lâm đã bị Tô Tâm Mạn đẩy mạnh ra, cạch một tiếng, cửa xe đã bị cô dùng lực mở ra
Tô Tâm Mạn ngồi trong quán bưng đồ uống lên, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy chiếc Maybach lướt qua
Cô cười khổ, trước kia cô làm gì anh cũng không nhìn đến, về sau cô bị mù, anh làm gì cô cũng không thấy rồi
Bây giờ thì sao?
Mắt cô rất tốt, nhưng cô lại càng không muốn nhìn thấy rõ như vậy
Có một số việc, thời gian khiến con người lãng quên
Giống như Kiều Y bắt Tiểu Tích nhảy lầu, chỉ sau một đêm đã bị bàn tán xôn xao, Tô Tâm Mạn biết chuyện xảy ra sớm muộn gì cũng êm xuôi trở lại
Nhưng vì không muốn Tiểu Tích phải đối mặt với các loại chỉ trỏ bàn tán, cô vẫn xin cho cậu bé nghỉ hai ngày
Hai ngày sau, Tiểu Tích khăng khăng nói nhớ bạn bè, vỗ ngực đảm bảo cậu bé có thể xử lý tốt, Tô Tâm Mạn mới yên tâm cho cậu bé đến trường
Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa, suốt quãng đường đến trường không ai nhắc tới chuyện này, như là chưa từng xảy ra
Cô vừa thấy may mắn lại nghe thấy ở cửa có vài bậc cha mẹ đang xì xào bàn tán, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng ánh mắt tò mò của họ vẫn khiến Tô Tâm Mạn nhận ra
Trong năm năm qua, cô đã nghe quen lời nói xấu nhảm nhí, người trong thôn ở sau lưng cô nói xấu không ít, đều bị cô phớt lờ
Lần này cũng vậy, cô như không có chuyện gì chào hỏi họ, lại mơ hồ nghe được tên Hoắc Diệp Thành
"Nghe nói cô gái nhảy lầu kia là người thích ngài Hoắc, không được quan tâm nên phát điên, ôm con trai của ngài ấy và vợ trước muốn nhảy lầu"
"Nè, hiệu trưởng thông báo không được nói chuyện này, chúng ta đừng nói nữa, nếu bị phát hiện, con chúng ta học ở trường cũng chịu ảnh hưởng"
"Hiệu trưởng sao có thể quản nhiều như vậy? Nhất định là ngài Hoắc hạ lệnh"
Vài lời này khiến Tô Tâm Mạn cảm thấy như bị sét đánh ngang tai
Khó trách hầu như không nghe thấy ai nói về chuyện này, ngay cả những người thích buôn chuyện trong thôn qua một đêm cũng giả vờ không biết gì, như ngầm nhất trí không nhắc tới
Thì ra là do Hoắc Diệp Thành
Anh vẫn luôn miệng nói không tới làm phiền cô, nói muốn buông tay, làm như vậy là có ý gì?
Cô nhanh chóng ôm lấy hai cánh tay, bước nhanh hơn, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa
Kít--- Một chiếc xe đột ngột phanh gấp, thiếu chút đụng vào Tô Tâm Mạn: "Nhìn đường rồi hẵng đi chứ!"
Tô Tâm Mạn tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi tài xế
Xe vừa đi, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi chạy tới Tô Tâm Mạn khẽ nhíu mày, đưa hai tay ra ngăn chiếc xe lại
Phanh gấp, lốp xe tiếp xúc với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, dừng lại cách chỗ Tô Tâm Mạn không tới hai tấc
"Hoắc Diệp Thành! Anh đi xuống đây cho em!"
Trong xe không có động tĩnh gì
"Hoắc Diệp Thành, em biết anh ở bên trong!"
Qua ba giây, cửa xe rốt cuộc bị mở ra, một đôi giày da bóng loáng vươn ra từ trong xe
"Cô Tô, cô đột ngột ngăn xe như vậy rất nguy hiểm"
"Trợ lý Lâm?"
"À… Ngài Hoắc không ở đây"
"Không ở đây? Sao có thể?" Tô Tâm Mạn chắn chắn mười phần, không tin lời của trợ lý Lâm, đi đến cửa xe muốn mở ra lại bị thân hình của trợ lý Lâm ngăn lại
“Ngài Hoắc thật sự không có"
"Không có vậy anh ngăn tôi làm gì?"
"Thật sự không có!" Nói xong thân thể vẫn không chịu tránh ra
"Chột dạ?"
"Cô Tô, tôi nói thế nào cô mới chịu tin? Ngài Hoắc thật sự"
Còn chưa nói xong, trợ lý Lâm đã bị Tô Tâm Mạn đẩy mạnh ra, cạch một tiếng, cửa xe đã bị cô dùng lực mở ra
Bình luận facebook