Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-37
Nếu không gả cho anh - Chương 37: Em vẫn là không quên được anh ta
Phịch một tiếng, hai người rơi vào tấm đệm hơi dày, sau đó cảnh sát cũng chạy đến, bắt lấy Kiều Y đồng thời ôm lấy Tiểu Tích
Tô Tâm Mạn lập tức chạy xuống lầu, thở hổn hển ôm Tiểu Tích vào lòng: "Tiểu Tích, con có sao không? Để mẹ xem nào"
"Mẹ, con sợ"
"Không sợ, không sao nữa rồi, nói cho mẹ nghe con đau ở đâu?"
Tô Tâm Mạn nhìn Tiểu Tích một lượt, biết con trai không bị thương chỗ nào mới thở phào, ôm lấy Tiểu Tích vỗ nhẹ lưng cậu bé
Trợ lý Lâm cũng chạy theo, âm thầm quan sát Tiểu Tích có bị thương không, rồi nói: "Ngài Hoắc đã dặn dò đem cô Kiều giao cho cảnh sát, ở trong tù cô ta sẽ không dễ chạy trốn được"
Tay Tô Tâm Mạn đang vuốt lưng Tiểu Tích cứng lại, nhìn về chiếc Maybach đang đỗ ở phía xa: "Anh ấy ở trong xe sao?"
Trợ lý Lâm im lặng
Tô Tâm Mạn biết anh ở trong xe, ngăn cách một lớp kính, cô và anh giống như bị ngăn thành hai thế giới khác nhau, lạnh lùng thu tầm mắt lại, không nói gì nữa, anh đồng ý không làm phiền cô, đúng là nói biết giữ lời
"Trợ lý Lâm, cảm ơn anh" Tô Tâm Mạn hơi gật đầu với trợ lý Lâm
"Tôi chỉ là nghe theo sự sắp xếp của ngài Hoắc Kỳ thật ngài Hoắc không đến gặp cô là có nỗi khổ riêng"
"Tâm Mạn!" Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Nhất Thanh cắt ngang, đầu anh đầy mồ hôi, "Anh vừa đến bệnh viện mới biết xảy ra chuyện, Tiểu Tích sao rồi?"
Nói xong muốn đi tới ôm Tiểu Tích, Tiểu Tích vừa bị dọa vô cùng sợ hãi, cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ ôm chặt lấy Tô Tâm Mạn, ai cũng không cho bế
"Không sao rồi" Tô Tâm Mạn hôn một cái lên mặt Tiểu Tích, "Bị hù sợ, hôm nay không khám răng nữa, đợi một thời gian rồi tính sau"
"Cũng được, đưa thằng bé đi kiểm tra toàn diện trước đã"
"Vâng"
Trợ lý Lâm nghe cuộc nói chuyện của họ, vội vàng nói: "Tôi cũng xin tạm biệt, cô Tô, cậu Tiểu Tích, hẹn gặp lại"
Nói xong nhanh chóng xoay người đi về chiếc Maybach
Trong xe yên tĩnh, người đàn ông cau chặt mày, bắt chéo chân, tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành quả đấm, mãi đến khi trợ lý Lâm trở lại trong xe báo bình an, đôi lông mày đẹp mới thoáng giãn ra
"Ngài Hoắc, cậu Tiểu Tích chỉ hơi hoảng sợ, không bị thương, cô chủ cũng bị dọa sợ, cô ấy"
"Cô ấy có bị thương không?" Âm thanh dồn dập
"Không có, nhưng cô ấy biết ngài ở trên xe"
Hoắc Diệp Thành hơi ngẩn ra, quay mặt về phía cửa sổ: "Cô ấy không nói gì thêm?"
"Không, về sau bác sĩ Thẩm đã tới, nói cậu chủ nhỏ bị kinh hãi, không đi khám răng nữa, mà đưa cậu ấy đi kiểm tra toàn diện"
Thẩm Nhất Thanh đem phim chụp não bộ của Tiểu Tích để vào túi, đưa cho Tô Tâm Mạn: "Não bình thường, đều đã kiểm tra hết các bộ phận còn lại, không bị thương, may là có đệm hơi rất dày, biện pháp ứng phó làm rất tốt, cho nên Tiểu Tích không sao hết”
“Tâm Mạn?" Tô Tâm Mạn không nhận lấy túi, mà đang nghĩ gì đến ngớ người, tay Thẩm Nhất Thanh quơ quơ trước mặt cô
"Hở?" Vẻ mặt ngu ngơ
"Nghĩ gì vậy?"
"Không có gì Tiểu Tích đâu?"
"Đang nói chuyện với bác sĩ tâm lý"
"À" Tô Tâm Mạn muốn bước vào phòng, Thẩm Nhất Thanh đột nhiên giữ chặt tay cô: "Tâm Mạn, em có biết em không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối luôn né tránh ánh mắt của người khác"
"Em không có"
"Em như vậy khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng, cực kì thất bại" Thẩm Nhất Thanh cười khổ: "Mỗi lần đều không tới cứu em kịp thời, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, hay là trời cao thất vọng không cho anh cơ hội"
"Thẩm Nhất Thanh, anh không nên nói như vậy, em chỉ đang nghĩ nỗi khổ riêng của Hoắc Diệp Thành mà trợ lý Lâm nói là cái gì, em không an tâm, em"
Thẩm Nhất Thanh nghe cô nói như vậy càng đau lòng hơn: "Tâm Mạn, em vẫn không quên anh ta, đúng không?"
Tô Tâm Mạn rũ mắt xuống: "Làm sao nói quên là có thể quên được? Yêu quá sâu đậm, nói quên được chính là lừa mình dối người, em cả đời không thể quên anh ấy, nhưng không quên không có nghĩa là muốn quay lại, không có nghĩa là em muốn quay lại với anh ấy"
Thẩm Nhất Thanh nghe xong, trong lòng buồn bực, dưới ánh đèn, vẻ mặt của cô thật bất đắc dĩ
Thẩm Nhất Thanh nặng nề thở ra một hơi, yên lặng nhìn Tô Tâm Mạn: "Tâm Mạn, anh hết cơ hội rồi đúng không?"
Phịch một tiếng, hai người rơi vào tấm đệm hơi dày, sau đó cảnh sát cũng chạy đến, bắt lấy Kiều Y đồng thời ôm lấy Tiểu Tích
Tô Tâm Mạn lập tức chạy xuống lầu, thở hổn hển ôm Tiểu Tích vào lòng: "Tiểu Tích, con có sao không? Để mẹ xem nào"
"Mẹ, con sợ"
"Không sợ, không sao nữa rồi, nói cho mẹ nghe con đau ở đâu?"
Tô Tâm Mạn nhìn Tiểu Tích một lượt, biết con trai không bị thương chỗ nào mới thở phào, ôm lấy Tiểu Tích vỗ nhẹ lưng cậu bé
Trợ lý Lâm cũng chạy theo, âm thầm quan sát Tiểu Tích có bị thương không, rồi nói: "Ngài Hoắc đã dặn dò đem cô Kiều giao cho cảnh sát, ở trong tù cô ta sẽ không dễ chạy trốn được"
Tay Tô Tâm Mạn đang vuốt lưng Tiểu Tích cứng lại, nhìn về chiếc Maybach đang đỗ ở phía xa: "Anh ấy ở trong xe sao?"
Trợ lý Lâm im lặng
Tô Tâm Mạn biết anh ở trong xe, ngăn cách một lớp kính, cô và anh giống như bị ngăn thành hai thế giới khác nhau, lạnh lùng thu tầm mắt lại, không nói gì nữa, anh đồng ý không làm phiền cô, đúng là nói biết giữ lời
"Trợ lý Lâm, cảm ơn anh" Tô Tâm Mạn hơi gật đầu với trợ lý Lâm
"Tôi chỉ là nghe theo sự sắp xếp của ngài Hoắc Kỳ thật ngài Hoắc không đến gặp cô là có nỗi khổ riêng"
"Tâm Mạn!" Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Nhất Thanh cắt ngang, đầu anh đầy mồ hôi, "Anh vừa đến bệnh viện mới biết xảy ra chuyện, Tiểu Tích sao rồi?"
Nói xong muốn đi tới ôm Tiểu Tích, Tiểu Tích vừa bị dọa vô cùng sợ hãi, cực kỳ không có cảm giác an toàn, chỉ ôm chặt lấy Tô Tâm Mạn, ai cũng không cho bế
"Không sao rồi" Tô Tâm Mạn hôn một cái lên mặt Tiểu Tích, "Bị hù sợ, hôm nay không khám răng nữa, đợi một thời gian rồi tính sau"
"Cũng được, đưa thằng bé đi kiểm tra toàn diện trước đã"
"Vâng"
Trợ lý Lâm nghe cuộc nói chuyện của họ, vội vàng nói: "Tôi cũng xin tạm biệt, cô Tô, cậu Tiểu Tích, hẹn gặp lại"
Nói xong nhanh chóng xoay người đi về chiếc Maybach
Trong xe yên tĩnh, người đàn ông cau chặt mày, bắt chéo chân, tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành quả đấm, mãi đến khi trợ lý Lâm trở lại trong xe báo bình an, đôi lông mày đẹp mới thoáng giãn ra
"Ngài Hoắc, cậu Tiểu Tích chỉ hơi hoảng sợ, không bị thương, cô chủ cũng bị dọa sợ, cô ấy"
"Cô ấy có bị thương không?" Âm thanh dồn dập
"Không có, nhưng cô ấy biết ngài ở trên xe"
Hoắc Diệp Thành hơi ngẩn ra, quay mặt về phía cửa sổ: "Cô ấy không nói gì thêm?"
"Không, về sau bác sĩ Thẩm đã tới, nói cậu chủ nhỏ bị kinh hãi, không đi khám răng nữa, mà đưa cậu ấy đi kiểm tra toàn diện"
Thẩm Nhất Thanh đem phim chụp não bộ của Tiểu Tích để vào túi, đưa cho Tô Tâm Mạn: "Não bình thường, đều đã kiểm tra hết các bộ phận còn lại, không bị thương, may là có đệm hơi rất dày, biện pháp ứng phó làm rất tốt, cho nên Tiểu Tích không sao hết”
“Tâm Mạn?" Tô Tâm Mạn không nhận lấy túi, mà đang nghĩ gì đến ngớ người, tay Thẩm Nhất Thanh quơ quơ trước mặt cô
"Hở?" Vẻ mặt ngu ngơ
"Nghĩ gì vậy?"
"Không có gì Tiểu Tích đâu?"
"Đang nói chuyện với bác sĩ tâm lý"
"À" Tô Tâm Mạn muốn bước vào phòng, Thẩm Nhất Thanh đột nhiên giữ chặt tay cô: "Tâm Mạn, em có biết em không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối luôn né tránh ánh mắt của người khác"
"Em không có"
"Em như vậy khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng, cực kì thất bại" Thẩm Nhất Thanh cười khổ: "Mỗi lần đều không tới cứu em kịp thời, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, hay là trời cao thất vọng không cho anh cơ hội"
"Thẩm Nhất Thanh, anh không nên nói như vậy, em chỉ đang nghĩ nỗi khổ riêng của Hoắc Diệp Thành mà trợ lý Lâm nói là cái gì, em không an tâm, em"
Thẩm Nhất Thanh nghe cô nói như vậy càng đau lòng hơn: "Tâm Mạn, em vẫn không quên anh ta, đúng không?"
Tô Tâm Mạn rũ mắt xuống: "Làm sao nói quên là có thể quên được? Yêu quá sâu đậm, nói quên được chính là lừa mình dối người, em cả đời không thể quên anh ấy, nhưng không quên không có nghĩa là muốn quay lại, không có nghĩa là em muốn quay lại với anh ấy"
Thẩm Nhất Thanh nghe xong, trong lòng buồn bực, dưới ánh đèn, vẻ mặt của cô thật bất đắc dĩ
Thẩm Nhất Thanh nặng nề thở ra một hơi, yên lặng nhìn Tô Tâm Mạn: "Tâm Mạn, anh hết cơ hội rồi đúng không?"
Bình luận facebook