Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4 LÀM NHỤC
CHƯƠNG 4: LÀM NHỤC
Đêm đó tôi nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ có một người đàn ông không rõ mặt đè lên người tôi, điên cuồng xé rách quần áo trên người tôi giống như ác quỷ. Tôi sợ quá hét lên, gọi anh hai cứu tôi.
Người đàn ông quá nặng, đè lên người tôi khiến tôi không thể thở được, cổ họng tràn đầy mùi máu tanh.
Mơ giống thật quá, thực sự tôi có thể cảm nhận được đau đớn trên bờ môi và bàn tay ấm nóng đang mân mê trên cơ thể tôi.
Tôi giống như cây bèo trôi nổi không tìm được bến đỗ, loại cảm giác này khó chịu vô cùng.
Tôi cố gắng tỉnh lại, dưới ánh trăng sáng tỏ tôi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông hơi giống với Trần Mạnh Dương, có lẽ mới tỉnh lại nên đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo: “Anh hai, là anh sao? Em biết là anh, anh nhất định không bỏ được em đúng không, anh hai, em yêu anh.”
Đúng lúc tôi đang đáp lại thì nụ hôn của anh hai đột nhiên dừng lại, anh hai đẩy tôi ra, đầu tôi bị đập vào đầu giường, sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Tôi khàn giọng gọi anh hai, nhưng anh hai không vào nữa.
Anh ta như vậy thật khó hiểu, rốt cuộc là anh ta nghĩ gì?
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi tôi dậy ăn sáng, tôi không muốn gặp Trần Mạnh Dương và Trần Mạnh Sơn nên lấy cớ bị ốm không muốn dậy.
Mẹ tôi lại câu nói đó: Chú Trần con sẽ không vui.
Thật ra tôi rất xem thường người phụ nữ như mẹ tôi, vì cái gọi là yêu mà vứt bỏ hết lòng tự trọng của bản thân. Vậy mà tôi vẫn giống mẹ tôi, nếu như Trần Mạnh Dương đồng ý bên tôi, có thể tôi cũng hèn mọn như mẹ tôi vậy.
Ngày mai là hôn lễ của Trần Mạnh Dương. Trên bàn ăn, chú Trần và Trần Mạnh Sơn đang bàn bạc những việc liên quan đến hôn lễ, nhà họ Trần là nhà quyền thế, lễ cưới của cậu hai nhà họ Trần đương nhiên là phải chú trọng rồi.
Nguyễn Nhung thẹn thùng nép vào người Trần Mạnh Dương, tôi thấy vậy không khỏi đau lòng.
“Minh Thư, đêm qua ngủ không ngon à, mắt hai mí mà sưng thành một mí rồi.” Nguyễn Nhung quan tâm hỏi tôi.
Tôi cố gắng gượng cười: “Đêm qua tôi bận làm việc nên ngủ muộn.”
Thực ra là khóc cả đêm, từ khi Trần Mạnh Dương bỏ tôi, tôi giống hệt như Mạnh Khương Nữ, khóc mãi mà không hết nước mắt.
Mẹ tôi biết tôi làm việc vất vả, nhà thiết kế trang trí nội thất vốn là công việc của đàn ông, coi như nghỉ thì cũng không rảnh, mỗi ngày vẫn phải bớt chút thời gian để vẽ rồi sửa.
“Thành phố A là thành phố lớn, có việc gì mà không tìm được chứ, công việc bận rộn ăn uống không đầy đủ, Minh Thư con đừng đi xa như vậy nữa, cứ ở thành phố A mà làm đi, Nguyên Đông, anh thấy Minh Thư ở thành phố A làm việc thế nào?”
Mẹ tôi hỏi chú Trần, tôi liền biết ý đồ của bà, Trần Mạnh Sơn kinh doanh công ty bất động sản lớn nhất ở thành phố này, trong tay hắn còn có một công ty trang trí nội thất nổi tiếng cả Châu Á, mẹ tôi hi vọng tôi có thể đến Trần thị làm việc, như vậy mới có cơ hội quen được giới thượng lưu, sau này có thể gả cho người có tiền. Bà muốn tốt cho tôi, có điều tình yêu của bà đặt không đúng chỗ.
Chú Trần nhìn Trần Mạnh Sơn nói: “Mạnh Sơn, Minh Thư cũng khá, bố thấy để nó đến Nhã Phong làm việc cũng không tồi, ý con thế nào!”
Trần Mạnh Sơn ghét tôi, làm sao có thể đồng ý để tôi đến tập đoàn của hắn làm việc chứ, lòng chú Trần cũng biết nên chỉ khách sáo nói vậy mà thôi.
Tôi cũng không nói gì, vì tôi biết chắc chắn Trần Mạnh Sơn sẽ từ chối, không chỉ như thế mà còn mượn cơ hội cười nhạo tôi.
“Được, Nhã Phong cũng đang tuyển thiết kế, nghỉ lễ xong có thể đi ứng tuyển.”
Tôi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Trần Mạnh Sơn đang ngồi chéo tôi, hắn tốt như vậy từ khi nào thế.
Mắt Trần Mạnh Sơn và mắt tôi chạm nhau, mắt hắn vô cùng lạnh lùng.
“Minh Thư, còn không mau cảm ơn anh cả!” Mẹ tôi rất vui nắm lấy tay tôi, bảo tôi cảm ơn Trần Mạnh Sơn.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi nói: “Cảm ơn anh cả, có điều công việc bên kia của em rất tốt, tạm thời không định đổi việc.”
“Minh Thư, con nói gì thế? Công ty trang trí nội thất của anh cả con nối tiếng cả thế giới, hơn xa cái công ty giẻ rách kia của con đấy?”
Mẹ tôi nghe tôi nói xong, rõ ràng rất tức giận.
“Minh Thư không muốn đi thì thôi, anh biết Minh Thư luôn rất cố gắng, chắc chắn không muốn người khác nói nó đi cửa sau vào Nhã Phong. Uyển Uyển, em đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Minh Thư.” Chú Trần lên tiếng.
Tôi cười khẩy, có lẽ trong nhà này không chỉ Trần Mạnh Sơn ghét tôi mà ngay cả Trần Nguyên Đông cũng chưa hẳn thích tôi.
Tôi đi làm xa, không gặp không phiền, cũng sẽ không nghĩ đến việc mẹ tôi từng sinh con cho người đàn ông khác.
“Mẹ, chú Trần nói đúng, mẹ đừng quản lý con nhiều quá, con đã lớn rồi...”
Còn chưa nói xong, Trần Mạnh Sơn đứng dậy rời khỏi bàn ăn lạnh lùng buông một câu: “Không biết tốt xấu!”
Tôi có chút khó hiểu.
Ngày mai là hôn lễ của Trần Mạnh Dương, đêm đó Nguyễn Nhung ở khách sạn. Ngày mai nhà họ Trần đón cô ta về biệt thự.
Anh hai mà tôi yêu nhất đã kết hôn rồi, tôi còn chưa chuẩn bị quà cưới cho anh ta. Nhìn cơ thể trắng nõn trong gương, trong lòng tôi có một ý nghĩ điên cuồng, người đàn ông tôi yêu lấy người phụ nữ khác, mà tôi vẫn còn trong trắng, tôi không muốn giữ lần đầu tiên quý báu cho người khác.
Tôi nghĩ mình điên rồi, vậy mà lại muốn dùng lần đầu tiên của mình làm món quà cưới cho anh ta.
Tôi gửi tin nhắn cho anh hai, hẹn anh ta đến chỗ mấy năm trước anh ta lén tổ chức sinh nhật cho tôi, phòng 520 của khách sạn lãng mạn.
Phòng và khách sạn như nhau, lúc đó tôi mới mười bảy tuổi, chúng tôi vẫn là anh em đơn thuần. Anh hai lén đối xử tốt với tôi, tiết kiệm tiền tiêu vặt cho tôi tiêu, mua giày và quần áo đẹp cho tôi.
Lúc tôi mười bảy tuổi, Trần Mạnh Sơn đã hai mươi lăm tuổi, cả nhà họ Trần đều do hắn làm chủ, hắn cắt học phí và sinh hoạt phí của tôi, chú Trần mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Tôi cũng bướng bỉnh, không cho thì thôi, từ lúc học cấp ba tôi luôn làm thêm để nuôi sống mình, Trần Mạnh Sơn biết Trần Mạnh Dương trợ cấp cho tôi, cũng cắt bớt chi tiêu của anh ta. Lúc đó anh ta đã đi nước ngoài du học, chi tiêu rất tốn nhưng mỗi tháng vẫn tiết kiệm một chút cho tôi.
Sao tôi tại yêu anh ta như thế, có lẽ vì anh ta là người duy nhất trên thế giới này khiến tôi cảm nhận được sự cưng chiều.
Tôi mặc chiếc váy liền màu đỏ giống như cô dâu thẹn thùng ngồi ở trên giường lớn của khách sạn đợi anh ta.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, bố tôi tướng mạo bình thường, tôi trung hòa gen của hai người, không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tạm gọi là thanh tú. Trang điểm xong tạo cho người khác loại cảm giác kiều diễm không gì sánh được.
Tôi nhìn bản thân mình trong điện thoại, xinh đẹp trẻ trung như thế này, tiếc là không bao giờ yêu nữa.
Đợi khá lâu, lúc tôi nghĩ anh hai không đến thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi vui mừng không nhìn xem người đến là ai, lập tức mở của rúc vào lòng anh ta, miệng kích động gọi: “Anh hai, em biết anh sẽ tới mà.”
Tôi ôm phần eo cường tráng của anh ta thật chặt.
Cơ thể của người đàn ông cứng đờ, tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Mùi này không đúng, mặc dù có mùi rượu che đi, song tôi vẫn nhận ra đây không phải mùi trên người của anh hai.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, sợ hãi hét lên: “Trần Mạnh Sơn, sao lại là anh!”
Tôi vội vàng buông hắn ra thì Trần Mạnh Sơn vươn tay nắm lấy eo tôi không buông: “Lý Minh Thư, tôi cảnh cáo cô như thế nào hả, cô quên hết rồi sao?'
Tối qua hắn mới cảnh cáo tôi, không được dụ dỗ Trần Mạnh Dương.
“Buông ra, việc này liên quan quái gì đến anh.” Tôi giãy giụa trong lòng hắn.
“Hừ... Không có liên quan gì đến tôi ư, tôi chỉ có một người em trai, tôi không cho phép bất cứ ai hủy hoại nó.”
Tôi nghe xong, lẽ nào tôi ở bên anh ta là hủy hoại anh ta sao?
“Anh ấy ở bên người phụ nữ kia mới là hủy hoại, anh ấy không yêu Nguyễn Nhung, người anh ấy yêu là tôi, chúng tôi mới là người thích hợp nhất ở bên nhau.” Tôi hét lên với hắn.
“Hai người mới nên ở bên nhau? Lý Minh Thư, tôi từng nói người cũng chia thành mấy loại, cô xứng sao?” Trần Mạnh Sơn nói rồi nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong phòng, một chân đạp cửa phòng đóng lại.
Tôi kinh hãi tột độ!
“Trần Mạnh Sơn, chẳng phải anh nói tôi hèn hạ sao? Anh động vào tôi không sợ làm bẩn tay anh à?”
Trần Mạnh Sơn bóp cằm tôi, như cười như không: “Bẩn thì cũng bẩn rồi, rửa là được, đêm trước ngày kết hôn của em trai tôi, cô lại hẹn nó đến khách sạn. Lý Minh Thư, mẹ cô đúng là biết dạy con nhỉ? Cô giống hệt mẹ cô, thích dụ dỗ đàn ông có vợ.”
“Tôi cấm anh sỉ nhục mẹ tôi!” Tôi tức giận giãy giụa điên cuồng trên người hắn.
“Sao hả, tôi nói sai à, xương cốt của mẹ tôi còn chưa lạnh, mẹ cô đã từng bước đưa cô vào nhà, bây giờ lại đến lượt cô dụ dỗ em trai tôi, hôm nay ông đây phải trừng trị cô thích đáng, để xem cô có thực sự hèn hạ đến hết thuốc chữa không.” Trần Mạnh Sơn nói xong liền xé váy tôi, tàn nhẫn chiếm lấy tôi.
Hắn là một người luyện võ, có thể khống chế tôi dễ dàng. Tôi cũng không còn bản lĩnh đẩy ngã hắn như năm mười hai tuổi nữa.
Tôi đau đến mặt mày trắng bệch, lớn như thế này rồi giờ tôi mới biết, trên đời lại có nỗi đau xé gan xé ruột như vậy.
Trần Mạnh Sơn trên giường tàn nhẫn với tôi như kẻ thù, à không phải, chúng tôi vốn là kẻ thù.
Một đêm ở khách sạn, tôi cảm nhận được mùi vị gọi là sống không bằng chết.
Sau khi kết thúc, tôi giống như một con búp bê rách nát nằm trên giường, ga trải giường còn có một vệt máu tươi, đó là chứng minh tôi từ một cô gái biến thành phụ nữ, nhưng người đàn ông khiến tôi trở thành phụ nữ không phải Trần Mạnh Dương mà là Trần Mạnh Sơn, việc này làm sao tôi có thể không hận.
“Trần Mạnh Sơn, anh dám cưỡng hiếp tôi!” Giọng tôi khàn khàn không giống với giọng mình nữa. Nước mắt sớm đã cạn khô.
Trần Mạnh Sơn giải thích là hắn uống rượu say, tôi đã không còn sức mà nói gì nữa, mặc dù tôi không hiểu đàn ông nhưng cũng biết người đàn ông say rượu thì chỗ kia làm sao có thể cứng chứ? Hiển nhiên đầu óc hắn tỉnh táo, có uống rượu nhưng không say.
“Cút!” Tôi nhả ra một từ.
Trần Mạnh Sơn mặc quần áo xong liền đi, đi được hai bước lại quay lại đặt một tờ chi phiếu trên tủ ở đầu giường: “Cho cô ba tỷ, tôi cảnh cáo cô lần nữa, sau này không được dụ dỗ Mạnh Dương.”
Tôi nhìn tờ chi phiếu, cầm lên vo thành cục rồi ném vào mặt hắn, mặt mày dữ tợn nhả ra một câu: “Cút!”
Trần Mạnh Sơn không đi ngay mà đưa tay bóp cằm tôi: “Đừng giả bộ thanh cao, từ nhỏ cô đã dụ dỗ Trần Mạnh Dương, chẳng phải vì muốn nó cho cô tiền à?”
Bao năm qua, đúng là Trần Mạnh Dương cho tôi rất nhiều tiền, đây là sự thật không thể chối cãi, quả thật tôi cũng có ý đó với anh ta, việc này tôi cũng không chối cãi. Nhưng tôi muốn ở bên anh thì không có liên quan gì đến tiền, tôi chỉ đơn thuần yêu anh ta, muốn ở bên anh ta mà thôi.
“Sao không nói nữa, phụ nữ ấy à, phải hiểu mình có thích hợp giả thanh cao hay không.”
Giọng của Trần Mạnh Sơn giống như tiếng nói của ma quỷ, tôi nghe mà sởn gai ốc.
“Anh cút đi cho tôi, cút đi, anh không bằng đồ cầm thú. Tôi thật sự rất hối hận vì sao mười năm trước tôi lại không đâm chết anh.”
Tôi giống như quái thú nổi giận, cầm cây đèn trên tủ đầu giường ném về phía Trần Mạnh Sơn, hắn phản ứng nhanh nên tránh được.
“Tôi phải kiện anh, kiện anh tội cưỡng hiếp, tôi sẽ không tha cho anh.” Tôi gào lên, tôi làm sao có thể kiện được hắn. Đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu mãi mãi chỉ có thể nằm rạp dưới chân kẻ mạnh, chịu uất ức và tổn thương nên.
“Được thôi, cô kiện đi, nhanh chóng mang tinh dịch đến đồn cảnh sát mà báo án, tôi xem có tòa án nào dám nhận vụ án này không. Ồ, nhớ tìm mẹ cô bàn bạc xem mời luật sư nào, xem bà ta có muốn cô kiện không nhé.” Đương nhiên Trần Mạnh Sơn không hề sợ hãi.
“Trần Mạnh Sơn... anh... anh khinh người quá đáng! Đồ cặn bã như anh sẽ không chết tử tế được đâu.” Tôi tức giận, ngực phập phồng, tôi không phải là người thích chửi, nhưng Trần Mạnh Sơn thật quá đáng, chửi hắn là cặn bã, nguyền rủa hắn không chết tử tế cũng không thể hết giận.
Tôi nghĩ kiếp trước mình đã tạo bao nhiêu nghiệp mà ông trời mới phái tên ác ma Trần Mạnh Sơn này đến hành hạ tôi.
Trần Mạnh Sơn khom người xuống, duỗi ngón tay ra nắm chặt cằm tôi, lạnh lùng nhìn tôi rồi gằn từng chữ: “Tôi chính là kẻ cặn bã ức hiếp cô đấy, cô làm gì được tôi!”
Đêm đó tôi nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ có một người đàn ông không rõ mặt đè lên người tôi, điên cuồng xé rách quần áo trên người tôi giống như ác quỷ. Tôi sợ quá hét lên, gọi anh hai cứu tôi.
Người đàn ông quá nặng, đè lên người tôi khiến tôi không thể thở được, cổ họng tràn đầy mùi máu tanh.
Mơ giống thật quá, thực sự tôi có thể cảm nhận được đau đớn trên bờ môi và bàn tay ấm nóng đang mân mê trên cơ thể tôi.
Tôi giống như cây bèo trôi nổi không tìm được bến đỗ, loại cảm giác này khó chịu vô cùng.
Tôi cố gắng tỉnh lại, dưới ánh trăng sáng tỏ tôi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông hơi giống với Trần Mạnh Dương, có lẽ mới tỉnh lại nên đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo: “Anh hai, là anh sao? Em biết là anh, anh nhất định không bỏ được em đúng không, anh hai, em yêu anh.”
Đúng lúc tôi đang đáp lại thì nụ hôn của anh hai đột nhiên dừng lại, anh hai đẩy tôi ra, đầu tôi bị đập vào đầu giường, sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Tôi khàn giọng gọi anh hai, nhưng anh hai không vào nữa.
Anh ta như vậy thật khó hiểu, rốt cuộc là anh ta nghĩ gì?
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi tôi dậy ăn sáng, tôi không muốn gặp Trần Mạnh Dương và Trần Mạnh Sơn nên lấy cớ bị ốm không muốn dậy.
Mẹ tôi lại câu nói đó: Chú Trần con sẽ không vui.
Thật ra tôi rất xem thường người phụ nữ như mẹ tôi, vì cái gọi là yêu mà vứt bỏ hết lòng tự trọng của bản thân. Vậy mà tôi vẫn giống mẹ tôi, nếu như Trần Mạnh Dương đồng ý bên tôi, có thể tôi cũng hèn mọn như mẹ tôi vậy.
Ngày mai là hôn lễ của Trần Mạnh Dương. Trên bàn ăn, chú Trần và Trần Mạnh Sơn đang bàn bạc những việc liên quan đến hôn lễ, nhà họ Trần là nhà quyền thế, lễ cưới của cậu hai nhà họ Trần đương nhiên là phải chú trọng rồi.
Nguyễn Nhung thẹn thùng nép vào người Trần Mạnh Dương, tôi thấy vậy không khỏi đau lòng.
“Minh Thư, đêm qua ngủ không ngon à, mắt hai mí mà sưng thành một mí rồi.” Nguyễn Nhung quan tâm hỏi tôi.
Tôi cố gắng gượng cười: “Đêm qua tôi bận làm việc nên ngủ muộn.”
Thực ra là khóc cả đêm, từ khi Trần Mạnh Dương bỏ tôi, tôi giống hệt như Mạnh Khương Nữ, khóc mãi mà không hết nước mắt.
Mẹ tôi biết tôi làm việc vất vả, nhà thiết kế trang trí nội thất vốn là công việc của đàn ông, coi như nghỉ thì cũng không rảnh, mỗi ngày vẫn phải bớt chút thời gian để vẽ rồi sửa.
“Thành phố A là thành phố lớn, có việc gì mà không tìm được chứ, công việc bận rộn ăn uống không đầy đủ, Minh Thư con đừng đi xa như vậy nữa, cứ ở thành phố A mà làm đi, Nguyên Đông, anh thấy Minh Thư ở thành phố A làm việc thế nào?”
Mẹ tôi hỏi chú Trần, tôi liền biết ý đồ của bà, Trần Mạnh Sơn kinh doanh công ty bất động sản lớn nhất ở thành phố này, trong tay hắn còn có một công ty trang trí nội thất nổi tiếng cả Châu Á, mẹ tôi hi vọng tôi có thể đến Trần thị làm việc, như vậy mới có cơ hội quen được giới thượng lưu, sau này có thể gả cho người có tiền. Bà muốn tốt cho tôi, có điều tình yêu của bà đặt không đúng chỗ.
Chú Trần nhìn Trần Mạnh Sơn nói: “Mạnh Sơn, Minh Thư cũng khá, bố thấy để nó đến Nhã Phong làm việc cũng không tồi, ý con thế nào!”
Trần Mạnh Sơn ghét tôi, làm sao có thể đồng ý để tôi đến tập đoàn của hắn làm việc chứ, lòng chú Trần cũng biết nên chỉ khách sáo nói vậy mà thôi.
Tôi cũng không nói gì, vì tôi biết chắc chắn Trần Mạnh Sơn sẽ từ chối, không chỉ như thế mà còn mượn cơ hội cười nhạo tôi.
“Được, Nhã Phong cũng đang tuyển thiết kế, nghỉ lễ xong có thể đi ứng tuyển.”
Tôi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Trần Mạnh Sơn đang ngồi chéo tôi, hắn tốt như vậy từ khi nào thế.
Mắt Trần Mạnh Sơn và mắt tôi chạm nhau, mắt hắn vô cùng lạnh lùng.
“Minh Thư, còn không mau cảm ơn anh cả!” Mẹ tôi rất vui nắm lấy tay tôi, bảo tôi cảm ơn Trần Mạnh Sơn.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi nói: “Cảm ơn anh cả, có điều công việc bên kia của em rất tốt, tạm thời không định đổi việc.”
“Minh Thư, con nói gì thế? Công ty trang trí nội thất của anh cả con nối tiếng cả thế giới, hơn xa cái công ty giẻ rách kia của con đấy?”
Mẹ tôi nghe tôi nói xong, rõ ràng rất tức giận.
“Minh Thư không muốn đi thì thôi, anh biết Minh Thư luôn rất cố gắng, chắc chắn không muốn người khác nói nó đi cửa sau vào Nhã Phong. Uyển Uyển, em đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Minh Thư.” Chú Trần lên tiếng.
Tôi cười khẩy, có lẽ trong nhà này không chỉ Trần Mạnh Sơn ghét tôi mà ngay cả Trần Nguyên Đông cũng chưa hẳn thích tôi.
Tôi đi làm xa, không gặp không phiền, cũng sẽ không nghĩ đến việc mẹ tôi từng sinh con cho người đàn ông khác.
“Mẹ, chú Trần nói đúng, mẹ đừng quản lý con nhiều quá, con đã lớn rồi...”
Còn chưa nói xong, Trần Mạnh Sơn đứng dậy rời khỏi bàn ăn lạnh lùng buông một câu: “Không biết tốt xấu!”
Tôi có chút khó hiểu.
Ngày mai là hôn lễ của Trần Mạnh Dương, đêm đó Nguyễn Nhung ở khách sạn. Ngày mai nhà họ Trần đón cô ta về biệt thự.
Anh hai mà tôi yêu nhất đã kết hôn rồi, tôi còn chưa chuẩn bị quà cưới cho anh ta. Nhìn cơ thể trắng nõn trong gương, trong lòng tôi có một ý nghĩ điên cuồng, người đàn ông tôi yêu lấy người phụ nữ khác, mà tôi vẫn còn trong trắng, tôi không muốn giữ lần đầu tiên quý báu cho người khác.
Tôi nghĩ mình điên rồi, vậy mà lại muốn dùng lần đầu tiên của mình làm món quà cưới cho anh ta.
Tôi gửi tin nhắn cho anh hai, hẹn anh ta đến chỗ mấy năm trước anh ta lén tổ chức sinh nhật cho tôi, phòng 520 của khách sạn lãng mạn.
Phòng và khách sạn như nhau, lúc đó tôi mới mười bảy tuổi, chúng tôi vẫn là anh em đơn thuần. Anh hai lén đối xử tốt với tôi, tiết kiệm tiền tiêu vặt cho tôi tiêu, mua giày và quần áo đẹp cho tôi.
Lúc tôi mười bảy tuổi, Trần Mạnh Sơn đã hai mươi lăm tuổi, cả nhà họ Trần đều do hắn làm chủ, hắn cắt học phí và sinh hoạt phí của tôi, chú Trần mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Tôi cũng bướng bỉnh, không cho thì thôi, từ lúc học cấp ba tôi luôn làm thêm để nuôi sống mình, Trần Mạnh Sơn biết Trần Mạnh Dương trợ cấp cho tôi, cũng cắt bớt chi tiêu của anh ta. Lúc đó anh ta đã đi nước ngoài du học, chi tiêu rất tốn nhưng mỗi tháng vẫn tiết kiệm một chút cho tôi.
Sao tôi tại yêu anh ta như thế, có lẽ vì anh ta là người duy nhất trên thế giới này khiến tôi cảm nhận được sự cưng chiều.
Tôi mặc chiếc váy liền màu đỏ giống như cô dâu thẹn thùng ngồi ở trên giường lớn của khách sạn đợi anh ta.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, bố tôi tướng mạo bình thường, tôi trung hòa gen của hai người, không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tạm gọi là thanh tú. Trang điểm xong tạo cho người khác loại cảm giác kiều diễm không gì sánh được.
Tôi nhìn bản thân mình trong điện thoại, xinh đẹp trẻ trung như thế này, tiếc là không bao giờ yêu nữa.
Đợi khá lâu, lúc tôi nghĩ anh hai không đến thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi vui mừng không nhìn xem người đến là ai, lập tức mở của rúc vào lòng anh ta, miệng kích động gọi: “Anh hai, em biết anh sẽ tới mà.”
Tôi ôm phần eo cường tráng của anh ta thật chặt.
Cơ thể của người đàn ông cứng đờ, tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Mùi này không đúng, mặc dù có mùi rượu che đi, song tôi vẫn nhận ra đây không phải mùi trên người của anh hai.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, sợ hãi hét lên: “Trần Mạnh Sơn, sao lại là anh!”
Tôi vội vàng buông hắn ra thì Trần Mạnh Sơn vươn tay nắm lấy eo tôi không buông: “Lý Minh Thư, tôi cảnh cáo cô như thế nào hả, cô quên hết rồi sao?'
Tối qua hắn mới cảnh cáo tôi, không được dụ dỗ Trần Mạnh Dương.
“Buông ra, việc này liên quan quái gì đến anh.” Tôi giãy giụa trong lòng hắn.
“Hừ... Không có liên quan gì đến tôi ư, tôi chỉ có một người em trai, tôi không cho phép bất cứ ai hủy hoại nó.”
Tôi nghe xong, lẽ nào tôi ở bên anh ta là hủy hoại anh ta sao?
“Anh ấy ở bên người phụ nữ kia mới là hủy hoại, anh ấy không yêu Nguyễn Nhung, người anh ấy yêu là tôi, chúng tôi mới là người thích hợp nhất ở bên nhau.” Tôi hét lên với hắn.
“Hai người mới nên ở bên nhau? Lý Minh Thư, tôi từng nói người cũng chia thành mấy loại, cô xứng sao?” Trần Mạnh Sơn nói rồi nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong phòng, một chân đạp cửa phòng đóng lại.
Tôi kinh hãi tột độ!
“Trần Mạnh Sơn, chẳng phải anh nói tôi hèn hạ sao? Anh động vào tôi không sợ làm bẩn tay anh à?”
Trần Mạnh Sơn bóp cằm tôi, như cười như không: “Bẩn thì cũng bẩn rồi, rửa là được, đêm trước ngày kết hôn của em trai tôi, cô lại hẹn nó đến khách sạn. Lý Minh Thư, mẹ cô đúng là biết dạy con nhỉ? Cô giống hệt mẹ cô, thích dụ dỗ đàn ông có vợ.”
“Tôi cấm anh sỉ nhục mẹ tôi!” Tôi tức giận giãy giụa điên cuồng trên người hắn.
“Sao hả, tôi nói sai à, xương cốt của mẹ tôi còn chưa lạnh, mẹ cô đã từng bước đưa cô vào nhà, bây giờ lại đến lượt cô dụ dỗ em trai tôi, hôm nay ông đây phải trừng trị cô thích đáng, để xem cô có thực sự hèn hạ đến hết thuốc chữa không.” Trần Mạnh Sơn nói xong liền xé váy tôi, tàn nhẫn chiếm lấy tôi.
Hắn là một người luyện võ, có thể khống chế tôi dễ dàng. Tôi cũng không còn bản lĩnh đẩy ngã hắn như năm mười hai tuổi nữa.
Tôi đau đến mặt mày trắng bệch, lớn như thế này rồi giờ tôi mới biết, trên đời lại có nỗi đau xé gan xé ruột như vậy.
Trần Mạnh Sơn trên giường tàn nhẫn với tôi như kẻ thù, à không phải, chúng tôi vốn là kẻ thù.
Một đêm ở khách sạn, tôi cảm nhận được mùi vị gọi là sống không bằng chết.
Sau khi kết thúc, tôi giống như một con búp bê rách nát nằm trên giường, ga trải giường còn có một vệt máu tươi, đó là chứng minh tôi từ một cô gái biến thành phụ nữ, nhưng người đàn ông khiến tôi trở thành phụ nữ không phải Trần Mạnh Dương mà là Trần Mạnh Sơn, việc này làm sao tôi có thể không hận.
“Trần Mạnh Sơn, anh dám cưỡng hiếp tôi!” Giọng tôi khàn khàn không giống với giọng mình nữa. Nước mắt sớm đã cạn khô.
Trần Mạnh Sơn giải thích là hắn uống rượu say, tôi đã không còn sức mà nói gì nữa, mặc dù tôi không hiểu đàn ông nhưng cũng biết người đàn ông say rượu thì chỗ kia làm sao có thể cứng chứ? Hiển nhiên đầu óc hắn tỉnh táo, có uống rượu nhưng không say.
“Cút!” Tôi nhả ra một từ.
Trần Mạnh Sơn mặc quần áo xong liền đi, đi được hai bước lại quay lại đặt một tờ chi phiếu trên tủ ở đầu giường: “Cho cô ba tỷ, tôi cảnh cáo cô lần nữa, sau này không được dụ dỗ Mạnh Dương.”
Tôi nhìn tờ chi phiếu, cầm lên vo thành cục rồi ném vào mặt hắn, mặt mày dữ tợn nhả ra một câu: “Cút!”
Trần Mạnh Sơn không đi ngay mà đưa tay bóp cằm tôi: “Đừng giả bộ thanh cao, từ nhỏ cô đã dụ dỗ Trần Mạnh Dương, chẳng phải vì muốn nó cho cô tiền à?”
Bao năm qua, đúng là Trần Mạnh Dương cho tôi rất nhiều tiền, đây là sự thật không thể chối cãi, quả thật tôi cũng có ý đó với anh ta, việc này tôi cũng không chối cãi. Nhưng tôi muốn ở bên anh thì không có liên quan gì đến tiền, tôi chỉ đơn thuần yêu anh ta, muốn ở bên anh ta mà thôi.
“Sao không nói nữa, phụ nữ ấy à, phải hiểu mình có thích hợp giả thanh cao hay không.”
Giọng của Trần Mạnh Sơn giống như tiếng nói của ma quỷ, tôi nghe mà sởn gai ốc.
“Anh cút đi cho tôi, cút đi, anh không bằng đồ cầm thú. Tôi thật sự rất hối hận vì sao mười năm trước tôi lại không đâm chết anh.”
Tôi giống như quái thú nổi giận, cầm cây đèn trên tủ đầu giường ném về phía Trần Mạnh Sơn, hắn phản ứng nhanh nên tránh được.
“Tôi phải kiện anh, kiện anh tội cưỡng hiếp, tôi sẽ không tha cho anh.” Tôi gào lên, tôi làm sao có thể kiện được hắn. Đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu mãi mãi chỉ có thể nằm rạp dưới chân kẻ mạnh, chịu uất ức và tổn thương nên.
“Được thôi, cô kiện đi, nhanh chóng mang tinh dịch đến đồn cảnh sát mà báo án, tôi xem có tòa án nào dám nhận vụ án này không. Ồ, nhớ tìm mẹ cô bàn bạc xem mời luật sư nào, xem bà ta có muốn cô kiện không nhé.” Đương nhiên Trần Mạnh Sơn không hề sợ hãi.
“Trần Mạnh Sơn... anh... anh khinh người quá đáng! Đồ cặn bã như anh sẽ không chết tử tế được đâu.” Tôi tức giận, ngực phập phồng, tôi không phải là người thích chửi, nhưng Trần Mạnh Sơn thật quá đáng, chửi hắn là cặn bã, nguyền rủa hắn không chết tử tế cũng không thể hết giận.
Tôi nghĩ kiếp trước mình đã tạo bao nhiêu nghiệp mà ông trời mới phái tên ác ma Trần Mạnh Sơn này đến hành hạ tôi.
Trần Mạnh Sơn khom người xuống, duỗi ngón tay ra nắm chặt cằm tôi, lạnh lùng nhìn tôi rồi gằn từng chữ: “Tôi chính là kẻ cặn bã ức hiếp cô đấy, cô làm gì được tôi!”
Bình luận facebook