Thời gian quen bạn gái của Dĩ Nặc đã phá kỷ lục, hai người đã quen nhau hơn hai tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu chia tay, Tiêu Nhiên cảm thấy đây đúng là kỳ tích, cô muốn gặp mặt cô gái này. Bởi vì thời gian trước đó, Dĩ Nặc thay đổi bạn gái quá thường xuyên nên cô lười gặp từng người bạn gái của anh.
Lữ Doanh Ngọc làm ở một công ty khác trong tòa nhà công ty Dĩ Nặc, hai người đang trong giai đoạn ngọt ngào. Vì vậy, Tiêu Nhiên không thể ngờ rằng sau khi gặp bạn gái Dĩ Nặc, cô lại có cảm giác mình cực kỳ giống bóng đèn.
Ánh mắt Dĩ Nặc nhìn cô ta có vẻ dịu dàng lại có chút không kiềm chế được, giống như lúc anh nhìn Thượng Lam Tang, có lẽ Doanh Doanh này sẽ là chân mệnh thiên nữ của Dĩ Nặc. Loại ý nghĩ này ầm thầm len lỏi trong lòng cô, làm Tiêu Nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
Đi đến phòng vệ sinh, lúc cô rửa tay, nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Mình làm sao thế này? Chẳng lẽ không vui mừng thay cậu ấy? Đây là chuyện không dễ dàng có được mà……”
Lữ Doanh Ngọc cũng đi vào nhà vệ sinh, “Nhiên Nhiên, tôi cũng đến tham gia náo nhiệt……”
Cô cũng nở nụ cười: “Ừ, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Doanh Ngọc đồng ý: “Được.”
Dĩ Nặc ngồi đối diện Tiêu Nhiên, hỏi ấn tượng của cô: “Như thế nào? Lần này không tệ chứ?”
Tiêu Nhiên gật đầu, “Ừ, hai người quen nhau cũng gần ba tháng mà còn có thể ngọt ngào như thế, cũng đủ biết đây là cô gái rất tốt.”
Dĩ Nặc gật đầu, “Tôi cũng hi vọng hai chúng tôi có thể lâu dài, tôi cảm thấy cô ấy vô cùng tốt, không giống những người trước đây, ở bên cạnh cô ấy rất thoải mái.”
Nghe những lời của Dĩ Nặc, trong lòng Tiêu Nhiên thấy rất không bình thường, nhưng cũng không biết tại sao lại thế. Cảm giác như có ai đó không ngừng quấy rối trong đầu mình, trong dạ dày cũng bắt đầu sôi trào, tất cả đều không thoải mái.
Doanh Ngọc quay lại, hai người tiếp tục chàng chàng thiếp thiếp, Tiêu Nhiên như thấy có vị chua chua từ kẽ răng……
Chua chua! Khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, Tiêu Nhiên không tránh khỏi sợ hãi. Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Ăn giấm vì Dĩ Nặc sao? Điều này làm sao có thể?
Chào tạm biệt hai người bọn họ, Tiêu Nhiên đi về nhà một mình. Trên đường vẫn không ngừng cố gắng đánh bay ý nghĩ đó đi, nhưng làm thế nào cũng không thể xua đi được, giống như mình càng muốn phủ nhận, thì sự thật lại càng được phơi bày trước mắt.
Về đến nhà, thay áo ngủ, điện thoại di động vang lên, là Dĩ Nặc. Không thể tin được, nhịp tim của cô như đang tăng nhanh, “Alo?”
“Hôm nay cậu có chuyện gì sao? Ăn cơm được một nửa, sắc mặt cậu đã trắng xanh, dạ dày lại đau, đúng không?”
Trò chuyện linh tinh với cậu ấy một lát, Tiêu Nhiên cúp điện thoại. Cảm giác vui vẻ lại làm cho tinh thần cô bắt đầu rối loạn. Chỉ một cuộc điện thoại của cậu ấy đã ảnh hưởng đến tâm trạng cô, cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra? Chẳng lẽ, cô thật sự thích Khương Dĩ Nặc? Không thể nào, tự cô hủy bỏ đáp án này. Nếu như cô thích cậu ấy, tại sao lại chờ đến tận bây giờ, hai người biết nhau đã tám năm, cũng đủ để kháng chiến chống Nhật kết thúc (*)……
(*)ViVulqd: mình nghĩ tác giả đang nói cuộc đại chiến Trung – Nhật (1937 – 1945), ý nói là thời gian cũng quá dài.
Cô vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, biết rõ cậu ấy là hạng người gì, có vô số phụ nữ ở bên, hơn nữa, còn là loại ai đến cũng không từ chối, mặc dù ngoại hình cậu ấy xuất chúng, dịu dàng với người khác, nhưng đây không thể là lý do cô thích cậu ấy.
Vì vậy, ngươi luôn luôn ngủ ngon như Tiêu Nhiên lại có thể mất ngủ cả đêm.
Chủ nhật, dì Lãnh gọi điện bảo Tiêu Nhiên đến ăn cơm, còn nói Dĩ Nặc đi đón cô. Trên đường đi, Dĩ Nặc vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nhìn nhìn Tiêu Nhiên, muốn sờ trán cô. Cô bất giác né tránh, “Làm gì vậy?”
Dĩ Nặc để tay xuống, chuyên tâm nhìn đường. “Hôm nay cậu rất lạ, tôi xem thử cậu có sốt không.”
Lúc này Tiêu Nhiên mới trở về dáng vẻ bình thường, che giấu hốt hoảng của mình. “Ha ha, không có gì, tôi rất bình thường……”
Anh cười cười. “Cậu như vậy mà bình thường sao…… Bình thường là ai vừa nhìn thấy tôi thì như con chim khách ríu ra ríu rít hả……”
Hai người đồng thời đưa tay về phía nút mở máy nghe nhạc, Tiêu Nhiên lại rút tay về, giống như là sợ bị lây vi khuẩn gây bệnh, “Cậu mở đi……”
Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc ngạc nhiên: “Hôm nay cậu bị gì vậy? Sao kỳ quái như thế?”
Tiêu Nhiên vẫn kiên trì nói mình hoàn toàn không bị bệnh, Dĩ Nặc cũng không so đo với cô nữa, tập trung lái xe.
Đến nhà họ Khương, Tiêu Nhiên thành thạo vào phòng bếp với mẹ Khương, tiếng nói cười của hai người truyền ra bên ngoài, Dĩ Nặc lắng tai nghe. “Đây không phải là rất vui vẻ ư? Lúc trên xe sao lại kỳ lạ như vậy?”
Lúc dọn cơm, ba Khương gập báo lại, lên thư phòng gọi Dĩ Nặc, bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.
Khi dọn dẹp, Tiêu Nhiên nhất quyết không để mẹ Khương nhúng tay vào, Dĩ Nặc nói với mẹ anh: “Mẹ, để bọn con dọn dẹp cho, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, mẹ Khương đặt bát đũa trong tay xuống ngay lập tức, đưa bao tay cho Dĩ Nặc. “Vậy thì giao cho hai đứa, mẹ mặc kệ.”
Đang rửa chén, Tiêu Nhiên trả lời lại, “Dì Lãnh, dì yên tâm đi…… Đâu phải lần đầu tiên con xuống bếp hay lần đầu thu dọn đồ đạc. Dì và chú cứ nghỉ ngơi đi.”
Dĩ Nặc ở bên cạnh, phụ giúp thả chén dĩa vào bồn rửa, vì vậy thân thể hai người tiếp xúc với nhau là điều không thể tránh khỏi, mỗi khi như vậy, Tiêu Nhiên đều không tự nhiên tránh né, Dĩ Nặc càng cảm thấy buồn bực hơn, trực tiếp khoác cánh tay lên vai cô, làm cô muốn né cũng né không được. “Nhiên Nhiên, hôm nay cậu cứ là lạ sao ấy? Tôi đụng vào cậu, thì cậu tránh ngay, thế này là thế nào hả?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Vẻ mặt Tiêu Nhiên không cảm xúc gì nói, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong đầu đã như hươu con chạy loạn rồi, mặt cũng nóng lên luôn.
Câu này thật sự là mới mẻ với Dĩ Nặc, không nói đến thời gian hai người quen biết nhau, từ lâu Tiêu Nhiên đã nói anh là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, nên anh không hề có quan niệm thụ thụ bất thân. Mặt khác, đã nhiều năm như vậy, anh cũng đã thay quần áo giúp cô luôn rồi, cô còn sợ cái gì nữa?
“Cả người cậu tôi đều nhìn hết rồi, còn có cái gì mà thụ thụ bất thân nữa hả……” Dĩ Nặc vô tội nhún vai.
Lấy khủy tay huých anh một cái. “Nói bậy bạ gì đó! Đừng để cho bạn gái cậu nghe những thứ này, có biết không hả, tôi không muốn phải rước thêm phiền toái gì đâu.”
Dĩ Nặc khoác vai cô. “Chẳng lẽ có người điều tra cậu? Hay là Doanh Ngọc đến tìm cậu?” Những kinh nghiệm trước đây nói cho anh biết không thể không cảnh giác, ngộ nhỡ Tiêu Nhiên bị tổn thương gì, anh không gánh nổi đâu!
Tiêu Nhiên lắc đầu. “Không có, cậu nghĩ gì vậy, làm sao có thể có người điều tra tôi? Tôi chính là một đứa bé ngoan điển hình đấy, ai có thể gây phiền phức cho tôi?”
Lúc này Dĩ Nặc mới yên tâm. Anh yên tâm, nhưng lòng Tiêu Nhiên vẫn không thể thả lỏng được, càng lúc cô càng hoài nghi chính mình, tình hình đang dần xấu đi, sau khi gặp cậu ấy, cảm giác càng rõ ràng hơn. Loại tình cảm dành cho Dĩ Nặc này, hoàn toàn xa lạ với cô, làm cho cô ứng phó không kịp.
Bắt đầu từ khi nào mà tình bạn đã biến chất, cô lại đi yêu thầm người đàn ông khổng tước này rồi…… Nhất là khi cô biết rõ cậu ấy trăng hoa như thế nào, biết rõ cậu ấy không bao giờ thật lòng với phụ nữ, biết rõ cậu ấy là người ai đến cũng không từ chối…… Ở bên cạnh câu ấy lâu như vậy, cô là người biết rõ những chuyện này nhất…… Nhưng tại sao, dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể ghét nổi lại càng không thể hận được.
Bình luận facebook