Tiệc sinh nhật Dĩ Nặc vô cùng náo nhiệt, hơn nữa cậu ấy lại quen biết rộng, nên số người tham dự mỗi năm mỗi tăng. Cũng may, đây cũng là dịp để cha mẹ Dĩ Nặc ngoại giao nên hàng năm đều được cha mẹ cậu ấy ủng hộ.
Năm nay, Doanh Ngọc lấy thân phận nữ chủ nhân sắp xếp mọi việc, ngược lại làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy áy náy, bởi vì cô ấy đã làm hết mà mình trở nên nhàn rỗi.
Cô có một nhóm bạn trên mạng lên kế hoạch đi thăm viện dưỡng lão Phúc Lợi vào đúng hôm sinh nhật Dĩ Nặc, cho nên cũng không thể đến tiệc sinh nhật được rồi. Vì vậy đã tặng trước quà sinh nhật cho Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nhìn quà tặng, oán trách cô: “Cậu thật không có thành ý, ngay cả màu sắc cũng không sinh động, rõ ràng năm nay đã bớt xén nguyên vật liệu……”
Trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, “Đại thiếu gia, đừng có nói chuyện thiếu suy nghĩ như thế, tôi đây đã phải mất cả buổi chiều để chọn mẫu, tô màu, tôi đã phải sửa đi sửa lại cách phối màu, không thích thì cầm về.”
Anh vội vã lấy điện thoại trong túi ra, gắn vào cái chốt trên điện thoại, “Đừng mà, tôi rất thích, tôi rất thích. Nhưng mà hôm đó cậu không đến, thật sự không nể mặt tôi sao?”
“Trùng hợp thôi, ai bảo bọn họ sắp xếp ngày hôm đó? Cậu cũng biết đây là hoạt động đầu tiên do tôi tổ chức, hôm khác đi với cậu, dù sao chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên, lần này vẫn nên đi với mọi người.”
Dĩ Nặc hiểu cô, cho nên sẽ chiều theo cô.
Hôm nay là sinh nhật Dĩ Nặc, theo thường lệ, lúc mười hai giờ đêm cô sẽ là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ.
Sau giờ làm, Tiêu Nhiên đứng chờ bạn bè trên mạng của mình ở nơi đã hẹn, mọi người đã đến hơn phân nửa, đang nói chuyện hăng say, lại có người đến gia nhập đội quân tám chuyện của bọn họ. “Thật xin lỗi, hôm nay công ty có chuyện nên phải làm thêm giờ, tôi phải xin nghỉ với ông chủ, vất vả lắm mới được.”
Giọng nói này nghe rất quen tai, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sao lại là Trịnh Nhược Hạo!
“Làm sao anh (cô) đến đây?” Hai người đồng thời hỏi vấn đề này. Điều này làm cho mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, “Hai người quen nhau?”
Hai người gật đầu một cái, “Nhưng tôi không biết cô ấy (anh ấy) là……” Lại đồng thanh……
Mọi người bắt đầu cười rộ lên, “Mọi người xem, hai người này ăn ý đến thế, giống như là một cặp tình nhân vậy……” Tiêu Nhiên hơi thẹn thùng, vẫn chưa chủ động đến gần. Còn Trịnh Nhược Hạo lại hào phóng đi tới, đứng bên cạnh Tiêu Nhiên, mọi người nhìn thấy thế thì cũng xem như bình thường.
Nhóm người trẻ tuổi thì có nhiều sức sống, hơn nữa còn chuẩn bị nhiều tiết mục, tâm trạng mọi người đều rất tốt. Thật sự Tiêu Nhiên cũng có chút bất ngờ với Trịnh Nhược Hạo, không ngờ anh ta lại là một trong những người bạn trên mạng của cô. “Nick name của anh là gì?”
Trịnh Nhược Hạo cũng cảm thấy khó tin, không ngờ một trong những người nhiệt tình đứng ra tổ chức sự kiện này lại là Phương Tiêu Nhiên. Lúc trước, mỗi khi gặp nhau đều cảm thấy cô luôn thản nhiên, nụ cười luôn nhàn nhạt, ngay cả tức giận cũng chỉ lăn tăn. Hoàn toàn khác với cô khi ở trên mạng, như một học sinh đơn giản, đáng tin cậy nhưng lại sôi nổi và cá tính. “Cô có thể đoán được không?”
Tiêu Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, người đã giúp đỡ cô nhiều nhất, đưa ra nhiều ý kiến quan trọng nhất chính là Thích Nhất Mây Trà. Nhưng mà cô cảm thấy người đó hơi lớn tuổi, là người rất ôn hòa, không giống như Trịnh Nhược Hạo, là người không thể nhìn thấu. Do dự thật lâu, vẫn không dám nói ra suy đoán.
“Cô thấy trà đen Phúc Kiến thì như thế nào?”Nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo cũng không ra vẻ thần bí nữa.
Cô ‘A’ lên một tiếng. “Thì ra đúng là anh! Nhưng mà tôi nghĩ Mây Trà phải lớn tuổi một chút, không ngờ lại trẻ như vậy…… Cũng may tôi không gọi anh là chú……”
Trịnh Nhược Hạo cũng cười, một nụ cười không gò bó, đây là lần đầu tiên cô cho anh thấy vẻ mặt thoải mái thế này, “Chẳng lẽ tôi tạo cho cô cảm giác tôi là một ông chú sao? Quá tổn thương lòng tự ái của tôi rồi……”
Tiêu Nhiên lắc đầu, cố làm ra vẻ sùng bái, “Anh phải biết rằng, những đạo lý mà anh nói không phải người trẻ tuổi có thể chiêm nghiệm ra được…… Thậm chí tôi còn để anh xem kế hoạch phát triển sự nghiệp của tôi…… Thật xấu hổ mà ~”
Trịnh Nhược Hạo cười ha ha. “Không sao, tôi cảm thấy ý nghĩ của cô rất khác với mọi người, sẽ phát triển rất tốt.”
Cô khoát khoát tay, che mặt lại. “Đừng trêu chọc tôi nữa...... Thật không còn mặt mũi gặp anh nữa……”
Trịnh Nhược Hạo giúp cô cầm đồ đạc cô đã chuẩn bị, “Được rồi, vậy thì không nói nữa, hôm nay chúng ta đến đây không phải để nói chuyện phiếm.”
Anh đi lên phía trước, đi cùng với những người khác, mọi người cười cười nói nói, đi vào viện Phúc Lợi.
Có viện trưởng nhiệt tình giúp đỡ, bọn họ treo những quả bóng và ruy băng màu sắc rực rỡ khắp đại sảnh, làm cho đại sảnh hơi u buồn đã trở nên tươi vui. Bọn họ đi mời các cụ tới đây, sau đó bắt đầu một buổi liên hoan nhỏ. Tiêu Nhiên vẫn luôn phục vụ mọi người, giúp mở nhạc, làm màn hình, chiếu phim ngắn. Trịnh Nhược Hạo thì chuẩn bị đàn violin, đồ đạc cũng không nhiều, so với những túi lớn túi nhỏ mà vừa rồi anh cầm giúp Tiêu Nhiên thì thật sự không đáng kể.
Đến lúc chơi trò chơi, Tiêu Nhiên mở cái túi kia ra, anh mới thấy thì ra là cô mang theo nhiều phần quà nhỏ cho các cụ, đèn pin nhỏ, đồ vật trang trí nhỏ, đa số đều vừa thực dụng lại vừa đẹp mắt. Nhận được quà, các cụ đều tươi cười rạng rỡ, khen Tiêu Nhiên là một cô gái tốt.
Một đêm hè bận rộn rối ren mà vui sướng cứ kết thúc như vậy. Đưa các cụ trở về phòng, bọn họ thu dọn đại sảnh sạch sẽ rồi mới rời khỏi viện Phúc Lợi.
Mọi người chào tạm biệt nhau, Trịnh Nhược Hạo đi cùng với Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cầm một cái túi rỗng to, nói cười với Trịnh Nhược Hạo, “Lần sau gặp lại. Hôm nay rất ý nghĩa……”
Trịnh Nhược Hạo lại không định nói tạm biệt, bắt xe taxi, để Tiêu Nhiên lên trước, sau đó anh cũng ngồi lên xe. Tiêu Nhiên ngẩn người, “Nhà anh và nhà tôi không có thuận đường……”
“Bác tài, làm phiền lái xe đi ạ……” Trịnh Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên một cái, nói địa chỉ cho tài xế. “Đương nhiên tôi biết không thuận đường.”
Tiêu Nhiên đành chịu, “Vậy anh đưa tôi về làm gì, tự tôi về không sao cả.”
“Vì vậy, tôi trực tiếp tiễn cô về nhà, không thương lượng với cô, bằng không đợi đến lúc cô thỏa hiệp thì trời cũng sắp sáng rồi.” Trịnh Nhược Hạo nở nụ cười vô tội.
Những lời này làm Tiêu Nhiên không hài lòng. Nhìn chung đàn ông hiện đại, bất kể là thân phận gì, công việc như thế nào, thì dù có đang quan tâm phụ nữ cũng sẽ có một mặt chủ nghĩa đàn ông. Những người đàn ông độc thân hoàng kim thì càng mắt cao hơn đầu, chủ nghĩa đàn ông càng lớn hơn. Mặc dù Tiêu Nhiên không theo tư tưởng nữ quyền, nhưng với chủ nghĩa đàn ông quá đáng như thế này thì rất ghét.
Nhìn Tiêu Nhiên giận đến tái mặt, lại không hề phản bác, Trịnh Nhược Hạo cũng có thể biết được tại sao cô lại tức giận. Tài xế mở tiết mục đêm khuya trong radio, tiếng nhạc dịu dàng vang lên.
“Chưa thương lượng với cô, cảm thấy tôi quá độc đoán sao?” Trịnh Nhược Hạo cũng không tính nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô cho đến tận nhà cô, nên mình sai, thì vẫn phải thẳng thắn. “Nói với cô, nhất định cô sẽ không đồng ý. Nhưng gần đây, xung quanh nhà cô đều đang thi công, có chút hỗn loạn. Đã trễ thế này, thật sự tôi không yên tâm. Lần sau không như thế này nữa, có được không?”
Người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, vì bảo đảm an toàn cho cô nên muốn đưa cô về nhà, biết cô sẽ phản đối cho nên tiền trảm hậu tấu, cũng đoán được vì sao vừa rồi cô im lặng, còn có thể thẳng thắn nói rõ, đàn ông như thế, quả thật không nhiều lắm…… Tiêu Nhiên nghĩ đến đây, vẫn không nói chuyện, cơ thể giật nhẹ, lại tiếp tục im lặng.
“Cùng lắm thì thế này, lần sau tôi để cô đưa tôi về một lần, chúng ta hòa nhau có được không?” Trịnh Nhược Hạo bất đắc dĩ nói.
Tiêu Nhiên không nhịn được, bật cười, “Sau đó anh lại tiễn tôi? Tôi lại tiễn anh? Vậy đừng mong về đến nhà……”
Anh nghiêm túc nói: “Không, dĩ nhiên không như thế rồi. Cô đưa tôi, tôi khẳng định sẽ không tiễn cô.”
Hả? Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Tại sao?”
“Để cho cô giữa ban ngày ban mặt đưa tôi về, tôi sẽ không cần lo lắng……” Mắt anh híp lại thành một đường, nụ cười sảng lãng làm anh không giống như chàng trai tài giỏi hoàng kim mang giày tây gặp trong tiệc xã giao lúc trước, ngược lại còn có cảm giác của Thích Nhất Mây Trà.
Hai người cùng cười, lúng túng vừa rồi đã biến mất.
Đến dưới nhà Tiêu Nhiên, cô xuống xe. Vẫy vẫy tay với Trịnh Nhược Hạo, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về……”
“Có thời gian thì hẹn nhau đi chơi được không?” Trịnh Nhược Hạo hỏi cô.
Tiêu Nhiên gật đầu, vẻ mặt tươi cười, quay người đi lên lầu.
Xe taxi vừa ra khỏi khu chung cư nhà Tiêu Nhiên, thì điện thoại Trịnh Nhược Hạo vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn của Tiêu Nhiên. “Tôi về đến nhà, safe…… Anh nhớ chú ý an toàn, cẩn thận đầu gấu thường xuyên xuất hiện!”
Cô, trở nên khang khác. Và anh, cũng như thế.
Bình luận facebook