Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
“Đệ nói cũng không sai, sớm biết vậy khi lão tử vừa nhìn thấy lão khốn kiếp kia nên ném Thú Hồn phù ra, hừ hừ! Tinh hồn của yêu thú cấp sáu xuất ra, cho dù lão ta có tu vi Kết Đan sơ kỳ cũng bị đánh cho chạy trối chết!” Đề Thiện Thượng hiếm khi kiểm điểm lại mình. Lúc ấy hắn nhất thời đau lòng, không nỡ ném Thú Hồn phù ra, phù kia mới mua còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận, một khi ném ra đối đầu với tu sĩ Kết Đan kỳ, thì nhất định sẽ tiêu hao hết pháp lực phong ấn tinh hồn trong đó, tương đương với việc ném đi tám vạn linh thạch, cho dù bản thân Đề Thiện Thượng có không ít vốn liếng, nhưng hắn cũng không làm được chuyện phá của như vậy.
Hơn nữa, lá bùa như vậy cũng không phải muốn là có thể mua được.
Có điều, bây giờ nghe những lời Cơ U Cốc vừa nói, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chẳng lẽ những vật ngoài thân này lại quan trọng hơn tính mạng của mình sao? Nếu như hắn dứt khoát ném Thú Hồn phù ra thì mấy người bọn họ sẽ không bị thương, sau đó lại có thể lấy được linh thạch và công pháp của đối phương, kiểu gì cũng không bị lỗ.
Doãn Tử Chương lại không nghĩ như vậy: “Nếu như chỉ dựa vào những vật ngoài thân này để bảo vệ tính mạng, thì chúng ta cần gì phải xuống núi lịch duyệt? Chế phù, bày trận, luyện đan, luyện khí, cách nào không thể kiếm được linh thạch? Chúng ta lại dùng linh thạch để mua pháp bảo, bùa chú bảo vệ tính mạng, thậm chí mời tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ hộ pháp cho chúng ta, như vậy còn có ý nghĩa không?”
Đề Thiện Thượng xoa mặt nói: “Đệ nói cũng có đạo lý, ê, lần tới chúng ta đụng phải kẻ lợi hại, cứ đánh trước một chút xem đã, không được thì lại ném bùa ra giết hắn!”
Cơ U Cốc không để ý đến bọn họ, cúi đầu ngồi một bên, dùng ngón tay vẽ vẽ viết viết trên mặt đất.
“Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?” Thạch Ánh Lục nhìn trận đồ phức tạp trên mặt đất, hỏi.
“Trận pháp chúng ta dùng hôm nay, hẳn là còn có chỗ có thể cải tiến được. . . . . . . Ta đang thử nghĩ xem sao. . . . . . .” Cơ U Cốc chau mày suy nghĩ, thuận miệng đáp.
Ý nghĩ kết trận hợp lực chống địch, được từ từ hình thành kể từ sau khi trải qua nguy hiểm ở Đoạn Tiên cốc.
Bốn người bọn họ cùng nhau trải nghiệm sinh tử, bên ngoài mặc dù vẫn giống như lúc trước thường xuyên đâm chọc cãi vã lẫn nhau, động một chút là đánh nhau, nhưng lại có sự tín nhiệm ăn ý với nhau hơn lúc trước rất nhiều, họ thật sự coi nhau là đồng môn đáng giá để phó thác.
Hơn nữa, Doãn Tử Chương, mặc dù là người nhập môn muộn nhất, tính tình lại lãnh đạm cao ngạo, nhưng ngày đó vì Chu Vương có hứng thú với thể xác của hắn mà không nói hai lời, liền liều chết ngăn cản Chu Vương đến cuối cùng, để cho mấy sư huynh sư tỷ rời đi trước. Một người dám gánh vác và có dũng khí như vậy, cho dù mấy người còn lại không nói, nhưng trong lòng lại hết sức kính nể.
kể từ khi từ Đoạn Tiên cốc trở về núi Ứng Bàng, điều dưỡng thương thế mất hơn một tháng, Cơ U Cốc luôn suy nghĩ pháp trận phù hợp để cho mấy người bọn họ liên thủ, cũng từng diễn luyện thử mấy lần với bọn họ, hôm nay chân chính đối mặt với cường địch, quả nhiên là phát huy hiệu quả không tệ.
Sau này địch nhân mà bọn họ phải đối phó sẽ càng ngày càng mạnh hơn, đương nhiên Cơ U Cốc muốn tranh thủ thời gian tổng kết kinh nghiệm ngày hôm nay, cải tiến trận pháp thêm một bước nữa.
Thạch Ánh Lục không muốn quấy rầy hắn, đứng dậy đi giúp Chu Chu cắt yêu thú mà Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc săn được đã được rửa sạch sẽ thành từng miếng, Chu Chu chuẩn bị xong linh dược và đại dược đỉnh lấy từ chỗ sư phụ. Nàng để thịt miếng và linh dược cùng các loại gia vị lần lượt vào trong đỉnh, chỉ huy Tiểu Trư dùng hỏa hầu thích hợp nấu chín.
Trong một tháng kể từ khi từ Đoạn Tiên cốc trở về núi Ứng Bàng, nhờ có sự giúp đỡ của Thạch Ánh Lục và Bùi Cốc mà việc nghiên cứu thực phổ phối hợp giữa yêu thú và linh dược của nàng đã có tiến triển.
Da thịt yêu thú cứng rắn hơn nhiều những thứ tiểu linh thú không có phẩm cấp kia, một người không có tu vi như Chu Chu căn bản không thể làm gì được, giết mổ hay cắt xẻ cũng phải nhờ Thạch Ánh Lục và Bùi Cốc hỗ trợ.
Trong cơ thể yêu thú chứa đựng rất nhiều thành phần có lợi hoặc có hại, cũng không phải chỉ dùng một loại linh thảo là có thể điều hòa được, cũng không phải dùng loại lửa bình thường là có thể nấu được, Chu Chu dứt khoát len lén dùng đan đỉnh là nồi nấu, dùng lửa Tiểu Trư phun ra thay cho lò lửa, nguyên liệu phối hợp thì dùng linh dược có dược lực mạnh hơn, lúc này mới có thể làm thành món ăn.
Loại thức ăn kiểu này nếu như tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn quá hai bữa thì sẽ xảy ra chuyện, đám người Doãn Tử Chương đã thử qua lại cảm thấy không tệ, hiệu quả tẩm bổ thân thể dường như tăng thêm một bậc, cho nên đều để cho Chu Chu làm đồ ăn cho bọn họ.
Trịnh Quyền biết Chu Chu dùng đan đỉnh làm nồi nấu, dùng đan hỏa đỉnh cấp của Tiểu Trư thay bếp lò, vừa bực mình vừa buồn cười liền mắng nàng “Phí của trời”. Có điều sau khi ông phát hiện ra dùng yêu thú linh dược làm món ăn thì không chỉ mùi vị mà công hiệu cũng tăng thêm một bậc, mỗi ngày được ăn đều cảm thấy tâm tình thoải mái, cũng không trách cứ Chu Chu nữa. Ông còn chủ động mở khố phòng cho nàng chọn đan đỉnh thích hợp để dùng. Không, là nồi mới đúng!
Thịt yêu thú vừa thô vừa cứng, sau khi nấu bằng đan hỏa của Tiểu Trư, cùng với mùi thơm của linh dược, còn có linh quả linh tửu làm thành tương, dần dần trở nên mềm mại tươi ngon. Mùi thơm này bay ra, khiến cho ngay cả Cơ U Cốc đang trầm mê nghiên cứu trận đạo cũng bị dụ dỗ.
Mọi người ngồi xung quanh một chỗ ăn no nê, cảm thấy thương thế của mình giảm đi phân nửa, ngồi khoanh chân tại chỗ tu luyện. Chu Chu xử lý chén bát xong, ôm Tiểu Trư chui vào trong lều ngủ.
Trong núi rừng thi thoảng truyền đến tiếng dã thú yêu thú gào thét, bên cạnh đống lửa lại là một mảnh an bình yên tĩnh.
Mà ở nhà cũ Mai thị cách Phần thành trăm dặm thì lại loạn hết cả lên, bởi vì sau khi trời tối không lâu, ánh sáng trên Hồn Bài của Mai Trừ Tịch bỗng nhiên bị dập tắt hoàn toàn——–điều này có nghĩa là Mai Trừ Tịch đã mất mạng.
Người hầu chịu trách nhiệm trông coi Hồn Bài cho dòng họ Mai thị bị dọa đến hồn phi phách tán, liền chạy đi báo ngay cho Mai phu nhân. Mai phu nhân giống như bị gặp phải sét đánh giữa trời quang, vội vàng bảo trưởng lão trong tộc phi kiếm truyền thư báo cho Mai Khuông Chúc đang ở trong Phần thành.
Mai Khuông Chúc hôm qua vừa tiễn ấu tử và Tuần trưởng lão rời đi xong, không ngờ tới hôm nay lại nhận được tin nhi tử đã chết, hắn không tin vào tai của mình, lập tức phái người đi xung quanh tìm hiểu tung tích của hai người, kết quả là từ trong miệng gã sai vặt thiếp thân của nhi tử mà biết được, bọn họ hẳn là đuổi theo mấy người phái Thánh Trí.
Mai Khuông Chúc vừa vội vừa tức, tự mình dẫn người chạy đến núi Huyền Vũ, cuối cùng cũng không thể tìm thấy dấu vết thi hài của hai người kia, Cơ U Cốc đã nói “Làm cho người ta cho dù tìm được bọn họ cũng không nhận ra được bọn họ”, cũng không phải là nói suông.
Mai Trừ Tịch và Tuần trưởng lão cũng không “may mắn” được như Trương Lãng, bị ném vào tuyệt cốc vào đêm hôm đó xong liền trở thành bữa tối của đám yêu thú, ngay cả cặn bã xương cốt cũng bị ăn sạch, cho dù Mai Khuông Chúc lật cả ngọn núi Huyền Vũ lên cũng không thể tìm ra bọn họ.
Cơ U Cốc tâm tư tỉ mỉ, ngày hôm sau đã đến hiện trường dọn dẹp một lần nữa rồi mới rời đi, Mai Khuông Chúc dẫn người lên núi Huyền Vũ khổ công tìm kiếm, kết quả không thu hoạch được gì đành ảm đạm trở về.
Mai phu nhân khóc rống lên đòi trả thù Thạch gia và phái Thánh Trí, Mai Khuông Chúc cười thảm nói: “Là Tịch nhi và Tuần trưởng lão tự mình tìm tới người phái Thánh Trí, chúng ta đã đuối lý trước. Hơn nữa chúng ta căn bản không có chứng cớ chứng minh là bọn họ giết chết hai thầy trò Tịch nhi, vô cớ đi tìm Thạch gia hay phái Thánh Trí thì chúng ta có thể làm được gì? Phái Thánh Trí không tìm đến chỗ chúng ta gây phiền toái đã là tốt lắm rồi.”
“Chẳng lẽ con ta phải chết oan ức sao? !” Mai phu nhân khản giọng nói.
Mai Khuông Chúc thở dài một tiếng, cúi đầu không nói, sau khi hắn ép gã sai vặt bên cạnh nhi tử nói ra mọi chuyện, hắn đã biết đứa con trai này thật sự chết không oan, lần này là do hắn chọc vào người không nên dây vào mới chịu chết yểu, hắn dù không cam tâm thì có thể làm được gì đây?
Hơn nữa, lá bùa như vậy cũng không phải muốn là có thể mua được.
Có điều, bây giờ nghe những lời Cơ U Cốc vừa nói, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chẳng lẽ những vật ngoài thân này lại quan trọng hơn tính mạng của mình sao? Nếu như hắn dứt khoát ném Thú Hồn phù ra thì mấy người bọn họ sẽ không bị thương, sau đó lại có thể lấy được linh thạch và công pháp của đối phương, kiểu gì cũng không bị lỗ.
Doãn Tử Chương lại không nghĩ như vậy: “Nếu như chỉ dựa vào những vật ngoài thân này để bảo vệ tính mạng, thì chúng ta cần gì phải xuống núi lịch duyệt? Chế phù, bày trận, luyện đan, luyện khí, cách nào không thể kiếm được linh thạch? Chúng ta lại dùng linh thạch để mua pháp bảo, bùa chú bảo vệ tính mạng, thậm chí mời tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ hộ pháp cho chúng ta, như vậy còn có ý nghĩa không?”
Đề Thiện Thượng xoa mặt nói: “Đệ nói cũng có đạo lý, ê, lần tới chúng ta đụng phải kẻ lợi hại, cứ đánh trước một chút xem đã, không được thì lại ném bùa ra giết hắn!”
Cơ U Cốc không để ý đến bọn họ, cúi đầu ngồi một bên, dùng ngón tay vẽ vẽ viết viết trên mặt đất.
“Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?” Thạch Ánh Lục nhìn trận đồ phức tạp trên mặt đất, hỏi.
“Trận pháp chúng ta dùng hôm nay, hẳn là còn có chỗ có thể cải tiến được. . . . . . . Ta đang thử nghĩ xem sao. . . . . . .” Cơ U Cốc chau mày suy nghĩ, thuận miệng đáp.
Ý nghĩ kết trận hợp lực chống địch, được từ từ hình thành kể từ sau khi trải qua nguy hiểm ở Đoạn Tiên cốc.
Bốn người bọn họ cùng nhau trải nghiệm sinh tử, bên ngoài mặc dù vẫn giống như lúc trước thường xuyên đâm chọc cãi vã lẫn nhau, động một chút là đánh nhau, nhưng lại có sự tín nhiệm ăn ý với nhau hơn lúc trước rất nhiều, họ thật sự coi nhau là đồng môn đáng giá để phó thác.
Hơn nữa, Doãn Tử Chương, mặc dù là người nhập môn muộn nhất, tính tình lại lãnh đạm cao ngạo, nhưng ngày đó vì Chu Vương có hứng thú với thể xác của hắn mà không nói hai lời, liền liều chết ngăn cản Chu Vương đến cuối cùng, để cho mấy sư huynh sư tỷ rời đi trước. Một người dám gánh vác và có dũng khí như vậy, cho dù mấy người còn lại không nói, nhưng trong lòng lại hết sức kính nể.
kể từ khi từ Đoạn Tiên cốc trở về núi Ứng Bàng, điều dưỡng thương thế mất hơn một tháng, Cơ U Cốc luôn suy nghĩ pháp trận phù hợp để cho mấy người bọn họ liên thủ, cũng từng diễn luyện thử mấy lần với bọn họ, hôm nay chân chính đối mặt với cường địch, quả nhiên là phát huy hiệu quả không tệ.
Sau này địch nhân mà bọn họ phải đối phó sẽ càng ngày càng mạnh hơn, đương nhiên Cơ U Cốc muốn tranh thủ thời gian tổng kết kinh nghiệm ngày hôm nay, cải tiến trận pháp thêm một bước nữa.
Thạch Ánh Lục không muốn quấy rầy hắn, đứng dậy đi giúp Chu Chu cắt yêu thú mà Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc săn được đã được rửa sạch sẽ thành từng miếng, Chu Chu chuẩn bị xong linh dược và đại dược đỉnh lấy từ chỗ sư phụ. Nàng để thịt miếng và linh dược cùng các loại gia vị lần lượt vào trong đỉnh, chỉ huy Tiểu Trư dùng hỏa hầu thích hợp nấu chín.
Trong một tháng kể từ khi từ Đoạn Tiên cốc trở về núi Ứng Bàng, nhờ có sự giúp đỡ của Thạch Ánh Lục và Bùi Cốc mà việc nghiên cứu thực phổ phối hợp giữa yêu thú và linh dược của nàng đã có tiến triển.
Da thịt yêu thú cứng rắn hơn nhiều những thứ tiểu linh thú không có phẩm cấp kia, một người không có tu vi như Chu Chu căn bản không thể làm gì được, giết mổ hay cắt xẻ cũng phải nhờ Thạch Ánh Lục và Bùi Cốc hỗ trợ.
Trong cơ thể yêu thú chứa đựng rất nhiều thành phần có lợi hoặc có hại, cũng không phải chỉ dùng một loại linh thảo là có thể điều hòa được, cũng không phải dùng loại lửa bình thường là có thể nấu được, Chu Chu dứt khoát len lén dùng đan đỉnh là nồi nấu, dùng lửa Tiểu Trư phun ra thay cho lò lửa, nguyên liệu phối hợp thì dùng linh dược có dược lực mạnh hơn, lúc này mới có thể làm thành món ăn.
Loại thức ăn kiểu này nếu như tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn quá hai bữa thì sẽ xảy ra chuyện, đám người Doãn Tử Chương đã thử qua lại cảm thấy không tệ, hiệu quả tẩm bổ thân thể dường như tăng thêm một bậc, cho nên đều để cho Chu Chu làm đồ ăn cho bọn họ.
Trịnh Quyền biết Chu Chu dùng đan đỉnh làm nồi nấu, dùng đan hỏa đỉnh cấp của Tiểu Trư thay bếp lò, vừa bực mình vừa buồn cười liền mắng nàng “Phí của trời”. Có điều sau khi ông phát hiện ra dùng yêu thú linh dược làm món ăn thì không chỉ mùi vị mà công hiệu cũng tăng thêm một bậc, mỗi ngày được ăn đều cảm thấy tâm tình thoải mái, cũng không trách cứ Chu Chu nữa. Ông còn chủ động mở khố phòng cho nàng chọn đan đỉnh thích hợp để dùng. Không, là nồi mới đúng!
Thịt yêu thú vừa thô vừa cứng, sau khi nấu bằng đan hỏa của Tiểu Trư, cùng với mùi thơm của linh dược, còn có linh quả linh tửu làm thành tương, dần dần trở nên mềm mại tươi ngon. Mùi thơm này bay ra, khiến cho ngay cả Cơ U Cốc đang trầm mê nghiên cứu trận đạo cũng bị dụ dỗ.
Mọi người ngồi xung quanh một chỗ ăn no nê, cảm thấy thương thế của mình giảm đi phân nửa, ngồi khoanh chân tại chỗ tu luyện. Chu Chu xử lý chén bát xong, ôm Tiểu Trư chui vào trong lều ngủ.
Trong núi rừng thi thoảng truyền đến tiếng dã thú yêu thú gào thét, bên cạnh đống lửa lại là một mảnh an bình yên tĩnh.
Mà ở nhà cũ Mai thị cách Phần thành trăm dặm thì lại loạn hết cả lên, bởi vì sau khi trời tối không lâu, ánh sáng trên Hồn Bài của Mai Trừ Tịch bỗng nhiên bị dập tắt hoàn toàn——–điều này có nghĩa là Mai Trừ Tịch đã mất mạng.
Người hầu chịu trách nhiệm trông coi Hồn Bài cho dòng họ Mai thị bị dọa đến hồn phi phách tán, liền chạy đi báo ngay cho Mai phu nhân. Mai phu nhân giống như bị gặp phải sét đánh giữa trời quang, vội vàng bảo trưởng lão trong tộc phi kiếm truyền thư báo cho Mai Khuông Chúc đang ở trong Phần thành.
Mai Khuông Chúc hôm qua vừa tiễn ấu tử và Tuần trưởng lão rời đi xong, không ngờ tới hôm nay lại nhận được tin nhi tử đã chết, hắn không tin vào tai của mình, lập tức phái người đi xung quanh tìm hiểu tung tích của hai người, kết quả là từ trong miệng gã sai vặt thiếp thân của nhi tử mà biết được, bọn họ hẳn là đuổi theo mấy người phái Thánh Trí.
Mai Khuông Chúc vừa vội vừa tức, tự mình dẫn người chạy đến núi Huyền Vũ, cuối cùng cũng không thể tìm thấy dấu vết thi hài của hai người kia, Cơ U Cốc đã nói “Làm cho người ta cho dù tìm được bọn họ cũng không nhận ra được bọn họ”, cũng không phải là nói suông.
Mai Trừ Tịch và Tuần trưởng lão cũng không “may mắn” được như Trương Lãng, bị ném vào tuyệt cốc vào đêm hôm đó xong liền trở thành bữa tối của đám yêu thú, ngay cả cặn bã xương cốt cũng bị ăn sạch, cho dù Mai Khuông Chúc lật cả ngọn núi Huyền Vũ lên cũng không thể tìm ra bọn họ.
Cơ U Cốc tâm tư tỉ mỉ, ngày hôm sau đã đến hiện trường dọn dẹp một lần nữa rồi mới rời đi, Mai Khuông Chúc dẫn người lên núi Huyền Vũ khổ công tìm kiếm, kết quả không thu hoạch được gì đành ảm đạm trở về.
Mai phu nhân khóc rống lên đòi trả thù Thạch gia và phái Thánh Trí, Mai Khuông Chúc cười thảm nói: “Là Tịch nhi và Tuần trưởng lão tự mình tìm tới người phái Thánh Trí, chúng ta đã đuối lý trước. Hơn nữa chúng ta căn bản không có chứng cớ chứng minh là bọn họ giết chết hai thầy trò Tịch nhi, vô cớ đi tìm Thạch gia hay phái Thánh Trí thì chúng ta có thể làm được gì? Phái Thánh Trí không tìm đến chỗ chúng ta gây phiền toái đã là tốt lắm rồi.”
“Chẳng lẽ con ta phải chết oan ức sao? !” Mai phu nhân khản giọng nói.
Mai Khuông Chúc thở dài một tiếng, cúi đầu không nói, sau khi hắn ép gã sai vặt bên cạnh nhi tử nói ra mọi chuyện, hắn đã biết đứa con trai này thật sự chết không oan, lần này là do hắn chọc vào người không nên dây vào mới chịu chết yểu, hắn dù không cam tâm thì có thể làm được gì đây?
Bình luận facebook