Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
“Đệ không phải là “Tam thiếu gia” kia đúng không?” Đề Thiền Thượng liếc mắt đánh giá Doãn Tử Chương. Doãn Tử Chương thu tay lại, lãnh đạm nói: “Không biết, không phải.”
Đề Thiền Thượng biết hắn không muốn nhiều lời nên cũng lười hỏi, hừ một tiếng ngẩng đầu lên chạy đến phía trước đội ngũ. Cơ U Cốc cũng nhìn ra Doãn Tử Chương có gì đó không đúng, nhưng hắn không phải người thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, cho nên làm bộ như không hề có cảm giác gì, lôi kéo Thạch Ánh Lục từ từ đi ở phía sau.
Chu Chu nằm trên lưng Doãn Tử Chương, mấy lần muốn nói lại thôi, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Doãn Tử Chương đang chấn động kịch liệt. Nhưng nàng lại không biết làm thể nào để an ủi hắn mà không để lại dấu vết, nín thở một trận, rốt cục thử dò xét nói: “Ách… Buổi tối huynh muốn ăn cái gì?”.
Trong đầu Doãn Tử Chương đang rối loạn lộn xộn, chuyện xưa bỗng chốc như đèn kéo quân kéo tới từng trận, rồi chợt nghe Chu Chu nói một câu như vậy, không biết nên bực hay nên cười, cứng rắn trả lời một câu: “Heo ngốc! Chỉ có biết ăn thôi.”
Chu Chu rất oan uổng, rõ ràng là đại ác nhân hết ăn lại nằm, nàng tìm thật lâu mới nghĩ ra đề tài làm hắn hứng thú, muốn cho hắn thoải mái, buông lỏng tinh thần, đại ác nhân không hiểu ý tốt lại còn mắng nàng!
Nàng quan tâm như vậy, hắn cũng không cảm động, không cám ơn, thật sự là xấu xa! Hết thuốc chữa!
Trong lòng nàng oán giận không dứt, Doãn Tử Chương bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ ăn mỳ gà.”
“Ơ?” Chu Chu không nghĩ đến yêu cầu của hắn lại đơn giản như vậy, nhưng nàng nhớ được hình như Doãn Tử Chương đặc biệt thích ăn mỳ gà, món đầu tiên nàng nấu cho hắn ăn cũng là mỳ gà. Trước kia ở Chu gia thôn, hắn ăn hết gà nàng nuôi, rồi lại lên núi bắt gà gấm ngũ sắc.
Đến phái Thánh Trí, nàng bắt đầu dùng linh thảo linh thú nấu đồ ăn, còn hao tổn tâm tư tìm một loại tên “Ô sí kê” mùi vị giống với gà mái bình thường nấu mỳ gà cho hắn ăn.
Chẳng lẽ người này kiếp trước có oán hận với gà? Hoặc là hồ ly đội lốt người? Trong lòng Chu Chu cười trộm.
“Mẹ ta làm những món khác đều rất khó ăn, món duy nhất có thể làm tốt chính là mỳ gà, khi còn bé người thường hay nấu mỳ gà cho ta ăn.” Doãn Tử Chương thấp giọng nói.
“Nha…” Thì ra là vậy! Chu Chu không thấy được vẻ mặt của Doãn Tử Chương, nhưng có thể thấy hắn khổ sở, hắn nhất định rất thương mẹ hắn! Đáng tiếc người đã mất.
“Ta cũng không nhớ được bộ dáng của cha mẹ ta.” Chu Chu có chút buồn bực, hình như quá khứ của nàng trống rỗng. Nàng chỉ nhớ lúc theo bà ngoại lưu lạc nay đây mai đó, bà còn thường xuyên quên mất phải cho nàng ăn, có một lần nàng rất đói bụng đến nỗi không nhịn được nữa, len lén khi người bán hàng không để ý cầm lấy hai cái bánh bao ăn, kết quả bị con của người bán hàng đuổi theo mấy con phố, thiếu chút nữa lạc mất bà ngoại.
Nét mặt bà ngoại sau khi tìm được nàng rất cổ quái, tự trách hồi lâu, từ ngày đó cuối cùng cũng nhớ phải mua đồ ăn cho nàng. Bởi vậy, nàng cũng bắt đầu hiểu tầm quan trọng của tiền – muốn ăn cái gì phải trả tiền. Có tiền mới không đói bụng!
Nàng muốn học nhất chính là nấu ăn!
Doãn Tử Chương nghe lời của nàng kể, hừ nói: “Muội ngu xuẩn như vậy, không nhớ rõ cũng không kỳ quái!”
“Huynh lại mắng ta ngu xuẩn. Ta không nấu mỳ gà nữa! Huynh đi tìm người khác nấu cho huynh đi!” Chu Chu hăng hái uy hiếp nói.
Doãn Tử Chương không để ý đến lời uy hiếp của nàng, tiếp tục nói: “Chiếc nhẫn của ta là do cha ta tặng lúc sinh nhật sáu tuổi của ta, người nói chiếc nhẫn kia vốn là một cặp, là cha ta cùng với đại ca của người. Tương truyền trong chiếc nhẫn này ẩn chứa một bí mật, nhưng không ai biết là gì.”
“Cái kia… Vừa rồi lão bá kia nói cái gì “Đại thiếu gia”. Đích thực là đại bá của huynh?” Chu Chu giật mình nói.
“Ừ”
Khó trách lão bá kia nhận nhầm Doãn Tử Chương là cái gì “Tam thiếu gia”, huynh đệ chú bác lúc lớn lên có nét giống nhau cũng không phải là chuyện lạ.
“Huynh không muốn gặp người thân?” Chu Chu cẩn thận dè dặt hỏi.
“Bọn họ không phải là người thân của ta.” Doãn Tử Chương một câu khẳng định lạnh lẽo khiến người khác run sợ, hiển nhiên hắn có oán hận sâu đậm với gia đình đại bá.
Vậy mà hắn cũng nguyện ý thả bùa thông tri cứu binh của đại bá đến cứu “Đại thiếu gia”? Như thế là rất khó rồi.
Hình như Doãn Tử Chương đoán được nàng đang suy nghĩ gì, nhếch môi một nụ cười lạnh như băng: “Bọn họ căn bản là người mình đánh mình, để cho bọn họ thống khoái đánh nhau cũng tốt.”
“Làm sao huynh biết?”
Lần này Doãn Tử Chương không có trả lời, ông lão nhắc nhở hắn một câu cuối cùng “Cẩn thận Tam thúc ngươi” đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Mới vừa rồi ông lão một mực nói hắn tìm người kia đi cứu “Đại thiếu gia”, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói đi đâu để cứu, cừu nhân là ai. Điều đó cho thấy, Đại bá kia biết rõ thân phận của đối phương.
Lấy địa vị của Đại bá hắn trong gia tộc, là người của Đan quốc, sẽ không ai dám nguyện ý công khai đắc tội, như vậy chỉ có thể có một lí do là nội bộ đánh nhau.
Cái kia gọi là thế gia đại tộc, hào quanh toả sáng, những thứ dư thừa đương nhiên sẽ không để lại! Tựa như năm đó, cũng giống như bọn họ hãm hại mẹ con hắn, cái gì mà ruột thịt thân tình, lợi ích của gia tộc trong mắt bọn chúng còn không quan trọng. Chỉ có lợi ích của bọn chúng mới là quan trọng nhất.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng những tên chủ mưu đừng chết quá nhanh, tốt nhất chờ hắn tới đích thân báo thù cho cha mẹ!
Vừa đi được một đoạn, hơi thở của những Tu sĩ phụ cận ngày càng nhiều, Đề Thiền Thượng liền cảm nhận được có không ít Tu sĩ đang nhằm hướng bọn họ mà tiến đến.
“Chẳng lẽ phát hiện bảo tàng?”. Tính tham tiền Chu Chu lần nữa bộc phát.
Cơ U Cốc lấy ra bản đồ cùng bản ghi chép lúc trước, nói: “Phía trước là trung tâm sơn cốc đầm sâu, nghe nói có hai “Thanh kim kiếm ngư yêu” cấp sáu, nước hồ có tính âm hàn, hai ngư yêu này hàng năm ngủ đông không ra, cho nên mặc dù không ít người tìm đánh bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn là tay không mà về.”
Hắn đang nói chuyện, đột nhiên từ trên trời xuất hiện mây đen kéo tới, nhằm vào sơn cốc phía trước hội tụ lại, trong mây Lôi điện xuyên qua loé lên, tản mát ra áp lực kinh khủng dường như muốn huỷ diệt hết mọi thứ.
“Lôi kiếp!” Hiện tượng thiên văn cổ quái như vậy, Chu Chu và Doãn Tử Chương từng nhìn thấy ở Đoạn Tiên cốc, thanh thế lúc đó kém hơn hôm nay nhiều.
Những người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ: “Thanh kim kiếm ngư yêu muốn chịu Lôi kiếp để lên cấp! Những người này có ý thừa dịp ngư yêu độ kiếp trở nên suy yếu mà chiếm tiện nghi.”
“Yêu thú cấp sáu lên cấp bảy, náo nhiệt như vậy không phải ngày ngày có thể thấy, cho dù chúng ta không đi chọc chúng, nhưng được thêm kiến thức cũng tốt!” Đề Thiền Thượng nóng lòng nói.
Những người khác đều không dị nghị, cho nên cùng nhau tăng nhanh cước bộ nhằm hướng sơn cốc chạy đi.
Chạy đến lối vào cốc không xa, lại nghe thấy phía trước có tiếng la mắng vội lại, một đoàn Tu sĩ phụ cận chạy tới chen chúc ở cửa cốc, tâm tình hết sức kích động.
Bốn Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng ở cửa cốc, cầm trong tay pháp bảo trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngăn những Tu sĩ kia lại không cho bọn họ tiến vào sơn cốc. Lúc này Lôi kiếp sắp bắt đầu, không ai dám mạo hiểm xông vào cốc, nên ở cửa cốc yêu cầu bốn người kia cho đi qua.
Phục trang trên người bốn Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia hết sức quen mắt, Cơ U Cốc đã nhận ra được: “Là người của phái Thượng Sư!”.
Đề Thiền Thượng biết hắn không muốn nhiều lời nên cũng lười hỏi, hừ một tiếng ngẩng đầu lên chạy đến phía trước đội ngũ. Cơ U Cốc cũng nhìn ra Doãn Tử Chương có gì đó không đúng, nhưng hắn không phải người thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, cho nên làm bộ như không hề có cảm giác gì, lôi kéo Thạch Ánh Lục từ từ đi ở phía sau.
Chu Chu nằm trên lưng Doãn Tử Chương, mấy lần muốn nói lại thôi, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Doãn Tử Chương đang chấn động kịch liệt. Nhưng nàng lại không biết làm thể nào để an ủi hắn mà không để lại dấu vết, nín thở một trận, rốt cục thử dò xét nói: “Ách… Buổi tối huynh muốn ăn cái gì?”.
Trong đầu Doãn Tử Chương đang rối loạn lộn xộn, chuyện xưa bỗng chốc như đèn kéo quân kéo tới từng trận, rồi chợt nghe Chu Chu nói một câu như vậy, không biết nên bực hay nên cười, cứng rắn trả lời một câu: “Heo ngốc! Chỉ có biết ăn thôi.”
Chu Chu rất oan uổng, rõ ràng là đại ác nhân hết ăn lại nằm, nàng tìm thật lâu mới nghĩ ra đề tài làm hắn hứng thú, muốn cho hắn thoải mái, buông lỏng tinh thần, đại ác nhân không hiểu ý tốt lại còn mắng nàng!
Nàng quan tâm như vậy, hắn cũng không cảm động, không cám ơn, thật sự là xấu xa! Hết thuốc chữa!
Trong lòng nàng oán giận không dứt, Doãn Tử Chương bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ ăn mỳ gà.”
“Ơ?” Chu Chu không nghĩ đến yêu cầu của hắn lại đơn giản như vậy, nhưng nàng nhớ được hình như Doãn Tử Chương đặc biệt thích ăn mỳ gà, món đầu tiên nàng nấu cho hắn ăn cũng là mỳ gà. Trước kia ở Chu gia thôn, hắn ăn hết gà nàng nuôi, rồi lại lên núi bắt gà gấm ngũ sắc.
Đến phái Thánh Trí, nàng bắt đầu dùng linh thảo linh thú nấu đồ ăn, còn hao tổn tâm tư tìm một loại tên “Ô sí kê” mùi vị giống với gà mái bình thường nấu mỳ gà cho hắn ăn.
Chẳng lẽ người này kiếp trước có oán hận với gà? Hoặc là hồ ly đội lốt người? Trong lòng Chu Chu cười trộm.
“Mẹ ta làm những món khác đều rất khó ăn, món duy nhất có thể làm tốt chính là mỳ gà, khi còn bé người thường hay nấu mỳ gà cho ta ăn.” Doãn Tử Chương thấp giọng nói.
“Nha…” Thì ra là vậy! Chu Chu không thấy được vẻ mặt của Doãn Tử Chương, nhưng có thể thấy hắn khổ sở, hắn nhất định rất thương mẹ hắn! Đáng tiếc người đã mất.
“Ta cũng không nhớ được bộ dáng của cha mẹ ta.” Chu Chu có chút buồn bực, hình như quá khứ của nàng trống rỗng. Nàng chỉ nhớ lúc theo bà ngoại lưu lạc nay đây mai đó, bà còn thường xuyên quên mất phải cho nàng ăn, có một lần nàng rất đói bụng đến nỗi không nhịn được nữa, len lén khi người bán hàng không để ý cầm lấy hai cái bánh bao ăn, kết quả bị con của người bán hàng đuổi theo mấy con phố, thiếu chút nữa lạc mất bà ngoại.
Nét mặt bà ngoại sau khi tìm được nàng rất cổ quái, tự trách hồi lâu, từ ngày đó cuối cùng cũng nhớ phải mua đồ ăn cho nàng. Bởi vậy, nàng cũng bắt đầu hiểu tầm quan trọng của tiền – muốn ăn cái gì phải trả tiền. Có tiền mới không đói bụng!
Nàng muốn học nhất chính là nấu ăn!
Doãn Tử Chương nghe lời của nàng kể, hừ nói: “Muội ngu xuẩn như vậy, không nhớ rõ cũng không kỳ quái!”
“Huynh lại mắng ta ngu xuẩn. Ta không nấu mỳ gà nữa! Huynh đi tìm người khác nấu cho huynh đi!” Chu Chu hăng hái uy hiếp nói.
Doãn Tử Chương không để ý đến lời uy hiếp của nàng, tiếp tục nói: “Chiếc nhẫn của ta là do cha ta tặng lúc sinh nhật sáu tuổi của ta, người nói chiếc nhẫn kia vốn là một cặp, là cha ta cùng với đại ca của người. Tương truyền trong chiếc nhẫn này ẩn chứa một bí mật, nhưng không ai biết là gì.”
“Cái kia… Vừa rồi lão bá kia nói cái gì “Đại thiếu gia”. Đích thực là đại bá của huynh?” Chu Chu giật mình nói.
“Ừ”
Khó trách lão bá kia nhận nhầm Doãn Tử Chương là cái gì “Tam thiếu gia”, huynh đệ chú bác lúc lớn lên có nét giống nhau cũng không phải là chuyện lạ.
“Huynh không muốn gặp người thân?” Chu Chu cẩn thận dè dặt hỏi.
“Bọn họ không phải là người thân của ta.” Doãn Tử Chương một câu khẳng định lạnh lẽo khiến người khác run sợ, hiển nhiên hắn có oán hận sâu đậm với gia đình đại bá.
Vậy mà hắn cũng nguyện ý thả bùa thông tri cứu binh của đại bá đến cứu “Đại thiếu gia”? Như thế là rất khó rồi.
Hình như Doãn Tử Chương đoán được nàng đang suy nghĩ gì, nhếch môi một nụ cười lạnh như băng: “Bọn họ căn bản là người mình đánh mình, để cho bọn họ thống khoái đánh nhau cũng tốt.”
“Làm sao huynh biết?”
Lần này Doãn Tử Chương không có trả lời, ông lão nhắc nhở hắn một câu cuối cùng “Cẩn thận Tam thúc ngươi” đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Mới vừa rồi ông lão một mực nói hắn tìm người kia đi cứu “Đại thiếu gia”, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói đi đâu để cứu, cừu nhân là ai. Điều đó cho thấy, Đại bá kia biết rõ thân phận của đối phương.
Lấy địa vị của Đại bá hắn trong gia tộc, là người của Đan quốc, sẽ không ai dám nguyện ý công khai đắc tội, như vậy chỉ có thể có một lí do là nội bộ đánh nhau.
Cái kia gọi là thế gia đại tộc, hào quanh toả sáng, những thứ dư thừa đương nhiên sẽ không để lại! Tựa như năm đó, cũng giống như bọn họ hãm hại mẹ con hắn, cái gì mà ruột thịt thân tình, lợi ích của gia tộc trong mắt bọn chúng còn không quan trọng. Chỉ có lợi ích của bọn chúng mới là quan trọng nhất.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng những tên chủ mưu đừng chết quá nhanh, tốt nhất chờ hắn tới đích thân báo thù cho cha mẹ!
Vừa đi được một đoạn, hơi thở của những Tu sĩ phụ cận ngày càng nhiều, Đề Thiền Thượng liền cảm nhận được có không ít Tu sĩ đang nhằm hướng bọn họ mà tiến đến.
“Chẳng lẽ phát hiện bảo tàng?”. Tính tham tiền Chu Chu lần nữa bộc phát.
Cơ U Cốc lấy ra bản đồ cùng bản ghi chép lúc trước, nói: “Phía trước là trung tâm sơn cốc đầm sâu, nghe nói có hai “Thanh kim kiếm ngư yêu” cấp sáu, nước hồ có tính âm hàn, hai ngư yêu này hàng năm ngủ đông không ra, cho nên mặc dù không ít người tìm đánh bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn là tay không mà về.”
Hắn đang nói chuyện, đột nhiên từ trên trời xuất hiện mây đen kéo tới, nhằm vào sơn cốc phía trước hội tụ lại, trong mây Lôi điện xuyên qua loé lên, tản mát ra áp lực kinh khủng dường như muốn huỷ diệt hết mọi thứ.
“Lôi kiếp!” Hiện tượng thiên văn cổ quái như vậy, Chu Chu và Doãn Tử Chương từng nhìn thấy ở Đoạn Tiên cốc, thanh thế lúc đó kém hơn hôm nay nhiều.
Những người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ: “Thanh kim kiếm ngư yêu muốn chịu Lôi kiếp để lên cấp! Những người này có ý thừa dịp ngư yêu độ kiếp trở nên suy yếu mà chiếm tiện nghi.”
“Yêu thú cấp sáu lên cấp bảy, náo nhiệt như vậy không phải ngày ngày có thể thấy, cho dù chúng ta không đi chọc chúng, nhưng được thêm kiến thức cũng tốt!” Đề Thiền Thượng nóng lòng nói.
Những người khác đều không dị nghị, cho nên cùng nhau tăng nhanh cước bộ nhằm hướng sơn cốc chạy đi.
Chạy đến lối vào cốc không xa, lại nghe thấy phía trước có tiếng la mắng vội lại, một đoàn Tu sĩ phụ cận chạy tới chen chúc ở cửa cốc, tâm tình hết sức kích động.
Bốn Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng ở cửa cốc, cầm trong tay pháp bảo trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngăn những Tu sĩ kia lại không cho bọn họ tiến vào sơn cốc. Lúc này Lôi kiếp sắp bắt đầu, không ai dám mạo hiểm xông vào cốc, nên ở cửa cốc yêu cầu bốn người kia cho đi qua.
Phục trang trên người bốn Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia hết sức quen mắt, Cơ U Cốc đã nhận ra được: “Là người của phái Thượng Sư!”.
Bình luận facebook