Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
Quang mang chói mắt mãnh liệt phát ra. Sau đó trong chớp mắt tinh thần tan ra như bụi phấn . Bất kể là Vũ Linh Quyết hay Ma Khải đều không ngăn cản nổi uy lực đáng sợ này, thân thể và nguyên thần trong chớp mắt biến thành tro bụi.
Đây chỉ ảo tưởng trong chốc lát của Trương Tử Tinh mà thôi. Cho đến khi tinh thần khôi phục lại bình thường hắn mới nhận ra mình vẫn đang ở chỗ cũ, trên người trừ ở ngực có một vết thương nhỏ đang khép dần lại , còn đâu vẫn bình yên vô sự , chung quanh cũng không phát sinh dị trạng gì.
Tuy nhiên Trương Tử Tinh cũng hiểu vừa rồi không phải ảo giác, hoàn toàn nhớ mộc nhân do Thông Thiên giáo chủ tặng năm đó , cái mộc thế thân này cũng coi như ba cái tính mạng của hắn, nếu không giờ này chắc chắn hắn phải chết.
Thân Công Báo đương nhiên là muốn giết chết hắn! Nhưng thật sự không ngờ lại có pháp bảo kinh khủng như vậy! Nếu không nhờ vào mộc thế thân Trương Tử Tinh tin rằng chỉ trong nháy mắt vừa rồi bản thân mình đã tiêu thành bụi phấn ! May mắn cho hắn hôm nay lại đeo mộc nhân trên người.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Trương Tử Tinh gặp nguy cơ chết người như thế, quả thật đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Thân Công Báo sợ hãi vô cùng, Toái Tinh Trùy chính là đích thân Nguyên Thủy Thiên Tôn chế tạo ra, cho dù là huyền tiên cũng khó mà chịu được một kích, không thể ngờ Tiêu Dao Tử ngang nhiên đỡ một kích mà vô sự, đây đúng là điều kỳ lạ! Nếu không phải trên ngực Tiêu Dao Tử vẫn còn lưu lại dấu vết của Toái Tinh Chùy, thì chắc hắn còn nghì đòn vừa rồi của mình đã đánh trượt ra ngoài. Trương tử tinh kinh ngạc trong chốc lát, lập tức lấy Cửu Đỉnh ra hộ thân quanh người, Định Thương kiếm cũng đã xuất hiện trên tay.
Nhưng Thân Công Báo không tiếp tục công kích,mà rút một lá bùa miệng hô "Tật" bạch quang chớp động cả người cũng biến mất luôn. Không trung chỉ còn lại tiếng nói vang vọng : " Hôm nay bất đắc dĩ mà ra tay. Thật sự lấy làm hổ thẹn với đạo hữu và bằng hữu ở Kim Ngao Đảo. Đã mất mặt như vậy lần sau gặp lại ta nếu có cơ hội ta xin thường một mạng..."
Trương Tử Tinh thấy Thân Công thoát đi mất , tự biết không thể đuổi được, lau mồ hôi lạnh rồi cũng bay về Triều Ca. Chuyện hôm nay của Thân Công Báo đã thức tỉnh hắn, hắn không phải là kẻ được số mệnh ưu đãi như Khương Tử Nha chết đi sống lại bảy tám lần. Mặc dù đoạn thời gian trước Trương Tử Tinh hành sự thuận lợi, nhưng cho dù thế nào bây giờ cũng chính thức bước vào sát kiếp, chỉ cần một sơ xuất nhỏ hậu quả cũng khó mà tưởng tượng được.
Vừa nãy nếu không nhờ vào mộc nhân thế thân do Thông Thiên giáo chủ ban tặng, thì cái tên Đại Thương thiên tử sớm đã xuất hiện trên bảng Phong Thần rồi, lúc đấy nào là kế hoạch, nào là hùng tâm cũng phí uổng mà thôi.
Thân Công Báo và Ham Chi Tiên ở Kim Ngao Đảo giao tình không tệ, ngày thường tình nghĩa hết mực, theo như lời nói của hắn trước khi đi thì lần này ra tay cũng phải là chủ định của hắn. Tám chín phần là vâng mệnh Nguyên Thủy thiên tôn mà phải làm, chẳng lẽ Nguyên Thủy thiên tôn đã tính ra được sự thật cái chết của Linh Bảo đại pháp sư?
Có Thông Thiên giáo chủ làm điên đảo thiên cơ, thiên số bây giờ thì đang bị vặn loạn bậy, khả năng tính toán ra được cũng rất nhỏ. Trương Tử Tinh lại liên tưởng đến chuyện Thân Công Báo vừa rồi tha thiết mời hắn gia nhập Xiển giáo, khẳng định cũng là mệnh lệnh của Nguyên Thủy thiên tôn. Còn tại sao làm như vậy chắc là do thân phân "người nằm ngoài vận mệnh" của hắn.
Nếu không thu phục được thì phải giết, quyết không để người khác sử dụng . Hành động lần này của Nguyên Thủy Thiên tôn quả thật quyết đoán độc ác, cũng xứng đáng với hai chữ kiêu hùng.
Khoan nói về chuyên Trương Tử Tinh quay lại Triều Ca bày mưu tính kế, quay lại vơi Thân Công Báo sau một kích thất thủ, lập tức sử dụng Ngọc Thanh thần phù do Nguyên Thủy thiên tôn ban tặng chạy một mạch khỏi Đông Giao.
Hắn chạy đi gấp như vậy một phần là do chẳng còn mặt mũi nào nhìn Tiêu Dao Tử cùng với các bằng hữu của mình. Thân Công Báo vẫn còn nhớ kỹ lời Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dậy "Lấy đại cục làm trọng" lập tức bay về hướng Ngọc Hư Cung trên núi Côn Lôn.
Vừa tới trước cửa Ngọc Hư Cung liền bị Bạch Hạc đồng tử chặn lại nói :
"Chưởng giáo lão gia đang ở trong Tử Hà Uyển tĩnh tu, ngươi không được quấy nhiễu"
Bạch Hạc đồng tử là đệ tử thân truyền của Nam Cực Tiên Ông, hắn cũng kế thừa luôn sự miệt thị của sư phụ mình đối với Thân Công Báo . Lời nói cho dù bình thường nhưng thái độ tuyệt đối là khinh bỉ, so với đám người Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh Tử thì khác hoàn toàn.
Thân Công Báo trong lòng đang uất ức, lại gặp phải thái độ khó chịu của Bạch Hạc đồng tử, lửa giận nén trong lòng đã lâu nay được thể trỗi dậy quát:
"Khốn khiếp! Ngươi thật sự là rỗi việc quá rồi ! Ta cần gặp chưởng giáo sư tôn! Mau cút đi cho ta"
Bạch Hạc đồng tử chưa bao giờ nhìn thấy Thân Công Báo nổi giận như thê,s nhưng ỷ vào có Nam Cực tiên ông đứng đằng sau, cho nên không chịu yếu thế, nhất định không cho vào, cãi vã một trận với Thân Công Báo .
Bên này Thân Công Báo đang nóng lòng vào diện kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn trước thái độ của Bạch Hạc Đồng tử thì cơn giận bốc lên cao, tiên kiếm liền xuất hiện trong tay chém thẳng vào người Bạch Hạc đồng tử. Bạch Hạc đồng tử làm sao nghĩ đối phương dám lớn mật ra tay bậy bạ như thế, kêu lên một tiếng thảm thiết , ngã ra đất lăn lộn.
Nam Cực tiên ông vừa nghe thấy tiếng kêu la đã chạy ngay tới, nhìn thấy cảnh này nổi giận đùng đùng chẳng nói chẳng rằng nhắm hướng Thân Công Báo đánh tới. Nam Cực tiên ông tu vi là kim tiên trung giai đính phong, còn Thân Công Báo mới chỉ chân tiên tự nhiên không thể địch lại.
Nam Cực tiên ông phen này quyết không buông tha, không chết nhất định không dừng tay liền ném pháp bảo Ngũ hỏa thất linh phiến ra.
Ngũ hỏa thất linh phiến này và Ngũ hỏa Thất cầm phiến của Thanh Hư đạo đức chân quân được làm từ cùng một loại vật liệu nhưng uy lực thì khác xa nhau. Ngủ hỏa thất cầm phiến bất kể là cái gì cứng rắn đến đâu cũng bị luyện hóa thành tro bụi, còn Ngũ hỏa Thất Linh phiến của Nam Cực Tiên Ông uy lực bộc phát không phải ở bên ngoài, mà là bên trong. Nhìn bên ngoài thì vẫn y như thường, nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng sẽ bị thiêu đốt đến cháy xém, ngoài ra còn tổn thương cả nguyên thần. Đấy chính là pháp bảo lợi hại nhất của Nam Cực Tiên Ông.
Nam Cực Tiên Ông đang chuẩn bị hạ độc thủ thì từ trong Ngọc hư cung truyền ra tiếng của Nguyên Thủy Thiên Tôn :
"Kẻ nào cả gan quấy nhiễu bên ngoài?"
Nam Cực tiên ông thấy đã kinh động đến sư tôn cũng không dám tiếp tục hạ độc thủ, vội vàng dẫn Bạch Hạc đồng tử vào cầu kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn .
Nam Cực tiêng ông tưởng rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ nghiêm trị Thân Công Báo tự tiện xông vào cung cấm. Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại trách mắng Bạch Hạc đồng tử mục vô tôn trưởng, lại còn nói Nam Cực tiên ông không biết dậy dỗ đến tử, cuối cùng đuổi Nam Cực Tiên ông ra ngoài, mà giữ Thân Công Báo lại.
Thân Công Báo bái lạy tạ ơn Nguyên Thủy Thiên Tôn sau đó mặt đầy vẻ xấu hỏ bẩm báo lại việc ám sát thất bại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe đến đoạn Toái Tinh trùy cũng không thể đả thương nổi Tiêu Dao Tử kia sắc mặt cũng biến thành trầm trọng, giận dữ nhìn Thân Công Báo .
Thân Công Báo thấy sư tôn nổi giận, vội vàng đem tình hình lúc đó tả lại, rồi đưa Toái Tinh trùy có dính vết máu của Tiêu Dao Tử bên trên ra làm chứng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay lên, vết máu bay thẳng đến tay, nhìn ngắm kĩ một hồi, trong lòng chợt động, chậm rãi gật đầu quay lại nhìn Thân Công Báo đang quỳ dưới đất, chỉ tay vào hắn. Từ đầu ngón tay bắn ra một đạo lúc quang đi vào cơ thể Thân Công Báo nói :
"Ngươi lần này dù chưa đắc thủ nhưng đã tuân theo sư mệnh, hết lòng làm việc thu được máu của Tiêu Dao Tử về đây cũng coi như lập được công lao. Ta nay đem Ngọc Thanh Tiên Quyết Thượng Thiên Chân giải ban cho người, ngươi cố gắng tu luyện sau này còn lập công cho sư môn.
Thân Công Báo nhận được đạo lục quang, trong đầu tức thì hiện ra một tầng tiên quyết chưa từng thấy qua trước đây, biết là chân giải chỉ đệ tử đích truyền mới được học, lòng đầy cảm kích, vội vàng tạ ơn.
Thân Công Báo lui xuống xong, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngồi tại bồ đoàn trên đài bát quái, thấp giọng nói: "người ngoài số mệnh…"
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng làm ra quyết định, lại triệu Nam Cực Tiên Ông đến dặn dò một phen, Nam Cực Tiên Ông lĩnh mệnh rời đi. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn niệm chú ngữ, đại môn Ngọc Hư cung từ từ đóng lại, bế quan không gặp người ngoài nữa.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bế quan Ngọc Hư cung xong, trực tiếp đi vào trong Tử Hà Uyển.
Trong Tử Hà Uyển là một tràng cảnh khác hẳn, tựa như một không gian vũ trụ khác vậy, có đầy tinh cầu lớn nhỏ nhanh chậm chuyển động, tráng lệ vô cùng, cũng không biết là do pháp bảo hay trận pháp nào tạo thành. Nguyên thuỷ thiên tôn chăm chú nhìn vết máu trên tàn truỳ, tâm niệm khẽ động, một viên tinh châu màu lam nửa trong suốt hiện ra, chính là Côn Lôn tinh ngọc lấy được từ tay Nhiên Đăng đạo nhân. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hướng tàn truỳ thổi một cái, vết máu trên đó tức thì hoá thành một đám khói đỏ bị Côn Lôn tinh ngọc hút vào, trong tinh ngọc tức thì có thêm một đạo khí đỏ nho nhỏ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cầm chặt tinh ngọc, từng bước từng bước tiến lại vùng tình cầu đầy trời kia, đi tới trung ương, ngồi xuống lơ lửng giữa không trung. Tinh ngọc kia thoát tay bay ra, hoá thành to lớn vô cùng, lững lờ xoay trên đầu hắn, phát ra lam quang cường đại. Dưới tác dụng của lam quang này, tinh cầu xung quanh bắt đầu toàn bộ chuyển động tựa như một vòng xoáy khổng lồ vậy. cùng lúc này, đạo khí trong tinh ngọc hoá thành từng hình trạng kỳ quái. Nguyên thuỷ thiên tôn quan sát tình cảnh biến đổi liên tục trong tinh ngọc, sắc mặt dần biến thành ngưng trọng vô cùng.
Trương Tử Tinh tất nhiên không biết những gì đang xảy ra trong Ngọc Hư cung, trải qua chuyện Thân Công Báo lần này, hắm lập tức phái Viên Hồng tới Kim Ngao đảo thông báo chuyện này cho Hạm Chi Tiên, tránh cho nàng gặp phải chuyện tương tự. Hạm Chi Tiên giao tình với Thân Công Báo rất tốt, không ngờ vị đạo hữu này lại đột nhiên hạ sát thủ với phu quân mình, thiếu chút còn mất mạng, không khỏi tức giận vô cùng.
Nữ Bạt không có gì qua lại với Thân Công Báo, càng là tức giận hơn. Tiểu loli Thải Vân cũng vỗ ngực nghĩa khí nói muốn cùng Hạm Chi Tiên, Nữ Bạt đi tìm Thân Công Báo tính sổ, báo thù cho ca ca. Cửu thiên quân Kim Ngao đảo cùng Thải Vân tiên tử vội ngăn trở ba người, Tần thiên quân nói lần này tuy không chủ động đi tìm Thân Công Báo báo thù, song Thân Công Báo hạ độc thủ với đạo hữu Tiêu Dao tử thực là khiến người phẫn nộ, từ nay Kim Ngao đảo cùng Thân Công Báo một kiếm đoạn tình, triệt để tuyệt giao.
Hạm Chi Tiên từ miệng Viên Hồng biết phu quân tuy gặp hiểm song may vẫn bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết giờ trong sát kiếp, tình thế đặc thù, không nên hành động khinh suất nên cũng đành nuốt cơn hận này, thuyết phục tiểu loli và Nữ Bạt trước hãy sớm hoàn thành nhiệm vụ luyện đan cho phu quân đã rồi tính tiếp.
Qua chuyện này, tính ra Trương Tử Tinh cũng thành cẩn thận hơn, trừ ngày thường ở trong cung vui vầy với Đát Kỷ, một bên tiếp tục tính toán, một bên tích cực phối hợp với Pháp giới nghiên cứu năng lượng tiên thạch kia.
Xuân qua hè tới, nhoắng cái lại mùa thu, thời gian như thoi đưa, đã lại tới thời gian tới núi Phượng Hoàng gặp "tri kỷ". Bằng nỗ lực không ngừng của Trương Tử Tinh suốt mấy tháng, sự cảnh giác của Long Cát công chúa đối với hắn đã từ từ ít đi. Như Bích Vân nữ đồng nói, vị công chúa Thiên giới này rất có hứng thú với cố sự tân kỳ chưa từng nghe nói tới của hắn, có chuyện còn bắt Bích Vân kể đến vài lần mới cho cô bé đi nghỉ.
Hay ở chỗ, lúc đầu Long Cát công chúa còn để Bích Vân nữ đồng kể lại, sau nhịn không nổi bèn mời "Tiêu Dao tán nhân" vào Thanh Loan đấu khuyết tự nghe hắn kể. Tiêu Dao tán nhân cũng biết thân phận "chân chính" của Long Cát công chúa, nhưng hắn hết sức giữ lễ, mỗi lần kể chuyện xong lập tức rời đi, tuyệt không chút nào dây dưa.
Như giờ huyền đạo hưng thịnh, người tu luyện chẳng sợ Thiên đình cho nên thái độ thoải mái của Tiêu Dao tán nhân được Long Cát công chúa thầm khen ngợi. Tuy bề ngoài thái độ của nàng với hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cái này cũng không ngăn nổi nàng say mê ngồi nghe hắn kể chuyện. Còn phần Bích Vân nữ đồng, tiểu loli này đã sớm trở thành "fans cuồng" của Trương Tử Tinh rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trương Tử Tinh mới tới núi Phượng Hoàng đã thấy Bích Vân nữ đồng đứng ở đường dẫn vào núi chờ đợi. Nữ đồng vừa thấy hắn, lập tức lộ vẻ vui mừng bước lại đón: "lão sư sao hôm nay tới muộn vậy? công chúa chờ có chút sốt ruột nên sai tiểu đồng ra đón".
Trương Tử Tinh thầm nghĩ: mới tới "muộn" so với ngày thường hơn mười phút thôi mà, xem ra Long Cát công chúa thật là thích nghe kể chuyện đây!, lập tức cười nói: "công chúa ngày thường hàng ngày không cười không nói, hẳn là rất nghiêm khắc, chẳng nhẽ muốn trách tội ta sao?, ta một gã tán tiên sao chịu được hình phạt của người?"
"Lão sư nói đùa rồi, người có điều chẳng biết, công chúa người vốn không phải…", Bích Vân nữ đồng mới nói nửa câu đã biết mình lỡ mồm, vội vàng đổi giọng nói: "đã không còn sớm nữa, chúng ta mau tới Đấu khuyết a, tránh cho công chúa phải chờ thêm".
Trương Tử Tinh biết Bích Vân nữ đồng sống trên Thiên cung nhiều năm, hẳn nhìn qua không ít chuyện "đấu tranh chính trị" tàn khốc, nên hàng ngày cô bé hết sức cẩn thận, chỉ sợ lỡ lời mang hoạ vào thân. Hắn từ miệng Lục Anh Ca đã sớm biết mâu thuẫn giữa Kim Mẫu và Long Cát, cũng không hỏi nhiều, lập tức cùng nữ đồng bay đên Thanh Loan cung khuyết.
Trong Thanh Loan cung khuyết, Trương Tử Tinh kiến lễ cùng Long Cát công chúa xong, cũng không chờ Bích Vân nữ đồng dâng lên tiên quả, mở miệng nói: "bần đạo hôm nay tới muộn mong công chúa thứ tội, mời công chúa hãy nghe ta thổi một khúc tiêu trước".
Long Cát công chúa biết trước khi hắn kể một câu chuyện hay thường thổi một khúc tiêu trước rồi mới từ đó vào truyện, ánh mắt tức thì lộ vẻ chờ mong, gật đầu nói: "mệt nhọc đạo hữu rồi, Long Cát xin lắng tai nghe".
Trương Tử Tinh đứng dậy, lấy ra một chiếc ngọc tiêu bắt đầu thổi lên. Long Cát cùng Bích Vân nữ đòng nghe tiếng khúc tiêu này tuy không dài, song lại ẩn chưa đầy cảm tình u sầu cùng bi ai khiến người không khỏi nổi cảm giác đồng cảm cùng bi thán, hồi lâu mới bình phục lại.
Một khúc qua đi, ngay Long Cát công chúa cũng không khỏi có chút thất thần: "đạo hữu, khúc nhạc này thực tuyệt diệu quá, không biết tên gọi là gì?"
Trương Tử Tinh nhìn Bích Vân nữ đồng hai mắt đã đỏ hồng, chậm rãi ngồi xuống, cười nhẹ nói: "khúc này tên là Uổng Ngưng Mi( * ), có liên quan tới cố sự mà ta sắp kể cho công chúa nghe đây. Truyện này khúc chiết trường thiên, không phải một hai ngày có thể kể xong, tên chuyện này là "Thạch đầu kí" (chắc ai cũng biết là truyện gì chứ, Hồng Lâu Mộng đó?)
( * )
Uổng ngưng mi
Nhất cá thị lãng uyển tiên ba,
Nhất cá thị mỹ ngọc vô hà.
Nhược thuyết một kỳ duyên,
Kim sinh thiên hựu ngộ trước tha;
Nhược thuyết hữu kỳ duyên,
Như hà tâm sự chung hư thoại?
Nhất cá uổng tự ta nha,
Nhất cá không lao khiên quải.
Nhất cá thị thuỷ trung nguyệt,
Nhất cá thị cảnh trung hoa.
Tưởng nhãn trung năng hữu đa thiểu lệ châu nhi,
Chẩm cấm đắc thu lưu đáo đông xuân lưu đáo hạ
Hoài công biết nhau
Một bên hoa nở vườn tiên,
Một bên ngọc đẹp không hoen ố màu.
Bảo rằng chả có duyên đâu,
Thì sao lại được gặp nhau kiếp này?
Bảo rằng sẵn có duyên may,
Thì sao lại đổi thay lời nguyền?
Một bên ngầm ngấm than phiền,
Một bên đeo đẳng hão huyền uổng công.
Một bên trăng dọi trên sông,
Một bên hoa nở bóng lồng trong gương,
Mắt này có mấy giọt sương,
Mà dòng chảy suốt năm trường, được chăng?
(nguồn wikipedia)
Đây chỉ ảo tưởng trong chốc lát của Trương Tử Tinh mà thôi. Cho đến khi tinh thần khôi phục lại bình thường hắn mới nhận ra mình vẫn đang ở chỗ cũ, trên người trừ ở ngực có một vết thương nhỏ đang khép dần lại , còn đâu vẫn bình yên vô sự , chung quanh cũng không phát sinh dị trạng gì.
Tuy nhiên Trương Tử Tinh cũng hiểu vừa rồi không phải ảo giác, hoàn toàn nhớ mộc nhân do Thông Thiên giáo chủ tặng năm đó , cái mộc thế thân này cũng coi như ba cái tính mạng của hắn, nếu không giờ này chắc chắn hắn phải chết.
Thân Công Báo đương nhiên là muốn giết chết hắn! Nhưng thật sự không ngờ lại có pháp bảo kinh khủng như vậy! Nếu không nhờ vào mộc thế thân Trương Tử Tinh tin rằng chỉ trong nháy mắt vừa rồi bản thân mình đã tiêu thành bụi phấn ! May mắn cho hắn hôm nay lại đeo mộc nhân trên người.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Trương Tử Tinh gặp nguy cơ chết người như thế, quả thật đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Thân Công Báo sợ hãi vô cùng, Toái Tinh Trùy chính là đích thân Nguyên Thủy Thiên Tôn chế tạo ra, cho dù là huyền tiên cũng khó mà chịu được một kích, không thể ngờ Tiêu Dao Tử ngang nhiên đỡ một kích mà vô sự, đây đúng là điều kỳ lạ! Nếu không phải trên ngực Tiêu Dao Tử vẫn còn lưu lại dấu vết của Toái Tinh Chùy, thì chắc hắn còn nghì đòn vừa rồi của mình đã đánh trượt ra ngoài. Trương tử tinh kinh ngạc trong chốc lát, lập tức lấy Cửu Đỉnh ra hộ thân quanh người, Định Thương kiếm cũng đã xuất hiện trên tay.
Nhưng Thân Công Báo không tiếp tục công kích,mà rút một lá bùa miệng hô "Tật" bạch quang chớp động cả người cũng biến mất luôn. Không trung chỉ còn lại tiếng nói vang vọng : " Hôm nay bất đắc dĩ mà ra tay. Thật sự lấy làm hổ thẹn với đạo hữu và bằng hữu ở Kim Ngao Đảo. Đã mất mặt như vậy lần sau gặp lại ta nếu có cơ hội ta xin thường một mạng..."
Trương Tử Tinh thấy Thân Công thoát đi mất , tự biết không thể đuổi được, lau mồ hôi lạnh rồi cũng bay về Triều Ca. Chuyện hôm nay của Thân Công Báo đã thức tỉnh hắn, hắn không phải là kẻ được số mệnh ưu đãi như Khương Tử Nha chết đi sống lại bảy tám lần. Mặc dù đoạn thời gian trước Trương Tử Tinh hành sự thuận lợi, nhưng cho dù thế nào bây giờ cũng chính thức bước vào sát kiếp, chỉ cần một sơ xuất nhỏ hậu quả cũng khó mà tưởng tượng được.
Vừa nãy nếu không nhờ vào mộc nhân thế thân do Thông Thiên giáo chủ ban tặng, thì cái tên Đại Thương thiên tử sớm đã xuất hiện trên bảng Phong Thần rồi, lúc đấy nào là kế hoạch, nào là hùng tâm cũng phí uổng mà thôi.
Thân Công Báo và Ham Chi Tiên ở Kim Ngao Đảo giao tình không tệ, ngày thường tình nghĩa hết mực, theo như lời nói của hắn trước khi đi thì lần này ra tay cũng phải là chủ định của hắn. Tám chín phần là vâng mệnh Nguyên Thủy thiên tôn mà phải làm, chẳng lẽ Nguyên Thủy thiên tôn đã tính ra được sự thật cái chết của Linh Bảo đại pháp sư?
Có Thông Thiên giáo chủ làm điên đảo thiên cơ, thiên số bây giờ thì đang bị vặn loạn bậy, khả năng tính toán ra được cũng rất nhỏ. Trương Tử Tinh lại liên tưởng đến chuyện Thân Công Báo vừa rồi tha thiết mời hắn gia nhập Xiển giáo, khẳng định cũng là mệnh lệnh của Nguyên Thủy thiên tôn. Còn tại sao làm như vậy chắc là do thân phân "người nằm ngoài vận mệnh" của hắn.
Nếu không thu phục được thì phải giết, quyết không để người khác sử dụng . Hành động lần này của Nguyên Thủy Thiên tôn quả thật quyết đoán độc ác, cũng xứng đáng với hai chữ kiêu hùng.
Khoan nói về chuyên Trương Tử Tinh quay lại Triều Ca bày mưu tính kế, quay lại vơi Thân Công Báo sau một kích thất thủ, lập tức sử dụng Ngọc Thanh thần phù do Nguyên Thủy thiên tôn ban tặng chạy một mạch khỏi Đông Giao.
Hắn chạy đi gấp như vậy một phần là do chẳng còn mặt mũi nào nhìn Tiêu Dao Tử cùng với các bằng hữu của mình. Thân Công Báo vẫn còn nhớ kỹ lời Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dậy "Lấy đại cục làm trọng" lập tức bay về hướng Ngọc Hư Cung trên núi Côn Lôn.
Vừa tới trước cửa Ngọc Hư Cung liền bị Bạch Hạc đồng tử chặn lại nói :
"Chưởng giáo lão gia đang ở trong Tử Hà Uyển tĩnh tu, ngươi không được quấy nhiễu"
Bạch Hạc đồng tử là đệ tử thân truyền của Nam Cực Tiên Ông, hắn cũng kế thừa luôn sự miệt thị của sư phụ mình đối với Thân Công Báo . Lời nói cho dù bình thường nhưng thái độ tuyệt đối là khinh bỉ, so với đám người Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh Tử thì khác hoàn toàn.
Thân Công Báo trong lòng đang uất ức, lại gặp phải thái độ khó chịu của Bạch Hạc đồng tử, lửa giận nén trong lòng đã lâu nay được thể trỗi dậy quát:
"Khốn khiếp! Ngươi thật sự là rỗi việc quá rồi ! Ta cần gặp chưởng giáo sư tôn! Mau cút đi cho ta"
Bạch Hạc đồng tử chưa bao giờ nhìn thấy Thân Công Báo nổi giận như thê,s nhưng ỷ vào có Nam Cực tiên ông đứng đằng sau, cho nên không chịu yếu thế, nhất định không cho vào, cãi vã một trận với Thân Công Báo .
Bên này Thân Công Báo đang nóng lòng vào diện kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn trước thái độ của Bạch Hạc Đồng tử thì cơn giận bốc lên cao, tiên kiếm liền xuất hiện trong tay chém thẳng vào người Bạch Hạc đồng tử. Bạch Hạc đồng tử làm sao nghĩ đối phương dám lớn mật ra tay bậy bạ như thế, kêu lên một tiếng thảm thiết , ngã ra đất lăn lộn.
Nam Cực tiên ông vừa nghe thấy tiếng kêu la đã chạy ngay tới, nhìn thấy cảnh này nổi giận đùng đùng chẳng nói chẳng rằng nhắm hướng Thân Công Báo đánh tới. Nam Cực tiên ông tu vi là kim tiên trung giai đính phong, còn Thân Công Báo mới chỉ chân tiên tự nhiên không thể địch lại.
Nam Cực tiên ông phen này quyết không buông tha, không chết nhất định không dừng tay liền ném pháp bảo Ngũ hỏa thất linh phiến ra.
Ngũ hỏa thất linh phiến này và Ngũ hỏa Thất cầm phiến của Thanh Hư đạo đức chân quân được làm từ cùng một loại vật liệu nhưng uy lực thì khác xa nhau. Ngủ hỏa thất cầm phiến bất kể là cái gì cứng rắn đến đâu cũng bị luyện hóa thành tro bụi, còn Ngũ hỏa Thất Linh phiến của Nam Cực Tiên Ông uy lực bộc phát không phải ở bên ngoài, mà là bên trong. Nhìn bên ngoài thì vẫn y như thường, nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng sẽ bị thiêu đốt đến cháy xém, ngoài ra còn tổn thương cả nguyên thần. Đấy chính là pháp bảo lợi hại nhất của Nam Cực Tiên Ông.
Nam Cực Tiên Ông đang chuẩn bị hạ độc thủ thì từ trong Ngọc hư cung truyền ra tiếng của Nguyên Thủy Thiên Tôn :
"Kẻ nào cả gan quấy nhiễu bên ngoài?"
Nam Cực tiên ông thấy đã kinh động đến sư tôn cũng không dám tiếp tục hạ độc thủ, vội vàng dẫn Bạch Hạc đồng tử vào cầu kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn .
Nam Cực tiêng ông tưởng rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ nghiêm trị Thân Công Báo tự tiện xông vào cung cấm. Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại trách mắng Bạch Hạc đồng tử mục vô tôn trưởng, lại còn nói Nam Cực tiên ông không biết dậy dỗ đến tử, cuối cùng đuổi Nam Cực Tiên ông ra ngoài, mà giữ Thân Công Báo lại.
Thân Công Báo bái lạy tạ ơn Nguyên Thủy Thiên Tôn sau đó mặt đầy vẻ xấu hỏ bẩm báo lại việc ám sát thất bại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe đến đoạn Toái Tinh trùy cũng không thể đả thương nổi Tiêu Dao Tử kia sắc mặt cũng biến thành trầm trọng, giận dữ nhìn Thân Công Báo .
Thân Công Báo thấy sư tôn nổi giận, vội vàng đem tình hình lúc đó tả lại, rồi đưa Toái Tinh trùy có dính vết máu của Tiêu Dao Tử bên trên ra làm chứng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay lên, vết máu bay thẳng đến tay, nhìn ngắm kĩ một hồi, trong lòng chợt động, chậm rãi gật đầu quay lại nhìn Thân Công Báo đang quỳ dưới đất, chỉ tay vào hắn. Từ đầu ngón tay bắn ra một đạo lúc quang đi vào cơ thể Thân Công Báo nói :
"Ngươi lần này dù chưa đắc thủ nhưng đã tuân theo sư mệnh, hết lòng làm việc thu được máu của Tiêu Dao Tử về đây cũng coi như lập được công lao. Ta nay đem Ngọc Thanh Tiên Quyết Thượng Thiên Chân giải ban cho người, ngươi cố gắng tu luyện sau này còn lập công cho sư môn.
Thân Công Báo nhận được đạo lục quang, trong đầu tức thì hiện ra một tầng tiên quyết chưa từng thấy qua trước đây, biết là chân giải chỉ đệ tử đích truyền mới được học, lòng đầy cảm kích, vội vàng tạ ơn.
Thân Công Báo lui xuống xong, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngồi tại bồ đoàn trên đài bát quái, thấp giọng nói: "người ngoài số mệnh…"
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng làm ra quyết định, lại triệu Nam Cực Tiên Ông đến dặn dò một phen, Nam Cực Tiên Ông lĩnh mệnh rời đi. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn niệm chú ngữ, đại môn Ngọc Hư cung từ từ đóng lại, bế quan không gặp người ngoài nữa.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bế quan Ngọc Hư cung xong, trực tiếp đi vào trong Tử Hà Uyển.
Trong Tử Hà Uyển là một tràng cảnh khác hẳn, tựa như một không gian vũ trụ khác vậy, có đầy tinh cầu lớn nhỏ nhanh chậm chuyển động, tráng lệ vô cùng, cũng không biết là do pháp bảo hay trận pháp nào tạo thành. Nguyên thuỷ thiên tôn chăm chú nhìn vết máu trên tàn truỳ, tâm niệm khẽ động, một viên tinh châu màu lam nửa trong suốt hiện ra, chính là Côn Lôn tinh ngọc lấy được từ tay Nhiên Đăng đạo nhân. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hướng tàn truỳ thổi một cái, vết máu trên đó tức thì hoá thành một đám khói đỏ bị Côn Lôn tinh ngọc hút vào, trong tinh ngọc tức thì có thêm một đạo khí đỏ nho nhỏ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cầm chặt tinh ngọc, từng bước từng bước tiến lại vùng tình cầu đầy trời kia, đi tới trung ương, ngồi xuống lơ lửng giữa không trung. Tinh ngọc kia thoát tay bay ra, hoá thành to lớn vô cùng, lững lờ xoay trên đầu hắn, phát ra lam quang cường đại. Dưới tác dụng của lam quang này, tinh cầu xung quanh bắt đầu toàn bộ chuyển động tựa như một vòng xoáy khổng lồ vậy. cùng lúc này, đạo khí trong tinh ngọc hoá thành từng hình trạng kỳ quái. Nguyên thuỷ thiên tôn quan sát tình cảnh biến đổi liên tục trong tinh ngọc, sắc mặt dần biến thành ngưng trọng vô cùng.
Trương Tử Tinh tất nhiên không biết những gì đang xảy ra trong Ngọc Hư cung, trải qua chuyện Thân Công Báo lần này, hắm lập tức phái Viên Hồng tới Kim Ngao đảo thông báo chuyện này cho Hạm Chi Tiên, tránh cho nàng gặp phải chuyện tương tự. Hạm Chi Tiên giao tình với Thân Công Báo rất tốt, không ngờ vị đạo hữu này lại đột nhiên hạ sát thủ với phu quân mình, thiếu chút còn mất mạng, không khỏi tức giận vô cùng.
Nữ Bạt không có gì qua lại với Thân Công Báo, càng là tức giận hơn. Tiểu loli Thải Vân cũng vỗ ngực nghĩa khí nói muốn cùng Hạm Chi Tiên, Nữ Bạt đi tìm Thân Công Báo tính sổ, báo thù cho ca ca. Cửu thiên quân Kim Ngao đảo cùng Thải Vân tiên tử vội ngăn trở ba người, Tần thiên quân nói lần này tuy không chủ động đi tìm Thân Công Báo báo thù, song Thân Công Báo hạ độc thủ với đạo hữu Tiêu Dao tử thực là khiến người phẫn nộ, từ nay Kim Ngao đảo cùng Thân Công Báo một kiếm đoạn tình, triệt để tuyệt giao.
Hạm Chi Tiên từ miệng Viên Hồng biết phu quân tuy gặp hiểm song may vẫn bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết giờ trong sát kiếp, tình thế đặc thù, không nên hành động khinh suất nên cũng đành nuốt cơn hận này, thuyết phục tiểu loli và Nữ Bạt trước hãy sớm hoàn thành nhiệm vụ luyện đan cho phu quân đã rồi tính tiếp.
Qua chuyện này, tính ra Trương Tử Tinh cũng thành cẩn thận hơn, trừ ngày thường ở trong cung vui vầy với Đát Kỷ, một bên tiếp tục tính toán, một bên tích cực phối hợp với Pháp giới nghiên cứu năng lượng tiên thạch kia.
Xuân qua hè tới, nhoắng cái lại mùa thu, thời gian như thoi đưa, đã lại tới thời gian tới núi Phượng Hoàng gặp "tri kỷ". Bằng nỗ lực không ngừng của Trương Tử Tinh suốt mấy tháng, sự cảnh giác của Long Cát công chúa đối với hắn đã từ từ ít đi. Như Bích Vân nữ đồng nói, vị công chúa Thiên giới này rất có hứng thú với cố sự tân kỳ chưa từng nghe nói tới của hắn, có chuyện còn bắt Bích Vân kể đến vài lần mới cho cô bé đi nghỉ.
Hay ở chỗ, lúc đầu Long Cát công chúa còn để Bích Vân nữ đồng kể lại, sau nhịn không nổi bèn mời "Tiêu Dao tán nhân" vào Thanh Loan đấu khuyết tự nghe hắn kể. Tiêu Dao tán nhân cũng biết thân phận "chân chính" của Long Cát công chúa, nhưng hắn hết sức giữ lễ, mỗi lần kể chuyện xong lập tức rời đi, tuyệt không chút nào dây dưa.
Như giờ huyền đạo hưng thịnh, người tu luyện chẳng sợ Thiên đình cho nên thái độ thoải mái của Tiêu Dao tán nhân được Long Cát công chúa thầm khen ngợi. Tuy bề ngoài thái độ của nàng với hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cái này cũng không ngăn nổi nàng say mê ngồi nghe hắn kể chuyện. Còn phần Bích Vân nữ đồng, tiểu loli này đã sớm trở thành "fans cuồng" của Trương Tử Tinh rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trương Tử Tinh mới tới núi Phượng Hoàng đã thấy Bích Vân nữ đồng đứng ở đường dẫn vào núi chờ đợi. Nữ đồng vừa thấy hắn, lập tức lộ vẻ vui mừng bước lại đón: "lão sư sao hôm nay tới muộn vậy? công chúa chờ có chút sốt ruột nên sai tiểu đồng ra đón".
Trương Tử Tinh thầm nghĩ: mới tới "muộn" so với ngày thường hơn mười phút thôi mà, xem ra Long Cát công chúa thật là thích nghe kể chuyện đây!, lập tức cười nói: "công chúa ngày thường hàng ngày không cười không nói, hẳn là rất nghiêm khắc, chẳng nhẽ muốn trách tội ta sao?, ta một gã tán tiên sao chịu được hình phạt của người?"
"Lão sư nói đùa rồi, người có điều chẳng biết, công chúa người vốn không phải…", Bích Vân nữ đồng mới nói nửa câu đã biết mình lỡ mồm, vội vàng đổi giọng nói: "đã không còn sớm nữa, chúng ta mau tới Đấu khuyết a, tránh cho công chúa phải chờ thêm".
Trương Tử Tinh biết Bích Vân nữ đồng sống trên Thiên cung nhiều năm, hẳn nhìn qua không ít chuyện "đấu tranh chính trị" tàn khốc, nên hàng ngày cô bé hết sức cẩn thận, chỉ sợ lỡ lời mang hoạ vào thân. Hắn từ miệng Lục Anh Ca đã sớm biết mâu thuẫn giữa Kim Mẫu và Long Cát, cũng không hỏi nhiều, lập tức cùng nữ đồng bay đên Thanh Loan cung khuyết.
Trong Thanh Loan cung khuyết, Trương Tử Tinh kiến lễ cùng Long Cát công chúa xong, cũng không chờ Bích Vân nữ đồng dâng lên tiên quả, mở miệng nói: "bần đạo hôm nay tới muộn mong công chúa thứ tội, mời công chúa hãy nghe ta thổi một khúc tiêu trước".
Long Cát công chúa biết trước khi hắn kể một câu chuyện hay thường thổi một khúc tiêu trước rồi mới từ đó vào truyện, ánh mắt tức thì lộ vẻ chờ mong, gật đầu nói: "mệt nhọc đạo hữu rồi, Long Cát xin lắng tai nghe".
Trương Tử Tinh đứng dậy, lấy ra một chiếc ngọc tiêu bắt đầu thổi lên. Long Cát cùng Bích Vân nữ đòng nghe tiếng khúc tiêu này tuy không dài, song lại ẩn chưa đầy cảm tình u sầu cùng bi ai khiến người không khỏi nổi cảm giác đồng cảm cùng bi thán, hồi lâu mới bình phục lại.
Một khúc qua đi, ngay Long Cát công chúa cũng không khỏi có chút thất thần: "đạo hữu, khúc nhạc này thực tuyệt diệu quá, không biết tên gọi là gì?"
Trương Tử Tinh nhìn Bích Vân nữ đồng hai mắt đã đỏ hồng, chậm rãi ngồi xuống, cười nhẹ nói: "khúc này tên là Uổng Ngưng Mi( * ), có liên quan tới cố sự mà ta sắp kể cho công chúa nghe đây. Truyện này khúc chiết trường thiên, không phải một hai ngày có thể kể xong, tên chuyện này là "Thạch đầu kí" (chắc ai cũng biết là truyện gì chứ, Hồng Lâu Mộng đó?)
( * )
Uổng ngưng mi
Nhất cá thị lãng uyển tiên ba,
Nhất cá thị mỹ ngọc vô hà.
Nhược thuyết một kỳ duyên,
Kim sinh thiên hựu ngộ trước tha;
Nhược thuyết hữu kỳ duyên,
Như hà tâm sự chung hư thoại?
Nhất cá uổng tự ta nha,
Nhất cá không lao khiên quải.
Nhất cá thị thuỷ trung nguyệt,
Nhất cá thị cảnh trung hoa.
Tưởng nhãn trung năng hữu đa thiểu lệ châu nhi,
Chẩm cấm đắc thu lưu đáo đông xuân lưu đáo hạ
Hoài công biết nhau
Một bên hoa nở vườn tiên,
Một bên ngọc đẹp không hoen ố màu.
Bảo rằng chả có duyên đâu,
Thì sao lại được gặp nhau kiếp này?
Bảo rằng sẵn có duyên may,
Thì sao lại đổi thay lời nguyền?
Một bên ngầm ngấm than phiền,
Một bên đeo đẳng hão huyền uổng công.
Một bên trăng dọi trên sông,
Một bên hoa nở bóng lồng trong gương,
Mắt này có mấy giọt sương,
Mà dòng chảy suốt năm trường, được chăng?
(nguồn wikipedia)
Bình luận facebook