Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Tây bá hầu Cơ Xương đã chết !
Cơ xương vừa mới nhận cờ trắng búa việt phụng chỉ nam chinh đột nhiên đổ bệnh?
Từ kinh ngạc khôi phục lại Trương Tử Tinh bắt đầu tỉnh táo tự hỏi : theo lời Vưu hồn thì Cơ xương trước đây không lâu lúc tiếp chỉ tinh thần vẫn minh mẫn, sắc mặt hồng nhuận, sao chỉ mới qua vài ngày mà đã mắc bệnh mà chết? Nguyên nhân cái chết của Cơ xương quả thực là vì bệnh sao?
Bất kể đột ngột hay kinh ngạc thế nào thì cuối cùng Cơ xương cũng đã chết, Trương Tử Tinh sẽ chính thức đối mặt với tử địch Cơ phát.
Năm đó sau khi tiên đế Đế ất lập Trương Tử Tinh làm thái tử từng ra lệnh "Truyền trưởng bất truyền thứ" <ngôi vua chỉ truyền cho con trưởng chứ ko truyền cho con thứ>. Lúc ấy Đế ất bổn ý là để giúp vị trí thái tử của Thọ vương càng thêm củng cố, còn hôm nay cũng chính vì nó mà khiến cho Cơ phát thuận lí thành chương trở thành người kế thừa chức Tây bá hầu.
Nguyên phi của Cơ xương sinh được ba con trai: Bá ấp khảo, Cơ phát, Cơ đán ( trong lịch sử còn có mấy chục người con khác nhưng tác giả tạm giản lược ). Trong đó, Bá ấp khảo đã chết, chỉ còn Cơ phát cùng Cơ đán, mà dựa theo truyền trưởng bất truyền thứ thì Cơ phát quả thật chính là vị Tây bá hầu không còn gì để tranh luận. Tại tây kì, mặc dù vẫn đang trong giai đoạn mang tang Cơ xương nhưng toàn bộ quan viên từ trên xuống dưới cho đến dân chúng đều đã coi Cơ phát là tây bá hầu rồi, mà tây kì đồng thời cũng soạn tấu chương mong thiên tử chấp thuận Cơ phát kế vị.
Kỳ thật cần Triều ca " phê chuẩn " cũng chỉ là hình thức thôi, nếu có ý dối trá thì ngược lại sẽ khiến cho một ai đó mang lòng lấy cớ bởi vì chính bản thân vị thiên tử Trương Tử Tinh kia cũng là một người hưởng ích lợi của việc "Truyền trưởng bất truyền thứ". Trương Tử Tinh cũng không hề suy tính làm thế nào để ngăn cản Cơ phát có Xiển giáo duy trì sau lưng trở thành tây bá hầu mà chỉ cẩn thận suy tính từng bước làm sao để đối phó tây kì về lâu dài.
Theo diễn biến của kẻ tử thù Cơ phát giờ đã lên ngôi thì chỉ sợ chiến sự cũng không còn xa nữa. Tuy nói trong sát kiếp thì đại chiến là điều khó tránh nhưng trước mắt còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị còn chưa hoàn thiện, càng không thể để địch nhân dắt mũi mình. Cho dù phải đánh thì cũng phải để cho Đại thương trở thành người làm chủ chiến trận.
Trương Tử Tinh suy tính một đêm, ngày thứ hai liền hạ chỉ, chuẩn tấu Cơ phát kế thừa chức vị Tây bá hầu. Đồng thời cũng kế thừa công việc của Cơ xương, lãnh bua việt cờ trắng, hưng binh thảo phạt nghịch tặc Ngạc hoán ở nam địa.
Cơ phát quả nhiên khác hẳn Cơ xương, đối với đạo thánh chỉ này phản ứng đầu tiên chỉ là khấu tạ quân ân, còn đối với mệnh lệnh thảo phạt thì lại có ý trì hoãn. Cơ phát lấy lý do để thủ hiếu nửa năm cho phụ vương nên trong vòng sáu tháng không động đao binh, đợi qua nửa năm sau mới thương nghị đến chuyện khởi binh.
Trong chín đức mà Đại thương đề xướng thì "Trung hiếu" được nêu hàng đầu, huống hồ Cơ xương khi còn sống là một trong tứ đại chư hầu, người chết là quan trọng nhất cho nên Trương Tử Tinh cũng không thể quá mức bức bách, để tránh ném đá trúng chân mình, mà làm mất đi dân tâm.
Xét theo một khía cạnh khác thì chính hắn cũng cần có thêm thời gian nên cũng không ép tây kỳ mà ngược lại còn khen thưởng hiếu tâm của Cơ Phát, đồng thời truy phong Cơ Xương làm Trung tín hầu, đồng ý cho Cơ Phát thủ hiếu. Cơ Xương ở tây kỳ rất được lòng người nên nghĩa cử của Trương Tử Tinh được toàn bộ dân chúng tây kỳ cảm ân không ngớt.
Thời gian trôi qua, nửa năm nháy mắt đã qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://Vietwriter.com
"Phu quân dại nhân có lúc nào rảnh rỗi chỉ giáo ta một chút được không?"
"A! Nhanh như vậy…" đối với thiên phú cùng khả năng học hỏi về đấu kiếm của Thương Thanh Quân , Trương Tử Tinh chỉ có thể kinh hãi "Nếu không có siêu não trợ giúp ta bất quá cũng chỉ đạt tới bằng B, sao có thể cùng nữ thiên tài nàng so sánh được? Nếu cố đấu thì ta không bị đánh cho văng hết mũ giáp mới là lạ. Có điều, ở loại tranh đấu khác thì phu quân mới có điểm phát minh, tí nữa hay là cùng ta tới phòng tắm …."
Vừa nói Trương Tử Tinh vừa tiến lại gần rồi kề sát tai Thương Thanh Quân thì thầm vài câu, Thương Thanh Quân vốn mặt đang hồng lên vì vận động chợt càng trở nên đỏ thắm, không đợi hắn nói dứt câu đã chạy biến đi mất.
Sau khi Thương Thanh Quân rời đi ánh mắt Trương Tử Tinh chợt bắt đầu nghiêm túc hơn. Theo tư liệu của siêu não thì loại kích kia vốn là một trong các loại binh khí lưu hành vào cuối thời Hán, mà thần binh phường của đại thương cũng chưa hề sản xuất loại vũ khí này, vậy tại sao Tây kỳ lại có thể có được?
Càng khiến cho Trương Tử Tinh đau đầu chính là chất liệu của loại kích này cũng không phải là loại đồng xanh, cũng không phải sắt mà là thép! Hơn nữa loại thép này có chất lượng cùng hàm lượng đều đạt tiêu chuẩn rất cao, có thể nói rằng vượt xa chỉ tiêu kỹ thuật mà thời đại này có khả năng đạt được.
Mà ngay cả vũ khí của thần binh phường đại thương sản xuất cũng dùng đồng làm nguyên liệu chính, tuyệt đối không có sản phẩm kỹ thuật loại này, vậy mà không thể tưởng được rằng nó lại xuất hiện ở tây kỳ.
Nghĩ đến cái giá thảm trọng mà Thiên ảnh phải trả để có được thanh kích này Trương Tử Tinh không khỏi lộ ra vẻ trầm tư. Trừ phi Cơ Phát thật sự tìm được một danh thợ thần kỳ mới có thể khiến cho kỹ thuật đời sau xuất hiện sớm.
Trương Tử Tinh vừa nghĩ đến đây liền gọi Viên Hồng tới, sai hắn tới báo cho Tôn ngao để Thiên ảnh cố gắng điều tra rõ ràng việc này. Đương nhiên, cho dù loại binh khí lạnh này có lợi hại như thế nào thì cũng không thể so sánh cùng với các loại vũ khí hiện đại mà Trương Tử Tinh nắm trong tay, cho nên hắn cũng không cảm thấy khẩn trương chút nào.
Đợi đến khi hết kỳ hạn thủ hiếu của Cơ Phát, việc nam chinh kia sẽ không thể nào viện lý do thoái thác nữa, vừa lúc có thể mượn cơ hội này mà tìm hiểu về lực lượng quân sự của tây kỳ. Nếu Cơ Phát còn dám thoái thác thì càng có thể danh chính ngôn thuận giáng tội xuống.
Sau khi suy tính xong hết thảy, Trương Tử Tinh cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng bèn đứng dậy đi về phía phòng của Thương Thanh Quân. Không lâu sau tiếng cười đen tối của ai đó đã vang lên xen lẫn tiếng kêu đầy sợ hãi của Thương Thanh Quân, một cuộc đại chiến cứ thế mà bắt đầu…
Thật lâu sau, Trương Tử Tinh rời khỏi Trích tinh lâu với tinh thần đầy thỏa mãn, vừa tới trung cung chợt thấy Cổn quyên cung nữ thân cận của Đắc kỷ, hơn nữa cả hai đều có vẻ bối rối.
Đúng lúc Cổn quyên cũng đang đi tìm thiên tử, bất chợt gặp được nên giật nảy mình sau đó vội vàng quỳ xuống hành lễ :"Bệ hạ. hoàng hậu nương nương mới vừa tỉnh giấc, không thấy bệ hạ nên chúng nô tì được lệnh đi tìm người."
Trương Tử Tinh nghe thế, chấn động :"Hoàng hậu tỉnh rồi sao ?"
Phải biết rằng Đắc kỷ vốn chìm trong huyễn thủy trận. Trừ phi thi triển Huyễn thủy châu giải trừ cấm chế nếu không sẽ ở trong huyễn tượng vĩnh viễn. Những năm gần đây Huyễn thủy châu không hề xảy ra sự cố gì cho nên Trương Tử Tinh mới có thể thuận lợi dùng thân phận Tiêu dao tử mà đi ra ngoài làm việc. Vậy vì sao hôm nay đột nhiên mất đi tác dụng ? Là vì Đắc kỷ hay tại huyễn thủy châu xảy ra vấn đề gì ?
Nhắc đến huyễn thủy châu, Trương Tử Tinh không khỏi nhớ đến Bích tiêu đang ở Tam tiên đảo. Bích tiêu cùng hai vị tỷ tỷ bế quan tìm hiểu ảo diệu của Thượng thanh tiên quyết, nàng từng nói tối thiểu phải một năm mới xuất quan được, đến lúc đó cũng sẽ cho hắn được nhìn thấy chân diện mục. Hôm nay đã quá kỳ hẹn một năm mà vẫn chưa thấy bóng dáng nàng, có lẽ còn đang bế quan chưa xong. Trương Tử Tinh biết việc tu luyện không thể nóng lòng cầu thành cho nên chỉ có thể thu hồi nhớ nhung trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ có điều chuyện Huyễn thủy châu nếu không thể xử lý được thì ngày sau hành sự chỉ e càng phải cẩn thận gấp vài lần.
Cổn quyên là người Trương Tử Tinh thầm sắp xếp ở bên cạnh Đắc kỷ nên hiểu được một chút ưu tư trong lòng hắn, lúc này linh động tiến tới :"Hoàng hậu nương nương vừa đột nhiên bừng tỉnh. Cũng đã khá lâu nên thỉnh bệ hạ theo nô tỳ tới Thọ tiên cung."
Trương Tử Tinh biết việc Đắc kỷ tỉnh dậy cũng không phải bình thường nên lập tức theo Cổn quyên đi tới cung Thọ tiên.
Đắc kỷ vừa thấy Trương Tử Tinh liền đi lên nghênh đón :"Hôm qua bệ hạ không phải nói muốn ra ngoài săn bắn hay sao? Thần thiếp vừa mới tỉnh dậy đã không thấy bệ hạ cho nên mới sai người đi tìm xung quanh."
Trương Tử Tinh thuận thế đáp :"Hôm nay ái khanh nói có chút mệt mỏi nên chợt thiếp đi, quả nhân không đành lòng quấy nhiễu nên đã hoãn cuộc đi săn lại rồi."
"Thần thiếp cũng không biết tại sao lại mệt mỏi như vậy, đã quá thất lễ, mong rằng bệ hạ khoan thứ." Đắc kỷ lộ ra nụ cười mê người, kéo cảnh tay hắn ngồi xuống "Thần thiếp có phúc gì mà lại được bệ hạ chiều chuộng như vậy…"
Đột nhiên nàng nhíu mày, lệnh cung nữ lui hết ra ngoài rồi nhìn thẳng mắt Trương Tử Tinh, chợt Đắc kỷ cất tiếng hỏi :"Phu quân bệ hạ vừa rồi người mới đi đâu vậy?"
Trương Tử Tinh đáp :"Vừa rồi ta tới ngự thư phòng, vừa định về thì gặp Cổn quyên mới biết nàng tỉnh dậy nên tới luôn."
Đắc Kỷ thở dài một hơi nói :"Phu quân, người còn muốn gạt ta đến bao giờ nữa?"
Chẳng lẽ nàng phát hiện ra điều gì sao ? Trương Tử Tinh chợt giật mình, vội nói :"Sao hiền thê lại nói như vậy ? Phu quân sao có thể gạt nàng được ?"
Đắc Kỷ lắc lắc đầu :"Phu quân, thần thiếp nhận được sủng ái của người, từ thân phận con gái của tội thần mà thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hôm nay nên đã sớm coi người là người thân nhất. Người cũng từng nói vợ chồng phải tương thân tương đãi, vì sao hôm nay lại nói lời trái ngược ?"
Trương Tử Tinh lờ mờ đoán trong giọng của Đắc Kỷ có vấn đề nhưng không chắc chắn nên thử thăm dò một câu :"Hiền thê, ta với nàng là vợ chồng một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng đừng ngại."
Đắc Kỷ cười cười nói :"Hương khí trên người phu quân xuất xứ từ ngự thư phòng hay sao?"
Thì ra nàng nói vậy là vì nguyên nhân này! Trương Tử Tinh giật mình tỉnh ra, trong lòng cũng thở nhẹ ra một hơi. Thương Thanh Quân gần đây thông qua siêu não đã tự chế ra một loại nước hoa mang mùi thơm đạm nhã mà đặc biệt, rất hấp dẫn. Mới vừa rồi hắn cùng Thương Thanh Quân chiến đấu đã dính một chút mùi thơm đó. Vì Đắc Kỷ đột nhiên tỉnh dậy nên trong lúc vội vàng đã không kịp xử lý cho nên bị phát hiện.
Trương Tử Tinh cố làm ra vẻ bối rối, ấp úng muốn chuyển sang chuyện khác thì Đắc Kỷ đã mỉm cười nói :"Phu quân là đấng thiên tử, theo lễ pháp ít nhất cũng phải có một hậu tám phi, tượng trưng cho cửu châu. Vậy mà phu quân đến giờ cũng mới chỉ có ta cùng Nguyệt phi mãi tận Đông tề, thực sự là quá ít. Huống chi hai vị hoàng tử đã bị trục xuất, đại thương vẫn chưa có người nối nghiệp, cũng tại ta vô dụng, không thể có người nối dõi cho phu quân. Nếu phu quân có lòng mở rộng hậu cung, kiếm người nối dõi huyết mạch tông thất thì thần thiếp tuyệt không trở ngại mà còn tận lực ủng hộ."
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ cảm động, đồng thời cũng thuận theo chủ đề đó :"Việc nối dõi cũng chính là mối lo trong lòng ta, đại thần trong triều cũng nhiều lần nhắc nhở nên mới có chuyện hôm nay. Cũng may hiền thê ôn nhu thông cảm, lại ủng hộ như vậy thì phu quân hứa với nàng, bất luận tương lai có người nối dõi hay không thì nàng sẽ vĩnh viễn vẫn là hoàng hậu của quả nhân."
Đắc Kỷ đối với việc thiên tử có quan hệ mờ ám vốn không quá để ý, chủ yếu là sợ địa vị của mình bị uy hiếp, nay nghe Trương Tử Tinh hứa hẹn như vậy không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, lại hỏi về chuyện người tình của Trương Tử Tinh, hắn cũng thuận miệng vác một đoạn tiểu thuyết ra ứng phó. Đắc Kỷ cũng không quá chăm chú nghe nên trận phong ba cứ như vậy mà hóa giải.
Sauk hi trải qua việc này Trương Tử Tinh đối với Đắc Kỷ cũng thâm sinh lòng kinh ngạc : nguy cơ lần này may mà tự giải, còn việc Đắc Kỷ có thể tinh dậy từ huyễn thủy châu quả khiến người ta kinh ngạc, cũng không biết có phải ngẫu nhiên hay không nhưng bất luận thế nào sau này phải đề cao cảnh giác, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện để tránh xảy ra phiền toái ngoài ý muốn. Nếu bí mật về Trích tinh lâu hoặc thân phận Tiêu dao tử của hắn bị phát hiện thì sẽ không dễ dàng hành sự nữa.
Sau nửa năm, thánh chỉ lệnh tây kỳ chinh phạt Ngạc hoán lại truyền tới tây kỳ, lần này Cơ Phát không hề chậm trễ mà nhanh nhẹn nhận thánh chỉ, đồng thời hứa hẹn sẽ lập tức điều động binh mã, chuẩn bị việc thảo phạt. Đối với việc Cơ Phát nghe lời tt không dễ tin tưởng mà ngược lại còn ra lệnh cho Thiên ảnh tăng cường giám thị động tĩnh của Tây kỳ.
Vài ngày sau, tại Phượng hoàng sơn, thanh loan đấu khuyết.
Long cát công chúa cùng Bích Vân đồng nhi lòng đầy vui mừng nghênh đón Tiêu dao tử vừa tới kể chuyện.
Bích Vân đồng nhi đợi hắn ngồi xuống xong liền vội mang tiên quả lên rồi nói :"Sư phụ, vài sao tháng này tới trễ như vậy? Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Trương Tử Tinh dĩ nhiên không thể trả lời rằng vì vừa rồi thân phận thiên tử không thể đi được nên đành tìm cớ :"Gần đây có chút tiến triển trong tu vi nên bế quan vài hôm, cũng vì vậy mà đến trễ, đạo hữu đừng trách."
Long cát công chúa tiếp lời :"Đồng nhi sao nhiều chuyện như vậy! Tiêu dao đạo hữu còn phải tu luyện nữa, không biết đạo hữu bế quan có thành tựu gì chăng?"
Trương Tử Tinh gật gật đầu, thuận miệng đáp lại :"Lần trước ta kể đến đoạn nào rồi nhỉ ?"
Long cát công chúa vừa nghe đến chủ đề chính ánh mắt lạnh như băng nhất thời cũng sáng lên, Bích Vân đồng nhi cũng lộ ra vẻ phấn khích, nhanh nhảu đáp :"Sư phụ kể đến hồi chin mươi bảy : Bảo ngọc cùng Đại ngọc bàn luận việc Sở Triệu."
Trương Tử Tinh cất tiếng :"kỳ thật cũng không phải là bàn luận mà là nói chuyện cùng nhau, đại ngọc…."
Theo giọng kể trầm ấm của hắn, Long cát cùng Bích Vân đồng nhi dần dần nghe đến nhập thần.
Đêm xuống, Trương Tử Tinh đẩy cửa rời khỏi đấu khuyết, thả bước chầm chậm trên sơn đạo. Làn gió đêm như nước khẽ thoảng qua mặt, thật là sảng khoái. Không ngờ trên vách núi bên cạnh chợt có một người bạch y như tuyết, đang nhìn lên bầu trời đêm, chính là Long cát công chúa .
Trương Tử Tinh tiến lên chào hỏi :"Công chúa vì sao không nghỉ ở trong cung?"
Long cát công chúa nhìn thấy hắn, khuân mặt lạnh tựa băng dần lộ ra vẻ hòa hoãn đáp :"Chỉ vì gần đây không thể tĩnh tâm tu luyện nên rời cung đi dạo một lúc."
"Với tu vi kim tiên thượng giai của công chúa mà còn không thể tĩnh tâm ?" Trương Tử Tinh cố tình tạo ra vẻ ngạc nhiên "Có một chuyện bần đạo vẫn không rõ, cũng không biết có nên hỏi hay không nữa ?"
Long cát công chúa trong lòng đã đoán ra điều hắn muốn hỏi nhưng vẫn nói :"Mời đạo hữu ."
"Ta tuy là người ngoài nhưng cũng rõ hôm nay vốn có sát kiếp, hung hiểm vô cùng. Công chúa vốn là công chúa chốn thiên đình, là con gái của Dao trì kim mẫu, vì sao lại ở hạ giới? Nếu không cẩn thận chỉ e còn có nguy hiểm đến thân."
Nếu trước đây lúc Trương Tử Tinh vừa quen Long cát công chúa mà hỏi vấn đề này thì e rằng nàng đã dụng Nhị long kiếm trả lời, nhưng hôm nay lại khác. Chỉ thấy nàng trầm tư một hồi rốt cục mới cất tiếng :"Chuyện này còn có ẩn tình bên trong, không thể giải thích rõ với đạo hữu được nên mong được thứ tội. Còn về sát kiếp nếu thực xảy ra thì ta cũng sẽ không hề trốn tránh mà đành ứng kiếp thôi. Cũng giống như bầu trời sao kia cũng có quỹ tích biến hóa khác biệt, không thể thay đổi…có lẽ, sau khi ứng kiếp ta sẽ được quay về thiên giới, không cần chịu…."
Long cát công chúa không nói tiếp nhưng Trương Tử Tinh đã hiểu rõ tâm sự của nàng, theo ánh mắt của nàng hắn nhìn lên bầu trời sao mà thở dài :" Ta vẫn muốn tiêu diêu tự tại, hành sự tùy tâm, nếu phải chịu quy củ quản chế chắc sẽ rất khó chịu, cũng không biết thiên giới đến tột cùng có gì tốt mà khiến công chúa lưu luyến như vậy."
Long cát công chúa lộ ra một tia cười khổ, dường như còn có chút hâm mộ phong cách tiêu diêu của hắn nhưng cuối cùng nàng không đáp lời mà chỉ thở dài một hơi.
Trương Tử Tinh vội hỏi :" Công chúa bớt giận, bần đạo vì không rõ nên mới mạo phạm."
Long cát công chúa chăm chú nhìn hắn, vẻ lạnh lung trên mặt bất giác giảm đi không ít, nói :"Đạo hữu, tác phẩm Thạch đầu kí của ngươi hấp dẫn vô cùng, ngay cả một công chúa thiên cung như ta cũng chưa từng nghe nói, không biết kiệt tác đó của ai?"
Kẻ đạo văn lớn nhất toàn thế giới Trương Tử Tinh lúc này cũng trả lời một câu thành thực hiếm có :"Đây là tác phẩm của Tuyết Cần tiên sinh, ta bất quá chỉ kể lại mà thôi."
Rõ ràng là lời nói thực nhưng hết lần này tới lần khác Long cát công chúa vẫn không tin :"Xem ra đạo hữu không chỉ văn tài vô song mà còn khiêm tốn hơn người, quả là hiếm thấy ! Hiếm thấy!"
Xem ra đúng là cố tình giải thích cũng không thể thoát khỏi vị trí đệ nhất đạo văn, Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng cũng không giải thích thêm việc đó nữa.
"."Nhĩ kim tử khứ nông thu táng, vị bặc nông thân hà nhật tang? Nông kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng nông tri thị thùy?" Long Cát công chúa thấp giọng đọc lại một câu thơ trong Thạch đầu kí, trên đôi mi còn thoáng một vầng vụ khí, rõ ràng đang hết sức thương tâm :"Nếu ta thực không tránh được sát kiếp thì cuối cùng cũng chỉ đến hôi phi yên diệt mà thôi, đâu có ngại gì ?"
Trương Tử Tinh từ trong mắt Long cát công chúa thấy được nỗi cô đơn cùng bi thương vô hạn, có lẽ đó mới là nội tâm mà nàng muốn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu đi, đang định nói vài câu hắn đột nhiên nghĩ đến mục đích xấu xa của mình lúc mới đầu tới đây liền không khỏi áy náy, với tài ăn nói của hắn mà nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi Long Cát.
Vẻ thương cảm của Long cát công chúa chỉ thoáng qua một chút, nhìn thấy nét mặt đầy quan tâm của Trương Tử Tinh trong lòng nàng nhất thời liền cảm thấy ấm áp :"Đạo hữu, bây giờ ta cùng ngươi đều không thể tĩnh tu, chi bằng nói chuyện thêm một lúc nữa được chăng?"
Trương Tử Tinh biết vị "thư hữu" này đã đợi hắn tới kể truyện quả thật rất khổ sở, để giải tỏa bớt thương cảm của nàng mà lập tức cười nói :"Cũng được, ta sẽ kể trộm trước một hồi cho nàng, đây là bí mật giữa ta với nàng, không được cho Bích Vân đồng nhi biết đó."
Ánh mắt Long cát công chúa chớp động lộ ra vẻ chờ mong, liên tục gật đầu, hai người liền ngồi xuống trên sơn thạch.
Đến khi Trương Tử Tinh ngừng kể mới phát hiện chân trời đã hồng lên, thì ra đã trải qua cả đêm, từ một hồi đã biến thành vài chục hồi rồi.
Long cát công chúa nghe đến đoạn Đại ngọc thổ ra máu không khỏi lộ ra vẻ lo lắng nhưng từ xa chợt vang lên tiếng Bích Vân đồng nhi. Trương Tử Tinh tỏ vẻ bất đắc dĩ còn Long cát công chúa cũng nén tiếng thở dài, tiếc nuối đứng dậy, thoáng quay về hắn tỏ vẻ tạm biệt còn mình sau đó bước về chỗ Bích Vân đồng nhi.
Trương Tử Tinh khẽ uấn mình, đang muốn đuổi theo đột nhiên cảm nhận được tín hiệu của siêu não liền vội vã mở ra, vừa đọc tin nhắn mà sắc mặt đã thay đổi. Đó chính là tin khẩn mà Thương Thanh Quân truyền đến :Tây kỳ có biến, về mau!
Cơ xương vừa mới nhận cờ trắng búa việt phụng chỉ nam chinh đột nhiên đổ bệnh?
Từ kinh ngạc khôi phục lại Trương Tử Tinh bắt đầu tỉnh táo tự hỏi : theo lời Vưu hồn thì Cơ xương trước đây không lâu lúc tiếp chỉ tinh thần vẫn minh mẫn, sắc mặt hồng nhuận, sao chỉ mới qua vài ngày mà đã mắc bệnh mà chết? Nguyên nhân cái chết của Cơ xương quả thực là vì bệnh sao?
Bất kể đột ngột hay kinh ngạc thế nào thì cuối cùng Cơ xương cũng đã chết, Trương Tử Tinh sẽ chính thức đối mặt với tử địch Cơ phát.
Năm đó sau khi tiên đế Đế ất lập Trương Tử Tinh làm thái tử từng ra lệnh "Truyền trưởng bất truyền thứ" <ngôi vua chỉ truyền cho con trưởng chứ ko truyền cho con thứ>. Lúc ấy Đế ất bổn ý là để giúp vị trí thái tử của Thọ vương càng thêm củng cố, còn hôm nay cũng chính vì nó mà khiến cho Cơ phát thuận lí thành chương trở thành người kế thừa chức Tây bá hầu.
Nguyên phi của Cơ xương sinh được ba con trai: Bá ấp khảo, Cơ phát, Cơ đán ( trong lịch sử còn có mấy chục người con khác nhưng tác giả tạm giản lược ). Trong đó, Bá ấp khảo đã chết, chỉ còn Cơ phát cùng Cơ đán, mà dựa theo truyền trưởng bất truyền thứ thì Cơ phát quả thật chính là vị Tây bá hầu không còn gì để tranh luận. Tại tây kì, mặc dù vẫn đang trong giai đoạn mang tang Cơ xương nhưng toàn bộ quan viên từ trên xuống dưới cho đến dân chúng đều đã coi Cơ phát là tây bá hầu rồi, mà tây kì đồng thời cũng soạn tấu chương mong thiên tử chấp thuận Cơ phát kế vị.
Kỳ thật cần Triều ca " phê chuẩn " cũng chỉ là hình thức thôi, nếu có ý dối trá thì ngược lại sẽ khiến cho một ai đó mang lòng lấy cớ bởi vì chính bản thân vị thiên tử Trương Tử Tinh kia cũng là một người hưởng ích lợi của việc "Truyền trưởng bất truyền thứ". Trương Tử Tinh cũng không hề suy tính làm thế nào để ngăn cản Cơ phát có Xiển giáo duy trì sau lưng trở thành tây bá hầu mà chỉ cẩn thận suy tính từng bước làm sao để đối phó tây kì về lâu dài.
Theo diễn biến của kẻ tử thù Cơ phát giờ đã lên ngôi thì chỉ sợ chiến sự cũng không còn xa nữa. Tuy nói trong sát kiếp thì đại chiến là điều khó tránh nhưng trước mắt còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị còn chưa hoàn thiện, càng không thể để địch nhân dắt mũi mình. Cho dù phải đánh thì cũng phải để cho Đại thương trở thành người làm chủ chiến trận.
Trương Tử Tinh suy tính một đêm, ngày thứ hai liền hạ chỉ, chuẩn tấu Cơ phát kế thừa chức vị Tây bá hầu. Đồng thời cũng kế thừa công việc của Cơ xương, lãnh bua việt cờ trắng, hưng binh thảo phạt nghịch tặc Ngạc hoán ở nam địa.
Cơ phát quả nhiên khác hẳn Cơ xương, đối với đạo thánh chỉ này phản ứng đầu tiên chỉ là khấu tạ quân ân, còn đối với mệnh lệnh thảo phạt thì lại có ý trì hoãn. Cơ phát lấy lý do để thủ hiếu nửa năm cho phụ vương nên trong vòng sáu tháng không động đao binh, đợi qua nửa năm sau mới thương nghị đến chuyện khởi binh.
Trong chín đức mà Đại thương đề xướng thì "Trung hiếu" được nêu hàng đầu, huống hồ Cơ xương khi còn sống là một trong tứ đại chư hầu, người chết là quan trọng nhất cho nên Trương Tử Tinh cũng không thể quá mức bức bách, để tránh ném đá trúng chân mình, mà làm mất đi dân tâm.
Xét theo một khía cạnh khác thì chính hắn cũng cần có thêm thời gian nên cũng không ép tây kỳ mà ngược lại còn khen thưởng hiếu tâm của Cơ Phát, đồng thời truy phong Cơ Xương làm Trung tín hầu, đồng ý cho Cơ Phát thủ hiếu. Cơ Xương ở tây kỳ rất được lòng người nên nghĩa cử của Trương Tử Tinh được toàn bộ dân chúng tây kỳ cảm ân không ngớt.
Thời gian trôi qua, nửa năm nháy mắt đã qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://Vietwriter.com
"Phu quân dại nhân có lúc nào rảnh rỗi chỉ giáo ta một chút được không?"
"A! Nhanh như vậy…" đối với thiên phú cùng khả năng học hỏi về đấu kiếm của Thương Thanh Quân , Trương Tử Tinh chỉ có thể kinh hãi "Nếu không có siêu não trợ giúp ta bất quá cũng chỉ đạt tới bằng B, sao có thể cùng nữ thiên tài nàng so sánh được? Nếu cố đấu thì ta không bị đánh cho văng hết mũ giáp mới là lạ. Có điều, ở loại tranh đấu khác thì phu quân mới có điểm phát minh, tí nữa hay là cùng ta tới phòng tắm …."
Vừa nói Trương Tử Tinh vừa tiến lại gần rồi kề sát tai Thương Thanh Quân thì thầm vài câu, Thương Thanh Quân vốn mặt đang hồng lên vì vận động chợt càng trở nên đỏ thắm, không đợi hắn nói dứt câu đã chạy biến đi mất.
Sau khi Thương Thanh Quân rời đi ánh mắt Trương Tử Tinh chợt bắt đầu nghiêm túc hơn. Theo tư liệu của siêu não thì loại kích kia vốn là một trong các loại binh khí lưu hành vào cuối thời Hán, mà thần binh phường của đại thương cũng chưa hề sản xuất loại vũ khí này, vậy tại sao Tây kỳ lại có thể có được?
Càng khiến cho Trương Tử Tinh đau đầu chính là chất liệu của loại kích này cũng không phải là loại đồng xanh, cũng không phải sắt mà là thép! Hơn nữa loại thép này có chất lượng cùng hàm lượng đều đạt tiêu chuẩn rất cao, có thể nói rằng vượt xa chỉ tiêu kỹ thuật mà thời đại này có khả năng đạt được.
Mà ngay cả vũ khí của thần binh phường đại thương sản xuất cũng dùng đồng làm nguyên liệu chính, tuyệt đối không có sản phẩm kỹ thuật loại này, vậy mà không thể tưởng được rằng nó lại xuất hiện ở tây kỳ.
Nghĩ đến cái giá thảm trọng mà Thiên ảnh phải trả để có được thanh kích này Trương Tử Tinh không khỏi lộ ra vẻ trầm tư. Trừ phi Cơ Phát thật sự tìm được một danh thợ thần kỳ mới có thể khiến cho kỹ thuật đời sau xuất hiện sớm.
Trương Tử Tinh vừa nghĩ đến đây liền gọi Viên Hồng tới, sai hắn tới báo cho Tôn ngao để Thiên ảnh cố gắng điều tra rõ ràng việc này. Đương nhiên, cho dù loại binh khí lạnh này có lợi hại như thế nào thì cũng không thể so sánh cùng với các loại vũ khí hiện đại mà Trương Tử Tinh nắm trong tay, cho nên hắn cũng không cảm thấy khẩn trương chút nào.
Đợi đến khi hết kỳ hạn thủ hiếu của Cơ Phát, việc nam chinh kia sẽ không thể nào viện lý do thoái thác nữa, vừa lúc có thể mượn cơ hội này mà tìm hiểu về lực lượng quân sự của tây kỳ. Nếu Cơ Phát còn dám thoái thác thì càng có thể danh chính ngôn thuận giáng tội xuống.
Sau khi suy tính xong hết thảy, Trương Tử Tinh cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng bèn đứng dậy đi về phía phòng của Thương Thanh Quân. Không lâu sau tiếng cười đen tối của ai đó đã vang lên xen lẫn tiếng kêu đầy sợ hãi của Thương Thanh Quân, một cuộc đại chiến cứ thế mà bắt đầu…
Thật lâu sau, Trương Tử Tinh rời khỏi Trích tinh lâu với tinh thần đầy thỏa mãn, vừa tới trung cung chợt thấy Cổn quyên cung nữ thân cận của Đắc kỷ, hơn nữa cả hai đều có vẻ bối rối.
Đúng lúc Cổn quyên cũng đang đi tìm thiên tử, bất chợt gặp được nên giật nảy mình sau đó vội vàng quỳ xuống hành lễ :"Bệ hạ. hoàng hậu nương nương mới vừa tỉnh giấc, không thấy bệ hạ nên chúng nô tì được lệnh đi tìm người."
Trương Tử Tinh nghe thế, chấn động :"Hoàng hậu tỉnh rồi sao ?"
Phải biết rằng Đắc kỷ vốn chìm trong huyễn thủy trận. Trừ phi thi triển Huyễn thủy châu giải trừ cấm chế nếu không sẽ ở trong huyễn tượng vĩnh viễn. Những năm gần đây Huyễn thủy châu không hề xảy ra sự cố gì cho nên Trương Tử Tinh mới có thể thuận lợi dùng thân phận Tiêu dao tử mà đi ra ngoài làm việc. Vậy vì sao hôm nay đột nhiên mất đi tác dụng ? Là vì Đắc kỷ hay tại huyễn thủy châu xảy ra vấn đề gì ?
Nhắc đến huyễn thủy châu, Trương Tử Tinh không khỏi nhớ đến Bích tiêu đang ở Tam tiên đảo. Bích tiêu cùng hai vị tỷ tỷ bế quan tìm hiểu ảo diệu của Thượng thanh tiên quyết, nàng từng nói tối thiểu phải một năm mới xuất quan được, đến lúc đó cũng sẽ cho hắn được nhìn thấy chân diện mục. Hôm nay đã quá kỳ hẹn một năm mà vẫn chưa thấy bóng dáng nàng, có lẽ còn đang bế quan chưa xong. Trương Tử Tinh biết việc tu luyện không thể nóng lòng cầu thành cho nên chỉ có thể thu hồi nhớ nhung trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ có điều chuyện Huyễn thủy châu nếu không thể xử lý được thì ngày sau hành sự chỉ e càng phải cẩn thận gấp vài lần.
Cổn quyên là người Trương Tử Tinh thầm sắp xếp ở bên cạnh Đắc kỷ nên hiểu được một chút ưu tư trong lòng hắn, lúc này linh động tiến tới :"Hoàng hậu nương nương vừa đột nhiên bừng tỉnh. Cũng đã khá lâu nên thỉnh bệ hạ theo nô tỳ tới Thọ tiên cung."
Trương Tử Tinh biết việc Đắc kỷ tỉnh dậy cũng không phải bình thường nên lập tức theo Cổn quyên đi tới cung Thọ tiên.
Đắc kỷ vừa thấy Trương Tử Tinh liền đi lên nghênh đón :"Hôm qua bệ hạ không phải nói muốn ra ngoài săn bắn hay sao? Thần thiếp vừa mới tỉnh dậy đã không thấy bệ hạ cho nên mới sai người đi tìm xung quanh."
Trương Tử Tinh thuận thế đáp :"Hôm nay ái khanh nói có chút mệt mỏi nên chợt thiếp đi, quả nhân không đành lòng quấy nhiễu nên đã hoãn cuộc đi săn lại rồi."
"Thần thiếp cũng không biết tại sao lại mệt mỏi như vậy, đã quá thất lễ, mong rằng bệ hạ khoan thứ." Đắc kỷ lộ ra nụ cười mê người, kéo cảnh tay hắn ngồi xuống "Thần thiếp có phúc gì mà lại được bệ hạ chiều chuộng như vậy…"
Đột nhiên nàng nhíu mày, lệnh cung nữ lui hết ra ngoài rồi nhìn thẳng mắt Trương Tử Tinh, chợt Đắc kỷ cất tiếng hỏi :"Phu quân bệ hạ vừa rồi người mới đi đâu vậy?"
Trương Tử Tinh đáp :"Vừa rồi ta tới ngự thư phòng, vừa định về thì gặp Cổn quyên mới biết nàng tỉnh dậy nên tới luôn."
Đắc Kỷ thở dài một hơi nói :"Phu quân, người còn muốn gạt ta đến bao giờ nữa?"
Chẳng lẽ nàng phát hiện ra điều gì sao ? Trương Tử Tinh chợt giật mình, vội nói :"Sao hiền thê lại nói như vậy ? Phu quân sao có thể gạt nàng được ?"
Đắc Kỷ lắc lắc đầu :"Phu quân, thần thiếp nhận được sủng ái của người, từ thân phận con gái của tội thần mà thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hôm nay nên đã sớm coi người là người thân nhất. Người cũng từng nói vợ chồng phải tương thân tương đãi, vì sao hôm nay lại nói lời trái ngược ?"
Trương Tử Tinh lờ mờ đoán trong giọng của Đắc Kỷ có vấn đề nhưng không chắc chắn nên thử thăm dò một câu :"Hiền thê, ta với nàng là vợ chồng một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng đừng ngại."
Đắc Kỷ cười cười nói :"Hương khí trên người phu quân xuất xứ từ ngự thư phòng hay sao?"
Thì ra nàng nói vậy là vì nguyên nhân này! Trương Tử Tinh giật mình tỉnh ra, trong lòng cũng thở nhẹ ra một hơi. Thương Thanh Quân gần đây thông qua siêu não đã tự chế ra một loại nước hoa mang mùi thơm đạm nhã mà đặc biệt, rất hấp dẫn. Mới vừa rồi hắn cùng Thương Thanh Quân chiến đấu đã dính một chút mùi thơm đó. Vì Đắc Kỷ đột nhiên tỉnh dậy nên trong lúc vội vàng đã không kịp xử lý cho nên bị phát hiện.
Trương Tử Tinh cố làm ra vẻ bối rối, ấp úng muốn chuyển sang chuyện khác thì Đắc Kỷ đã mỉm cười nói :"Phu quân là đấng thiên tử, theo lễ pháp ít nhất cũng phải có một hậu tám phi, tượng trưng cho cửu châu. Vậy mà phu quân đến giờ cũng mới chỉ có ta cùng Nguyệt phi mãi tận Đông tề, thực sự là quá ít. Huống chi hai vị hoàng tử đã bị trục xuất, đại thương vẫn chưa có người nối nghiệp, cũng tại ta vô dụng, không thể có người nối dõi cho phu quân. Nếu phu quân có lòng mở rộng hậu cung, kiếm người nối dõi huyết mạch tông thất thì thần thiếp tuyệt không trở ngại mà còn tận lực ủng hộ."
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ cảm động, đồng thời cũng thuận theo chủ đề đó :"Việc nối dõi cũng chính là mối lo trong lòng ta, đại thần trong triều cũng nhiều lần nhắc nhở nên mới có chuyện hôm nay. Cũng may hiền thê ôn nhu thông cảm, lại ủng hộ như vậy thì phu quân hứa với nàng, bất luận tương lai có người nối dõi hay không thì nàng sẽ vĩnh viễn vẫn là hoàng hậu của quả nhân."
Đắc Kỷ đối với việc thiên tử có quan hệ mờ ám vốn không quá để ý, chủ yếu là sợ địa vị của mình bị uy hiếp, nay nghe Trương Tử Tinh hứa hẹn như vậy không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, lại hỏi về chuyện người tình của Trương Tử Tinh, hắn cũng thuận miệng vác một đoạn tiểu thuyết ra ứng phó. Đắc Kỷ cũng không quá chăm chú nghe nên trận phong ba cứ như vậy mà hóa giải.
Sauk hi trải qua việc này Trương Tử Tinh đối với Đắc Kỷ cũng thâm sinh lòng kinh ngạc : nguy cơ lần này may mà tự giải, còn việc Đắc Kỷ có thể tinh dậy từ huyễn thủy châu quả khiến người ta kinh ngạc, cũng không biết có phải ngẫu nhiên hay không nhưng bất luận thế nào sau này phải đề cao cảnh giác, sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện để tránh xảy ra phiền toái ngoài ý muốn. Nếu bí mật về Trích tinh lâu hoặc thân phận Tiêu dao tử của hắn bị phát hiện thì sẽ không dễ dàng hành sự nữa.
Sau nửa năm, thánh chỉ lệnh tây kỳ chinh phạt Ngạc hoán lại truyền tới tây kỳ, lần này Cơ Phát không hề chậm trễ mà nhanh nhẹn nhận thánh chỉ, đồng thời hứa hẹn sẽ lập tức điều động binh mã, chuẩn bị việc thảo phạt. Đối với việc Cơ Phát nghe lời tt không dễ tin tưởng mà ngược lại còn ra lệnh cho Thiên ảnh tăng cường giám thị động tĩnh của Tây kỳ.
Vài ngày sau, tại Phượng hoàng sơn, thanh loan đấu khuyết.
Long cát công chúa cùng Bích Vân đồng nhi lòng đầy vui mừng nghênh đón Tiêu dao tử vừa tới kể chuyện.
Bích Vân đồng nhi đợi hắn ngồi xuống xong liền vội mang tiên quả lên rồi nói :"Sư phụ, vài sao tháng này tới trễ như vậy? Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Trương Tử Tinh dĩ nhiên không thể trả lời rằng vì vừa rồi thân phận thiên tử không thể đi được nên đành tìm cớ :"Gần đây có chút tiến triển trong tu vi nên bế quan vài hôm, cũng vì vậy mà đến trễ, đạo hữu đừng trách."
Long cát công chúa tiếp lời :"Đồng nhi sao nhiều chuyện như vậy! Tiêu dao đạo hữu còn phải tu luyện nữa, không biết đạo hữu bế quan có thành tựu gì chăng?"
Trương Tử Tinh gật gật đầu, thuận miệng đáp lại :"Lần trước ta kể đến đoạn nào rồi nhỉ ?"
Long cát công chúa vừa nghe đến chủ đề chính ánh mắt lạnh như băng nhất thời cũng sáng lên, Bích Vân đồng nhi cũng lộ ra vẻ phấn khích, nhanh nhảu đáp :"Sư phụ kể đến hồi chin mươi bảy : Bảo ngọc cùng Đại ngọc bàn luận việc Sở Triệu."
Trương Tử Tinh cất tiếng :"kỳ thật cũng không phải là bàn luận mà là nói chuyện cùng nhau, đại ngọc…."
Theo giọng kể trầm ấm của hắn, Long cát cùng Bích Vân đồng nhi dần dần nghe đến nhập thần.
Đêm xuống, Trương Tử Tinh đẩy cửa rời khỏi đấu khuyết, thả bước chầm chậm trên sơn đạo. Làn gió đêm như nước khẽ thoảng qua mặt, thật là sảng khoái. Không ngờ trên vách núi bên cạnh chợt có một người bạch y như tuyết, đang nhìn lên bầu trời đêm, chính là Long cát công chúa .
Trương Tử Tinh tiến lên chào hỏi :"Công chúa vì sao không nghỉ ở trong cung?"
Long cát công chúa nhìn thấy hắn, khuân mặt lạnh tựa băng dần lộ ra vẻ hòa hoãn đáp :"Chỉ vì gần đây không thể tĩnh tâm tu luyện nên rời cung đi dạo một lúc."
"Với tu vi kim tiên thượng giai của công chúa mà còn không thể tĩnh tâm ?" Trương Tử Tinh cố tình tạo ra vẻ ngạc nhiên "Có một chuyện bần đạo vẫn không rõ, cũng không biết có nên hỏi hay không nữa ?"
Long cát công chúa trong lòng đã đoán ra điều hắn muốn hỏi nhưng vẫn nói :"Mời đạo hữu ."
"Ta tuy là người ngoài nhưng cũng rõ hôm nay vốn có sát kiếp, hung hiểm vô cùng. Công chúa vốn là công chúa chốn thiên đình, là con gái của Dao trì kim mẫu, vì sao lại ở hạ giới? Nếu không cẩn thận chỉ e còn có nguy hiểm đến thân."
Nếu trước đây lúc Trương Tử Tinh vừa quen Long cát công chúa mà hỏi vấn đề này thì e rằng nàng đã dụng Nhị long kiếm trả lời, nhưng hôm nay lại khác. Chỉ thấy nàng trầm tư một hồi rốt cục mới cất tiếng :"Chuyện này còn có ẩn tình bên trong, không thể giải thích rõ với đạo hữu được nên mong được thứ tội. Còn về sát kiếp nếu thực xảy ra thì ta cũng sẽ không hề trốn tránh mà đành ứng kiếp thôi. Cũng giống như bầu trời sao kia cũng có quỹ tích biến hóa khác biệt, không thể thay đổi…có lẽ, sau khi ứng kiếp ta sẽ được quay về thiên giới, không cần chịu…."
Long cát công chúa không nói tiếp nhưng Trương Tử Tinh đã hiểu rõ tâm sự của nàng, theo ánh mắt của nàng hắn nhìn lên bầu trời sao mà thở dài :" Ta vẫn muốn tiêu diêu tự tại, hành sự tùy tâm, nếu phải chịu quy củ quản chế chắc sẽ rất khó chịu, cũng không biết thiên giới đến tột cùng có gì tốt mà khiến công chúa lưu luyến như vậy."
Long cát công chúa lộ ra một tia cười khổ, dường như còn có chút hâm mộ phong cách tiêu diêu của hắn nhưng cuối cùng nàng không đáp lời mà chỉ thở dài một hơi.
Trương Tử Tinh vội hỏi :" Công chúa bớt giận, bần đạo vì không rõ nên mới mạo phạm."
Long cát công chúa chăm chú nhìn hắn, vẻ lạnh lung trên mặt bất giác giảm đi không ít, nói :"Đạo hữu, tác phẩm Thạch đầu kí của ngươi hấp dẫn vô cùng, ngay cả một công chúa thiên cung như ta cũng chưa từng nghe nói, không biết kiệt tác đó của ai?"
Kẻ đạo văn lớn nhất toàn thế giới Trương Tử Tinh lúc này cũng trả lời một câu thành thực hiếm có :"Đây là tác phẩm của Tuyết Cần tiên sinh, ta bất quá chỉ kể lại mà thôi."
Rõ ràng là lời nói thực nhưng hết lần này tới lần khác Long cát công chúa vẫn không tin :"Xem ra đạo hữu không chỉ văn tài vô song mà còn khiêm tốn hơn người, quả là hiếm thấy ! Hiếm thấy!"
Xem ra đúng là cố tình giải thích cũng không thể thoát khỏi vị trí đệ nhất đạo văn, Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng cũng không giải thích thêm việc đó nữa.
"."Nhĩ kim tử khứ nông thu táng, vị bặc nông thân hà nhật tang? Nông kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng nông tri thị thùy?" Long Cát công chúa thấp giọng đọc lại một câu thơ trong Thạch đầu kí, trên đôi mi còn thoáng một vầng vụ khí, rõ ràng đang hết sức thương tâm :"Nếu ta thực không tránh được sát kiếp thì cuối cùng cũng chỉ đến hôi phi yên diệt mà thôi, đâu có ngại gì ?"
Trương Tử Tinh từ trong mắt Long cát công chúa thấy được nỗi cô đơn cùng bi thương vô hạn, có lẽ đó mới là nội tâm mà nàng muốn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu đi, đang định nói vài câu hắn đột nhiên nghĩ đến mục đích xấu xa của mình lúc mới đầu tới đây liền không khỏi áy náy, với tài ăn nói của hắn mà nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi Long Cát.
Vẻ thương cảm của Long cát công chúa chỉ thoáng qua một chút, nhìn thấy nét mặt đầy quan tâm của Trương Tử Tinh trong lòng nàng nhất thời liền cảm thấy ấm áp :"Đạo hữu, bây giờ ta cùng ngươi đều không thể tĩnh tu, chi bằng nói chuyện thêm một lúc nữa được chăng?"
Trương Tử Tinh biết vị "thư hữu" này đã đợi hắn tới kể truyện quả thật rất khổ sở, để giải tỏa bớt thương cảm của nàng mà lập tức cười nói :"Cũng được, ta sẽ kể trộm trước một hồi cho nàng, đây là bí mật giữa ta với nàng, không được cho Bích Vân đồng nhi biết đó."
Ánh mắt Long cát công chúa chớp động lộ ra vẻ chờ mong, liên tục gật đầu, hai người liền ngồi xuống trên sơn thạch.
Đến khi Trương Tử Tinh ngừng kể mới phát hiện chân trời đã hồng lên, thì ra đã trải qua cả đêm, từ một hồi đã biến thành vài chục hồi rồi.
Long cát công chúa nghe đến đoạn Đại ngọc thổ ra máu không khỏi lộ ra vẻ lo lắng nhưng từ xa chợt vang lên tiếng Bích Vân đồng nhi. Trương Tử Tinh tỏ vẻ bất đắc dĩ còn Long cát công chúa cũng nén tiếng thở dài, tiếc nuối đứng dậy, thoáng quay về hắn tỏ vẻ tạm biệt còn mình sau đó bước về chỗ Bích Vân đồng nhi.
Trương Tử Tinh khẽ uấn mình, đang muốn đuổi theo đột nhiên cảm nhận được tín hiệu của siêu não liền vội vã mở ra, vừa đọc tin nhắn mà sắc mặt đã thay đổi. Đó chính là tin khẩn mà Thương Thanh Quân truyền đến :Tây kỳ có biến, về mau!
Bình luận facebook