Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 575 - Chương 575
Chương 575
BỎ TAY RA, BIẾN CHO TÔI, CÚT!
Duật Nghị nói cô có thể uống thuốc, giả vờ mang thai.
Làm như vậy thì có thể tránh né được bẫy mà Duật Cẩn bày ra hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu bây giờ cô nói với Cố Hạo Đình rằng mình có cách mà không cần mang thai, thì chỉ sợ Cố Hạo Đình sẽ lại suy nghĩ rồi tưởng rằng cô không muốn sinh con cho hắn.
Cô muốn sinh con cho người đàn ông này, sinh thật nhiều con. Cô thích con cái, thích cả nhà đông vui náo nhiệt, cô cũng hy vọng cả gia đình bình an khỏe mạnh, không gặp trắc trở, không có hậu họa.
Bao giờ trở về bên cạnh hắn, cô có thể thoải mái mà sinh ra đứa con của hai người. Còn bây giờ thì cô không dám. Chỉ chưa đầy hai tháng là có thể kiểm tra ADN của thai nhi, một kẻ cáo già và kỹ tính như Duật Cẩn chắc chắn sẽ giám định ngay.
Thời gian quá ngắn.
Ôi, biết đến bao giờ bọn họ mới có thể ở bên nhau đây? Cô ghét cái cảm giác lén lút hiện giờ, khó chịu quá!
“Lát nữa anh lại đi sao?” Hoắc Vi Vũ tiếc nuối hỏi.
“Anh là người đụng độ với Giang Khả, Giang Hạo Trần cũng nhằm vào anh mà báo thù. Sáu chiến sĩ đã hy sinh rồi, anh không thể quẳng trách nhiệm cho người khác được, sắp tới có thể sẽ rất bận.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói, đôi mắt đen sâu thẳm khôn lường.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nỗi khổ tâm của hắn.
Người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng, ăn nói nghiêm túc, nhìn thì có vẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng thực tế lại là một người cực kì cảm tính, trọng nghĩa và đầy trách nhiệm.
Cô muốn chia sẻ cùng với hắn, nhưng cô không hiểu về chính trị, không có mưu lược đầy mình, ngay cả ở bên bầu bạn cùng hắn cũng không làm được.
Nếu như người hắn muốn cưới làm vợ là con gái một nhà quyền quý, có thể giúp hắn phần nào, thì cuộc sống của hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều đúng không?
Hoắc Vi Vũ bỗng giật thót. Cô đang nghĩ gì vậy? Điên rồi!
Nếu hắn cưới một người phụ nữ khác thì cô sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở!
Cô cũng chẳng biết phải an ủi hắn thế nào cho phải: “Chúng ta cùng cố gắng thôi.”
Cố Hạo Đình bật cười. Bây giờ chỉ khi gặp cô mới khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Hắn hôn nhẹ lên môi cô rồi nói: “Đi đi, đừng cho Duật Nghị bất cứ cơ hội nào, cũng đừng đặt niềm tin lên cậu ta, hiểu chưa?”
Hoắc Vi Vũ gật đầu.
Cô học theo hắn, nâng cằm hắn lên, liếc nhìn bờ môi tuyệt đẹp của hắn mà nói đầy khí phách: “Trừ em ra, anh không được nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác, cũng không được hưởng thụ sự ái mộ và sùng bái của bọn họ, nghe chưa?”
Cố Hạo Đình bật cười, cúi đầu hôn cô, không dám quá say mê, chỉ thì thầm bên tai cô bằng giọng khàn khàn: “Lần sau đến biệt thự của anh, anh đuổi hết người giúp việc đi, chúng ta sẽ làm ngay ở cầu thang.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Vừa nghĩ đến việc họ sẽ làm ngay cầu thang là mặt cô đã đỏ bừng lên như nhỏ máu.
“Em đi trước đây!” Hoắc Vi Vũ buồn bực muốn đi.
Cố Hạo Đình nắm tay cô mà nhìn thật sâu vào đôi mắt. Hắn không muốn để cô ở bên cạnh người đàn ông khác chút nào. Cho dù cô và Duật Nghị không làm gì cả, chỉ cùng hít thở một bầu không khí trong căn phòng tám mươi mét vuông thôi đã khiến hắn ghen tị rồi.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Nhớ cho kĩ, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh.” Cố Hạo Đình nhắc nhở cực kì bá đạo.
“Nhớ rồi.” Hoắc Vi Vũ rút tay ra, đi vào thang máy.
Duật Nghị nhìn chằm chằm phía cửa với ánh mắt mong chờ, chốc chốc lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái.
Hai mươi phút rồi đấy, bọn họ nói cái gì mà mất những hai mươi phút thế?
Người đang khử trùng cho Duật Nghị không cẩn thận chạm vào vết thương trên mặt gã làm gã hoàn hồn. Duật Nghị nổi giận, giật lấy tăm bông vứt xuống đất rồi mắng ầm lên: “Làm với chả ăn, có biết làm không đấy hả? Cầm có cái tăm bông không xong, không cần tay nữa à? Cút, cút hết, biến hết đi cho tôi!”
Hoắc Vi Vũ vừa mở cửa ra thì đã thấy Duật Nghị đang bực tức quát mắng…
BỎ TAY RA, BIẾN CHO TÔI, CÚT!
Duật Nghị nói cô có thể uống thuốc, giả vờ mang thai.
Làm như vậy thì có thể tránh né được bẫy mà Duật Cẩn bày ra hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu bây giờ cô nói với Cố Hạo Đình rằng mình có cách mà không cần mang thai, thì chỉ sợ Cố Hạo Đình sẽ lại suy nghĩ rồi tưởng rằng cô không muốn sinh con cho hắn.
Cô muốn sinh con cho người đàn ông này, sinh thật nhiều con. Cô thích con cái, thích cả nhà đông vui náo nhiệt, cô cũng hy vọng cả gia đình bình an khỏe mạnh, không gặp trắc trở, không có hậu họa.
Bao giờ trở về bên cạnh hắn, cô có thể thoải mái mà sinh ra đứa con của hai người. Còn bây giờ thì cô không dám. Chỉ chưa đầy hai tháng là có thể kiểm tra ADN của thai nhi, một kẻ cáo già và kỹ tính như Duật Cẩn chắc chắn sẽ giám định ngay.
Thời gian quá ngắn.
Ôi, biết đến bao giờ bọn họ mới có thể ở bên nhau đây? Cô ghét cái cảm giác lén lút hiện giờ, khó chịu quá!
“Lát nữa anh lại đi sao?” Hoắc Vi Vũ tiếc nuối hỏi.
“Anh là người đụng độ với Giang Khả, Giang Hạo Trần cũng nhằm vào anh mà báo thù. Sáu chiến sĩ đã hy sinh rồi, anh không thể quẳng trách nhiệm cho người khác được, sắp tới có thể sẽ rất bận.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói, đôi mắt đen sâu thẳm khôn lường.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nỗi khổ tâm của hắn.
Người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng, ăn nói nghiêm túc, nhìn thì có vẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng thực tế lại là một người cực kì cảm tính, trọng nghĩa và đầy trách nhiệm.
Cô muốn chia sẻ cùng với hắn, nhưng cô không hiểu về chính trị, không có mưu lược đầy mình, ngay cả ở bên bầu bạn cùng hắn cũng không làm được.
Nếu như người hắn muốn cưới làm vợ là con gái một nhà quyền quý, có thể giúp hắn phần nào, thì cuộc sống của hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều đúng không?
Hoắc Vi Vũ bỗng giật thót. Cô đang nghĩ gì vậy? Điên rồi!
Nếu hắn cưới một người phụ nữ khác thì cô sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở!
Cô cũng chẳng biết phải an ủi hắn thế nào cho phải: “Chúng ta cùng cố gắng thôi.”
Cố Hạo Đình bật cười. Bây giờ chỉ khi gặp cô mới khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Hắn hôn nhẹ lên môi cô rồi nói: “Đi đi, đừng cho Duật Nghị bất cứ cơ hội nào, cũng đừng đặt niềm tin lên cậu ta, hiểu chưa?”
Hoắc Vi Vũ gật đầu.
Cô học theo hắn, nâng cằm hắn lên, liếc nhìn bờ môi tuyệt đẹp của hắn mà nói đầy khí phách: “Trừ em ra, anh không được nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác, cũng không được hưởng thụ sự ái mộ và sùng bái của bọn họ, nghe chưa?”
Cố Hạo Đình bật cười, cúi đầu hôn cô, không dám quá say mê, chỉ thì thầm bên tai cô bằng giọng khàn khàn: “Lần sau đến biệt thự của anh, anh đuổi hết người giúp việc đi, chúng ta sẽ làm ngay ở cầu thang.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Vừa nghĩ đến việc họ sẽ làm ngay cầu thang là mặt cô đã đỏ bừng lên như nhỏ máu.
“Em đi trước đây!” Hoắc Vi Vũ buồn bực muốn đi.
Cố Hạo Đình nắm tay cô mà nhìn thật sâu vào đôi mắt. Hắn không muốn để cô ở bên cạnh người đàn ông khác chút nào. Cho dù cô và Duật Nghị không làm gì cả, chỉ cùng hít thở một bầu không khí trong căn phòng tám mươi mét vuông thôi đã khiến hắn ghen tị rồi.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Nhớ cho kĩ, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh.” Cố Hạo Đình nhắc nhở cực kì bá đạo.
“Nhớ rồi.” Hoắc Vi Vũ rút tay ra, đi vào thang máy.
Duật Nghị nhìn chằm chằm phía cửa với ánh mắt mong chờ, chốc chốc lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái.
Hai mươi phút rồi đấy, bọn họ nói cái gì mà mất những hai mươi phút thế?
Người đang khử trùng cho Duật Nghị không cẩn thận chạm vào vết thương trên mặt gã làm gã hoàn hồn. Duật Nghị nổi giận, giật lấy tăm bông vứt xuống đất rồi mắng ầm lên: “Làm với chả ăn, có biết làm không đấy hả? Cầm có cái tăm bông không xong, không cần tay nữa à? Cút, cút hết, biến hết đi cho tôi!”
Hoắc Vi Vũ vừa mở cửa ra thì đã thấy Duật Nghị đang bực tức quát mắng…
Bình luận facebook