Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 598 - Chương 598
Chương 598
CHƠI ANH ĐẤY, THÌ SAO?
Hoắc Vi Vũ được đưa đến gặp đại ca của bọn họ. Chính là gã đàn ông gầy gò nham hiểm định ám sát Cố Hạo Đình ở câu lạc bộ tư nhân nhưng không thành công.
“Là anh à?” Hoắc Vi Vũ ra vẻ không hề bất ngờ.
“Tín vật ở đâu?” Gã kia chất vấn.
“Ở trong nước, tôi giấu đi rồi. Chỉ cần đảm bảo Cố Hạo Đình được an toàn, bây giờ tôi sẽ đưa các anh đi lấy.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
“Làm sao tôi biết cô có lừa tôi hay không?” Gã đàn ông nham hiểm dò xét Hoắc Vi Vũ.
Cô nhếch môi cười khỉnh: “Chẳng phải anh là kẻ giết người không biết ghê tay hay sao? Tính mạng tôi đang nằm trong tay anh rồi, tôi đâu dám lừa anh. Hay là anh không tự tin, cho rằng tôi sẽ thoát khỏi tay anh?”
“Cô không có bản lĩnh đó. Về nước.” Gã nham hiểm ra lệnh.
“Đại ca, thế năm người kia thì sao?” Đám đàn em của gã hỏi.
Gã kia đằng đằng sát khí thốt ra một chữ ngắn gọn: “Giết.”
“Dám động đến một sợi lông của họ, tôi cũng sẽ không giao tín vật. Dù sao bây giờ Cố Hạo Đình cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Gã đàn ông nham hiểm tát thẳng vào mặt Hoắc Vi Vũ, mạnh đến nỗi cô đứng không vững, ngã lăn ra đất.
“Cô chơi tôi hả!” Gã đanh giọng quát.
“Chơi anh đấy, thì sao nào? Ha!” Hoắc Vi Vũ cười khẩy, không sợ chết lườm lại gã.
Gã kề dao vào cổ Hoắc Vi Vũ: “Tạm thời tôi sẽ không giết họ. Bây giờ về nước, tôi cho cô một ngày để chuẩn bị. Nếu sau 24 giờ đồng hồ cô không giao tín vật ra đây, năm người đó sẽ chôn cùng cô.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng lườm gã.
Cô không thể giao tín vật cho gã. Gã mà có được thứ đó nhất định sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
Tạm thời cô dẫn họ đi đã rồi tính sau. Cô tin rằng Cố Hạo Đình sẽ giúp mình báo thù.
…
Hoắc Vi Vũ bị bịt mắt chạy xe suốt đêm từ Mãnh Tiên về thủ đô nước Z rồi từ đó bay về nước.
Cả một đêm, Hoắc Vi Vũ không ngủ tí nào. Đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện.
Thừa Ân phải làm sao đây? Anh Cả, anh Hai… còn cả Cố Hạo Đình, liệu họ có đau lòng không?
Nhiều khi, chỉ dựa vào sức mình không thể thay đổi được gì, chỉ đành tiếc nuối trong vô vọng.
Xuống máy bay, Hoắc Vi Vũ nhìn về phía gã đàn ông nham hiểm: “Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”
“Không được.” Gã kia từ chối thẳng.
“Dù sao tôi cũng phải xác nhận xem Cố Hạo Đình đã an toàn chưa.” Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ không vui.
Gã nham hiểm trả điện thoại cho cô. Cô liền gọi ngay cho Vương Đông.
Điện thoại mới đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.
“Hoắc Vi Vũ, cô đang ở đâu? Tư lệnh giận lắm đấy.” Vương Đông cuống cuồng hỏi.
Anh ấy giận chứng tỏ là đã an toàn.
“Anh ấy giận hay không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn nhắc anh trả dây chuyền cho Lâm Thừa Ân thôi.” Hoắc Vi Vũ nói rất lạnh nhạt.
“Cái gì?” Vương Đông không hiểu ra làm sao. “Rốt cuộc cô đang ở đâu? Tư lệnh tìm cô đến sắp phát điên rồi.”
Mắt Hoắc Vi Vũ ươn ướt, nhưng cô cố kìm nén, hàng mi khẽ chớp, trầm mặc ba giây.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Hạo Đình, đầy kìm nén và gấp gáp.
Nghe được giọng hắn, Hoắc Vi Vũ thấy yên tâm hơn nhiều.
“Đừng tìm em. Cảm ơn anh từng yêu em, sau này anh hãy kết hôn với một cô gái dịu dàng ấy. Chúng ta không hợp nhau.” Dứt lời, Hoắc Vi Vũ không chờ Cố Hạo Đình nói gì đã cúp máy, tắt nguồn.
Cô nhìn về phía gã đàn ông nham hiểm, ánh mắt trở nên sáng rõ, đầy quyết đoán. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi lừa các anh đấy. Tôi không giữ tín vật, anh giết tôi đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
CHƠI ANH ĐẤY, THÌ SAO?
Hoắc Vi Vũ được đưa đến gặp đại ca của bọn họ. Chính là gã đàn ông gầy gò nham hiểm định ám sát Cố Hạo Đình ở câu lạc bộ tư nhân nhưng không thành công.
“Là anh à?” Hoắc Vi Vũ ra vẻ không hề bất ngờ.
“Tín vật ở đâu?” Gã kia chất vấn.
“Ở trong nước, tôi giấu đi rồi. Chỉ cần đảm bảo Cố Hạo Đình được an toàn, bây giờ tôi sẽ đưa các anh đi lấy.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
“Làm sao tôi biết cô có lừa tôi hay không?” Gã đàn ông nham hiểm dò xét Hoắc Vi Vũ.
Cô nhếch môi cười khỉnh: “Chẳng phải anh là kẻ giết người không biết ghê tay hay sao? Tính mạng tôi đang nằm trong tay anh rồi, tôi đâu dám lừa anh. Hay là anh không tự tin, cho rằng tôi sẽ thoát khỏi tay anh?”
“Cô không có bản lĩnh đó. Về nước.” Gã nham hiểm ra lệnh.
“Đại ca, thế năm người kia thì sao?” Đám đàn em của gã hỏi.
Gã kia đằng đằng sát khí thốt ra một chữ ngắn gọn: “Giết.”
“Dám động đến một sợi lông của họ, tôi cũng sẽ không giao tín vật. Dù sao bây giờ Cố Hạo Đình cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Gã đàn ông nham hiểm tát thẳng vào mặt Hoắc Vi Vũ, mạnh đến nỗi cô đứng không vững, ngã lăn ra đất.
“Cô chơi tôi hả!” Gã đanh giọng quát.
“Chơi anh đấy, thì sao nào? Ha!” Hoắc Vi Vũ cười khẩy, không sợ chết lườm lại gã.
Gã kề dao vào cổ Hoắc Vi Vũ: “Tạm thời tôi sẽ không giết họ. Bây giờ về nước, tôi cho cô một ngày để chuẩn bị. Nếu sau 24 giờ đồng hồ cô không giao tín vật ra đây, năm người đó sẽ chôn cùng cô.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng lườm gã.
Cô không thể giao tín vật cho gã. Gã mà có được thứ đó nhất định sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
Tạm thời cô dẫn họ đi đã rồi tính sau. Cô tin rằng Cố Hạo Đình sẽ giúp mình báo thù.
…
Hoắc Vi Vũ bị bịt mắt chạy xe suốt đêm từ Mãnh Tiên về thủ đô nước Z rồi từ đó bay về nước.
Cả một đêm, Hoắc Vi Vũ không ngủ tí nào. Đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện.
Thừa Ân phải làm sao đây? Anh Cả, anh Hai… còn cả Cố Hạo Đình, liệu họ có đau lòng không?
Nhiều khi, chỉ dựa vào sức mình không thể thay đổi được gì, chỉ đành tiếc nuối trong vô vọng.
Xuống máy bay, Hoắc Vi Vũ nhìn về phía gã đàn ông nham hiểm: “Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”
“Không được.” Gã kia từ chối thẳng.
“Dù sao tôi cũng phải xác nhận xem Cố Hạo Đình đã an toàn chưa.” Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ không vui.
Gã nham hiểm trả điện thoại cho cô. Cô liền gọi ngay cho Vương Đông.
Điện thoại mới đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.
“Hoắc Vi Vũ, cô đang ở đâu? Tư lệnh giận lắm đấy.” Vương Đông cuống cuồng hỏi.
Anh ấy giận chứng tỏ là đã an toàn.
“Anh ấy giận hay không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn nhắc anh trả dây chuyền cho Lâm Thừa Ân thôi.” Hoắc Vi Vũ nói rất lạnh nhạt.
“Cái gì?” Vương Đông không hiểu ra làm sao. “Rốt cuộc cô đang ở đâu? Tư lệnh tìm cô đến sắp phát điên rồi.”
Mắt Hoắc Vi Vũ ươn ướt, nhưng cô cố kìm nén, hàng mi khẽ chớp, trầm mặc ba giây.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Hạo Đình, đầy kìm nén và gấp gáp.
Nghe được giọng hắn, Hoắc Vi Vũ thấy yên tâm hơn nhiều.
“Đừng tìm em. Cảm ơn anh từng yêu em, sau này anh hãy kết hôn với một cô gái dịu dàng ấy. Chúng ta không hợp nhau.” Dứt lời, Hoắc Vi Vũ không chờ Cố Hạo Đình nói gì đã cúp máy, tắt nguồn.
Cô nhìn về phía gã đàn ông nham hiểm, ánh mắt trở nên sáng rõ, đầy quyết đoán. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi lừa các anh đấy. Tôi không giữ tín vật, anh giết tôi đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Bình luận facebook