Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 610 - Chương 610
Chương 610
TÔI KHÔNG TIẾC NUỐI, KHÔNG LƯU LUYẾN, KHÔNG CÓ GÌ PHẢI BẬN LÒNG
“Bây giờ chúng tôi cần thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Cô có bằng lòng giúp đỡ chúng tôi không? Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức trả cho gia đình cô một triệu.” Đoàn trưởng hỏi xong, nhưng vẻ mặt lại chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào.
Ban nãy Hoắc Vi Vũ đã nghe được đại khái nội dung của chuyện này. Bọn họ đưa càng nhiều tiền, càng dứt khoát, thì càng chứng minh rằng nhiệm vụ này gian khổ và nguy hiểm.
“Tôi không có người nhà. Anh cứ đưa thẳng tiền cho tôi là được.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Đoàn trưởng nhoẻn miệng cười, khen ngợi: “Cô là một đồng chí tốt, đất nước và nhân dân cần cô.”
Anh ta nhìn về phía đội trưởng đội nữ binh, ra lệnh: “Lập tức đưa cô ấy đi chuẩn bị, trao đổi về nhiệm vụ cho cô ấy nghe.”
“Rõ!” Đội trưởng đội nữ binh chào theo kiểu nhà binh rồi đưa Hoắc Vi Vũ vào phòng y tế.
“Lát nữa cô điền một tờ giấy, viết giấy cam đoan và đồng ý xong thì chúng tôi sẽ chuyển tiền cho cô trong vòng một tiếng đồng hồ.” Đội trưởng đội nữ binh nói.
“Vâng, cô nói về nhiệm vụ đi.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp. Cô đã trải qua sống chết, chẳng còn cầu mong, dường như tử vong cũng không có gì đáng sợ lắm.
“Chúng tôi cần phải giết một phần tử khủng bố tên là Hart. Gã có rất nhiều căn cứ, vô cùng gian xảo, chúng tôi không thể xác định được vị trí của gã. Nhưng gã có một nhược điểm, đó là ham mê sắc đẹp. Tháng nào cấp dưới của gã cũng bắt một số cô gái xinh đẹp đến cho gã hưởng lạc. Chúng tôi sẽ tiêm dịch theo dõi vào người cô để xác định vị trí của gã ta. Cô phải nhớ bảo đảm an toàn tính mạng của mình. Chỉ khi cô còn sống thì chúng tôi mới có thể định vị Hart một cách chuẩn xác được.” Đội trưởng đội nữ binh giảng giải.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ bước vào phòng y tế.
Cô điền đơn xong, nhân viên y tế của quân đội tiêm dịch theo dõi vào tay trái cô. Chỉ có một giọt rất nhỏ, nhìn từ bề ngoài không thể nhận ra.
Tinh! Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên. Tài khoản của cô được chuyển vào một triệu. Vừa hay cô đang nợ Lâm Thừa Ân một triệu, vì thế cô bèn tiện tay chuyển khoản toàn bộ tiền sang cho cậu ta.
Đội trưởng đội nữ binh nhìn Hoắc Vi Vũ rồi hạ giọng nói: “Chúng tôi phải tịch thu điện thoại di động của cô. Khi nào cô hoàn thành nhiệm vụ trở về thì sẽ trả lại cho cô. Nếu như cô không trở về, cô muốn chúng tôi giao chiếc điện thoại này cho ai? Cô còn điều gì muốn nói cùng với người thân và bạn bè thì viết trong thư đi. Bức thư ấy chúng tôi sẽ niêm phong lại. Cô trở lại thì chúng tôi trả nó cho cô, còn nếu cô hy sinh, chúng tôi sẽ gửi nó cho người cô yêu cầu.”
Hoắc Vi Vũ đã từng chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh. Giang Khả chết trước mặt cô, Ngô Địch cũng chết trước mặt cô. Sinh mệnh là một thứ vô cùng yếu ớt.
Cô giao điện thoại cho đội trưởng: “Nếu tôi không trở về thì cô hủy nó đi.”
Đội trưởng hơi khựng lại: “Còn thư thì sao?”
Hoắc Vi Vũ nghĩ ngợi một lát, dằn lại nỗi thương cảm chảy xuôi trong đáy mắt. Thực ra cô khát khao biết bao được nói một câu từ biệt, một câu tỏ lòng, một lời thông báo với Cố Hạo Đình… Nhưng sự si tình trong mắt cô, lại là phiền lòng đối với hắn, còn đối với người khác… lại là đê tiện.
Cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh Cả, anh Hai và Thừa Ân. Nhưng nói gì cũng chỉ khiến cho bọn họ đau lòng mà thôi. Cô muốn ra đi mà lòng không vướng bận.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, nói với vẻ thoải mái: “Không cần, tôi không tiếc nuối, không vướng bận, cũng không có gì để lưu luyến. Đi thôi.”
Đội trưởng: “…”
…
Trong văn phòng Tư lệnh. Vietwriter.vn
Bếp trưởng thấy Tư lệnh ăn hết một bát mì, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng chạm đất.
“Làm thêm một bát nữa đi.” Cố Hạo Đình nhìn chăm chú vào tài liệu, trầm giọng nói.
“Thưa Tư lệnh, thực ra bát mì này không phải do tôi nấu.” Bếp trưởng thành thật khai báo.
Cố Hạo Đình hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén hơi sáng lên: “Ai nấu?”
TÔI KHÔNG TIẾC NUỐI, KHÔNG LƯU LUYẾN, KHÔNG CÓ GÌ PHẢI BẬN LÒNG
“Bây giờ chúng tôi cần thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Cô có bằng lòng giúp đỡ chúng tôi không? Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức trả cho gia đình cô một triệu.” Đoàn trưởng hỏi xong, nhưng vẻ mặt lại chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào.
Ban nãy Hoắc Vi Vũ đã nghe được đại khái nội dung của chuyện này. Bọn họ đưa càng nhiều tiền, càng dứt khoát, thì càng chứng minh rằng nhiệm vụ này gian khổ và nguy hiểm.
“Tôi không có người nhà. Anh cứ đưa thẳng tiền cho tôi là được.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Đoàn trưởng nhoẻn miệng cười, khen ngợi: “Cô là một đồng chí tốt, đất nước và nhân dân cần cô.”
Anh ta nhìn về phía đội trưởng đội nữ binh, ra lệnh: “Lập tức đưa cô ấy đi chuẩn bị, trao đổi về nhiệm vụ cho cô ấy nghe.”
“Rõ!” Đội trưởng đội nữ binh chào theo kiểu nhà binh rồi đưa Hoắc Vi Vũ vào phòng y tế.
“Lát nữa cô điền một tờ giấy, viết giấy cam đoan và đồng ý xong thì chúng tôi sẽ chuyển tiền cho cô trong vòng một tiếng đồng hồ.” Đội trưởng đội nữ binh nói.
“Vâng, cô nói về nhiệm vụ đi.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp. Cô đã trải qua sống chết, chẳng còn cầu mong, dường như tử vong cũng không có gì đáng sợ lắm.
“Chúng tôi cần phải giết một phần tử khủng bố tên là Hart. Gã có rất nhiều căn cứ, vô cùng gian xảo, chúng tôi không thể xác định được vị trí của gã. Nhưng gã có một nhược điểm, đó là ham mê sắc đẹp. Tháng nào cấp dưới của gã cũng bắt một số cô gái xinh đẹp đến cho gã hưởng lạc. Chúng tôi sẽ tiêm dịch theo dõi vào người cô để xác định vị trí của gã ta. Cô phải nhớ bảo đảm an toàn tính mạng của mình. Chỉ khi cô còn sống thì chúng tôi mới có thể định vị Hart một cách chuẩn xác được.” Đội trưởng đội nữ binh giảng giải.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, Hoắc Vi Vũ bước vào phòng y tế.
Cô điền đơn xong, nhân viên y tế của quân đội tiêm dịch theo dõi vào tay trái cô. Chỉ có một giọt rất nhỏ, nhìn từ bề ngoài không thể nhận ra.
Tinh! Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên. Tài khoản của cô được chuyển vào một triệu. Vừa hay cô đang nợ Lâm Thừa Ân một triệu, vì thế cô bèn tiện tay chuyển khoản toàn bộ tiền sang cho cậu ta.
Đội trưởng đội nữ binh nhìn Hoắc Vi Vũ rồi hạ giọng nói: “Chúng tôi phải tịch thu điện thoại di động của cô. Khi nào cô hoàn thành nhiệm vụ trở về thì sẽ trả lại cho cô. Nếu như cô không trở về, cô muốn chúng tôi giao chiếc điện thoại này cho ai? Cô còn điều gì muốn nói cùng với người thân và bạn bè thì viết trong thư đi. Bức thư ấy chúng tôi sẽ niêm phong lại. Cô trở lại thì chúng tôi trả nó cho cô, còn nếu cô hy sinh, chúng tôi sẽ gửi nó cho người cô yêu cầu.”
Hoắc Vi Vũ đã từng chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh. Giang Khả chết trước mặt cô, Ngô Địch cũng chết trước mặt cô. Sinh mệnh là một thứ vô cùng yếu ớt.
Cô giao điện thoại cho đội trưởng: “Nếu tôi không trở về thì cô hủy nó đi.”
Đội trưởng hơi khựng lại: “Còn thư thì sao?”
Hoắc Vi Vũ nghĩ ngợi một lát, dằn lại nỗi thương cảm chảy xuôi trong đáy mắt. Thực ra cô khát khao biết bao được nói một câu từ biệt, một câu tỏ lòng, một lời thông báo với Cố Hạo Đình… Nhưng sự si tình trong mắt cô, lại là phiền lòng đối với hắn, còn đối với người khác… lại là đê tiện.
Cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh Cả, anh Hai và Thừa Ân. Nhưng nói gì cũng chỉ khiến cho bọn họ đau lòng mà thôi. Cô muốn ra đi mà lòng không vướng bận.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, nói với vẻ thoải mái: “Không cần, tôi không tiếc nuối, không vướng bận, cũng không có gì để lưu luyến. Đi thôi.”
Đội trưởng: “…”
…
Trong văn phòng Tư lệnh. Vietwriter.vn
Bếp trưởng thấy Tư lệnh ăn hết một bát mì, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng chạm đất.
“Làm thêm một bát nữa đi.” Cố Hạo Đình nhìn chăm chú vào tài liệu, trầm giọng nói.
“Thưa Tư lệnh, thực ra bát mì này không phải do tôi nấu.” Bếp trưởng thành thật khai báo.
Cố Hạo Đình hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén hơi sáng lên: “Ai nấu?”