Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Phòng thí nghiệm
Trong vài tuần cô được Sở Nam Dạ dạy võ, tư chất và thể lực rất tốt với lại cô cũng rất thông minh nên học rất nhanh chỉ sau thời gian cô thành thục những động tác cơ bản nhất và có thể tự vệ được
Cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua như thế này nhưng cô đã lầm…
" Cái con ngỏ đáng chết kia, cô đâu rồi hả "
" Chị gọi em có chuyện gì?"
" Giọng điệu này chắc em sống không tồi nhỉ. Còn chị đây sắp chết rồi nè "
" Chị đừng than nữa, có chuyện gì sao?"
Ninh Hinh ngồi nhâm nhi ly trà nóng ở ngoài vườn, cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc đen mượt mà bay
" Chị đây mới là người hỏi em nè, có ai làm huấn luyện viên như em chưa, bỏ bê học trò suốt mất tuần đưa cho bà chị đây dạy. Tụi nó cứ nằng nặc đồi em thôi. Làm tôi tức chết đi được "
" Chị thuê nhà ở đâu thế "
" Khu X, số nhà 183"
Đó không phải kế bên Lệ Trần viên sao?
Cô không biết cũng đúng thôi vì khu vườn chiếm diện tích khá lớn cùng với bãi đỗ xe, hồ bơi và những thứ khác nữa nên cô cũng không để ý lắm
" Giờ thì em có rảnh không đến đi bọn chúng sắp làm chị mệt chết thôi "
" Em đến ngay, có những thứ linh tinh gì thì dẹp đi "
" Ok, yêu em nhiều "
Cô cúp máy ngay vớ vẩn thật mà lựa chỗ nào ko lựa lại lựa ngay sát vách nữa chứ đúng là tức chết mà
Ninh Hinh đi vào nhà bỏ những thứ cần thiết rồi rời đi còn báo lại với quản gia lát sẽ về
Cô đi đánh một vòng, vào nhà về sinh công cộng. Đội bộ tóc giả gắn kính áp tròng là đã hoàn thành
Bước vào nhà Nhạc Dương chạy đến ôm cô khóc lóc kể lễ còn đám học trò của cô thì không nói gì chỉ lặng nhìn cô. Cô rất khác so với lúc đầu mà họ gặp trong cô rất nhẹ nhàng như thiếu nữ mười tám
Ha… vì Rose được công chúng biết đến với số tuổi là 25 mà))
Ninh Hinh để balo xuống, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
ngôn tình tổng tài
" Tôi nghe nói các em không chịu nghe lời chị Dương đây "
Có cô gái hoạt bát mái tóc hồng đôi mắt ngọc bích dáng người nhỏ nhắn trong rất dễ thương. Cô tên Dương Tố năm nay 17 tuổi, con lai mẹ là người Châu Á, cha là người Châu Âu
" Tụi em rất ngoan mà, rất chăm chỉ luyện vẽ"
" Ừm, vậy em cho tôi tranh của các em đi "
" Dạ " Dương Tố đơ người ra làm sao cô có thể đưa được chứ vì những bức tranh cô vẽ đã không còn nữa rồi
Ninh Hinh nhận ra điều này ngay, điềm đạm uống ly nước, rồi kẽ đặt ly nước xuống lạnh lùng nói
" Đừng tưởng trong thời gian qua tôi không biết các em đã làm gì nhưng mà… việc các em lựa chọn thứ mình đam mê theo đuổi thì đừng bao giờ ngừng cố gắng vì người đứng trên đỉnh vinh quan họ không bao giờ ngừng việc luyện tập cả "
Cả nhóm lặng thinh, lời nói của cô rất đúng họ đã quá lơ là cứ nghĩ rằng mình đã giỏi rồi nên không cần phải học nữa đúng thật là ý nghĩ ngu ngốc mà
" Không có chuyện gì nữa thì vẽ cho tôi 100 quả trứng trong vòng 3 ngày nếu không xong thì đừng nghĩ đến việc vào vòng tiếp theo. À mỗi tấm là một quả trứng, nếu ai làm sớm nhất và đạt yêu cầu tôi sẽ tặng cho các người món quà. Vậy thôi, tôi đi lên phòng "
Cô đứng dậy giả vờ gáp ngắn ngáp dài mà rời đi
" Chị Dương canh chừng dùm em "
" Ờ, chị biết rồi "
Quả đúng là Rose mà chỉ trong chóp lát đã làm cho bọn chúng ngoan ngoãn rồi. Mình nên học chiêu này của cô mới được
Ninh Hinh đi lên lầu vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ
Cho đến giờ mình vẫn không thể nào chế tạo được thuốc giải. Dạ có nói là bọn họ đã không thể chế ra nên việc mình tỉnh lại sau hôn mê là rất lâu nên anh ấy đã đưa mình về. Điều quan trọng là tại sao kẻ thù của Thiên Long lại có lọ thuốc này chứ, tuy nó chưa hoàn thiện nhưng nếu hoàn thiện thì sẽ ra sao chứ… Mình phải mau chóng làm ra thuốc giải mới được…
Cô đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa rồi bước vào, mở đèn lên rồi mới đóng cửa lại. Bên trong toàn là những lọ thuốc và những loại thảo dược đương nhiên là có những loại cây mang độc tố
Lúc đầu cô không định đi Pháp nhưng mà vì cô nghe tin được bên khu chợ đen có bán một loại cây mà cô đã tìm bấy lâu là cây Lan Kim Tuyến, tuy nó không có liên quan gì đến nghiên cứu của cô nhưng đó là loài cây hiếm thà lấy còn hơn bỏ xót
Bên cạnh đó cô còn mua thêm cây Bottle loại cây độc nhất thế giới, và cây này rất có ích cho cô trong tương lai
Cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua như thế này nhưng cô đã lầm…
" Cái con ngỏ đáng chết kia, cô đâu rồi hả "
" Chị gọi em có chuyện gì?"
" Giọng điệu này chắc em sống không tồi nhỉ. Còn chị đây sắp chết rồi nè "
" Chị đừng than nữa, có chuyện gì sao?"
Ninh Hinh ngồi nhâm nhi ly trà nóng ở ngoài vườn, cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc đen mượt mà bay
" Chị đây mới là người hỏi em nè, có ai làm huấn luyện viên như em chưa, bỏ bê học trò suốt mất tuần đưa cho bà chị đây dạy. Tụi nó cứ nằng nặc đồi em thôi. Làm tôi tức chết đi được "
" Chị thuê nhà ở đâu thế "
" Khu X, số nhà 183"
Đó không phải kế bên Lệ Trần viên sao?
Cô không biết cũng đúng thôi vì khu vườn chiếm diện tích khá lớn cùng với bãi đỗ xe, hồ bơi và những thứ khác nữa nên cô cũng không để ý lắm
" Giờ thì em có rảnh không đến đi bọn chúng sắp làm chị mệt chết thôi "
" Em đến ngay, có những thứ linh tinh gì thì dẹp đi "
" Ok, yêu em nhiều "
Cô cúp máy ngay vớ vẩn thật mà lựa chỗ nào ko lựa lại lựa ngay sát vách nữa chứ đúng là tức chết mà
Ninh Hinh đi vào nhà bỏ những thứ cần thiết rồi rời đi còn báo lại với quản gia lát sẽ về
Cô đi đánh một vòng, vào nhà về sinh công cộng. Đội bộ tóc giả gắn kính áp tròng là đã hoàn thành
Bước vào nhà Nhạc Dương chạy đến ôm cô khóc lóc kể lễ còn đám học trò của cô thì không nói gì chỉ lặng nhìn cô. Cô rất khác so với lúc đầu mà họ gặp trong cô rất nhẹ nhàng như thiếu nữ mười tám
Ha… vì Rose được công chúng biết đến với số tuổi là 25 mà))
Ninh Hinh để balo xuống, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
ngôn tình tổng tài
" Tôi nghe nói các em không chịu nghe lời chị Dương đây "
Có cô gái hoạt bát mái tóc hồng đôi mắt ngọc bích dáng người nhỏ nhắn trong rất dễ thương. Cô tên Dương Tố năm nay 17 tuổi, con lai mẹ là người Châu Á, cha là người Châu Âu
" Tụi em rất ngoan mà, rất chăm chỉ luyện vẽ"
" Ừm, vậy em cho tôi tranh của các em đi "
" Dạ " Dương Tố đơ người ra làm sao cô có thể đưa được chứ vì những bức tranh cô vẽ đã không còn nữa rồi
Ninh Hinh nhận ra điều này ngay, điềm đạm uống ly nước, rồi kẽ đặt ly nước xuống lạnh lùng nói
" Đừng tưởng trong thời gian qua tôi không biết các em đã làm gì nhưng mà… việc các em lựa chọn thứ mình đam mê theo đuổi thì đừng bao giờ ngừng cố gắng vì người đứng trên đỉnh vinh quan họ không bao giờ ngừng việc luyện tập cả "
Cả nhóm lặng thinh, lời nói của cô rất đúng họ đã quá lơ là cứ nghĩ rằng mình đã giỏi rồi nên không cần phải học nữa đúng thật là ý nghĩ ngu ngốc mà
" Không có chuyện gì nữa thì vẽ cho tôi 100 quả trứng trong vòng 3 ngày nếu không xong thì đừng nghĩ đến việc vào vòng tiếp theo. À mỗi tấm là một quả trứng, nếu ai làm sớm nhất và đạt yêu cầu tôi sẽ tặng cho các người món quà. Vậy thôi, tôi đi lên phòng "
Cô đứng dậy giả vờ gáp ngắn ngáp dài mà rời đi
" Chị Dương canh chừng dùm em "
" Ờ, chị biết rồi "
Quả đúng là Rose mà chỉ trong chóp lát đã làm cho bọn chúng ngoan ngoãn rồi. Mình nên học chiêu này của cô mới được
Ninh Hinh đi lên lầu vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ
Cho đến giờ mình vẫn không thể nào chế tạo được thuốc giải. Dạ có nói là bọn họ đã không thể chế ra nên việc mình tỉnh lại sau hôn mê là rất lâu nên anh ấy đã đưa mình về. Điều quan trọng là tại sao kẻ thù của Thiên Long lại có lọ thuốc này chứ, tuy nó chưa hoàn thiện nhưng nếu hoàn thiện thì sẽ ra sao chứ… Mình phải mau chóng làm ra thuốc giải mới được…
Cô đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa rồi bước vào, mở đèn lên rồi mới đóng cửa lại. Bên trong toàn là những lọ thuốc và những loại thảo dược đương nhiên là có những loại cây mang độc tố
Lúc đầu cô không định đi Pháp nhưng mà vì cô nghe tin được bên khu chợ đen có bán một loại cây mà cô đã tìm bấy lâu là cây Lan Kim Tuyến, tuy nó không có liên quan gì đến nghiên cứu của cô nhưng đó là loài cây hiếm thà lấy còn hơn bỏ xót
Bên cạnh đó cô còn mua thêm cây Bottle loại cây độc nhất thế giới, và cây này rất có ích cho cô trong tương lai
Bình luận facebook