Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Ninh Gia
Ninh gia
* Xoảng * Tiếng động lớn phát ra từ Ninh Gia
Bên trong căn nhà là bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở
Ninh Tử Văn và Tiết Giai Tuệ ngồi đấy vẻ mặt tức giận phẫn nộ. Phía trước là cặp vợ chồng, và kế bên trên nền nhà là những mảnh thủy tinh bị vỡ
" Chị à, con bé tài năng như thế tại sao chị lại không cho nó học ngành y tương lai tiếp quản gia nghiệp, vậy mà cho nó học ba cái thứ hội họa này chị không sợ… "
Người phụ nữ này nói rất thâm tình nghe có vẻ là khuyên bảo nhưng thật chất là chỉ nịnh nọt mà thôi
" Tôi cho con tôi học cái gì là chuyện của gia đình tôi từ khi nào mà đến cô xen vào "
" Chị à, em chỉ muốn tốt…"
" Tốt? Các người muốn nó tốt hay muốn nó sống trong bóng tối ngày ngày hành hạ mình hả"
Tiết Giai Tuệ tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói lí với họ
Từ khi sinh ra Ninh Hinh luôn là người chịu thiệt nhất ở trong nhà. Trong cái ngôi nhà trọng nam khinh nữ này cô luôn bị bỏ lại phía sau bị xem là thứ bỏ đi không thua gì một von chó, chịu bao nhiêu sỉ nhục của các anh chị được yêu thương
Một đứa trẻ năm tuổi chịu bao nhiêu sự dày vò và còn bị một kẻ điên ép làm cái thí nghiệm chết tiệt đó làm cho cô người không ra người ma cũng không ra ma. Thời gian gần đây cô đã trở về tươi cười hơn trước và hạnh phúc hơn không còn gặp ác mộng nữa. Vậy mà bây giờ họ còn vát mặt dày đến đây kêu cô đụng vào những thứ mà kiến cô nhớ lại nhũng chuyện đau buồn đó. Bà nhất quyết không chấp nhận chuyện này dù có chết cũng không cho cô đụng đến
" Chị, chuyện đó cũng qua lâu rồi với lại thằng bé cũng bị giam cầm suốt 10 năm nó cũng thay đổi rồi "
" Dù nó có thay đổi thì cũng không thể ra ngoài được đâu. Những gì nó làm với con bé thì bị giam chỗ đó suốt cả đời cũng không đền
được "
Tiết Giai Tuệ khẳng định ánh mắt không một chút do dự bởi vì người mà bà ta nhắc tới là người đã hại con bà phải sống trong cơn ác mộng. Bà đã nhìn thấy đứa con máu mủ của mình vì bị ngược đãi bắt ép làm vật thí nghiệm trở thành công cụ trong suốt ba năm khi bà vắng mặt. Thật không thể nào tưởng tượng được một đứa trẻ như thế lại làm ra chuyện tày trời như thế này
" Chị nói gì vậy chứ, chị đã nói nó chỉ bị giam cho đến khi con bé trưởng thành vậy nên vài tháng nữa thôi thì con trai em sẽ được thả ra sao chị lại … "
" Im mồm lại đi khi tôi còn bình tĩnh"
Ninh Tử Văn lên tiếng, tuy ông là người hiền hậu nhưng mà khi nhắc đến chuyện năm xưa ông vẫn còn tự trách mình, bỏ cô ở lại để đi lập nghiệp nên mọi chuyện mới thành ra như thế. Đến giờ ông vẫn còn tự trách chính mình và cũng không bao giờ tha lỗi cho kẻ đó
" Anh à!"
" Bà bình tĩnh lại đi "
Ông ta kéo bà ta lại rồi nói tiếp
" Anh, dù nó có làm sai gì thì cũng là cháu của anh. Với lại chúng tôi đến đây vì muốn nói cho anh biết sức khỏe của anh không lúc nào cũng như thế này nên là anh nên nghĩ đến tương lai đi "
Ninh Tử Văn trầm tư một lúc rồi nói một câu rất tàn nhẫn
" Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi. Nó bây giờ không còn là người của Ninh gia nữa rồi "
Nghe đến đây cả hai đều sốc toàn tập họ không ngờ vì để bảo vệ con gái mình mà họ đã gả con bé đi. Nhưng người cưới cô là ai cơ chứ, hay chỉ là lời nói dối để cho qua chuyện
" Ha, anh nói vậy có chút kì lạ đấy Ninh Hinh và Cao Lãnh đã giải trừ hôn ước vậy còn ai cưới con bé đây "
Bà ta vô cùng đắt ý bà biết anh trai mình chỉ có một đứa con gái rượu làm sao mà gả đi như thế chứ. Chắc chắn chỉ là lời nói dối
" Nếu không tin thì cũng không sao dù gì tôi cũng chả để tâm đến. Bây giờ mời hai người về cho "
" Anh muốn đuổi em đi "
Bà ta hỏi nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng từ phía đối diện. Bà ta không ngờ anh mình lại cự tuyệt mình đến như thế
Trước khi đi bà ta còn ngoảnh mặt lại hỏi thêm một câu hỏi nữa
" Em sẽ đến tìm Ninh Hinh, con bé nhất định sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của em dù sao thì em chỉ muốn tốt cho anh và chị mà thôi. Em xin phép "
" Cô muốn cầu xin nó sao chỉ sợ đến chết cũng không gặp lại được đâu "
Bà ta không những không nghe mà còn đi thẳng một mạch ra ngoài. Bà rất thương Ninh Hinh nhưng người hại con bé là con trai của bà sao bà nỡ để nó nữa phần đời còn lại sống trong căn phòng bốn góc cơ chứ. Dù có chết bà cũng phải liều một lần
[…]
Hòn đảo phía tây, tại căn phòng một người đàn ông với bộ dáng xộc xệch, mái tóc xanh dương dài lượm thượm đôi mắt xanh cùng màu ánh lên một ý niệm xấu xa. Hắn mở miệng nhấn mạnh hai chữ ' Ninh Hinh '
* Xoảng * Tiếng động lớn phát ra từ Ninh Gia
Bên trong căn nhà là bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở
Ninh Tử Văn và Tiết Giai Tuệ ngồi đấy vẻ mặt tức giận phẫn nộ. Phía trước là cặp vợ chồng, và kế bên trên nền nhà là những mảnh thủy tinh bị vỡ
" Chị à, con bé tài năng như thế tại sao chị lại không cho nó học ngành y tương lai tiếp quản gia nghiệp, vậy mà cho nó học ba cái thứ hội họa này chị không sợ… "
Người phụ nữ này nói rất thâm tình nghe có vẻ là khuyên bảo nhưng thật chất là chỉ nịnh nọt mà thôi
" Tôi cho con tôi học cái gì là chuyện của gia đình tôi từ khi nào mà đến cô xen vào "
" Chị à, em chỉ muốn tốt…"
" Tốt? Các người muốn nó tốt hay muốn nó sống trong bóng tối ngày ngày hành hạ mình hả"
Tiết Giai Tuệ tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói lí với họ
Từ khi sinh ra Ninh Hinh luôn là người chịu thiệt nhất ở trong nhà. Trong cái ngôi nhà trọng nam khinh nữ này cô luôn bị bỏ lại phía sau bị xem là thứ bỏ đi không thua gì một von chó, chịu bao nhiêu sỉ nhục của các anh chị được yêu thương
Một đứa trẻ năm tuổi chịu bao nhiêu sự dày vò và còn bị một kẻ điên ép làm cái thí nghiệm chết tiệt đó làm cho cô người không ra người ma cũng không ra ma. Thời gian gần đây cô đã trở về tươi cười hơn trước và hạnh phúc hơn không còn gặp ác mộng nữa. Vậy mà bây giờ họ còn vát mặt dày đến đây kêu cô đụng vào những thứ mà kiến cô nhớ lại nhũng chuyện đau buồn đó. Bà nhất quyết không chấp nhận chuyện này dù có chết cũng không cho cô đụng đến
" Chị, chuyện đó cũng qua lâu rồi với lại thằng bé cũng bị giam cầm suốt 10 năm nó cũng thay đổi rồi "
" Dù nó có thay đổi thì cũng không thể ra ngoài được đâu. Những gì nó làm với con bé thì bị giam chỗ đó suốt cả đời cũng không đền
được "
Tiết Giai Tuệ khẳng định ánh mắt không một chút do dự bởi vì người mà bà ta nhắc tới là người đã hại con bà phải sống trong cơn ác mộng. Bà đã nhìn thấy đứa con máu mủ của mình vì bị ngược đãi bắt ép làm vật thí nghiệm trở thành công cụ trong suốt ba năm khi bà vắng mặt. Thật không thể nào tưởng tượng được một đứa trẻ như thế lại làm ra chuyện tày trời như thế này
" Chị nói gì vậy chứ, chị đã nói nó chỉ bị giam cho đến khi con bé trưởng thành vậy nên vài tháng nữa thôi thì con trai em sẽ được thả ra sao chị lại … "
" Im mồm lại đi khi tôi còn bình tĩnh"
Ninh Tử Văn lên tiếng, tuy ông là người hiền hậu nhưng mà khi nhắc đến chuyện năm xưa ông vẫn còn tự trách mình, bỏ cô ở lại để đi lập nghiệp nên mọi chuyện mới thành ra như thế. Đến giờ ông vẫn còn tự trách chính mình và cũng không bao giờ tha lỗi cho kẻ đó
" Anh à!"
" Bà bình tĩnh lại đi "
Ông ta kéo bà ta lại rồi nói tiếp
" Anh, dù nó có làm sai gì thì cũng là cháu của anh. Với lại chúng tôi đến đây vì muốn nói cho anh biết sức khỏe của anh không lúc nào cũng như thế này nên là anh nên nghĩ đến tương lai đi "
Ninh Tử Văn trầm tư một lúc rồi nói một câu rất tàn nhẫn
" Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi. Nó bây giờ không còn là người của Ninh gia nữa rồi "
Nghe đến đây cả hai đều sốc toàn tập họ không ngờ vì để bảo vệ con gái mình mà họ đã gả con bé đi. Nhưng người cưới cô là ai cơ chứ, hay chỉ là lời nói dối để cho qua chuyện
" Ha, anh nói vậy có chút kì lạ đấy Ninh Hinh và Cao Lãnh đã giải trừ hôn ước vậy còn ai cưới con bé đây "
Bà ta vô cùng đắt ý bà biết anh trai mình chỉ có một đứa con gái rượu làm sao mà gả đi như thế chứ. Chắc chắn chỉ là lời nói dối
" Nếu không tin thì cũng không sao dù gì tôi cũng chả để tâm đến. Bây giờ mời hai người về cho "
" Anh muốn đuổi em đi "
Bà ta hỏi nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng từ phía đối diện. Bà ta không ngờ anh mình lại cự tuyệt mình đến như thế
Trước khi đi bà ta còn ngoảnh mặt lại hỏi thêm một câu hỏi nữa
" Em sẽ đến tìm Ninh Hinh, con bé nhất định sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của em dù sao thì em chỉ muốn tốt cho anh và chị mà thôi. Em xin phép "
" Cô muốn cầu xin nó sao chỉ sợ đến chết cũng không gặp lại được đâu "
Bà ta không những không nghe mà còn đi thẳng một mạch ra ngoài. Bà rất thương Ninh Hinh nhưng người hại con bé là con trai của bà sao bà nỡ để nó nữa phần đời còn lại sống trong căn phòng bốn góc cơ chứ. Dù có chết bà cũng phải liều một lần
[…]
Hòn đảo phía tây, tại căn phòng một người đàn ông với bộ dáng xộc xệch, mái tóc xanh dương dài lượm thượm đôi mắt xanh cùng màu ánh lên một ý niệm xấu xa. Hắn mở miệng nhấn mạnh hai chữ ' Ninh Hinh '
Bình luận facebook