Mất tích hôn mê
“Ha ha ha ha!” Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười to kìm nén, xem ra con đại bàng này đang nhịn cười cũng thật vất vả quá đi, chỉ là… Tuyết Cầu run lẩy bẩy cả người, tiếng cười này sao nghe lại quen vậy ta?
“Tiểu Cầu Nhi phải không, Huyền Mặc đây nhớ kỹ, nếu muốn đi cùng ta, thì ta sẽ tới cung Nguyệt Miện nhận ngươi, hôm nay thì tha cho ngươi!” Bộ dạng Huyền Mặc biến thành đại bàng giờ phút này tâm tình rất sung sướng nói ra thân phận của mình, lại không ngờ tiểu Tuyết Cầu sớm bị hắn nắm này đang hối hận nước mắt tuôn trào.
Vẫn còn chưa kịp đợi Tuyết Cầu biểu hiện gì, Huyền Mặc đã lao vút xuống, bay thẳng tới giữa Dao Trì, như chuồn chuồn lướt nước tao nhã lướt qua mặt hồ, Tuyết Cầu trong nháy mắt bị hắn ném thẳng vào một nụ hoa sen to như chậu rửa mặt.
“Đại ca… đại ca Huyền Mặc, đừng ném tôi mà!” Tuyết Cầu bị một trận đảo lộn, đợi lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện ra mình đã ở giữa Dao Trì, bốn phía toàn nước, chẳng có đường nào lui. Lúc này nàng mới ngước nhìn lên bầu trời kêu lên thê lương với Huyền Mặc đang bay xa dần, chỉ là lúc này không phải là tiếng gió gào thét, mà là mấy con cá chép đỏ dưới Dao Trì đang trợn ngược mắt nhìn. Đúng vậy, những thứ này theo nàng mà nói đều là chất thịt cá cực ngon, nhưng chúng cứ mở to mắt cá chết nhìn chằm chằm mình thế này, nhìn mà chẳng chớp mắt tý nào.
“Suỵt” Tuyết Cầu nuốt nước bọt, hưng phấn nằm ghé lên nụ hoa sen to chưa nở, không bị khống chế duỗi thẳng tay chân ra, định bắt chước con khỉ lao xuống, muốn vớt con cá cháp đỏ mồm rộng dưới ao lên.
Chỉ là chân trước quá ngắn nhỏ chưa chạm mặt nước thì con cá chép đỏ kia cứ thế nhảy vọt một cái, há to cái mồm rộng như chậu máu chủ động cắn Tuyết CẦu. Chỉ là cảnh này tái hiện Thái công câu cá đổi thành kết quả con thỏ và cá chép cùng đại chiến đấu sức, cá chép đỏ liều mạng muốn kéo Tuyết Cầu xuống nước, còn Tuyết Cầu thì cố cả bốn chân muốn lôi cá chép đỏ ra khỏi mặt nước.
TRải qua một quãng thời gian giằng co, trận đại chiến kinh hãi thế tục này cuối cùng cũng bị nụ hoa sen to tách “phụt” ra một rãnh nhỏ, Tuyết Cầu mất thăng bằng cứ thế rơi thẳng vào trong nụ hoa, mà cá chép đỏ bị cánh hoa cứng như tường đồng vách sắt đập lại rơi thẳng xuống ao kết thúc.
Đám cá chép đỏ vây quanh nụ hoa cứ si ngốc nhìn cảnh quỷ dị này mãi mà chẳng biết phản ứng ra sao.
“a….” Tuyết Cầu bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ hét lên thất thanh chói tai, còn thân mình thì chạm nhẹ vào vách nụ hoa mềm mại bên trong rồi mới phát hiện ra, hóa ra bên trong thật khá rộng. Nàng cũng không biết được bản thân mình thực ra đã ở bên trong đóa sen bảy màu rồi, chỉ nghĩ đợi tới khi nào hoa nở rộ thì nàng có thể thoát ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, lại trải qua hai lần nguy hiểm cận kề, lúc này Tuyết Cầu sớm đã cạn kiệt sức lực, công thêm mùi hương sen bên trong xộc thẳng vào mũi, linh khí tràn đầy, nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lại ngáy ò ó o bên trong đóa sen bảy màu.
Lội ngược dòng tới bãi cỏ bên ngoài cung điện Côn Lôn mà Tuyết Cầu nằm lúc ấy, tộc trưởng giao long Huyền Mặc cũng là kẻ duy nhất phát hiện ra động tác nhỏ của Tuyết Cầu. Bởi vậy, hắn ngồi ngay ngắn một lát, liền giả vờ ra ngoài ngắm cảnh đẹp Côn Lôn, để lại Thanh Phong và Minh Nguyệt, mang theo nụ cười mỉm quyến rũ không rõ ý tứ, một thân một mình tao nhã thản nhiên ra khỏi cung điện.
Đợi sau khi phát hiện ra Tuyết Cầu sớm đã ngủ say trên bãi cỏ, Huyền mặc vừa nghĩ, liền lập tức xuất hiện một kế hoạch chơi đùa thật tốt trong đầu.
Hắn khuấy động pháp lực, rùng mình biến thành một con đại bàng to, có móng chắc tóm lấy Tuyết Cầu, rồi vỗ cánh bảy thẳng về phía Dao Trì Côn Lôn.
Chỉ là hắn không ngờ được giữa đường Tuyết Cầu sẽ tỉnh lại thành một con thỏ thích đùa thế, hại hắn chẳng chút cam lòng muốn đem nàng phơi bày trước mặt tất cả mọi người. Ha ha, nàng nói cái gì ấy nhỉ? Muốn đi theo hắn sao? Một con thỏ đi theo một con giao long mồm to ăn thịt, uống bát rượu lớn, cũng thú vị thật đấy. Hắn vốn còn cố nhịn không bùng phát, giờ phút này cũng không nhịn được nừa cười phá lên.
NHưng mắt thấy Dao Trì ở trước mặt, hắn suy tư một lát, quyết định đợi việc này chấm dứt, hắn sẽ tìm cơ hội mang con thỏ thích ăn thịt này về cánh đồng tuyết hoang của mình.
Đặt nàng lên trên nụ hoa sen bảy màu, Huyền Mặc liền đi về thọ yến trước, mà đợi lúc hắn về chỗ ngồi mới phát hiện Vân Cảnh ở bên cạnh đã không thấy. Ý cười càng nở rộ, nhất định là hắn ta phát hiện ra con thỏ của mình không thấy nữa nên đi tìm rồi. Đáng tiếc quá, chỉ có ở chỗ đó, ngươi có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra đâu.
|Bởi Huyền Mặc khiêu khích quá rõ ràng, giờ Vân Cảnh mới để ý tới gã đàn ông bụng dạ khó lường này, lúc hắn phát hiện ra Tuyết Cầu lúc nào cũng làm tổ trong lòng mình đột nhiên biến mất chẳng thấy, bất giác vừa lo vừa hận, ngồi thế nào cũng không yên.
Đúng lúc cái vị tộc trưởng giao lòng Huyền Mặc ra cung điện, nếu bị hắn ta bắt gặp Tuyết CẦu, không rõ hắn ta có gây bất lợi gì với Tuyết Cầu không nữa. Nghĩ vậy, Vân Cảnh càng lo không chịu nổi, kìm không được chạy ra khỏi cung điện, bay lên không hóa thành rồng, tìm kiếm khắp mọi nơi.
Đáng chết! Tuy Dao Trì Côn Lôn phạm vi mấy dặm, con thỏ kia trừ phi biết bay nếu không bằng sức của nàng ấy, nhất định là đang ở gần bên. Chỉ là hắn đã đảo qua ba bốn lần rồi, đến cả Dao Trì cũng đã tìm kiếm mà vẫn không thấy bóng đâu.
Chắc không phải đang ăn đó chứ! Vân Cảnh không dám nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ, đang định tiếp tục đi tìm, tứ đệ Vân Nhị ở dưới đã truyền âm với hắn, “Nhị ca, thọ yến xong rồi, tất cả mọi người đã cất bước rới Dao Trì rồi, huynh mau trở lại đi, đừng chọc phụ vương và Mẫu hậu mất vui”
Nghe thấy tiếng Vân Nhị tốt bụng nhắc nhở, Vân Cảnh đành bất đắc dĩ nhảy từ đám mây xuống, lại biến hình lần nữa, mặt nặng nề đành bỏ qua việc tiếp tục tìm. Trở lại cung điện, chạm phải nụ cười yêu nghiệt của Huyền Mặc, ánh mắt hoa đào màu vàng chuyển động nhấp nháy, thật sự cũng thấy lạnh.
Sắc mặt Vân Cảnh cau lại, mắt lóe lên, rồi lại nhẫn khôi phục bình tĩnh, vẫn nên về chỗ ngồi của mình thì hơn.
Vân Uyển ngồi trên đại điện thấy Vân Cảnh đã trở lại, thì cười nói với mọi người, “Cảm tạ chư vị đã tới tham gia thọ yến của Vân Uyển, hiện giờ canh giờ đã tới, mời chư vị di giá tới Dao Trì, chứng kiến hoa sen bảy màu bắt đầu nở trong nháy mắt đi”
Vân Uyển vừa dứt lời, ai nấy đều sung sướng dị thường, âm thầm suy đoán xem ai sẽ là người may mắn trong một trăm ngàn năm qua.
Phụ Hý Vương Vân Tuyền săn sóc đỡ Vân Uyển cùng bà bước xuống chỗ ngồi, dẫn tất cả các khách mời ra khỏi cung điện, hai người tư thế tao nhã trang trọng cùng đi về phía Dao Trì.
Vân Cảnh giờ phút này chẳng còn tâm tử để ý tới hoa sen bảy màu sắp nở nữa, đôi mắt bạc u ám khác thường, ngón tay thon dài nắm chặt lại, khí lạnh bất giác bốc lên, khiến cho Hỏa Hiên, Vân Khuynh cùng đám mỹ nữ định mượn cơ hội tiếp cận hắn chợt chùn bước.
Thực ra Huyền Mặc, tiền nhiệm tộc trưởng giao long cho tới tận giờ đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người, ánh sáng mê hoặc vỏ ngoài của hắn đã tóm được tâm hồn của vô số các cô gái, lại chưa nói tới tính tình hắn khác hẳn ngày thường, cứ trêu chọc mãi đám thiếu nữ có cảm tình với hắn, phong cách sở trường vô cùng phong lưu.
Việc đó khiến nhiều người bất giác nghi hoặc, ai chẳng nghe qua bộ tộc giao lòng hung bạo máu lạnh, tính tình cổ quái chẳng nắm bắt được, hiện giờ xem ra, tộc trưởng tộc giao long bề ngoài phong lưu, nói chuyện ngọt phát ngấy lại vô cùng hiền hòa dễ tiếp xúc thế. Trước chưa dám nói tới quà tặng đều là những trân bảo, có người ở đây vẫn thầm tâm động, đang tính toán nên làm thế nào có quan hệ thân thiết với hắn.
Mọi người trên đường đi tán gẫu cũng tới Dao Trì, nhưng thấy đóa sen bảy màu đang khép chặt được gió mắt thổi phất phơ, rồi chậm rãi duỗi từng cánh ra. Ai cũng thấy may mắn, đã tới kịp lúc, chưa làm lỡ mất cảnh có một không hai của đóa sen bảy màu tái hiện hậu thế.
Vân Uyển khẽ nhíu mày, cá chép đỏ hôm nay có vẻ khác thường chút, lại tập trung toàn bộ quanh đóa sen bảy màu, còn trưởng lão cá chép lại hiếm không thấy trong đám đó.
Hóa ra, loài cá chép đỏ trông coi đóa sen bảy màu này tuy có trăm ngàn năm biết nói, nhưng do sinh hoạt lâu trong Dao Trì, nên đã bị linh khí Dao Trì ảnh hưởng, cho dù có đạt tới ngàn năm, vẫn không biến hình được, mà nói cũng không.
Ngày thường chỉ hơi có chút động tĩnh thì cá chép đỏ sẽ đồng loạt phát ra cảnh cáo, khiến cho thị vệ xung quanh Dao Trì biết, chỉ là tình cảnh hôm nay thực sự quá kỳ lạ.
May mà đóa sen bảy màu chưa nở rộ, hạt sen bảy màu cũng bình yên vô sự được đóa sen bảy màu bao bọc bên trong. Ngày thường mà có người có ý đồ muốn dùng pháp thuật quấy rối hoặc dùng sức mạnh đánh nát đóa sen cũng phí công thôi, đóa sen bảy màu này còn cứng hơn cả sắt thép, còn dày hơn cả mai rùa, từ vạn năm tới nay, chưa từng có người nào đắc thủ.
Mà Huyền Mặc còn kinh ngạc chẳng kém gì Vân Cảnh, hắn rõ ràng đã đặt Tuyết Cầu lên trên nụ hoa rồi, hiện giờ lại chẳng thấy đám bông trắng như tuyết đâu, không rõ là bay mất hay rớt mất xuống nước nữa, trong đầu đúng là nổi lên tia bất an.
Phù một tiếng, đóa sen bảy màu sắp nở rộ. Ai nấy nín thở, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thủa này.
Một canh giờ sau, mọi người ở đây đã mất kiên nhẫn thì cánh hoa cuối cùng của đóa sen bảy màu cũng nhẹ nhàng cong xuống, linh vật hạt sen trong truyền thuyết rốt cuộc cũng sắp hiện ra trước mắt mọi người rồi.
Linh khí bốn phía, mùi thơm ngát khắp nơi, trên mặt hồ sương tiên càng thêm dày đặc, trên mặt nước bỗng nổi lên gợn sóng lăn tăn, cá chép đỏ vây chung quanh đóa sen bảy màu cùng nhảy ào ào vào trong an, phân tán đi.
Đây là điềm báo hạt sen bảy màu hiện thế, Vân Uyển biết, không cần một lúc thì bảy màu ánh sáng rực rỡ sẽ bao trùm toàn bộ trên không Dao Trì.
Cứ vậy chỉ qua một đoạn thời gian ngắn, con gái út của Li Vẫn Vương, vẫn là một con Tiểu Long Thủy Ly năm trăm tuổi, đang vòng quanh người phụ vương của nàng, hỏi ngây thơ, “Phụ Vương ơi, vì sao hạt sen bảy màu không phải là màu sắc rực rỡ mà lại là màu trắng vậy ạ?” Giọng Thủy Ly đượm tính trẻ con, mềm mại đáng yêu, đáng yêu tới cực điểm.
Mà lời vừa nói ra, mọi người đem hết nghi hoặc tận đáy lòng kêu than ra tiếng. Đúng vậy, ngoài Vương Hậu Phụ Hý Vân uyển ra, ai cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của hạt sen bảy màu, nhưng vì sao không phải là màu sắc rực rỡ mà lại là một dúm màu trắng đập vào mắt, mọi người ai cũng thấy khó hiểu.
Vân Cảnh thấy vậy, bất giác sợ hãi, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt bạc cứ nhìn chằm chằm vào đám tròn trắng đang say sưa ngủ kia, hoàn toàn chẳng biết đến nguy hiểm chút nào.
Còn Huyền Mặc đứng ở phía khác bỗng bừng tỉnh hiểu ra, lập tức không kìm được cười to. Hóa ra lại trốn ở trong này ngáy ò ó o chứ, Tiểu Cầu Nhi này thực đáng yêu quá đi.
Bình luận facebook