Một trận ác chiến
Cùng lúc đó, ngay tại đằng trước không xa, nhóm Vân Cảnh cũng gặp phải kẻ đánh lén, chỉ là cùng lúc khác hẳn tình huống bảo vệ trước mấy trăm Thổ Đất, lần này trước mặt họ xuất hiện một đàn Minh Dũ đói khát. Minh Dũ khổng lồ này vốn luôn trốn trong mà sương kết sau nham thạc lớn, vô cùng thông minh nín thở chậm rãi đợi. Ngay lúc nhóm Vân Cảnh sắp tới gần, thì phun ra đống nước bọt đầy hôi tanh, chẳng chút do dự lắc mình ra, cả thân thể to lớn giống như gò núi ngăn cản hướng đi của họ, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, làm cho tọa kỵ Trộm chi trong nháy mắt khiếp sợ không dám bay tiếp về trước nữa. Anh Chiêu dẫn đường, liền hóa thành người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Minh Dũ chằm chằm, cầm vũ khí là trường kích lên.
Quanh người Minh Dũ đều là da lông màu nâu, còn phía trước Minh Dũ lại có đám da lông màu đỏ ánh kim. Vân Cảnh từng nghe nói qua về Minh Dũ thứ mãnh thú đứng đầu trong truyền thuyết ở Cánh Đồng Tuyết Hoang, thủa nhỏ lúc hắn còn sinh hoạt bên cạnh cha hắn là Vương Vân Tuyền có che chở tới lãnh địa phương Tây, chưa bao giờ biết đến mãnh thú, chỉ biết Minh Dũ là loại thần thú Chúc rồng con thời viễn cổ. Tương Truyền Chúc Long thần thú mặt người thân rồng, miệng đầy bọt, ở lãnh đại phía tây không ngày nào là sáng sủa, còn có khí hậu thần lực lay động cả đất trời. Còn Minh Dũ tuy là Chúc Long sinh ra, nhưng cũng lại là mặt người thân bò, tính cách cực kỳ hung tàn, ác một phương. Sau Chúc Long làm hại một phương, khắp nơi máu chảy thành sông. Mà khí lực và khẩu vị Minh Dũ rất lớn, một con có thể cắn nuốt trên trăm cầm thú, gây thành tai họa, cuối cùng Long Thần liên hợp đem trục xuất ra khỏi lãnh địa Tây Bắc, lập tức dừng chân ở vùng Tuyết Hoang nguyên sơ này.
Mà bên trong Minh Dũ, màu vàng là màu tượng trưng cho thủ lĩnh mạnh nhất. Con Minh Dũ này có ánh mắt màu vàng sắc bén dị thường, tuy người đầy vết thương cũ, khí thế lại đúng kinh người, rõ ràng là thủ lĩnh tranh giành sa sút thất bại, bị Minh Dũ tuổi trẻ đầy sức khỏe thay thế. Chỉ là hoàn hảo như thế, Minh Dũ trước mắt sợ cũng chưa từng được ăn, bụng đã sớm đói vang, hai mắt rực đỏ, hung ác vô cùng. Ngày thường hung ác thành tính, giờ phút này lại càng thêm khó ứng phó. Hiện giờ tự dưng có đồ ăn đưa tới miệng, cả hai bên, bên nào cũng không tránh được một trận ác chiến tới chết.
Mà Minh Dũ nguy hiểm cũng không chỉ có thế, năm đó Long Thần vì duyên cớ Chúc Long cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt bộ tộc Minh Dũ. Dự liệu ra sao, Minh Dũ cũng không cảm kích, cứ thừa dịp Long Thần lơi lỏng là xoay ngược lại, hướng toàn tộc trị thương chưa khỏi cũng vẫn tấn công giết hại tộc Li Vẫn, đã giết phần đông người tộc Li Vẫn. Long Thần tức giận, cuối cùng mới đuổi Minh Dũ tới tận cánh đồng tuyết hoang, cũng ra lệnh cấm tuyệt đối không cho phép bộ tộc của hắn bước chân vào tám phương đại lục nữa.
Vân Cảnh nheo mắt, trong lòng hắn biết rõ Minh Dũ Đan Chỉ trước mắt càng khó ứng phó hơn với cả đàn mãnh thú. Xét cho cùng là vì an nguy của Tuyết Cầu, hắn gọi TRộm Chi chở Tuyết Cầu ra sau mình, rồi lại bảo Hồng Nhi đi theo bên cạnh Tuyết CẦu. Tiếp đó, xuất ra từ bên người một thanh kiếm huyền thiết băng lam, thúc giục linh khí, ánh sáng chói mắt dần bao bọc quanh người, cuối cùng mới phối hợp với pháp thuật hộ thể bao phủ cả mình và Tuyết Cầu vào trong.
Mà thủ lĩnh tiền nhiệm Minh Dũ này cũng đã sống hơn một ngàn năm rồi, biết rõ Anh Chiêu và Vân CẢnh rất khó đối phó, không muốn ham chiến, nhưng thân hình lại nhoáng lên một cái, trục bức Tuyết Cầu phía sau Vân CẢnh đi.
Mặc dù Vân Cảnh đã toàn lực chuẩn bị, lại vẫn không bì kịp tốc độ của Minh Dũ. Hắn thật không ngờ Minh Dũ nhìn thân hình khổng lồ vậy mà hành vi lại nhanh nhẹn vô cùng. Hắn càng không ngờ được con Minh Dũ giảo hoạt này lại biết cân nhắc lợi hại, lựa chọn một trong ba người là Tuyết Cầu không có lực phản kích duy nhất. Trong nháy mắt Minh Dũ liền dùng lân giáp cứng như sắt đánh mạnh vào pháp thuật hộ thể của Vân CẢnh, mà nguyên nhân sức mạnh lần này, pháp thuật biến mất, trong nháy mắt lộ ra Tuyết Cầu đang nằm ngủ say sưa bên trong ngay trước miệng máu to đầy răng nanh của Minh Dũ.
Trong cảnh mành chỉ treo chuông, Vân Cảnh khẽ niệm thủy hệ huyễn dời pháp thuật, đồng thời xuất kiếm, chỉ trong nháy mắt dời Tuyết Cầu đi chỗ khác, tha]f lúc Minh Dũ đặt toàn bộ tâm tư lên người Tuyết Cầu, một kiếm bay ra, đâm mạnh vào bụng mềm mại nhất của Minh Dũ.
Máu tươi tanh hôi văng ra khắp nơi, nhưng cũng không lấy mạng Minh Dũ. Minh Dũ bị đau, gầm lên giận dữ, tung ra một chưởng, song lại bị kiếm huyền thiết băng lam rạch nát bụng nó.
Anh Chiêu thấy tình hình vậy lập tức vung trường kích đâm theo, xuyên thẳng sống lưng Minh Dũ từ trên xuống dưới, tỏa ra mùi máu tanh tưởi. Càng như thế lại càng khiến Minh Dũ thêm hung hăng. Thấy nó ngửa mặt lên trời hét lên điên cuồng, thanh âm vang rung chuyển trời đất, tuyết đọng rơi ào ào từ trên sườn núi xuống. Hóa ra, Minh Dũ bị chọc giận, thì muốn nhóm Vân Cảnh cùng chết chung, chẳng tiếc tạo ra cảnh tuyết lở nguy hiểm. Chỉ là còn chưa kịp đợi tuyết lở, nó đã ném mất Anh Chiêu, mở cái to như chậu máu ra lao thẳng tới cổ của Vân Cảnh.
Vân Cảnh vẫn chưa tránh đi, mà sốt ruột niệm pháp thuật, từ trong tay tụ ra một đốn lửa đỏ sậm, trong giây lát ngọn lửa biến thành một quả cầu lửa. Ngay lúc Minh Dũ lao đánh về phía Vân Cảnh thì cùng lúc tay phải hắn vung lên, đem quả cầu lửa trong tay ném thẳng vào cái miệng khổng lồ đầy máu của nó. Vân Cảnh lập tức bước chân một cái, xoay người rất đẹp trong không trung, tránh thoát khỏi răng nanh nguy hiểm đầy bọt nước kia, nhẹ nhàng rơi xuống vùng đất tuyết phía trên, không chút hoảng loạn và bất an.
Ngọn lửa vào bụng thì như gặp nước dập tắt cũng không xong, Minh Dũ chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể nóng bỏng thiêu đốt đến kinh người, cả thịt xương đều bị cháy nổ đôm đốp rung động. Dù là thế nó vẫn ổn định thân hình, ánh mắt oán độc bắn về phía Vân Cảnh bình thản. Máu tươi vẫn tuôn trào không ngừng từ trong miệng vết thương ra, nhiễm đỏ cả mảng tuyết, lướt nhìn mà giống như một đầm máu đến kinh hãi đáng sợ.
Lại một lúc sau, Minh Dũ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, thân thể cao to lắc lư, ngã xuống, thân hình chìm trong mảng máu đỏ tươi trên nền tuyết lạnh băng, chỉ là đôi mắt đỏ rực như chuông đồng không nhắm lại. Bản thân mình là niềm vinh quang trong đàn tộc mấy trăm năm, thế mà sau khi thất bại lại rơi vào kết cục như thế, thật sự không cam lòng cũng thấy hối hận. Minh Dũ từ nhỏ đã hiếu chiến, đối với nó, chiến đấu tới chết còn thê thảm hơn cả chết đói rất nhiều, dù không cách nào nhắm mắt cũng có thể vãng sinh chuyển thế.
Chỉ là Vân Cảnh xuất ra ngọn lửa tế dù Minh Dũ có chết cũng chưa tắt, loại pháp thuật hệ hỏa này mạnh ở điểm đó là, chỉ có ký chủ bị đốt tới sạch sẽ thì ngọn lửa mới tắt. Nếu không cho dù xương cốt có hóa thành tro bụi cũng vẫn còn chút lửa tinh. Vì thế, con Minh Dũ cuối cùng này về với bụi đất chẳng để lại chút dấu vết gì trên cõi đời này.
Sóng trước chưa dừng thì sóng sau đã tới, Tuyết Cầu sau khi bị trận đánh đánh thức, khi tỉnh lại phát hiện ra tọa kỵ TRộm Chi cùng bản thân mình bị vây trong trời đất tuyết rơi, Vân Cảnh cho nàng pháp thuật hộ thể đã bị Minh Dũ đánh vỡ, dĩ nhiên không còn tác dụng giữ ấm được nữa. Tuyết Cầu bị đông cứng lại thì giật mình, liền nhảy lên tưng tưng, khuôn mặt nhỏ bị hàn khí bao quanh nháy mắt đỏ bừng. Lúc nàng nhập nhèm xoa mắt ngẩng đầu lại kinh hãi thấy Anh Chiêu với Vân Cảnh đứng cách đó không xa, rõ ràng là vừa chấm dứt đại chiến xong tinh thần vẫn chưa phục hồi lại. Nàng nóng lòng như lửa đốt, biết giờ phút này không trì hoãn được nữa, lập tức dùng trộm chi tiến lên, kéo theo Vân Cảnh ngồi lên tọa kỵ, rồi hướng về phía Anh Chiêu chưa có phản ứng gì kêu to, “Tuyết lở, bay lên chỗ cao, càng cao càng tốt!”
Phần Anh Chiêu thì nhanh chóng biến hình, hướng lên cao bay tránh thoát thác nước tuyết nghiêng đổ xuống, còn trộm chi của Tuyết Cầu bị sức nặng của hai người, lại vừa bị chịu sự kinh hãi từ Minh Dũ, sớm đã sợ tới mức hành động không nổi. Mắt thấy tuyết như sóng lớn ụp xuống, đôi mắt Vân Cảnh trầm xuống, trong lòng biết hiện giờ xử dụng thuật bay lên không không còn kịp nữa. Ở nơi này dưới sức nặng của trận tuyết lớn lập tức sẽ vùi lấp hai người, một luồng ánh sáng chói mắt bỗng xuyên qua lớp tuyết dày trắng bay thẳng tới chân trời.
Lại vừa thấy ở trong đám mây trắng như tuyết, thậm chí có một bạch long xinh đẹp lấp lánh ánh sáng rất uy phong. Còn Tuyết CẦu đúng lúc ngồi lên trên thân long, còn chưa tỉnh hồn nhìn cảnh tuyết lở dưới chân trong nháy mắt bao trùm cả vùng đất lớn.
Lại một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Vân Cảnh lại lần nữa biến thành hình người trấn định tự nhien ôm nhẹ Tuyết Cầu chưa bị chút thương tổn gì vào trong lòng.
“Con bà nó chứ, lão tử mới rời đi có một lúc thôi, sáo thế nào mà các ngươi lại đụng phải tuyết lở thế này!” Khô Vinh vội vàng chạy tới phát hiện ra ba người Vân Cảnh tránh thoát tuyết lở ở trên không, lập tức thu hồng Nhi đứng trên vai Tuyết Cầu lại không ngừng oán giận, lại thân thiết nhìn Tuyết Cầu một chút, tiện đà bất mãn nhìn về phía Vân Cảnh la hét.
Vân Cảnh mỉm cười, chỉ là dịu dàng liếc nhìn Tuyết Cầu, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Nhị điện hạ mời xem, đã tới Hồng Nghê rồi” Ở cách đó không xa, Anh Chiêu đứng trên đám mây nhìn ra phương xa, phát hiện ra nơi có linh khí bao phát ra phủ ánh sáng bảy màu, lập tức sung sướng ôm quyền báo cho Vân Cảnh biết.
Mọi người lập tức quên tiệt cảnh nguy hiểm lúc trước, tinh thần càng thêm hưng phấn. Vì so với mãnh thú mà nói, bộ tộc giao long đa đoan giảo hoạt càng khiến người ta không thể không đề phòng được.
Hồng Nghê đẹp là ở đây, nó là nơi dừng chân bao trọn cả tộc giao lòng bên trong dùng ánh sáng bảy màu đẹp đẽ bao phủ, đỏ như cầu, trắng như mây, như mặt hồ, vì thế Hồng Nghê sẽ khiến cho người ta có cảm giác như mình lạc vào tiên cảnh tuyệt vời vậy. mà ở mấy vạn năm trước, cánh đồng tuyết hoang này không có thánh địa cảnh đẹp này. Mãi cho tới một vạn năm trước, sau khi dị tộc giao long bị Long Thần chụp lên cái mũ hung tàn truy sát, cử các tộc đem trục xuất tộc giao long ra khỏi tám phương đại lục, hơn nữa còn lập ra quy củ, từ đây tám phương đại lục không có chỗ cho tộc giao long sống.
Ngay lúc đố tộc trưởng tộc giao long Huyền Hiển cũng bị thua, bí mật trộm đi chí bảo thủy kính của tộc Li Vẫn. Mà với tộc Li Vẫn mất đi chí bảo, nhưng không một ai biết là do Huyền Hiển gây ra. Vì thế chuyện này cho tới tận bây giờ vẫn lâm vào u mê, dù Long Thần cũng thấy Hồng Nghê đột nhiên xuất hiện thì nghi ngờ, song lại không có chứng cớ nên đành thôi.
Mà Thủy kính có thể được tộc Li Vẫn xưng là chí bảo, là vì nó có thể có công hiệu kêu mưa gọi tuyết đỏ. Do tộc Li Vẫn công kích không tốt nên chỉ có thể lấy sức tự nhiên để phòng ngự kẻ thù bên ngoài xâm nhập. May mà dưới sự thống trị của Long Thần, quyền uy Long Tộc từ trước tới nay không ai dám lay động, vì thế mất chí bảo, cũng vẫn có thể đảm bảo an toàn cho toàn tộc Li Vẫn.
Huyễn Hiển lợi dụng trộm được thủy kính, chỉ trong mấy năm ngún ngủn đã thiết lập được một Hồng Nghê có thể sánh được với cả Dao Trì.
Nói một chút về thủy kính vì sao có thể ẩn trong tộc giao long tới vạn năm mà không bị phát hiện, là do tộc giao long lợi dụng bản thân mình có trăm huyễn thạch kết hợp với thủy kính, có thể chế tạo ra ảo cảnh trăm huyễn thạch hơn nữa còn gọi thêm được mưa tuyết sương đỏ thủy kính nữa, nên hiện thời đặt thủy kính ở huyễn điện nằm chính giữa Hồng Nghê.
Vì thế, tộc giao long dù có bị đuổi ra khỏi tám phương đại lục cũng không vì vậy mà nghèo túng, lại càng thêm sinh sôi nảy nở, trải qua vạn năm ẩn dấu thực lực, hiện thời khó mà gặp đối thủ. Mà Long thần thực lực cường đại nhất từ trước tám ngàn năm trước đột nhiên mất tích, thậm chí có người còn đoán Long Thần là vì pháp lực biến mất đã lặng lẽ qua đời rồi.
Lúc bốn người từ đám mây đáp xuống mặt đất trắng nõn này, lập tức có vô số sát khí ẩn hình tràn ngập tới. May mà họ đều không phải là người gặp nguy làm laonj, còn Tuyết Cầu thì hoàn toàn chẳng cảm giác được gì, vì thế vốn là người kinh sợ sát khí thì lại chẳng có tí ảnh hưởng nào.
“Con bà nó chứ, lão tử tuy đã ngủ mấy vạn năm rồi, mà thắng nhóc tối Huyền Hiển kia lại dám đi trên đầu lão tử đây” Có thể được đại khai sát giới cũng chưa đã, giờ phút này Khô Vinh đúng là cười phô trương ánh sáng màu lam bao quanh người tới chói mắt, chỉ cần vung tay lên là có thể chém giết vô số sinh mệnh giống lúc trước.
“Khô Vinh đại nhân xin hạ thủ lưu tình, là do Thanh Phong báo chậm đã va chạm với các vị khách quý” Một nam tử mặc áo xanh từ xa chạy tới, đúng là Thanh Phong mang theo lời nhắn tới Phù Ngọc mấy ngày trước. Khô Vinh và Vân CẢnh vừa tiến vào Cánh đồng tuyết hoang kia, thì mỗi cử chỉ hàng động đều lọt cả vào mắt Huyền Mặc, sao không biết rõ một kích lợi hại của Khô Vinh thế nào chứ. Vì thế Thanh Phong vội vã chạy tới, mặt sớm đã cả kinh trắng bệch, chỉ sợ pháp thuật kia một khi thi triển ra, tộc giao long cả vạn năm trước có thể bất phân thắng bịa với Long Thần sẽ bị Khô Vinh tiêu diệt một nửa.
SÁt ý theo Thanh Phong tới đã nháy mắt biến mất, Vân CẢnh không thể không bội phục tộc giao long dũng mãnh thiện chiến và đoàn kết nhất trí mới có thực lực cường đại thế.
“Xin thứ lỗi cho, nếu các ngươi ngán sống rồi, cũng có thể ra tay, lão tử vẫn đang lo không được chơi đó, ha ha!” Khô Vinh cao ngạo nhìn quanh bốn phía, ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng.
“Khô vinh đại nhân nói đùa rồi, người đâu” Thanh Phong mỉm cười hướng về nhóm Vân Cảnh cúi chào gập người, rồi lập tức gọi hai thị vệ có võ công tộc giao long tới. “Mang Khô Vinh đại nhân, Nhị điện hạ và thánh thú sứ giả đi vận cung chiêu đãi khách quý nghỉ chút” Nói xong, hắn lại nhìn nhóm Vân Cảnh xin lỗi giải thích, ‘Chư vị khách quý, thứ cho tộc trưởng tộc ta chiêu đãi không chu đáo, nhưng đại nhân Huyền Mặc có nói, kính xin ba vị đi trước, ông ấy muốn mời một mình cô nương Tuyết CẦu mang theo Thất Thải Hàn Linh Thiền tới cung điện Hồng Nghê”
“Được!” Tuyết CẦu ngăn Vân Cảnh định nói lại, lập tức cười ngây ngốc với thần sắc lo lắng của hắn, rồi cầm hộp huyền băng lên, tiến lên một bước, nói nhẹ nhàng, “Kính xin dẫn đường”
Thanh Phong cúi thấp người thi lễ, lập tức dẫn Tuyết CẦu hướng về phía cung điện Hồng Nghê đi. Chỉ còn lại Vân Cảnh lo lắng mãi cùng Khô Vinh ở đó, quan sát một lúc, cuối cùng cũng bất đắc dĩ đi theo hai thị vệ tới Vận Cung.
Bình luận facebook