Tám phương đại lục
Vân Cảnh thầm nghĩ, xem ra ra tay là khó tránh khỏi, chỉ mong không xảy ra tình huống bất ngờ nào.
Phân công với Tất Phương lần tìm Linh Sơn, Vân Cảnh lúc này mới tìm được bốn cây Ngũ Sắc Thần mộc to chừng năm người ôm. Mà bốn phía Đan Mộc quả nhiên không ngoài dự đoán, có năm ba tốp Cử phụ ngồi canh, thấy Vân Cảnh tiếp cận, lập tức uốn cong đuôi báo lên, cuộn hòn đá dưới đất, nhe răng nhếch miệng gào thét, cảnh cáo Vân Cảnh chớ tới gần.
“Chỉ là sinh vật hạ đẳng, còn dám kêu gào như thế. Điện Hạ, ngài không cần ra tay, cứ để Tất Phương giải quyết chúng cho” Tất Phương đứng bên không nhịn được, phụt từ trong miệng ra một ngọn lửa, lập tức đốt trọn một cái đuôi của một trong đám Cử Phụ đó.
Cử Phụ còn lại, chẳng những không chạy tán loạn mà ngược lại vạn người một lòng, đồng loạt nhấc đuôi cuộn đá ném ào ào về phía Tất Phương. Tuy động tác Tất Phương linh hoạt, hầu như đều tránh thoát được tất cả các hòn đá, song vẫn bị nện trúng hai hòn, bi thương liên tục.
Tuyết Cầu vừa mới được biết tới khắp núi đồi đầy cây đỏ tươi, lại thấy mấy con kia giống như khỉ, dùng đuôi công kích họ, cuối cùng nàng thấy con chim trĩ ăn ngon trong mắt có thể phụt ra lửa, thì cả kinh sợ hãi quên sạch.
“Đây là đâu?” Tuyết Cầu run rẩy co rúm người lại, run rẩy chui vào trong quần áo Vân Cảnh, chỉ ló cái đầu ra ngoài, lúc này mới thấy an tâm hỏi.
“Đợi lấy được Đan quả, ta sẽ nói với ngươi, đừng sợ, sẽ xong nhanh thôi” Vân Cảnh chẳng để ý chút nào bé con có một dúm lông mượt trong lồng ngực mình, tay xoẹt nhẹ, tạo ra một ánh sáng đỏ đẹp mắt đánh từ trên không xuống, nhóm Cử Phụ vốn đang đắc ý hả hê, trong giây lát bị luồng sáng đỏ tạc tới chân núi, tạm thời không nhúc nhích được.
“Oa oa, vẫn là điện hạ lợi hại nhất!” Tất Phương bay vòng quanh Vân Cảnh hai vòng, không quên vỗ mông ngựa khen.
“Tất Phương, lấy hai quả Ngũ Sắc Đan tới” Vân Cảnh thâm trầm trong mắt chẳng chút dao động, màu môi mỏng khêu gợi hé mở, nhàn nhạt sai khiến.
Chẳng bao lâu, Tất Phương đã ngậm được hai quả Ngũ Sắc Đan bay trở lại bên cạnh Vân Cảnh. Vân Cảnh thấy thế, tự gỡ túi Càn Khôn tơ vàng bên hông xuống, bỏ Ngũ Sắc Đan quả vào.
Lại cúi đầu nhìn, thấy bé con nhát như chuột, tai dài trong lòng hắn đang ngủ, bên mép còn rớt một dòng nước trong suốt.
Vân Cảnh bật cười, lại treo túi Càn Khôn bên hông lần nữa, rồi cưỡi mây bay lên không. Đang định cùng Tất Phương về núi Côn Lôn, khóe mắt bỗng thoáng thấy màu đỏ chút, giờ phút này, vật màu đỏ kia đang lén lút tới gần cây Ngũ Sắc Đan, định thừa dịp Cử Phụ trông coi bị Vân Cảnh đánh rớt xuống chân núi, muốn làm ngư ông đắc lợi trộm lấy một quả ăn.
Vân Cảnh ngưng thần nhìn, bất giác run sợ, đúng là giao long! Giao long là dị chủng Long Tộc, là một trong loại vật táo bạo tàn nhẫn nhất, vạn năm trước do giết chóc quá nhiều mà bị Long Thần xua đuổi ra tám phương đại lục, ai ngờ sẽ có lúc giao long đơn lẻ lại xuất hiện ở lãnh địa phương Tây này.
Nhìn hình thể này, là loại mới trưởng thành chưa lâu, vết thương đầy người, trên trán còn một vết sẹo mới, lại khôi phục nguyên hình, rõ ràng là đã trải qua một trận ác chiến mới trốn tới tận đây, định lấy quả Ngũ Sắc Đan để giúp trị thương.
Chỉ là… mày Vân Cảnh nhíu chặt, pháp quyết trong tay phất nhẹ, chỉ cần giao long kia hơi có dị động, thà rằng hủy cả tòa Linh sơn, cũng không muốn gây ra sai sót gì!
Sát khí vừa phát ra, giao long bị thương kia lập tức phát hiện. Hắn cảnh giác ngẩng đầu nhìn, thấy Vân Cảnh đứng giữa một đám mây sáng rực, bỗng kinh hãi mãi. Bản thân vừa tránh được một kiếp, chứ không phải là ông trời muốn hắn chết, giờ lại khiến hắn gặp được ở chỗ này một Phụ Hý có pháp lực thâm hậu như thế.
Giao Long Huyền Bội trong miệng phát ra tiếng rít, cảnh cáo Vân Cảnh chớ hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng trong lòng lại nghĩ, trận chiến này chỉ sợ khó mà tránh khỏi.
Được, đành liều mạng vậy, có lẽ còn có thể sống sót. Hắn hận, nếu bình thường đối phó với một Phụ Hý mà nói tuyệt không nề hà gì, chỉ là đúng hôm nay với hắn lại cũng là một kiếp nạn lớn.
Vân Cảnh thấy giao long bị thương đem pháp lực còn sót lại bao quanh người, thì biết hắn nhất định là muốn tấn công đến cùng.
Chẳng chút do dự, Vân Cảnh liền quyết định vận dụng thiên lôi lập tức giải quyết hắn. Vừa muốn niệm quyết, trong lòng bỗng có động, “Ta muốn ăn thịt…” Nghe thấy câu này của Tuyết Cầu nói trong lúc ngủ mơ, Vân Cảnh chẳng biết lúc này nên khóc hay cười nữa. Tâm niệm vừa động hắn liền thu tay lại, liếc xéo giao long bị thương kia một cái, lạnh lùng trách mắng, “Tha cho ngươi một mạng nhỏ, mau chóng rời khỏi lãnh địa phương Tây, nếu còn để ta thấy, thì ngươi đừng sống nữa”
Huyền Bội vốn định dùng toàn lực ép buộc, ai ngờ cái kẻ Phụ Hý kia lại tha cho mình một lần, lập tức ngậm một quả Ngũ Sắc Đan, mang theo thân mình đầy thương tích tức tốc bay ra khỏi Linh Sơn.
“Điện hạ, nếu Bệ hạ biết ngài thả cho giao long chạy, Bệ hạ nhất định sẽ trách phạt ngài” Tất Phương nhìn trong mắt, sốt ruột thay cho chủ nhân, lại chỉ biết mình không đánh lại giao long có pháp lực siêu quần, đành bay lòng vòng, vỗ cánh lo lắng xuông.
“Hết cách rồi, về Côn Lôn đi, coi như chưa từng thấy qua hắn” Vân Cảnh nói xong, bay lên không trước. Tất Phương kêu a a hai tiếng cũng bay theo.
Côn Lôn phương Tây là tộc Phụ Hý ở, mà vua Phụ Hý thì ở tại hành cung lớn chính giữa, số con cháu dòng tộc thì phân tán khắp nơi, ở vây quanh hành cung.
Phương Tây cầm tinh là mây, sở dĩ tộc Phụ Hý đều lấy mây làm họ, con của vua Phụ Hý Đương kim tổng tộng có bốn người con trai hai con gái, người thừa kế được chọn từ trong sáu người này ra, con thứ của Vương thượng Vân Cảnh được bố trí ở tại cung Nguyệt Miện trong hành cung khác.
Giờ phút này, Tuyết Cầu ngủ một giấc ngon say đã tỉnh lại lười biếng vươn người trong lòng ấm áp của Vân Cảnh, thích ý ngáp một cái, khẽ mở mắt lên. Chỉ là lúc nàng mở to mắt lướt một lượt cảnh trí xung quanh, miệng há to ra suýt trật cả khớp hàm.
“Này này này, đây là đâu?” Không phải nàng chuyện bé xé ra to mà quang cảnh xung quanh thật khiến cho con thỏ như nàng khó tin nổi. Trước mắt chỉ có thể so sánh với vườn hoa của Hoàng gia thì đúng hơn, cách đó không xa có mấy tòa cung điện lấp lánh rực rỡ, khói tiên lượn lờ, sương trắng mờ ảo, nhìn như tiên cảnh, không, phải là tiên cảnh mới đúng.
Trong vườn hoa có đủ nhiều loài hoa kỳ dị, cây thần mộc tiên đứng sừng sững, mùi hương thơm ngọt ngào ngấm vào tận trong người. Mà để nàng kích động nhất là, đưa mắt nhìn tất cả đều là trân thú tiên cầm khiến nàng thèm rỏ dãi, lại thấy tôm cua cá bơi lội trong hồ nước trong suốt.
“Cung Nguyệt Miện, vào nơi này, trừ phi ta mang theo, nếu không cấm không được phép bước ra nơi này nửa bước” Vân Cảnh đem Tuyết Cầu từ trong cổ áo xuống nói, rồi tiện tay quăng nàng ra, ném xuống đất.
Có ăn, có uống, lại còn có cả mĩ nam làm bạn, chuyện tốt như thế, có đuổi nàng cũng không đi. Tuyết Cầu nghĩ vậy, lại liếc mắt nhìn Tất Phương đứng yên phía sau một cái, biết Tất Phương này có năng lực phun lửa, nàng lại nẩy sinh ý tưởng mới với con chim trĩ biết phun lửa này. Nàng lập tức chạy tới bên chân Tất Phương cọ cọ, lấy lòng hắn, “Chim trĩ đại ca, ta muốn ăn con gà rừng ở bên kia, huynh chịu khó nướng cho ta ăn đi”
“Vô dụng thôi, trừ Long Tộc ta ra, họ không nghe thấy ngươi đang nói gì đâu” Vân Cảnh thấy Tuyết Cầu đi lấy lòng Tất Phương thì trong lòng chẳng hiểu sao lại nổi lên cơn ghen nhàn nhạt.
Tuyết Cầu lại nhảy tới bên chân Vân Cảnh, khó khăn ngẩng đầu, vẫn không nhìn thẳng hắn được, Bất đắc dĩ cố sức nhảy lên, cắn nhẹ lên cánh tay trắng nõn của vân Cảnh, lắc lư hai chân sau, hỏi, “Vân Cảnh, ngài nghe hiểu tôi nói gì sao, vậy ngài là rồng à?”
Răng thỏ dù không sắc nhọn nhưng cũng không phải không đau. Tuy vậy Vân Cảnh vẫn bình tĩnh để mặc Tuyết Cầu cắn tay mình, lạnh nhạt đáp, “Dĩ nhiên, ngươi đã từng nghe qua câu cha mẹ sinh con trời sinh tính chưa?”
“Biết chút chút…” Tuyết Cầu nghĩ, ở đây không phải là dị giới đó chứ? Chẳng lẽ giống như có loài quái thú không tầm thường thế này.
“Khó được, một con thỏ mà cũng biết điều này, cũng cầm tinh không dễ đâu” Thanh âm Vân Cảnh dễ nghe trong suốt, như hòn đá nhỏ đánh vào trong nội tâm khiến sóng lòng phát ra lăn tăn, tao nhã mang theo chút bối rối, “Nơi này là tám phương đại lục, Long thần thượng cổ tổng cộng sinh ra chín con, mỗi đứa con đều khác nhau. Long thần liền phân tám phương đại lục thành chín phần, chín đứa con ai cũng có chức, dần sinh sôi nảy nở, tạo thành chín tộc. Mà ta là một trong thành viên Phụ Hý quản một lãnh địa phương Tây. Còn tám phương có một lãnh địa trung gian không cố định, chín tộc đều có cơ hội trở thành Vương thống soái tám phương, tám trăm năm thay đổi một lần, lần này là tới phiên bộ tộc Ngưng mâu” Vân Cảnh mày khẽ nhíu, hóa ra miệng Tuyết Cầu bất giác tăng thêm lực, khiến hắn bị đau, chỉ búng một ngón tay ra một luồng sáng nho nhỏ như sữa, đem Tuyết Cầu bắn ra khỏi cánh tay mình.
“Vân Cảnh, tôi muốn ăn thịt!” Tuyết Cầu trúng đạn không đi, à không giờ nàng miệng đầy nước miếng vui vẻ nhảy tới bên chân Vân Cảnh đòi ăn.
“Thắng Ngộ” Vân Cảnh nhàn nhạt gọi.
Vốn con gà rừng nhỏ đỏ Thắng Ngộ bị Tuyết Cầu nhìn trúng kia nghe thấy Vân Cảnh gọi mình, lập tức lóe ánh sáng đỏ, hóa thành một tiểu nha đầu có bím tóc như sừng dê, quỳ một chân xuống, cung kính cất giọng đáp lời, đợi chỉ thị tiếp theo của Vân Cảnh.
“Sau này ngươi phụ trách chiếu cố ăn uống hàng ngày của Tuyết CẦu, nàng muốn ăn gì thì cho nàng ăn cái đó” Vân Cảnh nói xong, mặc Thắng Ngộ há hốc mồm trợn mắt lại, phất quyết trở về tẩm cung của mình.
Thắng Ngộ nhìn con thỏ như sói rình mồi nhảy nhảy tới trước mặt mình, không hiểu sao run lẩy bẩy, vừa nghe thấy con thỏ này nói gì nhỉ? Đúng rồi, là muốn ăn nàng ta, nàng ta…. Lớn lên trông giống gà rừng lắm sao?
“Thắng Ngộ, ngươi nghe hiểu tôi nói gì sao? Tôi muốn ăn thịt thơm, thịt tiên cá đó” Tuyết Cầu biết con gà rừng nhỏ này trước mắt đã biến thành bảo mẫu của nàng, dĩ nhiên không khách sáo, thậm chí còn quên sạch chuyện lúc nãy muốn ăn người ta luôn.
“Điện Hạ nhân từ, đã giúp Thắng Ngộ có thiên nhãn, Thắng Ngộ có thể nghe hiểu một chút ạ” Thắng Ngộ ở cạnh Vân Cảnh ít nhất cũng được mấy trăm năm, mỗi lời nói cử chỉ của Vân Cảnh dĩ nhiên là nắm rõ như lòng bàn tay, nàng ta chưa bao giờ thấy chủ nhân đối xử với ai tốt quá, cứ vĩnh viễn có bộ dạng cách xa người khác ngàn dặm. Nhưng hôm nay, lại sai riêng nàng ta tới chăm sóc cho con thỏ này, thật rõ ràng, con thỏ này đã khiến chủ nhân thích, nàng ta đây cần phải tận tâm tận lực chăm sóc hết mình cho nàng ấy, chỉ cần tiểu tổ tông này đừng có há mồm muốn ăn nàng ta là được.
“Thắng Ngộ, vì sao ngươi có thể biến thành người được thế?” Tuyết Cầu để mặc Thắng Ngộ ôm mình tới phòng bếp cung Nguyệt Miện, dọc đường đi thấy bím tóc sừng dê trên đầu Thắng Ngộ rất đáng yêu, hơi hâm mộ nói ra nghi vấn của mình.
“Tại tám phương đại lục này, toàn bộ thần thú tiên cầm đều có thể ngàn năm trưởng thành hóa thành hình người. Thắng Ngộ nghe điện hạ nói, ngươi đã ăn qua Kim Phong Ngọc Lộ thì đã thành tiên thú, vì thế cũng có thể biến hóa giống như chúng ta”
“Vậy sao chim trĩ đại ca vẫn có bộ dáng chim trĩ vậy? Huynh ấy không phải tiên thú à?” Tuyết Cầu đập đập hai tai, vui mừng biết bản thân mình đã thoát khỏi vận mệnh thỏ bình thường, trong lòng cũng tính toán, nàng hiện giờ mới được năm tuổi, một ngàn năm, vậy còn những chín trăm chín mươi lăm năm nữa. Nói cách khác, nàng còn phải ăn chín trăm chín mươi lăm năm thịt nữa thì mới biến thành người được.
“Tất Phương còn mười năm nữa thì có thể biến được rồi” Thắng Ngộ nói lời này, gò má hơi đỏ hồng. Chỉ tiếc Tuyết Cầu vẫn không nhìn nàng ta, nên bỏ lỡ tình ý con gái của Thắng Ngộ với con chim trĩ kia.
Bình luận facebook