Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Đây là cuộc thi mô phỏng theo cách thức của thi đại học, lúc bắt đầu chỉ có một trường, sau đó là một khu, rồi đến cả tỉnh mô phỏng theo cách này.
Không như những cuộc thi thông thường, điểm chuẩn của cuộc thi này lên đến 400 điểm, hầu hết tất cả các học sinh đều phải nổ lực hết mình, nếu không thì ngay cả đậu tốt nghiệp cũng đừng có mơ.
Cuộc thi này, hoàn toàn dựa theo hình thức thi đại học, mỗi người ngồi một bàn, tất cả bàn đều được sơn mới lại hết, và toàn bộ những đồ dùng liên quan đến cuộc thi đều được đặt trên bục.
Tình huống bây giờ làm Dương Minh rất hưng phấn, nếu như lần này gian lận thành công, thì chắc chắn thi đại học sẽ rất nhẹ nhàng!
Môn đầu tiên là ngữ văn, đề bài là muốn mình phát huy một cái gì đó vượt giới hạn, mà trong cặp của Dương Minh trên bục, có một quyền từ điển văn ngữ cùng một cuốn sách giáo khoa, trên cơ bản là bao gồm tất cả kiến thức ngữ văn của cấp trung học!
Nội dung của bài thi được Dương Minh dễ dàng tìm thấy, rồi còn có cả phần đọc giải thích. Ngoài ra hắn còn tham khảo hầu hết đáp án của mọi người. Bởi vì dù sao trong đây cũng toàn người lạ, Dương Minh không biết họ có trình độ cao cỡ nào, nên quyết định xem hết.
Về phần viết văn, Dương Minh không thể copy của người khác, đề bài là
" Một ngày thần kỳ". Thật ra thì, chuyện thần kỳ phát sinh trên người Dương Minh thì nhiều lắm, nhưng không thể đặt bút viết ra, nếu không giáo viên chấm bài sẽ cho rằng hắn bị thần kinh, viết văn mà như kể chuyện thần thoại. Không còn cách nào khác, Dương Minh đành phải soạn ra một nội dung trên trời, dù sao thì nói nhãm vẫn là điểm mạnh của hắn.
Môn thứ hai là môn toán, môn này thì Dương Minh không chuẩn bị bất kỳ một
" công cụ hỗ trợ" nào, và hơn thế nữa, hắn cũng không
" quay bài" của người khác, vì làm vậy rất có lỗi với Triệu Oánh!
Lúc mở đề thi ra, Dương Minh cơ hồ giật mình! Cái đề sao dễ vậy? Đề này sao với đề năm ngoái mà hắn làm hôm qua cũng không khác nhau lắm, chỉ là thay vài khoảng trắng và đổi vài con số thôi!
Vốn toán học đã là điểm mạnh của Dương Minh, mà hiện giờ còn giúp Dương Minh làm bài còn thêm dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng. Nhưng mà, với các câu hỏi khó, Dương Minh vẫn cố ý viết sai vài chổ, vì nếu đạt được đến 150 điểm, thì quả thật rất khoa trương!
Môn thứ ba là tiếng Anh, dù gần đây hắn có ít học, trình độ tiếng Anh của hắn thì thua kém toán học rất nhiều, nên Dương Minh đành phải tiếp tục sử dụng
" quyền trợ giúp". Dù sao trong cặp cũng có một cuốn từ điển Anh – Trung, lúc nào thích thì chỉ việc ngước đầu lên nhìn.
Tiếng Anh thì căn bản là không cần phải quay bài của kẻ khác, những vấn đề khó thì chỉ cần lật sách ra coi là có đáp án, liên quan đến ngữ pháp thì cứ lật sách ra xem cách dùng. Cho nên chỉ có phần nghe, Dương Minh vẫn phải tham khảo đáp án của người khác, bất quá hắn cũng không tin một người, dùng phương pháp bao quát để gom hết tất cả các đáp án của mọi người, nếu chọn A nhiều thì đó chính là A, còn B nhiều thì chính là B. Nếu có chọn sai thì sau khi sàng lọc Dương Minh vẫn có thể sửa được.
Ngày thứ hai thì thi Lý, Hóa, Sinh. Mấy cái đề bài này cũng theo hình thức 50% - 50%, một nửa lý thuyết và một nửa bài tập. Phần lý thuyết thì liên quan đến đề tài sống rất nhiều, chỉ có một số câu hỏi mang tính chất khái niệm. Dương Minh cứ sử dụng sách để quay cóp, còn phần bài tập thì lại muốn tự làm.
Đầu tiên, Dương Minh cũng tự lực cánh sinh, tự mình làm bài, sau đó hắn tiến hành nghiên cứu đáp án cùng cách làm của mọi người. So sánh kết quả với nhau, nếu có cùng kết quả thì hắn bắt đầu chép bài của người trình bày sạch sẽ nhất.
Đương nhiên hắn cũng sửa lại một số chổ, vì nếu đột nhiên xuất hiện hai bài làm giống nhau, thì khó mà giải thích được.
Nộp bài xong, Dương Minh cảm giác thấy sao mà dễ dàng vậy! Quá dễ dàng, lúc đầu còn tưởng đâu sẽ có một chút căng thẳng kịch tính, nhưng không ngờ lại đối phó dễ dàng như vậy!
Dương Minh lắc đầu đi ra khỏi phòng, xem ra thành tích lần này không còn là gánh nặng.
Lúc bước xuống lầu, Dương Minh nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đang từ lầu hai đi tới, vì vậy đi đến bắt chuyện:
"Mộng Nghiên, bài làm thế nào?"
"Là Dương Minh, làm mình hết hồn!" Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu lên nói:
"Kêu gì lớn vậy, nhìn giống như rất vui! Nhất định là làm bài rất tốt phải không?"
"Còn phải nói sao, bạn cũng biết tôi rồi mà, nếu là trước kia, tôi trốn cuộc thi này còn không kịp. Nhưng gần đây lại chăm học, hơn nữa còn có người siêng năng một bên đốc thúc. Bây giờ tôi lại cảm thấy hồi hộp, không biết tôi sẽ được hạng mấy nữa?" Dương Minh nửa thật nửa giả nói:
"Còn bạn?"
"Mình? Mình làm cũng được. Chỉ là có một hai câu hơi khó thôi!" Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói.
Dương Minh biết, câu cuối luôn luôn là câu khó, còn mấy câu kia thì chỉ ở mức trung bình thôi. Nhưng muốn tiến vào top mười, thì phải có gì đó gọi là đột phá, bởi vì ai cũng muốn làm học sinh giỏi, nên hết sức cố gắng, không người nào dám coi nhẹ.
Trần Mộng Nghiên thuộc năm nhất, cũng có tên trong top mười, trong vài lần thi đều như thế.
"Ha ha, thật ra bạn không cần phải lo lắng, dù sao thì cũng là năm nhất mà. Với thành tích của bạn, muốn đậu vào trường đại học nào mà không được!" Lời của Dương Minh là sự thật.
"Nói là vậy thôi. Dù sao mình cũng là con gái, theo các khoa kinh tế thì làm sao có thể bắt kịp lối suy nghĩ của các nam sinh khác chứ! Cậu là một ví dụ đấy, mình phải học vất vả ba năm, còn cậu chỉ cần học một tháng, thành tích học tập đều vượt qua mình!" Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng nói:
"Mình rất ghen tỵ với cậu!"
"Hả? Tôi đâu cố ý so sánh giới tính kiểu này. Hơn nữa, cho dù tôi học giỏi cỡ nào đi nữa, cũng không phải là do công lao của bạn sao?" Dương Minh đã đổ mồ hôi đầy lưng rồi.
"Ha ha, lừa cậu thôi!" Trần Mộng Nghiên làm mặt quỷ, thè lưỡi ra trêu chọc Dương Minh
" Nếu mình thật sự ghen tỵ, thì sẽ không đốc thúc bạn học mỗi ngày đâu!"
"Ha ha, tôi biết bạn rất tốt với tôi mà!" Dương Minh dõng dạc nói.
"Cái gì? Muốn chết hả? Nói bậy gì vậy, cái gì mà mình tốt với bạn. Mình chỉ làm tốt nghĩa vụ của một lớp phó học tập thôi! Bạn đừng có bắt chước Khổng Tước!"
"Bắt chước Khổng Tước? Bắt chước nó làm gì?" Dương Minh ngu luôn, bộ nhìn mình giống chim lắm hả?
"Khổng Tước xòe đuôi, tự tác đa tình!" Trần Mộng Nghiên cười, nói.
"Hả? Vậy tôi là Khổng Tước đực, còn bạn là Khổng Tước cái!"
"Vì sao?"
"Tôi xòe đuôi thì sẽ hấp dẫn Khổng Tước cái!"
"Đi chết đi!"
Không như những cuộc thi thông thường, điểm chuẩn của cuộc thi này lên đến 400 điểm, hầu hết tất cả các học sinh đều phải nổ lực hết mình, nếu không thì ngay cả đậu tốt nghiệp cũng đừng có mơ.
Cuộc thi này, hoàn toàn dựa theo hình thức thi đại học, mỗi người ngồi một bàn, tất cả bàn đều được sơn mới lại hết, và toàn bộ những đồ dùng liên quan đến cuộc thi đều được đặt trên bục.
Tình huống bây giờ làm Dương Minh rất hưng phấn, nếu như lần này gian lận thành công, thì chắc chắn thi đại học sẽ rất nhẹ nhàng!
Môn đầu tiên là ngữ văn, đề bài là muốn mình phát huy một cái gì đó vượt giới hạn, mà trong cặp của Dương Minh trên bục, có một quyền từ điển văn ngữ cùng một cuốn sách giáo khoa, trên cơ bản là bao gồm tất cả kiến thức ngữ văn của cấp trung học!
Nội dung của bài thi được Dương Minh dễ dàng tìm thấy, rồi còn có cả phần đọc giải thích. Ngoài ra hắn còn tham khảo hầu hết đáp án của mọi người. Bởi vì dù sao trong đây cũng toàn người lạ, Dương Minh không biết họ có trình độ cao cỡ nào, nên quyết định xem hết.
Về phần viết văn, Dương Minh không thể copy của người khác, đề bài là
" Một ngày thần kỳ". Thật ra thì, chuyện thần kỳ phát sinh trên người Dương Minh thì nhiều lắm, nhưng không thể đặt bút viết ra, nếu không giáo viên chấm bài sẽ cho rằng hắn bị thần kinh, viết văn mà như kể chuyện thần thoại. Không còn cách nào khác, Dương Minh đành phải soạn ra một nội dung trên trời, dù sao thì nói nhãm vẫn là điểm mạnh của hắn.
Môn thứ hai là môn toán, môn này thì Dương Minh không chuẩn bị bất kỳ một
" công cụ hỗ trợ" nào, và hơn thế nữa, hắn cũng không
" quay bài" của người khác, vì làm vậy rất có lỗi với Triệu Oánh!
Lúc mở đề thi ra, Dương Minh cơ hồ giật mình! Cái đề sao dễ vậy? Đề này sao với đề năm ngoái mà hắn làm hôm qua cũng không khác nhau lắm, chỉ là thay vài khoảng trắng và đổi vài con số thôi!
Vốn toán học đã là điểm mạnh của Dương Minh, mà hiện giờ còn giúp Dương Minh làm bài còn thêm dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng. Nhưng mà, với các câu hỏi khó, Dương Minh vẫn cố ý viết sai vài chổ, vì nếu đạt được đến 150 điểm, thì quả thật rất khoa trương!
Môn thứ ba là tiếng Anh, dù gần đây hắn có ít học, trình độ tiếng Anh của hắn thì thua kém toán học rất nhiều, nên Dương Minh đành phải tiếp tục sử dụng
" quyền trợ giúp". Dù sao trong cặp cũng có một cuốn từ điển Anh – Trung, lúc nào thích thì chỉ việc ngước đầu lên nhìn.
Tiếng Anh thì căn bản là không cần phải quay bài của kẻ khác, những vấn đề khó thì chỉ cần lật sách ra coi là có đáp án, liên quan đến ngữ pháp thì cứ lật sách ra xem cách dùng. Cho nên chỉ có phần nghe, Dương Minh vẫn phải tham khảo đáp án của người khác, bất quá hắn cũng không tin một người, dùng phương pháp bao quát để gom hết tất cả các đáp án của mọi người, nếu chọn A nhiều thì đó chính là A, còn B nhiều thì chính là B. Nếu có chọn sai thì sau khi sàng lọc Dương Minh vẫn có thể sửa được.
Ngày thứ hai thì thi Lý, Hóa, Sinh. Mấy cái đề bài này cũng theo hình thức 50% - 50%, một nửa lý thuyết và một nửa bài tập. Phần lý thuyết thì liên quan đến đề tài sống rất nhiều, chỉ có một số câu hỏi mang tính chất khái niệm. Dương Minh cứ sử dụng sách để quay cóp, còn phần bài tập thì lại muốn tự làm.
Đầu tiên, Dương Minh cũng tự lực cánh sinh, tự mình làm bài, sau đó hắn tiến hành nghiên cứu đáp án cùng cách làm của mọi người. So sánh kết quả với nhau, nếu có cùng kết quả thì hắn bắt đầu chép bài của người trình bày sạch sẽ nhất.
Đương nhiên hắn cũng sửa lại một số chổ, vì nếu đột nhiên xuất hiện hai bài làm giống nhau, thì khó mà giải thích được.
Nộp bài xong, Dương Minh cảm giác thấy sao mà dễ dàng vậy! Quá dễ dàng, lúc đầu còn tưởng đâu sẽ có một chút căng thẳng kịch tính, nhưng không ngờ lại đối phó dễ dàng như vậy!
Dương Minh lắc đầu đi ra khỏi phòng, xem ra thành tích lần này không còn là gánh nặng.
Lúc bước xuống lầu, Dương Minh nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đang từ lầu hai đi tới, vì vậy đi đến bắt chuyện:
"Mộng Nghiên, bài làm thế nào?"
"Là Dương Minh, làm mình hết hồn!" Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu lên nói:
"Kêu gì lớn vậy, nhìn giống như rất vui! Nhất định là làm bài rất tốt phải không?"
"Còn phải nói sao, bạn cũng biết tôi rồi mà, nếu là trước kia, tôi trốn cuộc thi này còn không kịp. Nhưng gần đây lại chăm học, hơn nữa còn có người siêng năng một bên đốc thúc. Bây giờ tôi lại cảm thấy hồi hộp, không biết tôi sẽ được hạng mấy nữa?" Dương Minh nửa thật nửa giả nói:
"Còn bạn?"
"Mình? Mình làm cũng được. Chỉ là có một hai câu hơi khó thôi!" Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói.
Dương Minh biết, câu cuối luôn luôn là câu khó, còn mấy câu kia thì chỉ ở mức trung bình thôi. Nhưng muốn tiến vào top mười, thì phải có gì đó gọi là đột phá, bởi vì ai cũng muốn làm học sinh giỏi, nên hết sức cố gắng, không người nào dám coi nhẹ.
Trần Mộng Nghiên thuộc năm nhất, cũng có tên trong top mười, trong vài lần thi đều như thế.
"Ha ha, thật ra bạn không cần phải lo lắng, dù sao thì cũng là năm nhất mà. Với thành tích của bạn, muốn đậu vào trường đại học nào mà không được!" Lời của Dương Minh là sự thật.
"Nói là vậy thôi. Dù sao mình cũng là con gái, theo các khoa kinh tế thì làm sao có thể bắt kịp lối suy nghĩ của các nam sinh khác chứ! Cậu là một ví dụ đấy, mình phải học vất vả ba năm, còn cậu chỉ cần học một tháng, thành tích học tập đều vượt qua mình!" Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng nói:
"Mình rất ghen tỵ với cậu!"
"Hả? Tôi đâu cố ý so sánh giới tính kiểu này. Hơn nữa, cho dù tôi học giỏi cỡ nào đi nữa, cũng không phải là do công lao của bạn sao?" Dương Minh đã đổ mồ hôi đầy lưng rồi.
"Ha ha, lừa cậu thôi!" Trần Mộng Nghiên làm mặt quỷ, thè lưỡi ra trêu chọc Dương Minh
" Nếu mình thật sự ghen tỵ, thì sẽ không đốc thúc bạn học mỗi ngày đâu!"
"Ha ha, tôi biết bạn rất tốt với tôi mà!" Dương Minh dõng dạc nói.
"Cái gì? Muốn chết hả? Nói bậy gì vậy, cái gì mà mình tốt với bạn. Mình chỉ làm tốt nghĩa vụ của một lớp phó học tập thôi! Bạn đừng có bắt chước Khổng Tước!"
"Bắt chước Khổng Tước? Bắt chước nó làm gì?" Dương Minh ngu luôn, bộ nhìn mình giống chim lắm hả?
"Khổng Tước xòe đuôi, tự tác đa tình!" Trần Mộng Nghiên cười, nói.
"Hả? Vậy tôi là Khổng Tước đực, còn bạn là Khổng Tước cái!"
"Vì sao?"
"Tôi xòe đuôi thì sẽ hấp dẫn Khổng Tước cái!"
"Đi chết đi!"
Bình luận facebook