Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
"Đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn muốn thi vào trường đại học nào?" Dương Minh thăm dò ý kiến, bởi vì đây chính là hạnh phúc cả đời hắn, nên muốn nắm lấy càng nhanh càng tốt.
"Mình… có liên quan đến bạn không? Bạn có ý đồ gì đó?" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh đầy cảnh giác.
"Đâu có, nhìn tôi giống vậy lắm sao. Với lại ở địa vị người theo đuổi đầu tiên, thì có quyền lợi được biết bạn thi vào trường đại học nào" Dương Minh đem ý niệm xấu xa trong lòng nói ra.
"Vậy mà nói không có ý đồ" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh, nhưng lại không có ý tức giận.
"Cái này không tính, phải gọi là động lực thúc đẩy mới đúng!" Dương Minh làm mặt dày nói:
"Có mục tiêu thì mới có động lực!"
"Tốt, xem ra để thưởng cho thành tích học tập của bạn, mình sẽ nói!" Trần Mộng Nghiên vừa cười vừa nói ra ý muốn của bản thân:
"Ba mẹ mình đều muốn mình thi vào Bắc Kinh, nhưng mình lại không muốn xa nhà, nên đã chọn đại học công nghiệp Tùng Giang!"
"Đại học công nghiệp Tùng Giang??" Dương Minh thốt lên! Trường này tuy không nổi danh bằng đại học Bắc Kinh, nhưng cũng nằm trong những trường đạt chuẩn quốc gia! Nếu đổi lại là trước kia, cho dù nằm mơ Dương Minh cũng không nghĩ đến. Nhưng hiện tại, Dương Minh có thể nói rằng, muốn là được!
"Ừm, vậy còn bạn, có ý tưởng gì?" Trần Mộng Nghiên dù biết dạo gần đây thành tích học tập của Dương Minh thăng tiến rất nhanh, nhưng vẫn không nghĩ Dương Minh đủ
" thực lực" để tiến vào đó.
"Tôi? Đương nhiên là bạn vào đâu thì tôi theo đó!" Dương Minh đã rất quen thuộc với Trần Mộng Nghiên, cho nên lâu lâu cũng có chút cười đùa mập mờ, còn Trần Mộng Nghiên cũng chỉ xem hắn là một người bạn bình thường, nên cũng chẳng hề tức giận. Tình huống như vậy, Dương Minh chỉ có thể thấy trong mơ mà thôi.
Bất quá, lần này Trần Mộng Nghiên không mở miệng phản đối, nhưng cũng có chút trầm mạc, khiến cho trái tim Dương Minh đập loạn nhịp!
"Dương Minh, dù bây giờ thành tích của bạn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn vào đại học công nghiệp Tùng Giang thì vẫn rất khó, mình thành thật khuyên bạn đừng cố chấp …" Trần Mộng Nghiên nói đến đây, nhìn thấy sắc mặt Dương Minh đại biến, giật hết cả mình, tưởng rằng bản thân đã nói lời đụng chạm đến tự ái của hắn, vội vàng giải thích:
"Dương Minh, bạn đừng như vậy, mình không cố ý xem thường bạn, cũng không hoài nghi năng lực của bạn. Ý của mình là, bạn đừng có miễn cưỡng. Sau này dù không học chung một trường, nhưng vẫn ở chung một thành phố, thì vẫn sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt mà!"
Sắc mặt Dương Minh biến đổi cũng bởi vì hắn tưởng Trần Mộng Nghiên giận hắn! Dương Minh không ngốc, từ lời nói của nàng, Dương Minh hiểu được nàng muốn tốt cho hắn! Nhưng hắn không thể xác định là Trần Mộng Nghiên không muốn hắn thực hiện lời hứa theo đuổi trước kia hay không mà nói như vậy. Nhưng câu cuối cùng của nàng đã làm cho tâm tình của hắn ổn định trở lại!
Chỉ cần ở chung thành phố, thì vẫn có cơ hội gặp mặt! Trần Mộng Nghiên tuy không nói rõ, nhưng Dương Minh vẫn có thể hiểu được ẩn ý của nó!
"Yên tâm đi Mộng Nghiên, tôi nhất định sẽ dùng thực lực bản thân để bước vào đại học công nghiêp Tùng Giang! Nếu không thì sao tôi đủ can đảm theo đuổi bạn! Cho dù bạn đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ!" Dương Minh thầm nghĩ, gian lận cũng có thể tính là một loại thực lực.
"Không đứng đắn gì hết! Mình đã đáp ứng khi nào!" Trần Mộng Nghiên cũng không nói nữa, có đôi khi, có một niềm tin kiên định cũng không phải chuyện xấu!
"Ha ha, tôi nói là cho dù mà!" Dương Minh cười nói:
"Đúng rồi, lát nữa bạn có làm gì không?"
"Lát nữa? Đương nhiên là về nhà, bạn muốn làm gì?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Hôm nay tan học sớm hơn bình thường, nếu rãnh thì cùng tôi đi dạo về nhà" Dương Minh làm bộ vô tình nói. Thật ra thì … hẵn vẫn đang ngầm quan sát phản ứng của nàng. Sáng bảy giờ ba mươi mới thi, giờ chỉ hơn mười giờ thôi.
"Không tốt sao? Bạn không về nhà ôn bài à?" Trần Mộng Nghiên không hề có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
"Hôm nay vừa thi xong mà! Sao lại không thư giãn một chút chứ, gần đây ngày nào tôi cũng học với học, cơ hồ như chỉ toàn là học!" Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói là
" Bạn không về nhà ôn bài" cũng đâu có nói nàng ta! Trong lòng hắn mừng rỡ, chỉ cần không có vấn đề với mình thì với Trần Mộng Nghiên cũng như vậy.
Trần Mộng Nghiên ngẫm lại, quả thật cũng đúng như lời Dương Minh nói, thư giãn một chút cũng rất có ích cho việc học, sẽ giúp đạt được hiệu quả học tập cao hơn. Bất quá, nếu mình cùng đi với Dương Minh, thì có tốt lắm không? Dù sao bây giờ cũng đang ở tuổi quan hệ mẫn cảm của nam nữ, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào?
Trong lúc Trần Mộng Nghiên còn chưa quyết định, Dương Minh nhìn bộ dạng trầm tư của nàng, tưởng rằng do xuất phát từ sự rụt rè của con gái, nên chưa đáp ứng mình. Nhưng không phải trên mạng đã nói, con gái không nói gì có thể hiểu là đồng ý rồi.
Vì thế, Dương Minh mặc kệ ba bảy hai mốt gì đó, bước đi về phía trước, quay đầu lại nói:
"Đi thôi, Mộng Nghiên, chúng ta đi dạo một chút đi".
Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh hăng hái bừng bừng, cũng đành đi theo sau lưng hắn.
Cũng may là do hai người nói chuyện cũng mất khá nhiều thời gian, nên trong trường mọi người đã về hết, chỉ ngẫu nhiên còn lại đúng hai người, nhưng Dương Minh lại không nhận ra. Bởi vì lần thi liên khảo này, toàn bộ thí sinh đều được xếp thi theo vần, mà trong các thí sinh tham gia, có hơn một nửa là dân của Tùng Giang Dục.
Trong thời trung học thì yêu sớm là một đề tài mẫn cảm, nhưng là trong quá trình thi cử này. Nếu đổi lại là ở đại học hoặc trường dân lập thì chẳng ai chú ý, vì ở nơi đó, học sinh yêu nhau là một chuyện rất bình thường.
Trần Mộng Nghiên không muốn để người khác hiểu lầm, nên chỉ đứng đằng sau chỉ chỉ
trỏ trỏ.
Hai người đi đến khu gần trường, vào một con phố ăn, là cái chổ mà lần trước Dương Minh và Triệu Oánh đã đến. Bây giờ là ban ngày, mấy cửa tiệm còn chưa mở cửa, phải chờ đến bốn năm giờ chiều mới thấy, sau đó kinh doanh suốt đêm. Muốn ăn uống gì thỉ có thể dừng chân tại mấy người bán hàng rong.
Hai người, vì không có mục đích, nên cứ đi lòng vòng, Dương Minh như túy ông mà không mua được rượu, nên cảm thấy bức rứt, chỉ là muốn cùng đi với Trần Mộng Nghiên. Hai người vốn đã quen thuộc với nhau, Dương Minh lại hay đem mấy câu chuyện cười trên in tờ nét kể cho nàng nghe, làm cho nàng cười đến run rẩy cả người, nên tình huống hiện tại cũng không đến nỗi lãnh tràng.
Dương Minh rất hài lòng với tình huống bây giờ. Hai người ở cùng một chổ, không phân biệt thân phận cao thấp, nhưng phải có mục đích!
"Dương Minh, chờ mình một chút!" Trần Mộng Nghiên nhìn thấy ven đường có một cửa hàng trang sức còn mở cửa, hai mắt sáng lên, liền dừng chân tại đây.
"Mình… có liên quan đến bạn không? Bạn có ý đồ gì đó?" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh đầy cảnh giác.
"Đâu có, nhìn tôi giống vậy lắm sao. Với lại ở địa vị người theo đuổi đầu tiên, thì có quyền lợi được biết bạn thi vào trường đại học nào" Dương Minh đem ý niệm xấu xa trong lòng nói ra.
"Vậy mà nói không có ý đồ" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh, nhưng lại không có ý tức giận.
"Cái này không tính, phải gọi là động lực thúc đẩy mới đúng!" Dương Minh làm mặt dày nói:
"Có mục tiêu thì mới có động lực!"
"Tốt, xem ra để thưởng cho thành tích học tập của bạn, mình sẽ nói!" Trần Mộng Nghiên vừa cười vừa nói ra ý muốn của bản thân:
"Ba mẹ mình đều muốn mình thi vào Bắc Kinh, nhưng mình lại không muốn xa nhà, nên đã chọn đại học công nghiệp Tùng Giang!"
"Đại học công nghiệp Tùng Giang??" Dương Minh thốt lên! Trường này tuy không nổi danh bằng đại học Bắc Kinh, nhưng cũng nằm trong những trường đạt chuẩn quốc gia! Nếu đổi lại là trước kia, cho dù nằm mơ Dương Minh cũng không nghĩ đến. Nhưng hiện tại, Dương Minh có thể nói rằng, muốn là được!
"Ừm, vậy còn bạn, có ý tưởng gì?" Trần Mộng Nghiên dù biết dạo gần đây thành tích học tập của Dương Minh thăng tiến rất nhanh, nhưng vẫn không nghĩ Dương Minh đủ
" thực lực" để tiến vào đó.
"Tôi? Đương nhiên là bạn vào đâu thì tôi theo đó!" Dương Minh đã rất quen thuộc với Trần Mộng Nghiên, cho nên lâu lâu cũng có chút cười đùa mập mờ, còn Trần Mộng Nghiên cũng chỉ xem hắn là một người bạn bình thường, nên cũng chẳng hề tức giận. Tình huống như vậy, Dương Minh chỉ có thể thấy trong mơ mà thôi.
Bất quá, lần này Trần Mộng Nghiên không mở miệng phản đối, nhưng cũng có chút trầm mạc, khiến cho trái tim Dương Minh đập loạn nhịp!
"Dương Minh, dù bây giờ thành tích của bạn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn vào đại học công nghiệp Tùng Giang thì vẫn rất khó, mình thành thật khuyên bạn đừng cố chấp …" Trần Mộng Nghiên nói đến đây, nhìn thấy sắc mặt Dương Minh đại biến, giật hết cả mình, tưởng rằng bản thân đã nói lời đụng chạm đến tự ái của hắn, vội vàng giải thích:
"Dương Minh, bạn đừng như vậy, mình không cố ý xem thường bạn, cũng không hoài nghi năng lực của bạn. Ý của mình là, bạn đừng có miễn cưỡng. Sau này dù không học chung một trường, nhưng vẫn ở chung một thành phố, thì vẫn sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt mà!"
Sắc mặt Dương Minh biến đổi cũng bởi vì hắn tưởng Trần Mộng Nghiên giận hắn! Dương Minh không ngốc, từ lời nói của nàng, Dương Minh hiểu được nàng muốn tốt cho hắn! Nhưng hắn không thể xác định là Trần Mộng Nghiên không muốn hắn thực hiện lời hứa theo đuổi trước kia hay không mà nói như vậy. Nhưng câu cuối cùng của nàng đã làm cho tâm tình của hắn ổn định trở lại!
Chỉ cần ở chung thành phố, thì vẫn có cơ hội gặp mặt! Trần Mộng Nghiên tuy không nói rõ, nhưng Dương Minh vẫn có thể hiểu được ẩn ý của nó!
"Yên tâm đi Mộng Nghiên, tôi nhất định sẽ dùng thực lực bản thân để bước vào đại học công nghiêp Tùng Giang! Nếu không thì sao tôi đủ can đảm theo đuổi bạn! Cho dù bạn đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ!" Dương Minh thầm nghĩ, gian lận cũng có thể tính là một loại thực lực.
"Không đứng đắn gì hết! Mình đã đáp ứng khi nào!" Trần Mộng Nghiên cũng không nói nữa, có đôi khi, có một niềm tin kiên định cũng không phải chuyện xấu!
"Ha ha, tôi nói là cho dù mà!" Dương Minh cười nói:
"Đúng rồi, lát nữa bạn có làm gì không?"
"Lát nữa? Đương nhiên là về nhà, bạn muốn làm gì?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Hôm nay tan học sớm hơn bình thường, nếu rãnh thì cùng tôi đi dạo về nhà" Dương Minh làm bộ vô tình nói. Thật ra thì … hẵn vẫn đang ngầm quan sát phản ứng của nàng. Sáng bảy giờ ba mươi mới thi, giờ chỉ hơn mười giờ thôi.
"Không tốt sao? Bạn không về nhà ôn bài à?" Trần Mộng Nghiên không hề có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
"Hôm nay vừa thi xong mà! Sao lại không thư giãn một chút chứ, gần đây ngày nào tôi cũng học với học, cơ hồ như chỉ toàn là học!" Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói là
" Bạn không về nhà ôn bài" cũng đâu có nói nàng ta! Trong lòng hắn mừng rỡ, chỉ cần không có vấn đề với mình thì với Trần Mộng Nghiên cũng như vậy.
Trần Mộng Nghiên ngẫm lại, quả thật cũng đúng như lời Dương Minh nói, thư giãn một chút cũng rất có ích cho việc học, sẽ giúp đạt được hiệu quả học tập cao hơn. Bất quá, nếu mình cùng đi với Dương Minh, thì có tốt lắm không? Dù sao bây giờ cũng đang ở tuổi quan hệ mẫn cảm của nam nữ, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào?
Trong lúc Trần Mộng Nghiên còn chưa quyết định, Dương Minh nhìn bộ dạng trầm tư của nàng, tưởng rằng do xuất phát từ sự rụt rè của con gái, nên chưa đáp ứng mình. Nhưng không phải trên mạng đã nói, con gái không nói gì có thể hiểu là đồng ý rồi.
Vì thế, Dương Minh mặc kệ ba bảy hai mốt gì đó, bước đi về phía trước, quay đầu lại nói:
"Đi thôi, Mộng Nghiên, chúng ta đi dạo một chút đi".
Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh hăng hái bừng bừng, cũng đành đi theo sau lưng hắn.
Cũng may là do hai người nói chuyện cũng mất khá nhiều thời gian, nên trong trường mọi người đã về hết, chỉ ngẫu nhiên còn lại đúng hai người, nhưng Dương Minh lại không nhận ra. Bởi vì lần thi liên khảo này, toàn bộ thí sinh đều được xếp thi theo vần, mà trong các thí sinh tham gia, có hơn một nửa là dân của Tùng Giang Dục.
Trong thời trung học thì yêu sớm là một đề tài mẫn cảm, nhưng là trong quá trình thi cử này. Nếu đổi lại là ở đại học hoặc trường dân lập thì chẳng ai chú ý, vì ở nơi đó, học sinh yêu nhau là một chuyện rất bình thường.
Trần Mộng Nghiên không muốn để người khác hiểu lầm, nên chỉ đứng đằng sau chỉ chỉ
trỏ trỏ.
Hai người đi đến khu gần trường, vào một con phố ăn, là cái chổ mà lần trước Dương Minh và Triệu Oánh đã đến. Bây giờ là ban ngày, mấy cửa tiệm còn chưa mở cửa, phải chờ đến bốn năm giờ chiều mới thấy, sau đó kinh doanh suốt đêm. Muốn ăn uống gì thỉ có thể dừng chân tại mấy người bán hàng rong.
Hai người, vì không có mục đích, nên cứ đi lòng vòng, Dương Minh như túy ông mà không mua được rượu, nên cảm thấy bức rứt, chỉ là muốn cùng đi với Trần Mộng Nghiên. Hai người vốn đã quen thuộc với nhau, Dương Minh lại hay đem mấy câu chuyện cười trên in tờ nét kể cho nàng nghe, làm cho nàng cười đến run rẩy cả người, nên tình huống hiện tại cũng không đến nỗi lãnh tràng.
Dương Minh rất hài lòng với tình huống bây giờ. Hai người ở cùng một chổ, không phân biệt thân phận cao thấp, nhưng phải có mục đích!
"Dương Minh, chờ mình một chút!" Trần Mộng Nghiên nhìn thấy ven đường có một cửa hàng trang sức còn mở cửa, hai mắt sáng lên, liền dừng chân tại đây.
Bình luận facebook