Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 Không ngờ anh cũng đang ở đây.
2 tuần sau,
Công ty Adela tổ chức kỳ cắm trại hai ngày một đêm cho toàn thể các nhân viên như mọi năm.
Đây là năm đầu tiên cô tham gia cắm trại với công ty, chẳng biết cần mang theo những gì.
Cô đứng trước tủ quần áo, lựa tới lựa lui mấy bộ trang phục. Anh bước đến vòng tay ôm eo cô từ phía sau.
- Em đang làm gì vậy?
Trước giờ cô chưa từng đi cắm trại nêm rất bỡ ngỡ.
- Em đang suy nghĩ nên mang theo những gì cho buổi cắm trại. Nghe nói trên đồi An Đông rất lạnh, em nghĩ cầm mang theo áo ấm.
Anh mỉm cười, hôn lên chiếc cổ trắng ngần:
- Không lạnh đâu, có anh ôm mà.
Mấy lời ngọt ngào tuy có hơi sến nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Tuệ Sam xoay người ôm lấy cổ anh:
- Anh không chuẩn bị đồ sao? Anh cần mang theo gì, em chuẩn bị giúp anh.
Niên Thường hôn lên má cô:
- Anh có rồi, em là đủ.
Tuệ Sam nở nụ cười, nhón chân chạm môi vào má anh.
15
Suốt đoạn đường di chuyển bằng xe du lớn năm mươi chỗ ngồi cùng công ty, vì đoạn đường khá xa, Tuệ Sam tựa vào vai anh ngủ một giấc. Khi thức dậy đã thấy đến nơi.
Không khí trên ngọn đồi An Đông lành lạnh, rất nhiều tán cây to phủ xanh cả ngọn đồi nên không gian rất mát mẻ. Đoàn người của công ty dừng chân tại một địa điểm thích hợp để cắm trại.
Mọi người chia nhau thành từng nhóm để dựng lều. Quy định mỗi lều trại từ năm đến bảy người ở cùng, nam nữ riêng biệt.
Nhưng khi những túp lều đang dần được dựng lên, cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc lều màu vàng chói chang, trong đặc biệt hơn hẳn giữa cả trăm chiếc lều màu xanh hệt nhau.
Tuệ Sam nói nhỏ với anh:
- Sao chiếc lều kia trông lạ vậy anh?
Niên Thường mỉm cười "gian xảo":
- Lều đó là của chúng ta.
Cô ngạc nhiên:
- Sao chứ? Nhưng nam nữ ở riêng mà? Hơn nữa cái lều đó còn khác biệt như vậy?
Anh vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ Tuệ Sam sát vào người anh:
- Chúng ta ngoại lệ. Phải khác biệt thì mới không sợ người khác vào nhầm.
Cô vội đẩy nhẹ anh ra, ở đây đông người như vậy, Niên Thường lại không ngần ngại thể hiện tình cảm khiến cô xém ngượng chín cả mặt.
Anh nói "không sợ người khác vào nhầm", rốt cuộc chỉ đơn thuần như nghĩa đen của câu nói hay còn hàm ý nào sâu xa?
Chẳng những màu sắc của lều khác biệt mà vị trí của chiếc lều cũng nằm khá tách biệt so với những chiếc lều còn lại được đặt khá san sát nhau.
Cô ngồi bên trong, chuẩn bị ngăn ngắn chỗ ngủ, trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc:
- Chuyện này là do anh sắp xếp đúng không?
Niên Thường ngồi xuống cạnh cô, anh nở nụ cười:
- Không qua được mắt em rồi.
Sự thật thì chuyện "lộ liễu" như vậy ai nhìn vào mà chẳng thấy. Cô còn chưa cần dùng đến sự tinh ý đã nhận ra.
Buổi chiều, cô và anh ngồi ở trước lều cùng nhau nhóm lửa nướng cá. Thư ký Lục và vài người nhân viên cũng bước đến ngồi cùng. Họ nói cười rôm rả vì hiếm khi thấy Ngạn chủ tịch lạnh lùng lại vui vẻ, hòa đồng như vậy, có lẽ vì anh ở cạnh Tuệ Sam.
Đang ăn uống vui vẻ, cô chợt nhớ ra có mang theo rất nhiều nước uống nhưng đã để quên ở xe.
Niên Thường giúp cô đi lấy nước, vị trí xe đỗ cách nơi cắm trại cũng không xa.
Đang ngồi nói chuyện cùng các đồng nghiệp, chợt điện thoại của cô reo lên, Tuệ Sam nhìn thấy người gọi đến là Thiên Mạch, cô bắt máy, đầu dây bên kia vội cất lời:
- Anh đang ở khu cắm trại trên đồi An Đông. Lúc chiều anh có nhìn thấy em, em cũng đến đây cắm trại cùng công ty sao?
Cô có hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp:
- Đúng vậy. Không ngờ anh cũng đang ở đây.
Thiên Mạch liền nói:
- Khu vực anh cắm trại rất gần chỗ em. Em đến hồ nước ở giữa đồi gặp anh một lát đi. Anh sẽ chờ em.
Tuệ Sam chưa kịp trả lời thì Thiên Mạch đã cúp máy. Cô phân vân ngẫm. nghĩ, có lẽ phải gặp anh ấy trò chuyện vài câu, sẵn tiện thẳng thắn nói với anh ấy chuyện tình cảm của cô và Niên Thường.
Tuệ Sam nói với thư ký Lục:
D
- Tôi đi đây một lát. Nhờ anh chuyển lời đến Niên Thường lát nữa tôi sẽ trở lại ngay.
Dù không rõ chuyện gì nhưng thư ký Lục cũng nhiệt tình gật đầu:
- Được, cô cứ yên tâm.
Công ty Adela tổ chức kỳ cắm trại hai ngày một đêm cho toàn thể các nhân viên như mọi năm.
Đây là năm đầu tiên cô tham gia cắm trại với công ty, chẳng biết cần mang theo những gì.
Cô đứng trước tủ quần áo, lựa tới lựa lui mấy bộ trang phục. Anh bước đến vòng tay ôm eo cô từ phía sau.
- Em đang làm gì vậy?
Trước giờ cô chưa từng đi cắm trại nêm rất bỡ ngỡ.
- Em đang suy nghĩ nên mang theo những gì cho buổi cắm trại. Nghe nói trên đồi An Đông rất lạnh, em nghĩ cầm mang theo áo ấm.
Anh mỉm cười, hôn lên chiếc cổ trắng ngần:
- Không lạnh đâu, có anh ôm mà.
Mấy lời ngọt ngào tuy có hơi sến nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Tuệ Sam xoay người ôm lấy cổ anh:
- Anh không chuẩn bị đồ sao? Anh cần mang theo gì, em chuẩn bị giúp anh.
Niên Thường hôn lên má cô:
- Anh có rồi, em là đủ.
Tuệ Sam nở nụ cười, nhón chân chạm môi vào má anh.
15
Suốt đoạn đường di chuyển bằng xe du lớn năm mươi chỗ ngồi cùng công ty, vì đoạn đường khá xa, Tuệ Sam tựa vào vai anh ngủ một giấc. Khi thức dậy đã thấy đến nơi.
Không khí trên ngọn đồi An Đông lành lạnh, rất nhiều tán cây to phủ xanh cả ngọn đồi nên không gian rất mát mẻ. Đoàn người của công ty dừng chân tại một địa điểm thích hợp để cắm trại.
Mọi người chia nhau thành từng nhóm để dựng lều. Quy định mỗi lều trại từ năm đến bảy người ở cùng, nam nữ riêng biệt.
Nhưng khi những túp lều đang dần được dựng lên, cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc lều màu vàng chói chang, trong đặc biệt hơn hẳn giữa cả trăm chiếc lều màu xanh hệt nhau.
Tuệ Sam nói nhỏ với anh:
- Sao chiếc lều kia trông lạ vậy anh?
Niên Thường mỉm cười "gian xảo":
- Lều đó là của chúng ta.
Cô ngạc nhiên:
- Sao chứ? Nhưng nam nữ ở riêng mà? Hơn nữa cái lều đó còn khác biệt như vậy?
Anh vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ Tuệ Sam sát vào người anh:
- Chúng ta ngoại lệ. Phải khác biệt thì mới không sợ người khác vào nhầm.
Cô vội đẩy nhẹ anh ra, ở đây đông người như vậy, Niên Thường lại không ngần ngại thể hiện tình cảm khiến cô xém ngượng chín cả mặt.
Anh nói "không sợ người khác vào nhầm", rốt cuộc chỉ đơn thuần như nghĩa đen của câu nói hay còn hàm ý nào sâu xa?
Chẳng những màu sắc của lều khác biệt mà vị trí của chiếc lều cũng nằm khá tách biệt so với những chiếc lều còn lại được đặt khá san sát nhau.
Cô ngồi bên trong, chuẩn bị ngăn ngắn chỗ ngủ, trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc:
- Chuyện này là do anh sắp xếp đúng không?
Niên Thường ngồi xuống cạnh cô, anh nở nụ cười:
- Không qua được mắt em rồi.
Sự thật thì chuyện "lộ liễu" như vậy ai nhìn vào mà chẳng thấy. Cô còn chưa cần dùng đến sự tinh ý đã nhận ra.
Buổi chiều, cô và anh ngồi ở trước lều cùng nhau nhóm lửa nướng cá. Thư ký Lục và vài người nhân viên cũng bước đến ngồi cùng. Họ nói cười rôm rả vì hiếm khi thấy Ngạn chủ tịch lạnh lùng lại vui vẻ, hòa đồng như vậy, có lẽ vì anh ở cạnh Tuệ Sam.
Đang ăn uống vui vẻ, cô chợt nhớ ra có mang theo rất nhiều nước uống nhưng đã để quên ở xe.
Niên Thường giúp cô đi lấy nước, vị trí xe đỗ cách nơi cắm trại cũng không xa.
Đang ngồi nói chuyện cùng các đồng nghiệp, chợt điện thoại của cô reo lên, Tuệ Sam nhìn thấy người gọi đến là Thiên Mạch, cô bắt máy, đầu dây bên kia vội cất lời:
- Anh đang ở khu cắm trại trên đồi An Đông. Lúc chiều anh có nhìn thấy em, em cũng đến đây cắm trại cùng công ty sao?
Cô có hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp:
- Đúng vậy. Không ngờ anh cũng đang ở đây.
Thiên Mạch liền nói:
- Khu vực anh cắm trại rất gần chỗ em. Em đến hồ nước ở giữa đồi gặp anh một lát đi. Anh sẽ chờ em.
Tuệ Sam chưa kịp trả lời thì Thiên Mạch đã cúp máy. Cô phân vân ngẫm. nghĩ, có lẽ phải gặp anh ấy trò chuyện vài câu, sẵn tiện thẳng thắn nói với anh ấy chuyện tình cảm của cô và Niên Thường.
Tuệ Sam nói với thư ký Lục:
D
- Tôi đi đây một lát. Nhờ anh chuyển lời đến Niên Thường lát nữa tôi sẽ trở lại ngay.
Dù không rõ chuyện gì nhưng thư ký Lục cũng nhiệt tình gật đầu:
- Được, cô cứ yên tâm.
Bình luận facebook