Chung Ngải đang ngồi taxi, trên người mặc bộ đồ dài bằng bông Trần Dục mua, áo đầm được cất lại vào túi, đặt ở phía sau.
Cô nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, đỏ đỏ, vàng vàng, cảnh đêm thật mỹ lệ. Cô lên tiếng hỏi: “Ngay bây giờ sao?”
“Ừm!”
Cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng suy đoán đây có lẽ là đến Cục cảnh sát cho lời khai nên không từ chối.
“Được, tôi tự qua đó!”
Trần Dục ngắt máy, chuẩn bị đi về Cục cảnh sát. Anh thật sự muốn hỏi nhà cô ở đâu nhưng anh biết như vậy quá đường đột, lời muốn thốt ra buộc phải nuốt trở lại.
“Đội trưởng Phương, em đã liên lạc với người cho khẩu cung, cô ấy đang về lại Cục cảnh sát. Bên phía Kỳ tử em để tiểu Tôn chăm sóc.”
Anh ngồi vào ghế phụ lái, cảnh viên trẻ tuổi vừa lái xe vừa nói: “Đội phó anh nói xem vụ nổ bom hôm nay ở cao ốc Lục Châu có liên quan đến Dương Chí Vi và vụ án Chu Uẩn Khiết không? Có phải nhằm vào ông ta không?”
“Ừm, hiện tại nghi ngờ như vậy?” Trần Dục trả lời nhát gừng. Tay thỉnh thoảng chạm vào điện thoại, anh muốn gọi cho Chung Ngải nhưng anh cố gắng dằn xuống.
Nếu như cô không … Anh đập tan giả thiết của mình.
Về lại cảnh cục, bận đến mức hỗn loạn. Có người đem bản thiết kế tòa cao ốc Lục Châu đặt lên bàn.
“Đội phó, anh về rồi. Hỏa hoạn vẫn chưa dập tắt hoàn toàn nên không thể tiến hành phân tích hiện trường. Thế nhưng phía cảnh sát có lấy được bản vẽ thiết kế của tòa nhà, căn cứ vào kết cấu ở tầng cao nhất cũng không thể tìm ra nơi cất giấu quả bom.”
Trần Dục quét mắt nhìn bản vẽ, anh nhớ rõ đoạn thông tin Mạnh Kỳ nói với anh qua bộ đàm: Phòng họp – Clear. Nhìn theo kết cấu tòa nhà, bom dĩ nhiên không thể đặt ở nơi dễ thấy, phải được giấu kín. Theo bản vẽ toàn bộ trần nhà phòng họp chỉ có tầng bê tông, không có nơi đặt chất nổ.
Trần Dục ngẫm nghĩ… Xảy ra hai khả năng, một là thời điểm thi công cao ốc đã có người chuẩn bị sẵn sàng cho ‘ngày hôm nay’; hai là trước hội nghị đầu tư đã có người cải trang với tư cách nhóm trang trí để lắp đặt. Nghe nói nhóm thi công trang trí hoàn tất cách hội nghị đầu tư không lâu. Trần Dục lên tiếng: “Đưa người thiết kế tòa nhà cao ốc Lục Châu và người phụ trách thi công về phối hợp điều tra. Liên hệ với Dương Chí Vi, chỉ cần lão ta không hôn mê mau chóng triệu tập về cảnh cục.”
Trần Dục liếc nhìn di động, từ lúc Chung Ngải đồng ý đến Cục cảnh sát đến bây giờ đã qua một tiếng tám phút.
Đêm đã khuya, thành phố Húc An đêm nay có lẽ chưa thể chợp mắt.
Anh mở nước nóng, pha một ly café, một lần hai túi, duy trì tinh lực.
Có người rất hiếu kỳ vì sao cho dù thức đêm nhưng chưa từng thấy đội phó hút thuốc. Trần Dục đều lấy cớ là nhờ bọn họ hút nhiều quá nên đuổi bay cơn buồn ngủ rồi. Sau này, anh cũng từng nghĩ đến nó khi anh phải canh gác suốt đêm; tuy nhiên, không hiểu được nghị lực từ đâu tới đã có thể giúp anh duy trì mà không cần phải hút bất kỳ điếu thuốc nào.
Anh ngồi xuống nhìn ly café nghi ngút khói, cúi đầu nhìn bộ âu phục nâu đã bẩn. Anh ra tủ cá nhân lấy bộ thường phục.
Trần Dục thay quần áo, tiện tắm qua một cái, rửa sạch vết máu trên người. Mùi máu tanh và mùi khói vơi đi ít nhiều, nhẹ người và khoan khoái, cơn buồn ngủ cũng chẳng còn.
Anh lấy khăn mặt lau sơ, rồi về phòng làm việc. Chợt bắt gặp hình ảnh một cô gái cao gầy khoác chiếc áo màu nâu nhạt đang ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Chung Ngải trang điểm nhẹ, sắc mặt vẫn lạnh lung. Cô mặc chiếc vày dài đến mắt cá chân, che đôi chân bị thương, chỉ có đôi giày…
Nhìn đến đây, Trần Dục bật cười. Vết băng bó quá dày nên không thể xỏ chân vào những đôi giày cao gót đẹp đẽ thường ngày, đôi dép bông ấy vào lúc này lại trông cực kỳ đáng yêu.
Thấy Trần Dục đến, Chung Ngải đứng dậy.
Ánh mắt nhìn lên mái tóc còn thấm đẫm nước, nét mặt cô biểu hiện vô vị.
“Đến rồi à!” Anh bắt chuyện.
Chung Ngải nhíu mày nhìn anh, sắc mặt không đổi, đi theo anh ngồi xuống bàn.
Trần Dục mở máy tính, bật máy ghi âm: “Kể lại tình hình tại hiện trường khi bom nổ.”
Chung Ngải nhìn ngón tay thuôn dài của anh đang gõ gõ trên mặt bàn, nhớ lại.
“Lúc đó cô lễ tân đang kiểm tra lại micro. Ông Dương tuyên bố buổi đấu thầu bắt đầu, rồi về lại chỗ ngồi. Người chủ trì phiên đấu thầu là Cát Lương Triết. Từ thời gian đầu việc công bố đấu thầu đăng bảng quảng cáo điện tử đã có rất nhiều công ty coi trọng, khi phương án tuyên truyền vừa mới bắt đầu, ở vị trí chính giữa đột nhiên phát sinh tiếng nổ lớn, tiếng vang ầm ầm. Tiếp theo đó trần nhà như bị đập nát, vụn vữa rơi xuống, đâu đâu cũng toàn là khói…”
Khi cô trả lời, từng câu từng chữ đều rất mạch lạc và logic, thuật lại hoàn chỉnh không sót một chữ, tựa như chỉ là người đứng xem.
Dựa vào hiệu suất của cô, bản khẩu cung nhanh chóng hoàn tất, Trần Dục hình như muốn hỏi thêm cô điều gì đó. Anh tắt máy ghi âm, hỏi: “Lúc ấy có sợ không?”
Chung Ngải nhìn vào mái tóc còn ướt nước của anh, ánh mắt dừng lại ở một giọt nước đọng trên mặt bàn.
Âm điệu trước sau như một: “Không sợ!”
Trần Dục thu lại ngón tay đang gõ lên mặt bàn, đan hai tay vào nhau, khóe mắt vương chút cảm xúc không thể diễn tả: “Không sợ chết?”
“Sợ!” Cô đáp ngắn gọn.
“Sợ chết, vậy mà đối mặt với tình huống khi ấy lại không sợ?” Anh không tin.
“Sợ gì? Bom sẽ nổ tiếp ư? Hay những mảng bê tông sẽ rớt trúng đầu? Gặp tình huống nguy hiểm phải bình tĩnh nghĩ cách làm sao để thoát chết mới có thể sống tiếp, sợ chẳng giúp ích được gì.”
Cảnh viên trẻ tuổi ngồi bên cạnh ghi khẩu cung vô thức ngẩng đầu nhìn. Đội phó ngồi đối diện với một cô gái rất trẻ và đẹp, trang điểm nhẹ. Nghe nói là người vừa trải qua vụ nổ bom ở cao ốc Lục Châu. Bây giờ cô gái ấy ngồi đây, vẻ mặt hờ hững. Nếu không phải cậu ấy trông thấy bàn chân băng bó kia thì cậu ấy chắc chắn không thể nào tin được người này vừa thoát khỏi vụ đánh bom… Cô gái này quá bình tĩnh và tầm nhìn không như người bình thường.
“Được. Hỏi xong rồi. Em có thể đi!” Trần Dục gấp sổ lại, đứng dậy muốn tiễn cô ra ngoài.
“Cảnh sát Trần xin dừng bước!” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm mái tóc ngắn vẫn còn ướt, bước thật chậm.
Trần Dục nhìn ra được cô đau chân, thuận miệng hỏi: “Em đến đây bằng cách nào?”
“Lái xe!”
Anh theo cô ra khỏi khu làm việc, hành lang không có người nào. Mọi người đều bận bịu với vụ án trong tay. Đêm đã khuya, ánh đèn sáng choang của thành thị sớm đã che khuất ánh sáng sao trời.
“Không đau à?” Anh khom người, thì thầm bên tai cô.
Nếu như bình thường, cô chắc chắn sẽ né tránh, nhưng vết thương nhức đến mức từng bước chân của cô như đi trên gai nhọn. Nụ cười yếu ớt: “Không cần cảnh sát Trần bận tâm.”
Trần Dục nhìn từng bước dọ dẫm của Chung Ngải, đột nhiên anh bước nhanh hơn một bước, chắn trước mặt cô, nửa ngồi nửa quỳ, tấm lưng rộng ở ngay trước mắt, giọng mềm mại: “Lên đi, tôi cõng em!”
Mái tóc anh vẫn còn ẩm, dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh, cô khẽ khàng đưa tay muốn chạm lên mái tóc ấy nhưng nhanh trí thu tay về kịp lúc.
“Không cần!”
Cô muốn đi vòng qua người anh.
Trần Dục đột nhiên đứng dậy, đối diện với cô.
Gương mặt anh tuấn chỉ cách cô vài xentimet.
Trần Dục vòng tay qua vai cô, cả người Chung Ngải vùi trong lồng ngực anh.
Anh cầm cổ tay cô, giơ lên, chạm vào mái tóc của mình.
“Anh … làm gì vậy?”
“Khô rồi, sẽ không bị cảm!” Anh nói, ánh mắt không buông tha bất kì biến hóa nhỏ nào trên khuôn mặt Chung Ngải.
Chung Ngải khẽ sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra ý tứ của anh. Cô muốn rụt tay về nhưng bị người đàn ông này giam lại.
“Trần Dục, tôi có việc phải đi!” Câu nói đơn giản nhưng đầy uy hiếp, nếu như anh không buông tay phản ứng sau đó của cô chắc chắn anh không tưởng tượng được.
Không giữ được người, cũng chẳng thể giữ được tâm.
Trần Dục khoát khoát tay: “Vậy --- Không tiễn!”
Anh cố tình kéo dài âm điệu, cũng không quay đầu nhìn, đi về phía phòng làm việc.
Đêm đông rất lạnh, Chung Ngải kéo kéo vạt áo khoác, ngồi trở lại trong xe. Điều hòa được mở hết cỡ, cô kiểm tra email và tin nhắn điện thoại.
Không có email mới.
Triệu Tây Ngữ gọi cho cô ba cuộc, có thể muốn báo cáo tình hình đồng nghiệp phía bên kia cho cô.
Tin nhắn từ một dãy số lạ.
--- Có thể nói chuyện với chị không? __ Sở Sở.
Chung Ngải nheo mắt, suy nghĩ xem phải trả lời cô ta như thế nào. Đột nhiên chuông điện thoại reo, tiếng chuông khuấy động màn đêm yên tĩnh.
Chung Ngải nhìn, là số điện thoại vừa gửi tin nhắn đến.
Cô bấm nhận điện.
“Là chị Chung Ngải phải không?” Từ đầu ống nghe truyền đến hơi thở gấp gáp, là giọng nói của Sở Sở. Cô đáp: “Ừm, là tôi.”
“Tôi không cần tiền, nhưng chị có thể bảo đảm an toàn cho tôi không? Tôi đồng ý kể hết mọi chuyện của Chu Uẩn Khiết cho chị!”
Tốc độ nói của cô ta rất nhanh, thanh âm đứt quãng, dường như vừa chạy vừa nói, không dám dừng lại. Chung Ngải vặn nhỏ điều hòa, đáy mắt lạnh lùng.
“Coi như thương vụ của chúng ta đã bàn bạc xong.”
Lần trước, Sở Sở nhất quyết từ chối cô. Chung Ngải cảm thấy cô ta là người không thông minh. Ngày hôm nay, cô ta gọi cho cô… coi như cô ta cũng không ngốc.
Hô hấp đầu dây bên kia bỗng chốc ổn định lại, ngay sau đó là tiếng đóng xầm cửa.
Sở Sở giận bản thân tại sao hôm nay mình lại đi giày cao gót. Từ siêu thị bước ra cô ta luôn có cảm giác có người theo dõi, nhưng khi quay đầu chỉ trông thấy những chiếc xe lao vun vút trên đường, còn vệ đường chỉ toàn là chó hoang.
Cô ta không dám dừng lại ở đường lớn, sau khi phổ biến loại ứng dụng đặt xe qua điện thoại, taxi hầu như rất ít xuất hiện trên đường. Cô ta cứ bước ba bước, lại quay đầu nhìn đằng sau. Trời tối đen, cô nhớ trên tivi trong siêu thị vừa đưa tin cao ốc Lục Châu của thành phố Húc An phát sinh hỏa hoạn nghiêm trọng, nguyên nhân gây ra hỏa hoạn vẫn chưa rõ nhưng đúng lúc này ắt hẳn là nhằm vào Dương Chí Vi.
Sở Sở nhớ đến đêm hôm Chu Uẩn Khiết được Dương Chí Vi để ý đó. Chu Uẩn Khiết mặc chiếc váy ngắn, nóng bỏng. Áo ngực màu đen, áo khoác da cùng màu, nở nụ cười quyến rũ mê người.
Hình ảnh ấy khiến cô ta gặp ác mộng mấy đêm liền.
Cô ta vừa rảo bước vừa gọi điện thoại cho Chung Ngải. Người phụ nữ này rất lạnh lùng, nhìn ra là người khá thủ đoạn.
Sở Sở hiểu nếu người phụ nữ ấy biết được cách liên lạc khác Chu Uẩn Khiết thì e rằng Dương Chí Vi và cảnh sát sớm muộn cũng điều tra ra.
Những chuyện ấy, cô ta không muốn biết, nhưng không hiểu sao Chu Uẩn Khiết một mực muốn kể cho cô ta nghe.
Bình luận facebook