Sở Sở đi trên đôi giày cao gót, rảo bước đi nhanh trên đường, chiếc tay cầm chặt di động lạnh run đến trắng bệch. Đầu dây bên kia lại chỉ có tiếng hít thở bằng phẳng, nhẹ nhàng nhưng có thể khiến cho tim cô ta như bị treo trên, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị cắt đứt dây thừng khiến cô ta tan xương nát thịt.
“Chung tổng, chỉ cần chị có thể bảo đảm tôi…”
Lời Sở Sở còn chưa dứt, sóng điện từ đã truyền đến thanh âm lạnh lùng và bình tĩnh của Chung Ngải.
“Cô Sở! Nếu cô bị theo dõi, tôi làm sao dám đụng vào cô.” Chung Ngải nói từng chữ, không nhanh không chậm, tựa như lưỡi dao sắt bén đâm thủng trái tim đối phương, “Bảo đảm nếu cô nói kiểu như vậy, tôi chắc chắn sẽ không nhận. Còn nữa, cô hoàn toàn có thể báo cảnh sát.”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch, nhổ bãi nước bọt lên nền đất, giọng oán hận: “Chung tổng, chị và tôi đã từng bàn qua việc này. Nếu như tôi khai với cảnh sát chỉ sợ làm chị tức giận; nếu như tôi chết rồi, nước bẩn… tôi nhất định hắt lên người chị.”
Chung Ngải dựa vào thành ghế, điều hòa đã mở nhỏ, gió ấm từ từ thổi đến, ánh mắt của cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, phóng tầm mắt về phía Cục cảnh sát, lạnh nhạt: “Cô uy hiếp tôi chẳng có tác dụng gì, cô cho rằng khi nhận cú điện thoại này tôi không ghi âm sao?”
Sở Sở ngừng một chút, trong ống nghe của Chung Ngải truyền đến tiếng cô ta khóa cửa. Sau khi đóng chặt cửa, Sở Sở ném túi mì ăn liền xuống đất, dán người vào cánh cửa sắt, qua lỗ mắt mèo nhìn kỹ bên ngoài… Hành lang không có người.
Cô ta nhanh tay kéo tất cả rèm cửa, trong phòng tối đen như mực. Sở Sở mở chiếc đèn ngủ, ánh đèn hiu hắt, không gian không hề ấm áp chút nào. Cô ta ôm lấy bả vai ngồi ở chính giữa giường, sợ rằng chỉ cần dựa vào tường sẽ có con dao găm xuyên thủng cơ thể cô ta. Sở Sở thấp giọng: “Cô có biết mối quan hệ giữa Dương Chí Vi và Chu Uẩn Khiết?”
Chung Ngải không trả lời mà hỏi lại: “Quan hệ gì?”
Sở Sở ôm lấy bờ vai lạnh lẽo của mình: “Dương Chí Vi là kim chủ* của Chu Uẩn Khiết. Từ bé cả hai chúng tôi đã ở quán bar sống và ca hát, sau đó cô ấy theo Dương Chí Vi, nên không ở cùng tôi. Nửa năm trước, cô ấy đột nhiên quay về tìm tôi nói tôi chính là người bạn thân nhất của cô ấy.” Nói đến đây cô ta cảm giác không ổn… “Chung tổng, tôi rất sợ không dám đi báo cảnh sát. Thứ nhất là không có chứng cứ bọn họ theo dõi tôi, thứ hai cảnh sát không thể nào bảo vệ tôi 24/24. Cùng lắm họ chỉ bảo vệ tôi được mấy ngày, qua mấy ngày đó thì thế nào? Cho nên tôi muốn nhờ sự giúp đỡ của cô, tôi cảm thấy cô có lý do gì đó muốn điều tra vụ án Chu Uẩn Khiết.”
Chung Ngải nghe cô ta nói xong liền hỏi tiếp: “Bọn họ? Ý cô ám chỉ nhóm người của Dương Chí Vi.”
“Ừm, làm gì còn người nào khác.”
Chung Ngải suy nghĩ một chút, nói với cô ta: “Cô hoàn toàn có thể khai với cảnh sát tất cả mọi chuyện về Chu Uẩn Khiết!”
Sở Sở lắc đầu: “Báo cảnh sát sẽ đánh rắn động cỏ, bọn chúng sẽ lấy bằng chứng trong tay tôi.”
Chứng cứ…
Chung ngả ghi nhớ từ này trong đầu.
Cô đang nghe Sở Sở nói chuyện, tầm mắt chợt trông thấy một bóng dáng cao lớn từ Cục cảnh sát bước ra, anh mặc chiếc áo khoác nhung màu xanh xám, bên trong diện chiếc áo len cao cổ màu đen, đôi chân thuôn dài, thẳng tắp. Vừa đi vừa nghe điện thoại, đến vị trí chiếc Audi đang đậu, anh chợt ngừng bước chân.
Trần Dục nheo mắt, kính xe được đóng kín không thể thấy rõ bên trong, nhưng anh nhận ra đây là xe của Chung Ngải. Anh cúp máy, màn hình di động biểu thị 2 giờ sáng.
Tuyết trên đất được rải muối nên đã tan (1), thanh chắn bên đường vẫn còn đọng đầy tuyết, đèn đường chiếu ánh sáng thăm thẳm.
(1)Rải muối sẽ giúp tuyết tan và ngăn không cho đóng băng trở lại, chống trơn trượt khi di chuyển . Vì nước đóng băng ở O độ, trong khi đó muối hòa tan trong nước giữ thể lỏng đến -5 hoặc -10 độ.
Chung Ngải nói câu cuối cùng với Sở Sở: “Nhắn cho tôi địa chỉ của cô.”
Có một bàn tay gõ gõ lên cửa kính xe.
Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống.
“Em… Còn chưa về ư?” Trần Dục liếc nhìn bên trong xe, còn Chung Ngải nhìn anh.
“Hừm, thì bây giờ đi!” Cô muốn đóng cửa sổ lại, đột nhiên tay Trần Dục chặn lại, Chung Ngải phản ứng cực nhanh, ấn nút tạm dừng, nhìn anh: “Cảnh sát Trần, lại có việc?”
“Em có thể đừng một câu cảnh sát Trần, hai câu cảnh sát Trần được không? Ở Cục cảnh sát rất nhiều người mang họ Trần, gọi tôi Trần Dục.”
Cô liếc anh: “Trần Dục, có việc gì sao?”
“Em đi đâu?” Cánh tay của anh đặt lên cửa sổ xe, cả người tựa hẳn vào xe, đường nét anh tuấn mang theo một hương thơm nhẹ nhàng.
Cô không trả lời anh, hỏi lại: “Anh đi đâu?”
Bốn bề yên tĩnh, phảng phất ngay cả gió cũng đã đi ngủ.
“Tôi về nhà, vậy em đưa tôi về đi!” Nói xong, anh gõ gõ cửa xe, ra hiệu Chung Ngải mở cửa.
Cô không nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Dục đưa tay giơ màn hình di động về phía cô: “Hai giờ, em bảo tôi gọi xe thế nào?”
Chung Ngải mở khóa, Trần Dục thuận thế mở cửa ngồi vào trong.
Nhiệt độ khá ấm, anh dựa người vào thành ghế, cởi áo khoác rồi đặt lên đầu gối. Chân anh quá dài, phải điều chỉnh chỗ ngồi một lát, rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thôi, tôi chỉ đường cho em!”
“Tôi dùng GPS, anh chỉ cần báo cho tôi địa chỉ là được.” Cô đưa điện thoại cho Trần Dục, ra hiệu anh tự gõ địa chỉ vào.
Tay nhận lấy, khóa màn mình, rồi nói: “Ra đường Húc Thăng, quẹo trái.”
Chung Ngải liếc anh một cái, đạp chân ga.
Trần Dục thỉnh thoảng chỉ đường. Đêm khuya, không nhiều xe, Chung Ngải lái rất nhanh. Anh nhìn đồng hồ công-tô-mét, chà chà hai tiếng: “Chung Ngải, siêu tốc!”
Cô ừ một tiếng, tốc độ vẫn không giảm, xe nhanh chóng lái đến tiểu khu của Trần Dục. Tiểu khu này là một trong những khu cao cấp của thành phố Húc An, nghe nói khá nhiều ngôi sao nổi tiếng đều ở khu này. Bảo vệ cổng thấy bảng số xe chưa đăng ký, liền ngăn họ lại.
Trần Dục đẩy cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay: “Đại Lưu, là cháu!”
Bác bảo vệ tên Đại Lưu nhận ra Trần Dục, tên nhóc này đi sớm về trễ, nghe nói là cảnh sát, loại được phép mang theo súng… Ông ta lập tức mở cửa, bắt chuyện: "Trễ như vậy mới về sao, mau về nhà nghỉ ngơi thôi.” Mắt ông ta liếc cô gái ngồi ở ghế lái, gương mặt cô lạnh tanh, nhưng rất đẹp. Đại Lưu ngẫm nghĩ… Phải chăng là bạn gái của cảnh sát Trần? Đêm tối lại tới nhà? Ông ta cười hì hì, suy diễn lung tung, hai người này trông thật xứng đôi.
Trần Dục đóng lại cửa kính, chỉ Chung Ngải đậu xe dưới tầng hầm. Cô dừng lại ở lối vào, mắt nhìn thẳng anh, ánh trăng cũng không sáng bằng đôi mắt cô. Đôi mắt của Trần Dục dạt dào tình cảm, mắt đối mắt với cô.
“Anh xuống xe đi. Tôi không lái xuống hầm đâu. Chỉ còn vài bước, tự anh về đi thôi.” Cô cầm bánh lái, tay phải ấn ấn huyệt sơn căn (2), lộ ra vẻ mệt mỏi.
(2) Huyệt sơn căn là phần cao nhất của mũi, nằm giữa hai mắt và dưới ấn đường.
“Em đưa tôi về há chẳng thể mời em lên nhà ngồi một chút ư?” Anh nói rất tự nhiên, như đang bàn luận chuyện thời tiết.
“Trần Dục, đã hai giờ rưỡi!” Cô chỉ lên đồng hồ xe hơi – 2
5 sáng.
Tay anh chống cằm, đáy mắt tràn ý cười: “Nhà tôi có phòng ngủ cho khách!”
Chung Ngải phát hỏa: “Mau xuống xe!”
Hình như đã dự liệu được phản ứng này của cô, ánh sáng trong xe lờ mờ, dỗ người nên giọng anh mang theo mấy phần nhẹ nhàng.
“Muốn xem vết thương của em. Ngày hôm nay hiện trường quá căng thẳng, bây giờ vẫn còn lo lắng!” Anh cởi dây an toàn, trên gương mặt tuấn tú còn hai vết thương đỏ au, khá chói mắt, “Chân em còn đau không?”
Màn đêm dày đặc, bao bọc tình cảm sâu sắc.
Một câu nói đơn giản chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô, cô thả lỏng chân thắng, lái chiếc Audi xuống hầm. Cô không nhìn anh, chỉ trả lời ngắn gọn: “Không đau!”
Xe đậu xong, Trần Dục cầm áo khoác đi vòng sang phía ghế lái, mở cửa xe cho Chung Ngải.
Chân cô vẫn đi đôi dép bông anh mua, ở dưới thời tiết lạnh giá này lại vô cùng ấm áp. Nhưng chiếc áo khoác nâu cô đang khoác kia khá mỏng, chiếc váy dài màu đen càng lộ ra dáng người mảnh mai của cô. Anh muốn lấy áo khoác phủ lên người cô, nhưng bị Chung Ngải đẩy ra, mặt lạnh như tiền: “Tôi không lạnh!”
Trần Dục cười cười không nói, khoác lại áo lên người mình, bước chân rất chậm tựa như muốn bằng với tốc độ của cô. Thang máy đến trước cửa nhà Trần Dục. Chung Ngải đưa mắt nhìn hướng khác, không muốn nhìn mật mã mở cửa nhà anh.
Trần Dục đẩy cửa vào, trong phòng một luồng khí nóng thổi ra. Căn hộ lớn trang trí khá đơn giản. Huyền quan chỉ đặt đôi dép nam. Chung Ngải nhìn lướt qua kệ để giày, tất cả đều một màu đen từ giày tây, ủng, giày quân đội, giày thể thao…
Căn hộ khá sạch sẽ, gọn gàng, không giống cuộc sống của một người đàn ông độc thân.
Cô không thấy đôi dép nào mình có thể đi được. Hơn nữa chân cô quấn lớp gạc dày, khả năng bên trong đang thấm đầy máu, không muốn làm bẩn sàn nhà của anh, Chung Ngải đứng ở cửa không biết nên tiến hay lùi…
Trần Dục cởi áo khoác, vốn tính sẽ để đôi dép nam ấy cho cô mang, nhưng vẫn thấy Chung Ngải đứng yên ở đó, hơi cúi đầu, mái tóc mềm mại khẽ rũ xuống. Trần Dục đột nhiên lấy đôi dép duy nhất ấy mang vào.
Cô nhíu mày nhìn anh.
Rồi đột nhiên một cánh tay đàn ông đầy mạnh mẽ trói eo cô lại, khom người, cả người bị anh bế bổng lên.
Bất thình lình ngã người, khiến Chung Ngải bật thốt lên mắng: “Rốt cục là anh thôi ngay chưa!”
Gặp ba lần nhưng đây là lần thứ hai anh ôm cô!
“Nhà tôi không có dư dép, thật ngại quá!” Vừa nhã nhặn vừa lưu manh, Trần Dục bước những bước vững vàng ôm Chung Ngải về lại sofa.
Cô che trước ngực anh, mái tóc anh vẫn còn mùi hương dễ ngửi. Chiếc áo len cao cổ vẫn không ngăn được thân thể nóng bỏng cùng bắp thịt rắn rỏi. Tất cả những cảm giác an toàn thuộc về phái mạnh bao bọc cô tứ phía.
Chiếc sofa dài màu xám tô đậm cảm xúc, từng chi tiết nhỏ trang trí đều thể hiện tác phong gọn gàng của chủ nhân. Áo khoác cô còn chưa kịp cởi, cả người liền bị đẩy ngã ra ghế sofa y hệt như khi ở bệnh viện, nhưng lần này động tác anh nhẹ nhàng hơn.
Chung Ngải định ngồi dậy, cơ thể nóng bỏng vừa ôm lấy cô ấy lập tức cúi sát xuống.
Chưa mở đèn, chỉ có ánh sáng vàng nhàn nhạt từ huyền quan chiếu tới, bên trong phòng khách, một nam một nữ, bầu không khí ám muội.
Chung ngả hơi cáu, cô không nên nhẹ dạ tin chuyện hoang đường của anh!
Cánh tay Trần Dục chống lên sofa, ánh mắt mang theo tia ngột ngạt, ngũ quan vẫn tuấn tú như thế. Chung Ngải nghiêng đầu, lòng bàn tay đẩy lồng ngực anh, muốn đứng lên.
Trần Dục vẫn chống trên người cô, không nhúc nhích.
Giọng trầm thấp và mạnh mẽ: “Chín năm, em không nhớ tôi ư?”
Bình luận facebook