Trần Dục một thân áo jacket đen bằng da, bên trong mặc chiếc áo len dệt kim, mang theo hơi lạnh của tiết trời ngày đông, anh chống tay lên khung cửa, hơi kinh ngạc khi trông thấy người mở cửa là Sở Sở, đáy mắt rất nhanh khôi phục sự lạnh lẽo, khẽ gật đầu chào cô ta.
Sở Sở rõ ràng cảm nhận được khi cô ta mở cửa ánh mắt người đàn ông đối diện lấp lánh như sao trời, nhưng lập tức biến mất sự ấm áp ấy. Cô ta nghiêng người sang một bên để Trần Dục đi vào, biết Chung Ngải vẫn ở trong phòng ngủ chính chưa ra, Sở Sở hỏi: “Trễ như vậy cảnh sát Trần đến đây có việc gì không ạ?”
Cả ngày, cảnh sát Trầm đều đi theo cô. Tối, cửa đã khóa kín, Chung Ngải cũng đã về, cô ta cảm thấy rất an toàn, có khi nào Trần Dục đến đây vì vụ án của Chu Uẩn Khiết có tiến triển mới?
“Tôi tìm Chung Ngải!” Trần Dục trả lời ngắn gọn. Phía huyền quan không có dép nam, anh cởi giày, trong tay anh cầm một túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi. Sở Sở đứng phía sau lưng anh đóng cửa, thầm suy nghĩ không hiểu sao đêm hôm lại đến tìm Chung Ngải, chợt nghe giọng nam vang lên: “Cô Sở, có lẽ cô không biết!”
Cô ta quay đầu nhìn anh ngơ ngác: “Sao?”
Trần Dục ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt thành hình chữ ngũ, dáng vẻ nhàn nhã. Phòng khách Chung Ngải trang trí đơn giản, tất cả đều toát lên nét lạnh lẽo, chiếc sofa trắng thật lớn hầu như chiếm trọn không gian. Anh cất túi sang một bên, nửa nằm nửa ngồi lên chiếc sofa đơn, khép mi, những mệt nhọc của cả ngày nay vơi đi hơn nửa.
“Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Bảy từ đơn giản này không thừa một chữ nhưng như sấm chớp nổ bên tai Sở Sở. Cô ta nhìn người đàn ông trước mắt tựa như không tin nổi, nhếch miệng nở nụ cười gượng gạo.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Trần Dục nghiêng người, đầu ngả vào tay vị sofa mái tóc gối lên thành ghế tạo thành hai màu đen trắng rõ rệt, anh bật cười: “Cô không tin?”
Sở Sở quan sát nét mặt của anh, không biết nên đáp thế nào. Bỗng nhiên cô ta nhớ đến câu nói của mình và Chung Ngải trước đây… Có khi nào Chung Ngải và cảnh sát là chung một nhóm? Cô ta khẽ lắc đầu, tựa như không thể tin suy đoán này của mình lại nghe Trần Dục nói tiếp, giọng mang theo vài phần bất lực: “Cô ấy cũng không thừa nhận!”
Sở Sở càng mù mờ hơn, cô ta không nói nữa, chỉ gật đầu rồi về lại phòng ngủ dành cho khách, để lại gian phòng khách rộng lớn này cho một mình Trần Dục.
Tăng ca từ khi có đánh bom ở cao ốc Lục Châu cho đến hiện tại anh chưa ngủ một giấc nào. Bây giờ ngả người trên chiếc sofa mềm mại, mọi mệt mỏi đột nhiên kéo tới, trong phòng rất yên tĩnh. Anh biết Chung Ngải chắc chắn ở phòng ngủ chính. Nếu như cả đêm nay cô không ra ngoài thì sao? Nghĩ đến đây, Trần Dục đứng dậy, giũ thẳng chiếc áo jacket, cả người bỗng chốc trở nên hưng phấn. Anh nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ chính, gõ cửa ba lần.
Không có trả lời.
Đưa tay vặn nắm đấm cửa. Cạch một tiếng --- Cửa không khóa.
Trần Dục đứng ở cửa vài giây, rồi đôi chân như bị tảo biển cuốn lấy, trơn trượt. Anh dừng một chút, quyết định đẩy cửa vào trong, một mùi hương thoảng thoảng kéo tới.
Phòng ngủ Chung Ngải khá đơn giản, chiếc giường king size, drap giường màu tím của hoa lavender như trôi nổi trong chiếc giường màu trắng.
Trên chiếc tủ đầu giường màu trắng là chiếc đèn bàn có chụp đèn màu xanh da trời, thân mạ vàng, tỏa ra ánh sáng ấm áp, không hề chói mắt, bên cạnh đốt một cây nến hương.
Chú ý đến những thứ này, Trần Dục đột nhiên mỉm cười, anh cảm thấy bản thân có hơi… Lưu manh.
Tiếng nước ào ào đột nhiên ngừng hẳn, tiếp theo truyền đến những tiếng lạch cạch, tim Trần Dục như bị ai gãi ngứa. Ngay sau đó là tiếng máy sáy tóc, thanh âm nay như mang theo hơi nóng, Trần Dục đột nhiên cảm giác bức bối khó tả. Chiếc cửa sổ sát sàn có rèm cửa màu trắng nhũ che đi cảnh đêm ở bên ngoài. Trần Dục cởi jacket, lộ ra chiếc áo len màu đen, anh đứng đó, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.
Tiếng máy sấy im bặt, sau đó --- Chung Ngải quấn khăn tắm từ phòng tắm bước ra.
Lúc này cô để chân trần, ngón chân trắng mịn tô sơn đỏ tươi, xinh đẹp động lòng người. Đôi chân nhỏ nhắn cùng bả vai đọng những giọt nước li ti, trông thấy người đứng ở phía cửa sổ sát sàn, cô khẽ sửng sốt. Gương mặt hồng lên vì không khí nóng trong nháy mắt biến thành lạnh tanh.
Biết hành vi của mình không quân tử, Trần Dục chú ý đến từng biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
Thế nhưng, hiện tại cơ thể anh bỗng chốc trở nên khô nóng. Anh khoác chiếc jacket qua tay trái, bước chân khoan thai đi về phía Chung Ngải.
Phòng ngủ lớn như vậy nhưng hiện tại lại rất nhỏ hẹp.
Chỉ cần vài bước, anh đã có thể gặp được cô.
Chung Ngải toàn thân từ trên xuống dưới chỉ vây chiếc khăn tắm. Cô nhìn Trần Dục, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
“Làm sao anh vào được?”
Anh cười cười: “Sở Sở mở cửa.”
Chung Ngải mắng: “Ngu xuẩn!”
Sống một mình, cô đã quen không khóa cửa phòng ngủ. Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, cô không nhìn sang hướng khác.
“Anh tới làm gì?” Ý của cô đã quá rõ ràng - Nơi này không hoan nghênh anh.
Trần Dục bỗng nhiên hất tay, vứt chiếc áo jacket đen trên thảm, động tác nhanh gọn, nhếch miệng cười.
“Tôi tới qua đêm!”
Chung Ngải siết góc khăn tắm, đáy mắt lạnh lùng: “Cút!”
Trần Dục nở nụ cười thật tươi, đôi chân dài bước lên một bước tiến sát đến bên cạnh cô, cánh tay dài rộng vơ bờ vai vẫn còn đọng nước của Chung Ngải vào ngực. Dưới lớp áo thun là cơ thể cực nóng của anh, ôm lấy cánh tay và phần vai bị lộ ra ngoài kia.
Chung Ngải lập tức phát hỏa. Thực sự là cho anh thể diện mà không cần, hơn nửa đêm xông vào nhà cô không nói, giờ ở trong phòng ngủ của cô, rõ ràng là hành vi của một tên “Dê xồm”.
Hai chữ ấy cô mắng ra khỏi miệng không kiêng nể.
“Em có thể mắng!” Anh đã chờ chín năm, mắng hai chữ đó thì có làm sao.
Trông thấy người mà mình ngày đêm trông ngóng, nếu không nảy ý đố xấu xa thì chắc chắn bị điên.
Câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến cho cơ thể cao gầy trong lồng ngực anh hít thở dồn dập.
“Anh còn vô liêm sỉ đến mức nào nữa?” Nói xong Chung Ngải đưa mạnh chân phải lên, đầu gối muốn thoi lên chỗ hiểm của Trần Dục. Thế nhưng, ngay lập tức cẳng chân mịn màng của cô bị anh tóm lấy, thuận thế anh kéo nhẹ một cái, chân cô gác ngay bên hông anh. Vì chỉ khoác khăn tắm nên chẳng mấy chốc khăn bị vén lên đến tận đùi.
Tim Trần Dục đập loạn, xúc cảm chân thật trên tay anh khiến cho máu huyết như dồn hết lên đỉnh đầu.
Dưới thân Chung Ngải mát lạnh, lồng ngực phập phồng vì tức. Cô bị ép sát vào người anh, mùi hương của riêng phái mạnh mê hoặc cô.
Anh bỗng nhiên kề sát vào tai cô thổi nhẹ một hơi, thanh âm thêm phần gấp gáp: “Dê xồm ư? Em có muốn “dê” thêm chút nữa không?” Dứt lời, tay trái Trần Dục vững vàng đỡ lấy Chung Ngải, tay phải vẫn ôm bắp đùi kia của cô men theo đường cong dò tìm xuống phía dưới.
Động tác này của anh khiến Chung Ngải rùng mình, vì vừa tắm xong, cô chỉ quấn khăn tắm ra ngoài mới mặc nội y… có nghĩa hiện tại cô không mặc bất kỳ thứ gì trên người ….
“Trần Dục! Anh đừng quá đáng!” Ngữ điệu uy hiếp nhưng câu nói này vẫn không ngăn được động tác của anh.
Trần Dục tựa như đã có mưu đồ từ lâu, rõ ràng bên ngoài là bộ dạng phong độ, nhưng lòng bàn tay anh dường như dần dần mất đi lý trí.
Cơ thể Chung Ngải khẽ run rẩy, vì những cọ sát của anh mà không còn chút khí lực. Cô cắn chặt môi. Lý trí khôi phục, cô đột nhiên dùng hai tay nắm lấy cổ anh, muốn đập đầu mình vào người anh. Trần Dục có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng, bàn tay đang cầm mắt cá chân tăng thêm sức. Chung Ngải bị đau, cả người nghiêng tới, nhưng Trần Dục nhẹ nhàng né được.
Anh cười cười: “Khi còn học ở trường cảnh sát, phần thể năng của tôi đạt thành tích xuất sắc.”
Nói xong, anh điều khiển đưa cô nằm lên giường.
Dùng tay kéo một góc áo thun, cởi ra. Thân hình rắn chắc của anh hiện rõ mồn một trước mặt Chung Ngải. Chung Ngải liếc anh một cái sắc lẹm: “Trần Dục, nếu như anh dám, tôi sẽ cho anh sau này sống không bằng chết.”
Anh nghiêng người chặn cơ thể cô, ngón tay thô ráp di chuyển trên làn da mịn màng nảy sinh những phản ứng kỳ diệu. Anh dán vào chóp mũi cô: “Rõ ràng là rất ướt, là vì chưa lau khô, hay vì tôi?”
Trong giây phút này Chung Ngải không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn bóp chết anh.
Bắp thịt nóng rẫy của anh dán chặt vào người cô, anh ôm chặt lấy Chung Ngải vẫn còn quấn khăn tắm, hơi thở dồn dập ngay trên đỉnh đầu cô. Mái tóc dài rối tung ở trên giường, tạo ra những hoa văn sắc nét.
Ngay khi Chung Ngải muốn đá chân lên, giọng nam vang lên, ngữ điệu không còn ngả ngớn như trước mà thâm trầm.
“Cho tôi ôm một lát, chỉ có thể ngủ được hai tiếng.”
Bình luận facebook