Thấy Trần Dục cầm tập tư liệu im lặng cả phút đồng hồ, Đới Chính Sinh mở miệng dò hỏi anh: “Đội phó, anh có phát hiện gì sao?”
Trần Dục cầm góc giấy trắng, chân dung của người này càng lúc càng hiện rõ trong đầu anh. Anh đưa tài liệu qua cho Quan Vũ: “Nhìn xem hắn trông như thế nào?”
Quan Vũ nhíu mày… Trông như thế nào là sao? Hai ba tờ giấy trắng mực đen, chẳng nhìn thấy bất kỳ một chân dung nào, anh ta đột nhiên ngẩn ra: “Anh nghĩ ra được gì rồi?!!”
Trần Dục thu lại đôi chân dài, cầm ly mì ra ngoài: “Xem đội trưởng Phương ở đâu, họp thôi!”
Trong phòng họp Phương Hãn nhìn Trần Dục đứng trước tấm bảng trắng, đáy mắt trong vắt. Các anh em trong đội hình sự ngồi phía dưới chờ anh lên tiếng. Trần Dục cầm bút lông, mở nắp, vừa nói vừa viết.
“Người quan hệ bí mật với Chu Uẩn Khiết khả năng ở trấn nhỏ Tây Lĩnh.”
Anh vừa nói ra, cả phòng im phăng phắc, có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở.
Trần Dục tiếp tục: “Những tin nhắn trong số điện thoại Chu Uẩn Khiết đã in ra, mọi người có thể truyền tay nhau đọc qua.” Anh cầm một tờ giấy, chậm rãi: “Mọi người có thể trông thấy tất cả các đoạn tin đều là do Chu Uẩn Khiết gửi, mang theo cảm xúc của một người con gái, từng câu từng chữ đều truyền đạt tình cảm của cô ta. Chu Uẩn Khiết được Dương Chí Vi bao nuôi. Theo khẩu cung của Sở Sở, hai năm trước Chu Uẩn Khiết rất được Dương Chí Vi coi trọng. Dựa vào sắc đẹp của mình, một cô gái đang trong độ tuổi hai mươi, Chu Uẩn Khiết, đã có những ngày tháng vô ưu vô lo. Chưa kịp hưởng thụ hoặc trải qua tư vị tình yêu, cô ta đã sống với người đàn ông hơn cô ta tận ba mươi tuổi. Người Chu Uẩn Khiết bí mật liên lạc chính là người Chu Uẩn Khiết yêu. Có rất nhiều tin do cô ta gửi đi, hỏi thời tiết, hỏi tâm trạng, mỗi câu nói đều lộ ra sự quan tâm, tuy nhiên đối phương chưa từng trả lời cô ta. Tôi nghĩ người kia nhất định cố ý lựa chọn không dùng tin nhắn nói chuyện.”
Trần Dục nói đến đây, bắt đầu ký họa vài điểm trên bảng.
“Người đàn ông này hoàn toàn không giống với Dương Chí Vi. Và những điểm khác biệt này đã hấp dẫn Chu Uẩn Khiết. Hắn phải còn trẻ, thông minh, thận trọng, tầm từ 20 – 25 tuổi, vóc người cao, có thể hơi gầy.”
Quan Vũ không hiểu, hỏi lại: “Tại sao là thanh niên, nhưng anh lại cho rằng hắn hơi gầy?”
Trần Dục lạnh nhạt đáp: “Người này ắt hẳn có rất nhiều điểm ngược với Dương Chí Vi. Dương Chí Vi năm nay gần 60, nhưng do tập luyện thể thao nên thân hình khá cân đối, rắn chắc. Còn người này khả năng cuộc sống rất túng quẫn. Chu Uẩn Khiết hỏi thăm tình hình sinh hoạt của hắn nhưng chưa bao giờ hỏi hắn đi làm thế nào, tan ca ra sao. Đối với việc hắn không trả lời cũng không hề oán giận, bởi vì cô ta biết phần lớn hắn bận kiếm tiền --- không có thời gian.”
Phương Hãn gật gù, ra hiệu Trần Dục tiếp tục.
“Tuy nhiên hắn thu hút Chu Uẩn Khiết không chỉ vì những thứ đó, hẳn là mặt tâm linh hay điểm nào đó sản sinh cộng hưởng với Chu Uẩn Khiết. Loại cộng hưởng này có thể xuất phát từ khi cô ta còn nhỏ, hoặc từ khi theo Dương Chí Vi mới nảy sinh cảm xúc ấy.”
Ngón tay cầm cây bút, đáy mắt Trần Dục như phủ lớp sương mù: “Người đàn ông này dáng dấp khá được, khả năng cũng có cuộc sống như Chu Uẩn Khiết.”
“Vì vậy, ý cậu là…” Phương Hãn chưa nói hết, liền nghe Trần Dục tiếp lời: “Khả năng hắn cũng được bao nuôi y như vậy.”
Hai con chim hoàng yến treo trong lồng, muốn cùng nhau bay ra ngoài ngắm nhìn bầu trời cao rộng.
*
Sở Sở ngồi trước bàn ăn nhìn Chung Ngải bình tĩnh ăn bữa sáng, trên tay cô ta cầm một miếng bánh mì sandwich, thỉnh thoảng len lén nhìn qua Chung Ngải. Tối hôm qua cô ta ở trong phòng nghe được tiếng mở cửa phòng ngủ chính, rồi tiếng mở đóng cửa ra vào.
Chung Ngải thả bánh sandwich xuống, ánh mắt lạnh nhạt: “Nói đi, cô có chuyện gì muốn hỏi.”
Lúc này trông Chung Ngải rất nghiêm túc, mang theo vài phần khí thế bức người. Sở Sở mím chặt môi, cũng bỏ miếng bánh mì trong tay xuống, hai bàn tay đan vào nhau, không ngừng vò nắn, lưng đổ mồ hôi.
“Chung tổng, chị… Rốt cục chị và cảnh sát Trần có quan hệ thế nào?” Cô ta dồn hết sức lực mới nói ra được câu này, tầm mắt không dám nhìn Chung Ngải, nhưng lại không muốn bỏ qua những biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt cô.
Chung Ngải nhấp ngụm nước: “Như cô đã nhìn thấy!”
Sở Sở không hiểu: “Cảnh sát Trần nói chị là --- Bạn gái của anh ấy….” Lắp bắp tiếp lời, “Nhưng anh ấy còn nói chắc chắn chị sẽ không thừa nhận.”
Chung Ngải hừ một tiếng, trong bụng thầm mắng anh ‘Không biết xấu hổ!’.
Cô nhìn Sở Sở lạnh lùng: “Cô trông giống không?”
Dáng vẻ và cách nói chuyện của Chung Ngải quá lạnh lùng, như bạch cốt bị ngâm trong giếng sâu khiến Sở Sở rét run. Cô ta không dám nói tiếp, đôi mắt thỉnh thoảng liếc Chung Ngải. Khi ăn Chung Ngải rất thong dong, tựa như đề tài về Trần Dục này không hề làm cô bận lòng.
“Cảnh sát Trần liên lạc với cô chưa?” Chung Ngải hỏi.
“Vâng rồi! Hôm nay tôi tính quay lại quán bar Đông Phương thảo luận lại hợp đồng, cảnh sát Trầm sẽ theo tôi.” Cách nói chuyện của Sở Sở có thêm phần an tâm khiến Chung Ngải bật cười.
Sở Sở cầm bánh mì lên, vừa ăn vừa hỏi: “Chung tổng, chị đã từng đi nhiều nơi rồi đúng không?”
Chung Ngải nhìn cô ta, không trả lời. Hình như Sở Sở cũng đoán được Chung Ngải sẽ không đáp nên tự mình nói tiếp: “Tôi chưa học xong cấp ba đã ra ngoài làm việc. Dựa vào giọng hát của mình đi làm ca sĩ phòng trà. Lúc đầu bị bắt nạt, bị đánh, bị lợi dụng nhưng không hề dám lên tiếng. Sau đó, tôi gặp được Chu Uẩn Khiết, bọn tôi làm thành một nhóm, cô ấy đẹp lại biết đánh guitar. Haizza, cùng là người nhưng số mệnh không giống nhau.”
Những câu nói đơn giản của Sở Sở gợi lên hồi ức trong Chung Ngải, cô đáp: “Ừm, có đi qua một vài nơi!”
Sở Sở thở dài, ao ước, nghĩ đến cái chết của Chu Uẩn Khiết, cô ta mở miệng nói tiếp: “Trước đây Chu Uẩn Khiết có từng hỏi tôi quanh thành phố Húc An và trấn Lập Nam có nơi nào cảnh đẹp không. Tôi chưa từng đi đâu, chỉ có một lần đi ngang qua trấn Tây Lĩnh bắt gặp một cánh đồng lúa mạch rộng lớn, trải vàng rực rỡ nên đề cử cho cô ấy.”
“Chuyện khi nào?” Chung Ngải hỏi.
“Khoảng bảy tháng trước!” Sở Sở trông thấy Chung Ngải đột nhiên đứng lên, “Chị muốn ra ngoài sao?”
“Ừm!”
Trong email của Chung Ngải có phần nội dung tin nhắn của Chu Uẩn Khiết trong chiếc điện thoại bí mật kia.
--- Mặt trời lạnh trấn Tây Lĩnh…
Rốt cục cô ta ngắm với ai?
*
Trấn Tây Lĩnh cách thành phố Húc An khoảng hai tiếng lái xe, Chung Ngải lái xe rất nhanh. Theo số điện thoại Sở Sở cung cấp, cô đã lập tức điều tra lịch sử các cuộc gọi và tin nhắn. Tuy nhiên người liên hệ với Chu Uẩn Khiết còn thông minh hơn nhiều, không hề có voice chat hay tin nhắn lưu lại.
Là ai có thể làm việc cẩn thận được đến như vậy?
Bảy tháng trước, lúa mạch vẫn chưa lớn, thật sự đến trấn Tây Lĩnh chỉ để ngắm lúa mạch?
Theo Sở Sở miêu tả, Chung Ngải đến một ngôi làng nhỏ ở trấn Tây Lĩnh. Nơi đây chuyên trồng lúa mạch, mùa đông không phải ngày mùa, đàn ông trong làng sẽ lên trấn làm công việc vặt, phụ nữ ở nhà chăm sóc các cụ già và mấy đứa nhỏ. Con đường nông thôn phủ đầy tuyết, song gỗ đóng những lớp băng dày.
Khi Chung Ngải đến nơi thì đã gần trưa, đám con nít đang nhảy nhót, chạy về nhà ăn trưa. Cô đậu xe ở vệ đường, chiếc áo nỉ màu xám giúp cô tránh được những cơn gió lạnh. Giá rét khiến gương mặt cô đỏ bừng bừng. Đám con nít hiếu kỳ nhìn cô đầy tò mò, cô khẽ gật đầu nở nụ cười.
Đột nhiên có một cô bé cột tóc hai chùm chạy về phía cô, xung quanh đám trẻ con nhao nhao. Cô bé rất nhỏ, chỉ đứng tới eo Chung Ngải.
“Chị chị… Chị chị… Chị thật đẹp, có thể ký tên tặng em không …. Ký tên…” Có lẽ cô nhóc nghĩ cô là nghệ sĩ. Chưa đợi Chung Ngải trả lời, một giọng nam lạnh lùng truyền đến.
“Không về nhà đi còn ở đây la cà?”
Nó la lớn khiến cô bé sợ hãi, thụt lùi về sau mấy bước, Chung Ngải liếc mắt nhìn theo âm thanh phát ra.
Một cậu bé cao gầy, mặc áo nhung màu xám đậm, quần jean, tay đút túi quần, đi về phía cô.
Chung Ngải chưa kịp nói chuyện với cô bé, chỉ vì sự xuất hiện của nó mà làm đám trẻ con chạy mất tăm như một làn khói.
Mái tóc cắt ngắn, miệng nhai nhai cọng cỏ có răng cưa dài, làn da trắng, đôi mắt đen láy, sáng như sao trời. Chung Ngải nhìn nó, cảm thấy vẻ ngoài của nó cũng khá được.
“Cô tới đây làm gì?” Nó quét mắt nhìn xe của Chung Ngải, đứng cách cô tầm ba bước.
“Không có liên quan đến cậu!” Cô bình tĩnh trả lời nó.
Mẹ kiếp!
Nó cười cười, ngữ điệu có vẻ rất hứng thú với Chung Ngải: “Thôn nhỏ này chưa từng có chiếc xe đẹp thế này lái vào… Bà chủ lớn đến đây bàn chuyện làm ăn?”
Kiểu cách ngả ngớn, xảo trá, Chung Ngải không muốn lãng phí thời gian với nó, mở cửa xe, ngồi vào trong. Đang chuẩn bị đóng cửa xe, tay của nó đột nhiên chặn lại. Bàn tay rất gầy, nổi đầy gân xanh.
“Làm sao, tôi nói sai à?” Bộ dáng trông khá du côn.
Chung Ngải nhíu mày: “Buông tay!”
Nó nhếch miệng: “Tôi chưa từng ngồi chiếc xe đẹp thế này…”
Nó nói chưa hết câu đã bị Chung Ngải đá một cú lên đầu gối. Bị đau, tay nó từ từ thả lỏng.
Chung Ngải đẩy cửa xuống xe, đáy mắt nhìn nó đầy coi thường.
“Tuổi còn nhỏ, không ai dạy cách nói chuyện với người lạ à?”
Nó xoa xoa đầu gối đau buốt, gương mặt khá hoảng hốt vì cú ra đòn này của cô, vẫn chưa lên tiếng thì phía sau truyền đến một giọng đàn ông khác.
“Ai nói không dạy… Cô bao nhiêu tuổi?”
Chung Ngải nheo mắt, nét mặt lạnh tanh. Người đàn ông đang đi về phía cô cũng khá gầy, hắn chỉ lớn hơn thằng nhóc đang nằm bò dưới đất tầm vài tuổi.
Áo khoác nỉ bị gió thổi tung vạt áo, Chung Ngải đứng ở đó, mang theo sát khí.
Cô nhìn thằng nhóc, mở miệng lạnh nhạt: “Thì ra kẻ dạy cậu cũng là một tên côn đồ!”
Bình luận facebook