• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ngạo kiều anh lại đây (1 Viewer)

  • Chap-38

Chương 38




Lăng Nhân theo tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Lục Thiệu Đông lười biếng ôm tay dựa nghiêng trên cửa phòng học, nửa khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc lưu manh.



"Cậu sao lại tới rồi?" Cô chạy chậm qua, ngọt ngào cười với anh.



Lục Thiệu Đông híp mắt lại, giọng nhàn nhạt: "Ở cửa trường học đợi cậu không được, tới xem một chút."



"À, lúc vừa mới tan học, tớ còn mấy bài chưa làm xong, chậm trễ một lát." Cô giải thích.



“Không có việc gì.”



Lục Thiệu Đông buông hai tay đang ôm ra, hơi hơi khom lưng, nhận lấy cặp sách trên tay cô, nói: “Đi thôi.”



" Ừ."



Lăng Nhân gật gật đầu, theo Lục Thiệu Đông đi ra phòng học.



Trong phòng học lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Dư Yên Nhiên.



Cô ta ngơ ngác nhìn về phía trước đã không còn một bóng người, như ngã vào hầm băng lạnh thấu tim, hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười.



Cô ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ?



Ở trong mắt Lục Thiệu Đông, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Lăng Nhân. Mà đối với những người khác, anh thậm chí một ánh mắt cũng không muốn bố thí, cho dù cô ta cũng không kém hơn Lăng Nhân.



Vì sao?



Rõ ràng cô ta mới là người tới trước, vì sao lại bị Lăng Nhân tới sau vượt trước?



Anh rốt cuộc chướng mắt cô ta cái gì?



Anh dựa vào cái gì chướng mắt cô ta?



Dư Yên Nhiên mím miệng thật chặt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không cho nước mắt nơi vành mắt rơi xuống.



Hồi lâu, cô ta xoa xoa khóe mắt, sau đó về chỗ ngồi thu dọn cặp sách.



Một lát sau, Mạnh Thanh Thanh chạy vào phòng học, nói: "Yên Nhiên, thật may cậu vẫn chưa đi. Cậu biết tớ vừa gặp ai trên đường trở về không? Tớ gặp Lục Thiệu Đông..."



"Đừng nói nữa!" Dư Yên Nhiên đột nhiên cắt đứt cô ta, trong giọng nói mang theo tức giận.



Mạnh Thanh Thanh hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Yên Nhiên, cậu sao vậy?"



"Tớ sau này đều không muốn nghe tên cậu ấy nữa, cậu sau này cũng đừng ở trước mặt tớ nói về cậu ấy."



"Nhưng cậu không phải... Thích cậu ấy sao?"



"Cậu ấy không thích tớ."



"Nhưng... "



"Cậu nghe không hiểu sao? Cậu ấy không thích tớ, bất kể thành tích tớ ưu tú ra sao, dáng dấp xinh đẹp bao nhiêu, cậu ấy cũng không thích tớ."



Cảm xúc của Dư Yên Nhiên đã kề cận tan vỡ, nhưng cô vẫn hết sức khắc chế chính mình, hít sâu một hơi, cô lần nữa nhấn mạnh: "Từ hôm nay trở đi, tớ cũng không thích cậu ấy nữa."



Anh vừa rồi nói rất rõ, cô không thể nào tranh thắng, không, nói chính xác là — — cô căn bản không có tư cách dự thi.



Ở trong cuộc đua tình yêu của bọn họ, chỉ có hai người họ, không còn người nào nữa.



Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cô rất hâm mộ Lăng Nhân.



Thật hâm mộ thật hâm mộ.



Cảm giác được người mình thích nâng trong lòng bàn tay, nhất định đặc biệt hạnh phúc chứ?



Nếu không, sao sẽ tự tin như vậy?



Tựa như có toàn thế giới.



Dư Yên Nhiên không đoán sai, Lăng Nhân quả thật cảm giác rất hạnh phúc, nhất là thứ tư.



Bởi vì thứ tư là ngày Lục Thiệu Đông trở lại trường.



Hai người như thường ngày cùng học chung, lúc đến bên ngoài phòng học lớp chín, Lăng Nhân nhận lấy cặp sách của mình, vẫy vẫy tay với anh: "Tớ đi tới phòng học trước đây, tan học gặp lại."



Lục Thiệu Đông hơi hơi gật đầu: "Đi đi."



Nhưng mà, anh không đợi được sau tan học.



Đợi bóng lưng cô gái nhỏ quay vào phòng học lớp trọng điểm, Lục Thiệu Đông mới kéo khóe miệng một cái, từ cửa sau đi đến chỗ ngồi trước.



Ngồi xuống, nhóm giáo bá liền vây lại.



" Lão đại, anh cuối cùng cũng trở lại! Chúng em nhớ anh muốn chết!"



" Đúng vậy! Lão đại anh không ở đây, lớp chúng ta giống như Hoa Qủa Sơn không có Mỹ Hầu Vương, thật thê lương."



" Ai má ơi, vỗ mông ngựa này cũng thật buồn nôn, cận thận vỗ đến chân ngựa đấy."



“Ha ha ha ha.”



……



Lục Thiệu Đông cũng cong khóe miệng nhàn nhạt mà cười cười, nói: “Đừng vây quanh ở nơi này. Đều đi học tập đi."



Mọi người còn đang hi hi ha ha.



"Học tập cái gì chứ, tất cả đều không hiểu, cũng không biết nên bắt đầu học từ đâu."



"Cũng thế cũng thế. Tao bây giờ muốn nhanh chóng lăn lộn xong lớp mười hai."



"Tao lớp mười hai cũng sắp lăn lộn không nổi nữa. Thần ơi, cho thời gian trôi qua nhanh một chút đi."



...



Nghe vậy, Lục Thiệu Đông vừa nhấc mắt, nhàn nhạt nói: "Không học tập, định sau khi tốt nghiệp đi dọn gạch sao?"



Mọi người lập tức thu hồi biểu tình không đứng đắn, lại không dám ba hoa.



Đông ca nói chính là thánh chỉ, anh nói muốn học tập, vậy phải học tập.



Nhưng mà hiện giờ là tình huống như thế nào?



Vì theo đuổi tiểu tiên nữ, Đông ca định tẩy trắng toàn bộ lớp học sao?



Nam sinh bây giờ, thật là không có tiết tháo, vì theo đuổi con gái, dùng bất cứ thủ đoạn nào.



— — vậy bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn giả bộ làm học sinh tốt, làm hết sức mình.



“Lão đại nói rất đúng, đi, học tập."



“Đúng vậy, mỗi ngày học tập thật tốt hướng về phía trước.”



"Đầu treo xà, dùi đâm đùi*!"



*Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. (Tam Tự Kinh)



……



Mọi người tốp năm tốp ba tan đi.



Lục Thiệu Đông kéo kéo khóe miệng, cũng lấy đề ra bắt đầu làm.



Phó Kiêu Phong kéo ghế, ngồi vào bên cạnh anh, cười hì hì nói: "Chủ nhật tuần này chính là Nguyên Đán. Chúng ta chiều thứ bảy xuất phát, leo lên đến đỉnh núi cắm trại, vừa vặn còn có thể cùng nhau bước qua một năm, cậu cảm thấy thế nào?"



Bút trong tay Lục Thiệu Đông dừng một giây, sau đó gật đầu: "Có thể."



"Vậy thì quyết định như vậy. Tớ mua đồ ăn vặt, dụng cụ cắm trại do tiểu Thạch chuẩn bị."



Trầm mê trò chơi một vạn năm Thạch Vũ sâu kín ngẩng đầu: “ Tại sao lại là tớ?"



“Không muốn? Vậy cậu mua đồ ăn vặt cũng được. Nhưng mà vạn nhất đến lúc đó mua đồ ăn vặt không hợp khẩu vị các cô gái, cậu đừng hy vọng tớ giải thích giúp cậu."



Thạch Vũ chỉ nghĩ đến các cô gái sẽ nói với cậu, liền cảm thấy đầu như muốn nổ tung, liền vội vàng nói: "Tớ chọn dụng cụ cắm trại!"



"Cũng may không ngốc." Phó Kiêu Phong trêu chọc một câu, sau đó quay đầu nói với Lục Thiệu Đông: "Có muốn anh em lên núi trước bố trí phong cảnh cho cậu không?"



Lục Thiệu Đông: "Bố trí phong cảnh gì?"



"Tỏ tình nha!" Phó Kiêu Phong đè thấp giọng, cười gian nói: "Nghe nói ở ngày lễ bày tỏ, tỷ lệ thành công có thể gấp đôi đấy!"



" Không cần." Cự tuyệt dứt khoát quả quyết.



"..."



Phó Kiêu Phong liếc một cái: "Cậu chẳng lẽ định kéo dài tới sang năm mới tỏ tình sao?"



Lục Thiệu Đông hơi nhướng mày kiếm, ngay sau đó tiếp tục giải đề, già dặn kinh nghiệm mà nói: "Không tính."



Phó Kiêu Phong không hiểu gãi gãi sau đầu.



Không tính kéo dài tới sang năm, ý là sẽ giải quyết trong năm nay?



Nhưng mà tính cả hôm nay, năm nay tổng cộng chỉ còn lại bốn ngày...



Bỗng nhiên, Phó Kiêu Phong đột nhiên phản ứng lại, trong lòng nhất thời — —



Mẹ nó nó nó nó nó nó!



Sẽ không phải là hôm nay chứ?!



Cậu cái gì cũng chưa chuẩn bị mà!



Thật khẩn trương!



Không đúng, cũng không phải cậu tỏ tình, khẩn trương cái gì?



Ai mẹ nó, thật may không phải cậu tỏ tình.



Phó Kiêu Phong vội vàng vỗ ngực một cái an ủi, sau đó toét miệng cười nói: "Hắc hắc, cậu cũng đã tính xong sao? Nói ra nghe một chút, tớ giúp cậu hoàn thiện hoàn thiện."



Lời còn chưa dứt, trên đầu bỗng nhiên bị người dùng sách vỗ hai cái thật mạnh.



"Mẹ nó ai vậy — —" Quay đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp trợn mắt, giọng đột ngột chuyển: "— — ôn nhu như vậy."



Chủ nhiệm lớp tức giận hừ một tiếng, lại " ôn nhu " gõ một cái, nói: "Sau giờ học đến văn phòng của tôi."



Phó Kiêu Phong: “……”



Vì sao không có ai nói cho cậu đã vào học?



...



Hai tiết buổi sáng, nhóm giáo bá nghe đặc biệt nghiêm túc, điều này làm cho chủ nhiệm lớp buồn vui đan xen. Vui chính là — — đám nghịch ngợm càn quấy này cuối cùng cũng có chút bộ dạng của học sinh. Buồn chính là, khác thường nhất định có yêu, bọn họ chẳng lẽ lại gây chuyện lớn gì chứ?



Trái tim già nua của ông không chịu nổi dày vò.



Hai tiết khóa trôi qua rất nhanh.



Chủ nhiệm lớp tâm tình tốt mà ngoắc ngoắc ngón tay với Phó Kiêu Phong, gọi người tới văn phòng.



Lớp trọng điểm.



Lăng Nhân sửa sang lại điểm chính của các môn cho Vương Gia Lâm, nói: "Ở đây bao gồm tất cả kiến thức trọng yếu từ lớp mười lớp mười hai."



" Nhiều như vậy sao?" Gương mặt Vương Gia Lâm nhất thời như ăn phải mướp đắng, dập đầu xuống notebook thật dày mấy cái, sau đó nói: "Nhiều kiến thức như vậy, cậu sửa sang lại rất lâu chứ? Thật cảm ơn cậu, A Nhân."



Lăng Nhân cong môi cười: "Không cần khách khí như vậy." Cô lần trước giúp Lục Thiệu Đông sửa sang lại một lần, lần này làm nữa cũng không hao phí quá nhiều thời gian.



"Cậu dựa theo danh sách học tập này, có gì không biết tùy thời có thể hỏi tớ." Cô còn nói.



Vương Gia Lâm gật đầu thật mạnh: "Tớ nhất định sẽ học tập thật tốt! Không cầu mong xa vời thi vào bảng vinh danh, chỉ cần có thể bước lên con đường đại học, tớ cũng đủ hài lòng."



" Ừ."



Lăng Nhân quay đầu lại, chợt nghe trong bàn học phát ra một tiếng " đinh ". Cô vội vàng lấy điện thoại ra đặt chế độ rung, sau đó kiểm tra tin nhắn.



【 Lục Thiệu Đông: Lên sân thượng. 】



Khóe miệng không tự chủ cong lên.



Cô khóa màn hình di động lại, nói với Vương Gia Lâm: "Tớ đi ra ngoài một chút."



"Ồ, được." Vương Gia Lâm liền vội vàng đứng lên ngường chỗ.



Lăng Nhân đi qua lối đi nhỏ, cất điện thoại di động vào túi đồng phục, xoay người ra cửa, ở cựa đụng phải lớp trưởng Hà Húc Dương.



" Bạn học Lăng Nhân, chủ nhiệm lớp gọi cậu đi văn phòng."



Hà Húc Dương nói, ánh mắt trốn tránh.



Lăng Nhân nhướng mày, chủ nhiệm lớp tìm cô làm gì?



Trầm ngâm hai giây, cô gật đầu, " Được."



Vừa muốn đi, chợt nghe Hà Húc Dương lại nói:



"Người tố cáo các cậu không phải tớ."



Tố cáo cái gì?



Lăng Nhân quay đầu lại, lại thấy Hà Húc Dương đã đi xa.







Khu dạy học tầng sáu.



Vương Liên mang theo ba tiểu đệ canh giữ ở cửa hành lang, phong tỏa cầu thang duy nhất lên sân thượng.



“Đường này không thông, hẹn hò đi sân thể dục.”



Ngắn ngủn vài phút, bốn người đã ngăn lại mấy đôi tình nhân nhỏ muốn lên sân thượng.



“Liên ca, cậu nói một mình Đông ca ở trên làm gì? Không phải muốn nhảy lầu chứ?" Một tiểu đệ trong đó hỏi.



“Phi phi phi, nói mê sảng cái gì chứ. Đông ca bây giờ sung sướng đấy, nhảy lầu cái gì?"



Vương Liên hai tay chống nạnh, ngửa đầu nhìn cầu thang một cái, lại nói: "Mày không chú ý sao? Vừa rồi khi Đông ca lên tầng, cúi đầu hít sâu mấy cái."



"Hình như vậy. Anh ấy đang khẩn trương gì vậy?"



"Mày đoán xem?"



Khóe miệng Vương Liên cong lên cao thâm khó lường, giọng chắc chắn: "Mày đã bao giờ thấy Đông ca khẩn trương như vậy chưa? Tao đánh cuộc một gói gia vị của mì ăn liền, anh ấy hôm nay tuyệt đối là muốn tỏ tình."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom