Hôm sau, Trương Tư Ninh không liên lạc lại với người tên Hồ Nhã Lệ kia, những lời Vệ Cẩm Huyên nói cô rất hiểu, chắc chắn chủ nhà có vấn đề, mà Hồ Nhã Lệ làm ở trung tâm môi giới bất động sản không có khả năng cô ta không biết chuyện này, nhưng khi Trương Tư Ninh hỏi lại không hề nói gì, trước hết có thể thấy người này không có uy tín. Vốn Trương Tư Ninh còn cảm thấy cô ta nói chuyện lanh lẹ gọn gàng, bây giờ nghĩ lại có lẽ bản thân đã bị xem thường, bị người ta xem như con nít lừa gạt mình không hiểu biết.
Ngẫm lại thiệt buồn bực, dù sao có ai bị người khác xem là kẻ ngốc mà còn cao hứng nổi chứ.
Ngược lại xế chiều, Hồ Nhã Lệ chủ động liên hệ với cô, Trương Tư Ninh nhìn thấy nhưng không bắt máy, sau đó cô ta lại gọi tiếp hai cuộc khác, Trương Tư Ninh vẫn không bắt máy, Hồ Nhã Lệ liền gửi tin nhắn đến, nội dung tin nhắn rất khách khí, hỏi cô còn ý định mua căn biệt thự đó không, chủ nhà sẵn sàng nhượng bộ giá cả.
Trương Tư Ninh nhìn thấy tin nhắn này khá tức giận, dễ dàng đồng ý hạ giá như vậy, hiển nhiên là chột dạ mà. Rõ ràng, căn nhà này thực sự có vấn đề. Như Vệ Cẩm Huyên đã nói, đâu có ai ngu ngốc, không gian lý tưởng được đánh giá cao, giá cả hợp lý, chỉ cần không có vấn đề người ta sẽ tranh nhau mua, nơi nào đến lượt cô chứ! Chẳng qua những người có khả năng mua được biệt thự ở hoa viên Trung Châu đều là người giàu có, thông thường người có tiền sẽ có kênh tin tức của riêng mình, người ta biết căn nhà này có vấn đề nên mới không có ai hỏi tới. Người chỉ có tiền không có thông tin tư vấn như cô thật sự rất ít, xem như cô xui xẻo, thế nên trong cả đống nhà ở lại chọn đúng căn này, nhưng ai bảo căn nhà này nằm cạnh nhà Vệ Cẩm Huyên chứ!
Cô cũng rất vô tội.
“Thím Tào, chủ nhà bên cạnh nhà mình là người thế nào ạ?” Hai nhà là hàng xóm, cách nhau chừng năm mươi mét, dù không quen biết nhưng lúc ra vào vẫn có thể nhìn thấy người chứ.
Thím Tào đang ngồi lựa cần tây ở phòng khách, nghe thấy Trương Tư Ninh nãy giờ vẫn đang im lặng lên mạng hỏi, biết cô hỏi mình lập tức lấy lại tinh thần, đằng hắng một tiếng rồi nói: “Là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, cả ngày đều mặc váy áo rất quyến rũ, trước kia thường qua đây tìm Vệ tiên sinh, chạm ghế một cái là ngồi luôn tới trưa, nhưng Vệ tiên sinh không có để ý tới cô ta, cho đến giờ đều không nhìn tới, sau này người phụ nữ đó không qua nữa. Tôi nghe người giúp việc nhà cô ta nói, hình như cô ta là tình nhân bao nuôi của một quan chức cấp cao nào đó, có điều tháng trước cô ta đã chuyển đi nơi khác, hai ngày trước tôi mới nghe người ta nói căn nhà kia muốn bán.” Bà cũng không biết Trương Tư Ninh có ý định mua căn nhà đó, người lớn tuổi rất thích những chuyện bát quái, thím Tào còn nói rất nhiều những lời đồn đãi về người phụ nữ đó, dù sao cũng không có câu nào dễ nghe, kết luận cuối cùng chính là: Không đứng đắn.
Được rồi, sau khi nghe đầy hết lỗ tai những chuyện bát quái, Trương Tư Ninh càng không muốn mua căn nhà này, tình nhân, quan chức bao nuôi, ý đồ quyến rũ dụ dỗ Vệ Cẩm Huyên... Nếu dọn vào đó ở, còn không phải là tự tìm đường chết sao.
Vì vậy buổi tối khi Vệ Cẩm Huyên trở về, anh nói tốt nhất không nên dính tới căn nhà đó, Trương Tư Ninh chẳng chút do dự vô cùng ngoan ngoãn gật đầu khiến Vệ Cẩm Huyên cảm thấy khá kinh ngạc: “Sao em không hỏi nguyên nhân?”
Trương Tư Ninh cười híp mắt: “Điều này cho thấy em tin tưởng anh đó, anh nói trứng gà nhảy ra từ cục đá, em cũng tin luôn!”
Những lời này thật khiến người ta yêu thích, nên dù là Vệ Cẩm Huyên bình thường rất thâm trầm lúc này cũng bật cười thành tiếng, hiện tại hai người đang ngồi ở thư phòng nhỏ trên lầu hai, thím Tào đã ngủ, Vệ Cẩm Huyên liền đưa tay kéo cô lại, ôm vào lòng rồi hôn lên môi.
Đầu tiên là đôi môi, sau đó là hai má, mũi, mắt, trán, rồi chuyển dần xuống cổ, cuối cùng lưu luyến trên xương quai xanh, dùng sức hôn thật sâu để lại những dấu hồng hồng nổi bật trên làm da trắng nõn nà không tì vết, như hồng mai trong tuyết, trêu chọc khiến người ta run rẩy.
Trương Tư Ninh chưa từng bị ai hôn như vậy, hơi thở anh nóng rực, đôi môi ẩm ướt, từng đợt cảm xúc lan truyền đến tận cùng ngóc ngách... Cô thật sự không thể chịu nổi loại thân mật này, Trương Tư Ninh giơ tay đẩy anh: “Vệ Cẩm Huyên, anh buông ra đi!”
Nghe thấy sự hoảng hốt trong lời nói của cô, Vệ Cẩm Huyên rất nghe lời không làm khó cô nữa, đôi môi rời đi, nhưng bàn tay vẫn còn lưu luyến vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng êm tai: “Tư Ninh, anh thích em, muốn hôn em, ôm em, em không thích sao?”
Mặt Trương Tư Ninh nóng bừng lên, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Không phải không thích, nhưng em cảm thấy... Chúng ta như vậy có phải tiến triển nhanh quá không?” Mới xác định quan hệ có mấy ngày đâu, đã hôn rồi ôm ấp vuốt ve, cướp đi nụ hôn đầu của em gái nhỏ, cô không kịp thích nghi, mặc dù cô đã rất cố gắng để điều chỉnh bản thân.
Vệ Cẩm Huyên hôn lên trán cô: “Ngoan, đừng sợ, thuận theo tự nhiên là được.”
Thuận theo tự nhiên... Khóe miệng Trương Tư Ninh giật giật, vừa mới xác lập quan hệ được một ngày, ngày hôm sau đã cướp luôn nụ hôn đầu của cô mà còn nói là thuận theo tự nhiên, tưởng cô ngốc chắc?!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười của anh, loáng thoáng bên tai còn truyền đến tiếng tim đập rộn ràng... Trương Tư Ninh cảm thấy, cô không muốn phản bác chút nào.
Vậy thì thuận theo anh cũng tốt mà.
Sau đó, Vệ Cẩm Huyên nói cô nghe chuyện đã điều tra được.
“Chủ nhà ba mươi hai tuổi, tên là Tô Duyệt, là tình nhân bao nuôi của thư ký Ủy Ban thành phố Đinh Hướng Thư, tháng trước Đinh Hướng Thư đã bị song quy*, đang tiếp nhận điều tra, Tô Duyệt sợ bị liên lụy, căn nhà đó sẽ bị tịch thu để điều tra, nên muốn nhanh chóng bán nhà đi lấy tiền mặt. Chuyện này rất nhiều người biết, bình thường Tô Duyệt rất phách lối, không ít người ở đây biết cô ta là tình nhân của Đinh Hướng Thư, nên khi Đinh Hướng Thư vừa bị song quy, Tô Duyệt liền rao bán nhà ngay, sợ để lâu không ai dám đụng tới, lo lắng tiền bạc sẽ trôi ra biển mà bản thân còn bị liên lụy.”
(*Song quy: Là vũ khí chống tham nhũng khủng khiếp nhất của Trung Quốc. Là một quy trình mà ở đó, các quan chức bị bắt phải có mặt tại một thời điểm được chỉ định, ở một nơi được chỉ định, để “thú nhận” những sai phạm mà cơ quan kỷ luật Trung Quốc tin rằng đã có bằng chứng rõ ràng. Nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng không thời hạn để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.)
Người phụ nữ này cũng thật ngu xuẩn, đã làm tình nhân bao nuôi mà còn ngang ngược như vậy, nhưng kẻ bao dưỡng dung túng cô ta kia cũng là kẻ ngu ngốc, đem chuyện xấu của mình khoe cho khắp thiên hạ biết. Giới nhà giàu, trao đổi nắm bắt thông tin rất nhanh, dù không biết thì cũng sẽ có người kể lại, tuy Vũ Lăng lớn như vậy nhưng thật sự mà nói số người có khả năng mua được nhà ở đây cũng không nhiều.
“Vậy em tìm căn nhà khác cũng được.” Dù sao chuyện này không liên quan gì đến cô, sau khi nghe tin đồn, cô cũng không muốn lãng phí tiền bạc.
Vệ Cẩm Huyên vuốt tóc cô: “Khu này cũng có mấy người muốn bán nhà, có điều giá hơi cao, nếu em thật sự muốn ở đây, anh sẽ hỏi giúp em, em đừng tìm lung tung nữa, mua nhà cũ quan trọng nhất phải điều tra rõ ràng, không phải em sợ ma sao, lỡ như trong nhà từng có người chết thì làm sao?”
Trương Tư Ninh câm nín: “Vậy thì mua nhà xây thô là được ạ.”
“Hiện tại nhà xây thô cũng có cho thuê, sao em biết được những ai đã từng ở đó?” Vệ Cẩm Huyên hù dọa: “Nghe lời, trước mắt ngoan ngoãn ở đây, chuyện nhà cửa giao cho anh, chuyện mua nhà mở nhà hàng anh cũng sẽ sắp xếp cho em, em chỉ cần đợi tới lúc đó xuất tiền ra là được, được không?”
Anh biết cô rất rõ ràng trong chuyện tiền bạc, nên cũng không nói sẽ thanh toán giúp cô hay gì đó. Về phần nhà cửa, mặc dù rất muốn giữ cô lại đây, nhưng anh hiểu bé con này rất tự trọng, luôn muốn giữ chút khoảng cách giữa hai người, vậy thì anh chiều cô, nhưng nhà ở nhất định phải mua gần đây.
Mặc dù Trương Tư Ninh không muốn lợi dụng anh, nhưng anh chủ động giúp đỡ như vậy, dĩ nhiên cô rất vui, dù sao hai người yêu nhau ngay cả giúp tìm mua nhà mà cũng từ chối thì thật đạo đức giả.
Hôm sau, Vệ Cẩm Huyên đến công ty, Trương Tư Ninh tranh thủ đi cùng thím Tào về nhà lấy thêm quần áo, hiện tại thời tiết ngày càng ấm hơn, cô muốn lấy một ít áo ngắn tay này nọ, tiện thể tưới nước cho mấy chậu hoa còn lại trong tiệm.
Trương Tư Ninh không đi lối cửa chính của tiệm, mà trực tiếp lái xe vào tiểu khu. Đây cũng không phải lần đầu tiên thím Tào đến nơi này, thỉnh thoảng những lúc Vệ Cẩm Huyên không có thời gian, bà đều đi cùng Trương Tư Ninh về đây.
Gần đây trong nhà không có người ở nên không tránh khỏi vắng lặng, hơn nữa vì chuyện của Trần Bình Bình, nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Tư Ninh cũng không muốn trở về, không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, mà vừa về đến là gai ốc cô liền nổi dậy, thật khiếp đảm, cho dù trên người có mang theo bùa hộ mệnh đã được khai quang trong chùa cũng không có tác dụng gì.
Nói ra cũng thật khéo, sau khi thu dọn hành lý rồi xuống lầu tưới nước mấy chậu hoa xong, lúc Trương Tư Ninh lái xe chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tiền Thiệu đang đứng trước cửa tiệm khóa chặt, bên cạnh còn có Tô Thụy đi cùng.
Chạy nhanh!
Trương Tư Ninh không chút nghĩ ngợi, thừa dịp hai người kia quay mặt vào trong tiệm, liền nhấn mạnh chân ga rẽ sang trái. Vốn dĩ thím Tào nói trong nhà đã hết nước tương, dầu mè, còn muốn mua cả nước giặt, thuốc tẩy và mấy thứ nữa nên cô tính rẽ phải đi Carrefour nhưng hiện tại, haizz: “Thím Tào, chúng ta đi Hoa Liên đi.” Carrefour cách nơi này rất gần, cô không muốn đụng phải hai người kia.
Thím Tào không có ý kiến gì, bình thường bà rất ít khi ra ngoài, mỗi khi cần gì thường chỉ đi đến siêu thị ngay gần nhà mua luôn. Hôm nay nhân dịp ra ngoài, thời tiết lại đẹp, nên cũng muốn đi dạo một vòng tiện thể mua thêm chút vật dụng hàng ngày trong nhà.
Trương Tư Ninh lái xe, nhưng trong lòng lại nghĩ tới Tiền Thiệu, không biết cái tên quái lạ này lại đang muốn làm gì, đã lâu không có liên lạc, tại sao lại dẫn theo Tô Thụy đến đây? Tính ra oai sao? Sẽ không ngây thơ vậy chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên di động rung lên, nhìn thấy hiển thị người gọi đến, a, đích xác là Tiền Thiệu! Trương Tư Ninh không muốn bắt máy, lúc trước mở tiệm buôn bán, anh ta tới cô mới phải đối phó, bây giờ tiệm đã đóng cửa, ai thèm gặp anh ta, huống chi anh ta còn dẫn theo người cô không muốn nhìn thấy nhất, Tô Thụy! Thật cho rằng cô dễ ức hiếp sao!
Trương Tư Ninh ngừng xe lại bên đường, trực tiếp cho số điện thoại của Tiền Thiệu vào danh sách đen, một lúc sau lại có số điện thoại lạ gọi đến, Trương Tư Ninh đoán có lẽ Tiền Thiệu gọi cho cô không được nên lấy điện thoại của Tô Thụy gọi lại, cô cũng làm động tác tương tự cho luôn vào danh sách đen, rất gọn gàng.
Đậu xe ở bãi đỗ xe của Hoa Liên xong, Kim Giai Di cũng gọi tới, lần này cô nhận điện thoại. Trương Tư Ninh và thím Tào vào trong siêu thị, đi thang cuốn xuống khu ẩm thực dưới tầng hầm, cô vừa đẩy một chiếc xe nhỏ vừa nói chuyện với Kim Giai Di.
“Tiền Thiệu vừa gọi điện cho tớ hỏi tại sao cậu đóng cửa tiệm, còn nói điện thoại cho cậu không được nên rất lo lắng.”
Trương Tư Ninh cười nhạo, đạo đức giả, bệnh thần kinh.
“Đừng để ý anh ta, anh ta dẫn theo Tô Thụy chặn trước cửa tiệm tớ, nếu không phải tớ lái xe đi mau lẹ, không biết lúc này thế nào nữa!”
Thím Tào đang ở bên kia lựa chọn gia vị, nên Trương Tư Ninh mới có thể nói chuyện không chút kiêng dè như vậy, nếu không nói ra mấy lời này bản thân cô cũng thấy mất mặt.
Kim Giai Di a một tiếng: “Sao Tiền Thiệu lại làm vậy chứ, anh ta không biết cậu và Tô Thụy ghét nhau à! Tư Tư, vừa rồi tớ đã kể chuyện trong tiệm cậu cho anh ta nghe, làm sao bây giờ, không biết con nhỏ Tô Thụy kia sẽ châm chọc cậu thế nào nữa!” Cửa hàng hoa đóng cửa, dù sao nghe qua cũng không phải chuyện tốt gì.
Trương Tư Ninh không để ý: “Nói cũng đã nói rồi, dù sao anh ta cũng không tìm được tớ.” Ngay cả Kim Giai Di cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu.
Về chuyện tình cảm của cô và Vệ Cẩm Huyên, hiện tại cô không muốn nói cho ai biết, chỉ muốn yên ổn yêu đương mà thôi.
Bình luận facebook