Trương Tư Ninh lại bị ông xã lên lớp nữa rồi, cô có chút bất đắc dĩ, mặc dù không thật sự đồng ý với cách giải thích của Vệ tiên sinh nhưng cũng không phản đối, chỉ gật đầu nói: “Chỉ cần thím Tào làm đúng bổn phận của mình thì em sẽ đối xử tốt với thím ấy.”
Trọng điểm chính là ‘bổn phận’.
Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc cô, hôn lên mắt cô: “Em nghĩ vậy là được rồi.” Anh chỉ sợ cô ngốc nghếch, không có chút cảnh giác nào với người khác, chứ anh cũng không thật sự yêu cầu cô phải vạch rõ giới hạn với thím Tào. Vẫn một câu nói kia, mọi người không quen biết, bình thường khi mọi việc tốt đẹp thì không có vấn đề gì, nhưng đến lúc đụng chuyện thì ai cũng có người thân mình cần phải quan tâm, dựa vào cái gì phải đặt người xa lạ lên trên hết.
Đây là một vấn đề chung chung, rất khó để phân rõ ranh giới trắng đen, tốt xấu, đúng sai.
Trưa hôm sau, ăn cơm xong, Trương Tư Ninh nổi hứng lên muốn thử gọi điện cho ông cụ một cái. Dù sao cô cũng biết, muốn lừa ông cụ về lại đây thì chỉ một cú điện thoại chắc chắn không được, phải gọi nhiều lần thì may ra còn có thể, hiện giờ chuyện ông nội quan tâm nhất... Trong đầu nghĩ ngay đến ông cụ sẽ nhớ Vệ khoai tây.
Chỉ là cô còn chưa kịp chuẩn bị xong, tiểu Trịnh đã gọi điện thoại tới báo tin dữ, ông cụ được đưa đến bệnh viện, hiện đang ở trong phòng cấp cứu!
Trương Tư Ninh nghe xong liền choáng váng, lúc đó là Vệ Cẩm Huyên nhận điện thoại, anh khá bình tĩnh, bảo tiểu Trịnh kể rõ lại sự việc, sau đó dặn dò thêm mấy câu rồi mới cúp máy. Anh đến đầu cầu thang gọi thím Tào, thím Tào ơi ơi đáp lại, tưởng đã xảy ra chuyện gì nhanh chóng chạy lên, tay cũng không kịp lau chỉ tùy tiện chùi vào tạp dề.
Vệ Cẩm Huyên đưa Vệ tiểu béo cho bà: “Ông cụ đã xảy ra chuyện, bây giờ tôi và phu nhân sẽ đi Phúc Kiến, thím hãy trông chừng thằng bé, chúng tôi đi chuẩn bị hành lý.”
Anh dặn dò mấy câu, cũng không quan tâm đến phản ứng của thím Tào, kéo Trương Tư Ninh về phòng ngủ. Mặc dù lúc này hai mắt Trương Tư Ninh đỏ ửng lên, trong lòng rất hỗn loạn, nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc để khóc, trong khi Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại sắp xếp mọi việc, cô cũng vội vàng chuẩn bị thu xếp hành lý.
Chắc chắn Vệ Ý sẽ đi cùng với bọn họ về Phúc Kiến, cô không thể nào yên tâm để con lại một mình ở Vũ Lăng được. Đồ đạc của cô và Vệ Cẩm Huyên rất đơn giản, chỉ có hai ba bộ quần áo để thay đổi, còn thiếu cái gì đến Phúc Kiến mua là được. Chỉ có đồ của nhóc con là chất đầy cả hành lý, quần áo, đồ chơi... Nhiều vô kể, muôn màu muôn vẻ.
Sau khi Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại bảo Tần Chu đặt vé máy bay, gọi điện thoại bảo lão Trịnh tới nhà đón, và gọi mấy cuộc điện thoại sắp xếp công việc trong công ty ổn thỏa thì Trương Tư Ninh cũng đã chuẩn bị xong hành lý. Vệ Cẩm Huyên đi tới ôm vợ vào lòng, nhưng mấy lời an ủi không cách nào thốt ra được. Tâm trạng anh khá nặng nề, vừa rồi trong điện thoại tiểu Trịnh nói tình trạng của ông cụ không chút lạc quan, lúc hai người đang nói chuyện điện thoại thì bệnh viện báo bệnh tình của ông cụ chuyển biến rất nguy kịch, nhưng anh không dám nói chuyện này cho Tư Ninh biết, sợ cô không thể chịu nổi.
Vệ Cẩm Huyên vịn hai vai cô, khẽ hỏi: “Em sắp xếp hành lý xong chưa?”
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, nói sắp xếp xong rồi, còn nói: “Vệ Ý đi với chúng ta, để em bảo thím Tào đi cùng luôn, em sợ đến lúc đó mọi chuyện lộn xộn không chăm sóc con được.” Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế trở về chiến đấu.
Vệ Cẩm Huyên nói được, hai người thay quần áo xong, Trương Tư Ninh đi ra ngoài ôm Vệ Ý, rồi bảo thím Tào chuẩn bị để cùng đi Phúc Kiến, thím Tào nghe nói ông cụ đã xảy ra chuyện, đương nhiên về đó là bổn phận nên vội vàng đi xuống lầu sắp xếp đồ đạc.
Trương Tư Ninh mặc cho nhóc con một cái áo bông rất dày, đầu đội mũ con hổ, mang giày hình đầu hổ, Vệ tiểu béo vốn đã mũm mĩm giờ hệt như một quả cầu bông, vô cùng đáng yêu. Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy bé con mềm mại đáng yêu như vậy, bao nhiêu căng thẳng trong lòng thoáng chốc cũng dịu bớt đi.
Mười phút sau lão Trịnh đến nơi, ông lên nhà giúp đem hành lý ra xe trước. Một lúc sau, Tần Chu cũng tới, nhưng không lên nhà, mọi người kiểm tra lại cửa sổ nguồn điện trong nhà, thấy mọi thứ đã ổn thỏa mới đi ra cửa.
Trương Tư Ninh quấn thêm một tấm chăn nhỏ cho Vệ tiểu béo, ngoài trời gió thổi rất mạnh, quấn thảm kỹ sẽ không sợ nhóc con bị lạnh. Lúc chuẩn bị ra khỏi thang máy, cô trùm chăn che con thật kín rồi mới chạy nhanh ra hàng hiên cửa chính, sau đó lập tức chui thẳng vào trong xe.
Vệ Ý tưởng được mẹ cho đi chơi, nên cười khanh khách không ngừng, đợi tới khi ngồi vào trong xe, Trương Tư Ninh vỗ vỗ cái mông nhỏ, vén cái chăn trên đầu nhóc con ra, véo véo cái mũi bé xíu: “Chỉ biết cười ngây ngô.”
Lần này về Phúc Kiến, Tần Chu không đi mà lão Trịnh đi cùng, còn có thêm hai trợ lý khác của Vệ Cẩm Huyên là Lý Hâm và Triệu Kim cũng đi theo, ngoài ra còn có bốn vệ sỹ.
Trương Tư Ninh nhìn thấy đội hình này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao lần nào cô trở về Phúc Kiến đều có mấy người đi cùng, huống chi lần này còn có nhóc con, nên càng phải cẩn thận hơn, mang theo trợ lý thì khi có việc gì cũng thuận lợi hơn. Dù sao trợ lý và vệ sỹ không giống nhau, trợ lý có thể giúp xử lý được rất nhiều việc.
Vệ Ý chỉ mờ mịt lúc đầu nhưng sau đó thích nghi rất nhanh chóng. Trời vừa vào đông, Trương Tư Ninh rất ít khi cho cu cậu ra khỏi nhà, nên lúc này nhóc con nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, vô cùng hoạt bát, mãi đến khi xuống máy bay ngồi vào trong xe quản lý Du phái tới, cu cậu mới dụi dụi mắt mơ màng ngủ thiếp đi, rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo chút nào.
Quản lý Du đã bố trí ba mươi người đợi sẵn ngoài sân bay trước khi một nhà ba người ông chủ đến nơi. Mười chiếc xe hơi màu đen xếp thành một hàng dài dọc phía ngoài, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có ba bốn vệ sĩ, nhìn cục diện này khá dọa người.
Quản lý Du biết tình huống khẩn cấp, đương nhiên lúc này sẽ không thể nào không biết tốt xấu mà đi lôi kéo tình cảm gia đình ông chủ, rất dễ mất thiện cảm. Hắn cũng không nhiều lời, chỉ đợi ông chủ có lệnh một tiếng là mười chiếc xe lần lượt chuyển động, đi về hướng bệnh viện.
Lão Trịnh không biết đường, nên ngồi xe sau với mấy người tiểu Lý, xe bên này do chính quản lý Du lái. Trương Tư Ninh và thím Tào ôm nhóc con ngồi ở phía sau, Vệ Cẩm Huyên vẫn ngồi ở vị trí phó lái như trước. Anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho tiểu Trịnh, biết được ông cụ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, tâm trạng thả lỏng được đôi chút, ít nhất vẫn còn chưa tới tình huống xấu nhất.
Nhưng đối với người không biết rõ sự việc, không biết ông nội đang nguy kịch thế nào như Trương Tư Ninh mà nói, trong lòng cô rất nặng nề, từ lúc tiểu Trịnh gọi điện thoại đến giờ đã gần ba tiếng đồng hồ, vậy mà ông nội vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu...
Xe chạy một đường vùn vụt như bay, mất gần một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện. Lúc mọi người xuống xe đã thấy tiểu Trịnh đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu, thím Tào ôm nhóc con đang ngủ say đi theo, Trương Tư Ninh đi bên cạnh Vệ Cẩm Huyên, tiểu Trịnh đi trước dẫn đường, vừa đi vừa kể lại sự việc.
“Vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, hiện tại ông cụ lúc thở được lúc không, vừa rồi đã thở trở lại nhưng không được bao lâu lại không thở được.”
Trương Tư Ninh nghe vậy sắc mặt trắng bệch, trong lòng lập tức có dự cảm rất xấu. Tay phải của Vệ Cẩm Huyên nắm tay cô, siết thật chặt, sau đó hỏi tiểu Trịnh: “Hiện tại có ai ở trong đó?”
Tiểu Trịnh nhìn Trương Tư Ninh, cẩn thận đáp: “Tất cả người nhà phu nhân đều có mặt ở đây.”
Lúc nãy trên máy bay, Vệ Cẩm Huyên đã nói cho cô nghe lý do vì sao ông cụ phải nhập viện. Nói ra cũng thật châm chọc, ông cụ trở về Phúc Kiến, không có về nhà con cái mà đến ở trong khách sạn, ba anh em Trương Nghênh Hoa biết tin đương nhiên muốn đến đón ông cụ về nhà.
Ông cụ không muốn, chỉ nói đợi mọi người giải quyết ổn thỏa xong mọi chuyện, trong nhà yên tịnh rồi nói sau. Ba anh em Trương Nghênh Hoa quả thật cũng hiếu thảo, thấy ba mình kiên quyết như vậy cũng không dám ép buộc ông cụ rời khỏi khách sạn. Hôm đó cả nhà cùng nhau ngồi lại nói chuyện, kể cho ông cụ nghe những chuyện đã phát sinh trong thời gian này, vừa kể vừa chửi rủa Hàng Lỗi khốn nạn, Hàng Yến cũng không phải thứ tốt lành gì. Thì ra lúc trước sở dĩ Trương Nghênh Hoa quyết định huy động vốn cơ bản đều nhờ công lao của Hàng Yến, nếu không có bà ta thì Trương Nghênh Hoa cũng sẽ không ngu ngốc đến mức không nghĩ gì liền chui đầu vào bẫy của người khác. Nhưng ông cụ nghe xong đã phán một câu: “Nếu tụi bây không có lòng tham, thì cho dù Hàng Yến có nói hươu nói vượn gì đi nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, nó cũng đã khẳng định không nghĩ tới anh trai nó có thể độc ác như vậy, nếu không nó cũng không thể nào bị bắt.”
Những lời này Trương Nghênh Trân nghe không lọt tai, lần này hai vợ chồng bà ta đều phải vào trại giam một chuyến, chịu đựng khổ sở trước sau gần một tháng, nói ra đúng là vứt hết mặt mũi, còn đắc tội với bạn bè, bây giờ bà ta chỉ hận không thể lột da Hàng Yến ra mà thôi. Cho nên nghe ông cụ nói vậy liền phản bác nói ông cụ chỉ biết bênh vực người ngoài, rồi còn nhắc đến Trương Tư Ninh, nói cô cũng là bạch nhãn lang, rõ ràng có thể giúp bọn họ trở ra toàn vẹn, vậy mà lại dâng ba cái nhà xưởng cho Chu Bân! Chu Bân chính là kẻ chủ mưu hãm hại bọn họ!
Ông cụ thật sự lười nói đạo lý với con gái, tâm lý nhận thức đã lệch lạc, ông có nói nhiều cũng vô dụng. Cũng biết con gái ở trong tù chịu khổ nên cũng không muốn chỉ trích nhiều.
Một ngày đầu tiên này coi như bình an vô sự.
Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, không biết Hàng Yến nghe được tin tức từ đâu, dẫn theo con tới khách sạn làm ầm lên. Cầu xin ông cụ cho bà ta con đường sống, đừng để Trương Nghênh Hoa ly hôn bà ta. Ông cụ vốn dĩ đã rất phiền lòng với người đàn bà này, nếu không phải cô ta thì con dâu ông đã không chết sớm như vậy, cháu gái cũng sẽ không phải tha phương, người phụ nữ này chính là tai họa mà!
Cô ta đến náo loạn lên, ông cụ cũng không để ý tới, lúc đó chỉ thấy hối hận không nên mở cửa cho người phụ nữ này. Tiểu Trịnh muốn đuổi người ra khỏi cửa, thậm chí còn muốn gọi bảo vệ của khách sạn lên, nhưng ông cụ không đành lòng, Hàng Yến khóc lóc thảm thiết như vậy, cháu trai cũng khóc theo mẹ nó, ông cụ không nhẫn tâm.
Chuyện tới đây, vốn dĩ không có gì để nói. Mãi cho đến khi Trương Nghênh Hoa nghe được tin tức chạy đến khách sạn, đánh nhau với Hàng Yến một trận tưng bừng. Sau đó hai nhà Trương Nghênh Khải, Trương Nghênh Trân cũng tới. Trương Nghênh Trân là người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, không khuyên thì thôi còn đứng bên ngoài quạt gió thổi lửa, chọc cho Trương Nghênh Hoa kích động tức giận thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn. Người của khách sạn nghe thấy ồn ào đi đến gõ cửa hỏi có chuyện gì, thấy hai vợ chồng con trai mình đang đánh nhau ầm ĩ, ông cụ lúc này mới nổi giận, hét lên mấy tiếng nhưng không ai thèm để ý, liền đi qua muốn kéo hai người ra, tiểu Trịnh nhìn thấy đi lên ngăn ông cụ lại không cho đến gần mấy người kia. Trương Nghênh Trân thấy vậy cố tình nói gần nói xa mang theo ý tứ mập mờ rằng ông cụ bênh vực người ngoài. Chuyện này khiến ông cụ hoàn toàn tức điên lên, chỉ vào con gái nói ‘mày mày mày’ nửa ngày, lửa giận công tâm lập tức ngất xỉu.
Năm ngoái, ông cụ mới phẫu thuật tim xong, vốn dĩ không được kích động vui mừng hay tức giận quá mức, lần này té xỉu xuống, tình hình rất nghiêm trọng, bệnh tình liền trở nên nguy kịch.
Bình luận facebook