Năm 1948, nhìn thấy quân chính phủ thế suy sức yếu tìm mọi cách ra nước ngoài, ông nội Vệ Cẩm Huyên là người rất khôn ngoan đã quyết định nhanh chóng dứt khoát từ quan về ở ẩn, mang theo vợ con di cư ra nước ngoài.
Đầu tiên đến Mỹ, sau đó di chuyển sang nhiều quốc gia, cuối cùng định cư ở Pháp rồi ở luôn lại Paris.
Vì từng làm quan lớn trong chính phủ, cưới vợ cũng là con gái nhà quyền quý giàu có, nên mặc dù xuất ngoại lánh nạn nhưng Vệ gia không thiếu tiền, cuộc sống vẫn giàu có sung túc không có gì phải lo lắng.
Nhưng ngồi không ăn núi cũng lỡ, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể nào đủ. Vì vậy với tầm nhìn và sự quyết đoán, năng lực tập trung những người có tài, vào năm 1958, khi đó Vệ Khang mười hai tuổi, ông nội Vệ Cẩm Huyên bắt đầu đưa Vệ Gia bước vào con đường làm ăn đầu tiên ở Pháp, đó là mở một trang trại rượu vang.
Đến năm 1971, Vệ Khang hai mươi lăm tuổi, sau nhiều năm làm ăn buôn bán đầy mưu lược, ông nội Vệ Cẩm Huyên đã đưa việc kinh doanh của Vệ Gia trải rộng khắp bảy tám thành phố lớn của Pháp, trang trại rượu vang, nhà hàng, khách sạn, siêu thị... Một năm đó Vệ thị chính thức bước vào tầng lớp thượng lưu ở Pháp, chiếm lĩnh một trong những vị trí hàng đầu.
Đoạn sau cũng vô cùng cẩu huyết.
Vệ Khanh và Julie, mẹ của Vệ Cẩm Huyên chính là hôn nhân gia tộc.
Trước khi kết hôn với Julie, Vệ Khang có mối tình đầu với Phương Y Chân, là một du học sinh đến từ Trung Quốc, hai người từ bạn đến yêu, rơi vào bể tình. Tiếc rằng ông nội Vệ Cẩm Huyên mặc dù năng lực vượt trội, ánh mắt độc đáo tinh tường, nhưng thái độ làm người lại vô cùng bá đạo không phân rõ phải trái, luôn đặt quyền lợi lên hàng đầu, Phương Y Chân chỉ là một du học sinh nghèo, còn gia tộc Julie là một gia đình giàu có ở Pháp, nếu kết thông gia với nhau, tuy là hai bên cùng có lợi nhưng Vệ gia càng chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Ở bất cứ quốc gia nào, một người ngoại quốc, muốn bén rễ nảy mầm tạo ra vùng trời riêng cũng không phải chuyện dễ dàng, biện pháp đơn giản nhất chính là kết hôn với người bản xứ, thông qua quan hệ thông gia để bước chân vào, đó là cách nhanh chóng và dễ dàng nhất.
Vệ Khang là người duy nhất trong ba người con mà ông nội Vệ Cẩm Huyên còn lại, sau này ông và vợ cũng không có thêm người con nào. Đối với đứa trẻ độc đinh duy nhất của dòng họ, từ nhỏ Vệ Khang đã bị dạy dỗ rất nghiêm khắc, vô cùng sợ cha mình. Nên trong vấn đề hôn nhân, tuy cũng làm ầm ĩ không chỉ một lần, thể hiện bản thân muốn theo đuổi tình yêu chân thật, muốn được tự do yêu đương, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của ông nội Vệ Cẩm Huyên, cuối cùng phải ngoan ngoãn kết hôn với Julie.
Julie là một cô gái vui tươi, hào phóng và xinh đẹp, nhưng trái tim Vệ Khang hoàn toàn không buông được mối tình đầu, vì vậy... Sau khi kết hôn đã ngoại tình bên ngoài... Sau đó, sinh ra đứa con riêng Vệ Cẩm Thiệu trước khi người vợ chính thức sinh ra Vệ Cẩm Huyên, so với em trai mình lớn hơn gần bốn tuổi.
Chuyện này ông nội Vệ Cẩm Huyên biết rõ, bà nội cũng biết, nhưng khi biết Vệ Cẩm Thiệu được sinh ra, rốt cuộc cũng là dòng máu Vệ gia, không thể nào vứt bỏ được. Hơn nữa, dù Julie có tốt đến đâu, cũng là người ngoại quốc, Phương Y Chân sinh ra đứa nhỏ thuần túy Trung Quốc, huyết thống sạch sẽ không lai tạp, với tư tưởng của thế hệ trước, đương nhiên có khuynh hướng thiên về đứa cháu trai thuần túy này hơn.
Chuyện này mãi đến năm em gái Vệ Cẩm Huyên, Vệ Trân Trân được năm tuổi, Julie mới phát hiện ra. Khi đó, Vệ gia đã hoàn toàn bám trụ vững vàng ở nước Pháp, gia tộc Julie lại liên tiếp mấy năm suy yếu, năm sau không bằng năm trước, hai bên ngày càng tương phản, khi đó Vệ gia đã yên tâm có chỗ dựa vững chắc không còn gì phải sợ nữa.
Julie là một người Pháp chính thống, mặc dù buồn khổ, nhưng không giống những người vợ trẻ Trung Quốc nhẫn nhục chịu đựng, khi phát hiện chồng mình có đứa con trai riêng còn lớn tuổi hơn con mình, bà lập tức yêu cầu ly hôn.
Tuy rằng gia tộc suy bại, nhưng vẫn câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa trước đó Vệ Khang ngoại tình bên ngoài, Julie lại là người Pháp, đương nhiên luật pháp sẽ nghiêng về phía bà, vì vậy phân chia tài sản rất có lợi cho bà.
Nhưng vẫn không thể nào sánh được với sự cáo già của ông nội Vệ Cẩm Huyên, sau khi con trai kết hôn, ông cụ chia lại sản nghiệp trên danh nghĩa không nhiều, nên mặc dù ly hôn, kỳ thực Julie cũng không nhận được bao nhiêu tài sản, nhưng cho dù vậy, cũng chiếm mười lăm phần trăm cổ phần Vệ thị.
“Sau khi ly hôn, năm đó ba anh liền cưới Phương Y Chân, Vệ Cẩm Thiệu trở thành đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Vệ gia. Anh được tòa xử cho bên nội nuôi dưỡng, em gái Trân Trân thì giao cho mẹ, bọn họ đối với anh không tệ lắm. Nhưng anh vẫn là con lai, tuy tóc đen, nhưng mắt không đen, nên bọn họ không thích anh như Vệ Cẩm Thiệu.”
“Lúc đó anh đã mười ba tuổi, mối bất hòa của người lớn không lừa được anh, Vệ Cẩm Thiệu là con riêng, mẹ anh ta phá hủy gia đình anh, có thể tưởng tượng với một loạt lý do như vậy, quan hệ giữa anh và Vệ Cẩm Thiệu đương nhiên không thể nào tốt được, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa.”
“Năm anh hai mươi tuổi, mẹ anh trao lại cho anh mười phần trăm cổ phần Vệ thị dưới danh nghĩa của bà, còn năm phần trăm để lại cho em gái. Cha anh không thích anh, Phương Y Chân cũng kiêng dè anh, Vệ gia làm ăn ngày càng lớn, sản nghiệp ngày một nhiều hơn, đứa con trai như anh chính là cái đinh trong mắt người khác.”
“Năm anh hai mươi bảy tuổi, bị ba phái về Trung Quốc mở công ty con của Vệ thị. Lúc đó, ông ta nói, sau này nó sẽ là sản nghiệp của anh, sản nghiệp bên Pháp sẽ trao hết cho Vệ Cẩm Thiệu. Cũng may, rốt cuộc ông ta cũng không quá bất công, mấy năm nay bên Pháp vẫn duy trì hỗ trợ tài chính cho Bác Lãng không bị gián đoạn, nếu không chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Bác Lãng sẽ không thể nào có được quy mô như hiện tại.”
“Vài năm gần đây, sức khỏe ba anh không tốt lắm, tuy ông thật sự có lỗi với mẹ con anh, nhưng vấn đề tài chính của Bác Lãng cũng không quá bạc đãi anh. Trước đây, chỉ cần liên quan đến tài chính giữa tổng công ty và Bác Lãng đều chính tay ông phụ trách, nhưng tối nay, anh thấy công văn phúc đáp ký tên Vệ Cẩm Thiệu, việc này cho thấy tình huống hiện giờ của ông không mấy lạc quan, nếu không Vệ Cẩm Thiệu sẽ không dám hành động trắng trợn như vậy.”
“Mà mấy năm nay, anh vẫn luôn đợi cơ hội, hy vọng có thể chặt đứt liên kết giữa Bác Lãng với tổng công ty bên Pháp, hiện tại ba anh không biết sống chết thế nào, Vệ Cẩm Thiệu từ trước đến giờ rất bảo thủ, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không biết gì nhưng cứ cố ra vẻ thông minh, một người ngu ngốc, ngu không ai bằng, nhưng lá gan lại nhỏ hơn đầu kim, nếu không phải ba anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn ta sẽ không dám cắt đứt tài chính của Bác Lãng.”
Trương Tư Ninh không quan tâm đến những chuyện khác, mà chỉ để ý tám chữ ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ Vệ Cẩm Huyên dùng để hình dung anh trai mình... Có thể thấy quan hệ của hai người này đúng là như nước với lửa.
“Chắc chắn Vệ Cẩm Thiệu có xếp đặt nội ứng bên cạnh anh, nếu bây giờ anh quay về Pháp, sẽ đánh rắn động cỏ, Vệ Cẩm Thiệu sẽ có đề phòng, nên lúc này chỉ có thể ở yên trong nước, hơn nữa còn phải xin sự hỗ trợ của bên ngoại, để bọn họ giúp đỡ chuẩn bị trận đánh ác liệt tiếp theo.”
Tư duy Trương Tư Ninh lại xiêu vẹo, không nắm bắt trọng điểm mà chỉ chụp trúng những thứ vô dụng, cô nàng nghĩ, thì ra anh còn có người thân khác...
Vệ Cẩm Huyên chỉ cần liếc sơ qua, cũng biết cô nàng đang nghĩ gì, liền giải thích: “Ông ngoại anh vẫn khỏe mạnh, tuy việc kinh doanh của gia tộc không thể so được với trước kia nhưng vẫn duy trì mức trung trình, mẹ anh sau khi ly hôn đã tái hôn, anh còn một người em trai cùng mẹ khác cha, hiện đang học ở Anh.”
“A, anh còn có em trai sao...” Vốn đang cho là phim tình cảm bi kịch, nhưng ba anh tái hôn, mẹ anh cũng tái hôn, lại còn có con... Một chút tình tiết bi thương cũng không có. Mặc dù chuyện người thứ ba này nọ khiến người ta kinh tởm, nhưng cách Vệ Cẩm Huyên nói những điều này vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, không chút cảm xúc khiến cô muốn thể hiện chút đau buồn cũng không có chỗ.
Cô chỉ có thể bỏ qua tiết mục thương tiếc đau buồn này, tò mò hỏi: “Cái người tên Phương Y Chân bây giờ còn sống không?”
Vệ Cẩm Huyên cười lạnh: “Vô cùng khỏe mạnh.” Giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi, Trương Tư Ninh cảm thấy lúc anh nhắc đến người anh cùng cha khác mẹ giọng điệu cũng như vậy.
“Bà ta là mẹ kế, không phải trước đây ngược đãi anh đó chứ?” Đại não Trương Tư Ninh bùng nổ, bắt đầu suy diễn theo chiều hướng mẹ kế bố dượng tàn nhẫn, độc ác.
Anh bị lời nói của cô chọc cười, khuôn mặt đang lạnh lùng dịu lại, đưa tay nhíu nhíu chân mày, khinh thường nói: “Trước giờ anh ở với ông bà nội, em nghĩ đi đâu vậy.”
Trương Tư Ninh:
Vệ Cẩm Huyên từ trên ghế sofa đứng dậy: “Được rồi, chuyện xưa kể xong rồi, bé ngoan đi ngủ thôi.”
Kể xong gì chứ, giải thích không rõ không ràng, tình tiết cũng chỉ đại khái qua loa, có điều Trương Tư Ninh chỉ lầm bầm trong bụng, không tiếp tục truy theo hỏi đông hỏi tây nữa, dù sao tuy anh không thể hiện ra ngoài, giọng nói khi kể lại cũng rất hờ hững, tựa như đang nói chuyện người khác, nhưng những khổ sở và chua xót trong đó chỉ bản thân anh mới có thể cảm nhận được. Hơn nữa, hiện tại ba anh có vẻ lành ít dữ nhiều, nói gì cũng là cha con, dù có oán hận, thì vẫn cảm thấy khó chịu.
Quên đi, từ từ cũng đến, sau này hỏi tiếp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trương Tư Ninh thức dậy, Vệ Cẩm Huyên đã ra khỏi nhà, đây là tình huống chưa từng xảy ra!
“Tư Ninh tiểu thư, chưa đến bảy giờ Vệ tiên sinh đã đi làm, ông chủ nói hôm nay rất bận, sẽ họp cả ngày.”
Thím Tào nói xong, đi vào phòng bếp bưng bữa sáng ra. Trương Tư Ninh nhăn mặt nhíu mày, ý là hy vọng cô đừng gọi điện quấy rầy chứ gì?
Hứ, cô đây cũng rất nhiều việc đó, họp giỏi lắm mà.
Chuyện của Vệ Cẩm Huyên cô hoàn toàn chưa từng nhúng tay vào, ân oán nhà giàu gì đó, cách quá xa cuộc sống của cô, cô chỉ có người cha nhà giàu mới nổi, những người có tiền cô từng tiếp xúc trước kia cũng chỉ có giám đốc gì đó là nhiều thôi.
Nếu đã không thể giúp được gì, vậy thì không gây phiền thêm là tốt rồi, còn lại cứ để anh muốn lăn qua lăn lại thế nào thì tùy, tối qua cô đã nói nếu anh phá sản cô nuôi anh, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ nói chơi, Trương Tư Ninh thật sự quyết định như vậy.
Mấy ngày sau, Vệ Cẩm Huyên vẫn đi sớm về trễ, gần như cả ngày không nhìn thấy anh, chỉ đến buổi tối mới thỉnh thoảng tình cờ gặp mặt nói mấy câu, có điều mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt anh mệt mỏi như vậy, cô cũng không muốn phiền anh nghỉ ngơi. Có khi còn phục vụ đấm bóp, xoa vai bóp chân cho đại gia, nhân tiện còn bị chiếm chút tiện nghi nhỏ, như làm gối ôm cùng ngủ hoặc phải cống hiến đùi làm gối đầu...
Một tuần cứ thế trôi qua.
Hôm nay mới bốn giờ chiều, Vệ Cẩm Huyên đã về đến nhà, lúc đó Trương Tư Ninh còn đang bận việc trong tiệm, trang trí đã gần đến giai đoạn cuối, nên không thể buông lỏng được.
Lúc nhận được điện thoại của Vệ Cẩm Huyên, Trương Tư Ninh rất ngạc nhiên, cô biết gần đây anh bận rộn tới mức nào. Nghe anh nói trong điện thoại đã về đến nhà, bảo cô bây giờ trở về một chuyến, cô càng ngạc nhiên hơn: “Anh không bận việc nữa sao?”
“Hiện tại, chuyện trong nước xem như tạm thời kết thúc.” Giọng nói của anh trầm thấp, gần đây cường độ làm việc quá cao, hội nghị họp hết cái này đến cái khác, phải nói rất nhiều, cổ họng cũng khàn khàn: “Vừa rồi, anh nhận được điện thoại của Vệ Cẩm Thiệu, anh ta nói bệnh tình của ba nguy kịch, bảo anh nhanh chóng trở về Pháp, em về giúp anh sắp xếp hành lý.”
Trương Tư Ninh: 〒_〒
Không biết có phải gần đây cô cưng chiều anh quá rồi không, giọng điệu này rõ ràng là sai khiến người khác đây mà... Thật muốn đánh người quá đi mất.
Bình luận facebook