Sau khi trở lại khách sạn, Trương Tư Ninh gọi dịch vụ phòng mang cơm trưa lên. Cô bảo tiểu Trịnh dẫn những người khác xuống nhà hàng riêng của khách sạn ở tầng dưới ăn cơm, là nhà hàng cao cấp, những người này còn phải đi theo cô mấy ngày nữa, tạo thiện cảm mà, nên làm vậy.
Hơn hai giờ chiều, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại tới, Trương Tư Ninh kể chuyện buổi sáng cho anh nghe, còn khen ngợi nói: “Vệ tiên sinh, ngài đúng là liệu sự như thần.” Chân chó nịnh hót, không cần phải rõ ràng vậy chứ.
Vệ Cẩm Huyên ở đầu bên kia bật cười: “Biết anh thông minh hơn em, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
Trương Tư Ninh hứ một tiếng, làu bàu: “Vậy phải đợi xem anh nói có đạo lý không, lỡ anh bảo em đi làm chuyện xấu thì sao! Còn phải giúp anh đếm tiền hả?”
“Làm chuyện xấu và giúp đếm tiền có quan hệ logic gì với nhau hửm?” Anh khiêm tốn hỏi.
Trương Tư Ninh bắt đầu không thèm nói lý lẽ: “Dĩ nhiên có quan hệ rồi, anh bảo em làm chuyện xấu, vậy thì có thể sẽ bị bắt, như vậy không phải giống như anh đem em đi ‘bán’ sao, hơn nữa anh còn bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời, nói em phải ngốc đần luôn, đây không phải biến tướng của giúp anh đếm tiền là gì?”
Vệ Cẩm Huyên bị mấy câu càn quấy trôi chảy của cô chọc cho vừa phát hờn vừa buồn cười, anh cười trừ: “Tư Ninh, sao em có thể hoạt bát đến vậy!”
Trương Tư Ninh giương cằm lên, dương dương tự đắc nói: “Hiện tại, ‘tôi’ đang ở độ tuổi sống động, Vệ tiên sinh, có một khoảng cách thế hệ giữa ‘tôi’ và ‘chú’ đó.”
Vệ Cẩm Huyên mất hứng: “Nói hươu nói vượn, năm nay anh mới hơn ba mươi!”
Trương Tư Ninh nhắc nhở: “Ba mươi bảy, gần sắp bốn mươi rồi!”
Vệ Cẩm Huyên:
Cô lại nói tiếp: “Chú nói xem, chú lớn hơn tôi nhiều như vậy, sao tôi lại thích chú được chứ, ban đầu cũng là tôi bày tỏ trước, haizz, thật mệt mà, Vệ Cẩm Huyên, chú phải nhanh chóng trở về bồi thường cho tôi biết không? Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, phải đối xử vô cùng vô cùng tốt với tôi mới được, nếu không chú thật có lỗi với quãng thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi đó!”
Biểu cảm của Vệ tiên sinh từ như thế này [╰_╯]... Tiếp theo biến thành như vậy @[ ̄- ̄]@... Sau đó như thế này ╭[╯╰]╮... Cuối cùng là thế này ╮[╯▽╰]╭... Còn lúc này, ánh mắt cong lên, khóe miệng giương cao, cười vô cùng hạnh phúc!
Vệ Cẩm Huyên không nhịn được nói: “Tư Ninh, sao mỗi lần anh thấy đã thật sự rất thích em rồi, nhưng sau đó lại cảm thấy còn thích hơn như vậy nữa?”
Trương Tư Ninh tinh nghịch trả lời: “Điều này cho thấy chú thích còn chưa đủ, Vệ tiên sinh, phải cố gắng nhiều hơn đó, không được để tôi bỏ rơi xa quá, tôi còn hy vọng chú có thể đuổi kịp và vượt qua tôi nữa đó!”
Vệ Cẩm Huyên cảm thấy, cho dù hôm nay phải đối mặt với hai khuôn mặt kinh tởm của mẹ kế và Vệ Cẩm Thiệu, thì tâm tình anh vẫn sẽ rất tốt, bé con này, thật ấm áp, cô làm cho anh vui vẻ, khiến anh thấy hạnh phúc, khiến anh... Khát khao cuộc sống...
Nói chuyện điện thoại với anh xong, cúp điện thoại, Trương Tư Ninh gọi điện cho Hứa Dương, hỏi tiến độ trang trí trong tiệm đến đâu rồi. Hứa Dương nói tất cả mọi việc đều rất tốt, trong vòng ba ngày nữa sẽ dán giấy dán tường, còn hỏi Trương Tư Ninh khi nào trở về, tiện thể hỏi thăm sức khỏe ông nội Trương.
Hơn bốn giờ chiều, quản lý Du lại dẫn thêm mười người nữa đến giao cho tiểu Trịnh bố trí. Sau khi nghe tiểu Vương, tiểu Đặng báo cáo, biết được sáng nay có chuyện xảy ra, mặc dù chỉ có chút hoảng hốt chứ không có gì nguy hiểm, nhưng cũng dọa hắn toát mồ hôi lạnh toàn thân. Cảm thấy quan hệ gia đình Trương tiểu thư này khá phức tạp, vì thấy không an tâm, nên vốn chỉ chuẩn bị thêm có năm người, sau đó vẫn rối rắm nên tăng lên đến mười người, dù sao Vệ tổng không thiếu tiền, thà tốn thêm chút tiền, cũng phải chăm sóc vị Trương tiểu thư này thật kỹ càng, không thể để xảy ra chút sơ sót nào được.
Vì chuyện buổi sáng, Trương Tư Ninh cũng cảm thấy sử dụng cẩn thận thì thuyền dùng được cả đời, ít nhiều gì cô cũng phải ngây ngốc ở đây ba ngày nữa, thà làm vậy còn hơn đến cuối cùng bản thân mình phải chịu tổn thất nặng.
Buổi tối, thím út Lý Mẫn gọi điện tới, hỏi Trương Tư Ninh ở khách sạn nào, bà sẽ ghé qua thăm, tiện thể mang cho cô ít cháo gà.
Trương Tư Ninh liền nói tên khách sạn và cả số phòng cho bà biết, khoảng hơn một tiếng sau, thím út đến, không nghĩ tới hai em họ cũng đi cùng đến đây!
Tiểu Trịnh và hai người nữa ở phòng bên cạnh cô, vì muốn bảo vệ cô chu đáo mọi mặt nên cửa phòng luôn mở rộng không đóng lại.
Trương Tư Ninh cảm thấy không cần thiết phải như vậy, cảnh trong phim gangster có lẽ cũng không khoa trương đến thế, hơn nữa hiện tại hơn phân nửa tầng này đều là người của cô, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hét to một tiếng là được, nhưng hắn cứ kiên trì như vậy, cô cũng hết cách.
Lúc này, thím nhỏ dẫn hai em tới đây, tiểu Trịnh liền từ trong phòng đi ra, Trương Tư Ninh nói với hắn: “Không có việc gì.” Tiểu Trịnh vẫn không yên tâm, dẫn theo hai người trực tiếp đứng ngoài cửa canh chừng.
Trương Tư Ninh:
Nếu cô là ông chủ, nhất định sau này sẽ trọng dụng hắn! Nhất định!
Em họ Trương Dương, năm nay mười bảy tuổi, hết kỳ nghỉ hè này sẽ lên lớp mười hai, em họ nhỏ Trương Trình, năm nay mười tuổi, nghỉ hè xong sẽ lên lớp năm. Trương Tư Ninh và bọn chúng quan hệ không tệ, nhưng sau này vì chuyện ông ba đại gia tái hôn, cô và người thân bất hòa, nên cũng rất lâu rồi không liên lạc với bọn chúng.
“Chị, sao lễ mừng năm mới năm nay chị không về nhà? Em còn chờ tiền mừng tuổi của chị đó!” Trương Trình tuổi còn khá nhỏ, không hiểu rõ chuyện tranh cãi ầm ĩ giữa chị họ mình và người thân, đã lâu như vậy không gặp nên thật sự rất thân thiết.
Trương Tư Ninh rất thích hai đứa nhóc này, cô và Trương Dương quan hệ rất tốt, có điều lúc này Trương Dương mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi vào không thèm nhìn thẳng cô, nên cô chỉ có thể nói chuyện phiếm với em họ nhỏ.
“Lễ mừng năm mới chị có việc, tiền mừng tuổi hả, đợi lát nữa chị bổ sung cho em được không?”
Lý Mẫn lấy hộp giữ ấm trong túi đang cầm trên tay ra đặt lên bàn ăn, vừa mở nắp kêu Trương Tư Ninh tới ăn cháo vừa quở mắng: “Tư Tư, con đừng có chiều nó, lớn vậy rồi mà còn đòi tiền lì xì của chị, thật mất mặt mà!”
Trương Trình mắc cỡ cười nói: “Chị lớn hơn con nhiều như vậy, phải lì xì là đúng rồi.”
Trương Tư Ninh cũng cười: “Em mới có mười tuổi, còn nhỏ mà thím.”
Trương Trình rất hiếu kỳ về căn phòng cao cấp Trương Tư Ninh đang ở, đợi Trương Tư Ninh đi ăn cháo, cu cậu liền nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng còn chạy ra phòng khách thì thầm mấy câu với anh trai, một nhà ba người, có cu cậu liền sôi động hẳn lên.
Lý Mẫn ngồi một bên, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Tư Tư, ở khách sạn bất tiện lắm, hay là con về nhà ở đi, phòng của con thím vẫn giữ lại đó, đồ đạc bên trong cũng không có đụng đến, cứ hai ba ngày là quét dọn một lần.”
Quan hệ giữa hai chị em dâu, mẹ Trương Tư Ninh và Lý Mẫn khá tốt, nên lúc còn nhỏ Trương Tư Ninh thường xuyên đến nhà chú hai ở, cũng có phòng riêng của mình ở đó.
Trương Tư Ninh nghe vậy đặt cái muỗng xuống, mỉm cười nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu thím út, đợi sau khi ông nội phẫu thuật xong là con về rồi.”
“Về? Con mới trở lại có mấy ngày mà đã tính đi sao? Sao có thể như vậy, ít nhất cũng phải ở một tháng chứ.”
Trương Tư Ninh nghĩ nếu cô mà ở lại một tháng, có lẽ Trương gia sẽ bùng nổ. Yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ nhảy hết ra, cô không có tâm trạng để ứng phó, nên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười: “Đến lúc đó rồi nói sau đi thím.” Dù sao cô muốn đi, cũng không ai có thể ngăn cản được, bất quá đoán chừng... Người lớn trong nhà ngoại trừ ông nội, cũng không ai thật lòng muốn cô ở lại, nhất là dưới tình huống bên cạnh cô có một nhóm người đông như vậy. Ngay cả thím nhỏ trước mắt, người đã từng rất thương cô, có lẽ cũng không thật lòng muốn giữ cô lại, thật tình hay khách sáo cô vẫn có thể nhận ra, ‘người đi trà lạnh’ từ này không chỉ dùng trong quan hệ đồng nghiệp bạn bè, mà còn thích hợp sử dụng trong mối quan hệ gia đình.
Đợi sau khi cô ăn cháo xong, Lý Mẫn đi rửa tay, Trương Trình ở sân thượng nghịch ngợm xích đu, Trương Tư Ninh từ phòng ăn đi ra, bước thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, giơ tay xoa nhẹ đầu em trai: “Chị thiếu em bao nhiêu tiền, mà đến giờ cái mặt vẫn còn phụng phịu như vậy?”
Trương Dương giơ mặt thối nghiêm nghị ra, né tránh bàn tay chị gái, nổi giận đùng đùng nói: “Chị không phải đi luôn rồi sao, trở lại làm gì nữa! Không phải đoạn tuyệt quan hệ với mọi người luôn rồi sao!”
Trương Dương mười sáu mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi thiếu niên choai choai, cũng hiểu được chút chuyện, từ nhỏ quan hệ giữa hắn và Trương Tư Ninh rất tốt, còn thân thiết hơn cả chị em ruột, chị họ đi nơi khác học đại học hắn cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng năm ngoái chị họ ở trước mặt mọi người tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, làm cho hắn rất khó chịu, có cảm giác bị phản bội, bị vứt bỏ... Lúc này Trương Tư Ninh đã trở lại, dáng vẻ dường như vẫn thân thiết gần gũi như trước, Trương Dương cảm thấy rất vui, nhưng không bỏ xuống được mặt mũi, nên mới bị cho là đang ở trong thời kỳ phản nghịch thiếu niên... Hờn dỗi kiêu ngạo.
Trương Tư Ninh không ngừng chọt chọt mấy cái trên đầu hắn, làm cái đầu vốn đã chải chuốt cẩn thận của cậu nhóc trực tiếp biến thành bờm ngựa, sau đó cười híp mắt nói: “Cho dù có đoạn tuyệt quan hệ với ai cũng không phải với em, em là đứa em cưng của chị mà!”
Trương Dương nghe vậy trong lòng rất thoải mái, nhưng trên mặt vẫn hừ một tiếng ra vẻ khinh thường: “Vậy mà chị cũng không chủ động liên lạc với em.”
Chuyện này... Trương Tư Ninh sẽ không ngụy biện, lúc đó cô đùng đùng nổi giận ôm tro cốt của mẹ đi Vũ Lăng, quyết định sau này sẽ không liên hệ gì với người thân trong nhà nữa, đối với em họ... Cũng có thể nói là giận chó đánh mèo.
Trương Dương thấy chị họ không nói gì, cũng không tiếp tục giữ bộ mặt nghiêm nghị nữa mà khẽ nói: “Chị, chúng ta là chị em, chuyện của người lớn em không quản được, nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh chị, chị nhìn thử xem, cái thằng nhóc Trương Nghị kia, đừng thấy nó học cùng trường với em, em cũng không thèm để ý tới nó.”
Trương Nghị là em trai cùng cha khác mẹ của Trương Tư Ninh, con trai ngoan của Hàng Yến, bảo bối của đại gia mới nổi. Có điều cho tới giờ Trương Tư Ninh chưa từng gặp nó, có thể nói chỉ nghe tên chứ chưa thấy mặt, ngược lại cô đã gặp Hàng Yến một hai lần.
“Chị, chị biết không, thời gian trước, Trương Nghị bị trường đuổi học rồi. Nó làm cho một nữ sinh cùng lớp lớn bụng, bác cả vì chuyện này phải bồi thường không ít tiền, ông nội cũng vì chuyện này mà tranh cãi với Hàng Yến, tức đến mức nhập viện luôn!”
Trương Dương thật sự rất thân thiết với Trương Tư Ninh, cho nên nhanh giận cũng nhanh hết, bây giờ còn bắt đầu chia sẻ chuyện bát quái cho chị họ nghe.
Trương Tư Ninh nghe vậy thoáng giật mình: “Nó mới bao nhiêu tuổi, sao có thể coi trời bằng vung như vậy?”
Trương Dương cười lạnh khinh thường: “Mười lăm, năm nay mới học lớp mười, chị chưa thấy đó thôi, ở trường học nó ngang ngược vô cùng, làm như cả trường chỉ mình nó có tiền!” Vừa nói vừa vui sướng khi người gặp họa: “Em nghe nói lúc ông nội bị nhập viện, bác cả liền đánh nó, đánh cho thê thảm, đến giờ vẫn còn chưa xuống giường được nữa đó!”
Trương Tư Ninh nói không nên lời, trẻ con bây giờ thật hết nói nổi. Nhưng trong lòng không khỏi cao hứng, thằng nhãi con đó không có tiền đồ như vậy, không biết ông ba đại gia của cô có tức giận đến thổ huyết không.
Đợi đến khi Lý Mẫn từ nhà vệ sinh đi ra, Trương Tư Ninh và em họ đã hòa thuận như trước, ha ha cười giỡn vui vẻ, còn hẹn mấy hôm sau đến lúc hắn nghỉ hè có thể đến Vũ Lăng chơi với cô, Trương Trình cũng chạy vô tham gia náo nhiệt, ầm ĩ bảo hắn cũng muốn đi cùng.
Ba chị em này trong mắt người lớn như Lý Mẫn, thật sự rất vui vẻ hài hòa, ấm áp.
Bình luận facebook