Sáng sớm hôm sau ông cụ nói phải về Phúc Kiến, đã thu dọn xong hành lý. Trương Tư Ninh quấn quít ông cụ nói: “Ông nội, không phải ông nói năm nay sẽ ở đây ăn tết với chúng con sao, sao ông nói mà không giữ lời gì hết vậy!”
“Để ông về đó xem mọi chuyện thế nào rồi,” Ông cụ nhìn cháu gái, giải thích: “Mấy người ba con mới ra khỏi trại giam, trong nhà chắc chắn rất lộn xộn, còn bà con họ hàng nữa, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích, ông có vai vế trong nhà, mọi người ai cũng nể mặt, có ông có thể mọi chuyện sẽ yên ổn hơn, đợi sau khi mọi chuyện ổn định ông sẽ quay lại, năm nay nếu không kịp thì sang năm chắc chắn ông sẽ về ăn tết với con, Tư Tư, nghe lời mà.”
“Nhưng những người đó đều đang tức giận, ông mà trở về, thế nào bọn họ cũng sẽ nói mấy lời khó nghe cho xem.”
“Con không hiểu rồi, ông nghe tiểu Vệ nói mấy người bọn họ người nào cũng bị phạt tiền, số tiền này ông phải bắt ba con đền bù lại cho bọn họ, chỉ cần bồi thường đủ tiền thì sẽ không ai vì chuyện chẳng đáng này tức giận làm gì.”
Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, biết ông cụ đã quyết định đi, cô liếc nhìn Vệ Cẩm Huyên, thấy anh gật gật đầu, cô chỉ hé miệng nói: “Vậy ông phải chú ý sức khỏe, nếu có người nói chuyện khó nghe thì ông đừng thèm để ý đến bọn họ làm gì, sở dĩ những người này đưa tiền cho ba con không phải bởi vì ông ấy hứa trả lại cho họ thật nhiều lợi ích sao, đều là một đám người tham lam, chẳng ai tốt hơn ai, ông không cần phải cảm thấy có lỗi với bọn họ. Còn chuyện của ba con và Hàng Yến, ông cũng đừng quan tâm nữa, họ muốn giày vò nhau thế nào mặc kệ! Ông về đó thì hãy ở nhà của chú Hai, nếu không thì ở khách sạn cũng được, con sẽ nói quản lý Du sắp xếp cho ông.” Nói xong không đợi ông cụ phản đối, đã tự mình quyết định: “Trước mắt ông hãy ở khách sạn đi, yên tĩnh, ba con, chú nhỏ, cô nhỏ hiện giờ còn không biết đang náo loạn đến mức nào đâu, ông nghe lời con đi.”
Ông cụ nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cháu gái phân tích cũng có lý, chuyện lần này ngoại trừ nhà thằng Hai, còn lại tất cả đều phải vô nhà giam một bận, không náo loạn mới lạ, hắn trở về, thế nào mấy đứa cũng tìm tới kể lể, vẫn nên ở bên ngoài cho thanh tịnh, hắn lớn tuổi rồi, cũng không muốn tự uất ức chính mình.
Hiện tại đã mùng mười tháng chạp, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến tết. Sau khi tiễn chân ông cụ, Trương Tư Ninh luôn cảm thấy không yên, sợ ông trở về bị uất ức. Vệ tiên sinh vì muốn di dời sự chú ý của bà xã nên bảo cô xuống lầu nói thím Tào chuẩn bị cơm chiều, tối nay Hạ Tuấn sẽ tới nhà ăn cơm, lần này cậu ta đã giúp đỡ rất nhiều, lăn lộn ở Phúc Kiến nhiều ngày như vậy, mời cậu ta đến nhà ăn cơm là chuyện nên làm.
Trương Tư Ninh lười biếng không muốn động đậy, cô nằm nghiêng người trên giường gối đầu lên đùi Vệ Cẩm Huyên, cánh tay ôm thắt lưng anh nũng nịu thỏ thẻ: “Hình như em muốn bị ốm rồi, cả người không có chút sức lực nào, làm sao đây, Vệ tiên sinh?”
Vệ Cẩm Huyên biết cô nàng này đang làm nũng để được vỗ về đây mà, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, còn có chút triền miên không nói rõ được, ánh mắt anh dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ngày kia, chúng ta gọi điện cho ông cụ, dụ ông về đây ăn tết với mình được không?”
Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn anh: “Không lẽ anh tính véo chọc cho nhóc con khóc thiệt đó chứ?”
Vệ tiểu béo bây giờ đã gần một tuổi, không còn hay khóc giống lúc còn bé nữa, gần đây đã bắt đầu bi bô học nói, tuy mới bập bõm chưa tròn chữ nhưng đã có thể kêu mẹ, kêu ba, thỉnh thoảng có thể nhảy ra cả ‘ông nội’. Mặc dù bé con vẫn rất mũm mĩm, nhưng da thịt rất chắc, từ lúc mới sinh cho đến giờ hoàn toàn không bị bệnh gì, vô cùng khỏe mạnh cứng cáp. Nhưng mà... Động tay động chân nhéo con như vậy... Cảm giác thật bạo lực mà!
Vệ Cẩm Huyên dường như quyết tâm làm một người cha nhẫn tâm, thản nhiên nói: “Không nỡ ra tay với nhóc này thì làm sao kéo ông cụ về đây được.”
Vệ phu nhân nghe xong trong bụng liền nảy ra ý xấu, vừa lúc bé con trong nôi tỉnh giấc, bi bi bô bô vui mừng, Trương Tư Ninh xoay người ngồi dậy, cũng không kịp mang dép đã chân không chạy qua nôi bế con lên, khẽ hôn lên hai má mập mạp trắng nõn nà, rồi vờ như thật nói: “Ba con tâm địa rất xấu, muốn nhéo con đó, con nhớ rõ sau này phải hiếu thảo với mẹ, phải xếp ba ở sau mẹ đó.”
Vệ tiên sinh ở bên cạnh nghe cô nói vậy dở khóc dở cười, ra hiệu cho cô nhấc chân lên, Trương Tư Ninh nâng cao chân lên một chút, Vệ Cẩm Huyên khẽ cúi người xuống giúp cô mang dép vào rồi đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đi chân trần trên sàn nhà, cho dù trời ấm cũng không được.” Lại giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Đừng nghe mẹ con nói hươu nói vượn, sau này đối xử với ba mẹ không được phân biệt trước sau.”
“Nhóc con mới bao nhiêu tuổi chứ, nghe có hiểu được đâu.”
“Vậy sao em còn nói?”
Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Em thích.”
“Anh cũng thích.”
Trương Tư Ninh câm nín, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười ôm vai vợ: “Được rồi, biết em mềm lòng, không nỡ, anh đã có cách chọc cho tiểu mũm mĩm khóc. Yên tâm, không nhéo cu cậu đâu.” Vốn dĩ anh cũng tính nhéo con một cái, tuy có chút thô bạo nhưng mọi việc được xử lý nhanh chóng, nhưng nếu cô vợ nhỏ của anh không muốn, vậy thì chỉ cần đổi cách khác làm cu cậu khóc là được, mặc dù nhóc con rất biết điều, gần đây không có khóc lóc nhõng nhẽo nữa, có điều muốn làm cho một nhóc con khóc là chuyện vô cùng đơn giản.
Buổi tối Hạ Tuấn đến nhà ăn cơm, vừa nhìn thấy Vệ tiểu béo đã muốn ôm cu cậu. Vệ tiểu béo cũng không có lạ người, chỉ cần cười với cu cậu là đều cho ôm hết, vì chuyện này mà Trương Tư Ninh lo lắng mấy ngày, sợ nhóc con ngốc nghếch bị người ta lừa ôm đi mất cũng không biết khóc nháo lên.
Hạ Tuấn ôm Vệ tiểu béo lắc lư: “Nhóc con này sao nặng vậy chứ, lần trước em ôm nó, cũng không nặng như vậy. Chị dâu nhỏ, chị nên cho nó ăn ít lại, béo tròn quá cũng không tốt, sau này sẽ không có đẹp trai đâu.”
Bây giờ là đang nói chuyện gì đây ah...-_-
Vệ Cẩm Huyên liếc hắn một cái: “Nhóc con không có béo, cái này gọi là mượt mà.”
“Phốc, ca, anh cũng bao che khuyết điểm quá rồi đó, em đề nghị cũng không được sao, nói sao em cũng là ba nuôi của cu cậu đó.”
“Anh mày còn là ba ruột đây.”
Hạ Tuấn câm nín, nhìn Trương Tư Ninh, Trương Tư Ninh thấy vậy liền an ủi: “Nhóc con còn nhỏ mà, đợi sau này lớn hơn, bắt đầu cao lên thì sẽ từ từ ốm lại, trẻ con lúc nhỏ mập cũng không hẳn là mập.” Sau đó còn nói thêm: “Có điều tên nhóc này gần đây ăn rất nhiều, lúc đầu cũng không để ý, sau này sẽ không cho cu cậu ăn nhiều thịt như vậy nữa.”
“Nhóc Khoai tây đã có thể ăn thịt rồi sao?!” Đối với chuyện này Hạ Tuấn vô cùng ngạc nhiên.
Trương Tư Ninh gật đầu nói: “Băm nhuyễn thịt ra, nấu cháo thịt, cu cậu rất thích ăn món này.”
Mặc dù lúc mới đầu, cảm thấy cái tên ‘Khoai Tây’ này nghe rất phiền lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác, một ngày ông cụ gọi đến mấy chục lần, gọi riết qua một thời gian dài, Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân nghe mãi cũng thành quen, cảm thấy ‘Khoai Tây’ cũng không có gì không hay, ít ra dù có rơi ngã cũng không sao, rất mạnh mẽ. Nên hiện tại, thỉnh thoảng hai vợ chồng cũng sẽ gọi con là Khoai Tây, hoặc đáng yêu hơn thì gọi là Vệ tiểu béo. Thế nên những người có quan hệ thân thiết với Vệ gia đều biết tiểu thiếu gia của Vệ gia có cái tên ở nhà là Khoai Tây.
Cái tên này, Hạ Tuấn kêu cũng rất thuận miệng.
Ăn tối xong, Vệ Cẩm Huyên và Hạ Tuấn đến thư phòng nói chuyện, tiện thể xách theo Vệ Tiểu Béo luôn. Trương Tư Ninh ở lại dọn dẹp chén đĩa với thím Tào, sau khi dọn dẹp xong, thím Tào đột nhiên nói: “Phu nhân, năm nay tôi ở lại đây ăn tết có được không ạ?”
Trương Tư Ninh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Được chứ, sao lại không được, thím ở lại ăn tết với chúng tôi, tôi cao hứng còn không kịp đó!” Nói xong nhìn thím Tào thở phào nhẹ nhõm, Trương Tư Ninh càng thấy nghi hoặc.
Thím Tào cũng biết mình đã yêu cầu đột ngột, dù sao những năm trước bà đều đến chỗ cháu gái, hai bà cháu ăn tết với nhau. Bà nghĩ ngợi một lúc rồi giải thích: “Tiểu Nam nhà thím năm nay có người yêu rồi, con bé muốn đến nhà bạn trai ăn tết để chính thức ra mắt. Cô nói, một bà già như thím cũng không thể nào đi theo tới đó được, chỉ có một mình đón tết cũng vắng vẻ quá, không bằng ở lại đây, vừa náo nhiệt, còn có thể giúp đỡ trông chừng bé con, nấu cơm.”
Thím Tào là người đáng thương, con trai, con dâu đều đã mất, vất vả một thân một mình nuôi cháu gái khôn lớn, bây giờ có lẽ cũng sắp trở thành con nhà người ta... Tâm trạng Trương Tư Ninh có chút kỳ lạ, không nhịn được nói: “Thím Tào, hoàn cảnh của con và tiên sinh thím cũng biết rồi, không có nhiều người thân, thím ở đây giúp đỡ công việc, con và tiên sinh đều rất cảm kích, chuyện tương lai không ai nói trước được, con cũng không muốn nói những lời xáo rỗng, nhưng ít nhất thím còn làm việc ở đây ngày nào, thì chúng tôi đều xem thím như một thành viên trong gia đình, Vệ khoai tây cũng thích thím,” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói luôn ý định sau này: “Qua hết năm mới, trong nhà sẽ tìm thêm một người nữa phụ giúp công việc nhà, chuyện này không có ý gì khác, chỉ là trong nhà có trẻ con, nên nhiều việc hơn, một mình thím nhiều khi làm không xuể được, thỉnh thoảng con còn phải ra ngoài có việc, không thể mang nhóc con theo được, dù sao cũng phải có người chăm sóc nó, người ngoài con lo lắng không yên tâm, chỉ tin tưởng mình thím, người giúp việc mới đến chỉ làm những việc vặt trong nhà, chứ không được ở lại đây.”
Vốn dĩ cô tính đợi sau khi ăn tết xong mới nói chuyện này, có điều sẵn dịp nên nói luôn.
Thím Tào không nghĩ ngợi nhiều, bà rất cảm động, ông bà chủ có thể nghĩ cho bà như vậy, lại xem bà như người thân trong nhà, lại nói tin tưởng bà, đối với bà người như vậy chắc chắn là người tốt nhất. Bà nghẹn ngào, hốc mắt cũng ẩm ướt, cam đoan nói: “Phu nhân hãy yên tâm, chắc chắn sau này tôi sẽ chăm sóc tiểu Béo thật chu đáo, không để cho bé bị té ngã.”
Đợi sau khi tiễn Hạ Tuấn đi rồi, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên trở về phòng, một nhà ba người cùng nhau tắm rửa, Vệ tiểu béo lại bởi vì gội đầu mà tiếp tục khóc thét lên, Vệ tiên sinh nói: “Ngày mai, cứ như vậy chọc cho cu cậu khóc thôi.”
Trương Tư Ninh:-_-
Anh đúng là ngây thơ cố chấp mà, đang tắm mà cũng nghĩ tới chuyện này, đàn ông có nhiều khi thật sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Sau khi dỗ con ngủ xong, Vệ tiên sinh quấn lấy Vệ phu nhân ở trên giường hài hòa vận động một phen, đợi đến khi Vệ phu nhân rên rỉ đến khan cổ họng, Vệ tiên sinh mới cảm thấy thỏa mãn buông cô ra.
Trương Tư Ninh rầm rì thở hổn hển một lúc, nằm sấp trên người ông xã kể lại chuyện thím Tào, rất xúc động nói: “Thím Tào thật đáng thương, em thấy cháu gái của thím không tốt lắm, biết rõ bà nội chỉ có một thân một mình, còn muốn đi theo bạn trai về nhà ăn tết, vẫn còn chưa có kết hôn, danh bất chính ngôn bất thuận, nếu sau này mà kết hôn rồi, có lẽ thím Tào cũng không thể trông cậy được gì.”
Vệ tiên sinh rất cứng lòng, anh nói: “Trông cậy được hay không cũng đều do chính mình tạo nên. Trước đây, anh thấy thím Tào rất nuông chiều cháu gái, hai năm trước, cháu gái bà muốn mua điện thoại di động, mở miệng ra nói cần một vạn, lúc đó thím Tào vừa mua một căn nhà mới ở quê, tính sau này cháu gái kết hôn cho cô ta làm của hồi môn, nên khá túng thiếu không có đủ tiền, cô gái kia làm ầm lên rất dữ dội, sau đó thím Tào lại âm thầm tìm lão Trịnh mượn tiền đưa cho cháu gái, nếu không phải tiểu Trịnh nói với anh, anh cũng không biết việc này. Em xem, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cháu gái thím mua điện thoại một vạn tệ, hiện tại điện thoại em với anh đang xài giá thị trường là bao nhiêu? Chưa đến năm ngàn tệ, anh không nói thím Tào thương cháu là không đúng, chỉ là cách bà buông lỏng như vậy cũng không tốt, nên em cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này có thể giúp gì thì chúng ta sẽ giúp, cũng không cần hao phí quá nhiều tình cảm, dù sao suy cho cùng vẫn là người xa lạ.”
Bình luận facebook