Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Họ làm trong phòng thí nghiệm, hai cơ thể quấn quít va chạm, một người muốn trốn, một người khóa chặt, người đi ngang qua bên ngoài tò mò muốn xem xem vì sao cô khóc, kết quả bắt gặp một cảnh tượng bí mật phóng đãng.
Sĩ quan anh tuấn nghiêm nghị đang đè học giả trẻ tuổi áo quần xốc xếch dâm loạn giữa ban ngày ở nơi có thể nói là nửa mở này. Anh giữ gáy cô, cắn tai cô, xoa vú cô, thân mình tàn nhẫn đâm đụng vùng kín mềm ướt của cô, đ*t cô nước mắt đầm đìa thành vũng trên bàn thí nghiệm.
Trình Kiến mặt mày đẫm lệ, rõ ràng bình thường cô thích nhất là gọi anh là ba trong lúc ái ân, bất kể lúc nào cũng có thể hưởng thụ khoái cảm bị anh chinh phục hoàn toàn, nhưng vào giờ phút này, cô lại rơi lệ vì nguyên nhân ấy, rơi lệ vì không thể phản kháng sự xâm phạm của Hứa Úy.
Không muốn có con đâu… Không muốn mang thai, không muốn bị gọi là mẹ, không muốn gánh vác những trách nhiệm đó…
Giờ khắc này, cô bị Hứa Úy đánh về nguyên hình, những xằng bậy phóng khoáng cũng bị anh cầm kéo tỉa tót tu bổ, lúc này Trình Kiến mới coi như thật sự lĩnh giáo sự quản thúc của Hứa Úy.
Anh muốn những thứ đó, anh sẽ luôn có cách để từng chút uốn nắn cô, không phải anh không đó giờ cô vẫn luôn né tránh trách nhiệm, cô gắng sức dùng lời ngon tiếng ngọt mình có thể nói bừa nói phứa ngụy trang cho sự ơ hờ của mình, chỉ là vì cô không muốn chịu bất kì sự trói buộc nào.
Ngoài mặt ngoan ngoãn nghe lời, thực chất vẫn luôn đặt những gì mình theo đuổi trên tất thảy.
Cô không muốn quan hệ của họ dính dáng tới nhiều chuyện hơn, cũng không chịu làm mối quan hệ này trở nên phức tạp hơn.
Rõ ràng Hứa Úy đang ra sức làm cô, chỉ tính riêng sức lực đè cô trên bàn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị đè cho biến dạng, thật sự sắp cách một lớp vải khảm vào cơ bụng cứng rắn của anh.
“Đau quá, đừng làm nữa…” Trình Kiến nức nở kêu la, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, người đ*t cô sau lưng hoàn toàn không quan tâm cơ thể cô đang nảy sinh bài xích vì bị tác động dữ dội, từng cú thúc ma sát cửa mình của cô như muốn nứt ra vậy.
Nơi riêng tư của Trình Kiến chưa từng phải chịu đau nhói rát nóng như vậy, cơ thể cựa quẫy liên hồi, nhưng bất kể cô muốn trốn thế nào, Hứa Úy chỉ cần ấn tay xuống là cô chỉ có thể ngoan ngoãn cố định cho anh tiếp tục đ*t.
Em sai rồi, ba ơi em sai rồi, em xin lỗi, anh tha cho em đi, xin anh nhẹ chút… Những câu này lăn trong miệng Trình Kiến mấy vòng mà vẫn không nói ra được, ngược lại, nước mắt thì vẫn đang ròng ròng như trút.
Cô che miệng, bất lực chịu đ*t dưới người Hứa Úy, anh đưa tay giữ mặt cô từ đằng sau, khiến cô chỉ có thể ngước tầm mắt lên trên, vành tai bị lưỡi mềm liếm ướt, Trình Kiến nhạy cảm run lên, trước ngực tê rần.
“Đau…” Trình Kiến yếu ớt lẩm bẩm gần như thẫn thờ, nước mắt cọ rửa con ngươi, ánh mắt gần như tắt sáng. Giáo huấn của Hứa Úy trên giường vượt xa tưởng tượng của cô rất nhiều.
Có thể anh sẽ phải học tập không ngừng nghỉ mới dần dần biết cách làm sao để lấy lòng cô, nhưng với một quân nhân từng thi hành vô số nhiệm bí mật, xử lí vô vàn tội phạm hung bạo trong quân doanh, những tội ác xâm phạm tàn khốc vô nhân tính anh từng chứng kiến mới là chuyện bình thường như cơm bữa ở Ngày Tàn.
Khiến cô đau khổ nhận giáo huấn mới là bản lĩnh của anh, cũng là nhân tố hung tàn khắc ghi trong gien của alpha, bắt buộc phải giữ bình trong hằng hà sa số pheromone thối rữa của zombie.
“Tức giận à? Đang hận anh?”
Anh cắn tai cô, nhẹ giọng đặt câu hỏi vào vành tai đỏ bừng của cô. Trình Kiến rấm rứt né tránh, kết quả chân cũng bị anh nâng lên bàn thí nghiệm. Góc độ này rất khó chịu, nhưng sẽ giúp vật cứng thô dài kia dễ dàng ra vào hơn.
“Trình Kiến, em vẫn không hiểu rốt cuộc bị anh đánh dấu có ý nghĩa thế nào.” Anh nắm chặt eo cô, cách áo bóp ra dấu ngón tay đỏ rực, “Mối quan hệ này không phải em nói bắt đầu là có thể tùy tiện bắt đầu, càng không phải em nói kết thúc là có thể lập tức kết thúc.”
“Bất kể em trở nên thế nào, em cũng phải học cách chấp nhận trong cuộc sống của mình nhiều thêm một người đàn ông, không bao lâu sau có thể sẽ còn có con cái. Đó không phải chuyện chỉ trong vài tháng hay vài năm, đó là chuyện cả đời.”
Cô khóc lóc muốn đẩy Hứa Úy, cô ghét cảm giác bị trói buộc, đến da đầu cũng muốn tê rần.
Bao năm rồi không bị dạy dỗ như thế? Trình Kiến đã quên mất, có thể là khi ba mẹ cô vẫn còn tại thế, hoặc giả là… lúc bị anh đè ra dùng ngọc hành giáo dục như hôm nay.
“… Em không muốn!” Cô lắc eo tránh Hứa Úy, anh nói phải hạn chế tự do cuộc sống của cô có khác nào đang lăng trì cô. Cô là một người thích thỏa mãn dục vọng của mình bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không thích tính đến hậu quả, máu huyết điên cuồng ẩn giấu trong gien cô, chạy trong cơ thể cô, nhưng bây giờ Hứa Úy lại đang đe dọa cô, anh đe dọa cô bằng chuyện cô sợ hãi nhất.
“Trừ phi anh chết, Trình Kiến, bằng không em đừng hòng chạy thoát. Chỉ cần em có bất kì hành động phản bội gì trong quan hệ giữa chúng ta, bất kể em chạy đi đâu trốn anh, anh cũng sẽ lật từng tấc đất lên mang em về.”
“Anh giết em đi.” Cô tức tối nói, mặt ướt nhèm nước mắt căm phẫn, nói là họ đang ân ái chẳng bằng nói đang tổn thương lẫn nhau, Trình Kiến không chịu phục tùng, Hứa Úy cũng quyết không buông tha.
“Em muốn chết? Nhưng chuyện em khát vọng mới thực hiện được bao nhiêu?”
Trình Kiến muốn gục xuống bàn khóc, nhưng một chân cô bị Hứa Úy đè bên trên, eo căn bản là không gập xuống được thấp như vậy.
Cô không chịu nổi, cô không muốn cãi vã với Hứa Úy nữa, cô bị anh đè sắp đau chết rồi, trong lòng cũng căng trướng, tràn ngập cảm giác đau đớn vì bị đè ép.
Cô bắt đầu suy nghĩ căn nguyên vì sao chuyện là thành ra như vậy, phải trách Quý Thanh Hòa, phải trách cô cứ nhất định đòi liên lạc với Quý Thanh Hòa, nếu cô mặc kệ Quý Thanh Hòa, Hứa Úy đã chẳng như vậy với cô, cũng sẽ không nói mấy lời bắt cô mang thai, trước nay anh vẫn luôn rất tôn trọng cô… Tại cô cứ đi tìm Quý Thanh Hòa, khiến anh tức giận.
Trình Kiến lại bắt đầu khóc nức, nhưng lần này không phải vì hối hận. Cô trở tay vòng ra sau nắm cổ tay Hứa Úy, vừa nghẹn ngào vừa nhận lỗi với anh, chung quy vẫn bị anh dạy dỗ phục tùng ngoan ngoãn.
“Em xin lỗi, ba ơi… Em xin lỗi mà, anh tha cho em đi, em không dám liên lạc với Quý Thanh Hòa nữa…”
“Em biết sai thật rồi, sau này không dám như vậy nữa, ư… Ba… Em yêu anh thật mà, em sẽ không chọc giận anh nữa…”
Cô rên rỉ, tiếng cầu xin kêu dâm vụn vỡ thấm đẫm nghẹn ngào. Hứa Úy xoa eo cô mấy cái, ấn bụng cô đâm thêm vài cú trong người cô, bắn mạnh.
Lần này sau khi bắn hết vào, cô chỉ mềm nhũn sõng soài trên bàn thí nghiệm như một con thỏ chết mềm oặt bị cắt họng chảy một đống máu lớn, cũng chẳng từ chối anh bắn trong, không muốn mang thai nữa.
“Chỉ như vậy em mới chịu nghe anh.” Anh rút dương v*t ra, tinh dịch trắng đục dính nhớp chảy ra khỏi cửa mình bị đ*t sưng. Trình Kiến há miệng hít thở, lần này anh không bắn vào khoang sinh sản, bằng không tinh dịch đã chẳng chảy ra nổi.
Cô thử xoay đầu, bấy giờ mới ý thức được cổ mình rất đau, là do bị anh bóp trong lúc ân ái.
Lúc này Trình Kiến chỉ muốn tìm chỗ đi trốn, cô không biết phải đối mặt với Hứa Úy thế nào, lúc anh tức giận thật sự rất đáng sợ, nhưng khẳng định có muốn chia tay giờ cũng đã muộn, hơn nữa căn bản cô cũng không muốn chia tay với anh.
Đến lời anh nói sẽ đuổi theo lật từng tấc đất mang cô về cũng quyến rũ khôn cùng, cô chỉ cam tâm tình nguyện thần phục dưới thân một người như vậy.
Với lại, người mạnh như vậy, sau tiến hóa sẽ trở nên thế nào? Có phải anh chắc chắn sẽ biến thành vũ khí hình người chân chính không?
Mắt Trình Kiến đỏ lựng, có thể nhìn ra bị ức hiếp dữ dằn, dáng vẻ đáng yêu dễ thương, nhưng thực tế suy nghĩ đã bay xa ngàn dặm.
Hứa Úy biết được cơ bản bây giờ cô đang nghĩ gì.
Dù cho tóc tai cô rối bù, miệng ngậm ngón cái, hai mắt đẫm lệ đờ đẫn, anh cũng không cảm thấy cô đang than thân trách phận hối hận đã ban đầu đã theo mình. Xưa nay trong đầu cô không có nhiều suy nghĩ vô dụng như vậy, nếu là một alpha nam, chỉ e bây giờ cô đã là một Quý Thanh Hòa thứ hai rồi. Hai người họ vẫn luôn là người chung đường, thu hút lẫn nhau, đồng tâm đồng chí, mối quan hệ ấy đã sớm bắt đầu từ khi còn ở trường.
“A Kiến, anh sẽ dùng kho tiến hóa của em, còn về chuyện có con, em không muốn thì lát nữa uống thuốc luôn đi.”
Hứa Úy nhìn dáng vẻ đáng thương chịu đủ phá hoại của cô, rõ ràng biết cô còn chưa đến cực hạn nhưng sau cùng vẫn mềm lòng trước.
Trình Kiến quay đầu nhìn ánh mắt anh, song cũng chẳng nhìn thấu được lúc này anh đang nghĩ gì.
Cô chống bàn đứng dậy, áo blouse trắng che đi nước tinh chảy ra trên bắp đùi, xoay người nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh có thể tin tưởng em nhiều hơn một chút không?”
Cô đi từng bước tới trước Hứa Úy, ngẩng đầu dè dặt nhìn anh, rành mạch nói:
“Đúng là em không muốn có con, vì em sợ, em hoàn toàn không biết phải sống với nó thế nào, em thậm chí còn không biết sau khi sinh nó ra em phải nuôi nó thế nào, nhưng điều đó không thể chứng tỏ là em không yêu anh.”
“Anh lo lắng Quý Thanh Hòa là người xấu, em có thể nói rõ ràng ngay tại đây với anh, dẫu có một ngày em thật sự theo anh ấy đến Dahl, em cũng sẽ đi với thân phận gián điệp. Em sẽ không bao giờ phản bội anh và trách nhiệm anh gánh trên vai.”
“Đúng là em thích anh vì anh mạnh mẽ, nhưng em yêu anh vì em sẽ luôn ở bên em, vì anh mạnh nên anh sẽ không bao giờ đột ngột chết mất, bỏ lại mình em trên đời.”
Nói nói, cô lại rơi nước mắt, lần này không mang bất kì một sự giả tạo nào mà trút hết mọi cảm xúc chân thật nhất. Trình Kiến cúi đầu đưa hai tay bưng kín mặt, rõ ràng lúc bị xâm phạm cũng chẳng khốn đốn như vậy, thế nhưng bây giờ cô lại có cảm giác cảm xúc của mình hoàn toàn suy sụp mất khống chế.
Kì lạ thay, có khi cô điên thật rồi.
Rốt cuộc tại sao lại trở nên như thế?
Sĩ quan anh tuấn nghiêm nghị đang đè học giả trẻ tuổi áo quần xốc xếch dâm loạn giữa ban ngày ở nơi có thể nói là nửa mở này. Anh giữ gáy cô, cắn tai cô, xoa vú cô, thân mình tàn nhẫn đâm đụng vùng kín mềm ướt của cô, đ*t cô nước mắt đầm đìa thành vũng trên bàn thí nghiệm.
Trình Kiến mặt mày đẫm lệ, rõ ràng bình thường cô thích nhất là gọi anh là ba trong lúc ái ân, bất kể lúc nào cũng có thể hưởng thụ khoái cảm bị anh chinh phục hoàn toàn, nhưng vào giờ phút này, cô lại rơi lệ vì nguyên nhân ấy, rơi lệ vì không thể phản kháng sự xâm phạm của Hứa Úy.
Không muốn có con đâu… Không muốn mang thai, không muốn bị gọi là mẹ, không muốn gánh vác những trách nhiệm đó…
Giờ khắc này, cô bị Hứa Úy đánh về nguyên hình, những xằng bậy phóng khoáng cũng bị anh cầm kéo tỉa tót tu bổ, lúc này Trình Kiến mới coi như thật sự lĩnh giáo sự quản thúc của Hứa Úy.
Anh muốn những thứ đó, anh sẽ luôn có cách để từng chút uốn nắn cô, không phải anh không đó giờ cô vẫn luôn né tránh trách nhiệm, cô gắng sức dùng lời ngon tiếng ngọt mình có thể nói bừa nói phứa ngụy trang cho sự ơ hờ của mình, chỉ là vì cô không muốn chịu bất kì sự trói buộc nào.
Ngoài mặt ngoan ngoãn nghe lời, thực chất vẫn luôn đặt những gì mình theo đuổi trên tất thảy.
Cô không muốn quan hệ của họ dính dáng tới nhiều chuyện hơn, cũng không chịu làm mối quan hệ này trở nên phức tạp hơn.
Rõ ràng Hứa Úy đang ra sức làm cô, chỉ tính riêng sức lực đè cô trên bàn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy cơ thể mình sắp bị đè cho biến dạng, thật sự sắp cách một lớp vải khảm vào cơ bụng cứng rắn của anh.
“Đau quá, đừng làm nữa…” Trình Kiến nức nở kêu la, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, người đ*t cô sau lưng hoàn toàn không quan tâm cơ thể cô đang nảy sinh bài xích vì bị tác động dữ dội, từng cú thúc ma sát cửa mình của cô như muốn nứt ra vậy.
Nơi riêng tư của Trình Kiến chưa từng phải chịu đau nhói rát nóng như vậy, cơ thể cựa quẫy liên hồi, nhưng bất kể cô muốn trốn thế nào, Hứa Úy chỉ cần ấn tay xuống là cô chỉ có thể ngoan ngoãn cố định cho anh tiếp tục đ*t.
Em sai rồi, ba ơi em sai rồi, em xin lỗi, anh tha cho em đi, xin anh nhẹ chút… Những câu này lăn trong miệng Trình Kiến mấy vòng mà vẫn không nói ra được, ngược lại, nước mắt thì vẫn đang ròng ròng như trút.
Cô che miệng, bất lực chịu đ*t dưới người Hứa Úy, anh đưa tay giữ mặt cô từ đằng sau, khiến cô chỉ có thể ngước tầm mắt lên trên, vành tai bị lưỡi mềm liếm ướt, Trình Kiến nhạy cảm run lên, trước ngực tê rần.
“Đau…” Trình Kiến yếu ớt lẩm bẩm gần như thẫn thờ, nước mắt cọ rửa con ngươi, ánh mắt gần như tắt sáng. Giáo huấn của Hứa Úy trên giường vượt xa tưởng tượng của cô rất nhiều.
Có thể anh sẽ phải học tập không ngừng nghỉ mới dần dần biết cách làm sao để lấy lòng cô, nhưng với một quân nhân từng thi hành vô số nhiệm bí mật, xử lí vô vàn tội phạm hung bạo trong quân doanh, những tội ác xâm phạm tàn khốc vô nhân tính anh từng chứng kiến mới là chuyện bình thường như cơm bữa ở Ngày Tàn.
Khiến cô đau khổ nhận giáo huấn mới là bản lĩnh của anh, cũng là nhân tố hung tàn khắc ghi trong gien của alpha, bắt buộc phải giữ bình trong hằng hà sa số pheromone thối rữa của zombie.
“Tức giận à? Đang hận anh?”
Anh cắn tai cô, nhẹ giọng đặt câu hỏi vào vành tai đỏ bừng của cô. Trình Kiến rấm rứt né tránh, kết quả chân cũng bị anh nâng lên bàn thí nghiệm. Góc độ này rất khó chịu, nhưng sẽ giúp vật cứng thô dài kia dễ dàng ra vào hơn.
“Trình Kiến, em vẫn không hiểu rốt cuộc bị anh đánh dấu có ý nghĩa thế nào.” Anh nắm chặt eo cô, cách áo bóp ra dấu ngón tay đỏ rực, “Mối quan hệ này không phải em nói bắt đầu là có thể tùy tiện bắt đầu, càng không phải em nói kết thúc là có thể lập tức kết thúc.”
“Bất kể em trở nên thế nào, em cũng phải học cách chấp nhận trong cuộc sống của mình nhiều thêm một người đàn ông, không bao lâu sau có thể sẽ còn có con cái. Đó không phải chuyện chỉ trong vài tháng hay vài năm, đó là chuyện cả đời.”
Cô khóc lóc muốn đẩy Hứa Úy, cô ghét cảm giác bị trói buộc, đến da đầu cũng muốn tê rần.
Bao năm rồi không bị dạy dỗ như thế? Trình Kiến đã quên mất, có thể là khi ba mẹ cô vẫn còn tại thế, hoặc giả là… lúc bị anh đè ra dùng ngọc hành giáo dục như hôm nay.
“… Em không muốn!” Cô lắc eo tránh Hứa Úy, anh nói phải hạn chế tự do cuộc sống của cô có khác nào đang lăng trì cô. Cô là một người thích thỏa mãn dục vọng của mình bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không thích tính đến hậu quả, máu huyết điên cuồng ẩn giấu trong gien cô, chạy trong cơ thể cô, nhưng bây giờ Hứa Úy lại đang đe dọa cô, anh đe dọa cô bằng chuyện cô sợ hãi nhất.
“Trừ phi anh chết, Trình Kiến, bằng không em đừng hòng chạy thoát. Chỉ cần em có bất kì hành động phản bội gì trong quan hệ giữa chúng ta, bất kể em chạy đi đâu trốn anh, anh cũng sẽ lật từng tấc đất lên mang em về.”
“Anh giết em đi.” Cô tức tối nói, mặt ướt nhèm nước mắt căm phẫn, nói là họ đang ân ái chẳng bằng nói đang tổn thương lẫn nhau, Trình Kiến không chịu phục tùng, Hứa Úy cũng quyết không buông tha.
“Em muốn chết? Nhưng chuyện em khát vọng mới thực hiện được bao nhiêu?”
Trình Kiến muốn gục xuống bàn khóc, nhưng một chân cô bị Hứa Úy đè bên trên, eo căn bản là không gập xuống được thấp như vậy.
Cô không chịu nổi, cô không muốn cãi vã với Hứa Úy nữa, cô bị anh đè sắp đau chết rồi, trong lòng cũng căng trướng, tràn ngập cảm giác đau đớn vì bị đè ép.
Cô bắt đầu suy nghĩ căn nguyên vì sao chuyện là thành ra như vậy, phải trách Quý Thanh Hòa, phải trách cô cứ nhất định đòi liên lạc với Quý Thanh Hòa, nếu cô mặc kệ Quý Thanh Hòa, Hứa Úy đã chẳng như vậy với cô, cũng sẽ không nói mấy lời bắt cô mang thai, trước nay anh vẫn luôn rất tôn trọng cô… Tại cô cứ đi tìm Quý Thanh Hòa, khiến anh tức giận.
Trình Kiến lại bắt đầu khóc nức, nhưng lần này không phải vì hối hận. Cô trở tay vòng ra sau nắm cổ tay Hứa Úy, vừa nghẹn ngào vừa nhận lỗi với anh, chung quy vẫn bị anh dạy dỗ phục tùng ngoan ngoãn.
“Em xin lỗi, ba ơi… Em xin lỗi mà, anh tha cho em đi, em không dám liên lạc với Quý Thanh Hòa nữa…”
“Em biết sai thật rồi, sau này không dám như vậy nữa, ư… Ba… Em yêu anh thật mà, em sẽ không chọc giận anh nữa…”
Cô rên rỉ, tiếng cầu xin kêu dâm vụn vỡ thấm đẫm nghẹn ngào. Hứa Úy xoa eo cô mấy cái, ấn bụng cô đâm thêm vài cú trong người cô, bắn mạnh.
Lần này sau khi bắn hết vào, cô chỉ mềm nhũn sõng soài trên bàn thí nghiệm như một con thỏ chết mềm oặt bị cắt họng chảy một đống máu lớn, cũng chẳng từ chối anh bắn trong, không muốn mang thai nữa.
“Chỉ như vậy em mới chịu nghe anh.” Anh rút dương v*t ra, tinh dịch trắng đục dính nhớp chảy ra khỏi cửa mình bị đ*t sưng. Trình Kiến há miệng hít thở, lần này anh không bắn vào khoang sinh sản, bằng không tinh dịch đã chẳng chảy ra nổi.
Cô thử xoay đầu, bấy giờ mới ý thức được cổ mình rất đau, là do bị anh bóp trong lúc ân ái.
Lúc này Trình Kiến chỉ muốn tìm chỗ đi trốn, cô không biết phải đối mặt với Hứa Úy thế nào, lúc anh tức giận thật sự rất đáng sợ, nhưng khẳng định có muốn chia tay giờ cũng đã muộn, hơn nữa căn bản cô cũng không muốn chia tay với anh.
Đến lời anh nói sẽ đuổi theo lật từng tấc đất mang cô về cũng quyến rũ khôn cùng, cô chỉ cam tâm tình nguyện thần phục dưới thân một người như vậy.
Với lại, người mạnh như vậy, sau tiến hóa sẽ trở nên thế nào? Có phải anh chắc chắn sẽ biến thành vũ khí hình người chân chính không?
Mắt Trình Kiến đỏ lựng, có thể nhìn ra bị ức hiếp dữ dằn, dáng vẻ đáng yêu dễ thương, nhưng thực tế suy nghĩ đã bay xa ngàn dặm.
Hứa Úy biết được cơ bản bây giờ cô đang nghĩ gì.
Dù cho tóc tai cô rối bù, miệng ngậm ngón cái, hai mắt đẫm lệ đờ đẫn, anh cũng không cảm thấy cô đang than thân trách phận hối hận đã ban đầu đã theo mình. Xưa nay trong đầu cô không có nhiều suy nghĩ vô dụng như vậy, nếu là một alpha nam, chỉ e bây giờ cô đã là một Quý Thanh Hòa thứ hai rồi. Hai người họ vẫn luôn là người chung đường, thu hút lẫn nhau, đồng tâm đồng chí, mối quan hệ ấy đã sớm bắt đầu từ khi còn ở trường.
“A Kiến, anh sẽ dùng kho tiến hóa của em, còn về chuyện có con, em không muốn thì lát nữa uống thuốc luôn đi.”
Hứa Úy nhìn dáng vẻ đáng thương chịu đủ phá hoại của cô, rõ ràng biết cô còn chưa đến cực hạn nhưng sau cùng vẫn mềm lòng trước.
Trình Kiến quay đầu nhìn ánh mắt anh, song cũng chẳng nhìn thấu được lúc này anh đang nghĩ gì.
Cô chống bàn đứng dậy, áo blouse trắng che đi nước tinh chảy ra trên bắp đùi, xoay người nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh có thể tin tưởng em nhiều hơn một chút không?”
Cô đi từng bước tới trước Hứa Úy, ngẩng đầu dè dặt nhìn anh, rành mạch nói:
“Đúng là em không muốn có con, vì em sợ, em hoàn toàn không biết phải sống với nó thế nào, em thậm chí còn không biết sau khi sinh nó ra em phải nuôi nó thế nào, nhưng điều đó không thể chứng tỏ là em không yêu anh.”
“Anh lo lắng Quý Thanh Hòa là người xấu, em có thể nói rõ ràng ngay tại đây với anh, dẫu có một ngày em thật sự theo anh ấy đến Dahl, em cũng sẽ đi với thân phận gián điệp. Em sẽ không bao giờ phản bội anh và trách nhiệm anh gánh trên vai.”
“Đúng là em thích anh vì anh mạnh mẽ, nhưng em yêu anh vì em sẽ luôn ở bên em, vì anh mạnh nên anh sẽ không bao giờ đột ngột chết mất, bỏ lại mình em trên đời.”
Nói nói, cô lại rơi nước mắt, lần này không mang bất kì một sự giả tạo nào mà trút hết mọi cảm xúc chân thật nhất. Trình Kiến cúi đầu đưa hai tay bưng kín mặt, rõ ràng lúc bị xâm phạm cũng chẳng khốn đốn như vậy, thế nhưng bây giờ cô lại có cảm giác cảm xúc của mình hoàn toàn suy sụp mất khống chế.
Kì lạ thay, có khi cô điên thật rồi.
Rốt cuộc tại sao lại trở nên như thế?
Bình luận facebook