Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Hứa Úy nhặt quần lót của cô rơi dưới đất lên, vo vo rồi nhét vào túi, tiếp đó bế cô lên.
“Về nghỉ ngơi đã.”
“Em cũng không biết Quý Thanh Hòa có mục đích gì, nhưng thứ anh ấy mang tới thật sự rất có sức hấp dẫn với em…” Trình Kiến gặm ngón cái của mình, hơi luống cuống, khóc như trẻ con vậy, tủi thân hết sức.
“Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Anh nói cho em biết đi, anh nói trước cho em biết rồi em sẽ không phải phấp phỏng lo sợ như vậy nữa, không phải sao?”
Trình Kiến ăn nói quàng xiên cả đường, vừa nói vừa khóc, người đi ngang qua hoặc cúi đầu đứng một bên, hoặc vội vã tránh đi như tránh tà.
Qua hôm nay, e là trong lòng những người này, phẩm cách trên giường của Hứa Úy sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Đã làm người ta trong phòng thí nghiệm như thế rồi, trở về còn tiếp nữa ấy hả?
Có điều, sau khi trở về, Hứa Úy chẳng hề ức hiếp Trình Kiến ác hơn như trong tưởng tượng của họ.
Anh không an ủi cũng chẳng cất tiếng ngăn cản, để mặc Trình Kiến trút hết cảm xúc tiêu cực trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe. Anh một mực ngồi bên mép giường, nhìn cô vùi nửa mặt vào chăn, khóc đến từ mắt đến mặt đều đỏ gay, cho tới khi cạn sức ngủ thiếp đi.
Trẻ con thích ăn kẹo là tính bẩm sinh, lẽ nào là cô có lỗi?
Quý Thanh Hòa mang một gói kẹo cô thích ăn nhất tới, nhưng đó là kẹo của người lòng dạ bất chính đưa cho cô ăn, trong đó rất có thể có vấn đề. Anh không muốn cô động vào những thứ dơ bẩn ấy, nhưng anh lại chẳng có kẹo để cho cô.
Nếu anh có thể sớm ngày nhặt ra được những viên kẹo ăn vào chết người trong đống kẹo đó mà không phải là không cho cô động vào bất kì một viên nào như thế thì thật tốt biết bao.
Rèm mi cô hãy còn treo vụn lệ trong vắt, nom y hệt một đứa trẻ khóc xong đi ngủ.
Anh giữ đầu cô, dùng ngón cái giúp cô gạt giọt nước dính trên lông mi đi, xúc cảm hồn nhiên, dài nhọn mảnh mai.
Hứa Úy bôi thuốc lên những chỗ bị anh tổn thương cho cô, sau đó im lặng ngồi thật lâu bên mép giường cô.
Sắc trời đã chập choạng, ráng chiều cam cháy ngoài cửa sổ như thiêu như đốt, mặc sức xộc vào phòng rọi lên đồ đạc, mạ lên gương mặt lạnh nhạt của anh một lớp sáng nóng rẫy.
Anh đứng dậy ra ngoài lấy thuốc tránh thai và nước cho cô, vừa vào đã thấy chăn cô đắp phập phồng. Trình Kiến vẫn đang ngủ, nhưng chỉ một lúc sau, cô từ từ mở mắt như đã tỉnh từ lâu.
“…”
Cô mấp máy thều thào gì đó. Hứa Úy nghiêng người ghé tai lại gần môi cô. Trình Kiến thò tay ra khỏi chăn, xoa nhẹ sườn mặt anh rồi lại xoay đầu anh, xáp lại cọ khẽ mấy cái lên môi anh.
“Xin lỗi.”
Thấy Trình Kiến không còn lời gì khác muốn nói, anh bèn đưa thuốc và nước cho cô.
Trình Kiến liếc mắt biết ngay đó là cái gì, trong lòng cô thoáng do dự, nhưng ngay sau đó đã cảm xúc xa lạ đã nhanh chóng đuổi những do dự đó ra ngoài.
Cô chưa sẵn sàng có con, vẫn là chờ thêm một khoàng thời gian nữa đi.
Trình Kiến bèn nhận lấy thuốc tránh thai, bỏ vào miệng, uống cạn cốc nước, nuốt thuốc vào dạ dày.
Hứa Úy nhận lại cái cốc rỗng cô đưa, giữa hai người không có quá nhiều lời, Trình Kiến cúi đầu xoa cổ mình và cả nơi riêng tư giữa hai chân, đều còn sót xúc cảm mát lạnh trơn trượt, phỏng chừng là thuốc Hứa Úy bôi cho cô.
“Tối nay đến Viện Nghiên cứu Trung ương với em đi.” Trình Kiến cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui giữa hai người, bèn nói sang chuyện tiến hóa với anh, “Ba tháng nay em một mực điều chế thuốc thử phản ứng tế bào thích hợp nhất với anh, anh yên tâm, kho tiến hóa khá ôn hòa.”
“Được.”
“Anh có sợ không?” Trình Kiến lấm lét nhìn anh, nhưng tầm mắt vừa chạm đến gương mặt alpha kiên nghị, trong lòng tức khắc cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc, bèn đổi sang câu khác, “Có lo là em thất bại không?”
“Không quan trọng.”
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự kiến của Trình Kiến, sao anh lại nghĩ như vậy? Sức mạnh và năng lực thi hành tương lai sao có thể không quan trọng với anh?
Cô nuốt nước bọt, hơi khựng lại rồi hỏi tiếp: “Sao lại cảm thấy không quan trọng?”
Hứa Úy không đáp ngay, anh chỉ nhìn cô, sau một hồi lâu bặt thinh, ráng chiều cam cháy ngoài phòng nhanh chóng bị bóng tối xâm nhập nhuộm thành màu lam tím thanh nhã, tựa như trong lửa rực trải dài một tấm thảm nhung thiên nga.
“Không quan trọng là không quan trọng thôi.”
Câu trả lời này căn bản không thể tính là đáp án đối với Trình Kiến, nghi hoặc trong lòng cô vẫn không được giải thích.
Bóng đêm đã hoàn toàn buông màn, từ nơi phương xa tận cùng của tầm mắt, gió đêm mát lạnh chạy dài một đường xa xôi thổi tới, gảy mấy cọng tóc con trên đầu Trình Kiến đong đưa trong không trung. Cô chỉ cảm thấy trên da hơi lạnh, còn lại mọi nơi trên cơ thể đều chẳng có phản ứng gì.
Hứa Úy đi từ đằng sau tới, khoác áo lên người cô rồi thuận tay ôm cô vào lòng. Lúc bước lên xe chuyên dụng của anh, tự dưng Trình Kiến nghĩ, từ khi nào mà anh bắt đầu quan tâm săn sóc cô như vậy?
Trên đường đến Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến dựa vào cửa sổ nhìn cảnh đêm liên tiếp bị bỏ rời bên ngoài cửa sổ, đa số đều đen kịt, chỉ khi chạy vào khu phố mới có nhà cửa được đèn đường rọi sáng.
Trên đường rất ít thấy có ai qua lại, dù sao cũng đang trong tận thế, giờ này đa phần mọi người đều sẽ ở nhà khóa chặt cửa.
Cô đổi tư thế khác, vẫn yên lặng nhìn cảnh sắc rập khuôn bên ngoài, tuy là nhân viên nghiên cứu từng tiếp xúc với tư liệu virus cốt lõi nhất nhưng cô vẫn chưa biết được tại sao Ngày Tàn lại đột ngột bắt đầu, cũng không biết bao giờ Ngày Tàn mới kết thúc.
Quá nhiều chuyện không biết.
Cô cũng không biết Hứa Úy sau khi được mở khóa gien sẽ trở nên thế nào.
Xe đỗ lại trong hầm để xe của Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến nhìn chung quanh bịt kín trống trải, bỗng có một tia rùng mình nhỏ xíu xộc từ gan bàn chân lên sống lưng.
Cô rất ít khi lái xe, thế nên cũng rất ít khi xuống hầm để xe của Viện Nghiên cứu Trung ương, bây giờ, đứng ở nơi mình đã ở mấy năm, đáng ra phải rất quen thuộc, cô lại chợt cảm thấy căng thẳng, rất muốn về nhà tắm rửa đi ngủ.
“Ở đây không có zombie đâu.” Hứa Úy tưởng là cô sợ, bèn trấn an, “Bất kể có cái gì anh cũng ở đây.”
Trình Kiến quay lại nhìn anh, thân hình alpha cao lớn, thần sắc trầm ổn, mọi hành động đều biểu lộ sức mạnh khiến người ta không dám khinh suất.
Trình Kiến bỗng nhận ra mình sợ cái gì, cô sợ Hứa Úy không ở đây.
Dù đã thử nghiệm vô số lần, dùng đủ loại mô hình chứng mình thí nghiệm của mình tuyệt đối không xảy ra vấn đề, nhưng đến giây phút này, cô vẫn sợ.
Đáng ra phải để một alpha khác thử trước.
Trình Kiến day trán, cảm thấy mình đúng là một con điên, rốt cuộc vì sao cô lại đòi Hứa Úy tới mạo hiểm chuyện này cùng cô.
Song, như không nhìn ra tối nay cô phiền não bực dọc, Hứa Úy vẫn đứng bên cô như cũ, cùng cô đi thang máy lên phòng nghiên cứu của cô trên tầng.
“Sao anh lại cảm thấy điều này không quan trọng?” Trình Kiến hỏi lại lần nữa, hơi nóng ruột. Để bất kì một trợ lí nào trông thấy dáng vẻ bây giờ của cô e rằng đều không dám để cô làm bất kì thí nghiệm mấu chốt nào vào tối nay.
Hứa Úy không đáp, lúc cửa thang máy mở ra, anh đi ra trước một bước, “Tới nơi rồi.”
Trình Kiến nhìn bóng lưng anh, ngón tay cuộn lại siết chặt, rảo bước nối gót, cho đến khi vào phòng thí nghiệm, rốt cuộc cô tóm mạnh tay Hứa Úy, ánh sáng trong mắt nghiêm nghị.
“Lỡ như xảy ra sự cố gì, hậu quả xấu nhất có thể là anh sẽ chết.”
Hứa Úy lật tay nắm bàn tay Trình Kiến, tầm mắt cũng dời từ tay cô lên mắt cô.
“Không quan trọng thật mà.”
“Nếu thất bại, sau này sẽ không còn ai có thể ngăn cản em theo đuổi tự do nữa.”
“Nếu anh chết, đối với anh, có thể chết trong tay em vốn cũng chẳng phải là hậu quả xấu nhất.”
“Về nghỉ ngơi đã.”
“Em cũng không biết Quý Thanh Hòa có mục đích gì, nhưng thứ anh ấy mang tới thật sự rất có sức hấp dẫn với em…” Trình Kiến gặm ngón cái của mình, hơi luống cuống, khóc như trẻ con vậy, tủi thân hết sức.
“Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Anh nói cho em biết đi, anh nói trước cho em biết rồi em sẽ không phải phấp phỏng lo sợ như vậy nữa, không phải sao?”
Trình Kiến ăn nói quàng xiên cả đường, vừa nói vừa khóc, người đi ngang qua hoặc cúi đầu đứng một bên, hoặc vội vã tránh đi như tránh tà.
Qua hôm nay, e là trong lòng những người này, phẩm cách trên giường của Hứa Úy sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Đã làm người ta trong phòng thí nghiệm như thế rồi, trở về còn tiếp nữa ấy hả?
Có điều, sau khi trở về, Hứa Úy chẳng hề ức hiếp Trình Kiến ác hơn như trong tưởng tượng của họ.
Anh không an ủi cũng chẳng cất tiếng ngăn cản, để mặc Trình Kiến trút hết cảm xúc tiêu cực trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe. Anh một mực ngồi bên mép giường, nhìn cô vùi nửa mặt vào chăn, khóc đến từ mắt đến mặt đều đỏ gay, cho tới khi cạn sức ngủ thiếp đi.
Trẻ con thích ăn kẹo là tính bẩm sinh, lẽ nào là cô có lỗi?
Quý Thanh Hòa mang một gói kẹo cô thích ăn nhất tới, nhưng đó là kẹo của người lòng dạ bất chính đưa cho cô ăn, trong đó rất có thể có vấn đề. Anh không muốn cô động vào những thứ dơ bẩn ấy, nhưng anh lại chẳng có kẹo để cho cô.
Nếu anh có thể sớm ngày nhặt ra được những viên kẹo ăn vào chết người trong đống kẹo đó mà không phải là không cho cô động vào bất kì một viên nào như thế thì thật tốt biết bao.
Rèm mi cô hãy còn treo vụn lệ trong vắt, nom y hệt một đứa trẻ khóc xong đi ngủ.
Anh giữ đầu cô, dùng ngón cái giúp cô gạt giọt nước dính trên lông mi đi, xúc cảm hồn nhiên, dài nhọn mảnh mai.
Hứa Úy bôi thuốc lên những chỗ bị anh tổn thương cho cô, sau đó im lặng ngồi thật lâu bên mép giường cô.
Sắc trời đã chập choạng, ráng chiều cam cháy ngoài cửa sổ như thiêu như đốt, mặc sức xộc vào phòng rọi lên đồ đạc, mạ lên gương mặt lạnh nhạt của anh một lớp sáng nóng rẫy.
Anh đứng dậy ra ngoài lấy thuốc tránh thai và nước cho cô, vừa vào đã thấy chăn cô đắp phập phồng. Trình Kiến vẫn đang ngủ, nhưng chỉ một lúc sau, cô từ từ mở mắt như đã tỉnh từ lâu.
“…”
Cô mấp máy thều thào gì đó. Hứa Úy nghiêng người ghé tai lại gần môi cô. Trình Kiến thò tay ra khỏi chăn, xoa nhẹ sườn mặt anh rồi lại xoay đầu anh, xáp lại cọ khẽ mấy cái lên môi anh.
“Xin lỗi.”
Thấy Trình Kiến không còn lời gì khác muốn nói, anh bèn đưa thuốc và nước cho cô.
Trình Kiến liếc mắt biết ngay đó là cái gì, trong lòng cô thoáng do dự, nhưng ngay sau đó đã cảm xúc xa lạ đã nhanh chóng đuổi những do dự đó ra ngoài.
Cô chưa sẵn sàng có con, vẫn là chờ thêm một khoàng thời gian nữa đi.
Trình Kiến bèn nhận lấy thuốc tránh thai, bỏ vào miệng, uống cạn cốc nước, nuốt thuốc vào dạ dày.
Hứa Úy nhận lại cái cốc rỗng cô đưa, giữa hai người không có quá nhiều lời, Trình Kiến cúi đầu xoa cổ mình và cả nơi riêng tư giữa hai chân, đều còn sót xúc cảm mát lạnh trơn trượt, phỏng chừng là thuốc Hứa Úy bôi cho cô.
“Tối nay đến Viện Nghiên cứu Trung ương với em đi.” Trình Kiến cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui giữa hai người, bèn nói sang chuyện tiến hóa với anh, “Ba tháng nay em một mực điều chế thuốc thử phản ứng tế bào thích hợp nhất với anh, anh yên tâm, kho tiến hóa khá ôn hòa.”
“Được.”
“Anh có sợ không?” Trình Kiến lấm lét nhìn anh, nhưng tầm mắt vừa chạm đến gương mặt alpha kiên nghị, trong lòng tức khắc cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc, bèn đổi sang câu khác, “Có lo là em thất bại không?”
“Không quan trọng.”
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự kiến của Trình Kiến, sao anh lại nghĩ như vậy? Sức mạnh và năng lực thi hành tương lai sao có thể không quan trọng với anh?
Cô nuốt nước bọt, hơi khựng lại rồi hỏi tiếp: “Sao lại cảm thấy không quan trọng?”
Hứa Úy không đáp ngay, anh chỉ nhìn cô, sau một hồi lâu bặt thinh, ráng chiều cam cháy ngoài phòng nhanh chóng bị bóng tối xâm nhập nhuộm thành màu lam tím thanh nhã, tựa như trong lửa rực trải dài một tấm thảm nhung thiên nga.
“Không quan trọng là không quan trọng thôi.”
Câu trả lời này căn bản không thể tính là đáp án đối với Trình Kiến, nghi hoặc trong lòng cô vẫn không được giải thích.
Bóng đêm đã hoàn toàn buông màn, từ nơi phương xa tận cùng của tầm mắt, gió đêm mát lạnh chạy dài một đường xa xôi thổi tới, gảy mấy cọng tóc con trên đầu Trình Kiến đong đưa trong không trung. Cô chỉ cảm thấy trên da hơi lạnh, còn lại mọi nơi trên cơ thể đều chẳng có phản ứng gì.
Hứa Úy đi từ đằng sau tới, khoác áo lên người cô rồi thuận tay ôm cô vào lòng. Lúc bước lên xe chuyên dụng của anh, tự dưng Trình Kiến nghĩ, từ khi nào mà anh bắt đầu quan tâm săn sóc cô như vậy?
Trên đường đến Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến dựa vào cửa sổ nhìn cảnh đêm liên tiếp bị bỏ rời bên ngoài cửa sổ, đa số đều đen kịt, chỉ khi chạy vào khu phố mới có nhà cửa được đèn đường rọi sáng.
Trên đường rất ít thấy có ai qua lại, dù sao cũng đang trong tận thế, giờ này đa phần mọi người đều sẽ ở nhà khóa chặt cửa.
Cô đổi tư thế khác, vẫn yên lặng nhìn cảnh sắc rập khuôn bên ngoài, tuy là nhân viên nghiên cứu từng tiếp xúc với tư liệu virus cốt lõi nhất nhưng cô vẫn chưa biết được tại sao Ngày Tàn lại đột ngột bắt đầu, cũng không biết bao giờ Ngày Tàn mới kết thúc.
Quá nhiều chuyện không biết.
Cô cũng không biết Hứa Úy sau khi được mở khóa gien sẽ trở nên thế nào.
Xe đỗ lại trong hầm để xe của Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến nhìn chung quanh bịt kín trống trải, bỗng có một tia rùng mình nhỏ xíu xộc từ gan bàn chân lên sống lưng.
Cô rất ít khi lái xe, thế nên cũng rất ít khi xuống hầm để xe của Viện Nghiên cứu Trung ương, bây giờ, đứng ở nơi mình đã ở mấy năm, đáng ra phải rất quen thuộc, cô lại chợt cảm thấy căng thẳng, rất muốn về nhà tắm rửa đi ngủ.
“Ở đây không có zombie đâu.” Hứa Úy tưởng là cô sợ, bèn trấn an, “Bất kể có cái gì anh cũng ở đây.”
Trình Kiến quay lại nhìn anh, thân hình alpha cao lớn, thần sắc trầm ổn, mọi hành động đều biểu lộ sức mạnh khiến người ta không dám khinh suất.
Trình Kiến bỗng nhận ra mình sợ cái gì, cô sợ Hứa Úy không ở đây.
Dù đã thử nghiệm vô số lần, dùng đủ loại mô hình chứng mình thí nghiệm của mình tuyệt đối không xảy ra vấn đề, nhưng đến giây phút này, cô vẫn sợ.
Đáng ra phải để một alpha khác thử trước.
Trình Kiến day trán, cảm thấy mình đúng là một con điên, rốt cuộc vì sao cô lại đòi Hứa Úy tới mạo hiểm chuyện này cùng cô.
Song, như không nhìn ra tối nay cô phiền não bực dọc, Hứa Úy vẫn đứng bên cô như cũ, cùng cô đi thang máy lên phòng nghiên cứu của cô trên tầng.
“Sao anh lại cảm thấy điều này không quan trọng?” Trình Kiến hỏi lại lần nữa, hơi nóng ruột. Để bất kì một trợ lí nào trông thấy dáng vẻ bây giờ của cô e rằng đều không dám để cô làm bất kì thí nghiệm mấu chốt nào vào tối nay.
Hứa Úy không đáp, lúc cửa thang máy mở ra, anh đi ra trước một bước, “Tới nơi rồi.”
Trình Kiến nhìn bóng lưng anh, ngón tay cuộn lại siết chặt, rảo bước nối gót, cho đến khi vào phòng thí nghiệm, rốt cuộc cô tóm mạnh tay Hứa Úy, ánh sáng trong mắt nghiêm nghị.
“Lỡ như xảy ra sự cố gì, hậu quả xấu nhất có thể là anh sẽ chết.”
Hứa Úy lật tay nắm bàn tay Trình Kiến, tầm mắt cũng dời từ tay cô lên mắt cô.
“Không quan trọng thật mà.”
“Nếu thất bại, sau này sẽ không còn ai có thể ngăn cản em theo đuổi tự do nữa.”
“Nếu anh chết, đối với anh, có thể chết trong tay em vốn cũng chẳng phải là hậu quả xấu nhất.”
Bình luận facebook