Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
CHƯƠNG 114
Nhan Nhã Tịnh liều mạng giãy dụa, nhưng cơ thể của cô vẫn bị Trương Tùng và Bá Triển ấn chặt xuống.
Nhan Nhã Tịnh biết tối nay cô không tránh được nữa rồi.
Cô oán hận nhìn chằm chằm bọn Vương Đô, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt của mấy tên đàn ông này, cho dù cô hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Còn cả Lưu Thiên Hàn…
Nhan Nhã Tịnh cười cay đắng, cô phát hiện cho dù anh có đẩy cô đến tuyệt cảnh như vậy nhưng cô cũng không thể thật sự hận anh!
Cô lại không thể hận kẻ chủ mưu đầu sỏ hãm hại mình, thật buồn cười!
Con người đều sợ đổ máu và chết chóc, cho dù đã ôm quyết tâm phải chết, nhìn con dao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo cách mình càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh vẫn sợ tới mức không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cô dùng sức muốn đẩy tay của Trương Tùng và Bá Triển ra, Bá Triển bực bối nắm lấy tóc cô, tàn nhẫn đập thằng đầu của cô vào gốc cây.
Đau đớn trong dự liệu không hề đến, thay vào đó xung quanh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết trong cuồng loạn của Vương Đô.
Nhan Nhã Tịnh hơi hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không phải Vương Đô muốn chặt bỏ hai tay hai chân của cô sao? Gã kêu thảm như vậy làm gì?
Chẳng lẽ là đầu gã bị chuột rút, tự chặt tay của gã?
Nhan Nhã Tịnh cười tự giễu trong lòng, đã là lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng giải trí nữa.
Mí mắt trên như nặng ngàn cân, Nhan Nhã Tịnh muốn cố gắng mở mí mắt ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốn rất nhiều sức lực thì hai mắt của Nhan Nhã Tịnh mới mở ra một khe hở nhỏ, thứ cô nhìn thấy, chỉ có màu đỏ ùn ùn kéo đến.
Đây là… Máu.
Phải, là máu trên người của cô.
Cô thật sự sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Trên người không còn một chút sức lực nào nữa, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên run lên, thế giới của cô hoàn toàn trở nên tối tăm.
Trong khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, dường như Nhan Nhã Tịnh nghe được một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Là giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh cười thê lương, đúng là con người trước khi chết sẽ sinh ra ảo giác, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy anh Lưu gọi tên cô rất lo lắng, rất đau lòng.
Sao anh có thể đau lòng?
Chính anh đã cho người hủy hoại cô cơ mà!
Anh tâm địa sắt đá như vậy, sẽ không đau lòng vì cô đâu.
Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn hỏi một câu, anh Lưu, tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại cảm thấy không cần thiết nữa.
Miễn là thứ anh ghét thì anh sẽ có thể phá hủy.
Anh Lưu tàn nhẫn với cô như vậy chỉ là chán ghét cô mà thôi.
Nhan Nhã Tịnh liều mạng giãy dụa, nhưng cơ thể của cô vẫn bị Trương Tùng và Bá Triển ấn chặt xuống.
Nhan Nhã Tịnh biết tối nay cô không tránh được nữa rồi.
Cô oán hận nhìn chằm chằm bọn Vương Đô, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt của mấy tên đàn ông này, cho dù cô hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Còn cả Lưu Thiên Hàn…
Nhan Nhã Tịnh cười cay đắng, cô phát hiện cho dù anh có đẩy cô đến tuyệt cảnh như vậy nhưng cô cũng không thể thật sự hận anh!
Cô lại không thể hận kẻ chủ mưu đầu sỏ hãm hại mình, thật buồn cười!
Con người đều sợ đổ máu và chết chóc, cho dù đã ôm quyết tâm phải chết, nhìn con dao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo cách mình càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh vẫn sợ tới mức không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cô dùng sức muốn đẩy tay của Trương Tùng và Bá Triển ra, Bá Triển bực bối nắm lấy tóc cô, tàn nhẫn đập thằng đầu của cô vào gốc cây.
Đau đớn trong dự liệu không hề đến, thay vào đó xung quanh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết trong cuồng loạn của Vương Đô.
Nhan Nhã Tịnh hơi hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không phải Vương Đô muốn chặt bỏ hai tay hai chân của cô sao? Gã kêu thảm như vậy làm gì?
Chẳng lẽ là đầu gã bị chuột rút, tự chặt tay của gã?
Nhan Nhã Tịnh cười tự giễu trong lòng, đã là lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng giải trí nữa.
Mí mắt trên như nặng ngàn cân, Nhan Nhã Tịnh muốn cố gắng mở mí mắt ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốn rất nhiều sức lực thì hai mắt của Nhan Nhã Tịnh mới mở ra một khe hở nhỏ, thứ cô nhìn thấy, chỉ có màu đỏ ùn ùn kéo đến.
Đây là… Máu.
Phải, là máu trên người của cô.
Cô thật sự sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Trên người không còn một chút sức lực nào nữa, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên run lên, thế giới của cô hoàn toàn trở nên tối tăm.
Trong khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, dường như Nhan Nhã Tịnh nghe được một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Là giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh cười thê lương, đúng là con người trước khi chết sẽ sinh ra ảo giác, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy anh Lưu gọi tên cô rất lo lắng, rất đau lòng.
Sao anh có thể đau lòng?
Chính anh đã cho người hủy hoại cô cơ mà!
Anh tâm địa sắt đá như vậy, sẽ không đau lòng vì cô đâu.
Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn hỏi một câu, anh Lưu, tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại cảm thấy không cần thiết nữa.
Miễn là thứ anh ghét thì anh sẽ có thể phá hủy.
Anh Lưu tàn nhẫn với cô như vậy chỉ là chán ghét cô mà thôi.
Bình luận facebook