Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
CHƯƠNG 112
Tô Thái An không chịu buông tha, đuổi theo cô: “Nhã Tịnh, anh đưa em về nhà được không? Nếu em thích, anh sẽ đưa em về nhà mỗi ngày.”
Một cơn đau nhức lại truyền đến từ bụng của Nhan Nhã Tịnh, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh lắc lư, suýt nữa ngã xuống đất. Cô dừng bước, dùng sức ổn định cơ thể mới không chật vật ngã xuống đất.
Tô Thái An thấy Nhan Nhã Tịnh đột nhiên dừng lại, anh ta cho rằng cô bị anh ta thuyết phục rồi, vậy là vội vàng đi lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, tranh thủ cho kịp thời cơ.
“Nhã Tịnh, anh biết trong lòng em vẫn có anh, em yên tâm, anh sẽ cố gắng khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhã Tịnh, để sau này anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, em giúp anh một việc nhỏ được không? Gần đây nhà họ Lưu đấu thầu một dự án bên ngoài, em giúp anh nói với Sếp Lưu, để anh ta cho nhà họ Tô thầu có được không?”
Nhìn xem, hồ ly cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi. Đáng tiếc! Anh Lưu còn hận không thể giết chết cô nữa kìa, nếu cô nói giúp Tô Thái An, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Nhan Nhã Tịnh đang suy nghĩ nên nói những gì để sau này Tô Thái An hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô thì tiếng chuông điện thoại di động của Tô Thái An bỗng nhiên vang lên.
“Cái gì? Cổ phiếu của nhà họ Tô trượt giá? Sao có thể như vậy? Được rồi, tôi về ngay đây.”
Nghe xong cuộc điện thoại này, Tô Thái An cũng không để ý quấn lấy Nhan Nhã Tịnh nữa, ánh mắt của anh ta phức tạp nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái rồi lập tức bước nhanh ra ngoài.
Nhan Nhã Tịnh khép khép lại áo khoác trên người, định mau chóng về nhà xem hai đứa con nhỏ.
Nếu anh Lưu đã muốn xuống tay với cô thì sẽ không cho cô trở mình, chỉ sợ là sau đó cô sẽ sống càng khó khăn hơn, nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa thì cô cũng không thể nhận thua với số phận!
“Ý? Đây không phải là cô em kia à?” Nhan Nhã Tịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì giọng nói của Trương Tùng bỗng nhiên vang lên ở phía sau cô: “Anh Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Mày ngốc à, lại còn làm gì bây giờ? Đương nhiên là làm cô ta rồi!” Vương Đô hưng phấn huýt sáo: “Chờ chúng ta làm cô ta rồi thì có thể đi đòi một tỷ rưỡi còn lại!”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải mấy tên đàn ông này ở chỗ này, cô ấn mạnh vào cái bụng đau đến muốn chết đi của mình rồi co chân bỏ chạy, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì đã có một cái bao tải hung hăng trùm lên người cô.
Một giây sau, thế giới của cô chỉ còn lại một khoảng đen tối.
Lúc bị ném ra phía sau xe tải, cô nghe được giọng nói của Vương Đô: “Chủ thuê nói chúng ta làm cho nó thảm một chút. Chúng mày nói xem tối nay sau khi chúng ta sung sướng rồi thì phân xác của nó ra rồi chôn hay là ném xuống biển cho cá ăn?”
Bá Triển suy tư một hồi: “Hay là phân xác rồi chôn đi, như vậy an toàn hơn, chúng ta tìm một nơi bí mật, không ai có thể tìm được cô ta!”
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà run rẩy, bóng tối luôn làm cho người ta vô cùng bất an, chẳng lẽ tối nay cô vẫn không tránh được số phận sau khi bị làm nhục thì bị chặt xác sao?
Không!
Cô không cam lòng!
Cô còn muốn nhìn hai đứa con nhỏ trưởng thành, cô tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay mấy tên đàn ông này được!
Nhan Nhã Tịnh cố gắng giãy dụa, từ từ di chuyển cơ thể mình, trong lòng cô rất muốn có thể xảy ra kỳ tích, mong rằng cố sức đập là có thể đập vỡ cốp xe, nhưng cốp xe quá rắn chắc, cô đập đến mức đầu óc choáng váng rồi mà cốp xe vẫn không bị sứt mẻ gì.
Bụng càng ngày càng đau, Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, ngăn không để cho mình bị ngất đi.
Cô sợ nếu cô mất đi ý thức thì cô sẽ không còn cơ hội mở mắt nữa.
Tô Thái An không chịu buông tha, đuổi theo cô: “Nhã Tịnh, anh đưa em về nhà được không? Nếu em thích, anh sẽ đưa em về nhà mỗi ngày.”
Một cơn đau nhức lại truyền đến từ bụng của Nhan Nhã Tịnh, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh lắc lư, suýt nữa ngã xuống đất. Cô dừng bước, dùng sức ổn định cơ thể mới không chật vật ngã xuống đất.
Tô Thái An thấy Nhan Nhã Tịnh đột nhiên dừng lại, anh ta cho rằng cô bị anh ta thuyết phục rồi, vậy là vội vàng đi lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, tranh thủ cho kịp thời cơ.
“Nhã Tịnh, anh biết trong lòng em vẫn có anh, em yên tâm, anh sẽ cố gắng khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhã Tịnh, để sau này anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, em giúp anh một việc nhỏ được không? Gần đây nhà họ Lưu đấu thầu một dự án bên ngoài, em giúp anh nói với Sếp Lưu, để anh ta cho nhà họ Tô thầu có được không?”
Nhìn xem, hồ ly cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi. Đáng tiếc! Anh Lưu còn hận không thể giết chết cô nữa kìa, nếu cô nói giúp Tô Thái An, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Nhan Nhã Tịnh đang suy nghĩ nên nói những gì để sau này Tô Thái An hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô thì tiếng chuông điện thoại di động của Tô Thái An bỗng nhiên vang lên.
“Cái gì? Cổ phiếu của nhà họ Tô trượt giá? Sao có thể như vậy? Được rồi, tôi về ngay đây.”
Nghe xong cuộc điện thoại này, Tô Thái An cũng không để ý quấn lấy Nhan Nhã Tịnh nữa, ánh mắt của anh ta phức tạp nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái rồi lập tức bước nhanh ra ngoài.
Nhan Nhã Tịnh khép khép lại áo khoác trên người, định mau chóng về nhà xem hai đứa con nhỏ.
Nếu anh Lưu đã muốn xuống tay với cô thì sẽ không cho cô trở mình, chỉ sợ là sau đó cô sẽ sống càng khó khăn hơn, nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa thì cô cũng không thể nhận thua với số phận!
“Ý? Đây không phải là cô em kia à?” Nhan Nhã Tịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì giọng nói của Trương Tùng bỗng nhiên vang lên ở phía sau cô: “Anh Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Mày ngốc à, lại còn làm gì bây giờ? Đương nhiên là làm cô ta rồi!” Vương Đô hưng phấn huýt sáo: “Chờ chúng ta làm cô ta rồi thì có thể đi đòi một tỷ rưỡi còn lại!”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải mấy tên đàn ông này ở chỗ này, cô ấn mạnh vào cái bụng đau đến muốn chết đi của mình rồi co chân bỏ chạy, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì đã có một cái bao tải hung hăng trùm lên người cô.
Một giây sau, thế giới của cô chỉ còn lại một khoảng đen tối.
Lúc bị ném ra phía sau xe tải, cô nghe được giọng nói của Vương Đô: “Chủ thuê nói chúng ta làm cho nó thảm một chút. Chúng mày nói xem tối nay sau khi chúng ta sung sướng rồi thì phân xác của nó ra rồi chôn hay là ném xuống biển cho cá ăn?”
Bá Triển suy tư một hồi: “Hay là phân xác rồi chôn đi, như vậy an toàn hơn, chúng ta tìm một nơi bí mật, không ai có thể tìm được cô ta!”
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà run rẩy, bóng tối luôn làm cho người ta vô cùng bất an, chẳng lẽ tối nay cô vẫn không tránh được số phận sau khi bị làm nhục thì bị chặt xác sao?
Không!
Cô không cam lòng!
Cô còn muốn nhìn hai đứa con nhỏ trưởng thành, cô tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay mấy tên đàn ông này được!
Nhan Nhã Tịnh cố gắng giãy dụa, từ từ di chuyển cơ thể mình, trong lòng cô rất muốn có thể xảy ra kỳ tích, mong rằng cố sức đập là có thể đập vỡ cốp xe, nhưng cốp xe quá rắn chắc, cô đập đến mức đầu óc choáng váng rồi mà cốp xe vẫn không bị sứt mẻ gì.
Bụng càng ngày càng đau, Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, ngăn không để cho mình bị ngất đi.
Cô sợ nếu cô mất đi ý thức thì cô sẽ không còn cơ hội mở mắt nữa.
Bình luận facebook