Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
CHƯƠNG 61
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh định bảo Cố Bắc Vinh mang nước vào cho Lưu Thiên Hàn, nhưng lúc nãy Cố Bắc Vinh bảo rằng anh không muốn uống thuốc, không tận mắt trông thấy anh nuốt xuống thì cô không yên tâm. Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn tự mình mang nước lên.
Lúc cô đi vào, Lưu Thiên Hàn đang ngồi thẫn thờ trên ghế, dùng ngón tay khẽ xoa lên môi. Rõ ràng kia chỉ là một hành động lơ đãng, vậy mà Nhan Nhã Tịnh lại cảm thấy nó đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn phạm tội.
Nhan Nhã Tịnh sợ nếu mình còn tiếp tục nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ giống như một vị thần của Lưu Thiên Hàn thì sẽ lại bị mê hoặc, cho nên vội vàng quay mặt đi.
Cô đặt cái cốc đang cầm trong tay xuống trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh mau uống thuốc đi!”
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh lại vội vàng giải thích: “À đúng rồi anh Lưu, anh đừng hiểu lầm nhá! Lúc nãy thật sự là tôi không cẩn thận nên mới va phải anh chứ tôi không cố ý đâu.”
Trong lòng còn âm thầm bổ sung thêm một câu: ‘Anh đừng cho rằng tôi cố ý dụ dỗ anh.’
Lưu Thiên Hàn ‘Ừ’ một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt không cảm xúc khiến người ta không hiểu được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Đột nhiên anh quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, hỏi: “Hình như ở trước mặt tôi cô rất căng thẳng, sao nhìn thấy tôi cô lại như vậy?”
Tại sao lại căng thẳng ư?
Mỗi lần đối mặt với anh là tim lại đập loạn cả lên, mặt cũng nóng bừng như phát sốt, dĩ nhiên là căng thẳng rồi!
Tất nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói những lời này với Lưu Thiên Hàn, cô chỉ cười gượng: “Đúng đó, gặp anh Lưu tôi căng thẳng lắm. Tôi là vậy đấy, khi gặp trưởng bối rất dễ bị căng thẳng, anh Lưu là bề trên của tôi mà.”
Vốn dĩ trong con ngươi đen nhánh của Lưu Thiên Hàn còn có một chút mong đợi khó tả, nhưng vừa nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói vậy, gương mặt tuấn tú, kiêu ngạo của anh ngay lập tức sa sầm xuống.
Trưởng bối… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng cô, anh già thế sao?
Thực sự mỗi khi ở cùng Hách Trung Văn, cô luôn cười nói, đùa giỡn vui vẻ biết bao, nhưng ở trước mặt anh, cô luôn căng như dây đàn, nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Thật ra thì năm nay anh mới hai mươi bảy tuổi thôi.
“Cô thấy tôi già lắm sao?”
Một cảm giác áp lực tràn ngập trong phòng đọc sách khiến Nhan Nhã Tịnh gần như không thở nổi. Cô biết, trước mặt cô lúc này là người đàn ông vô cùng giàu có và quyền lực, cô không thể hỗn hào được.
Anh nói gì cô đều phải ngoan ngoãn gật đầu.
Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, sau khi ý thức được Lưu Thiên Hàn mới nói gì, cô lại vội vàng lắc đầu.
Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đáy nồi.
Phản ứng đầu tiên mới là suy nghĩ thẳng thắn nhất trong lòng, cô đúng là thấy anh rất già.
Lưu Thiên Hàn mím chặt môi, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt lấy một cái, cũng không nói lời nào. Nhan Nhã Tịnh biết chắc hẳn là vì phản ứng vừa rồi của cô đã khiến anh không vui. Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm.
Ánh mắt anh trầm xuống như muốn ăn thịt người. Nhan Nhã Tịnh có cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể đạp ghế đứng dậy, xé cô thành tám mảnh rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh định bảo Cố Bắc Vinh mang nước vào cho Lưu Thiên Hàn, nhưng lúc nãy Cố Bắc Vinh bảo rằng anh không muốn uống thuốc, không tận mắt trông thấy anh nuốt xuống thì cô không yên tâm. Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn tự mình mang nước lên.
Lúc cô đi vào, Lưu Thiên Hàn đang ngồi thẫn thờ trên ghế, dùng ngón tay khẽ xoa lên môi. Rõ ràng kia chỉ là một hành động lơ đãng, vậy mà Nhan Nhã Tịnh lại cảm thấy nó đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn phạm tội.
Nhan Nhã Tịnh sợ nếu mình còn tiếp tục nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ giống như một vị thần của Lưu Thiên Hàn thì sẽ lại bị mê hoặc, cho nên vội vàng quay mặt đi.
Cô đặt cái cốc đang cầm trong tay xuống trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh mau uống thuốc đi!”
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh lại vội vàng giải thích: “À đúng rồi anh Lưu, anh đừng hiểu lầm nhá! Lúc nãy thật sự là tôi không cẩn thận nên mới va phải anh chứ tôi không cố ý đâu.”
Trong lòng còn âm thầm bổ sung thêm một câu: ‘Anh đừng cho rằng tôi cố ý dụ dỗ anh.’
Lưu Thiên Hàn ‘Ừ’ một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt không cảm xúc khiến người ta không hiểu được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Đột nhiên anh quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, hỏi: “Hình như ở trước mặt tôi cô rất căng thẳng, sao nhìn thấy tôi cô lại như vậy?”
Tại sao lại căng thẳng ư?
Mỗi lần đối mặt với anh là tim lại đập loạn cả lên, mặt cũng nóng bừng như phát sốt, dĩ nhiên là căng thẳng rồi!
Tất nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói những lời này với Lưu Thiên Hàn, cô chỉ cười gượng: “Đúng đó, gặp anh Lưu tôi căng thẳng lắm. Tôi là vậy đấy, khi gặp trưởng bối rất dễ bị căng thẳng, anh Lưu là bề trên của tôi mà.”
Vốn dĩ trong con ngươi đen nhánh của Lưu Thiên Hàn còn có một chút mong đợi khó tả, nhưng vừa nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói vậy, gương mặt tuấn tú, kiêu ngạo của anh ngay lập tức sa sầm xuống.
Trưởng bối… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng cô, anh già thế sao?
Thực sự mỗi khi ở cùng Hách Trung Văn, cô luôn cười nói, đùa giỡn vui vẻ biết bao, nhưng ở trước mặt anh, cô luôn căng như dây đàn, nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Thật ra thì năm nay anh mới hai mươi bảy tuổi thôi.
“Cô thấy tôi già lắm sao?”
Một cảm giác áp lực tràn ngập trong phòng đọc sách khiến Nhan Nhã Tịnh gần như không thở nổi. Cô biết, trước mặt cô lúc này là người đàn ông vô cùng giàu có và quyền lực, cô không thể hỗn hào được.
Anh nói gì cô đều phải ngoan ngoãn gật đầu.
Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, sau khi ý thức được Lưu Thiên Hàn mới nói gì, cô lại vội vàng lắc đầu.
Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đáy nồi.
Phản ứng đầu tiên mới là suy nghĩ thẳng thắn nhất trong lòng, cô đúng là thấy anh rất già.
Lưu Thiên Hàn mím chặt môi, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt lấy một cái, cũng không nói lời nào. Nhan Nhã Tịnh biết chắc hẳn là vì phản ứng vừa rồi của cô đã khiến anh không vui. Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm.
Ánh mắt anh trầm xuống như muốn ăn thịt người. Nhan Nhã Tịnh có cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể đạp ghế đứng dậy, xé cô thành tám mảnh rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Bình luận facebook