Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
CHƯƠNG 63
Thảo nào tối qua anh với cô đã đến bước đó rồi mà lại không phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng.
Hóa ra là anh chê cô bẩn à.
Cũng phải, cô từng quan hệ với người đàn ông khác, còn có hai đứa con. Người cao quý như anh làm sao có thể để mắt đến cô!
Giống như có một xô nước lạnh dội xuống người cô từ đầu đến chân, khiến lòng cô ướt lạnh đến tê tái.
Cô và anh vốn dĩ không cùng một thế giới, là cô mơ mộng hão huyền.
Từ giờ về sau, trong lòng cô sẽ không còn bất kỳ suy nghĩ xa vời nào nữa.
“Anh Lưu, tôi về trước đây.” Vừa nói Nhan Nhã Tịnh vừa xách hộp thuốc, đi thẳng mà không quay đầu lại.
Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt mày hơn, thái độ của cô như thể bất chợt hụt hẫng, tại sao bỗng dưng cô lại không vui?
Chẳng lẽ anh không đụng vào heo nái lẫn Cố Bắc Vinh là sai sao?
Suy nghĩ của phụ nữ quả thật như kim dưới đáy biển.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không nhận ra rằng một người cao ngạo như anh mà cũng có ngày ngồi đoán suy nghĩ của một người phụ nữ.
Nhan Nhã Tịnh vừa về tới căn hộ trong khu phố Thiên Mệnh, Nhan An Mỹ liền khóc lóc chạy ra đón.
Hai vai cô bé không ngừng run run, trông rất tội nghiệp.
“Mẹ ơi…”
Nhan An Mỹ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh, càng khóc to hơn.
“An Mỹ, con sao thế?” Lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh thấy Nhan An Mỹ khóc nức nở như vậy, cô nhìn mà xót.
“Mẹ ơi, tên béo dưới lầu nói con là đứa trẻ không có ba! Mẹ ơi chúng ta sống cùng ba có được không ạ?”
“An Mỹ, mặc dù bây giờ mẹ con mình không ở cùng ba nhưng các con vẫn được gặp ba thường xuyên mà!”
“Hai chuyện đó không giống nhau!” Nhan An Mỹ chớp đôi mắt to đang rưng rưng, cố sụt sịt một hồi: “Mẹ, An Mỹ không muốn chỉ được gặp ba vào cuối tuần, An Mỹ muốn ở cùng ba mỗi ngày! Mẹ, chúng ta dọn đến chỗ ba ở có được không?”
“Con không có ba như cây không rễ, An Mỹ không muốn làm một đứa trẻ không ba! Mẹ ơi, cả nhà mình sống cùng nhau có được không?”
Thấy Nhan An Bảo ngẩn ngơ,không nói gì, Nhan An Mỹ ra sức nháy mắt với cậu bé. Nhan An Bảo hiểu ý, đành hít hít mũi: “Mẹ, An Bảo cũng muốn sống với ba! Mẹ đồng ý với tụi con, dọn đến chỗ ba đi được không mẹ? An Bảo muốn ở bên ba mẹ mãi mãi!”
Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, An Bảo đang khóc sao?
Cô đã quen với vẻ mặt lạnh nhạt, không cảm xúc của An Bảo, bây giờ thấy cậu bé thút thít, trong lòng cô càng đau nhói hơn.
Từ khi còn rất nhỏ, hai đứa vẫn luôn nghĩ con người chỉ có mỗi mẹ.
Khi chúng dần lớn lên, càng lúc càng hiểu được nhiều chuyện, chúng mới biết hóa ra không phải như vậy, con người không chỉ có mẹ mà còn có ba. Chúng không giống những đứa trẻ khác, bởi vì những đứa trẻ khác đều có ba còn chúng thì không.
Thảo nào tối qua anh với cô đã đến bước đó rồi mà lại không phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng.
Hóa ra là anh chê cô bẩn à.
Cũng phải, cô từng quan hệ với người đàn ông khác, còn có hai đứa con. Người cao quý như anh làm sao có thể để mắt đến cô!
Giống như có một xô nước lạnh dội xuống người cô từ đầu đến chân, khiến lòng cô ướt lạnh đến tê tái.
Cô và anh vốn dĩ không cùng một thế giới, là cô mơ mộng hão huyền.
Từ giờ về sau, trong lòng cô sẽ không còn bất kỳ suy nghĩ xa vời nào nữa.
“Anh Lưu, tôi về trước đây.” Vừa nói Nhan Nhã Tịnh vừa xách hộp thuốc, đi thẳng mà không quay đầu lại.
Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt mày hơn, thái độ của cô như thể bất chợt hụt hẫng, tại sao bỗng dưng cô lại không vui?
Chẳng lẽ anh không đụng vào heo nái lẫn Cố Bắc Vinh là sai sao?
Suy nghĩ của phụ nữ quả thật như kim dưới đáy biển.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không nhận ra rằng một người cao ngạo như anh mà cũng có ngày ngồi đoán suy nghĩ của một người phụ nữ.
Nhan Nhã Tịnh vừa về tới căn hộ trong khu phố Thiên Mệnh, Nhan An Mỹ liền khóc lóc chạy ra đón.
Hai vai cô bé không ngừng run run, trông rất tội nghiệp.
“Mẹ ơi…”
Nhan An Mỹ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh, càng khóc to hơn.
“An Mỹ, con sao thế?” Lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh thấy Nhan An Mỹ khóc nức nở như vậy, cô nhìn mà xót.
“Mẹ ơi, tên béo dưới lầu nói con là đứa trẻ không có ba! Mẹ ơi chúng ta sống cùng ba có được không ạ?”
“An Mỹ, mặc dù bây giờ mẹ con mình không ở cùng ba nhưng các con vẫn được gặp ba thường xuyên mà!”
“Hai chuyện đó không giống nhau!” Nhan An Mỹ chớp đôi mắt to đang rưng rưng, cố sụt sịt một hồi: “Mẹ, An Mỹ không muốn chỉ được gặp ba vào cuối tuần, An Mỹ muốn ở cùng ba mỗi ngày! Mẹ, chúng ta dọn đến chỗ ba ở có được không?”
“Con không có ba như cây không rễ, An Mỹ không muốn làm một đứa trẻ không ba! Mẹ ơi, cả nhà mình sống cùng nhau có được không?”
Thấy Nhan An Bảo ngẩn ngơ,không nói gì, Nhan An Mỹ ra sức nháy mắt với cậu bé. Nhan An Bảo hiểu ý, đành hít hít mũi: “Mẹ, An Bảo cũng muốn sống với ba! Mẹ đồng ý với tụi con, dọn đến chỗ ba đi được không mẹ? An Bảo muốn ở bên ba mẹ mãi mãi!”
Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, An Bảo đang khóc sao?
Cô đã quen với vẻ mặt lạnh nhạt, không cảm xúc của An Bảo, bây giờ thấy cậu bé thút thít, trong lòng cô càng đau nhói hơn.
Từ khi còn rất nhỏ, hai đứa vẫn luôn nghĩ con người chỉ có mỗi mẹ.
Khi chúng dần lớn lên, càng lúc càng hiểu được nhiều chuyện, chúng mới biết hóa ra không phải như vậy, con người không chỉ có mẹ mà còn có ba. Chúng không giống những đứa trẻ khác, bởi vì những đứa trẻ khác đều có ba còn chúng thì không.
Bình luận facebook