Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
CHƯƠNG 95
Mặt Nhan An Bảo hơi biến sắc, nhưng đôi mắt đen láy không chút hoảng loạn, rất có khí thế điềm tĩnh, vững vàng.
Cậu bé nhìn thoáng qua Nhan Vũ Trúc, ngay sau đó quay mặt đi la lớn: “Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!”
Cảnh sát?
Tay Nhan Vũ Trúc run lên, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chiếc xe thể thao của cô ta.
Nhan Vũ Trúc xoay người, thấy phía sau trống không, hoàn toàn không có cảnh sát, cô ta lập tức thẹn quá hóa giận.
Cô ta lập tức trút giận lên đầu Nhan An Bảo không chút khách khí: “Thằng ranh con, mày dám chơi cả tao cơ à? Chờ tao bắt được chúng mày xem tao xử lý chúng mày như thế nào!”
Hiện giờ Nhan Vũ Trúc đã không còn lo nghĩ được quá nhiều nữa. Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Cả Nhan Nhã Tịnh nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh muốn đời không ngóc đầu lên được! Đừng kẻ nào hòng cướp được Lưu Thiên Hàn của cô ta!
“Bà bác Nhan, bác xấu xa quá! Bác là người xấu!” Nhan An Mỹ đột nhiên cúi đầu, không chút khách khí cắn mạnh vào cánh tay Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc đau đến méo mặt. Cô ta đang định đánh Nhan An Mỹ thì mấy cảnh sát phía sau vội vàng xông tới.
“Cô đang làm gì thế?”
Nghe thấy giọng cảnh sát, sắc mặt Nhan Vũ Trúc lập tức thay đổi, cô ta không màng đau đớn, vội vàng buông Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ra: “Anh cảnh sát à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi.”
Mấy cảnh sát không hề cảm thấy đây là hiểu lầm. Nhan Vũ Trúc đeo khẩu trang, còn đeo kính râm, bịt kín như vậy giữa ban ngày ban mặt, nhìn là đã thấy không phải người tốt.
Hơn nữa Nhan An Mỹ còn khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đẫm nước mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, đáng thương nói không nên lời. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!” Nhan An Mỹ xoa nhẹ cái mũi nhỏ hơi đỏ lên, đáng thương nói: “Chú cảnh sát, cháu và anh trai gặp kẻ xấu! Kẻ xấu nói muốn bắt cháu và anh đi, cô ta còn muốn cắt lưỡi cháu, để sau này cháu không bao giờ được gặp mẹ nữa! Hu hu…”
“Cháu không muốn bị kẻ xấu bắt đâu, cháu muốn mẹ cơ, hu hu…”
Nhan An Mỹ ra sức chu môi, Nhan An Mỹ còn nói kỹ thuật diễn xuất của Nhan Vũ Trúc tốt, thật ra cô bé mới là tài năng diễn xuất. Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, giờ chú cảnh sát tới, nháy mắt đã hóa thân thành đứa trẻ đáng thương.
“Hu hu, cháu sợ lắm! Kẻ xấu thật đáng sợ! Chú cảnh sát, cô ơi, cháu không muốn bị người xấu bắt cháu và anh đi đâu! Hu hu, An Mỹ không muốn bị cắt lưỡi, còn bị bắt ra đường ăn xin…”
Nghe xong lời này của Nhan An Mỹ, sắc mặt mấy cảnh sát lập tức thay đổi, thời buổi này đúng là có rất nhiều bọn buôn người thích bắt cóc trẻ con, khiến chúng thành người tàn tật để chúng ra đường ăn xin, biến chúng thành công cụ kiếm tiền.
Nghĩ tới chuyện hai đứa trẻ đáng yêu bị cắt lưỡi trong miệng, cơn giận trong lòng cảnh sát lập tức dâng tới đỉnh điểm,
Nữ cảnh sát đứng phía sau là một người mẹ trẻ, thấy Nhan An Mỹ khóc thương tâm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy bước tới, nhẹ nhàng ôm Nhan An Mỹ vào lòng: “Bé cưng đừng khóc nhé, cô sẽ không để người xấu bắt cháu đi đâu.”
Mặt Nhan An Bảo hơi biến sắc, nhưng đôi mắt đen láy không chút hoảng loạn, rất có khí thế điềm tĩnh, vững vàng.
Cậu bé nhìn thoáng qua Nhan Vũ Trúc, ngay sau đó quay mặt đi la lớn: “Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!”
Cảnh sát?
Tay Nhan Vũ Trúc run lên, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chiếc xe thể thao của cô ta.
Nhan Vũ Trúc xoay người, thấy phía sau trống không, hoàn toàn không có cảnh sát, cô ta lập tức thẹn quá hóa giận.
Cô ta lập tức trút giận lên đầu Nhan An Bảo không chút khách khí: “Thằng ranh con, mày dám chơi cả tao cơ à? Chờ tao bắt được chúng mày xem tao xử lý chúng mày như thế nào!”
Hiện giờ Nhan Vũ Trúc đã không còn lo nghĩ được quá nhiều nữa. Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Cả Nhan Nhã Tịnh nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh muốn đời không ngóc đầu lên được! Đừng kẻ nào hòng cướp được Lưu Thiên Hàn của cô ta!
“Bà bác Nhan, bác xấu xa quá! Bác là người xấu!” Nhan An Mỹ đột nhiên cúi đầu, không chút khách khí cắn mạnh vào cánh tay Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc đau đến méo mặt. Cô ta đang định đánh Nhan An Mỹ thì mấy cảnh sát phía sau vội vàng xông tới.
“Cô đang làm gì thế?”
Nghe thấy giọng cảnh sát, sắc mặt Nhan Vũ Trúc lập tức thay đổi, cô ta không màng đau đớn, vội vàng buông Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ra: “Anh cảnh sát à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi.”
Mấy cảnh sát không hề cảm thấy đây là hiểu lầm. Nhan Vũ Trúc đeo khẩu trang, còn đeo kính râm, bịt kín như vậy giữa ban ngày ban mặt, nhìn là đã thấy không phải người tốt.
Hơn nữa Nhan An Mỹ còn khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đẫm nước mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, đáng thương nói không nên lời. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chú cảnh sát, cuối cùng các chú cũng tới rồi!” Nhan An Mỹ xoa nhẹ cái mũi nhỏ hơi đỏ lên, đáng thương nói: “Chú cảnh sát, cháu và anh trai gặp kẻ xấu! Kẻ xấu nói muốn bắt cháu và anh đi, cô ta còn muốn cắt lưỡi cháu, để sau này cháu không bao giờ được gặp mẹ nữa! Hu hu…”
“Cháu không muốn bị kẻ xấu bắt đâu, cháu muốn mẹ cơ, hu hu…”
Nhan An Mỹ ra sức chu môi, Nhan An Mỹ còn nói kỹ thuật diễn xuất của Nhan Vũ Trúc tốt, thật ra cô bé mới là tài năng diễn xuất. Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, giờ chú cảnh sát tới, nháy mắt đã hóa thân thành đứa trẻ đáng thương.
“Hu hu, cháu sợ lắm! Kẻ xấu thật đáng sợ! Chú cảnh sát, cô ơi, cháu không muốn bị người xấu bắt cháu và anh đi đâu! Hu hu, An Mỹ không muốn bị cắt lưỡi, còn bị bắt ra đường ăn xin…”
Nghe xong lời này của Nhan An Mỹ, sắc mặt mấy cảnh sát lập tức thay đổi, thời buổi này đúng là có rất nhiều bọn buôn người thích bắt cóc trẻ con, khiến chúng thành người tàn tật để chúng ra đường ăn xin, biến chúng thành công cụ kiếm tiền.
Nghĩ tới chuyện hai đứa trẻ đáng yêu bị cắt lưỡi trong miệng, cơn giận trong lòng cảnh sát lập tức dâng tới đỉnh điểm,
Nữ cảnh sát đứng phía sau là một người mẹ trẻ, thấy Nhan An Mỹ khóc thương tâm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ấy bước tới, nhẹ nhàng ôm Nhan An Mỹ vào lòng: “Bé cưng đừng khóc nhé, cô sẽ không để người xấu bắt cháu đi đâu.”
Bình luận facebook