Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Đường Cảnh đứng chắn trước mặt tôi, giọng anh khàn khàn khẽ cất:
– Sợ thì đừng nhìn.
Tôi sợ thật sự nhưng cũng không đến nổi là không dám nhìn, với lại tôi cũng muốn nhìn thật kỹ để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Phía sau lưng tôi, Bảo Nguyệt hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy chị Ngân, cả hai người bọn họ mặt mày tái méc gần như không đứng vững được nữa. Mà thật, con Hợi chết thế này thì quá mức đáng sợ rồi.
Tiếng một người làm trong nhà khóc vang:
– Hợi ơi, má mày còn bệnh nằm ở bệnh viện kia kìa… sao mày lại chết như thế này hả Hợi?
Mẹ con Hợi đang nằm ở bệnh viện sao?
Thêm một người khác lại ngập ngừng nói nhỏ:
– Con Hợi chết… sao giống Tú…
– Câm miệng!
Lời người kia chưa nói hết thì mẹ chồng tôi đã quát âm lên:
– Ăn nói linh tinh, có tin tôi cho người vả miệng không?
Người kia cúi đầu sợ hãi:
– Dạ tôi xin lỗi Bà.
Hai tay tôi xiết chặt lại, tâm tình dao động cực mạnh. Tú… đó có phải là Tú Tú không?
– Em sao vậy? Sợ lắm hả?
Nghe giọng của Đường Cảnh hỏi, tôi mới hít vào một hơi rồi cố nén cảm xúc trong lòng mình lại. Nhìn lên anh, giọng tôi có chút nặng nề:
– Không… em thấy hơi khó chịu thôi.
– Ừ, vậy vào trong đi.
Tôi gật gật rồi buông tay anh đi theo bé Dâu và đám người Bảo Nguyệt với chị Ngân vào trong. Đi được vài bước, tôi có ngoảnh đầu lại, hình ảnh con Hợi bị treo trên cây gòn vẫn còn y ở đó. Hai mắt nó trừng rất to, hốc mắt đen thui trông kinh dị vô cùng. Thật sự, không còn đủ từ ngữ nào để diễn tả sự đáng sợ hiện giờ được nữa.
Tôi quay đầu lại rồi tiếp tục nắm lấy tay bé Dâu vào trong, chắc con bé Dâu cũng sợ lắm, tôi thấy tay nó cũng run run đổ mồ hôi không ngừng.
Con Hợi… cứ thế mà không còn có mặt trên cõi đời này nữa.
…………
Về cái chết của con Hợi, Đường Cảnh không cho báo công an, tôi nghe nói là mẹ chồng tôi không muốn báo vì ngại phiền phức. Mới vài hôm trước báo chuyện hạ độc của Bảo Nguyệt rồi nên bây giờ bà không muốn báo thêm nữa.
Sau khi mời Thầy đến làm phép thì xác con Hợi được đem xuống. Mẹ chồng tôi báo cho người nhà con Hợi biết để họ tới nhận xác về lo chôn cất ma chay. Đường Cảnh phụ giúp cho nhà con Hợi năm mươi triệu với giúp con Hợi trả hết tiền viện phí của mẹ nó. Năm mươi triệu tuy không quá nhiều nhưng đối với nhà con Hợi hiện tại thì cũng đã là rất lớn.
Chuyện con Hợi chết… cứ thế được giải quyết êm đẹp chỉ trong một ngày.
…………..
Bất cứ chuyện gì xảy ra trong nhà họ Đường đều được người làm đồn qua đồn lại làm cho sự việc trở nên gây cấn và phức tạp hơn bao giờ hết. Chuyện lần này của con Hợi cũng vậy, bọn họ bàn lén với nhau mấy ngày trời. Thông tin được rãi rác từ nhà bếp cho tới phòng khách, đâu đâu cũng nghe tiếng người xì xầm bàn nhau.
Bé Dâu mặt đỏ rần, nó bước vào trong phòng tôi với tâm trạng cực kỳ không vui. Con bé lầm bầm trong miệng:
– Cái đám người gì nhiều chuyện thấy sợ, toàn ăn không nói có.
Thấy con bé không vui, tôi mới hỏi:
– Chuyện gì vậy Dâu? Con làm gì mà nhăn nhó vậy?
Bé Dâu ngồi xuống gần tôi, con bé càm ràm:
– Tụi nó đồn là tại Mợ nên chị Hợi mới tự tử, đúng là lũ ác nhơn mà.
Tôi ngạc nhiên:
– Sao tại Mợ?
– Thì tụi nó nói Mợ ghét chị Hợi vụ cắt dây diều nên kiếm chuyện chửi chị Hợi. Chị Hợi sợ quá nên mới tự tử chết.
Tôi phì cười, cảm thấy lời bọn họ nói thật hết sức vô lý.
– Đúng là rảnh rỗi mà, con Hợi nó mà biết sợ Mợ thì Mợ cũng mừng. Chuyện nó chết có liên quan gì tới Mợ đâu, tụi này rảnh thiệt.
Bé Dâu gật gù:
– Thì đó, hồi nãy đám của con chửi tay đôi với tụi nó luôn. Mà Mợ yên tâm đi, tụi nó nói xằng nói bậy vậy chứ ai mà tin.
Tôi gật đầu:
– Ừ, mà chuyện Mợ nhờ con hỏi… sao rồi Dâu?
Bé Dâu hai mắt sáng rỡ, nó khẽ reo lên:
– Ý con quên, con hỏi được rồi. Thật ra thì cô Tú đó Mợ… cổ cũng tự tử ở cây gòn y như chị Hợi luôn.
Quả không sai, đúng như những gì tôi nghĩ, Tú Tú cũng là chết ở trên cây gòn.
– Chị ấy còn nói gì về cô Tú nữa không Dâu?
Bé Dâu lắc đầu:
– Dạ có, chỉ nói cô Tú chắc là bị trầm cảm nên mới treo cổ chết. Bà với Cậu sợ tiếng đồn không hay nên dặn mọi người nói là cô Tú bị bệnh mà chết. Vụ này con cũng không rành nữa những nghe mọi người kể thì hình như đúng là vậy.
Tôi gật gù, xem ra cái chết của Tú Tú với con Hợi có đôi nét giống nhau rồi đây. Tôi không tin bé Tú tự tử chết và tôi cũng chưa từng tin con Hợi lại muốn tự tử.
Bỏ qua chuyện của bé Tú đi, chỉ nói riêng chuyện của con Hợi thôi là thấy vô lý rồi. Con Hợi sống ở đây bao nhiêu lâu, tính tình của nó thế nào không lẽ mọi người không biết. Người ác mồm ác miệng sợ đòn roi như nó thì không thể nào chọn cách ngược đãi bản thân mình được. Hơn nữa mẹ nó đang bị bệnh nằm trong bệnh viện, tuần nào nó cũng tranh thủ đi thăm, lý nào cuộc sống đang tất bật như vậy mà nó lại chết. Thật sự… không thể nào được, trừ phi là nó bị người ta gϊếŧ chết.
Thật không biết ở trong nhà họ Đường này, ai lại có uy quyền và thủ đoạn tàn độc đến như vậy nữa?!
– Mợ… có chuyện này… con không biết có nên nói không nữa…
Nghe bé Dâu ấp úng, tôi vội hỏi:
– Sao Dâu? Có chuyện gì hả con?
Bé Dâu nhìn tôi, nó có chút ngập ngừng:
– Thiệt ra thì… trước cái hôm mà chị Hợi mất tích á Mợ… Con thấy chị ấy… chị ấy… đứng nói chuyện với Cậu Cung…
– Cậu Cung hả con?
– Dạ, con thấy chị Hợi mặt mày xanh lè à Mợ… không biết là có chuyện gì…
Tôi vội hỏi bé Dâu:
– Con có nói chuyện này cho ai nghe chưa?
Con bé lắc lắc đầu:
– Dạ chưa Mợ.
May quá, may mà con bé chưa nói cho ai nghe hết.
Tôi dặn dò con bé một phen, nhất quyết kêu con bé không được nói cho ai khác ngoài tôi về chuyện này, kể cả là Đường Cảnh. Nhà họ Đường này tai vách mạch rừng, nói không đúng người là mất mạng như chơi. Con bé Dâu gật gù lia lịa, nó bây giờ chắc cũng thấy hơi sợ sợ rồi. Đợi con bé đi xuống dưới nhà, tôi lại một mình trầm ngâm suy nghĩ.
Có chăng là chuyện của con Hợi liên quan tới Đường Cung? Nhưng mà nếu đúng thật như vậy thì anh ta gϊếŧ con Hợi để làm gì? Bộ nó nắm giữ bí mật gì của anh ta hay sao nhỉ? Nhưng phải là bí mật gì mà đến mức phải ra tay gϊếŧ người?
Thật sự, nhà họ Đường này có quá nhiều chuyện đáng sợ rồi.
___________
Kể từ hôm con Hợi chết tới giờ, Đường Cung cũng không có xuống nhà ăn cơm giống lúc trước. Việc anh ta trốn tịt trong phòng lại làm tôi thêm phần chắc chắn là cái chết của con Hợi có liên quan tới anh ta.
Đêm xuống, tên Cảnh về muộn, lúc anh ta về tôi vẫn chưa ngủ. Thấy tôi còn thức, anh ta liền hỏi:
– Sao giờ này em vẫn chưa ngủ?
Tôi nhìn nhìn anh ta, cười mỉm mỉm:
– Em đợi anh không được à.
Đường Cảnh cũng buộc miệng cười:
– Được chứ, tôi sẵn lòng.
Đợi tên Cảnh tắm rửa xong thì đồng hồ đã điểm đúng 11 giờ. Khẽ xoay sang ôm lấy tôi, Đường Cảnh nói nhỏ:
– Ngày mai chắc tôi không về được… tôi phải đi công tác.
Tôi “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
– Anh đi mấy ngày thì về?
– Một ngày một đêm thôi, không nhiều đâu. Nếu em thích… có thể đi theo tôi.
– Anh đi công tác ở đâu? Có rảnh để đưa em đi chơi không mà kêu em theo?
Đường Cảnh khẽ véo mũi tôi, anh cười:
– Lần này tôi không có thời gian để đưa em đi chơi, em đợi thêm chút nữa, tôi nhất định đưa em đi biển thả diều.
Tự dưng càng nhìn càng thấy anh ta đáng yêu, máu mê trai tự dưng nổi lên, tôi chồm người tới hôn anh ta cái chốc lên má.
Đường Cảnh sững người nhìn tôi, tôi thì cười khúc khích đầy sảng khoái. Cứ tưởng như vậy là thôi, ai ngờ tên Cảnh đột nhiên chồm người thẳng dậy, anh ta cứ thế đè lên người tôi, hai tay chống hai bên chịu lực.
Lần này thì tới phiên tôi sững sốt nhưng ý chống cự thì lại không. Tôi nằm im nhìn anh ta, tim đập càng lúc càng nhanh…
– Em vậy mà dám hôn tôi à?
Tôi nuốt bước bọt vài cái, run run trả lời:
– Không… không được à?
Đường Cảnh hai mắt hơi đỏ, giống khàn khàn, ý cười trên môi rất đậm:
– Tôi hôn em tôi có thể khống chế bản thân mình được nhưng bây giờ em hôn tôi thì tôi lại không chắc.
Ơ, không khống chế được thì là như nào?
Tôi co người lại, tự dưng lại ngửi được mùi nguy hiểm đâu đây. Thật ra, tôi không ngần ngại gì chuyện ân ái vợ chồng, đã chấp nhận về làm vợ người ta thì không thể nói không với chuyện này được. Chỉ có điều, tôi không yêu anh ta nên cảm giác tiếp xúc thân thể này… tôi có chút ngại ngùng khó kiểm soát.
– Vậy… ý anh là gì?
Đường Cảnh đưa môi đến sát gần môi tôi, giọng anh khàn khàn:
– Hay là trước khi đi công tác, tôi và em… động phòng đi được không?
– Động phòng?
– Ừ, tôi nhớ tôi cưới em về, chuyện kia… vẫn chưa có làm.
Tôi nghe mà thấy hoảng loạn hết sức, chưa kịp mở miệng nói thì Đường Cảnh đã hôn xuống. Đôi môi nóng rực của anh chạm mạnh mẽ vào môi tôi, một cảm giác là lạ không biết từ đâu kéo tới khiến cả người tôi như cứng đờ bất động.
Hai đôi môi chạm vào nhau thật lâu, bờ môi ẩm ướt của Đường Cảnh nhè nhẹ mút lấy môi trên của tôi thật chậm rãi. Càng lúc càng cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tôi cũng vô thức dùng môi bấu nhẹ vào môi anh.
Chỉ một động tác kia thôi cũng đủ khiến Đường Cảnh run người. Anh đột nhiên dùng sức mút môi càng lúc càng mạnh, từng đợt mút kéo đến mạnh như sóng vỗ vào bờ. Hai đôi môi càng lúc càng căng mọng, càng lúc càng ẩm ướt.
Ngay khi tôi còn chưa muốn dừng thì anh lại đột nhiên dừng lại, bờ môi ẩm ướt kia men theo chiếc cổ của tôi mà khẽ hôn xuống. Anh hôn đến đâu, da thịt tôi tê rần rần đến đó. Đứng trước cúc áo ngủ, anh khẽ liếc mắt lên nhìn tôi nhưng chắc do bản tính chiếm hữu quá mạnh nên anh lại chẳng hỏi tôi là có cho anh hay không mà lại trực tiếp dùng môi cởi đi cái nút áo đầu tiên. Tiếp theo đó là cái cúc áo thứ hai, thứ ba… và chiếc cúc áo ngay rốn là chiếc cuối cùng.
Hai mắt anh lúc này đục ngầu màu của du͙ƈ vọиɠ, giọng anh cũng khàn đặc đi, hôn vào mép tai của tôi, anh nỉ non từng tiếng:
– Im lặng, đừng nói gì… tôi… muốn em!
Thà là anh đừng nói gì chứ nói thế này thì tôi lại thấy có chút… rạo rực. Phía thân dưới như có chất gì vừa tiết ra… chắc là hoạt động sinh lý bình thường của cơ thể khi bị động tình.
Đường Cảnh chống hai tay hai bên đầu tôi, môi anh khẽ cúi xuống hôn lên bầu ngực ngạo nghễ trước mặt. Hai bầu ngực tròn tròn nằm ẩn hiện dưới lớp ren của áσ ɭóŧ màu đen làm cho Đường Cảnh nhìn hoài không chớp mắt. Tôi nằm yên trên giường, hai mắt khẽ khép hờ nên có thể nhìn được yết hầu của anh lên lên xuống xuống đầy mãnh liệt. Đường Cảnh khẽ nhấc lưng tôi lên, chính tay anh luồng xuống tháo then cài ngực đang dính chặt vào nhau. Cảm nhận được trước ngực có chút buồn buồn cùng ẩm ướt cũng là lúc đôi môi của tên Cảnh đang mút mát bầu ngực không ngừng.
Tôi cũng không biết anh ta có từng chạm qua đàn bà lần nào chưa mà lại có thể làʍ ŧìиɦ điêu luyện đến như thế. Nhưng theo tôi nghĩ là có rồi, đàn ông ai mà chẳng yêu thích du͙ƈ vọиɠ đâu cơ chứ.
Môi thì liếʍ ʍúŧ hai bên ngực, tay thì khẽ xoa xoa nắn nắn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cơ thể của mình vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa khó chịu đến như vậy. Bất giác không nhịn được nữa, môi tôi khẽ rên lên vài tiếng “Ưm… ưm” như muốn tống ra sự thoải mái đang lan tỏa trong cơ thể.
Hai tay tôi vươn đến ôm lấy cổ của Đường Cảnh, miệng khẽ gọi tên anh ta:
– Đường Cảnh… anh đừng… em khó chịu quá…
Đường Cảnh ngước mắt lên nhìn tôi, hai mắt đỏ rực cùng nụ cười mị hoặc đắm chìm.
– Đợi tôi một lát… đợi một lát…
Bàn tay to lớn thô ráp của anh ta men theo khung xương của tôi mà mò mẫm xuống dưới. Lúc này, phía thân dưới đã ẩm ướt đến khó chịu, tôi cũng khẽ nhướng người đón nhận sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đang dần tới.
Theo từng tất da thịt của tôi mà sờ soạng, rất nhanh sau đó bàn tay của Đường Cảnh đã tìm được nơi cần tìm. Bàn tay anh khẽ vuốt ve vùng ngoài rồi tiến từng chút từng chút một đi vào trong. Chắc do kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức mà dưới thân dưới, tôi có thể cảm nhận được sự ào ạt của chất lỏng đang chảy ra…
Nhưng… khoan khoan… tỉnh táo lại Tâm… tỉnh táo lại…
Ngón tay của Đường Cảnh vừa có ý định chạm vào huyệt nhỏ là tôi đã đẩy anh ra xa rồi ngồi bật dậy trong hoảng hốt. Đường Cảnh giật mình, anh sững sờ nhìn tôi chăm chăm, hai mắt mở to tròn như đang muốn hỏi… tôi là bị gì đây?
Tôi không có thời gian giải thích liền bung bồ phi xuống giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm. Đóng cửa phòng lại, tôi cởi ngay chiếc quần đang mặc trên người xuống… ôi mẹ ơi, thôi xong rồi!
Mặt tôi nghệch ra, khoé môi khẽ co giật… không biết tôi đã tạo nghiệp gì mà để ngay giờ phút nước sôi lửa bỏng, súng đã lên đạn sẵn sàng chiến đấu thì bà dì cả lại tới thăm bất ngờ vậy hả trời?
Nhìn xem, nhìn xem mặt tôi có chán không cơ chứ? Huhu.
…….
Rửa ráy rồi thay băng vệ sinh các kiểu, tôi bước ra ngoài trong tâm trạng rất là tan chậm. Vừa bước ra ngoài đã thấy tên Cảnh đợi sẵn tôi từ trước, thấy tôi đi ra, anh ta khẽ cất giọng hỏi:
– Em… có sao không?
Tôi không dám ngước mắt lên nhìn anh, chỉ biết cúi đầu khẽ nói:
– Em… em… đến ngày…
Tên Cảnh hỏi lại:
– Đến ngày?
– Vâng….
Tôi cứ tưởng là anh ta sẽ hụt hẫng lắm nhưng ai ngờ, chính anh lại đột nhiên ôm lấy tôi. Tiếp theo cái ôm là cái vỗ về vuốt ve thật nhẹ nhàng:
– Ừ thôi đi ngủ, em mệt rồi phải không?
Chỉ một câu hỏi bình thường như thế này thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn lên hết. Ngước mặt lên nhìn anh, tôi cảm thấy áy náy vô cùng, miệng khẽ cất tiếng thì thào:
– Em xin lỗi… em cũng không biết sao lại…
Chưa nói hết câu thì anh lại ôm tôi vào lòng, giọng anh dịu dàng như nước:
– Sao phải xin lỗi, em có lỗi gì đâu mà xin. Tôi và em là vợ chồng, sức khỏe của em là trên hết, sau này đừng xin lỗi như thế nữa. Hiểu chưa?
Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, đầu cũng khẽ gật gật. Tôi hụt hẫng thế này thì chắc chắn là anh cũng hụt hẫng dữ lắm. Haiz, thôi đợi lần sau vậy…
Nói rồi anh kéo tôi đến giường, ấn tôi nằm xuống rồi giúp tôi đắp chăn đến ngang bụng. Sau đó anh nằm xuống, hai bọn tôi cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cứ tưởng là một đêm đổ mồ hôi sôi nước mắt chứ ai dè lại yên bình tình cảm đến nhẹ lòng!
_________
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy vì bụng hơi đau. Nằm lăn qua trở lại mãi một lát vẫn không chợp mắt lại được. Có chút khó chịu, tôi mới ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới nhà tìm thuốc để uống.
Rón rén mở cửa phòng rồi lại rón rén đi xuống nhà dưới, tìm được thuốc, tôi rót một ly nước thật đầy rồi uống vào cho yên tâm. Vừa đi vừa xoa xoa cái bụng, tôi khẽ lầm bầm:
– Làm con gái mệt dễ sợ…
– Là ai?
Hai tiếng “Là ai?” vang lên, nghe qua hình như là giọng của mẹ chồng tôi. Tôi chưa kịp trả lời thì từ phía sau có người đột nhiên phi ra bịt miệng tôi lại. Người kia ôm lấy tôi rồi kéo tôi vào sát vách nhà, đáng lý tôi sẽ vùng vẫy la hét nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc thoang thoảng, tôi lại thôi.
Kéo tôi vào sát vách tường, nấp vào một chỗ ngay ngắn, giọng Đường Cảnh khẽ vang lên:
– Là tôi đây.
Tôi mím môi, vừa nấp vào vừa nhỏ tiếng hỏi:
– Sao anh lại…
– Suỵt!
Trước mắt tôi, một người đàn ông vừa bước ngang qua, trông dáng vẻ anh ta như kiểu dò tìm ai đó. Hai bọn tôi nấp sát vào trong ngóc nên tên kia không thể nhìn ra được.
Tôi im lặng, đến thở cũng không dám thở quá mạnh. Đột nhiên trong đầu tôi chạy qua một dòng suy nghĩ… khi nãy là mẹ chồng tôi… bây giờ lại là một người đàn ông… có lẽ nào?!
———
– Sợ thì đừng nhìn.
Tôi sợ thật sự nhưng cũng không đến nổi là không dám nhìn, với lại tôi cũng muốn nhìn thật kỹ để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Phía sau lưng tôi, Bảo Nguyệt hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy chị Ngân, cả hai người bọn họ mặt mày tái méc gần như không đứng vững được nữa. Mà thật, con Hợi chết thế này thì quá mức đáng sợ rồi.
Tiếng một người làm trong nhà khóc vang:
– Hợi ơi, má mày còn bệnh nằm ở bệnh viện kia kìa… sao mày lại chết như thế này hả Hợi?
Mẹ con Hợi đang nằm ở bệnh viện sao?
Thêm một người khác lại ngập ngừng nói nhỏ:
– Con Hợi chết… sao giống Tú…
– Câm miệng!
Lời người kia chưa nói hết thì mẹ chồng tôi đã quát âm lên:
– Ăn nói linh tinh, có tin tôi cho người vả miệng không?
Người kia cúi đầu sợ hãi:
– Dạ tôi xin lỗi Bà.
Hai tay tôi xiết chặt lại, tâm tình dao động cực mạnh. Tú… đó có phải là Tú Tú không?
– Em sao vậy? Sợ lắm hả?
Nghe giọng của Đường Cảnh hỏi, tôi mới hít vào một hơi rồi cố nén cảm xúc trong lòng mình lại. Nhìn lên anh, giọng tôi có chút nặng nề:
– Không… em thấy hơi khó chịu thôi.
– Ừ, vậy vào trong đi.
Tôi gật gật rồi buông tay anh đi theo bé Dâu và đám người Bảo Nguyệt với chị Ngân vào trong. Đi được vài bước, tôi có ngoảnh đầu lại, hình ảnh con Hợi bị treo trên cây gòn vẫn còn y ở đó. Hai mắt nó trừng rất to, hốc mắt đen thui trông kinh dị vô cùng. Thật sự, không còn đủ từ ngữ nào để diễn tả sự đáng sợ hiện giờ được nữa.
Tôi quay đầu lại rồi tiếp tục nắm lấy tay bé Dâu vào trong, chắc con bé Dâu cũng sợ lắm, tôi thấy tay nó cũng run run đổ mồ hôi không ngừng.
Con Hợi… cứ thế mà không còn có mặt trên cõi đời này nữa.
…………
Về cái chết của con Hợi, Đường Cảnh không cho báo công an, tôi nghe nói là mẹ chồng tôi không muốn báo vì ngại phiền phức. Mới vài hôm trước báo chuyện hạ độc của Bảo Nguyệt rồi nên bây giờ bà không muốn báo thêm nữa.
Sau khi mời Thầy đến làm phép thì xác con Hợi được đem xuống. Mẹ chồng tôi báo cho người nhà con Hợi biết để họ tới nhận xác về lo chôn cất ma chay. Đường Cảnh phụ giúp cho nhà con Hợi năm mươi triệu với giúp con Hợi trả hết tiền viện phí của mẹ nó. Năm mươi triệu tuy không quá nhiều nhưng đối với nhà con Hợi hiện tại thì cũng đã là rất lớn.
Chuyện con Hợi chết… cứ thế được giải quyết êm đẹp chỉ trong một ngày.
…………..
Bất cứ chuyện gì xảy ra trong nhà họ Đường đều được người làm đồn qua đồn lại làm cho sự việc trở nên gây cấn và phức tạp hơn bao giờ hết. Chuyện lần này của con Hợi cũng vậy, bọn họ bàn lén với nhau mấy ngày trời. Thông tin được rãi rác từ nhà bếp cho tới phòng khách, đâu đâu cũng nghe tiếng người xì xầm bàn nhau.
Bé Dâu mặt đỏ rần, nó bước vào trong phòng tôi với tâm trạng cực kỳ không vui. Con bé lầm bầm trong miệng:
– Cái đám người gì nhiều chuyện thấy sợ, toàn ăn không nói có.
Thấy con bé không vui, tôi mới hỏi:
– Chuyện gì vậy Dâu? Con làm gì mà nhăn nhó vậy?
Bé Dâu ngồi xuống gần tôi, con bé càm ràm:
– Tụi nó đồn là tại Mợ nên chị Hợi mới tự tử, đúng là lũ ác nhơn mà.
Tôi ngạc nhiên:
– Sao tại Mợ?
– Thì tụi nó nói Mợ ghét chị Hợi vụ cắt dây diều nên kiếm chuyện chửi chị Hợi. Chị Hợi sợ quá nên mới tự tử chết.
Tôi phì cười, cảm thấy lời bọn họ nói thật hết sức vô lý.
– Đúng là rảnh rỗi mà, con Hợi nó mà biết sợ Mợ thì Mợ cũng mừng. Chuyện nó chết có liên quan gì tới Mợ đâu, tụi này rảnh thiệt.
Bé Dâu gật gù:
– Thì đó, hồi nãy đám của con chửi tay đôi với tụi nó luôn. Mà Mợ yên tâm đi, tụi nó nói xằng nói bậy vậy chứ ai mà tin.
Tôi gật đầu:
– Ừ, mà chuyện Mợ nhờ con hỏi… sao rồi Dâu?
Bé Dâu hai mắt sáng rỡ, nó khẽ reo lên:
– Ý con quên, con hỏi được rồi. Thật ra thì cô Tú đó Mợ… cổ cũng tự tử ở cây gòn y như chị Hợi luôn.
Quả không sai, đúng như những gì tôi nghĩ, Tú Tú cũng là chết ở trên cây gòn.
– Chị ấy còn nói gì về cô Tú nữa không Dâu?
Bé Dâu lắc đầu:
– Dạ có, chỉ nói cô Tú chắc là bị trầm cảm nên mới treo cổ chết. Bà với Cậu sợ tiếng đồn không hay nên dặn mọi người nói là cô Tú bị bệnh mà chết. Vụ này con cũng không rành nữa những nghe mọi người kể thì hình như đúng là vậy.
Tôi gật gù, xem ra cái chết của Tú Tú với con Hợi có đôi nét giống nhau rồi đây. Tôi không tin bé Tú tự tử chết và tôi cũng chưa từng tin con Hợi lại muốn tự tử.
Bỏ qua chuyện của bé Tú đi, chỉ nói riêng chuyện của con Hợi thôi là thấy vô lý rồi. Con Hợi sống ở đây bao nhiêu lâu, tính tình của nó thế nào không lẽ mọi người không biết. Người ác mồm ác miệng sợ đòn roi như nó thì không thể nào chọn cách ngược đãi bản thân mình được. Hơn nữa mẹ nó đang bị bệnh nằm trong bệnh viện, tuần nào nó cũng tranh thủ đi thăm, lý nào cuộc sống đang tất bật như vậy mà nó lại chết. Thật sự… không thể nào được, trừ phi là nó bị người ta gϊếŧ chết.
Thật không biết ở trong nhà họ Đường này, ai lại có uy quyền và thủ đoạn tàn độc đến như vậy nữa?!
– Mợ… có chuyện này… con không biết có nên nói không nữa…
Nghe bé Dâu ấp úng, tôi vội hỏi:
– Sao Dâu? Có chuyện gì hả con?
Bé Dâu nhìn tôi, nó có chút ngập ngừng:
– Thiệt ra thì… trước cái hôm mà chị Hợi mất tích á Mợ… Con thấy chị ấy… chị ấy… đứng nói chuyện với Cậu Cung…
– Cậu Cung hả con?
– Dạ, con thấy chị Hợi mặt mày xanh lè à Mợ… không biết là có chuyện gì…
Tôi vội hỏi bé Dâu:
– Con có nói chuyện này cho ai nghe chưa?
Con bé lắc lắc đầu:
– Dạ chưa Mợ.
May quá, may mà con bé chưa nói cho ai nghe hết.
Tôi dặn dò con bé một phen, nhất quyết kêu con bé không được nói cho ai khác ngoài tôi về chuyện này, kể cả là Đường Cảnh. Nhà họ Đường này tai vách mạch rừng, nói không đúng người là mất mạng như chơi. Con bé Dâu gật gù lia lịa, nó bây giờ chắc cũng thấy hơi sợ sợ rồi. Đợi con bé đi xuống dưới nhà, tôi lại một mình trầm ngâm suy nghĩ.
Có chăng là chuyện của con Hợi liên quan tới Đường Cung? Nhưng mà nếu đúng thật như vậy thì anh ta gϊếŧ con Hợi để làm gì? Bộ nó nắm giữ bí mật gì của anh ta hay sao nhỉ? Nhưng phải là bí mật gì mà đến mức phải ra tay gϊếŧ người?
Thật sự, nhà họ Đường này có quá nhiều chuyện đáng sợ rồi.
___________
Kể từ hôm con Hợi chết tới giờ, Đường Cung cũng không có xuống nhà ăn cơm giống lúc trước. Việc anh ta trốn tịt trong phòng lại làm tôi thêm phần chắc chắn là cái chết của con Hợi có liên quan tới anh ta.
Đêm xuống, tên Cảnh về muộn, lúc anh ta về tôi vẫn chưa ngủ. Thấy tôi còn thức, anh ta liền hỏi:
– Sao giờ này em vẫn chưa ngủ?
Tôi nhìn nhìn anh ta, cười mỉm mỉm:
– Em đợi anh không được à.
Đường Cảnh cũng buộc miệng cười:
– Được chứ, tôi sẵn lòng.
Đợi tên Cảnh tắm rửa xong thì đồng hồ đã điểm đúng 11 giờ. Khẽ xoay sang ôm lấy tôi, Đường Cảnh nói nhỏ:
– Ngày mai chắc tôi không về được… tôi phải đi công tác.
Tôi “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
– Anh đi mấy ngày thì về?
– Một ngày một đêm thôi, không nhiều đâu. Nếu em thích… có thể đi theo tôi.
– Anh đi công tác ở đâu? Có rảnh để đưa em đi chơi không mà kêu em theo?
Đường Cảnh khẽ véo mũi tôi, anh cười:
– Lần này tôi không có thời gian để đưa em đi chơi, em đợi thêm chút nữa, tôi nhất định đưa em đi biển thả diều.
Tự dưng càng nhìn càng thấy anh ta đáng yêu, máu mê trai tự dưng nổi lên, tôi chồm người tới hôn anh ta cái chốc lên má.
Đường Cảnh sững người nhìn tôi, tôi thì cười khúc khích đầy sảng khoái. Cứ tưởng như vậy là thôi, ai ngờ tên Cảnh đột nhiên chồm người thẳng dậy, anh ta cứ thế đè lên người tôi, hai tay chống hai bên chịu lực.
Lần này thì tới phiên tôi sững sốt nhưng ý chống cự thì lại không. Tôi nằm im nhìn anh ta, tim đập càng lúc càng nhanh…
– Em vậy mà dám hôn tôi à?
Tôi nuốt bước bọt vài cái, run run trả lời:
– Không… không được à?
Đường Cảnh hai mắt hơi đỏ, giống khàn khàn, ý cười trên môi rất đậm:
– Tôi hôn em tôi có thể khống chế bản thân mình được nhưng bây giờ em hôn tôi thì tôi lại không chắc.
Ơ, không khống chế được thì là như nào?
Tôi co người lại, tự dưng lại ngửi được mùi nguy hiểm đâu đây. Thật ra, tôi không ngần ngại gì chuyện ân ái vợ chồng, đã chấp nhận về làm vợ người ta thì không thể nói không với chuyện này được. Chỉ có điều, tôi không yêu anh ta nên cảm giác tiếp xúc thân thể này… tôi có chút ngại ngùng khó kiểm soát.
– Vậy… ý anh là gì?
Đường Cảnh đưa môi đến sát gần môi tôi, giọng anh khàn khàn:
– Hay là trước khi đi công tác, tôi và em… động phòng đi được không?
– Động phòng?
– Ừ, tôi nhớ tôi cưới em về, chuyện kia… vẫn chưa có làm.
Tôi nghe mà thấy hoảng loạn hết sức, chưa kịp mở miệng nói thì Đường Cảnh đã hôn xuống. Đôi môi nóng rực của anh chạm mạnh mẽ vào môi tôi, một cảm giác là lạ không biết từ đâu kéo tới khiến cả người tôi như cứng đờ bất động.
Hai đôi môi chạm vào nhau thật lâu, bờ môi ẩm ướt của Đường Cảnh nhè nhẹ mút lấy môi trên của tôi thật chậm rãi. Càng lúc càng cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tôi cũng vô thức dùng môi bấu nhẹ vào môi anh.
Chỉ một động tác kia thôi cũng đủ khiến Đường Cảnh run người. Anh đột nhiên dùng sức mút môi càng lúc càng mạnh, từng đợt mút kéo đến mạnh như sóng vỗ vào bờ. Hai đôi môi càng lúc càng căng mọng, càng lúc càng ẩm ướt.
Ngay khi tôi còn chưa muốn dừng thì anh lại đột nhiên dừng lại, bờ môi ẩm ướt kia men theo chiếc cổ của tôi mà khẽ hôn xuống. Anh hôn đến đâu, da thịt tôi tê rần rần đến đó. Đứng trước cúc áo ngủ, anh khẽ liếc mắt lên nhìn tôi nhưng chắc do bản tính chiếm hữu quá mạnh nên anh lại chẳng hỏi tôi là có cho anh hay không mà lại trực tiếp dùng môi cởi đi cái nút áo đầu tiên. Tiếp theo đó là cái cúc áo thứ hai, thứ ba… và chiếc cúc áo ngay rốn là chiếc cuối cùng.
Hai mắt anh lúc này đục ngầu màu của du͙ƈ vọиɠ, giọng anh cũng khàn đặc đi, hôn vào mép tai của tôi, anh nỉ non từng tiếng:
– Im lặng, đừng nói gì… tôi… muốn em!
Thà là anh đừng nói gì chứ nói thế này thì tôi lại thấy có chút… rạo rực. Phía thân dưới như có chất gì vừa tiết ra… chắc là hoạt động sinh lý bình thường của cơ thể khi bị động tình.
Đường Cảnh chống hai tay hai bên đầu tôi, môi anh khẽ cúi xuống hôn lên bầu ngực ngạo nghễ trước mặt. Hai bầu ngực tròn tròn nằm ẩn hiện dưới lớp ren của áσ ɭóŧ màu đen làm cho Đường Cảnh nhìn hoài không chớp mắt. Tôi nằm yên trên giường, hai mắt khẽ khép hờ nên có thể nhìn được yết hầu của anh lên lên xuống xuống đầy mãnh liệt. Đường Cảnh khẽ nhấc lưng tôi lên, chính tay anh luồng xuống tháo then cài ngực đang dính chặt vào nhau. Cảm nhận được trước ngực có chút buồn buồn cùng ẩm ướt cũng là lúc đôi môi của tên Cảnh đang mút mát bầu ngực không ngừng.
Tôi cũng không biết anh ta có từng chạm qua đàn bà lần nào chưa mà lại có thể làʍ ŧìиɦ điêu luyện đến như thế. Nhưng theo tôi nghĩ là có rồi, đàn ông ai mà chẳng yêu thích du͙ƈ vọиɠ đâu cơ chứ.
Môi thì liếʍ ʍúŧ hai bên ngực, tay thì khẽ xoa xoa nắn nắn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cơ thể của mình vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa khó chịu đến như vậy. Bất giác không nhịn được nữa, môi tôi khẽ rên lên vài tiếng “Ưm… ưm” như muốn tống ra sự thoải mái đang lan tỏa trong cơ thể.
Hai tay tôi vươn đến ôm lấy cổ của Đường Cảnh, miệng khẽ gọi tên anh ta:
– Đường Cảnh… anh đừng… em khó chịu quá…
Đường Cảnh ngước mắt lên nhìn tôi, hai mắt đỏ rực cùng nụ cười mị hoặc đắm chìm.
– Đợi tôi một lát… đợi một lát…
Bàn tay to lớn thô ráp của anh ta men theo khung xương của tôi mà mò mẫm xuống dưới. Lúc này, phía thân dưới đã ẩm ướt đến khó chịu, tôi cũng khẽ nhướng người đón nhận sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đang dần tới.
Theo từng tất da thịt của tôi mà sờ soạng, rất nhanh sau đó bàn tay của Đường Cảnh đã tìm được nơi cần tìm. Bàn tay anh khẽ vuốt ve vùng ngoài rồi tiến từng chút từng chút một đi vào trong. Chắc do kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức mà dưới thân dưới, tôi có thể cảm nhận được sự ào ạt của chất lỏng đang chảy ra…
Nhưng… khoan khoan… tỉnh táo lại Tâm… tỉnh táo lại…
Ngón tay của Đường Cảnh vừa có ý định chạm vào huyệt nhỏ là tôi đã đẩy anh ra xa rồi ngồi bật dậy trong hoảng hốt. Đường Cảnh giật mình, anh sững sờ nhìn tôi chăm chăm, hai mắt mở to tròn như đang muốn hỏi… tôi là bị gì đây?
Tôi không có thời gian giải thích liền bung bồ phi xuống giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm. Đóng cửa phòng lại, tôi cởi ngay chiếc quần đang mặc trên người xuống… ôi mẹ ơi, thôi xong rồi!
Mặt tôi nghệch ra, khoé môi khẽ co giật… không biết tôi đã tạo nghiệp gì mà để ngay giờ phút nước sôi lửa bỏng, súng đã lên đạn sẵn sàng chiến đấu thì bà dì cả lại tới thăm bất ngờ vậy hả trời?
Nhìn xem, nhìn xem mặt tôi có chán không cơ chứ? Huhu.
…….
Rửa ráy rồi thay băng vệ sinh các kiểu, tôi bước ra ngoài trong tâm trạng rất là tan chậm. Vừa bước ra ngoài đã thấy tên Cảnh đợi sẵn tôi từ trước, thấy tôi đi ra, anh ta khẽ cất giọng hỏi:
– Em… có sao không?
Tôi không dám ngước mắt lên nhìn anh, chỉ biết cúi đầu khẽ nói:
– Em… em… đến ngày…
Tên Cảnh hỏi lại:
– Đến ngày?
– Vâng….
Tôi cứ tưởng là anh ta sẽ hụt hẫng lắm nhưng ai ngờ, chính anh lại đột nhiên ôm lấy tôi. Tiếp theo cái ôm là cái vỗ về vuốt ve thật nhẹ nhàng:
– Ừ thôi đi ngủ, em mệt rồi phải không?
Chỉ một câu hỏi bình thường như thế này thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn lên hết. Ngước mặt lên nhìn anh, tôi cảm thấy áy náy vô cùng, miệng khẽ cất tiếng thì thào:
– Em xin lỗi… em cũng không biết sao lại…
Chưa nói hết câu thì anh lại ôm tôi vào lòng, giọng anh dịu dàng như nước:
– Sao phải xin lỗi, em có lỗi gì đâu mà xin. Tôi và em là vợ chồng, sức khỏe của em là trên hết, sau này đừng xin lỗi như thế nữa. Hiểu chưa?
Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, đầu cũng khẽ gật gật. Tôi hụt hẫng thế này thì chắc chắn là anh cũng hụt hẫng dữ lắm. Haiz, thôi đợi lần sau vậy…
Nói rồi anh kéo tôi đến giường, ấn tôi nằm xuống rồi giúp tôi đắp chăn đến ngang bụng. Sau đó anh nằm xuống, hai bọn tôi cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cứ tưởng là một đêm đổ mồ hôi sôi nước mắt chứ ai dè lại yên bình tình cảm đến nhẹ lòng!
_________
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy vì bụng hơi đau. Nằm lăn qua trở lại mãi một lát vẫn không chợp mắt lại được. Có chút khó chịu, tôi mới ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới nhà tìm thuốc để uống.
Rón rén mở cửa phòng rồi lại rón rén đi xuống nhà dưới, tìm được thuốc, tôi rót một ly nước thật đầy rồi uống vào cho yên tâm. Vừa đi vừa xoa xoa cái bụng, tôi khẽ lầm bầm:
– Làm con gái mệt dễ sợ…
– Là ai?
Hai tiếng “Là ai?” vang lên, nghe qua hình như là giọng của mẹ chồng tôi. Tôi chưa kịp trả lời thì từ phía sau có người đột nhiên phi ra bịt miệng tôi lại. Người kia ôm lấy tôi rồi kéo tôi vào sát vách nhà, đáng lý tôi sẽ vùng vẫy la hét nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc thoang thoảng, tôi lại thôi.
Kéo tôi vào sát vách tường, nấp vào một chỗ ngay ngắn, giọng Đường Cảnh khẽ vang lên:
– Là tôi đây.
Tôi mím môi, vừa nấp vào vừa nhỏ tiếng hỏi:
– Sao anh lại…
– Suỵt!
Trước mắt tôi, một người đàn ông vừa bước ngang qua, trông dáng vẻ anh ta như kiểu dò tìm ai đó. Hai bọn tôi nấp sát vào trong ngóc nên tên kia không thể nhìn ra được.
Tôi im lặng, đến thở cũng không dám thở quá mạnh. Đột nhiên trong đầu tôi chạy qua một dòng suy nghĩ… khi nãy là mẹ chồng tôi… bây giờ lại là một người đàn ông… có lẽ nào?!
———
Bình luận facebook