Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
– Mợ, bà kêu mợ xuống ăn cơm!
Tiếng bé Dâu kêu vang ngoài cửa, tôi đang ngủ ngái trên giường cũng phải lồm cồm bò dậy. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt, ngáp một cái rõ to, tôi mới trả lời lại con bé:
– Ơi mợ nghe rồi.
– Dạ, vậy con chờ Mợ ngoài cửa nha.
– Ừ, đợi mợ chút xíu.
Đứng bật dậy rồi xoay cái eo sang trái xong lại xoay cái eo sang phải, cảm giác cơ thể có sự dẻo dai khỏe khoắn trở lại, tôi mới đi vào phòng tắm tắm rửa đánh răng các kiểu. Thay bộ đồ pijama gấm lụa cao cấp màu hồng nhạt mà mẹ chồng tôi đưa cho, ngắm nghía qua gương một chút, thấy cũng ổn tôi mới mở cửa bước ra ngoài.
– Oà, Mợ mặc màu này đẹp dữ Mợ!
Thấy bé Dâu tròn xoe mắt nhìn đầy ngưỡng mộ, tôi cười tủm tỉm phủi tay:
– Con có đưa màu cháo lòng Mợ mặc cũng đẹp chứ nói gì màu hồng bánh bèo này. Thôi đi con, mà hôm nay Mợ dậy trễ phải không?
Bé Dâu gật gật rồi đi theo sau lưng tôi vừa quạt vừa nói:
– Dạ, so với hôm qua thì trễ 7 phút, giờ Mợ đi từ đây xuống là trễ đúng 10 phút.
Tôi há mồm hỏi lại:
– 10 phút?
– Dạ, 10 phút hoặc có thể là 11 phút.
Tôi nhìn con bé đang nói nghiêm túc bên cạnh, hai tay cúi xuống kéo ống quần lên cao một chút, vừa co chân chạy tôi vừa nói gấp:
– Vậy thì chạy đi con, đi cà tình cà tang xuống lại nghe chửi bây giờ. Go go, let’s go!
Nói xong, một chủ một tớ bọn tôi phi cái vèo xuống dưới nhà, lúc đến bàn ăn vừa vặn mẹ chồng tôi cũng vừa đi đến.
Thấy tôi mặt mày đỏ rần, mẹ chồng tôi đoan trang ngồi xuống ghế, phía sau bà là vú Bắc đang phe phẩy cái quạt tròn nhìn tôi chăm chăm. Ngồi xuống ghế, mẹ chồng tôi mới từ tốn lên tiếng:
– Đàn bà con gái đi nhẹ nói khẽ cười duyên, đi đứng ào ào thế kia thì là ai dạy? Có cái nết ăn, nết đi cũng để mẹ nói hoài là sao hả Tâm?
Nghe mẹ chồng nhắc đến tên tôi, tôi chột dạ cúi đầu thấp xuống chút. Thật ra thì mẹ chồng tôi nói không sai, cái nết của tôi nó cũng hơi kỳ. Vì giữa một rừng các lễ nghi ở nhà họ Đường thì tôi trông chẳng khác gì con sâu rơi tọt vào nồi canh thơm phức nghi ngút khói. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, sống cứ khép nép thế này thì tôi lại không quen.
Thấy tôi im re, bà lại tiếp tục:
– Hay là từ mai mẹ để vú Bắc dạy lại gia quy lễ nghi lễ nghĩa cho con, để sau này đi ra ngoài con không làm cho họ Đường mất mặt.
Tôi nghe mà giật bắn người, vội vội vàng vàng tôi cười từ chối:
– Dạ, để con tự sửa cũng được mà mẹ, vú Bắc có trăm công ngàn việc, con nghĩ con không nên làm phiền vú đâu. Dạ không nên, không nên.
Vú Bắc cười hiền hậu nhìn tôi:
– Có gì đâu mà không được mợ Tâm, để vú dạy cho Mợ dăm bữa nửa tháng là Mợ rành à. Một ngày dạy chừng một hai tiếng là được, có dạy lâu đâu mà Mợ lo.
Tôi thấy vú cười mà lòng tôi gào thét, chưa kịp lên tiếng đã nghe có giọng trong trẻo dịu dàng từ sau lưng cất lên:
– Vú Bắc nói đúng rồi đó, nên dạy cho em Tâm nhiều hơn, hôm qua con ra xưởng tham quan, nghe công nhân nói em ấy tự trèo lên cây hái xoài mà con giật cả mình. Hái xoài ăn thì không nói đi, lỡ mà em té xuống bị gì thì biết làm sao ăn nói với anh Cảnh, với ba mẹ em bên nhà chứ.
Tôi nhìn về nơi phát ra giọng nói trong trẻo kia, một cô gái với gương mặt trắng hồng sắc nét xinh đẹp, dáng dấp thon thả thanh tú, khí chất sang trọng, giọng nói ngọt ngào vỗ về tai người nghe. Tôi hếch mũi một cái, đây không ai khác chính là chị Lớn của tôi. Xin giới thiệu một chút về chị Lớn… Vì sao tôi gọi là chị lớn? Vì chị ấy lớn hơn tôi, lớn hơn về vai vế. Người con gái này hình như là vợ lớn của chồng tôi thì phải, tôi nghe nói, cô ấy được chồng tôi sang đón dâu về. Còn vì sao tôi nói là hình như thì là do tôi không chắc lắm, có người nói là vợ, có người lại nói đây là chị dâu của chồng tôi, mà mẹ chồng tôi cả chị đều ỡm ờ mập mờ không nói rõ. Thôi, cụ thể rõ ràng thế nào thì để tôi từ từ tìm hiểu thêm đã, không vội gì. Và vâng, chị Lớn của tôi cái gì cũng được, cái gì cũng biết, duy nhất chỉ có biết điều là chị ấy không biết.
Mẹ tổ cha chị, từ ngày chồng tôi rước tôi về đây đến giờ, không ngày nào là chị không cà khịa với tôi hết. Kể ra quạu quọ hết người à!
Nghe chị Lớn nói vậy, mẹ chồng tôi chồm người tỏ ra kinh ngạc:
– Có chuyện này nữa hả Ngân?
Chị Ngân cười như không cười, chị nói tránh một chút:
– Dạ có mẹ, con có dặn tụi nó là không được nói với mẹ… sợ mẹ la em Tâm.
Tôi nhìn cái mặt giả vờ thảo mai của chị mà tôi muốn cười ha hả mấy phát. Gớm, lo cho tôi sợ mẹ la mà giờ tự miệng méc luôn mới ớn. Sáng sớm bà chị tấu hài mất cười ghê luôn.
Mẹ chồng tôi coi bộ không vui, bà ra quyết định:
– Đã vậy thì để vú Bắc dạy lại cho con Tâm một chuyến cho nó thay đổi tánh nết mỏng dịu hơn. Cứ cái đà sỗ sàng như đàn ông này thì kiểu gì cũng có chuyện. Tâm, con nghe mẹ nói chưa?
Tôi cúi đầu gật gật vài cái, giờ phút này không chịu là không yên với mẹ chồng tôi đâu. Nhập gia tùy tục, rừng nào cọp đó, tôi tốt nhất đừng chạm vào râu cọp làm gì cho nhọc thân.
Chị Ngân đi đến gần tôi, chị cười nhẹ nói nhỏ:
– Chị cũng muốn tốt cho em thôi Tâm, vú Bắc dễ tính lắm, không có gì đâu mà em lo.
Tôi ngước mặt lên rồi cười một nụ cười cực kỳ thảo mai với chị.
– Dạ em hiểu mà.
– Ừ em hiểu là tốt rồi.
Phía bên kia, mẹ chồng tôi khẽ cất tiếng:
– Thôi được rồi, hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi.
Tôi với chị Ngân đồng loạt ngồi xuống, bữa cơm chỉ có ba người ăn mà một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn. Ở nhà họ Đường, cái gì có thể qua loa nhưng ăn uống nhất định không được phép qua loa, trong 3 ngày liên tiếp, đầu bếp họ Đường không được để thực đơn lập lại. Nhà tôi nói là giàu có nhưng việc ăn trong 3 ngày không được lập lại món thì tuyệt nhiên là không có.
Trên bàn ăn, chị Ngân điềm đạm đoan trang gắp từng chút một đồ ăn cho vào miệng. Mẹ chồng tôi cũng y như thế, ăn uống từ tốn nhẹ nhàng không khác gì các bà phi trong phim cung đấu. Tôi nhìn một lát lại thấy hoa mắt chống mặt, lắc đầu vài cái, tôi chắc không thể nào đạt đến cảnh giới tao nhã giống vậy đâu.
Đưa tay gắp một miếng thịt cá chiên cho vào miệng, úi chu choa cá giòn ngon đáo để, đã vậy còn chấm vào nước mắm chua ngọt… hết sảy con bà bảy. Ngon quá nên tôi lại gắp thêm một miếng, rồi lại gắp thêm một miếng nữa, phải công nhận nhà bếp họ Đường nấu đồ ăn ngon dã man.
– Tâm, ăn từ từ.
Đang định gắp thêm miếng cá nữa thì lại nghe tiếng mẹ chồng tôi cất lên, tôi nhìn bà, thấy bà đang nhìn tôi chăm chăm nên tôi thôi không gắp cá nữa mà chuyển sang ăn canh gà.
Mẹ nó, canh gà cũng ngon, tôi gắp mấy cục thịt gà ăn mềm thơm phải biết.
– Em Tâm ăn uống ngon miệng quá hen.
Đang nhai nhai thịt gà, nghe chị Ngân nói, tôi liền cười toang miệng:
– Đồ ăn ngon chị nhờ?
Nghe tôi hỏi, chị Ngân che miệng cười, còn mẹ chồng tôi thì lắc đầu ngao ngán.
Bà nhìn tôi rồi liếc mắt một cái:
– Ăn như ma đói, nết ăn xấu quá!
Mẹ chồng mắng, tôi rụt cổ lại nhưng vẫn ăn, biết làm sao bây giờ, ăn uống là phải thoải mái thì mới thấy ngon miệng được. Chứ ăn uống mà giống như bị dí súng vào đầu bảo ăn nhanh là bóp cò thì tôi chịu, ăn như chị Ngân với mẹ chồng tôi chắc tôi thành cây tăm xỉa răng luôn rồi quá.
Thấy tôi vẫn ăn vui vẻ, mẹ chồng tôi cũng thôi, bà dặn vú Bắc ngày mai chỉ dạy lại tôi cách ăn cho đàng hoàng. Tôi nghe cũng kệ, chuyện mai để mai tính, nay ăn no bụng trước đã.
Ăn đến giữa chừng, bên ngoài có tiếng thằng Tí Em chạy vào thưa chuyện.
– Thưa bà, thưa hai mợ, có cô Thục tới chơi.
Mẹ chồng tôi nghe tên Thục liền cười tươi như được mùa, bà nhanh chóng trả lời:
– Mời cô Thục vô đây cho bà, để con bé đứng ngoài đó nắng.
Tí Em nghe lệnh liền gật đầu rồi chạy như bay ra bên ngoài, lát sau nó dắt vào một cô gái mặc váy hồng, gương mặt xinh như búp bê, cười lên một phát liền tỏa nắng rực rỡ.
Cô gái tên Thục đi tới chỗ mẹ chồng tôi, cô ấy khuôn phép chào hỏi:
– Dì, con mới tới.
Chào xong, cô ấy lại quay sang tôi với chị Ngân chào một tiếng nữa:
– Em chào chị Ngân, chị Tâm, hai chị vẫn khỏe chứ?
Tôi thì lần đầu tiên gặp cô ấy, còn chị Ngân chắc là đã quen cô ấy từ trước rồi thì phải.
– Chị khỏe, em tới giờ này thì ngồi vào ăn cơm luôn đi Thục.
Nghe chị Ngân hỏi, cô ấy liền lắc đầu:
– Em ăn rồi chị Ngân, em qua đây tìm dì có chút chuyện ấy mà. Mọi người cứ ăn đi, em chờ được mà.
Nói xong, cô ấy lại quay sang ngúng nguẩy với mẹ chồng tôi, tôi lắng tai nghe được thế này:
– Dì, mẹ con kêu con qua đây, không biết có chuyện gì không dì…
Mẹ chồng tôi vỗ vỗ tay cô ấy, bà cười rực rỡ:
– À Tiểu Thục đi theo dì vào phòng đi, vào trong rồi nói, đi con.
Nói rồi một dì một cháu nắm tay nhau đi vào trong trong sự ngỡ ngàng của tôi với chị Ngân. Lúc tôi còn ngây ra chưa hiểu gì thì lại nghe bên cạnh có tiếng chị Ngân dặn dò chị Vũ người làm:
– Em đi canh Tiểu Thục đi, đi đi.
Chị Vũ nghe lời liền gật đầu rời đi, đến lúc này chị Ngân mới sựt nhớ là tôi vẫn còn ngồi bên cạnh. Tôi nhìn chị ấy, chị ấy nhìn tôi, trên mặt chị thoáng hiện lên chút gì đó ngại ngùng. Thấy tôi nhìn, chị cười mỉm nói:
– Chị kêu con Vũ đi canh chừng đồ cho Tiểu Thục ấy mà. Lần nào con bé qua đây chơi cũng đem theo nhiều đồ lắm, em mới gặp em ấy lần đầu tiên chắc là không biết đâu.
Tôi gật gù, cười tươi:
– Dạ, vậy hả chị? Vậy nên canh chừng cho em ấy chị ha?
Thấy bộ dáng tôi hơi vô tư nên chị Ngân cũng không nói gì thêm nữa. Trên bàn ăn còn lại có hai bọn tôi, chị Ngân ăn thêm một lát nữa cũng đứng dậy lên phòng. Nguyên bàn ăn thịnh soạn còn lại mỗi một mình tôi, thấy không ai ăn nữa tôi mới kêu bé Dâu lấy chén đũa đến ăn chung.
Con bé dè dặt ngồi xuống bàn ăn, thấy nó cứ lấm lét, tôi liền bảo:
– Con ngồi xuống đi, không có ai dám nói gì đâu.
Bé Dâu hơi sợ, nó hỏi:
– Thiệt… không Mợ?
Tôi cười:
– Ừ, Mợ lo cho con, con yên tâm.
Nghe tôi chắc cú như vậy, bé Dâu mới dám ngồi xuống ăn cơm cùng tôi. Tôi gắp cho nó chút thịt cá rồi mới hỏi:
– Cái cô tên Thục hồi nãy… là ai vậy Dâu?
Bé Dâu vừa ăn vừa trả lời:
– Cô Tiểu Thục hả mợ? À là bà con của bà hay sao á, con cũng không rành nữa.
Tôi gật gật:
– Vậy hả? Hình như chị Ngân không thích Thục hả Dâu?
Bé Dâu nhìn tôi, mắt nó đảo một vòng rồi cười trả lời:
– Không có đâu Mợ, cô Thục với Mợ Ngân bình thường mà.
Con bé trả lời xong liền cúi mặt ăn tiếp, tôi thấy vậy nên cũng không hỏi nhiều nữa, vì tôi biết dù cho tôi có hỏi nữa thì con bé cũng không nói sự thật cho tôi biết đâu.
Haiz, tôi về đây được một tháng, chuyện không biết nhiều gấp mấy lần chuyện tôi biết. Chẳng hạn như chuyện của Tiểu Thục, chuyện của chị Ngân. Cái con bé Dâu bình thường nhìn hiền lành đơn giản nhưng cũng biết giữ mồm giữ miệng. Tôi hay hỏi nó vài câu về nhà này nhưng nó vẫn nhất định không nói gì thêm ngoài những chuyện tôi đã biết. Xem ra, là có người muốn tôi không nên biết nhiều rồi đây…
Tôi ngã người ra ghế, suy ngẫm một lát. Là ai muốn thao túng nhà họ Đường này nhỉ? Là ông nội chồng tôi, mẹ chồng tôi, chị Ngân… hay là…
– Mợ Tâm ơi, cậu Cảnh về!
Cả tôi cả con bé Dâu đều giật mình, bé Dâu sợ hãi đứng bật dậy không dám ăn nữa. Còn tôi, tôi lại thấy hơi kỳ lạ khi tên đó lại về lúc này…
Ngẫm nghĩ lại cười một cái, ái chà chà, cuối cùng thì “Chồng yêu” của tôi cũng chịu về gặp mặt tôi rồi. Khiếp, cha nội cưới tôi về xong rồi đi biệt tích giang hồ, tôi cứ tưởng anh ta đi luôn rồi đó. Giờ thì hay rồi, phải chạy ra chào mừng “Chồng yêu” về thôi!
……….
Tôi đứng dậy, phủi phủi lại bộ quần áo đang mặc trên người rồi quay qua nói với bé Dâu:
– Đi, theo Mợ ra đón Cậu con đi.
Bé Dâu gật đầu rồi lủi thủi theo sau lưng tôi, chưa đi ra hết nhà đã thấy bóng dáng cao to của một người đàn ông bước vào.
Thấy tôi đi ra, người đàn ông kia cơ hồ nhếch môi cười một cái. Trên gương mặt nam tính kia có chút gì đó đểu đểu, nụ cười nhạt càng làm tôn lên sự đểu giả kia. Anh ta đi đến gần tôi, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện giữa ngũ quan xuất chúng như điêu khắc, giọng anh ta hơi khàn, âm phát ra có chút gì đó uy quyền:
– Em ra đón tôi à?
Tôi gật đầu, môi hơi mím lại:
– Dạ.
Thấy tôi nhỏ nhẹ khép nép, anh ta bật cười, hếch vai tôi một cái nhẹ rồi cất tiếng:
– Vậy đi lên phòng.
Tôi cúi mặt bẽn lẽn e thẹn đi theo sau lưng anh ta, trước mặt tôi, một thân đàn ông cao lớn, vóc dáng anh hơi gầy không có quá nhiều thịt dư thừa. Thân trên mặc sơ mi đen tay ngắn lộ ra một vòng hình xăm ngay bắp tay trên. Tôi nhìn nhìn mấy cái, rốt cuộc cũng không nhìn rõ là hình xăm gì. Thân dưới là quần tây đen cùng với giày da bóng loáng, mỗi bước đi đều là dùng đôi chân thẳng thiu này mà bước. Chậc lưỡi vài cái, không hổ danh là cậu Cảnh nhà họ Đường, ngon từ thịt, ngọt từ xương mà. Bên ngoài đã thế này, không biết bên trong… thế nào nhỉ?
Tôi vừa tưởng tượng vừa cười thút thít, bên trong thế nào thì tôi đây chưa được “ăn”, mà nghĩ chắc là vừa miệng lắm đây.
Nghe tiếng tôi cười, tên Cảnh quay đầu lại hỏi:
– Em cười cái gì?
Tôi giật mình đứng thẳng lưng, tôi cười hề hề:
– Dạ đâu có gì, tôi nhớ tới chuyện hồi sáng nên cười vậy thôi à.
Anh ta vẫn nhìn tôi đầy thích thú:
– Ồ chuyện hồi sáng là chuyện gì?
– À mấy chuyện hài trên mạng đó mà.
Nghe tôi trả lời thế, tên Cảnh cười rộng miệng:
–
Đọc truyện hài từ sáng tới giờ mà giờ mới cười, não em đi lạc về quá khứ à?
Tôi tự bào chữa cho mình:
– Đâu… sáng cười rồi giờ nghĩ lại mắc cười tiếp mà.
– Thú vui của em tao nhã quá nhỉ? Đi nhanh lên.
Vì chân của anh ta dài nên bước chân cũng dài hơn bước chân của tôi, anh ta bước một bước bằng tôi bước ba bước, đi không kịp nên tôi đành chạy lon ton phía sau.
Vào trong phòng, tên Cảnh ngồi xuống ghế, còn tôi thì đóng cửa phòng lại. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hai bọn tôi nhìn nhau không biết nên nói cái gì. Thấy tôi cứ nhìn đần thối ra, tên Cảnh lên tiếng trước:
– Cả tháng tôi không về, em cũng không gọi cho tôi hỏi thăm. Tôi đi làm vất vả, em ở nhà trèo cây leo tường vui vẻ quá ha?
Mẹ, là tên nào học lại với anh ta, để giờ anh ta đem ra bắt tội tôi vậy chứ?
Lầm bầm không vui trong lòng nhưng trên mặt vẫn phải trưng ra nụ cười thân thiện hết sức có thể:
– Tôi nghe chị Ngân nói… anh đi làm, tôi sợ làm phiền anh nên không dám gọi…
Tên Cảnh ngồi bật dậy, anh ta tự tay rót một ly nước lọc rồi uống, uống xong lại cau mày nhìn về phía tôi:
– Em sợ tôi? Em mà sợ tôi?
Tôi cúi đầu, lí nhí trả lời:
– Sợ… chứ.
– Haha, em mà sợ tôi thì đã không về đây làm dâu rồi. Nói đi, mục đích em về nhà họ Đường này là để làm gì?
Tôi hơi giật mình, đầu cúi xuống càng thấp, giọng tôi hơi run:
– Chuyện này, nhà tôi đang xuống dốc… tôi…
“Bốp”, tiếng ly thủy tinh va vào tường vỡ tan tành. Tôi nhìn mảnh thủy tinh bén nhọn văng đến chân mình liền cảm thấy có chút hoảng liền thụt lùi về phía sau. Phía bên kia, tên Cảnh lạnh giọng:
– Xuống dốc? Nhà em đang xuống dốc à? Em nghĩ em lừa được tôi sao?
Tôi không trả lời, giờ phút này không nên trả lời.
Thấy tôi im lặng, tên Cảnh liền đứng dậy bước về phía tôi, đến trước mặt tôi, anh ta đột nhiên nâng cầm tôi lên rồi xiết chặt. Giọng lạnh lẽo như từ âm phủ vọng lên:
– Em nghĩ em qua mặt được tôi sao? Em nghĩ em nói nhà em đang xuống dốc là tôi sẽ tin em sao? Hay em muốn tôi cho nhà em xuống dốc không phanh ngay từ bây giờ thì mới đúng với ý em?
Tôi đưa tay vùng vẫy, hai bên má đau đến mức phát khóc. Anh ta xiết chặt đến khi tôi không chịu đựng được nữa mới chịu buông ra. Cơ mặt được thả lỏng, tôi phải thở dốc mấy hơi mới lấy lại được tinh thần. Vuốt ngực mấy cái, tự dưng thấy giận kinh khủng, tôi hướng mắt nhìn về phía tên Cảnh, đi thẳng về phía hắn ta, không đợi hắn ta kịp nói gì thì tôi đã nhào đến bóp chặt cằm của hắn ta rồi quát:
– Anh bị điên hả? Anh có biết đau không? Cái thằng khùng này, tôi nói thật mà anh không nghe hả?
Sức tôi thì chắc chắn là không làm lại với sức của đàn ông rồi, nhưng có lẽ là quá bất ngờ với hành động của tôi nên tên Cảnh mới không kịp phản ứng lại. Mãi đến khi tôi thấy anh ta bắt đầu khó chịu tôi liền buông tay chạy một phát phi thẳng lên trên giường. Anh ta thấy đau mà tôi vẫn ngoan cố xiết nữa thì một lát là tôi thấy mẹ tôi luôn chứ không đùa được.
Tên Cảnh trừng mắt nhìn tôi, anh ta quát ầm lên:
– Cô tính gϊếŧ chồng cô à?
Tôi chu môi cãi bướng:
– Là anh ra tay trước, tôi phòng vệ thôi, không tính.
Anh ta cười nhạt rồi chỉ tay về phía tôi:
– Đi ra đây, đánh tôi xong chui vào trong đó định trốn à? Cô chơi vậy ai chơi với cô?
– Tôi mà ra để cho anh đánh tôi chết à?
Tên Cảnh nói tôi không được liền đi lại giường lôi tôi ra ngoài, kéo tôi ra được đến giường, anh ta hù tay muốn cóc lên đầu tôi.
– Tin tôi đấm cho cô một cái chết liền luôn không?
Tôi chống chế:
– Tôi lại sợ anh quá cơ.
– Cô!
Thấy anh ta có vẻ giận thật, tôi nghĩ nghĩ một chút liền xuống nước trước:
– Này, tôi không cố tình đâu… tại anh đánh tôi trước mà. Anh có đau không?
Thấy tôi quan tâm, tên Cảnh cười nhếch môi một phát, hơi thở thơm mùi bạc hà khẽ phả vào mặt tôi:
– Cô nghĩ xem đau không? Con gái nào mà hung hăng như cô, ai lấy chắc xui tận mạng.
Tôi cười cười, chỉ vào mặt anh ta:
– Hihi anh xui chứ ai.
– Tôi…
Tên Cảnh cứng miệng không nói thêm được gì, nhìn nhìn tôi vài cái, anh ta cau mày nghiêm túc nói:
– Tôi nghĩ cô nên nói thật với tôi trước khi tôi tìm ra được sự thật. Cô biết là tôi đang nói cái gì đúng không?
Tôi nhìn anh ta, môi mím chặt không biết nên nói thế nào.
Tên Cảnh tiếp tục cất lời:
– Tôi không ép cô về đây, nếu cô muốn tôi có thể để cô về lại nhà. Nhưng nếu cô có ý nghĩ về đây vì mục đích khác… tôi không chắc sẽ bảo toàn mạng sống cho cô và cả gia đình cô đâu.
Tôi biết là anh ta nói thật chứ không dọa, chắc có lẽ anh ta đã biết việc ba tôi nói dối là công ty đang cần vốn là sai sự thật. Hôm nay anh ta về đây chắc là muốn cảnh cáo tôi… hoặc là muốn tống cổ tôi ra khỏi nhà họ Đường…
Bây giờ nên nói gì đây nhỉ?
Suy nghĩ một lát, tôi liền hất mặt nhìn lên, thẳng thắn trả lời:
– Bộ nhà họ Đường của anh gây thù chuốc oán nhiều lắm hay sao mà sợ tôi về đây vì có mục đích khác?
Tên Cảnh nhoẻn môi cười, ý cười thật sự không có tới 2 phần trong đó.
– Cô đủ tư cách nhắc đến họ Đường à, nhóc con?
Ngừng một lát, anh ta lại tiếp tục:
– Suy nghĩ đi, một là thành thật, hai là thành tật, tôi rất không thích những người tâm địa đen tối.
Tôi im lặng không trả lời, thấy anh ta có ý định rời đi tôi liền hỏi:
– Anh đi đâu vậy? Có về không?
Tên Cảnh cười nhạt:
– Cô điều tra tôi à?
Tôi không trả lời, chỉ biết đứng im nhìn anh ta bước đi. Ngay lúc tên Cảnh vừa định mở cửa bước ra ngoài thì tôi liền lên tiếng:
– Đường Cảnh… sao anh không nghĩ là tôi đến đây vì… vì thích anh?
Ngay giây phút hỏi ra câu đó, tôi nhìn thấy bước chân tên Cảnh dừng ngay lại. Một giây sau, hắn ta quay mặt lại nhìn tôi, chân mày kiếm khẽ cau lại, ánh mắt sâu xa dò xét.
– Thích tôi?
Tôi đỏ mặt gật gật vài cái:
– Dạ…
Tên Cảnh nhìn tôi chăm chăm vài giây, lát sau anh ta mới ho khan vài cái, ý tứ có chút ngượng ngùng:
– Cô lại nói dối.
Tôi bước lại gần anh ta, dịu dàng lên tiếng:
– Tôi không nói dối, tin hay không là tùy anh. Bây giờ anh có đuổi thì tôi cũng không đi đâu, đến được đây, được anh rước về là đúng với mong ước của tôi rồi. Có ngu mới đi.
Anh ta lại tiếp tục nhìn tôi, tôi cũng không biết ánh mắt sâu xa kia là mang những ý nghĩa gì. Mãi lát sau, tôi mới thấy anh ta động đậy, ho khan vài cái, anh ta nhàn nhạt cất tiếng:
– Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây, tôi không muốn nghe mẹ phàn nàn về cô nữa. Hiểu chưa?
Nói rồi, anh ta liền cất bước rời đi. Ngay giây phút anh ta bước đi, tôi liền nhếch môi cười một cái đầy thích thú. Thích anh ta à… chuyện hài đấy!
Tên Cảnh đi vài bước đột nhiên lại quay đầu nhìn lại tôi, thấy anh ta nhìn, tôi liền tỏ ra yêu thương say đắm nhìn lại. Anh ta nhìn vài giây rồi tiếp tục đi về phía trước, lần này đi luôn không có quay đầu nhìn lại.
Đợi bóng lưng anh ta khuất sau hành lang, tôi khẽ cười quay người bước vào trong, miệng thì thào vài tiếng:
– Đường Cảnh… anh cũng đến thế thôi nhỉ?
———
Tiếng bé Dâu kêu vang ngoài cửa, tôi đang ngủ ngái trên giường cũng phải lồm cồm bò dậy. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt, ngáp một cái rõ to, tôi mới trả lời lại con bé:
– Ơi mợ nghe rồi.
– Dạ, vậy con chờ Mợ ngoài cửa nha.
– Ừ, đợi mợ chút xíu.
Đứng bật dậy rồi xoay cái eo sang trái xong lại xoay cái eo sang phải, cảm giác cơ thể có sự dẻo dai khỏe khoắn trở lại, tôi mới đi vào phòng tắm tắm rửa đánh răng các kiểu. Thay bộ đồ pijama gấm lụa cao cấp màu hồng nhạt mà mẹ chồng tôi đưa cho, ngắm nghía qua gương một chút, thấy cũng ổn tôi mới mở cửa bước ra ngoài.
– Oà, Mợ mặc màu này đẹp dữ Mợ!
Thấy bé Dâu tròn xoe mắt nhìn đầy ngưỡng mộ, tôi cười tủm tỉm phủi tay:
– Con có đưa màu cháo lòng Mợ mặc cũng đẹp chứ nói gì màu hồng bánh bèo này. Thôi đi con, mà hôm nay Mợ dậy trễ phải không?
Bé Dâu gật gật rồi đi theo sau lưng tôi vừa quạt vừa nói:
– Dạ, so với hôm qua thì trễ 7 phút, giờ Mợ đi từ đây xuống là trễ đúng 10 phút.
Tôi há mồm hỏi lại:
– 10 phút?
– Dạ, 10 phút hoặc có thể là 11 phút.
Tôi nhìn con bé đang nói nghiêm túc bên cạnh, hai tay cúi xuống kéo ống quần lên cao một chút, vừa co chân chạy tôi vừa nói gấp:
– Vậy thì chạy đi con, đi cà tình cà tang xuống lại nghe chửi bây giờ. Go go, let’s go!
Nói xong, một chủ một tớ bọn tôi phi cái vèo xuống dưới nhà, lúc đến bàn ăn vừa vặn mẹ chồng tôi cũng vừa đi đến.
Thấy tôi mặt mày đỏ rần, mẹ chồng tôi đoan trang ngồi xuống ghế, phía sau bà là vú Bắc đang phe phẩy cái quạt tròn nhìn tôi chăm chăm. Ngồi xuống ghế, mẹ chồng tôi mới từ tốn lên tiếng:
– Đàn bà con gái đi nhẹ nói khẽ cười duyên, đi đứng ào ào thế kia thì là ai dạy? Có cái nết ăn, nết đi cũng để mẹ nói hoài là sao hả Tâm?
Nghe mẹ chồng nhắc đến tên tôi, tôi chột dạ cúi đầu thấp xuống chút. Thật ra thì mẹ chồng tôi nói không sai, cái nết của tôi nó cũng hơi kỳ. Vì giữa một rừng các lễ nghi ở nhà họ Đường thì tôi trông chẳng khác gì con sâu rơi tọt vào nồi canh thơm phức nghi ngút khói. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, sống cứ khép nép thế này thì tôi lại không quen.
Thấy tôi im re, bà lại tiếp tục:
– Hay là từ mai mẹ để vú Bắc dạy lại gia quy lễ nghi lễ nghĩa cho con, để sau này đi ra ngoài con không làm cho họ Đường mất mặt.
Tôi nghe mà giật bắn người, vội vội vàng vàng tôi cười từ chối:
– Dạ, để con tự sửa cũng được mà mẹ, vú Bắc có trăm công ngàn việc, con nghĩ con không nên làm phiền vú đâu. Dạ không nên, không nên.
Vú Bắc cười hiền hậu nhìn tôi:
– Có gì đâu mà không được mợ Tâm, để vú dạy cho Mợ dăm bữa nửa tháng là Mợ rành à. Một ngày dạy chừng một hai tiếng là được, có dạy lâu đâu mà Mợ lo.
Tôi thấy vú cười mà lòng tôi gào thét, chưa kịp lên tiếng đã nghe có giọng trong trẻo dịu dàng từ sau lưng cất lên:
– Vú Bắc nói đúng rồi đó, nên dạy cho em Tâm nhiều hơn, hôm qua con ra xưởng tham quan, nghe công nhân nói em ấy tự trèo lên cây hái xoài mà con giật cả mình. Hái xoài ăn thì không nói đi, lỡ mà em té xuống bị gì thì biết làm sao ăn nói với anh Cảnh, với ba mẹ em bên nhà chứ.
Tôi nhìn về nơi phát ra giọng nói trong trẻo kia, một cô gái với gương mặt trắng hồng sắc nét xinh đẹp, dáng dấp thon thả thanh tú, khí chất sang trọng, giọng nói ngọt ngào vỗ về tai người nghe. Tôi hếch mũi một cái, đây không ai khác chính là chị Lớn của tôi. Xin giới thiệu một chút về chị Lớn… Vì sao tôi gọi là chị lớn? Vì chị ấy lớn hơn tôi, lớn hơn về vai vế. Người con gái này hình như là vợ lớn của chồng tôi thì phải, tôi nghe nói, cô ấy được chồng tôi sang đón dâu về. Còn vì sao tôi nói là hình như thì là do tôi không chắc lắm, có người nói là vợ, có người lại nói đây là chị dâu của chồng tôi, mà mẹ chồng tôi cả chị đều ỡm ờ mập mờ không nói rõ. Thôi, cụ thể rõ ràng thế nào thì để tôi từ từ tìm hiểu thêm đã, không vội gì. Và vâng, chị Lớn của tôi cái gì cũng được, cái gì cũng biết, duy nhất chỉ có biết điều là chị ấy không biết.
Mẹ tổ cha chị, từ ngày chồng tôi rước tôi về đây đến giờ, không ngày nào là chị không cà khịa với tôi hết. Kể ra quạu quọ hết người à!
Nghe chị Lớn nói vậy, mẹ chồng tôi chồm người tỏ ra kinh ngạc:
– Có chuyện này nữa hả Ngân?
Chị Ngân cười như không cười, chị nói tránh một chút:
– Dạ có mẹ, con có dặn tụi nó là không được nói với mẹ… sợ mẹ la em Tâm.
Tôi nhìn cái mặt giả vờ thảo mai của chị mà tôi muốn cười ha hả mấy phát. Gớm, lo cho tôi sợ mẹ la mà giờ tự miệng méc luôn mới ớn. Sáng sớm bà chị tấu hài mất cười ghê luôn.
Mẹ chồng tôi coi bộ không vui, bà ra quyết định:
– Đã vậy thì để vú Bắc dạy lại cho con Tâm một chuyến cho nó thay đổi tánh nết mỏng dịu hơn. Cứ cái đà sỗ sàng như đàn ông này thì kiểu gì cũng có chuyện. Tâm, con nghe mẹ nói chưa?
Tôi cúi đầu gật gật vài cái, giờ phút này không chịu là không yên với mẹ chồng tôi đâu. Nhập gia tùy tục, rừng nào cọp đó, tôi tốt nhất đừng chạm vào râu cọp làm gì cho nhọc thân.
Chị Ngân đi đến gần tôi, chị cười nhẹ nói nhỏ:
– Chị cũng muốn tốt cho em thôi Tâm, vú Bắc dễ tính lắm, không có gì đâu mà em lo.
Tôi ngước mặt lên rồi cười một nụ cười cực kỳ thảo mai với chị.
– Dạ em hiểu mà.
– Ừ em hiểu là tốt rồi.
Phía bên kia, mẹ chồng tôi khẽ cất tiếng:
– Thôi được rồi, hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi.
Tôi với chị Ngân đồng loạt ngồi xuống, bữa cơm chỉ có ba người ăn mà một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn. Ở nhà họ Đường, cái gì có thể qua loa nhưng ăn uống nhất định không được phép qua loa, trong 3 ngày liên tiếp, đầu bếp họ Đường không được để thực đơn lập lại. Nhà tôi nói là giàu có nhưng việc ăn trong 3 ngày không được lập lại món thì tuyệt nhiên là không có.
Trên bàn ăn, chị Ngân điềm đạm đoan trang gắp từng chút một đồ ăn cho vào miệng. Mẹ chồng tôi cũng y như thế, ăn uống từ tốn nhẹ nhàng không khác gì các bà phi trong phim cung đấu. Tôi nhìn một lát lại thấy hoa mắt chống mặt, lắc đầu vài cái, tôi chắc không thể nào đạt đến cảnh giới tao nhã giống vậy đâu.
Đưa tay gắp một miếng thịt cá chiên cho vào miệng, úi chu choa cá giòn ngon đáo để, đã vậy còn chấm vào nước mắm chua ngọt… hết sảy con bà bảy. Ngon quá nên tôi lại gắp thêm một miếng, rồi lại gắp thêm một miếng nữa, phải công nhận nhà bếp họ Đường nấu đồ ăn ngon dã man.
– Tâm, ăn từ từ.
Đang định gắp thêm miếng cá nữa thì lại nghe tiếng mẹ chồng tôi cất lên, tôi nhìn bà, thấy bà đang nhìn tôi chăm chăm nên tôi thôi không gắp cá nữa mà chuyển sang ăn canh gà.
Mẹ nó, canh gà cũng ngon, tôi gắp mấy cục thịt gà ăn mềm thơm phải biết.
– Em Tâm ăn uống ngon miệng quá hen.
Đang nhai nhai thịt gà, nghe chị Ngân nói, tôi liền cười toang miệng:
– Đồ ăn ngon chị nhờ?
Nghe tôi hỏi, chị Ngân che miệng cười, còn mẹ chồng tôi thì lắc đầu ngao ngán.
Bà nhìn tôi rồi liếc mắt một cái:
– Ăn như ma đói, nết ăn xấu quá!
Mẹ chồng mắng, tôi rụt cổ lại nhưng vẫn ăn, biết làm sao bây giờ, ăn uống là phải thoải mái thì mới thấy ngon miệng được. Chứ ăn uống mà giống như bị dí súng vào đầu bảo ăn nhanh là bóp cò thì tôi chịu, ăn như chị Ngân với mẹ chồng tôi chắc tôi thành cây tăm xỉa răng luôn rồi quá.
Thấy tôi vẫn ăn vui vẻ, mẹ chồng tôi cũng thôi, bà dặn vú Bắc ngày mai chỉ dạy lại tôi cách ăn cho đàng hoàng. Tôi nghe cũng kệ, chuyện mai để mai tính, nay ăn no bụng trước đã.
Ăn đến giữa chừng, bên ngoài có tiếng thằng Tí Em chạy vào thưa chuyện.
– Thưa bà, thưa hai mợ, có cô Thục tới chơi.
Mẹ chồng tôi nghe tên Thục liền cười tươi như được mùa, bà nhanh chóng trả lời:
– Mời cô Thục vô đây cho bà, để con bé đứng ngoài đó nắng.
Tí Em nghe lệnh liền gật đầu rồi chạy như bay ra bên ngoài, lát sau nó dắt vào một cô gái mặc váy hồng, gương mặt xinh như búp bê, cười lên một phát liền tỏa nắng rực rỡ.
Cô gái tên Thục đi tới chỗ mẹ chồng tôi, cô ấy khuôn phép chào hỏi:
– Dì, con mới tới.
Chào xong, cô ấy lại quay sang tôi với chị Ngân chào một tiếng nữa:
– Em chào chị Ngân, chị Tâm, hai chị vẫn khỏe chứ?
Tôi thì lần đầu tiên gặp cô ấy, còn chị Ngân chắc là đã quen cô ấy từ trước rồi thì phải.
– Chị khỏe, em tới giờ này thì ngồi vào ăn cơm luôn đi Thục.
Nghe chị Ngân hỏi, cô ấy liền lắc đầu:
– Em ăn rồi chị Ngân, em qua đây tìm dì có chút chuyện ấy mà. Mọi người cứ ăn đi, em chờ được mà.
Nói xong, cô ấy lại quay sang ngúng nguẩy với mẹ chồng tôi, tôi lắng tai nghe được thế này:
– Dì, mẹ con kêu con qua đây, không biết có chuyện gì không dì…
Mẹ chồng tôi vỗ vỗ tay cô ấy, bà cười rực rỡ:
– À Tiểu Thục đi theo dì vào phòng đi, vào trong rồi nói, đi con.
Nói rồi một dì một cháu nắm tay nhau đi vào trong trong sự ngỡ ngàng của tôi với chị Ngân. Lúc tôi còn ngây ra chưa hiểu gì thì lại nghe bên cạnh có tiếng chị Ngân dặn dò chị Vũ người làm:
– Em đi canh Tiểu Thục đi, đi đi.
Chị Vũ nghe lời liền gật đầu rời đi, đến lúc này chị Ngân mới sựt nhớ là tôi vẫn còn ngồi bên cạnh. Tôi nhìn chị ấy, chị ấy nhìn tôi, trên mặt chị thoáng hiện lên chút gì đó ngại ngùng. Thấy tôi nhìn, chị cười mỉm nói:
– Chị kêu con Vũ đi canh chừng đồ cho Tiểu Thục ấy mà. Lần nào con bé qua đây chơi cũng đem theo nhiều đồ lắm, em mới gặp em ấy lần đầu tiên chắc là không biết đâu.
Tôi gật gù, cười tươi:
– Dạ, vậy hả chị? Vậy nên canh chừng cho em ấy chị ha?
Thấy bộ dáng tôi hơi vô tư nên chị Ngân cũng không nói gì thêm nữa. Trên bàn ăn còn lại có hai bọn tôi, chị Ngân ăn thêm một lát nữa cũng đứng dậy lên phòng. Nguyên bàn ăn thịnh soạn còn lại mỗi một mình tôi, thấy không ai ăn nữa tôi mới kêu bé Dâu lấy chén đũa đến ăn chung.
Con bé dè dặt ngồi xuống bàn ăn, thấy nó cứ lấm lét, tôi liền bảo:
– Con ngồi xuống đi, không có ai dám nói gì đâu.
Bé Dâu hơi sợ, nó hỏi:
– Thiệt… không Mợ?
Tôi cười:
– Ừ, Mợ lo cho con, con yên tâm.
Nghe tôi chắc cú như vậy, bé Dâu mới dám ngồi xuống ăn cơm cùng tôi. Tôi gắp cho nó chút thịt cá rồi mới hỏi:
– Cái cô tên Thục hồi nãy… là ai vậy Dâu?
Bé Dâu vừa ăn vừa trả lời:
– Cô Tiểu Thục hả mợ? À là bà con của bà hay sao á, con cũng không rành nữa.
Tôi gật gật:
– Vậy hả? Hình như chị Ngân không thích Thục hả Dâu?
Bé Dâu nhìn tôi, mắt nó đảo một vòng rồi cười trả lời:
– Không có đâu Mợ, cô Thục với Mợ Ngân bình thường mà.
Con bé trả lời xong liền cúi mặt ăn tiếp, tôi thấy vậy nên cũng không hỏi nhiều nữa, vì tôi biết dù cho tôi có hỏi nữa thì con bé cũng không nói sự thật cho tôi biết đâu.
Haiz, tôi về đây được một tháng, chuyện không biết nhiều gấp mấy lần chuyện tôi biết. Chẳng hạn như chuyện của Tiểu Thục, chuyện của chị Ngân. Cái con bé Dâu bình thường nhìn hiền lành đơn giản nhưng cũng biết giữ mồm giữ miệng. Tôi hay hỏi nó vài câu về nhà này nhưng nó vẫn nhất định không nói gì thêm ngoài những chuyện tôi đã biết. Xem ra, là có người muốn tôi không nên biết nhiều rồi đây…
Tôi ngã người ra ghế, suy ngẫm một lát. Là ai muốn thao túng nhà họ Đường này nhỉ? Là ông nội chồng tôi, mẹ chồng tôi, chị Ngân… hay là…
– Mợ Tâm ơi, cậu Cảnh về!
Cả tôi cả con bé Dâu đều giật mình, bé Dâu sợ hãi đứng bật dậy không dám ăn nữa. Còn tôi, tôi lại thấy hơi kỳ lạ khi tên đó lại về lúc này…
Ngẫm nghĩ lại cười một cái, ái chà chà, cuối cùng thì “Chồng yêu” của tôi cũng chịu về gặp mặt tôi rồi. Khiếp, cha nội cưới tôi về xong rồi đi biệt tích giang hồ, tôi cứ tưởng anh ta đi luôn rồi đó. Giờ thì hay rồi, phải chạy ra chào mừng “Chồng yêu” về thôi!
……….
Tôi đứng dậy, phủi phủi lại bộ quần áo đang mặc trên người rồi quay qua nói với bé Dâu:
– Đi, theo Mợ ra đón Cậu con đi.
Bé Dâu gật đầu rồi lủi thủi theo sau lưng tôi, chưa đi ra hết nhà đã thấy bóng dáng cao to của một người đàn ông bước vào.
Thấy tôi đi ra, người đàn ông kia cơ hồ nhếch môi cười một cái. Trên gương mặt nam tính kia có chút gì đó đểu đểu, nụ cười nhạt càng làm tôn lên sự đểu giả kia. Anh ta đi đến gần tôi, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện giữa ngũ quan xuất chúng như điêu khắc, giọng anh ta hơi khàn, âm phát ra có chút gì đó uy quyền:
– Em ra đón tôi à?
Tôi gật đầu, môi hơi mím lại:
– Dạ.
Thấy tôi nhỏ nhẹ khép nép, anh ta bật cười, hếch vai tôi một cái nhẹ rồi cất tiếng:
– Vậy đi lên phòng.
Tôi cúi mặt bẽn lẽn e thẹn đi theo sau lưng anh ta, trước mặt tôi, một thân đàn ông cao lớn, vóc dáng anh hơi gầy không có quá nhiều thịt dư thừa. Thân trên mặc sơ mi đen tay ngắn lộ ra một vòng hình xăm ngay bắp tay trên. Tôi nhìn nhìn mấy cái, rốt cuộc cũng không nhìn rõ là hình xăm gì. Thân dưới là quần tây đen cùng với giày da bóng loáng, mỗi bước đi đều là dùng đôi chân thẳng thiu này mà bước. Chậc lưỡi vài cái, không hổ danh là cậu Cảnh nhà họ Đường, ngon từ thịt, ngọt từ xương mà. Bên ngoài đã thế này, không biết bên trong… thế nào nhỉ?
Tôi vừa tưởng tượng vừa cười thút thít, bên trong thế nào thì tôi đây chưa được “ăn”, mà nghĩ chắc là vừa miệng lắm đây.
Nghe tiếng tôi cười, tên Cảnh quay đầu lại hỏi:
– Em cười cái gì?
Tôi giật mình đứng thẳng lưng, tôi cười hề hề:
– Dạ đâu có gì, tôi nhớ tới chuyện hồi sáng nên cười vậy thôi à.
Anh ta vẫn nhìn tôi đầy thích thú:
– Ồ chuyện hồi sáng là chuyện gì?
– À mấy chuyện hài trên mạng đó mà.
Nghe tôi trả lời thế, tên Cảnh cười rộng miệng:
–
Đọc truyện hài từ sáng tới giờ mà giờ mới cười, não em đi lạc về quá khứ à?
Tôi tự bào chữa cho mình:
– Đâu… sáng cười rồi giờ nghĩ lại mắc cười tiếp mà.
– Thú vui của em tao nhã quá nhỉ? Đi nhanh lên.
Vì chân của anh ta dài nên bước chân cũng dài hơn bước chân của tôi, anh ta bước một bước bằng tôi bước ba bước, đi không kịp nên tôi đành chạy lon ton phía sau.
Vào trong phòng, tên Cảnh ngồi xuống ghế, còn tôi thì đóng cửa phòng lại. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hai bọn tôi nhìn nhau không biết nên nói cái gì. Thấy tôi cứ nhìn đần thối ra, tên Cảnh lên tiếng trước:
– Cả tháng tôi không về, em cũng không gọi cho tôi hỏi thăm. Tôi đi làm vất vả, em ở nhà trèo cây leo tường vui vẻ quá ha?
Mẹ, là tên nào học lại với anh ta, để giờ anh ta đem ra bắt tội tôi vậy chứ?
Lầm bầm không vui trong lòng nhưng trên mặt vẫn phải trưng ra nụ cười thân thiện hết sức có thể:
– Tôi nghe chị Ngân nói… anh đi làm, tôi sợ làm phiền anh nên không dám gọi…
Tên Cảnh ngồi bật dậy, anh ta tự tay rót một ly nước lọc rồi uống, uống xong lại cau mày nhìn về phía tôi:
– Em sợ tôi? Em mà sợ tôi?
Tôi cúi đầu, lí nhí trả lời:
– Sợ… chứ.
– Haha, em mà sợ tôi thì đã không về đây làm dâu rồi. Nói đi, mục đích em về nhà họ Đường này là để làm gì?
Tôi hơi giật mình, đầu cúi xuống càng thấp, giọng tôi hơi run:
– Chuyện này, nhà tôi đang xuống dốc… tôi…
“Bốp”, tiếng ly thủy tinh va vào tường vỡ tan tành. Tôi nhìn mảnh thủy tinh bén nhọn văng đến chân mình liền cảm thấy có chút hoảng liền thụt lùi về phía sau. Phía bên kia, tên Cảnh lạnh giọng:
– Xuống dốc? Nhà em đang xuống dốc à? Em nghĩ em lừa được tôi sao?
Tôi không trả lời, giờ phút này không nên trả lời.
Thấy tôi im lặng, tên Cảnh liền đứng dậy bước về phía tôi, đến trước mặt tôi, anh ta đột nhiên nâng cầm tôi lên rồi xiết chặt. Giọng lạnh lẽo như từ âm phủ vọng lên:
– Em nghĩ em qua mặt được tôi sao? Em nghĩ em nói nhà em đang xuống dốc là tôi sẽ tin em sao? Hay em muốn tôi cho nhà em xuống dốc không phanh ngay từ bây giờ thì mới đúng với ý em?
Tôi đưa tay vùng vẫy, hai bên má đau đến mức phát khóc. Anh ta xiết chặt đến khi tôi không chịu đựng được nữa mới chịu buông ra. Cơ mặt được thả lỏng, tôi phải thở dốc mấy hơi mới lấy lại được tinh thần. Vuốt ngực mấy cái, tự dưng thấy giận kinh khủng, tôi hướng mắt nhìn về phía tên Cảnh, đi thẳng về phía hắn ta, không đợi hắn ta kịp nói gì thì tôi đã nhào đến bóp chặt cằm của hắn ta rồi quát:
– Anh bị điên hả? Anh có biết đau không? Cái thằng khùng này, tôi nói thật mà anh không nghe hả?
Sức tôi thì chắc chắn là không làm lại với sức của đàn ông rồi, nhưng có lẽ là quá bất ngờ với hành động của tôi nên tên Cảnh mới không kịp phản ứng lại. Mãi đến khi tôi thấy anh ta bắt đầu khó chịu tôi liền buông tay chạy một phát phi thẳng lên trên giường. Anh ta thấy đau mà tôi vẫn ngoan cố xiết nữa thì một lát là tôi thấy mẹ tôi luôn chứ không đùa được.
Tên Cảnh trừng mắt nhìn tôi, anh ta quát ầm lên:
– Cô tính gϊếŧ chồng cô à?
Tôi chu môi cãi bướng:
– Là anh ra tay trước, tôi phòng vệ thôi, không tính.
Anh ta cười nhạt rồi chỉ tay về phía tôi:
– Đi ra đây, đánh tôi xong chui vào trong đó định trốn à? Cô chơi vậy ai chơi với cô?
– Tôi mà ra để cho anh đánh tôi chết à?
Tên Cảnh nói tôi không được liền đi lại giường lôi tôi ra ngoài, kéo tôi ra được đến giường, anh ta hù tay muốn cóc lên đầu tôi.
– Tin tôi đấm cho cô một cái chết liền luôn không?
Tôi chống chế:
– Tôi lại sợ anh quá cơ.
– Cô!
Thấy anh ta có vẻ giận thật, tôi nghĩ nghĩ một chút liền xuống nước trước:
– Này, tôi không cố tình đâu… tại anh đánh tôi trước mà. Anh có đau không?
Thấy tôi quan tâm, tên Cảnh cười nhếch môi một phát, hơi thở thơm mùi bạc hà khẽ phả vào mặt tôi:
– Cô nghĩ xem đau không? Con gái nào mà hung hăng như cô, ai lấy chắc xui tận mạng.
Tôi cười cười, chỉ vào mặt anh ta:
– Hihi anh xui chứ ai.
– Tôi…
Tên Cảnh cứng miệng không nói thêm được gì, nhìn nhìn tôi vài cái, anh ta cau mày nghiêm túc nói:
– Tôi nghĩ cô nên nói thật với tôi trước khi tôi tìm ra được sự thật. Cô biết là tôi đang nói cái gì đúng không?
Tôi nhìn anh ta, môi mím chặt không biết nên nói thế nào.
Tên Cảnh tiếp tục cất lời:
– Tôi không ép cô về đây, nếu cô muốn tôi có thể để cô về lại nhà. Nhưng nếu cô có ý nghĩ về đây vì mục đích khác… tôi không chắc sẽ bảo toàn mạng sống cho cô và cả gia đình cô đâu.
Tôi biết là anh ta nói thật chứ không dọa, chắc có lẽ anh ta đã biết việc ba tôi nói dối là công ty đang cần vốn là sai sự thật. Hôm nay anh ta về đây chắc là muốn cảnh cáo tôi… hoặc là muốn tống cổ tôi ra khỏi nhà họ Đường…
Bây giờ nên nói gì đây nhỉ?
Suy nghĩ một lát, tôi liền hất mặt nhìn lên, thẳng thắn trả lời:
– Bộ nhà họ Đường của anh gây thù chuốc oán nhiều lắm hay sao mà sợ tôi về đây vì có mục đích khác?
Tên Cảnh nhoẻn môi cười, ý cười thật sự không có tới 2 phần trong đó.
– Cô đủ tư cách nhắc đến họ Đường à, nhóc con?
Ngừng một lát, anh ta lại tiếp tục:
– Suy nghĩ đi, một là thành thật, hai là thành tật, tôi rất không thích những người tâm địa đen tối.
Tôi im lặng không trả lời, thấy anh ta có ý định rời đi tôi liền hỏi:
– Anh đi đâu vậy? Có về không?
Tên Cảnh cười nhạt:
– Cô điều tra tôi à?
Tôi không trả lời, chỉ biết đứng im nhìn anh ta bước đi. Ngay lúc tên Cảnh vừa định mở cửa bước ra ngoài thì tôi liền lên tiếng:
– Đường Cảnh… sao anh không nghĩ là tôi đến đây vì… vì thích anh?
Ngay giây phút hỏi ra câu đó, tôi nhìn thấy bước chân tên Cảnh dừng ngay lại. Một giây sau, hắn ta quay mặt lại nhìn tôi, chân mày kiếm khẽ cau lại, ánh mắt sâu xa dò xét.
– Thích tôi?
Tôi đỏ mặt gật gật vài cái:
– Dạ…
Tên Cảnh nhìn tôi chăm chăm vài giây, lát sau anh ta mới ho khan vài cái, ý tứ có chút ngượng ngùng:
– Cô lại nói dối.
Tôi bước lại gần anh ta, dịu dàng lên tiếng:
– Tôi không nói dối, tin hay không là tùy anh. Bây giờ anh có đuổi thì tôi cũng không đi đâu, đến được đây, được anh rước về là đúng với mong ước của tôi rồi. Có ngu mới đi.
Anh ta lại tiếp tục nhìn tôi, tôi cũng không biết ánh mắt sâu xa kia là mang những ý nghĩa gì. Mãi lát sau, tôi mới thấy anh ta động đậy, ho khan vài cái, anh ta nhàn nhạt cất tiếng:
– Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây, tôi không muốn nghe mẹ phàn nàn về cô nữa. Hiểu chưa?
Nói rồi, anh ta liền cất bước rời đi. Ngay giây phút anh ta bước đi, tôi liền nhếch môi cười một cái đầy thích thú. Thích anh ta à… chuyện hài đấy!
Tên Cảnh đi vài bước đột nhiên lại quay đầu nhìn lại tôi, thấy anh ta nhìn, tôi liền tỏ ra yêu thương say đắm nhìn lại. Anh ta nhìn vài giây rồi tiếp tục đi về phía trước, lần này đi luôn không có quay đầu nhìn lại.
Đợi bóng lưng anh ta khuất sau hành lang, tôi khẽ cười quay người bước vào trong, miệng thì thào vài tiếng:
– Đường Cảnh… anh cũng đến thế thôi nhỉ?
———
Bình luận facebook