Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Đường Cảnh nét mặt đầy giận dữ, anh lớn tiếng hỏi lại:
– Hủy dung? Trên đời này có loại độc đáng sợ như vậy sao?
Thầy Đề cẩn trọng chấm từng chút thuốc lên những bọc mụn nước trên mặt tôi. Vừa chấm thầy vừa giải thích:
– Loại độc này không phải là cực độc nhưng cũng thuộc vào loại thất truyền từ lâu đời. Ngày xưa “Độc Sắc” được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, đặc biệt là chốn hậu cung nơi các phi tần của Vua sinh sống. Ngày nay xã hội hiện đại, các loại độc dược từ từ bị đẩy lùi về sau, chỉ những người con nhà nghề mới có kiến thức về những loại độc dược này. Cũng may cho Mợ là không gãi ngứa, không sờ lên mặt, nếu không… có Hoa Đà tái thế cũng chữa không hết được sẹo để lại trên mặt Mợ.
Nghe đến sẹo để lại, tôi hốt hoảng, hỏi:
– Thầy, mặt con có để lại sẹo không Thầy?
Thầy Đề lắc đầu:
– Mợ yên tâm, chữa theo cách của tôi thì chắc chắn không để lại sẹo.
Nghe Thầy Đề chắc chắn như vậy, tôi cũng yên tâm được phần nào. Lúc nãy khi từ bệnh viện về, tôi đã có nghi ngờ là mình bị hạ độc. Nhưng tôi lại không nghĩ là tôi bị hạ loại độc mạnh tới như vậy, mạnh đến mức muốn một lần mà hủy luôn dung mạo của tôi. May cho tôi, may là tôi cẩn thận, nếu không thì bây giờ có tổ tiên sống dậy cũng bó tay.
Nhưng mà, là ai đã ra tay hạ độc tôi một cách tàn nhẫn tới như vậy? Là ai vậy?
Tôi ngước mắt lên nhìn một vòng trước mặt, tất cả những con người ở đây, bao gồm cả mẹ chồng tôi, không ai là không thoát khỏi nghi can.
Đường Cảnh lúc này tiếp tục cất giọng băng lãnh:
– Đã là hạ độc tàn nhẫn tới như vậy, tôi đây lại không thể khoanh tay đứng nhìn các người tự tung tự tác. Điều tra, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện lần này.
Lời anh vừa nói ra, tất cả những người ở đây gương mặt đều có chút nặng nề xám xịt. Mà nếu hôm nay không có Đường Cảnh ở đây, tôi cũng quyết điều tra cho đến cùng. Nếu không phải do tôi cẩn thận thì có lẽ bây giờ cái mặt này của tôi đã không cứu được nữa rồi.
……………..
Muốn điều tra được thủ phạm, việc đầu tiên là phải điều tra từ tôi. Bao gồm sáng giờ tôi làm gì, ăn gì và đi những đâu.
Sáng giờ tôi chỉ quanh quẩn ở nhà chứ không đi đâu cả, ăn thì ăn cơm chung với mọi người rồi là ăn vặt chung với chị Ngân và Bảo Nguyệt. Đường Cảnh ra lệnh cho vú Bắc đưa Thầy Đề đi kiểm tra tất cả thức ăn được nấu ở nhà, bao gồm luôn cả trà tắt và bánh trái khi nãy bọn tôi vừa ăn.
Kiểm tra qua một lượt, Thầy Đề khẽ lắc đầu nói:
– Tôi kiểm tra rồi, không có độc trong thức ăn còn thừa.
Không có độc sao? Lạ vậy?
Ngừng một chút, Thầy Đề lại hỏi:
– Mợ Tâm, Mợ nhớ kỹ coi Mợ còn ăn cái gì nữa không để tôi kiểm tra luôn một lần. Độc này vừa phát, thức ăn Mợ ăn vào chắc tầm khoảng ba đến bốn tiếng trước là nên kiểm tra.
Tôi suy nghĩ một lát, nếu ba đến bốn tiếng trước, vậy có khi nào….
Ánh mắt tôi dời đến chỗ của chị Ngân, Bảo Nguyệt và Tiểu Thục, nếu nói là chừng ấy thời gian, vậy chỉ có thể là lúc tôi ăn chung với bọn họ ngoài đình. Nhưng làm sao mà thủ phạm có thể hạ độc được khi mà chính thủ phạm cùng ăn chung với nạn nhân?
Tôi suy nghĩ một lát rồi mới quay sang trả lời thầy Đề:
– Tầm ba bốn tiếng trước… con lúc đó đang ăn nhãn với mọi người ngoài đình.
Thầy Đề cau mày:
– Trái nhãn hả Mợ? Khi nãy tôi không nghe Mợ nhắc?
– Dạ tại con không nghĩ là có thể hạ độc vào trái nhãn được nên con không nhắc tới. Với lại, tới bốn người bọn con cùng ăn chung, không lý nào mà chỉ có con bị trúng độc nên…
Thầy Đề suy nghĩ một lát, thầy quay sang nói với Đường Cảnh:
– Cậu Cảnh, Cậu kêu người làm đem vỏ nhãn mà mấy Mợ từng ăn vào đây cho tôi kiểm tra luôn được không?
Đường Cảnh gật đầu, anh kêu bé Dâu chạy ra thùng rác trước nhà tìm vỏ nhãn khi nãy mà bọn tôi vừa ăn. Cũng may là giờ này xe đổ rác chưa đi gom rác nên bé Dâu mới có thể nhanh chóng đem mớ vỏ nhãn vào được.
Thầy Đề cẩn trọng nhặt từng vỏ nhãn lên, cứ vừa kiểm tra xong cái này, Thầy liền nhanh chóng kiểm tra cái khác. Khi nãy bọn tôi ăn cũng nhiều, bây giờ muốn kiểm tra hết cũng phải mất một thời gian khá lâu. Tôi ngồi một bên vừa lo lắng vừa hồi hộp, lâu lâu tôi cũng liếc nhìn sang mọi người trong nhà, để xem có tìm được điểm khả nghi nào từ bọn họ hay không.
Mẹ chồng tôi ngồi một bên ngáp ngắn ngáp dài, bà phàn nàn:
– Sao lâu quá vậy Thầy Đề? Tìm được chưa hả Thầy?
Thầy Đề đang hết sức tập trung nên dường như Thầy không thèm quan tâm tới mẹ chồng tôi nữa. Bàn tay của Thầy nhanh nhẹn thao tác liên tục, đột nhiên tôi thấy trên môi Thầy nở nụ cười hài lòng, Thầy vui vẻ reo lên:
– Tôi tìm được rồi, độc là được hạ ở đây!
Vừa nói Thầy vừa cầm trên tay một vỏ nhãn màu vàng, tôi hết nhìn vỏ nhãn trên tay Thầy rồi lại nhìn sang Đường Cảnh. Cả anh và tôi đều không hiểu rốt cuộc là hạ độc làm sao. Nếu thủ phạm hạ độc trên trái nhãn… vậy biết tôi sẽ ăn trái nào mà hạ độc?
Chị Ngân kinh ngạc nhìn Thầy, chị ấy cau mày hỏi:
– Thầy, Thầy có nhầm không… độc được hạ ở trái nhãn này?
Thầy Đề gật đầu chắc nịch:
– Phải, không chỉ có vỏ nhãn này, mà vài vỏ nhãn trong đây chắc chắn đều sẽ có độc.
Lần này tới phiên tôi ngạc nhiên:
– Không phải con có ý gì nhưng nếu độc được tẩm vào vỏ của trái nhãn… vậy… biết trái nào con sẽ ăn mà thủ phạm hạ độc vào?
Vú Bắc cũng lên tiếng suy luận:
– Có khi nào nguyên bịch nhãn này đều bị tẩm độc không?
Bảo Nguyệt lắc đầu tiếp lời:
– Không có đâu vú, nếu nguyên bịch nhãn này đều bị tẩm độc thì bọn con chắc chắn cũng phải trúng độc rồi. Chuyện này… con thật sự không hiểu.
Đường Cảnh khẽ cười, nụ cười của anh vô cùng thâm sâu:
– Nếu độc không thể hạ được ở thức ăn vậy thì độc sẽ được hạ ở công cụ dùng để hạ độc…
Tôi nhìn về phía Đường Cảnh… công cụ hạ độc… công cụ….
Cả tôi và Tiểu Thục đều đồng thanh reo lên:
– Móng tay!
Thầy Đề cũng gật đầu lên tiếng:
– Đúng rồi, hai người đoán không sai, độc được hạ ở móng tay.
Mẹ chồng tôi im lặng nãy giờ, giờ cũng có ý thắc mắc:
– Thầy Đề, ông nói sao tôi thấy khó hiểu quá. Nếu độc ở móng tay, vậy sao người hạ độc không bị trúng độc?
Lần này tới phiên Thầy Đề giải thích:
– “Độc Sắc” không giống như những loại độc khác, độc này chỉ có tác dụng khi đi vào cơ thể con người. Một khi đủ liều lượng, độc sẽ phát tán mạnh nhất có thể. Kết quả Bà cũng đã thấy, gương mặt Mợ Tâm gần như sắp biến dạng. Nhưng độc này lại không có tác dụng khi tiếp xúc trực tiếp trên da mặc dù nó gây tổn hại trên chính da thịt mềm mại, đó là “độc” trong “độc”. Phải gần 20 năm rồi, tôi mới gặp lại loại độc độc đáo như vậy, coi như không uổng công tôi sinh sống lâu trong nghề.
Tôi gật gù trước sự giải thích của Thầy, thì ra lại có loại độc dược kỳ lạ tới như vậy. Chắc hẳn người hạ độc phải là người biết về độc dược hoặc có khi là con nhà nghề cũng nên. Khoan đã, con nhà nghề… con nhà nghề ở đây… chẳng lẽ là Bảo Nguyệt?
Bảo Nguyệt không tính là con nhà nghề nhưng nhà bác của cô ấy lại là dòng dõi thầy thuốc từ thời xa xưa, Thầy Đề vừa là bạn cũng vừa là học trò của bác trai Bảo Nguyệt. Nhưng mà, tôi lại không nghĩ là do Bảo Nguyệt làm… tôi không nghĩ lại là cô ấy.
Đường Cảnh dường như cũng nghĩ giống như tôi nghĩ, anh khẽ kề sát tai tôi, hỏi nhỏ:
– Em đang nghĩ gì vậy?
Tôi mím môi, không dám nói những gì mình vừa nghĩ, chỉ biết nói tránh đi chuyện của Bảo Nguyệt.
– Không có gì, em chỉ nghĩ là không biết ai là thủ phạm…
Đường Cảnh khẽ cười, ánh mắt anh rời khỏi người tôi rồi lại di chuyển sang Bảo Nguyệt. Giọng anh khẽ cất:
– Thầy Đề, bây giờ có cách nào kiểm tra được trong móng tay của ai đang có độc hay không?
Thầy Đề gật đầu:
– Được, tôi sẽ dùng dược để khử độc. Loại độc này không có mùi không có vị nhưng lại lưu lại ở da thịt tiếp xúc rất lâu. Nếu như thủ phạm tẩm độc ở móng tay thì chắc chắn bây giờ sẽ còn lưu lại một ít. Tôi dùng chút dược kỵ với loại độc này là sẽ tìm ra người đó thôi. Nhưng mà…
Nói tới đây Thầy Đề có chút dè chừng:
– Hy vọng các Mợ không trách tôi… tôi phải kiểm tra hết tất cả những người ở chung với Mợ Tâm ngoài đình.
Hết thảy mọi người đều im lặng, nếu là tôi được rơi vào diện tình nghi giống như bọn họ tôi chắc chắn cũng sẽ không vui. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu đã không có hạ độc vậy thì sợ gì khi bị kiểm tra.
Không ai lên tiếng phản đối, vậy thì chắc chắn là đều đồng ý.
Thầy Đề được lệnh của Đường Cảnh, ông chuẩn bị một thau nước nhỏ, bên trong có nhỏ thêm vài dung dịch gì đó tôi không biết. Sau khi đã chuẩn bị xong, Thầy đi tới trước mặt từng người rồi yêu cầu bọn họ nhúng tay vào thau nước.
Để cho công bằng, tôi với bé Dâu là người đầu tiên. Màu nước trong thau vẫn y nguyên như cũ, không có chút thay đổi nào. Người tiếp theo là Tiểu Thục, vẫn không có gì đáng nói. Tiếp theo nữa là chị Ngân rồi tới Vũ, mọi thứ vẫn bình thường. Bảo Nguyệt gần như là người gần cuối, sau khi cô ấy nhúng tay vào thau nước, thau nước vẫn giữ nguyên màu nước như ban đầu. Xem tới đây, lòng tôi càng lúc càng lo lắng, nếu như không tìm ra được người hạ độc… vậy thì căng rồi đây.
– Á… sao lại… sao lại…
Tiếng hét của Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lúc tôi quay sang nhìn thì thấy mặt mày cô ấy xanh như tàu lá chuối, tay run lẩy bẩy.
Thầy Đề lúc này hết nhìn sang Bảo Nguyệt rồi lại nhìn về phía Đường Cảnh, Thầy ấp úng:
– Chuyện này… Cậu Cảnh…
Đường Cảnh hai mắt híp lại, vẻ mặt cực kỳ không vui:
– Nếu kết quả đã như vậy… người đâu… bắt con Bình lại…
Tôi đưa mắt nhìn về Bình, cả cô ấy và Bảo Nguyệt đều hoảng hốt đầy sợ hãi. Chuyện lần này, chẳng lẽ thật sự là do Bảo Nguyệt sai Bình làm?
Bảo Nguyệt đi tới nắm lấy tay của Đường Cảnh, cô ấy gần như nói không ra hơi:
– Anh Cảnh… không phải Bình đâu… không phải em ấy đâu… không phải…
Bình cũng quỳ rạp xuống đất, cô ấy khóc loạn lên:
– Cậu… Mợ… con thề, con thề là con không có hạ độc Mợ Tâm… con không có.
Đường Cảnh quát lớn:
– Nếu cô nói không phải cô thì cô giải thích thế nào về chuyện thau nước đổi màu đen sau khi cô nhúng tay vào?
Bình quỵ người, cô ấy ấp úng không nói nên lời:
– Con… con…
Thấy Bình không giải thích được, Đường Cảnh lại quay sang Bảo Nguyệt đang đứng run rẩy ở một bên. Ánh nhìn của anh sâu xa, lời nói cũng có chút khó hiểu:
– Nguyệt, anh đã nói với em thế nào… em quên những gì anh nói nhanh vậy sao hả Nguyệt?
Bảo Nguyệt lắc đầu liên tục, giọng cô ấy khản đặc:
– Em không có, em không có quên nhưng chuyện này không phải do Bình làm… em và em ấy không biết gì hết.
– Nếu em nói em và nó không làm… vậy được… vậy em có thể giải thích chuyện thau nước đổi màu hay không?
– Chuyện đó… em không biết nhưng em chắc chắn là không phải do Bình… em ấy không phải là loại người như vậy. Nếu… nếu là do em ấy làm thì em ấy cũng không ngu để lại dấu vết cho anh bắt được như vậy đâu, không phải đâu anh.
Đường Cảnh cười nhạt:
– Ý em là… em và nó còn có cách khác cao tay hơn?
Bảo Nguyệt gần như suy sụp, cô ấy không trả lời được câu hỏi này của Đường Cảnh.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi tự dưng lại nhớ đến chuyện của Bảo Nguyệt lần trước. Lần đó cũng là bé Dâu bị đổ oan, cũng là tôi bị liên lụy… không biết…
Chợt nghĩ đến chuyện lần đó, tôi liền đứng dậy đi tới chỗ của Đường Cảnh. Khẽ kéo kéo tay anh, tôi nói:
– Anh… có khi nào Bảo Nguyệt cũng bị đổ oan giống em và bé Dâu lần trước không?
Mẹ chồng tôi nghe tôi nói vậy, bà liền chạy đến phụ họa theo:
– Phải rồi đó con, coi chừng lại đổ oan cho Bảo Nguyệt và con Bình. Mẹ tin là con Bình không có làm hại con Tâm đâu, có khi…
Đường Cảnh vội cắt ngang lời bà:
– Có khi? Mẹ nói có khi là có khi chuyện gì? Đến khi nào thì mẹ mới thôi thiên vị cho Bảo Nguyệt?
Mẹ chồng tôi có chút ấp úng:
– Mẹ… chuyện này mẹ không có ý kiến nhưng con cũng nên nghĩ đến chuyện lần trước của con Tâm…
– Mẹ yên tâm, con nhất định không để cho ai chịu oan đâu.
Tôi nghe anh nói vậy, trong lòng coi như cũng thấy nhẹ nhõm được chút. Chuyện lần này, tôi có chút không tin lắm là do Bình với Bảo Nguyệt làm. Mặc dù Bảo Nguyệt là vợ bé của chồng tôi nhưng giữa tôi và cô ấy không hề có xích mích hay là tranh cãi gì. Cô ấy tội gì phải dùng cách này để hạ độc tôi? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại không thể lý giải chuyện thau nước đột nhiên chuyển màu sau khi Bình nhúng tay vào là như thế nào. Có khi chính Bình muốn hạ độc tôi cũng nên.
Trong lòng tôi đang phân vân rất nhiều, một nửa tin vào sự thật trước mắt, một nửa lại tin vào phán đoán của bản thân mình. Thật ra, nếu nói Bình không hề liên quan gì tới chuyện này thì cũng không đúng. Lúc ngồi ngoài đình, chính tay cô ấy với bé Dâu và chị Vũ bóc nhãn để vào đĩa cho bọn tôi ăn. Nhưng vẫn là thắc mắc không lời giải đáp, nếu cô ấy thật sự tẩm độc vào móng tay thì làm sao cô ấy chắc được tôi sẽ bóc trái nhãn nào để ăn mà hạ độc? Nhưng nếu không phải là cô ấy, vậy thì vì sao thau nước kia lại chuyển màu?
———
– Hủy dung? Trên đời này có loại độc đáng sợ như vậy sao?
Thầy Đề cẩn trọng chấm từng chút thuốc lên những bọc mụn nước trên mặt tôi. Vừa chấm thầy vừa giải thích:
– Loại độc này không phải là cực độc nhưng cũng thuộc vào loại thất truyền từ lâu đời. Ngày xưa “Độc Sắc” được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, đặc biệt là chốn hậu cung nơi các phi tần của Vua sinh sống. Ngày nay xã hội hiện đại, các loại độc dược từ từ bị đẩy lùi về sau, chỉ những người con nhà nghề mới có kiến thức về những loại độc dược này. Cũng may cho Mợ là không gãi ngứa, không sờ lên mặt, nếu không… có Hoa Đà tái thế cũng chữa không hết được sẹo để lại trên mặt Mợ.
Nghe đến sẹo để lại, tôi hốt hoảng, hỏi:
– Thầy, mặt con có để lại sẹo không Thầy?
Thầy Đề lắc đầu:
– Mợ yên tâm, chữa theo cách của tôi thì chắc chắn không để lại sẹo.
Nghe Thầy Đề chắc chắn như vậy, tôi cũng yên tâm được phần nào. Lúc nãy khi từ bệnh viện về, tôi đã có nghi ngờ là mình bị hạ độc. Nhưng tôi lại không nghĩ là tôi bị hạ loại độc mạnh tới như vậy, mạnh đến mức muốn một lần mà hủy luôn dung mạo của tôi. May cho tôi, may là tôi cẩn thận, nếu không thì bây giờ có tổ tiên sống dậy cũng bó tay.
Nhưng mà, là ai đã ra tay hạ độc tôi một cách tàn nhẫn tới như vậy? Là ai vậy?
Tôi ngước mắt lên nhìn một vòng trước mặt, tất cả những con người ở đây, bao gồm cả mẹ chồng tôi, không ai là không thoát khỏi nghi can.
Đường Cảnh lúc này tiếp tục cất giọng băng lãnh:
– Đã là hạ độc tàn nhẫn tới như vậy, tôi đây lại không thể khoanh tay đứng nhìn các người tự tung tự tác. Điều tra, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện lần này.
Lời anh vừa nói ra, tất cả những người ở đây gương mặt đều có chút nặng nề xám xịt. Mà nếu hôm nay không có Đường Cảnh ở đây, tôi cũng quyết điều tra cho đến cùng. Nếu không phải do tôi cẩn thận thì có lẽ bây giờ cái mặt này của tôi đã không cứu được nữa rồi.
……………..
Muốn điều tra được thủ phạm, việc đầu tiên là phải điều tra từ tôi. Bao gồm sáng giờ tôi làm gì, ăn gì và đi những đâu.
Sáng giờ tôi chỉ quanh quẩn ở nhà chứ không đi đâu cả, ăn thì ăn cơm chung với mọi người rồi là ăn vặt chung với chị Ngân và Bảo Nguyệt. Đường Cảnh ra lệnh cho vú Bắc đưa Thầy Đề đi kiểm tra tất cả thức ăn được nấu ở nhà, bao gồm luôn cả trà tắt và bánh trái khi nãy bọn tôi vừa ăn.
Kiểm tra qua một lượt, Thầy Đề khẽ lắc đầu nói:
– Tôi kiểm tra rồi, không có độc trong thức ăn còn thừa.
Không có độc sao? Lạ vậy?
Ngừng một chút, Thầy Đề lại hỏi:
– Mợ Tâm, Mợ nhớ kỹ coi Mợ còn ăn cái gì nữa không để tôi kiểm tra luôn một lần. Độc này vừa phát, thức ăn Mợ ăn vào chắc tầm khoảng ba đến bốn tiếng trước là nên kiểm tra.
Tôi suy nghĩ một lát, nếu ba đến bốn tiếng trước, vậy có khi nào….
Ánh mắt tôi dời đến chỗ của chị Ngân, Bảo Nguyệt và Tiểu Thục, nếu nói là chừng ấy thời gian, vậy chỉ có thể là lúc tôi ăn chung với bọn họ ngoài đình. Nhưng làm sao mà thủ phạm có thể hạ độc được khi mà chính thủ phạm cùng ăn chung với nạn nhân?
Tôi suy nghĩ một lát rồi mới quay sang trả lời thầy Đề:
– Tầm ba bốn tiếng trước… con lúc đó đang ăn nhãn với mọi người ngoài đình.
Thầy Đề cau mày:
– Trái nhãn hả Mợ? Khi nãy tôi không nghe Mợ nhắc?
– Dạ tại con không nghĩ là có thể hạ độc vào trái nhãn được nên con không nhắc tới. Với lại, tới bốn người bọn con cùng ăn chung, không lý nào mà chỉ có con bị trúng độc nên…
Thầy Đề suy nghĩ một lát, thầy quay sang nói với Đường Cảnh:
– Cậu Cảnh, Cậu kêu người làm đem vỏ nhãn mà mấy Mợ từng ăn vào đây cho tôi kiểm tra luôn được không?
Đường Cảnh gật đầu, anh kêu bé Dâu chạy ra thùng rác trước nhà tìm vỏ nhãn khi nãy mà bọn tôi vừa ăn. Cũng may là giờ này xe đổ rác chưa đi gom rác nên bé Dâu mới có thể nhanh chóng đem mớ vỏ nhãn vào được.
Thầy Đề cẩn trọng nhặt từng vỏ nhãn lên, cứ vừa kiểm tra xong cái này, Thầy liền nhanh chóng kiểm tra cái khác. Khi nãy bọn tôi ăn cũng nhiều, bây giờ muốn kiểm tra hết cũng phải mất một thời gian khá lâu. Tôi ngồi một bên vừa lo lắng vừa hồi hộp, lâu lâu tôi cũng liếc nhìn sang mọi người trong nhà, để xem có tìm được điểm khả nghi nào từ bọn họ hay không.
Mẹ chồng tôi ngồi một bên ngáp ngắn ngáp dài, bà phàn nàn:
– Sao lâu quá vậy Thầy Đề? Tìm được chưa hả Thầy?
Thầy Đề đang hết sức tập trung nên dường như Thầy không thèm quan tâm tới mẹ chồng tôi nữa. Bàn tay của Thầy nhanh nhẹn thao tác liên tục, đột nhiên tôi thấy trên môi Thầy nở nụ cười hài lòng, Thầy vui vẻ reo lên:
– Tôi tìm được rồi, độc là được hạ ở đây!
Vừa nói Thầy vừa cầm trên tay một vỏ nhãn màu vàng, tôi hết nhìn vỏ nhãn trên tay Thầy rồi lại nhìn sang Đường Cảnh. Cả anh và tôi đều không hiểu rốt cuộc là hạ độc làm sao. Nếu thủ phạm hạ độc trên trái nhãn… vậy biết tôi sẽ ăn trái nào mà hạ độc?
Chị Ngân kinh ngạc nhìn Thầy, chị ấy cau mày hỏi:
– Thầy, Thầy có nhầm không… độc được hạ ở trái nhãn này?
Thầy Đề gật đầu chắc nịch:
– Phải, không chỉ có vỏ nhãn này, mà vài vỏ nhãn trong đây chắc chắn đều sẽ có độc.
Lần này tới phiên tôi ngạc nhiên:
– Không phải con có ý gì nhưng nếu độc được tẩm vào vỏ của trái nhãn… vậy… biết trái nào con sẽ ăn mà thủ phạm hạ độc vào?
Vú Bắc cũng lên tiếng suy luận:
– Có khi nào nguyên bịch nhãn này đều bị tẩm độc không?
Bảo Nguyệt lắc đầu tiếp lời:
– Không có đâu vú, nếu nguyên bịch nhãn này đều bị tẩm độc thì bọn con chắc chắn cũng phải trúng độc rồi. Chuyện này… con thật sự không hiểu.
Đường Cảnh khẽ cười, nụ cười của anh vô cùng thâm sâu:
– Nếu độc không thể hạ được ở thức ăn vậy thì độc sẽ được hạ ở công cụ dùng để hạ độc…
Tôi nhìn về phía Đường Cảnh… công cụ hạ độc… công cụ….
Cả tôi và Tiểu Thục đều đồng thanh reo lên:
– Móng tay!
Thầy Đề cũng gật đầu lên tiếng:
– Đúng rồi, hai người đoán không sai, độc được hạ ở móng tay.
Mẹ chồng tôi im lặng nãy giờ, giờ cũng có ý thắc mắc:
– Thầy Đề, ông nói sao tôi thấy khó hiểu quá. Nếu độc ở móng tay, vậy sao người hạ độc không bị trúng độc?
Lần này tới phiên Thầy Đề giải thích:
– “Độc Sắc” không giống như những loại độc khác, độc này chỉ có tác dụng khi đi vào cơ thể con người. Một khi đủ liều lượng, độc sẽ phát tán mạnh nhất có thể. Kết quả Bà cũng đã thấy, gương mặt Mợ Tâm gần như sắp biến dạng. Nhưng độc này lại không có tác dụng khi tiếp xúc trực tiếp trên da mặc dù nó gây tổn hại trên chính da thịt mềm mại, đó là “độc” trong “độc”. Phải gần 20 năm rồi, tôi mới gặp lại loại độc độc đáo như vậy, coi như không uổng công tôi sinh sống lâu trong nghề.
Tôi gật gù trước sự giải thích của Thầy, thì ra lại có loại độc dược kỳ lạ tới như vậy. Chắc hẳn người hạ độc phải là người biết về độc dược hoặc có khi là con nhà nghề cũng nên. Khoan đã, con nhà nghề… con nhà nghề ở đây… chẳng lẽ là Bảo Nguyệt?
Bảo Nguyệt không tính là con nhà nghề nhưng nhà bác của cô ấy lại là dòng dõi thầy thuốc từ thời xa xưa, Thầy Đề vừa là bạn cũng vừa là học trò của bác trai Bảo Nguyệt. Nhưng mà, tôi lại không nghĩ là do Bảo Nguyệt làm… tôi không nghĩ lại là cô ấy.
Đường Cảnh dường như cũng nghĩ giống như tôi nghĩ, anh khẽ kề sát tai tôi, hỏi nhỏ:
– Em đang nghĩ gì vậy?
Tôi mím môi, không dám nói những gì mình vừa nghĩ, chỉ biết nói tránh đi chuyện của Bảo Nguyệt.
– Không có gì, em chỉ nghĩ là không biết ai là thủ phạm…
Đường Cảnh khẽ cười, ánh mắt anh rời khỏi người tôi rồi lại di chuyển sang Bảo Nguyệt. Giọng anh khẽ cất:
– Thầy Đề, bây giờ có cách nào kiểm tra được trong móng tay của ai đang có độc hay không?
Thầy Đề gật đầu:
– Được, tôi sẽ dùng dược để khử độc. Loại độc này không có mùi không có vị nhưng lại lưu lại ở da thịt tiếp xúc rất lâu. Nếu như thủ phạm tẩm độc ở móng tay thì chắc chắn bây giờ sẽ còn lưu lại một ít. Tôi dùng chút dược kỵ với loại độc này là sẽ tìm ra người đó thôi. Nhưng mà…
Nói tới đây Thầy Đề có chút dè chừng:
– Hy vọng các Mợ không trách tôi… tôi phải kiểm tra hết tất cả những người ở chung với Mợ Tâm ngoài đình.
Hết thảy mọi người đều im lặng, nếu là tôi được rơi vào diện tình nghi giống như bọn họ tôi chắc chắn cũng sẽ không vui. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu đã không có hạ độc vậy thì sợ gì khi bị kiểm tra.
Không ai lên tiếng phản đối, vậy thì chắc chắn là đều đồng ý.
Thầy Đề được lệnh của Đường Cảnh, ông chuẩn bị một thau nước nhỏ, bên trong có nhỏ thêm vài dung dịch gì đó tôi không biết. Sau khi đã chuẩn bị xong, Thầy đi tới trước mặt từng người rồi yêu cầu bọn họ nhúng tay vào thau nước.
Để cho công bằng, tôi với bé Dâu là người đầu tiên. Màu nước trong thau vẫn y nguyên như cũ, không có chút thay đổi nào. Người tiếp theo là Tiểu Thục, vẫn không có gì đáng nói. Tiếp theo nữa là chị Ngân rồi tới Vũ, mọi thứ vẫn bình thường. Bảo Nguyệt gần như là người gần cuối, sau khi cô ấy nhúng tay vào thau nước, thau nước vẫn giữ nguyên màu nước như ban đầu. Xem tới đây, lòng tôi càng lúc càng lo lắng, nếu như không tìm ra được người hạ độc… vậy thì căng rồi đây.
– Á… sao lại… sao lại…
Tiếng hét của Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lúc tôi quay sang nhìn thì thấy mặt mày cô ấy xanh như tàu lá chuối, tay run lẩy bẩy.
Thầy Đề lúc này hết nhìn sang Bảo Nguyệt rồi lại nhìn về phía Đường Cảnh, Thầy ấp úng:
– Chuyện này… Cậu Cảnh…
Đường Cảnh hai mắt híp lại, vẻ mặt cực kỳ không vui:
– Nếu kết quả đã như vậy… người đâu… bắt con Bình lại…
Tôi đưa mắt nhìn về Bình, cả cô ấy và Bảo Nguyệt đều hoảng hốt đầy sợ hãi. Chuyện lần này, chẳng lẽ thật sự là do Bảo Nguyệt sai Bình làm?
Bảo Nguyệt đi tới nắm lấy tay của Đường Cảnh, cô ấy gần như nói không ra hơi:
– Anh Cảnh… không phải Bình đâu… không phải em ấy đâu… không phải…
Bình cũng quỳ rạp xuống đất, cô ấy khóc loạn lên:
– Cậu… Mợ… con thề, con thề là con không có hạ độc Mợ Tâm… con không có.
Đường Cảnh quát lớn:
– Nếu cô nói không phải cô thì cô giải thích thế nào về chuyện thau nước đổi màu đen sau khi cô nhúng tay vào?
Bình quỵ người, cô ấy ấp úng không nói nên lời:
– Con… con…
Thấy Bình không giải thích được, Đường Cảnh lại quay sang Bảo Nguyệt đang đứng run rẩy ở một bên. Ánh nhìn của anh sâu xa, lời nói cũng có chút khó hiểu:
– Nguyệt, anh đã nói với em thế nào… em quên những gì anh nói nhanh vậy sao hả Nguyệt?
Bảo Nguyệt lắc đầu liên tục, giọng cô ấy khản đặc:
– Em không có, em không có quên nhưng chuyện này không phải do Bình làm… em và em ấy không biết gì hết.
– Nếu em nói em và nó không làm… vậy được… vậy em có thể giải thích chuyện thau nước đổi màu hay không?
– Chuyện đó… em không biết nhưng em chắc chắn là không phải do Bình… em ấy không phải là loại người như vậy. Nếu… nếu là do em ấy làm thì em ấy cũng không ngu để lại dấu vết cho anh bắt được như vậy đâu, không phải đâu anh.
Đường Cảnh cười nhạt:
– Ý em là… em và nó còn có cách khác cao tay hơn?
Bảo Nguyệt gần như suy sụp, cô ấy không trả lời được câu hỏi này của Đường Cảnh.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi tự dưng lại nhớ đến chuyện của Bảo Nguyệt lần trước. Lần đó cũng là bé Dâu bị đổ oan, cũng là tôi bị liên lụy… không biết…
Chợt nghĩ đến chuyện lần đó, tôi liền đứng dậy đi tới chỗ của Đường Cảnh. Khẽ kéo kéo tay anh, tôi nói:
– Anh… có khi nào Bảo Nguyệt cũng bị đổ oan giống em và bé Dâu lần trước không?
Mẹ chồng tôi nghe tôi nói vậy, bà liền chạy đến phụ họa theo:
– Phải rồi đó con, coi chừng lại đổ oan cho Bảo Nguyệt và con Bình. Mẹ tin là con Bình không có làm hại con Tâm đâu, có khi…
Đường Cảnh vội cắt ngang lời bà:
– Có khi? Mẹ nói có khi là có khi chuyện gì? Đến khi nào thì mẹ mới thôi thiên vị cho Bảo Nguyệt?
Mẹ chồng tôi có chút ấp úng:
– Mẹ… chuyện này mẹ không có ý kiến nhưng con cũng nên nghĩ đến chuyện lần trước của con Tâm…
– Mẹ yên tâm, con nhất định không để cho ai chịu oan đâu.
Tôi nghe anh nói vậy, trong lòng coi như cũng thấy nhẹ nhõm được chút. Chuyện lần này, tôi có chút không tin lắm là do Bình với Bảo Nguyệt làm. Mặc dù Bảo Nguyệt là vợ bé của chồng tôi nhưng giữa tôi và cô ấy không hề có xích mích hay là tranh cãi gì. Cô ấy tội gì phải dùng cách này để hạ độc tôi? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại không thể lý giải chuyện thau nước đột nhiên chuyển màu sau khi Bình nhúng tay vào là như thế nào. Có khi chính Bình muốn hạ độc tôi cũng nên.
Trong lòng tôi đang phân vân rất nhiều, một nửa tin vào sự thật trước mắt, một nửa lại tin vào phán đoán của bản thân mình. Thật ra, nếu nói Bình không hề liên quan gì tới chuyện này thì cũng không đúng. Lúc ngồi ngoài đình, chính tay cô ấy với bé Dâu và chị Vũ bóc nhãn để vào đĩa cho bọn tôi ăn. Nhưng vẫn là thắc mắc không lời giải đáp, nếu cô ấy thật sự tẩm độc vào móng tay thì làm sao cô ấy chắc được tôi sẽ bóc trái nhãn nào để ăn mà hạ độc? Nhưng nếu không phải là cô ấy, vậy thì vì sao thau nước kia lại chuyển màu?
———
Bình luận facebook