• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGHỀ LÀM VỢ (1 Viewer)

  • Chương 36

Nguyên ngày hôm đó, tôi hoạt động với tâm trạng hết sức tan chậm. Ngồi trên phòng, tôi hết mân mê cái vòng của bé Tú rồi lại thẩn thờ suy nghĩ chuyện mà Đường Cung đã nói. Thật sự, những gì mà tên Cung đã nói với tôi, tôi không tin tưởng được bao nhiêu cả. Nhưng còn về cái vòng này, đây là điểm khiến tôi do dự nhiều nhất. Tôi rất không hiểu, tại sao tên Cung lại có được cái vòng đó?



Chuyện của Tú Tú cứ tưởng chừng là sắp tìm được kẻ đứng sau thì một lần nữa lại bị tên Cung làm cho xáo trộn hết cả lên. Nhưng dù cho hắn ta có nói thế nào thì tôi cũng không tin Tú Tú là do Đường Cảnh hại chết, tôi không tin.



………….



Đêm ấy lúc Đường Cảnh đi làm về, tôi có vờ hỏi anh vài chuyện.



– Anh này, hôm nay anh làm về trễ nhờ?



Đường Cảnh xoa xoa tóc tôi, anh khẽ cười:

– Ừ, công ty có nhiều việc nên anh về trễ.



Anh vừa nói vừa thở dài, bộ dáng trông rất mệt mỏi. Tôi cũng không biết là chuyện gì nhưng nhìn anh mệt mỏi như thế này, chắc hẳn là có việc rất quan trọng. Thấy anh như vậy, tôi cũng không dám hỏi thêm gì, hiếm khi thấy anh mệt mỏi tới như vậy, tôi không muốn làm phiền đến anh.



Đi tới bên giường, tôi vờ lướt điện thoại xem tin tức nhưng thực ra là đang suy nghĩ về chuyện của anh và Bảo Nguyệt. Ba tôi nói Bảo Nguyệt có đi tìm Đường Cảnh, anh cũng đồng ý gặp cô ta ở công ty. Còn về chuyện bọn họ nói với nhau cái gì thì ba tôi không biết nên tôi cũng không biết. Ba tôi chỉ có thể cho người theo dõi Bảo Nguyệt chứ còn theo dõi Đường Cảnh, cơ bản là không tới nửa tiếng đồng hồ, người của anh chắc chắn sẽ phát hiện ra. Haiz, tôi chỉ hy vọng Bảo Nguyệt không giở trò, tình cảnh hiện tại của tôi đã đủ rối rắm rồi, tôi không muốn phải một thân lo nhiều việc.

____________



Sau lần gặp nhau hôm đó, tôi và Đường Cung không có gặp nhau thêm lần nào nữa. Tên Cung vẫn còn đang trị thương, bên người anh ta luôn có chị Ngân túc trực chăm sóc nên dù cho tôi có muốn hỏi thêm vài chuyện nữa về Tú Tú cũng không được. Mà thực ra tôi cũng không muốn gặp anh ta, Đường Cung không phải là người đơn giản, lời nói của anh ta không mấy đáng tin.



Mẹ chồng tôi đã xuất viện về nhà, bà về cũng đem theo Tiểu Thục về theo. Kể từ lúc tên Cung bị thương, Tiểu Thục rất muốn lên thăm anh ta nhưng chị Ngân nhất quyết không đồng ý. Chị ấy luôn viện cớ Đường Cung đã ngủ hoặc là không khỏe để ngăn không cho Tiểu Thục tới gần. Tôi nhắm chừng phải bắt gặp mấy lần Tiểu Thục cứ vui vẻ đến thăm rồi lại mang bộ mặt hậm hực ra về. Căn bản là không có cách nào đến gần Đường Cung được. Về khoản này, chị Ngân coi bộ rất mạnh tay. Mà mạnh tay như vậy cũng không phải là cách hay, Tiểu Thục cũng không giống loại người dễ dàng từ bỏ, sau lưng cô ấy còn có mẹ chồng tôi chống lưng. Xem ra nhà họ Đường sắp có thêm người mới vào rồi.

_____________



Sau khi ăn cơm tối, tôi và Đường Cảnh lên phòng nghỉ ngơi. Hôm nay tôi cố tình đặt cái vòng tay của Tú Tú trên bàn làm việc của anh để thử xem phản ứng của anh như thế nào. Tôi ngồi trên giường vờ như là đọc sách để lén quan sát biểu cảm của Đường Cảnh. Tôi thấy anh ngồi xuống ghế, mắt nhìn thấy cái vòng tay, anh nhìn cái vòng tay không tới ba giây, sau đó anh cầm cái vòng lên rồi đặt sang một bên. Toàn bộ quá trình đó không tới năm giây, cơ bản là anh không hề có chút tò mò hay là ngạc nhiên gì về cái vòng này cả. Chắc có thể anh nghĩ đây là vòng tay của tôi để quên trên bàn nên mới nhẹ nhàng đặt sang một bên như vậy.



Tôi ngồi trên giường, quan sát rõ biểu cảm của anh, trong lòng tôi tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm chút ít. Anh không biết về cái vòng này, điều này chứng minh cho việc anh không quá quan tâm tới Tú Tú. Bởi nếu anh thân cận với Tú Tú thì nhất định sẽ phát hiện được cái vòng này là của con bé, Đường Cảnh là người tinh ý như thế nào thì tôi đây không có gì để bàn cãi. Còn về đoạn video Đường Cung đã cho tôi xem, tôi nghĩ chắc là phải có nguyên nhân như thế nào thì Đường Cảnh mới hành xử như vậy. Mà vốn dĩ tên đầu đất họ Đường này có biết gì là thương hoa tiếc ngọc đâu, tôi còn nhớ lúc trước anh bóp cằm tôi xém chút là rớt cái cằm ra ngoài. Nói tóm lại, luận điểm Đường Cảnh hại chết Tú Tú là không có căn cứ.

________________



Chữa trị gần một tháng, vết thương của tên Cung cũng gần lành lặn trở lại. Không khí trong Đường gia khá là êm ắng ngoài trừ chuyện chị Ngân và Tiểu Thục đôi khi gây nhau ra thì không có chuyện gì quan trọng. Tôi nghe nói, Tiểu Thục được mẹ chồng tôi chọn làm vợ bé cho tên Cung, đợi tên Cung khỏe lại rồi chọn ngày tốt để rước Tiểu Thục về. Chị Ngân giận lắm nhưng không nói được mẹ chồng tôi, mà phía tên Cung, anh ta cũng không từ chối giúp cho chị Ngân nên thành ra chuyện này được định kèo chắc cú.



Về tôi và Đường Cảnh, bọn tôi vẫn quấn quýt với nhau như thế. Chỉ là thời gian gần đây công ty có nhiều việc nên Đường Cảnh thường xuyên đi làm về muộn. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày….



Chiều hôm ấy, lúc tôi và mọi người đang ăn cơm chiều thì người làm ngoài cổng chạy vào báo có người đến chơi. Mẹ chồng tôi hỏi là ai thì người làm ấp a ấp úng một hồi mới dám nói là Bảo Nguyệt tới. Đừng nói là tôi mà ngay cả mọi người trong nhà đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, ai cũng không ngờ được là Bảo Nguyệt còn dám vác mặt về đây.

Mẹ chồng tôi khá là giận dữ, bà để chén cơm xuống bàn thật mạnh, giọng uy nghiêm:



– Nó dám tới đây? Mày cho nó vào đi, để xem nó muốn nói cái gì với bà.



Tôi ngồi trên ghế, nhìn biểu cảm của mẹ chồng tôi, tôi biết là bà còn giận Bảo Nguyệt rất nhiều. Vết thương của Đường Cung còn chưa lành lại, cục giận này mẹ chồng tôi sao có thể quên.



Một lát sau, Bảo Nguyệt đon đả đi vào, trên mặt cô ta là nụ cười vui vẻ. Mà đặc biệt là sau lưng Bảo Nguyệt chính là Bình, người mà trước kia bị Đường Cảnh đuổi đi vì vụ “độc sắc”. Tôi có chút giật mình khi thấy Bình ôm vali lớn vali nhỏ bước vào, chẳng nhẽ…



Mẹ chồng tôi nhìn Bảo Nguyệt, bà cười khinh:



– Cô còn dám tới đây?



Bảo Nguyệt vẫn giữ vững nụ cười như hoa như ngọc, cô ta đi tới gần mẹ chồng tôi rồi nhẹ nhàng nói:

– Mẹ, mẹ đã khỏe chưa? Con nghe anh Cảnh nói là mẹ bị bệnh nhưng con không đến thăm được. Mẹ, mẹ đừng có giận con nha mẹ.



Mẹ chồng tôi hừ lạnh mấy tiếng, bà trả lời:



– Cảm ơn cô, tôi không có đủ phúc phần để nhận câu xin lỗi của cô. Cũng may là tổ tiên nhà họ Đường linh thiêng ra tay che chở phù hộ nên thằng Cung mới không chết. Nhìn vậy chứ lòng dạ rắn rết không biết đâu mà lần.



Nụ cười trên môi Bảo Nguyệt cứng đờ, ánh mắt cô ta có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh sau đó, Bảo Nguyệt đã khôi phục lại trạng thái vui vẻ như ban đầu.



– Mẹ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, anh Cảnh cũng đã nói là hiểu lầm thôi mẹ…



Nói tới đây, Bảo Nguyệt lại nhìn về phía tôi, cô ta khẽ cất tiếng trong trẻo:



– Chị Tâm, chị nói giúp em một lời đi…



Tôi trố mắt ra nhìn cô ta, biểu cảm của tôi có thể gói gọn trong một câu “Gì vậy bà nội? Ai quen.”

Mẹ chồng tôi nghe vậy cũng sửng sốt nhìn tôi, chắc là bà ngạc nhiên lắm, đến tôi còn cảm thấy ngạc nhiên nữa đừng nói chi là bà.



– Tâm, chuyện này là sao? Thằng Cảnh định làm cái gì?



Trong lúc tôi còn đang ấp úng không biết nói gì thì từ phía ngoài, giọng của Đường Cảnh khẽ cất:



– Mẹ muốn hỏi gì?



Tôi nghe tiếng của anh, mắt tôi khẽ nheo lại, trong lòng sinh ra cảm giác chờ đợi hồi hộp. Bảo Nguyệt đã vác mặt đến đây, mở miệng một hai câu là nhắc tới Đường Cảnh. Xem chừng ra là do chính Đường Cảnh cho phép cô ta, cô ta mới dám lộng quyền như vậy.



Đường Cảnh bước tới bàn ăn, anh đưa mắt nhìn về phía tôi, ánh nhìn chăm chú phức tạp. Tôi cũng nhìn lại anh chăm chăm, cũng không có nói gì, tôi muốn biết tiếp theo Đường Cảnh với Bảo Nguyệt sẽ nói cái gì với mọi người trong nhà.

Vẫn là mẹ chồng tôi lên tiếng trước, bà nói có chút lớn tiếng:



– Cảnh, chuyện này là sao? Sao con Nguyệt lại về đây?



Đường Cảnh chuyển ánh mắt sang nhìn mẹ chồng tôi, giọng anh nhàn nhạt:



– Không phải trước kia mẹ thích Bảo Nguyệt lắm sao, sao bây giờ mẹ lại tỏ thái độ như vậy?



Mẹ chồng tôi nghe Đường Cảnh trả lời, bà tức tới đỏ mặt, Tiểu Thục phải nhanh chân đi đến đỡ lấy bà vì sợ bà sẽ ngã.



– Cảnh… con đem con Nguyệt về đây là vì… chọc tức mẹ?



– Mẹ lại nghĩ đi đâu vậy, con chọc tức mẹ để làm gì…



Chị Ngân im lặng nãy giờ, giờ cũng khẽ lên tiếng tò mò:



– Vậy Cảnh, sao anh lại đưa Bảo Nguyệt về lại… chẳng phải trước kia anh đuổi em ấy đi sao?



Tất cả mọi người đều đợi chờ câu trả lời từ anh, trong đó bao gồm cả tôi.



Đường Cảnh kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn lướt qua tôi rồi mới nhẹ giọng trả lời:

– Chuyện lần trước của anh Cung chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, tôi đã từng hứa với thầy Lâng sẽ chăm sóc cho Bảo Nguyệt cả đời. Đây là lời hứa với người đã mất… tôi không thể vì một chuyện như vậy mà bỏ em ấy không quan tâm được…



Anh lại nhìn về phía tôi, giọng kiên định:



– Tất nhiên, Bảo Nguyệt về đây cũng chỉ là với thân phận vợ bé. Tôi cũng có ý định đưa em ấy đến nơi khác sống nhưng nếu làm như vậy bên nhà bác Bảo Nguyệt sẽ không đồng ý… bác Lâng cũng sẽ trách móc tôi. Dù sao thì cũng chỉ thêm đôi đũa cái chén, nhà họ Đường không phải không nuôi được em ấy.



Chị Ngân nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, chị e dè hỏi:



– Vậy… còn Tâm?



Đường Cảnh cau mày, anh đi về phía tôi, một tay anh ôm eo tôi, giọng đầy uy vũ:



– Tâm thì sao? Cô ấy vẫn là vợ của tôi, người được ghi vào gia phả nhà họ Đường chỉ có một mình cô ấy. Bảo Nguyệt tôi cũng chỉ xem như là em gái, lời hứa đã hứa ra thì không thể không thực hiện được.

Giờ phút này, tôi chẳng cảm thấy vinh hạnh gì cả, trong lòng ngoài bực tức ra thì còn có chút thất vọng cùng khó hiểu. Đường Cảnh đưa Bảo Nguyệt về mà không nói qua tôi một tiếng, đến tột cùng là anh muốn làm cái gì đây?



Mọi người có mặt ở đây đều im lặng không lên tiếng, mẹ chồng tôi thì giận tới mức giậm chân không nói nên lời. Bà nghẹn họng trước lời nói của Đường Cảnh nên lúc này ngoài giận đùng đùng bỏ về phòng ra thì bà cũng chẳng làm được gì. Nhà họ Đường này, mẹ chồng tôi chỉ có uy với đám đàn bà mà thôi, đối với Đường Cảnh thì bà không có tiếng nói.



Về phần Bảo Nguyệt, cô ta cười tươi như được mùa bội thu, đợi mẹ chồng tôi đi vào phòng, cô ta phe phẩy người bảo con Bình kéo hành lý vào trong phòng. Lúc đi ngang qua tôi, cô ta cũng không quên cười một cái đầy thả ái. Tôi thì không cảm thấy vui vẻ gì, đối với Bảo Nguyệt chỉ thiếu điều đấm cho cô ta một phát chết luôn mà thôi.

Đợi Bảo Nguyệt đi vào phòng, tôi mới xê dịch người ra khỏi vòng tay của Đường Cảnh. Tôi không nói với anh tiếng nào liền trực tiếp quay người đi lên trên phòng. Đường Cảnh phía sau cũng bước vội theo tôi, tôi đi trước, anh cứ thế đi theo sau lưng tôi.



Bước vào phòng, tôi đi tới giường ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn Đường Cảnh, tôi cười lạnh.



– Đường Cảnh, anh có gì muốn nói.



Đường Cảnh gương mặt nghiêm lại, anh kéo cái ghế đến trước mặt tôi rồi ngồi xuống, anh giải thích:



– Anh nói thì em tin anh không?



Tôi nhếch môi:



– Anh phải nói thì em mới tin, nói đi, trước khi máu đổ đầy phòng.



– Em đánh anh?



– Thì anh đoán xem, em khó khăn lắm mới tống cổ được Bảo Nguyệt đi. Anh bây giờ lại vui vẻ dắt người đẹp về, anh tạo phản à Đường Cảnh?



Đường Cảnh nhìn tôi, ý cười trên môi biến mất, biểu cảm của anh có chút ngưng trệ, giọng khàn khàn:

– Tâm… anh không thể nói với em quá nhiều, chuyện Bảo Nguyệt quay về Đường gia lần này chỉ là chuyện nhất thời. Chỉ một thời gian sau thôi, anh nhất định sẽ tiễn cô ta đi không bao giờ quay trở lại. Em chỉ cần tin anh là anh không có tình cảm với Bảo Nguyệt là được rồi, chỉ cần em tin anh là được rồi.



Tôi cau mày, hỏi thẳng:



– Em với anh sống với nhau có chuyện gì mà anh không thể nói cho em biết. Rốt cuộc thì Bảo Nguyệt đe dọa anh cái gì mà anh phải nghe lời cô ta rồi đồng ý cho cô ta về đây? Anh biết Bảo Nguyệt yêu anh mà đúng không?



Anh gật đầu, mắt nhìn lơ đễnh:



– Ừ anh biết Bảo Nguyệt thích anh…



– Anh biết vậy tại sao anh còn đem cô ấy về đây? Hay là anh muốn em đi?



Nghe tôi bảo muốn đi, Đường Cảnh gấp gáp nắm lấy tay tôi giữ chặt lại, giọng anh khẩn trương:

– Em bình tĩnh đã, anh chưa bao giờ muốn em đi. Chuyện Bảo Nguyệt lần này là do anh quyết định nóng vội nên mới không nói với em trước. Nhưng anh hứa, chỉ một thời gian thôi là cô ta sẽ rời đi, anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.



Tôi gật đầu, ý tứ không còn kiên nhẫn được nữa.



– Vậy anh cho em một lời giải thích đi, tại sao anh lại cho cô ta về đây?



Đường Cảnh nhìn tôi, biết là không thể giấu tôi được nữa, anh mới cau mày, giọng có chút nặng nề:



– Là chuyện rất lâu rồi, Bảo Nguyệt nắm giữ bí mật của anh, anh không thể làm khác…



Tôi ngạc nhiên, hỏi gấp:



– Bí mật gì?



Anh thở dài một hơi:



– Chắc em cũng biết, ba của Bảo Nguyệt là bác Lâng, ông ấy là thầy pháp rất cao tay. Về chuyện vì sao Bảo Nguyệt lại biết được bí mật của anh… cũng có liên quan tới ông ấy.

Anh ngừng một lát rồi lại nói tiếp:



– Anh cũng từng nói với em, lúc anh còn nhỏ bạn của ông nội có nói nhà họ Đường sẽ có một người là ác quỷ khiến cả dòng họ Đường lầm than. Ba anh lúc đó không tin nhưng ông không tin cũng không được, vì Thầy Thượng là bậc cao nhân, những gì ông ấy nói thì chưa sai việc gì bao giờ. Ông nội cũng từng nói với anh, đáng lý chuyện này Thầy Thượng sẽ không nói ra vì là ý trời không thể lộ nhưng vì sợ nhân quả tuần hoàn, kiếp này dây dưa tới kiếp khác rồi lại kéo theo bao nhiêu người phải chết oan nên ông mới phải tiết lộ. Lúc đó, ông nội và ba không thể nào biết được giữa anh với anh Cung thì ai mới đúng là ác quỷ và ai là người bình thường, buộc lòng hai người phải chọn giữa anh và Đường Cung… một người là ác quỷ. Và người còn lại sẽ được quyền thừa kế gia sản nhà họ Đường và áp chế người được chọn.

– Ba thì thương anh còn nhỏ, mẹ vừa mất nên không nỡ chọn, kết quả Đường Cung được chọn là “ác quỷ” giống như lời thầy Thượng đã nói. Vì để thuyết phục được mẹ ruột của Đường Cung tin tưởng vào kết quả lựa chọn của ba và ông nội, hai người bọn họ buộc lòng phải nhờ bác Lâng ra mặt. Bác Lâng là ba của Bảo Nguyệt, ông ấy cũng chính là người mà mẹ Đường Cung tin tưởng nhất, anh điều tra được, bọn họ là có họ hàng xa với nhau. Nếu chuyện này chỉ nói suôn thì chắc chắn là mẹ của Đường Cung sẽ không tin nhưng vì có lời khẳng định của bác Lâng, bà ấy mặc dù đau lòng đứt ruột nhưng lại không dám phản bác một lời.



Tôi mím môi nhìn anh, những gì mà anh vừa nói cũng không khác mấy với những gì mà tôi được nghe thấy lúc mắt tôi không thấy đường. Ra là ba của Bảo Nguyệt cũng từng là ân nhân của Đường Cảnh. Bảo Nguyệt lại có họ hàng với mẹ chồng tôi… thảo nào mẹ chồng tôi bênh vực cô ta tới như vậy. Nhưng mà, ba chồng tôi và ông nội có từng nghĩ là họ sẽ chọn nhầm hay không? Lúc đó Đường Cung và Đường Cảnh vẫn còn nhỏ, tính cách vẫn chưa bộc lộ hết. Bọn họ chọn như vậy, có thấy thiệt thòi cho Đường Cung hay không? Thật là… khó hiểu quá.

Đường Cảnh khẽ cười, giọng anh đầy ý trào phúng:



– Anh… thật sự anh cũng không tin vào loại chuyện này đâu nhưng mối thù của anh và Đường Cung được tích tụ từ khi bọn anh còn nhỏ cho đến bây giờ, nói buông bỏ là không thể được. Cũng có thể bọn anh có thù từ kiếp trước, kiếp trước không trả hết nợ nên vương vấn đến kiếp này cũng nên. Nếu anh không phải là người áp chế Đường Cung thì anh ta cũng sẽ áp chế lại chính anh, bọn anh sinh ra đã là khắc tinh của nhau rồi, không có khả năng sống hòa thuận chung một nhà được.



Tôi nghe anh nói mà giật mình, có khi nào anh cũng nhớ được chuyện của kiếp trước hay không?



Thấy tôi cứ nhìn anh không nói gì, Đường Cảnh lại nắm lấy tay tôi, giọng anh dịu xuống:



– Bảo Nguyệt biết được chuyện này, cô ta muốn đem chuyện này uy hiếp anh. Nếu anh không đồng ý cho cô ta về đây, cô ta sẽ đem chuyện này nói hết cho mẹ Đường Cung biết. Em nhìn bà ấy như vậy nhưng mà sau lưng bà ấy vẫn có một phần thế lực của ba anh để lại. Anh tiếp quản công ty và nhà họ Đường đến giờ nhưng vẫn chưa diệt trừ được phần thế lực đó, chỉ sợ là Đường Cung sẽ lấy lý do này mà triệu tập người lớn của dòng tộc lại, rồi tìm cách đánh đổ anh. Nếu như ban đầu, anh không là người được chọn thì anh sẽ không có tham vọng… nhưng chuyện đã đi tới nước này rồi… anh không có đường quay đầu lại được.

Tôi có chút không hiểu, liền hỏi:



– Chẳng phải Đường Cung cũng biết chuyện này sao, sao mẹ lại không biết được?



Đường Cảnh nhìn tôi, mắt anh híp lại, giọng khá nghiêm:



– Đường Cung biết chuyện năm đó? Tâm, sao em biết?



Ơ, tôi nhỡ miệng rồi à?



Thấy biểu hiện của anh như vậy, tôi liền chống chế:



– À em có biết gì đây, em nghĩ như vậy thôi.



Nhận được câu trả lời của tôi, tâm tình Đường Cảnh mới buông xuống được một ít. Anh nhìn tôi, giọng dịu xuống rất nhiều.



– Đường Cung… anh không nghĩ là anh ta biết. Vì với tính cách ma mãnh của anh ta thì không thể nào anh ta để yên cho anh được.



Tôi kéo tay anh, vờ như góp ý:



– Nhưng có khi nào Đường Cung cũng biết, chỉ là anh ta giả vờ như không biết không anh?



Anh khẽ cười, nụ cười thả lỏng sau những giây phút căng thẳng. Anh nói:

– Em không cần lo, anh đã có dự tính. Nhưng mà Tâm này, chuyện của Bảo Nguyệt… anh mong em đừng giận anh. Anh cũng là thân bất do kỷ, có vài chuyện anh không thể giải quyết theo ý muốn của mình được. Thời gian Bảo Nguyệt ở đây, em chịu thiệt thòi một chút…



Tôi mím môi gật đầu, mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác. Có vài chuyện, tôi không thể hiểu rõ bằng Đường Cảnh được. Nếu anh đã quyết định như vậy, tôi thuận nước đẩy thuyền cho anh.



– Nhưng em nói trước, nếu Bảo Nguyệt quá đáng, em sẽ không nhịn cô ta được đâu.



Đường Cảnh véo mũi tôi, anh cười mỉm:



– Về phần đánh đấm, anh sợ là Bảo Nguyệt không làm lại em.



Tôi nhếch môi một cái, đắc ý:



– Đó là dĩ nhiên rồi.



Lần này, tôi thỏa hiệp với anh. Chỉ cần Bảo Nguyệt không làm hại tới tôi, tôi sẽ thành toàn cho cô ta ở lại đây theo như ý cô ta muốn. Ai biểu tôi yêu Đường Cảnh, mà yêu là phải chấp nhận hy sinh. Thôi thì binh đến tướng chặn, căng thẳng cái gì?!

_____________



Sáng ngày hôm sau, tôi tiễn Đường Cảnh đi làm thì lại gặp ngay Bảo Nguyệt cũng chạy ra đóng cảnh vợ tiễn chồng. Thấy cô ta đứng vẫy tay chào chồng tôi mà tôi ghét phải biết, tôi nhìn cô ta với ánh mắt hình viên đạn rồi bĩu môi khinh thường.



Bảo Nguyệt nhìn lại tôi, cô ta thinh thỉnh nói:



– Chào chị, mấy cái tát chị tát tôi, tôi còn nhớ rất rõ.



Tôi cười nhạt:



– Vậy à? Tưởng cô nhớ không rõ thì để tôi tát lại cho cô nhớ. Tôi sợ cô quên rồi làm chuyện xằng bậy nữa.



Bảo Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn tôi:



– Cô dám?



– Có cái gì mà tôi không dám, nhai đầu cô tôi còn dám nữa kìa. Bảo Nguyệt, sống ở đây thì nên biết thân biết phận, tới mẹ cũng không còn chống lưng được cho cô nữa đâu. Bớt làm càng.



Tôi nói rồi liền quay người đi vào trong, nhưng chưa đi được mấy bước liền nghe giọng lanh lảnh của Bảo Nguyệt vang đến sau lưng.

– Kỳ Tâm, mạng của cô còn trong tay tôi… để tôi xem cô hống hách được bao lâu. Hừ!



Cô ta nói rồi liền đi tới bá vào vai tôi rồi đi thẳng vào trong, nhìn cái mông cô ta lắc lư… thiệt sự khiến tôi muốn bay lại đá cho một phát vô cùng. Nhưng mà, Bảo Nguyệt nói mạng của tôi còn nằm trong tay cô ta là như thế nào? Cô ta nói linh tinh gì vậy? Hay là sáng sớm còn ngáo chưa tỉnh?



________________



Bảo Nguyệt về đây được hơn một tuần, trong nhà họ Đường liên tục xảy ra chuyện không may. Hết Tiểu Thục bị đau bụng lăn lê bò lếch rồi tới chị Ngân bị dị ứng nổi mẩn ngứa đầy người. Bệnh của hai người này là có căn cứ nên không phải là do người khác hạ độc. Nhưng tôi thì tôi lại không tin là như vậy, tôi không tin là có sự trùng hợp đến như thế.



Tiểu Thục bị đau bụng không khác gì với Bảo Nguyệt lúc trước khi mà cô ta mới về nhà họ Đường rồi bị Chi hạ độc nhầm, còn chị Ngân bị nổi mẩn ngứa thì lại giống hệt với tôi đợt bị “độc sắc”. Mà cả hai chứng bệnh này đều có liên quan tới Bảo Nguyệt, một là cô ta bị, còn hai là cô ta bị nghi là hung thủ. Chẳng nhẽ…

Tôi đang ngồi ngoài đình nghỉ mát, thầy Đề đi từ trong nhà ra, Thầy ấy thấy tôi nên liền đi tới chào tôi một tiếng.



– Mợ, thuốc của Mợ vẫn còn đúng không?



Tôi mỉm cười nhìn Thầy, tôi gật đầu:



– Dạ còn, Thầy vừa khám cho Tiểu Thục xong hả Thầy?



Thầy Đề nhìn tôi, biểu cảm có chút căng thẳng:



– Phải Mợ, cô Thục tình hình cũng không quá nặng, bệnh này giống với Bảo Nguyệt khi trước.



Tôi đã có sự nghi ngờ trong lòng, bây giờ lại nghe thầy Đề nói nửa thịt nửa mỡ, sự nghi ngờ trong tôi càng tăng lên gấp bội. Tôi liền hỏi:



– Thầy, chuyện này…



Thầy Đề cau mày, giọng Thầy nhỏ lại đủ để tôi và bé Dâu nghe thấy.



– Tôi cũng không biết rõ nhưng có chuyện này, tôi muốn nói cho Mợ biết…



– Thầy cứ nói đi Thầy.



Thầy Đề hít một hơi, giọng thầy nghiêm nghị:

– Lần trước khi mà Bảo Nguyệt bị trúng độc đau bụng… tôi có sơ suất ở một chỗ… tôi quên tìm hiểu kỹ về loại độc đó. Hôm trước tôi có tới nhà bác của con bé chơi, tôi vô tình nghe được bác gái của con bé nói chuyện với ai đó… Hình như là nói về chuyện Bảo Nguyệt… không thể sinh được con… nguyên nhân là do lần đó bị trúng độc đau bụng… Không biết có liên quan gì không nhưng lần này cô Thục cũng bị giống y như Bảo Nguyệt… Mợ, Mợ nên cẩn thận một chút.



Đầu óc tôi ong ong một phát, có vài chuyện gần như được sáng tỏ hẳn ra. Bảo Nguyệt… cô ấy về đây lần này… có phải là muốn trả thù hay không? Nhưng nếu là trả thù, vì sao cô ta lại không nhắm tới tôi đầu tiên mà lại nhắm tới Tiểu Thục và chị Ngân? Hai người bọn họ có xung đột gì với cô ta đâu chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghề Làm Phi
  • Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Nghề Làm Phi
  • Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 29
Nghề Phò Mã
  • Đang cập nhật..
Nghề vương phi
  • Hoa Dương Hoa Ảnh
Chương 280
[Review] Nghề PHÓ NHÁY

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom