Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: "Vợ ơi"
Sau khi khâm liệm xong, tôi vẫn ngồi cạnh bên quan tài của chồng. Đến lúc này, tôi lại không còn đủ sức để khóc nữa mà chỉ biết ngồi dựa vào quan tài nỉ non. Tôi cũng không biết là tôi nói cái gì và nói bao nhiêu thứ, chỉ biết là mỗi khi có ai đó đến cúng viếng thì họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương mà thở dài…
Đám tang diễn ra trong sự tiếc thương, tôi một đầu đội khăn trắng mà để tang chồng.
………..
Tối khuya, bên ngoài vẫn còn khách khứa ở lại, mặc dù đám tang không thông báo nhiều cho dòng tộc nhưng lượng khách đến viếng vẫn rất đông. Tôi từ sáng đến giờ không bước chân ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng mà ngồi bên cạnh anh. Anh mất rồi, phép lịch sự xã giao kia cũng không cần thiết nữa. Tôi chỉ sợ thời gian anh ở lại trần thế với tôi là quá ngắn ngủi chứ những người ngoài kia có là quan trọng gì.
Tôi khuyên ba mẹ tôi lên phòng nghỉ ngơi trước, lúc đầu ba mẹ tôi không đồng ý nhưng nghe tôi bảo ông bà ngủ lấy sức để mai chăm sóc cho tôi thì cuối cùng ông bà cũng đồng ý. Đường Cảnh cũng đã mất, sức khoẻ của ba mẹ tôi cũng không thể lơ là.
– Chị dâu, em có cái này muốn đưa cho chị.
Tôi ngước mắt lên nhìn về phía phát ra giọng nói, à người này chính là đàn em của Đường Cảnh, nghe nói là anh ta rất được anh trọng dụng. Tôi ngồi thẳng dậy, giọng khàn đục hỏi:
– Anh có cái gì muốn đưa cho tôi?
Người đàn ông kia cúi người xuống, anh ta nhét vào tay tôi cái điện thoại, giọng anh ta có chút nghẹn ngào:
– Cái này… trong đây có đoạn ghi âm của anh Cảnh trước lúc chết. Anh ấy muốn nhắn nhủ lại với chị, em giúp anh ấy đưa lại cho chị.
Tay tôi run run siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng run rẩy đến tê dại. Đường Cảnh… anh muốn nói cái gì với tôi? Anh ơi…
– Còn cái này nữa… sợi dây chuyền này… anh Cảnh kêu em đem về cho chị. Anh ấy dặn em rất kỹ… nói em là phải giao tận tay cho chị. Chị dâu, chị giữ cẩn thận di vật cuối cùng của anh Cảnh để lại… phải giữ thật kỹ… thật kỹ.
Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn trào. Sợi dây chuyền này chính là một trong hai sợi dây chuyền mà ông nội gửi về. Hôm trước khi đi công tác, Đường Cảnh tự tay đeo lên cổ cho tôi, anh còn nói sợi dây chuyền này sẽ bảo vệ cho tôi được bình an. Đúng là cuộc đời trớ trêu, mới hôm trước người còn vật còn mà bây giờ thì vật còn… người lại mất.
Tôi giữ hai kỷ vật mà Đường Cảnh để lại cho tôi thật chặt trong lòng. Tôi không nói cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy ôm hai báu vật đi lững thững lên trên phòng. Suốt đường đi, ai gặp tôi cũng lo lắng hỏi tôi có sao không, bọn họ chắc là sợ tôi chịu không được nữa. Hì, buồn cười, vợ của Đường Cảnh làm sao dễ dàng buông xuôi như thế được.
Đóng chặt cửa phòng lại, tay tôi run run mở điện thoại ấn vào nút nghe trên màn hình. Không cần để tôi đợi lâu, giọng khàn khàn quen thuộc của Đường Cảnh liền cất lên. Chất giọng đầy uy nghiêm này… hôm nay nghe sao mà thổn thức quá…
“Vợ ơi… anh xin lỗi… anh hứa mà không về được… em tha lỗi cho anh lần này… có được không?”
Hai chữ “vợ ơi” vừa cất lên đã khiến tâm tình tôi dao động cực mạnh. Hốc mắt không nhịn được mà rưng rưng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má.
“Anh… thật sự mệt quá, em cho anh nhắm mắt một chút… có được không em? Vợ à… đừng khóc… em mà khóc… anh cũng khóc theo em đây này… Chắc lần này sẽ là lần cuối cùng anh được nói chuyện cho em nghe nên anh có rất nhiều thứ muốn… muốn nói…”
Anh dừng một chút, tôi ngồi đây có thể cảm nhận được từng tiếng rít dài của anh. Chắc hẳn lúc này, chồng của tôi đã phải đau đớn và lo sợ nhiều lắm…
“Chưa bao giờ anh có cảm giác sợ hãi như lúc này, nhưng mà không sao… rồi anh cũng sẽ quen… Chỉ thương cho em… sau này sẽ phải đau đớn mãi mãi. Vợ ơi, đừng khóc nữa em à… Anh đi… nhưng thế giới này vẫn tồn tại… cũng chẳng có ai sẽ chết nếu thiếu vắng một người nào đó… thế nên… dù cho có đau lòng cho anh thì anh xin em… em đừng khóc…”
Anh nói một chữ, nước mắt tôi lại rơi xuống một dòng…
Tiếng anh nấc nghẹn ngào, hình như là anh… đang khóc…
“Chết… liệu có đáng sợ không Tâm, anh cũng không biết nữa… Sợi dây chuyền… em giữ nhé… mỗi khi nhớ đến anh… em có thể nhìn kỹ vào nó. À Tâm à, kiếp này… vì sợ chia ly nên anh đã rất cố gắng. Anh sợ em buồn, sợ em khóc, sợ em sống không vui… sợ… anh sợ rất nhiều nhưng kết quả cuối cùng anh lại sợ… anh chết. Em nhớ phải biết yêu thương bản thân mình, đừng vì một bộ phim mà cố gắng thức khuya để xem, cũng đừng vì thương cho anh mà khóc… Anh xin lỗi em… nếu có kiếp sau… mong chúng ta có duyên gặp lại nhau.”
Sau đó… và sau đó là sự im lặng đến đáng sợ. Không còn nghe tiếng nấc nghẹn của anh nữa, cũng không còn được nghe giọng anh dặn dò nỉ non. Tôi ôm điện thoại mà khóc, ngón tay vô thức ấn nghe… nghe và nghe…
Tôi không biết tôi nghe bao nhiêu lần và khóc bao nhiêu nước mắt. Chỉ biết khi hai mắt tôi đã mỏi nhừ, đầu óc không còn được tỉnh táo nữa thì trong đầu tôi vẫn còn vang lên hai tiếng “Vợ ơi”.
……………
Ngày đưa tiễn anh về với đất mẹ, tôi ôm di ảnh của anh mà lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi không khóc gào cũng không kêu trời kêu đất, người ta nói đừng khóc quá nhiều… người chết sẽ không an lòng mà ra đi.
Quỳ trước quan tài, cảm giác toàn thân tê cứng, cõi lòng như vụn vỡ, bên tai lại vang lên tiếng của ai đó đang nói rất lớn.
” Lục bản mộc, tám lạng đinh, hoa linh tinh, đa nhân khóc, bát nhân khiêng, kèn trống chiêng… hạ thổ.”
Giây phút quan tài được đưa vào lòng đất mẹ, cả bầu trời của tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi không dám níu kéo, không dám chạy đến ôm lấy anh… tôi sợ anh sẽ nổi giận.
Quỳ trước cỗ quan tài, tôi dập đầu ba lạy, nước mắt nước mũi vươn đầy trên mặt. Ngước nhìn lên tấm ảnh của anh, tôi khẽ nói:
– Anh ơi… nếu có kiếp sau… chúng ta nhất định phải gặp lại…
_____________
Những ngày sau đó, không khí trong Đường gia trầm lặng đến đáng sợ. Tôi đến giờ vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật là Đường Cảnh… đã đi rồi. Sáng trưa chiều, ba bữa tôi đều đích thân cúng cơm cho anh. Cứ mỗi lần cúng là tôi lại không cầm được nước mắt, nhớ tới anh, tôi nhớ anh rất nhiều.
Mẹ chồng tôi thi thoảng vẫn đứng nhìn ảnh của anh mà khóc, bà bảo là anh không thích chụp ảnh, bức ảnh thờ cũng là một trong những bức ảnh hiếm hoi mà anh chụp được. Thật ra thì mẹ chồng tôi cũng thương Đường Cảnh ấy chứ, chắc là kiểu nuôi lớn nên thương, dù không chung dòng máu nhưng vẫn là mẹ con một đời.
Đường Cung không thấy mặt, Đường Cẩn cũng bận tối mắt chuyện quản lý công ty. Tôi nghe nói Đường Cung đang bành trướng thế lực của anh ta ở Đường gia, chỉ là lúc này anh ta vẫn chưa chịu lộ mặt. Tôi cùng với Đường Cẩn đang cho người điều tra lại cái chết của Đường Cảnh, tôi nghi ngờ là có liên quan tới Đường Cung. Mấy hôm tang gia bối rối nên tôi không muốn nghĩ tới, bây giờ đám cũng đã xong, không nghĩ tới thì đợi ngày nào nữa.
………….
Đêm xuống, tôi ngồi đợi chú Cẩn về để hỏi chuyện, mà hôm nay chú ấy về hơi trễ, giờ này vẫn chưa thấy về. Đợi khuya quá, tôi mệt nên ngủ thiếp đi, đến sáng hôm sau vẫn thấy Đường Cẩn chưa về.
Tôi đi xuống nhà tìm bé Dâu sẵn tiện hỏi thăm Đường Cẩn, tôi gọi mà không thấy chú ấy bắt máy, không biết là có chuyện gì không.
Kéo một người làm lại, tôi khẽ hỏi:
– Chú Cẩn… vẫn chưa về hả chú?
– Dạ Mợ hỏi Cậu Cẩn hả Mợ? Cậu Cẩn chưa có về, đêm qua cũng không thấy cậu ấy về.
Tôi gật đầu cũng không hỏi thêm nữa, quay người định đi lên phòng thì gặp ngay chị Ngân vừa đi tới. Thấy tôi hỏi về Đường Cẩn, chị ta đon đả cười nhạt:
– Tâm, anh Cảnh vừa mới chết mà sao chị thấy em quan tâm tới chú Cẩn nhiều quá vậy?
Nghe là thấy sặc mùi kiếm chuyện rồi, tôi không muốn trả lời chị ta liền quay người đi thẳng lên trên phòng. Chị Ngân cũng không phải dạng hiền lành gì, chưa kể chị ta còn là vợ của tên Cung… vợ của kẻ thù thì không nên đứng quá gần.
Ba mẹ tôi có ý muốn sang rước tôi về nhà chơi nhưng tôi không đồng ý, chồng tôi chết chưa được bao lâu, vẫn chưa qua 49 ngày… tôi sợ anh ấy về tìm thăm tôi mà không gặp được.
Đêm xuống, Đường Cẩn mới ló mặt về. Sau khi ăn cơm tắm rửa xong, chú ấy lếch sang phòng tôi kể lể. Thấy chú ấy có vẻ mệt mỏi, tôi kêu bé Dâu pha cho chú ấy chút nước mát, uống xong một ly, chú ta lại kêu khổ:
– Chị dâu, em quá mệt mỏi với mấy lão già ở công ty rồi. Không biết lúc trước anh ba làm sao mà áp chế mấy yêu lão đó được hay vậy.
Tôi nhìn chú ta, lắc đầu:
– Chú làm sao bằng chồng chị được.
– Rõ ràng, em từ nhỏ sống dưới hào quang của anh ba, nếu không có anh ấy thì em cũng không được như bây giờ… Tiếc là…
Tôi mím môi, nói tiếp lời của chú ấy:
– Tiếc là anh ba của chú đi sớm quá…
Thấy tôi có vẻ ưu sầu, Đường Cẩn liền ra sức an ủi:
– Người cũng đã mất rồi, chị vẫn phải sống tiếp… chị đừng đau buồn mãi như thế, anh ba biết sẽ lo cho chị lắm.
Tôi nhìn chú ấy, tôi cười:
– Chị hiểu đạo lý này mà, chị không dễ gì bỏ cuộc đâu. Có điều, chú kêu chị đừng buồn thì cũng không được. Chồng chị vừa chết, nói không buồn thì là kẻ không có lương tâm à?
– Ừ thì buồn nhưng em thấy chị ốm xuống rồi, chị như vậy… em thấy có lỗi với anh ba lắm… Mà có chuyện này… haiz…
Nói đến đây, chú Cẩn lại thở dài, tôi nghe mà thấy tò mò, chắc là có chuyện gì không được suôn sẻ rồi đây.
– Chú Cẩn… bộ có chuyện gì hả?
Đường Cẩn thở dài thêm một hơi nữa, giọng chú ấy tràn đầy vẻ bất lực:
– Cũng là chuyện của công ty, chắc cái ghế tổng giám của anh ba… em ngồi không được lâu quá.
Tôi có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
– Là sao? Sao lại như vậy?
– Thì chị cũng biết anh hai rồi, anh ấy muốn giành ghế tổng giám. Hiện giờ công ty chia làm hai phe, một phe theo anh ba, một phe theo anh hai. Mà phe của anh ba càng ngày càng yếu, em thì em không rành việc quản lý công ty… làm cái gì cũng không ra hồn.
Nói tới đây chú ấy lại lắc đầu:
– Tiếp tục cố gắng thì vẫn được nhưng em lại không có bộ não kinh doanh của anh ba, mà bỏ đi thì lại tiếc cho công sức của anh ấy từ đó tới giờ. Vậy mà giao lại cho anh Cung thì em không yên tâm, nhìn anh hai gian xảo quá. Nhưng mà… dù muốn hay không thì trước sau gì em cũng bị đá văng khỏi công ty. Cuối cùng em vẫn trở thành kẻ thua cuộc.
– Chú nói vậy, chẳng lẽ…
Đường Cẩn gật đầu, giọng nghiêm lại:
– Phải rồi chị, anh ba chết, hội đồng quản trị sẽ bầu người khác làm tổng giám đốc để điều hành công ty. Chị cũng biết rồi đó, công ty này là của Đường gia nhánh chính, đâu thể để người ngoài cầm quyền được. Nếu đã như vậy thì chỉ còn có em với anh hai, em thì không đủ khả năng rồi… chỉ còn lại anh hai Cung thôi.
Tôi mím môi, trong lòng có chút không cam lòng. Tôi thật sự có chút tò mò không biết là liệu ông nội và thầy Thượng có đoán được chuyện sẽ xảy ra theo hướng như thế này hay không? Ba và ông nội tìm cách để ngăn “ác quỷ” lại nhưng cuối cùng lại để cho ác quỷ lộng hành gϊếŧ chết cả người thừa kế. Nếu đã như thế thì ngay từ đầu cần gì phải làm những chuyện lựa chọn thừa thải kia, kết quả cuối cùng chẳng phải là sẽ giống nhau hay sao?
– Chú Cẩn, chú có tin vào Thầy Thượng và ông nội không?
Đường Cẩn nhìn tôi, mắt chú ấy nheo lại, giọng cảnh giác:
– Tất nhiên là tin rồi, sao chị lại hỏi vậy?
Tôi cười nhạt, nói thật những gì đang nghĩ trong lòng:
– Chị thì không tin nữa. Thầy Thượng cho lời tiên tri nhưng lại không cho lời gợi ý, ông nội cả đời tính toán cho con cháu nhưng cuối cùng Đường Cảnh vẫn phải chết. Bọn họ đều là những người cao minh nhưng đến cùng thì sao… Đường Cảnh vẫn phải bỏ mạng.
Đường Cẩn nhìn tôi, chú ấy có chút không vui nhưng lại không có lời nào để phản bác lại những gì tôi nói.
– Chị dâu… em nghĩ là có lý do gì đó, Thầy Thượng không phải là người nói bừa. Thầy ấy cũng nói Đường gia sẽ không suy sụp…
– Nhưng nếu vậy thì chú giải thích sao về chuyện anh Cảnh chết? Đường gia rơi vào tay Đường Cung thì khác nào giao gia tộc cho một tên quỷ dữ?
Chú Cẩn không trả lời, giống như kiểu không có gì để phản bác lại. Tôi thấy như vậy nên cũng không nói gì thêm, tôi nghĩ tôi nói như thế chú Cẩn cũng đủ hiểu rồi.
Chợt nghĩ tới một vấn đề, tôi liền hỏi:
– Chú Cẩn, anh Cảnh chết rồi… nếu chị muốn gặp anh ấy để hỏi xem anh có thiếu thốn thứ gì không… thì có cách nào không?
Đường Cẩn cau mày, giọng nghiêm túc:
– Ý chị là…
Tôi gật đầu:
– Phải, chị muốn đi gọi hồn.
Chú Cẩn trầm ngâm một lát, giọng chú ấy có chút khẩn trương:
– Chưa hết 49 ngày chắc chưa được, mà nếu muốn tìm anh ba… em có cách cho chị gặp được anh ấy. Gặp mặt nói chuyện trực tiếp, chỉ là…
Tôi mừng như bắt được vàng, vội vàng hỏi gấp:
– Nhưng mà sao? Chú nói đi, thế nào chị cũng chịu.
Đường Cẩn nghiêm giọng, sự nghiêm nghị hiếm có vô cùng.
– Có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chị… chị có dám đi thiếp xuống âm phủ để tìm anh ba không?
Đi thiếp xuống âm phủ… đi thiếp!!!
Đám tang diễn ra trong sự tiếc thương, tôi một đầu đội khăn trắng mà để tang chồng.
………..
Tối khuya, bên ngoài vẫn còn khách khứa ở lại, mặc dù đám tang không thông báo nhiều cho dòng tộc nhưng lượng khách đến viếng vẫn rất đông. Tôi từ sáng đến giờ không bước chân ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng mà ngồi bên cạnh anh. Anh mất rồi, phép lịch sự xã giao kia cũng không cần thiết nữa. Tôi chỉ sợ thời gian anh ở lại trần thế với tôi là quá ngắn ngủi chứ những người ngoài kia có là quan trọng gì.
Tôi khuyên ba mẹ tôi lên phòng nghỉ ngơi trước, lúc đầu ba mẹ tôi không đồng ý nhưng nghe tôi bảo ông bà ngủ lấy sức để mai chăm sóc cho tôi thì cuối cùng ông bà cũng đồng ý. Đường Cảnh cũng đã mất, sức khoẻ của ba mẹ tôi cũng không thể lơ là.
– Chị dâu, em có cái này muốn đưa cho chị.
Tôi ngước mắt lên nhìn về phía phát ra giọng nói, à người này chính là đàn em của Đường Cảnh, nghe nói là anh ta rất được anh trọng dụng. Tôi ngồi thẳng dậy, giọng khàn đục hỏi:
– Anh có cái gì muốn đưa cho tôi?
Người đàn ông kia cúi người xuống, anh ta nhét vào tay tôi cái điện thoại, giọng anh ta có chút nghẹn ngào:
– Cái này… trong đây có đoạn ghi âm của anh Cảnh trước lúc chết. Anh ấy muốn nhắn nhủ lại với chị, em giúp anh ấy đưa lại cho chị.
Tay tôi run run siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng run rẩy đến tê dại. Đường Cảnh… anh muốn nói cái gì với tôi? Anh ơi…
– Còn cái này nữa… sợi dây chuyền này… anh Cảnh kêu em đem về cho chị. Anh ấy dặn em rất kỹ… nói em là phải giao tận tay cho chị. Chị dâu, chị giữ cẩn thận di vật cuối cùng của anh Cảnh để lại… phải giữ thật kỹ… thật kỹ.
Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn trào. Sợi dây chuyền này chính là một trong hai sợi dây chuyền mà ông nội gửi về. Hôm trước khi đi công tác, Đường Cảnh tự tay đeo lên cổ cho tôi, anh còn nói sợi dây chuyền này sẽ bảo vệ cho tôi được bình an. Đúng là cuộc đời trớ trêu, mới hôm trước người còn vật còn mà bây giờ thì vật còn… người lại mất.
Tôi giữ hai kỷ vật mà Đường Cảnh để lại cho tôi thật chặt trong lòng. Tôi không nói cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy ôm hai báu vật đi lững thững lên trên phòng. Suốt đường đi, ai gặp tôi cũng lo lắng hỏi tôi có sao không, bọn họ chắc là sợ tôi chịu không được nữa. Hì, buồn cười, vợ của Đường Cảnh làm sao dễ dàng buông xuôi như thế được.
Đóng chặt cửa phòng lại, tay tôi run run mở điện thoại ấn vào nút nghe trên màn hình. Không cần để tôi đợi lâu, giọng khàn khàn quen thuộc của Đường Cảnh liền cất lên. Chất giọng đầy uy nghiêm này… hôm nay nghe sao mà thổn thức quá…
“Vợ ơi… anh xin lỗi… anh hứa mà không về được… em tha lỗi cho anh lần này… có được không?”
Hai chữ “vợ ơi” vừa cất lên đã khiến tâm tình tôi dao động cực mạnh. Hốc mắt không nhịn được mà rưng rưng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má.
“Anh… thật sự mệt quá, em cho anh nhắm mắt một chút… có được không em? Vợ à… đừng khóc… em mà khóc… anh cũng khóc theo em đây này… Chắc lần này sẽ là lần cuối cùng anh được nói chuyện cho em nghe nên anh có rất nhiều thứ muốn… muốn nói…”
Anh dừng một chút, tôi ngồi đây có thể cảm nhận được từng tiếng rít dài của anh. Chắc hẳn lúc này, chồng của tôi đã phải đau đớn và lo sợ nhiều lắm…
“Chưa bao giờ anh có cảm giác sợ hãi như lúc này, nhưng mà không sao… rồi anh cũng sẽ quen… Chỉ thương cho em… sau này sẽ phải đau đớn mãi mãi. Vợ ơi, đừng khóc nữa em à… Anh đi… nhưng thế giới này vẫn tồn tại… cũng chẳng có ai sẽ chết nếu thiếu vắng một người nào đó… thế nên… dù cho có đau lòng cho anh thì anh xin em… em đừng khóc…”
Anh nói một chữ, nước mắt tôi lại rơi xuống một dòng…
Tiếng anh nấc nghẹn ngào, hình như là anh… đang khóc…
“Chết… liệu có đáng sợ không Tâm, anh cũng không biết nữa… Sợi dây chuyền… em giữ nhé… mỗi khi nhớ đến anh… em có thể nhìn kỹ vào nó. À Tâm à, kiếp này… vì sợ chia ly nên anh đã rất cố gắng. Anh sợ em buồn, sợ em khóc, sợ em sống không vui… sợ… anh sợ rất nhiều nhưng kết quả cuối cùng anh lại sợ… anh chết. Em nhớ phải biết yêu thương bản thân mình, đừng vì một bộ phim mà cố gắng thức khuya để xem, cũng đừng vì thương cho anh mà khóc… Anh xin lỗi em… nếu có kiếp sau… mong chúng ta có duyên gặp lại nhau.”
Sau đó… và sau đó là sự im lặng đến đáng sợ. Không còn nghe tiếng nấc nghẹn của anh nữa, cũng không còn được nghe giọng anh dặn dò nỉ non. Tôi ôm điện thoại mà khóc, ngón tay vô thức ấn nghe… nghe và nghe…
Tôi không biết tôi nghe bao nhiêu lần và khóc bao nhiêu nước mắt. Chỉ biết khi hai mắt tôi đã mỏi nhừ, đầu óc không còn được tỉnh táo nữa thì trong đầu tôi vẫn còn vang lên hai tiếng “Vợ ơi”.
……………
Ngày đưa tiễn anh về với đất mẹ, tôi ôm di ảnh của anh mà lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi không khóc gào cũng không kêu trời kêu đất, người ta nói đừng khóc quá nhiều… người chết sẽ không an lòng mà ra đi.
Quỳ trước quan tài, cảm giác toàn thân tê cứng, cõi lòng như vụn vỡ, bên tai lại vang lên tiếng của ai đó đang nói rất lớn.
” Lục bản mộc, tám lạng đinh, hoa linh tinh, đa nhân khóc, bát nhân khiêng, kèn trống chiêng… hạ thổ.”
Giây phút quan tài được đưa vào lòng đất mẹ, cả bầu trời của tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi không dám níu kéo, không dám chạy đến ôm lấy anh… tôi sợ anh sẽ nổi giận.
Quỳ trước cỗ quan tài, tôi dập đầu ba lạy, nước mắt nước mũi vươn đầy trên mặt. Ngước nhìn lên tấm ảnh của anh, tôi khẽ nói:
– Anh ơi… nếu có kiếp sau… chúng ta nhất định phải gặp lại…
_____________
Những ngày sau đó, không khí trong Đường gia trầm lặng đến đáng sợ. Tôi đến giờ vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật là Đường Cảnh… đã đi rồi. Sáng trưa chiều, ba bữa tôi đều đích thân cúng cơm cho anh. Cứ mỗi lần cúng là tôi lại không cầm được nước mắt, nhớ tới anh, tôi nhớ anh rất nhiều.
Mẹ chồng tôi thi thoảng vẫn đứng nhìn ảnh của anh mà khóc, bà bảo là anh không thích chụp ảnh, bức ảnh thờ cũng là một trong những bức ảnh hiếm hoi mà anh chụp được. Thật ra thì mẹ chồng tôi cũng thương Đường Cảnh ấy chứ, chắc là kiểu nuôi lớn nên thương, dù không chung dòng máu nhưng vẫn là mẹ con một đời.
Đường Cung không thấy mặt, Đường Cẩn cũng bận tối mắt chuyện quản lý công ty. Tôi nghe nói Đường Cung đang bành trướng thế lực của anh ta ở Đường gia, chỉ là lúc này anh ta vẫn chưa chịu lộ mặt. Tôi cùng với Đường Cẩn đang cho người điều tra lại cái chết của Đường Cảnh, tôi nghi ngờ là có liên quan tới Đường Cung. Mấy hôm tang gia bối rối nên tôi không muốn nghĩ tới, bây giờ đám cũng đã xong, không nghĩ tới thì đợi ngày nào nữa.
………….
Đêm xuống, tôi ngồi đợi chú Cẩn về để hỏi chuyện, mà hôm nay chú ấy về hơi trễ, giờ này vẫn chưa thấy về. Đợi khuya quá, tôi mệt nên ngủ thiếp đi, đến sáng hôm sau vẫn thấy Đường Cẩn chưa về.
Tôi đi xuống nhà tìm bé Dâu sẵn tiện hỏi thăm Đường Cẩn, tôi gọi mà không thấy chú ấy bắt máy, không biết là có chuyện gì không.
Kéo một người làm lại, tôi khẽ hỏi:
– Chú Cẩn… vẫn chưa về hả chú?
– Dạ Mợ hỏi Cậu Cẩn hả Mợ? Cậu Cẩn chưa có về, đêm qua cũng không thấy cậu ấy về.
Tôi gật đầu cũng không hỏi thêm nữa, quay người định đi lên phòng thì gặp ngay chị Ngân vừa đi tới. Thấy tôi hỏi về Đường Cẩn, chị ta đon đả cười nhạt:
– Tâm, anh Cảnh vừa mới chết mà sao chị thấy em quan tâm tới chú Cẩn nhiều quá vậy?
Nghe là thấy sặc mùi kiếm chuyện rồi, tôi không muốn trả lời chị ta liền quay người đi thẳng lên trên phòng. Chị Ngân cũng không phải dạng hiền lành gì, chưa kể chị ta còn là vợ của tên Cung… vợ của kẻ thù thì không nên đứng quá gần.
Ba mẹ tôi có ý muốn sang rước tôi về nhà chơi nhưng tôi không đồng ý, chồng tôi chết chưa được bao lâu, vẫn chưa qua 49 ngày… tôi sợ anh ấy về tìm thăm tôi mà không gặp được.
Đêm xuống, Đường Cẩn mới ló mặt về. Sau khi ăn cơm tắm rửa xong, chú ấy lếch sang phòng tôi kể lể. Thấy chú ấy có vẻ mệt mỏi, tôi kêu bé Dâu pha cho chú ấy chút nước mát, uống xong một ly, chú ta lại kêu khổ:
– Chị dâu, em quá mệt mỏi với mấy lão già ở công ty rồi. Không biết lúc trước anh ba làm sao mà áp chế mấy yêu lão đó được hay vậy.
Tôi nhìn chú ta, lắc đầu:
– Chú làm sao bằng chồng chị được.
– Rõ ràng, em từ nhỏ sống dưới hào quang của anh ba, nếu không có anh ấy thì em cũng không được như bây giờ… Tiếc là…
Tôi mím môi, nói tiếp lời của chú ấy:
– Tiếc là anh ba của chú đi sớm quá…
Thấy tôi có vẻ ưu sầu, Đường Cẩn liền ra sức an ủi:
– Người cũng đã mất rồi, chị vẫn phải sống tiếp… chị đừng đau buồn mãi như thế, anh ba biết sẽ lo cho chị lắm.
Tôi nhìn chú ấy, tôi cười:
– Chị hiểu đạo lý này mà, chị không dễ gì bỏ cuộc đâu. Có điều, chú kêu chị đừng buồn thì cũng không được. Chồng chị vừa chết, nói không buồn thì là kẻ không có lương tâm à?
– Ừ thì buồn nhưng em thấy chị ốm xuống rồi, chị như vậy… em thấy có lỗi với anh ba lắm… Mà có chuyện này… haiz…
Nói đến đây, chú Cẩn lại thở dài, tôi nghe mà thấy tò mò, chắc là có chuyện gì không được suôn sẻ rồi đây.
– Chú Cẩn… bộ có chuyện gì hả?
Đường Cẩn thở dài thêm một hơi nữa, giọng chú ấy tràn đầy vẻ bất lực:
– Cũng là chuyện của công ty, chắc cái ghế tổng giám của anh ba… em ngồi không được lâu quá.
Tôi có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
– Là sao? Sao lại như vậy?
– Thì chị cũng biết anh hai rồi, anh ấy muốn giành ghế tổng giám. Hiện giờ công ty chia làm hai phe, một phe theo anh ba, một phe theo anh hai. Mà phe của anh ba càng ngày càng yếu, em thì em không rành việc quản lý công ty… làm cái gì cũng không ra hồn.
Nói tới đây chú ấy lại lắc đầu:
– Tiếp tục cố gắng thì vẫn được nhưng em lại không có bộ não kinh doanh của anh ba, mà bỏ đi thì lại tiếc cho công sức của anh ấy từ đó tới giờ. Vậy mà giao lại cho anh Cung thì em không yên tâm, nhìn anh hai gian xảo quá. Nhưng mà… dù muốn hay không thì trước sau gì em cũng bị đá văng khỏi công ty. Cuối cùng em vẫn trở thành kẻ thua cuộc.
– Chú nói vậy, chẳng lẽ…
Đường Cẩn gật đầu, giọng nghiêm lại:
– Phải rồi chị, anh ba chết, hội đồng quản trị sẽ bầu người khác làm tổng giám đốc để điều hành công ty. Chị cũng biết rồi đó, công ty này là của Đường gia nhánh chính, đâu thể để người ngoài cầm quyền được. Nếu đã như vậy thì chỉ còn có em với anh hai, em thì không đủ khả năng rồi… chỉ còn lại anh hai Cung thôi.
Tôi mím môi, trong lòng có chút không cam lòng. Tôi thật sự có chút tò mò không biết là liệu ông nội và thầy Thượng có đoán được chuyện sẽ xảy ra theo hướng như thế này hay không? Ba và ông nội tìm cách để ngăn “ác quỷ” lại nhưng cuối cùng lại để cho ác quỷ lộng hành gϊếŧ chết cả người thừa kế. Nếu đã như thế thì ngay từ đầu cần gì phải làm những chuyện lựa chọn thừa thải kia, kết quả cuối cùng chẳng phải là sẽ giống nhau hay sao?
– Chú Cẩn, chú có tin vào Thầy Thượng và ông nội không?
Đường Cẩn nhìn tôi, mắt chú ấy nheo lại, giọng cảnh giác:
– Tất nhiên là tin rồi, sao chị lại hỏi vậy?
Tôi cười nhạt, nói thật những gì đang nghĩ trong lòng:
– Chị thì không tin nữa. Thầy Thượng cho lời tiên tri nhưng lại không cho lời gợi ý, ông nội cả đời tính toán cho con cháu nhưng cuối cùng Đường Cảnh vẫn phải chết. Bọn họ đều là những người cao minh nhưng đến cùng thì sao… Đường Cảnh vẫn phải bỏ mạng.
Đường Cẩn nhìn tôi, chú ấy có chút không vui nhưng lại không có lời nào để phản bác lại những gì tôi nói.
– Chị dâu… em nghĩ là có lý do gì đó, Thầy Thượng không phải là người nói bừa. Thầy ấy cũng nói Đường gia sẽ không suy sụp…
– Nhưng nếu vậy thì chú giải thích sao về chuyện anh Cảnh chết? Đường gia rơi vào tay Đường Cung thì khác nào giao gia tộc cho một tên quỷ dữ?
Chú Cẩn không trả lời, giống như kiểu không có gì để phản bác lại. Tôi thấy như vậy nên cũng không nói gì thêm, tôi nghĩ tôi nói như thế chú Cẩn cũng đủ hiểu rồi.
Chợt nghĩ tới một vấn đề, tôi liền hỏi:
– Chú Cẩn, anh Cảnh chết rồi… nếu chị muốn gặp anh ấy để hỏi xem anh có thiếu thốn thứ gì không… thì có cách nào không?
Đường Cẩn cau mày, giọng nghiêm túc:
– Ý chị là…
Tôi gật đầu:
– Phải, chị muốn đi gọi hồn.
Chú Cẩn trầm ngâm một lát, giọng chú ấy có chút khẩn trương:
– Chưa hết 49 ngày chắc chưa được, mà nếu muốn tìm anh ba… em có cách cho chị gặp được anh ấy. Gặp mặt nói chuyện trực tiếp, chỉ là…
Tôi mừng như bắt được vàng, vội vàng hỏi gấp:
– Nhưng mà sao? Chú nói đi, thế nào chị cũng chịu.
Đường Cẩn nghiêm giọng, sự nghiêm nghị hiếm có vô cùng.
– Có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chị… chị có dám đi thiếp xuống âm phủ để tìm anh ba không?
Đi thiếp xuống âm phủ… đi thiếp!!!
Bình luận facebook