• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nghe truyền tổng giám đốc bị tàn tật (4 Viewers)

  • Chap-35

CHƯƠNG 35: CHỨNG THỰC DANH NGHĨA VỢ CHỒNG




CHƯƠNG 35: CHỨNG THỰC DANH NGHĨA VỢ CHỒNG

Thấy bộ dạng lúng túng của cô, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên cảm thấy rất thú vị, người phụ nữ này lại đang xấu hổ.

“Gần đây em và Vĩnh Duy thế nào rồi? Em ấy không bắt nạt em chứ?” Lệ Vĩnh Duy giả các nói chuyện của Lệ Tuấn Hải hỏi.

“Không đâu! Bọn em sống cũng vẫn ổn.” Hạ Vãn Song theo bản năng bảo vệ hình tượng của người đàn ông kia, rõ ràng hắn luôn bắt nạt cô. Nhưng cũng không hiểu, tại sao bản thân lại muốn che chở cho người đàn ông kia chứ.

“Vậy là tốt rồi. Nghe nói em còn đỡ thay cho Vĩnh Duy một nồi sành, nên sau lưng bị bỏng hả?” Lệ Vĩnh Duy hỏi, đồng thời nghiêm túc nói một câu: “Cho anh xem vết thương sau lưng em.”

Hạ Vãn Song thấy phía trước vẫn còn có tài xế đang lái xe, lập tức vừa thẹn lại vừa giận: “Thực ra... đã gần khỏi hẳn rồi. Hơn nữa thím Hoàng nói sẽ không để lại sẹo. Anh yên tâm đi.”

“Không tận mắt nhìn thấy thì sao anh có thể yên tâm chứ?” Thực ra Lệ Vĩnh Duy đã sớm hỏi thím Hoàng, hỏi xem lưng của Hạ Vãn Song có thể lành lại như lúc đầu không. Nhưng lúc này hắn muốn xem xem người phụ nữ này có xứng với mình hay không. Nhưng trước mặt anh cả thì cô ta dịu dàng như một chú thỏ vô hại, đến khi ở trước mặt mình thì lại là một con mèo hoang, thậm chí có khi sẽ vươn nanh vuốt ra làm bị thương người khác.

Nhận thức này khiến Lệ Vĩnh Duy rất khó chịu, rõ ràng mình mới là chồng của người phụ nữ này.

Cậu hai nhà họ Lệ này hình như đã quên mất chính bản thân hắn đã không chịu nói ra sự thật, hiện giờ lại trách Hạ Vãn Song không hiểu lý lẽ, như vậy là sao đây?

“Tuấn Hải... Thực sự không cần xem đâu, em không sao rồi...” Hạ Vãn Song thẹn thùng liếc nhìn tài xế đang lái xe phía trước, còn có quản gia Lý đang ngồi bên nữa kìa... Như vậy sao có thể khiến người ta không ngại được chứ?

Mắt Lệ Vĩnh Duy trầm xuống: “Anh là chồng em, sao không thể xem chứ? Chẳng qua là đang quan tâm em thôi.”

Mành trước mặt bỗng lặng lẽ được kéo xuống, không biết là do Lệ Vĩnh Duy hay quản gia Lý kêu tài xế kéo xuống, nhưng như thế này thì thật xấu hổ quá đi! Đến người ngoài cũng hiểu bọn họ xảy ra chuyện gì.

Hạ Vãn Song thật sự cạn lời, tính khí ương ngạnh giống y hệt Lệ Vĩnh Duy, khiến cô không biết nên làm sao cho phải, cho hắn xem, thì sẽ khó chịu, không cho hắn xem, hắn lại tức giận.

Lúc Hạ Vãn Song đang phân vân, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên ho khan hai tiếng, cô sợ hãi vội vàng xoa lưng của hắn: “Chồng… chồng à, sao anh lại ho vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?”

Lần trước Hạ Vãn Song nghe thím Hoàng nói bệnh tình của Lệ Tuấn Hải dường như đã nghiêm trọng đến mức phải dùng máy thở để thở rồi. Nhưng biểu hiện hôm nay của hắn hoàn toàn không giống một người bị bệnh nặng, hôm nay lúc Hạ Vãn Song bóp vai cho hắn, còn có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc, dáng vẻ rất khỏe mạnh.

Xem ra, bệnh tình của Lệ Tuấn Hải đúng là lúc tốt lúc xấu, thật khiến người ta lo lắng.

“Chưa chết được đâu! Có điều đều là vì em đó!” Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Lệ Vĩnh Duy trầm xuống, cánh tay dài đưa tới, cơ thể mềm mại của Hạ Vãn Song liền rơi vào vòng tay của Lệ Vĩnh Duy, ngồi hẳn lên chiếc đùi khỏe mạnh của hắn.

“Tuấn Hải... Chồng à... Như vậy sẽ đè lên vết thương của anh đó... Mau thả em xuống đi.” Hạ Vãn Song giật mình vì động tác đột nhiên thân mật của Lệ Vĩnh Duy, cô vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với tình hình này.

Đới với sự chống cự của cô, Lệ Vĩnh Duy chỉ từ tốn nói một câu: “Đừng nhúc nhích, để anh lặng lẽ ôm em một lát.”

Có điều Lệ Vĩnh Duy quả thực không hề làm động tác gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng ôm Hạ Vãn Song, vùi đầu vào tóc cô. Mùi hoa oải hương trên người Hạ Vãn Song rất dễ chịu, khiến mọi căng thẳng trong lòng Lệ Vĩnh Duy lập tức giãn ra.

Hạ Vãn Song không nhìn “Lệ Tuấn Hải”, chỉ là lẳng lặng nghe tiếng tim đập của hắn, mạnh mẽ, khỏe mạnh. Vẫn có thể đập là tốt rồi.

Quản gia Lý dường như đã nhìn ra mối tình si của đôi nam nữ, cố ý bảo tài xế lái xe chậm một chút, thật lâu sau, xe mới tới nhà họ Lệ. Nhưng sau khi “Lệ Tuấn Hải” về đến nhà họ Lện lại lập tức phải vào phòng bệnh.

Hạ Vãn Song không biết đến khi nào mình mới có thể gặp lại hắn, cho nên có vẻ hơi lưu luyến không rời, cô nắm chặt cánh tay đầy vết sẹo kia, khẩn cầu: “... Chồng à, em có thể vào đó chăm sóc anh được không? Em có thể học nhiều thứ từ bác sỹ Trần, sẽ không gây trở đến việc điều trị của anh đâu.”

Lúc Lệ Vĩnh Duy bị cánh tay mềm mại nhỏ bé của cô nắm lấy, ngọn lửa không tên trong lòng bỗng bùng lên, đây là chuyện gì vậy? Người phụ nữ này quyến luyến anh cả đến vậy sao?

Thực ra người Hạ Vãn Song quyến luyến chẳng qua là người đàn ông thường ngày dịu dàng chu đáo với cô, hôm nay lại dám đương đầu với sóng gió, cũng chính là bản thân Lệ Vĩnh Duy. Chẳng qua cô không biết người đàn ông dưới lớp mặt nạ này chính là hắn mà thôi.

Ánh mắt của Hạ Vãn Song nhẹ nhàng, có chút điềm đạm đáng yêu nhìn Lệ Vĩnh Duy.

Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy ngày càng thâm trầm, cô rất muốn ở cùng Lệ Tuấn Hải sao? Thực sự thích Lệ Tuấn Hải hay chỉ là giả vờ, muốn thăm dò tin tức? Nếu là vế sau, kỹ năng diễn xuất của cô thật sự quá tốt rồi.

“Lưu luyến anh sao? Vậy cũng tốt, đêm nay anh trở về phòng với em!” Giọng Lệ Vĩnh Duy khàn khàn mang theo chút mê hoặc, tuy khàn khàn nhưng lại ẩn chứa ý khác.

Có điều Hạ Vãn Song nghe xong mặt liền nóng lên, cô hoàn toàn không có ý này. Liền vội vàng giải thích: “Em không có ý đó! Tuấn Hải, anh biết mà, em chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của người vợ. Thân là vợ của anh nhưng em chẳng giúp được gì cho anh. Điều này khiến em cảm thấy khó chịu. Cũng không biết ý nghĩa tồn tại của bản thân là gì nữa. Hơn nữa quản gia Lý và thím Hoàng cũng già rồi, còn Vĩnh Duy sẽ có ngày có gia đình riêng. Tuấn Hải, em thực sự muốn bỏ ra chút sức lực nhỏ bé của mình.”

Lệ Vĩnh Duy có chút giật mình, không ngờ người phụ nữ này lại nói được ra những điều chân thành tha thiết như vậy, nhìn nước mắt nhạt nhòa trên mặt cô, Lệ Vĩnh Duy cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh. Nhưng cô cứ mở miệng ra lại gọi “Tuấn Hải”, khiến hắn bỗng thấy khó chịu.

Sắc mặt lập tức trầm xuống: “Muốn chăm sóc anh cũng được.”

Lời này của hắn vừa dứt, Hạ Vãn Song liền vui mừng, nhưng câu sau lại khiến cô lập tức ỉu xìu.

“Trước tiên em phải thật sự trở thành vợ của anh đã. Lúc kết hôn chúng ta vẫn còn thiếu một bước cuối cùng chưa làm nhỉ? Vậy thì hãy chứng thực quan hệ vợ chồng đi. Vậy thì đến lúc đó anh đảm bảo bác sỹ Trần sẽ không cản em đến phòng bệnh nữa. Em thấy sao?”

Khóe miệng Lệ Vĩnh Duy khẽ cong lên, nụ cười vô cùng xấu xa, nhìn đến nỗi khiến Hạ Vãn Song giật thót tim. Tại sao “Lệ Tuấn Hải” ở trước mặt lại khiến cô có cảm giác như đang nói chuyện với Lệ Vĩnh Duy vậy nhỉ?

Người như vậy vốn không phải Lệ Tuấn Hải, không phải anh nên là người đàn ông lịch thiệp dịu dàng như ngọc sao?

Nhưng nội dung trong lời nói của hắn đúng là đã khiến sắc môi Hạ Vãn Song tái nhợt.

Phải làm chuyện thân mật đó với một người đàn ông mặt mũi không lành lặn như Lệ Tuấn Hải, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng cảm thấy không nên nhanh như vậy. Dù sao giữa hai người cũng không có chút tình cảm nào. Sao có thể tùy tiện làm chuyện vợ chồng với một người đàn ông, cho dù Lệ Tuấn Hải là một người bình thường, cô cũng không thể thỏa hiệp nhanh như vậy.

Mặc dù cô biết ngày này, rồi cũng sẽ đến.

Cả ngày hôm đó, Hạ Vãn Song đều trong trạng thái thất thần. Cô vốn không biết đêm nay rốt cuộc sẽ thế nào.

Ngay cả thím Hoàng hiếm khi kêu cô đi lấy giúp chiếc đĩa cũng bị cô làm vỡ.

“Mợ chủ, cô sao vậy? Có phải vết thương trên lưng còn đau không?” Thím Hoàng lo lắng hỏi, vừa quét đống rác rơi trên đất.

“Không, tôi đã đỡ nhiều rồi. Chỉ là...” Hạ Vãn Song ấp úng nói không nên lời.

“Chỉ là cái gì?” Thím Hoàng khó hiểu hỏi.

Hạ Vãn Song kéo thím Hoàng đến phòng khách bên cạnh: “Thím Hoàng, thím nói chuyện với cháu một chút nhé.”

Thím Hoàng tuy cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn thuận theo lời của cô, gật đầu: “Mợ chủ muốn nói chuyện gì?”

“Thím Hoàng, thím có trải qua chuyện đó chưa? Chính là... chuyện giữa vợ chồng…”

Thím Hoàng vừa nghe lập tức hiểu rõ, lẽ nào cậu hai chuẩn bị động phòng với mợ chủ? Như vậy thì tốt rồi. Thím lập tức mặt mày rạng rỡ: “Mợ chủ, vậy là có thể hết khổ rồi, nếu mang thai cậu chủ nhỏ thì tốt biết bao!”

Hạ Vãn Song sầm mặt lại, thím Hoàng hoàn toàn quan tâm sai trọng điểm rồi, thím biết không vậy?

Cô yên lặng thở dài một hơi, xem ra có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì, càng nói càng thêm sợ mà thôi.

“Hết chuyện rồi thím Hoàng, thím ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát.”

Thím Hoàng nở nụ cười, kể từ lúc biết tin tức này, mặt mày cứ hớn hở mãi: “Dạ, cô cứ tự mình suy nghĩ đi.”

Dù có nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu hai, thứ cậu ấy muốn thì chắc chắn cậu ấy sẽ phải có bằng được.

Hạ Vãn Song hoảng hốt suốt cả một buổi chiều, vẫn không nghĩ ra cái cớ gì để từ chối “Lệ Tuấn Hải”. Đến buổi tối, Hạ Vãn Song tắm xong thì mặc váy ngủ như bình thường.

Vóc người mảnh mai, yểu điệu mê người, chỗ cần lớn vẫn lớn mà chỗ cần nhỏ cũng nhỏ, có thể nói là vóc người hoàn mỹ. Cô ngồi trên giường lo lắng đan ngón tay vào nhau.

Vừa nghĩ tới đêm nay “Lệ Tuấn Hải” sẽ đến, cả người cô cứ căng như đàn đã lên dây, như thể bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến cô kinh hãi mà đứt đoạn.

Lúc này, đèn treo trên trần nhà bỗng nhiên lóe lên vài cái, tiếp đó mọi ánh sáng đều biến mất. Hạ Vãn Song kinh hãi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.

Ở cửa xuất hiện một bóng người cao lớn: “Đừng sợ. Là anh.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo tính chất riêng biệt của người đàn ông, không ngừng làm rung động lòng người...

Hạ Vãn Song nghe thấy liền biết ngay đó là “Lệ Tuấn Hải”, cô có chút căng thẳng tóm lấy góc áo: “Sao, sao lại mất điện vậy?”

Hình bóng đồ sộ vừa đi tới chỗ cô vừa nói: “Là anh kêu quản gia Lý tắt đi, anh sợ em thấy sợ bộ dạng của anh, nên cảm thấy tắt điện đi sẽ tốt hơn.”

Nhưng thật ra là bởi vì Lệ Vĩnh Duy không muốn đeo mặt nạ da người kia để làm việc, không được thuận tiện, hơn nữa, không cũng không có xúc cảm. Cho nên hắn đã kêu Lý quản gia tắt đèn, bản thân chỉ mang theo máy biến giọng. Như vậy thì cô gái này sẽ không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Trong khi nói chuyện, Lệ Vĩnh Duy đã đến trước mặt Hạ Vãn Song rồi, thân hình đồ sộ to lớn rất giống người đàn ông nào đó, Hạ Vãn Song căng thẳng đến nỗi không nghĩ được gì nữa. Chỉ là vâng dạ nói: “Em không sợ anh, cho nên anh có thể bảo quản gia Lý bật đèn lên, tối như vậy... hình như em càng thấy sợ hơn…”

Lệ Vĩnh Duy vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, hương sữa tắm thoang thoảng trên người kết hợp với hương thơm thuộc riêng về người con gái, xông đến khiến bụng dưới của hắn căng thẳng, vô cùng mong chờ chuyện sắp tới sẽ xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom