Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
CHƯƠNG 37: HẮN MUA ĐỒ CỦA PHỤ NỮ
CHƯƠNG 37: HẮN MUA ĐỒ CỦA PHỤ NỮ
“Mợ chủ, nói cho tôi biết nhãn hiệu cô hay dùng.” Thím Hoàng hỏi, đã mang xong áo mưa định ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa, một trận gió lớn ập tới khiến thím Hoàng ngã xuống đất.
Hạ Vãn Song hoảng hốt, vội vã chạy tới giữ chặt thím Hoàng, nhưng không đủ sức đóng cánh cửa kia. Cô đành lấy thân mình chặn lại mưa gió bão bùng bên ngoài thay thím Hoàng.
Thím Hoàng cố hết sức muốn đứng lên, chắn trước mặt mình là một cơ thể nhỏ bé, gần như ướt sũng, thím Hoàng hét lên: “Mợ chủ, cô mau vào trong đi! Đừng chắn ở cửa giúp tôi! Bây giờ sức khỏe của cô không ổn!”
Nhưng Hạ Vãn Song vẫn cố chấp muốn đóng cửa lại, mưa gió táp vào lưng cô, tay giữ nắm cửa ngày càng trơn...
Bỗng nhiên có một cánh tay cường tráng ôm lấy cô từ phía sau, đóng cửa lại, khi cánh tay ấy thu về lại lơ đãng sượt qua khuôn mặt ướt đẫm của Hạ Vãn Song. Nhưng lại không hề đưa tay ra lau giúp cô.
Hạ Vãn Song vừa quay lại vừa chùi nước mưa chảy vào mắt, phát hiện người đóng cửa giúp mình lúc nãy là Lệ Vĩnh Duy.
Sắc mặt hắn thờ ơ, giọng nói vô tình: “Không biết tự lượng sức mình, ngay cả một cánh cửa cũng không đóng nổi.”
Hạ Vãn Song mím môi không phản bác, vốn dĩ bụng dưới hơi đau, bây giờ ngấm nước mưa có vẻ càng đau hơn. Cô không đếm xỉa tới người đàn ông tự cao tự đại đó.
Thím Hoàng đứng lên giúp Hạ Vãn Song sửa sang lại dáng vẻ thảm hại, thấy sắc mặt không tốt lắm của cô, bà lo âu nói: “Mợ chủ, tình hình bây giờ không thể ra ngoài, hay là chúng ta gọi điện thoại bảo họ đưa tới?”
Hạ Vãn Song nhìn mưa to như trút nước bên ngoài, lắc đầu: “Hay là chờ mưa nhỏ bớt, mưa lớn như vậy, chúng ta không ra ngoài được, họ cũng rất khó ra ngoài.”
Hạ Vãn Song vừa mới nói xong, đột nhiên cơn đau ập đến bụng cô, đau đến mức khom người, đôi tay đặt trên bụng nắm chặt.
Thím Hoàng cũng bối rối: “Mợ chủ, có phải rất đau đúng không? Tôi biết không nên để cô dầm mưa! Mau tới đây ngồi xuống, tôi pha cho cô một ly trà gừng đỏ!” Nói xong, bà lập tức chạy vào phòng bếp.
Lệ Vĩnh Duy từ trên cao nhìn xuống cô gái đang khuỵu chân lại trên sofa, lúc này nhìn thực sự rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần nhăn lại, vầng trán sáng bóng vừa mới dính mưa ướt nhẹp, tóc đen dính vào khiến người nhìn không khỏi lo lắng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.
Lúc này Hạ Vãn Song đã không còn sức quan tâm hắn đi làm gì, chỉ ôm chặt bụng, tựa như làm vậy sẽ giảm bớt một chút đau đớn.
Người đàn ông ấy nhanh chóng quay lại, trong tay có thêm một chiếc khăn tắm lớn, vứt lên người Hạ Vãn Song: “Choàng vào, bị cảm thì anh trai lại muốn tìm tôi tính sổ.”
Giọng điệu của hắn cứng nhắc, Hạ Vãn Song lại cảm thấy một chút ấm áp, cô kéo khăn tắm lớn lên người, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Một cây bút và một cuốn sổ được đặt trên bàn trước mặt Hạ Vãn Song khiến cô hơi bất ngờ nhíu mày. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, rơi vào ánh mắt hoa đào sâu thẳm ấy.
“Viết ra thứ cần mua.” Lệ Vĩnh Duy thờ ơ nói, có chút không được tự nhiên khó phát hiện.
Hạ Vãn Song trợn mắt, lẽ nào người đàn ông này muốn ra ngoài giúp cô mua cái đó? Nhưng sao hắn lại bằng lòng đi? Không không không, e rằng hắn không biết mình cần cái gì, nếu biết thì chắc chắn sẽ không đi.
Lệ Vĩnh Duy dường như không kiên nhẫn lắm, nhíu mày quát: “Phụ nữ thật phiền phức, bảo cô viết thì cô viết đi, đừng có chần chừ nữa, nhìn như sắp chết đến nơi mà còn giả vờ thanh cao!”
Hạ Vãn Song vốn đang thấy ngại khi để em chồng đi mua đồ của phụ nữ, nhưng giọng điệu của Lệ Vĩnh Duy thực sự quá đáng ghét. Mắt cô chuyển động, chợt nghĩ ra một kế, được, vậy hãy để hắn mất mặt một lần. Ai bảo hắn nói giọng đáng ghét vậy chứ!
Hạ Vãn Song rút nắp bút, soạt soạt viết ra giấy vài nhãn hiệu băng vệ sinh dùng ban ngày, còn có cả ban đêm, thậm chí ngay cả loại chống tràn cũng viết ra luôn.
“Xong rồi.” Hạ Vãn Song nín cười, thản nhiên nói.
Lệ Vĩnh Duy không thèm nhìn, trực tiếp nhét tờ giấy vào túi quần, lấy chìa khóa xe đi xuống hầm để xe, lái xe từ đó ra sẽ không bị mắc mưa.
Hạ Vãn Song đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vậy mà cũng không nghĩ ra. Nhìn Lệ Vĩnh Duy dần đi xa, chẳng biết tại sao, trong lòng cô có chút rung động.
Có điều vừa nghĩ tới một người đàn ông như Lệ Vĩnh Duy cầm tờ giấy không ngừng tìm kiếm ở gian hàng đồ dùng của phụ nữ, Hạ Vãn Song rất muốn cười. Bụng rất đau, nhưng thực sự... không nhịn được cười... Ha ha ha ha ha, cô thấy mình thật xấu xa, tuy so với Lệ Vĩnh Duy thì khó mà đuổi kịp.
Thím Hoàng pha xong trà gừng đỏ đi đến thấy Hạ Vãn Song ôm bụng, thân thể không ngừng run lên nên tưởng rằng cô rất khó chịu, vội vã đi tới hỏi: “Mợ chủ, sao vậy? Bụng đau lắm sao? Pha xong trà gừng đỏ rồi, cô uống vài hớp trước đi.”
Hạ Vãn Song thấy thím Hoàng, vội chùi nước mắt do cười quá nhiều, đón lấy ly trà gừng đỏ trong tay thím Hoàng: “Tôi không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”
Thím Hoàng thấy sắc mặt cô cũng không kém như trước nữa mới hơi yên tâm, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đúng rồi, cậu hai đâu? Sao lại không thấy cậu ấy nhỉ? Không phải lúc nãy cậu ấy còn bảo cô viết thứ gì sao?”
“Ừm.” Hạ Vãn Song không dám nói sự thật cho thím Hoàng, thím Hoàng yêu thương Lệ Vĩnh Duy như thế, nếu biết cô chỉnh hắn như vậy, nhất định sẽ mắng cô. Nhưng mượn cớ khác thì thím Hoàng chắc chắn cũng nhìn ra được, cô vốn không giỏi nói dối. Vì thế cuối cùng cô chọn không nói gì.
Thím Hoàng lại cho rằng cô chán ghét sự lạnh lùng của Lệ Vĩnh Duy, bèn thở dài nói: “Mợ chủ, không phải cậu hai hung dữ với cô đâu. Chỉ là bây giờ tình hình của cậu cả không ổn lắm, trong lòng cậu ấy khó chịu là điều không thể tránh được. Cô phải an ủi và bao dung cho cậu ấy nhiều hơn.”
Lại nói tốt cho Lệ Vĩnh Duy, Hạ Vãn Song nghe thím Hoàng nói những lời này nhiều đến mức tai sắp mọc kén rồi. Có điều thấy bà nhắc tới Lệ Tuấn Hải, cô nhớ lại chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
Cô suy nghĩ một chút mới hỏi: “Thím Hoàng, thím hãy thành thật nói cho tôi biết, bệnh tình của Tuấn Hải rốt cuộc là như thế nào?”
Thím Hoàng nói đến vấn đề này, khóe mắt lập tức đỏ lên: “Bệnh của cậu cả rất không ổn định... Sợ rằng...” Nói được một nửa thì không thể nói tiếp, có thể là nhớ đến sắc mặt xanh xao của Lệ Tuấn Hải, bà lại không đành lòng.
Khiến trái tim của Hạ Vãn Song trầm xuống như bị ai túm chặt. Cô đã thấy bản lĩnh và sức hút của anh ở công ty. Nhưng những việc anh làm buổi tối lại khiến cô nghi ngờ. Nếu theo như thím Hoàng nói, hẳn là anh nằm trên giường bệnh không nhúc nhích được. “Lệ Tuấn Hải” buổi tối lại có thể đi, còn có thể ôm cô, sức lực mạnh đến mức cô không thể thoát được. Rõ ràng như người bình thường.
Thế nhưng “Lệ Tuấn Hải” đâu cần phải giả bệnh lừa thím Hoàng? Sự đau lòng của thím Hoàng cũng không giống giả vờ.
Đột nhiên cảm thấy người nhà họ Lệ đều rất kỳ lạ.
Cô bưng ly trà gừng đỏ uống vài ngụm, cuối cùng cũng dịu lại nhiều.
Nắm chặt khăn tắm trên người, Hạ Vãn Song lại hỏi: “Thím Hoàng, lúc thím đưa cơm cho Tuấn Hải, khẩu vị của anh ấy thế nào?”
Nói đến Lệ Tuấn Hải, thím Hoàng luôn không nhịn được thở dài, nhớ lại dáng vẻ cứ ngắm nhìn bức ảnh cả ngày không thiết tha ăn uống, cứ tiếp tục như vậy thật sự không ổn.
“Trước đây cậu cả còn có thể ăn một ít thức ăn lỏng, bây giờ không chỉ không ăn nổi, mà còn không muốn ăn. Ngày nào cũng nhìn ảnh của cô Nhã Linh, lúc cậu hai đút thì cậu ấy mới ăn nhiều hơn một chút, lúc tôi đút thì căn bản không muốn ăn. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Hạ Vãn Song nghe thím Hoàng nói Lệ Tuấn Hải si tình như vậy, nhưng vì sao lúc nãy anh còn làm ra chuyện như vậy với cô? Hơn nữa mình là vợ của Lệ Tuấn Hải, anh không chỉ không cho cô tới gần, cả ngày còn nhớ đến cô gái khác. Không phải Hạ Vãn Song ghen tuông, chẳng qua cô cảm thấy anh cứ tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn.
Thế nhưng suy nghĩ một chút liền phát hiện ra Lệ Tuấn Hải mình tiếp xúc và Lệ Tuấn Hải trong miệng thím Hoàng dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Lệ Tuấn Hải cô tiếp xúc ngoại trừ bề ngoài, ngay cả thể lực đều bình thường, căn bản cũng không phải là người không nuốt nổi thức ăn lỏng như thím Hoàng nói.
Thím Hoàng không cần phải nói dối, hơn nữa, giả vờ bệnh dễ hơn nhiều so với giả vờ khỏe mạnh. Hạ Vãn Song không khỏi hoài nghi có phải Lệ Tuấn Hải giả vờ hay không, nhưng anh giả vờ bệnh cũng đâu có tác dụng gì? Lệ Vĩnh Duy, quản gia Lý và thím Hoàng đều là người thân của anh, anh không thể để họ lo lắng như vậy...
Đáp án của vấn đề này để sau này tìm tiếp, bây giờ cũng không có cách nào đối mặt, chỉ có thể nói nhà giàu có quả thực không đơn giản.
Cùng lúc đó ở cửa hàng tiện lợi.
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai có gương mặt lạnh lùng đứng ở cửa, chính là Lệ Vĩnh Duy đội mưa đi mua đồ dùng của phụ nữ cho Hạ Vãn Song.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm mê người của hắn như kết một lớp băng mỏng, không ngờ Lệ Vĩnh Duy cũng có ngày như vậy, đùa bỡn một cô gái, cuối cùng bị cô ấy lừa ra ngoài mua đồ dùng của phụ nữ!
Hạ Vãn Song ơi Hạ Vãn Song, gan cô đúng là lớn thật! Xem tôi quay về có giết cô không!
Hạ Vãn Song ngồi ở phòng khách chờ Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên hắt xì rất lớn, cô lẩm bẩm: Không phải người đàn ông kia mắng cô chứ?
Nếu cô gái đó mong đợi hắn sẽ lật tung đống đồ dùng phụ nữ để tìm cho cô thì cô phải thất vọng rồi. Trước tiên không nói IQ của Lệ Vĩnh Duy cao, lại nói hắn cũng hiểu là không cần thiết. Chuyện mình không quen, giao cho người khác làm không phải đơn giản hơn sao?
Vì vậy hắn gọi một nhân viên bán hàng nữ đang chuyển hàng ra, đồng thời đưa bảy trăm ngàn và tờ giấy: “Tìm cho tôi những món đồ trên giấy, còn lại cứ coi như tiền tip của cô. Nhanh lên một chút.”
Tuy giọng của Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng nhưng nhân viên bán hàng nữ vẫn nhìn ngây người, sau khi nhìn những nét chữ thanh tú trên giấy, không khỏi cảm thán một câu: “Chắc anh thực sự yêu vợ anh lắm, trời mưa lớn như vậy cũng bằng lòng ra ngoài. Chúng tôi chuẩn bị sắp đóng cửa rồi.”
Lệ Vĩnh Duy lười phản bác, thản nhiên nhìn nhân viên nữ lấy mấy “gói đậu hủ” bỏ vào. Hắn chỉ lo xách đi, cũng không phát hiện nhân viên nữ thối lại không ít tiền thừa bên trong và một mảnh giấy cô viết.
“Anh đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé lại.”
Lệ Vĩnh Duy nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xe thể thao vòng một độ cung xinh đẹp trong mưa, nhanh chóng lái về phía biệt thự nhà họ Lệ.
CHƯƠNG 37: HẮN MUA ĐỒ CỦA PHỤ NỮ
“Mợ chủ, nói cho tôi biết nhãn hiệu cô hay dùng.” Thím Hoàng hỏi, đã mang xong áo mưa định ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa, một trận gió lớn ập tới khiến thím Hoàng ngã xuống đất.
Hạ Vãn Song hoảng hốt, vội vã chạy tới giữ chặt thím Hoàng, nhưng không đủ sức đóng cánh cửa kia. Cô đành lấy thân mình chặn lại mưa gió bão bùng bên ngoài thay thím Hoàng.
Thím Hoàng cố hết sức muốn đứng lên, chắn trước mặt mình là một cơ thể nhỏ bé, gần như ướt sũng, thím Hoàng hét lên: “Mợ chủ, cô mau vào trong đi! Đừng chắn ở cửa giúp tôi! Bây giờ sức khỏe của cô không ổn!”
Nhưng Hạ Vãn Song vẫn cố chấp muốn đóng cửa lại, mưa gió táp vào lưng cô, tay giữ nắm cửa ngày càng trơn...
Bỗng nhiên có một cánh tay cường tráng ôm lấy cô từ phía sau, đóng cửa lại, khi cánh tay ấy thu về lại lơ đãng sượt qua khuôn mặt ướt đẫm của Hạ Vãn Song. Nhưng lại không hề đưa tay ra lau giúp cô.
Hạ Vãn Song vừa quay lại vừa chùi nước mưa chảy vào mắt, phát hiện người đóng cửa giúp mình lúc nãy là Lệ Vĩnh Duy.
Sắc mặt hắn thờ ơ, giọng nói vô tình: “Không biết tự lượng sức mình, ngay cả một cánh cửa cũng không đóng nổi.”
Hạ Vãn Song mím môi không phản bác, vốn dĩ bụng dưới hơi đau, bây giờ ngấm nước mưa có vẻ càng đau hơn. Cô không đếm xỉa tới người đàn ông tự cao tự đại đó.
Thím Hoàng đứng lên giúp Hạ Vãn Song sửa sang lại dáng vẻ thảm hại, thấy sắc mặt không tốt lắm của cô, bà lo âu nói: “Mợ chủ, tình hình bây giờ không thể ra ngoài, hay là chúng ta gọi điện thoại bảo họ đưa tới?”
Hạ Vãn Song nhìn mưa to như trút nước bên ngoài, lắc đầu: “Hay là chờ mưa nhỏ bớt, mưa lớn như vậy, chúng ta không ra ngoài được, họ cũng rất khó ra ngoài.”
Hạ Vãn Song vừa mới nói xong, đột nhiên cơn đau ập đến bụng cô, đau đến mức khom người, đôi tay đặt trên bụng nắm chặt.
Thím Hoàng cũng bối rối: “Mợ chủ, có phải rất đau đúng không? Tôi biết không nên để cô dầm mưa! Mau tới đây ngồi xuống, tôi pha cho cô một ly trà gừng đỏ!” Nói xong, bà lập tức chạy vào phòng bếp.
Lệ Vĩnh Duy từ trên cao nhìn xuống cô gái đang khuỵu chân lại trên sofa, lúc này nhìn thực sự rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần nhăn lại, vầng trán sáng bóng vừa mới dính mưa ướt nhẹp, tóc đen dính vào khiến người nhìn không khỏi lo lắng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.
Lúc này Hạ Vãn Song đã không còn sức quan tâm hắn đi làm gì, chỉ ôm chặt bụng, tựa như làm vậy sẽ giảm bớt một chút đau đớn.
Người đàn ông ấy nhanh chóng quay lại, trong tay có thêm một chiếc khăn tắm lớn, vứt lên người Hạ Vãn Song: “Choàng vào, bị cảm thì anh trai lại muốn tìm tôi tính sổ.”
Giọng điệu của hắn cứng nhắc, Hạ Vãn Song lại cảm thấy một chút ấm áp, cô kéo khăn tắm lớn lên người, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Một cây bút và một cuốn sổ được đặt trên bàn trước mặt Hạ Vãn Song khiến cô hơi bất ngờ nhíu mày. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, rơi vào ánh mắt hoa đào sâu thẳm ấy.
“Viết ra thứ cần mua.” Lệ Vĩnh Duy thờ ơ nói, có chút không được tự nhiên khó phát hiện.
Hạ Vãn Song trợn mắt, lẽ nào người đàn ông này muốn ra ngoài giúp cô mua cái đó? Nhưng sao hắn lại bằng lòng đi? Không không không, e rằng hắn không biết mình cần cái gì, nếu biết thì chắc chắn sẽ không đi.
Lệ Vĩnh Duy dường như không kiên nhẫn lắm, nhíu mày quát: “Phụ nữ thật phiền phức, bảo cô viết thì cô viết đi, đừng có chần chừ nữa, nhìn như sắp chết đến nơi mà còn giả vờ thanh cao!”
Hạ Vãn Song vốn đang thấy ngại khi để em chồng đi mua đồ của phụ nữ, nhưng giọng điệu của Lệ Vĩnh Duy thực sự quá đáng ghét. Mắt cô chuyển động, chợt nghĩ ra một kế, được, vậy hãy để hắn mất mặt một lần. Ai bảo hắn nói giọng đáng ghét vậy chứ!
Hạ Vãn Song rút nắp bút, soạt soạt viết ra giấy vài nhãn hiệu băng vệ sinh dùng ban ngày, còn có cả ban đêm, thậm chí ngay cả loại chống tràn cũng viết ra luôn.
“Xong rồi.” Hạ Vãn Song nín cười, thản nhiên nói.
Lệ Vĩnh Duy không thèm nhìn, trực tiếp nhét tờ giấy vào túi quần, lấy chìa khóa xe đi xuống hầm để xe, lái xe từ đó ra sẽ không bị mắc mưa.
Hạ Vãn Song đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vậy mà cũng không nghĩ ra. Nhìn Lệ Vĩnh Duy dần đi xa, chẳng biết tại sao, trong lòng cô có chút rung động.
Có điều vừa nghĩ tới một người đàn ông như Lệ Vĩnh Duy cầm tờ giấy không ngừng tìm kiếm ở gian hàng đồ dùng của phụ nữ, Hạ Vãn Song rất muốn cười. Bụng rất đau, nhưng thực sự... không nhịn được cười... Ha ha ha ha ha, cô thấy mình thật xấu xa, tuy so với Lệ Vĩnh Duy thì khó mà đuổi kịp.
Thím Hoàng pha xong trà gừng đỏ đi đến thấy Hạ Vãn Song ôm bụng, thân thể không ngừng run lên nên tưởng rằng cô rất khó chịu, vội vã đi tới hỏi: “Mợ chủ, sao vậy? Bụng đau lắm sao? Pha xong trà gừng đỏ rồi, cô uống vài hớp trước đi.”
Hạ Vãn Song thấy thím Hoàng, vội chùi nước mắt do cười quá nhiều, đón lấy ly trà gừng đỏ trong tay thím Hoàng: “Tôi không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”
Thím Hoàng thấy sắc mặt cô cũng không kém như trước nữa mới hơi yên tâm, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đúng rồi, cậu hai đâu? Sao lại không thấy cậu ấy nhỉ? Không phải lúc nãy cậu ấy còn bảo cô viết thứ gì sao?”
“Ừm.” Hạ Vãn Song không dám nói sự thật cho thím Hoàng, thím Hoàng yêu thương Lệ Vĩnh Duy như thế, nếu biết cô chỉnh hắn như vậy, nhất định sẽ mắng cô. Nhưng mượn cớ khác thì thím Hoàng chắc chắn cũng nhìn ra được, cô vốn không giỏi nói dối. Vì thế cuối cùng cô chọn không nói gì.
Thím Hoàng lại cho rằng cô chán ghét sự lạnh lùng của Lệ Vĩnh Duy, bèn thở dài nói: “Mợ chủ, không phải cậu hai hung dữ với cô đâu. Chỉ là bây giờ tình hình của cậu cả không ổn lắm, trong lòng cậu ấy khó chịu là điều không thể tránh được. Cô phải an ủi và bao dung cho cậu ấy nhiều hơn.”
Lại nói tốt cho Lệ Vĩnh Duy, Hạ Vãn Song nghe thím Hoàng nói những lời này nhiều đến mức tai sắp mọc kén rồi. Có điều thấy bà nhắc tới Lệ Tuấn Hải, cô nhớ lại chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
Cô suy nghĩ một chút mới hỏi: “Thím Hoàng, thím hãy thành thật nói cho tôi biết, bệnh tình của Tuấn Hải rốt cuộc là như thế nào?”
Thím Hoàng nói đến vấn đề này, khóe mắt lập tức đỏ lên: “Bệnh của cậu cả rất không ổn định... Sợ rằng...” Nói được một nửa thì không thể nói tiếp, có thể là nhớ đến sắc mặt xanh xao của Lệ Tuấn Hải, bà lại không đành lòng.
Khiến trái tim của Hạ Vãn Song trầm xuống như bị ai túm chặt. Cô đã thấy bản lĩnh và sức hút của anh ở công ty. Nhưng những việc anh làm buổi tối lại khiến cô nghi ngờ. Nếu theo như thím Hoàng nói, hẳn là anh nằm trên giường bệnh không nhúc nhích được. “Lệ Tuấn Hải” buổi tối lại có thể đi, còn có thể ôm cô, sức lực mạnh đến mức cô không thể thoát được. Rõ ràng như người bình thường.
Thế nhưng “Lệ Tuấn Hải” đâu cần phải giả bệnh lừa thím Hoàng? Sự đau lòng của thím Hoàng cũng không giống giả vờ.
Đột nhiên cảm thấy người nhà họ Lệ đều rất kỳ lạ.
Cô bưng ly trà gừng đỏ uống vài ngụm, cuối cùng cũng dịu lại nhiều.
Nắm chặt khăn tắm trên người, Hạ Vãn Song lại hỏi: “Thím Hoàng, lúc thím đưa cơm cho Tuấn Hải, khẩu vị của anh ấy thế nào?”
Nói đến Lệ Tuấn Hải, thím Hoàng luôn không nhịn được thở dài, nhớ lại dáng vẻ cứ ngắm nhìn bức ảnh cả ngày không thiết tha ăn uống, cứ tiếp tục như vậy thật sự không ổn.
“Trước đây cậu cả còn có thể ăn một ít thức ăn lỏng, bây giờ không chỉ không ăn nổi, mà còn không muốn ăn. Ngày nào cũng nhìn ảnh của cô Nhã Linh, lúc cậu hai đút thì cậu ấy mới ăn nhiều hơn một chút, lúc tôi đút thì căn bản không muốn ăn. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Hạ Vãn Song nghe thím Hoàng nói Lệ Tuấn Hải si tình như vậy, nhưng vì sao lúc nãy anh còn làm ra chuyện như vậy với cô? Hơn nữa mình là vợ của Lệ Tuấn Hải, anh không chỉ không cho cô tới gần, cả ngày còn nhớ đến cô gái khác. Không phải Hạ Vãn Song ghen tuông, chẳng qua cô cảm thấy anh cứ tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn.
Thế nhưng suy nghĩ một chút liền phát hiện ra Lệ Tuấn Hải mình tiếp xúc và Lệ Tuấn Hải trong miệng thím Hoàng dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Lệ Tuấn Hải cô tiếp xúc ngoại trừ bề ngoài, ngay cả thể lực đều bình thường, căn bản cũng không phải là người không nuốt nổi thức ăn lỏng như thím Hoàng nói.
Thím Hoàng không cần phải nói dối, hơn nữa, giả vờ bệnh dễ hơn nhiều so với giả vờ khỏe mạnh. Hạ Vãn Song không khỏi hoài nghi có phải Lệ Tuấn Hải giả vờ hay không, nhưng anh giả vờ bệnh cũng đâu có tác dụng gì? Lệ Vĩnh Duy, quản gia Lý và thím Hoàng đều là người thân của anh, anh không thể để họ lo lắng như vậy...
Đáp án của vấn đề này để sau này tìm tiếp, bây giờ cũng không có cách nào đối mặt, chỉ có thể nói nhà giàu có quả thực không đơn giản.
Cùng lúc đó ở cửa hàng tiện lợi.
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai có gương mặt lạnh lùng đứng ở cửa, chính là Lệ Vĩnh Duy đội mưa đi mua đồ dùng của phụ nữ cho Hạ Vãn Song.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm mê người của hắn như kết một lớp băng mỏng, không ngờ Lệ Vĩnh Duy cũng có ngày như vậy, đùa bỡn một cô gái, cuối cùng bị cô ấy lừa ra ngoài mua đồ dùng của phụ nữ!
Hạ Vãn Song ơi Hạ Vãn Song, gan cô đúng là lớn thật! Xem tôi quay về có giết cô không!
Hạ Vãn Song ngồi ở phòng khách chờ Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên hắt xì rất lớn, cô lẩm bẩm: Không phải người đàn ông kia mắng cô chứ?
Nếu cô gái đó mong đợi hắn sẽ lật tung đống đồ dùng phụ nữ để tìm cho cô thì cô phải thất vọng rồi. Trước tiên không nói IQ của Lệ Vĩnh Duy cao, lại nói hắn cũng hiểu là không cần thiết. Chuyện mình không quen, giao cho người khác làm không phải đơn giản hơn sao?
Vì vậy hắn gọi một nhân viên bán hàng nữ đang chuyển hàng ra, đồng thời đưa bảy trăm ngàn và tờ giấy: “Tìm cho tôi những món đồ trên giấy, còn lại cứ coi như tiền tip của cô. Nhanh lên một chút.”
Tuy giọng của Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng nhưng nhân viên bán hàng nữ vẫn nhìn ngây người, sau khi nhìn những nét chữ thanh tú trên giấy, không khỏi cảm thán một câu: “Chắc anh thực sự yêu vợ anh lắm, trời mưa lớn như vậy cũng bằng lòng ra ngoài. Chúng tôi chuẩn bị sắp đóng cửa rồi.”
Lệ Vĩnh Duy lười phản bác, thản nhiên nhìn nhân viên nữ lấy mấy “gói đậu hủ” bỏ vào. Hắn chỉ lo xách đi, cũng không phát hiện nhân viên nữ thối lại không ít tiền thừa bên trong và một mảnh giấy cô viết.
“Anh đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé lại.”
Lệ Vĩnh Duy nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xe thể thao vòng một độ cung xinh đẹp trong mưa, nhanh chóng lái về phía biệt thự nhà họ Lệ.
Bình luận facebook