Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, chuỗi ngày tháng cực hình ở trường lại tiếp tục mở rộng cửa chờ đợi.
Điếu Trạch Nghiễn dậy sớm đứng ngoài xe chờ, khi An Hạ ra liền bảo cô lên xe nhưng bị cô từ chối, anh liền nhắc khéo: "Cậu quên rồi sao? Thỏa thuận của tôi và cậu?"
An Hạ nhớ đến những gì đã hứa, cô vội phủ nhận, miễn cưỡng mỉm cười: "Thật ra, mình rất muốn đi cùng cậu"
Nói rồi An Hạ nhanh chóng lên xe, Điếu Trạch Nghiễn gật gù hài lòng ngồi vào.
Buổi sinh hoạt lớp đầu tuần diễn ra trong không khí căng thẳng, cô chủ nhiệm biểu tình không ổn, giọng nói cũng mang sự lo lắng thông báo đến lớp.
"Tuần qua, lớp chúng ta đã trải qua không ít chuyện, cô hy vọng lớp chúng ta sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa. Và hai chuyện cô muốn thông báo cho lớp, thứ nhất chính là cô Lý dạy lớp chúng ta và Nguyệt Vân đã bị trường chính thức đuổi do có hành vi không đúng, cô mong giữa thầy cô và giữa các bạn sẽ không ai mắc phải sai lầm một lần nào nữa"
Cả lớp được dịp bàn luận, sự xuất hiện của An Hạ không ngờ lại gây được sự chú ý với Điếu Trạch Nghiễn, từ một người bị ức hiếp xem thường bỗng được Điếu thiếu ra mặt bảo vệ, chứng tỏ An Hạ không còn dễ bắt nạt như trước.
Buổi họp lớp kết thúc, cô chủ nhiệm đi đến chỗ Điếu Trạch Nghiễn, khó khăn mở lời: "Trạch Nghiễn, em có nhớ buổi hùng biện tiếng Anh cuối tuần không? Dù sao em cũng trong đội hình chính thức, em có thể đến tập dượt trước với các bạn một hôm không?"
"Bận" Điếu Trạch Nghiễn lạnh lùng đáp ngay không chút chần chừ.
"Cô chủ nhiệm ngượng cười, không thể ép buộc em học sinh đặc biệt này: "Hôm thi, em nhớ đến sớm nhé?!"
Sau khi cô chủ nhiệm rời đi, nghe màn đối thoại vừa rồi An Hạ cũng hiểu một phần nào, cô hiếu kỳ hỏi Điếu Trạch Nghiễn: "Cậu thi hùng biện có huy chương không?"
"Có, sao?"
"Cậu, có thể lấy huy chương vàng không?" An Hạ thành thật hỏi với biểu cảm mong đợi.
Điếu Trạch Nghiễn chống cằm, bày ra bộ mặt bất mãn thường thấy: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Tôi chưa từng chạm vào huy chương vàng ngoài đời lần nào cả"
"Ở nhà kho có mấy cái, về bảo thím Vũ tìm cho cậu" Điếu Trạch Nghiễn tựa lưng vào ghế, thong thả nói.
An Hạ nghẹn lời quay ra nhìn cửa sổ, huy chương vàng với cô như báu vật, vào tay Điếu Trạch Nghiễn liền trở thành đồ vô dụng.
Sau chuyến công tác dài, bố Điếu Trạch Nghiễn cũng trở về, lần đầu gặp bố anh, An Hạ cảm thấy ông rất hiền làn, từ tốn, lại còn hay cười, trông rất gần gũi, Điếu Trạch Nghiễn giống ngoại hình của bố nhưng lại giống tính cách của mẹ.
Trên bàn ăn, bố Điếu Trạch Nghiễn hỏi thăm An Hạ, ông còn cho cô biết sau khi ông nghe anh nói cô bị Nguyệt Vân ức hiếp, ông đã rút toàn bộ vốn ra khỏi công ty nhà Nguyệt Vân. Không có nguồn hỗ trợ, công ty nhà Nguyệt Vân phá sản phải về quê bố cô ta sống. Đến cuối cùng, cây cũng về cội, nước cũng về nguồn.
"Dạo này bố có bận lắm không?" Điếu Trạch Nghiễn bất chợt hỏi.
"Không bận lắm" Bố Điếu Trạch Nghiễn suy nghĩ: "Nhưng cuối tuần phải bay qua bên đấy giải quyết cho xong việc"
Nghe bố nói xong, Điếu Trạch Nghiễn lập tức buông đũa đi một mạch lên lầu, bố mẹ anh đều khó hiểu ra mặt nhìn nhau ngơ ngác.
"Nó bị gì vậy chứ?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn càu nhàu.
"Chắc là... cuối tuần này cậu ấy thi hùng biện tiếng Anh, con nghĩ cậu ấy muốn chú đến" An Hạ từ tốn giải thích.
"Vậy à" Bố Điếu Trạch Nghiễn có chút ngạc nhiên.
Sau bữa tối, An Hạ mượn thím Vu chìa khóa nhà kho, cô thật sự đi tìm huy chương vàng mà Điếu Trạch Nghiễn đã nói đến.
Sáu chiếc huy chương vàng nằm gọn trong một thùng gỗ cùng hai chiếc cúp, một nửa trong số đó đều là giành được từ thi đấu bóng rổ. Rõ ràng là huy chương vàng có giá trị nhưng lại bị Điếu Trạch Nghiễn vứt một xó ở nhà kho.
An Hạ thầm nghĩ, cả cuộc đời này của cô chắc sẽ không giành được một cái nào. Lấy được, An Hạ mang huy chương và cúp về phòng, lau bụi rồi cẩn thận cất vào tủ kính, mỗi ngày nhìn vào lấy động lực mà phấn đấu.
Cuộc thi diễn ra vào sáng chủ nhật, lúc lên sân khấu Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy bố mẹ ngồi dưới hàng ghế ban tổ chức, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Có bố mẹ, Điếu Trạch Nghiễn như được tiếp thêm sức mạnh, hạ gục đối phương bằng những câu phủ đầu không lường trước, giành chiến thắng về cho trường.
Kết thúc cuộc thi, giao lưu chụp hình xong bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn nán lại nói chuyện với hiệu trưởng và thầy cô trong trường.
Trong lúc bạn bè thầy cô đang chúc mừng đội Điếu Trạch Nghiễn hoàn thành xuất sắc vòng đấu, anh lại bận rộn nhìn khắp hội trường tìm bóng dáng An Hạ.
An Hạ đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường mua đồ giúp mẹ Điếu Trạch Nghiễn, ngay trên đường về thấy Lý Thu Nhiên cùng lớp bị bọn lưu manh chặn đường chọc ghẹo, cô chẳng chút nghĩ ngợi liền lao tới cứu.
Phía An Hạ và phía bọn lưu manh cãi vã, một tên đột nhiên lấy một khúc gần đó giơ hăm dọa, An Hạ nhanh chóng kéo tay Lý Thu Nhiên bỏ chạy nhưng bọn chúng không buông tha mà còn có ý định đánh cả hai.
An Hạ nhanh trí đá vào một trong những tên đó giống như Điếu Trạch Nghiễn hay làm, tên bị đá trúng chỉ hơi bị bất ngờ, cú đá mà An Hạ dùng hết sức đánh cược an nguy không hề có tác dụng.
Tên cầm cây giơ cao đánh vào người An Hạ.
Khúc cây gãy đôi, Điếu Trạch Nghiễn giúp cô đỡ một gậy, anh đạp tên vừa ra tay một cước, hắn ta bị mất thế ngã ngược ra sau, đồng bọn hắn bắt đầu e dè kéo nhau mà chạy.
Ngay khi bọn lưu manh bỏ chạy, An Hạ vội vã sờ tay Điếu Trạch Nghiễn, lo lắng đến sốt ruột: "Trạch Nghiễn, cậu không sao chứ?"
"A, đau!" Điếu Trạch Nghiễn ôm vai trái hét lên khi An Hạ đụng trúng.
"Phải làm sao đây" An Hạ hoảng loạn: "Mình đưa cậu đi bệnh viện"
"Không sao, vết thương ngoài da thôi, bố mẹ tôi đang đợi, về thôi" Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng quay đi, An Hạ vội đỡ cánh tay anh.
"Cám ơn hai cậu" Lý Thu Nhiên nhìn theo bóng lưng An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn nói lớn.
An Hạ quay đầu lại nhìn, nói với Lý Thu Nhiên: "Không có gì, cậu mau về đi"
Về đến nhà, được Điếu Trạch Nghiễn cho huy chương vàng mà anh giành được, An Hạ vui đến bất giác tươi cười, nhanh chóng mang vào phòng cất.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Hạ cười vui vẻ đến thế, Điếu Trạch Nghiễn cũng cảm thấy an tâm phần nào, đối với anh giành được huy chương vàng không quá khó, có điều nhờ An Hạ anh mới hiểu được những việc anh làm đã thật sự có ý nghĩa với ai đó.
Điếu Trạch Nghiễn dậy sớm đứng ngoài xe chờ, khi An Hạ ra liền bảo cô lên xe nhưng bị cô từ chối, anh liền nhắc khéo: "Cậu quên rồi sao? Thỏa thuận của tôi và cậu?"
An Hạ nhớ đến những gì đã hứa, cô vội phủ nhận, miễn cưỡng mỉm cười: "Thật ra, mình rất muốn đi cùng cậu"
Nói rồi An Hạ nhanh chóng lên xe, Điếu Trạch Nghiễn gật gù hài lòng ngồi vào.
Buổi sinh hoạt lớp đầu tuần diễn ra trong không khí căng thẳng, cô chủ nhiệm biểu tình không ổn, giọng nói cũng mang sự lo lắng thông báo đến lớp.
"Tuần qua, lớp chúng ta đã trải qua không ít chuyện, cô hy vọng lớp chúng ta sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa. Và hai chuyện cô muốn thông báo cho lớp, thứ nhất chính là cô Lý dạy lớp chúng ta và Nguyệt Vân đã bị trường chính thức đuổi do có hành vi không đúng, cô mong giữa thầy cô và giữa các bạn sẽ không ai mắc phải sai lầm một lần nào nữa"
Cả lớp được dịp bàn luận, sự xuất hiện của An Hạ không ngờ lại gây được sự chú ý với Điếu Trạch Nghiễn, từ một người bị ức hiếp xem thường bỗng được Điếu thiếu ra mặt bảo vệ, chứng tỏ An Hạ không còn dễ bắt nạt như trước.
Buổi họp lớp kết thúc, cô chủ nhiệm đi đến chỗ Điếu Trạch Nghiễn, khó khăn mở lời: "Trạch Nghiễn, em có nhớ buổi hùng biện tiếng Anh cuối tuần không? Dù sao em cũng trong đội hình chính thức, em có thể đến tập dượt trước với các bạn một hôm không?"
"Bận" Điếu Trạch Nghiễn lạnh lùng đáp ngay không chút chần chừ.
"Cô chủ nhiệm ngượng cười, không thể ép buộc em học sinh đặc biệt này: "Hôm thi, em nhớ đến sớm nhé?!"
Sau khi cô chủ nhiệm rời đi, nghe màn đối thoại vừa rồi An Hạ cũng hiểu một phần nào, cô hiếu kỳ hỏi Điếu Trạch Nghiễn: "Cậu thi hùng biện có huy chương không?"
"Có, sao?"
"Cậu, có thể lấy huy chương vàng không?" An Hạ thành thật hỏi với biểu cảm mong đợi.
Điếu Trạch Nghiễn chống cằm, bày ra bộ mặt bất mãn thường thấy: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Tôi chưa từng chạm vào huy chương vàng ngoài đời lần nào cả"
"Ở nhà kho có mấy cái, về bảo thím Vũ tìm cho cậu" Điếu Trạch Nghiễn tựa lưng vào ghế, thong thả nói.
An Hạ nghẹn lời quay ra nhìn cửa sổ, huy chương vàng với cô như báu vật, vào tay Điếu Trạch Nghiễn liền trở thành đồ vô dụng.
Sau chuyến công tác dài, bố Điếu Trạch Nghiễn cũng trở về, lần đầu gặp bố anh, An Hạ cảm thấy ông rất hiền làn, từ tốn, lại còn hay cười, trông rất gần gũi, Điếu Trạch Nghiễn giống ngoại hình của bố nhưng lại giống tính cách của mẹ.
Trên bàn ăn, bố Điếu Trạch Nghiễn hỏi thăm An Hạ, ông còn cho cô biết sau khi ông nghe anh nói cô bị Nguyệt Vân ức hiếp, ông đã rút toàn bộ vốn ra khỏi công ty nhà Nguyệt Vân. Không có nguồn hỗ trợ, công ty nhà Nguyệt Vân phá sản phải về quê bố cô ta sống. Đến cuối cùng, cây cũng về cội, nước cũng về nguồn.
"Dạo này bố có bận lắm không?" Điếu Trạch Nghiễn bất chợt hỏi.
"Không bận lắm" Bố Điếu Trạch Nghiễn suy nghĩ: "Nhưng cuối tuần phải bay qua bên đấy giải quyết cho xong việc"
Nghe bố nói xong, Điếu Trạch Nghiễn lập tức buông đũa đi một mạch lên lầu, bố mẹ anh đều khó hiểu ra mặt nhìn nhau ngơ ngác.
"Nó bị gì vậy chứ?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn càu nhàu.
"Chắc là... cuối tuần này cậu ấy thi hùng biện tiếng Anh, con nghĩ cậu ấy muốn chú đến" An Hạ từ tốn giải thích.
"Vậy à" Bố Điếu Trạch Nghiễn có chút ngạc nhiên.
Sau bữa tối, An Hạ mượn thím Vu chìa khóa nhà kho, cô thật sự đi tìm huy chương vàng mà Điếu Trạch Nghiễn đã nói đến.
Sáu chiếc huy chương vàng nằm gọn trong một thùng gỗ cùng hai chiếc cúp, một nửa trong số đó đều là giành được từ thi đấu bóng rổ. Rõ ràng là huy chương vàng có giá trị nhưng lại bị Điếu Trạch Nghiễn vứt một xó ở nhà kho.
An Hạ thầm nghĩ, cả cuộc đời này của cô chắc sẽ không giành được một cái nào. Lấy được, An Hạ mang huy chương và cúp về phòng, lau bụi rồi cẩn thận cất vào tủ kính, mỗi ngày nhìn vào lấy động lực mà phấn đấu.
Cuộc thi diễn ra vào sáng chủ nhật, lúc lên sân khấu Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy bố mẹ ngồi dưới hàng ghế ban tổ chức, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Có bố mẹ, Điếu Trạch Nghiễn như được tiếp thêm sức mạnh, hạ gục đối phương bằng những câu phủ đầu không lường trước, giành chiến thắng về cho trường.
Kết thúc cuộc thi, giao lưu chụp hình xong bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn nán lại nói chuyện với hiệu trưởng và thầy cô trong trường.
Trong lúc bạn bè thầy cô đang chúc mừng đội Điếu Trạch Nghiễn hoàn thành xuất sắc vòng đấu, anh lại bận rộn nhìn khắp hội trường tìm bóng dáng An Hạ.
An Hạ đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường mua đồ giúp mẹ Điếu Trạch Nghiễn, ngay trên đường về thấy Lý Thu Nhiên cùng lớp bị bọn lưu manh chặn đường chọc ghẹo, cô chẳng chút nghĩ ngợi liền lao tới cứu.
Phía An Hạ và phía bọn lưu manh cãi vã, một tên đột nhiên lấy một khúc gần đó giơ hăm dọa, An Hạ nhanh chóng kéo tay Lý Thu Nhiên bỏ chạy nhưng bọn chúng không buông tha mà còn có ý định đánh cả hai.
An Hạ nhanh trí đá vào một trong những tên đó giống như Điếu Trạch Nghiễn hay làm, tên bị đá trúng chỉ hơi bị bất ngờ, cú đá mà An Hạ dùng hết sức đánh cược an nguy không hề có tác dụng.
Tên cầm cây giơ cao đánh vào người An Hạ.
Khúc cây gãy đôi, Điếu Trạch Nghiễn giúp cô đỡ một gậy, anh đạp tên vừa ra tay một cước, hắn ta bị mất thế ngã ngược ra sau, đồng bọn hắn bắt đầu e dè kéo nhau mà chạy.
Ngay khi bọn lưu manh bỏ chạy, An Hạ vội vã sờ tay Điếu Trạch Nghiễn, lo lắng đến sốt ruột: "Trạch Nghiễn, cậu không sao chứ?"
"A, đau!" Điếu Trạch Nghiễn ôm vai trái hét lên khi An Hạ đụng trúng.
"Phải làm sao đây" An Hạ hoảng loạn: "Mình đưa cậu đi bệnh viện"
"Không sao, vết thương ngoài da thôi, bố mẹ tôi đang đợi, về thôi" Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng quay đi, An Hạ vội đỡ cánh tay anh.
"Cám ơn hai cậu" Lý Thu Nhiên nhìn theo bóng lưng An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn nói lớn.
An Hạ quay đầu lại nhìn, nói với Lý Thu Nhiên: "Không có gì, cậu mau về đi"
Về đến nhà, được Điếu Trạch Nghiễn cho huy chương vàng mà anh giành được, An Hạ vui đến bất giác tươi cười, nhanh chóng mang vào phòng cất.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Hạ cười vui vẻ đến thế, Điếu Trạch Nghiễn cũng cảm thấy an tâm phần nào, đối với anh giành được huy chương vàng không quá khó, có điều nhờ An Hạ anh mới hiểu được những việc anh làm đã thật sự có ý nghĩa với ai đó.
Bình luận facebook