Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Về đến nhà, Điếu Trạch Nghiễn từ ghế phụ nhanh chóng xuống xe mở cửa phía sau cho An Hạ, lúc đầu cô có chút sững sờ nhưng sau đó nói "Cảm ơn" vô cùng khách sáo khiến Điếu Trạch Nghiễn không khỏi hoang mang, anh luôn nghĩ từ rạp chiếu phim trở về đã phần nào xoa dịu được cơn giận của An Hạ, kết quả đều không như mong đợi.
An Hạ ra sau cốp xe xách túi đồ phụ, Điếu Trạch Nghiễn không bỏ lỡ cơ hội nhanh chóng đi đến giành hết túi trong tay cô khiến cô ngơ ngác buộc phải chú ý đến anh.
Mang đồ vào nhà xong, mẹ Điếu Trạch Nghiễn dặn dò sau khi tắm rửa xuống ăn trái cây, An Hạ ngoan ngoãn gật đầu vâng lời làm theo, tắm xong liền xuống phòng khách ngồi. Nhìn đĩa táo trước mặt, An Hạ lại nhớ đến quả táo đỏ ở siêu thị, thầm nghĩ quả táo ấy đẹp như thế kia nếu ăn thì uổng, không ăn sẽ hư phải vứt bỏ rất uổng phí.
Điếu Trạch Nghiễn mang đầu tóc ướt vẫn còn phủ khăn đi từ lầu xuống thẳng đến chổ An Hạ, không chút kiêng dè ngồi sát không chút khe hở cạnh cô. Bị Điếu Trạch Nghiễn ép, An Hạ nhích vào trong để anh có chổ ngồi thoải mái nhưng vừa nhóm người dậy thì đã bị anh kéo ngồi xuống lại.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn dõi theo hành động của con trai, lén cười vui vẻ: "An Hạ, dì mới mua phim bộ, tối nay hai dì cháu mình cùng xem nhé?"
An Hạ vừa vui vẻ gật đầu Điếu Trạch Nghiễn lập tức đòi coi chung.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ném cho anh cái nhìn mỉa mai:"Bình thường con có thích xem phim bộ đâu?"
"Bây giờ thích" Miệng nói với mẹ nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào An Hạ như sợ cô không thấy anh đang cố tình làm mọi việc vì cô.
Sau khi tắt đèn mẹ Điếu Trạch Nghiễn mở phim lên xem, Joie khó chịu nhìn Điếu Trạch Nghiễn suốt buổi bày ra vẻ mặt nịnh bợ An Hạ ở phía đối diện liền kiếm cớ nói buồn ngủ nên về phòng trước, đi được vài bước đột nhiên hét toáng lên vì vấp phải tủ.
Điếu Trạch Nghiễn theo phản xạ tiếng la mà chạy tới hỏi han, hỏi xong mới sực nhớ hoảng loạn quay đầu nhìn An Hạ, nhận ra biểu cảm hụt hẫng của cô, anh biết mình lại gây thêm tội.
"Trạch Nghiễn, đưa chị về phòng được không, hình như chân chị bị bầm rồi" Joie níu tay Điếu Trạch Nghiễn không cho anh có cơ hội chú tâm đến An Hạ.
Mắt chạm nhau, An Hạ quay đi, Điếu Trạch Nghiễn lưỡng lự nhìn bóng lưng cô rồi đưa Joie về phòng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn âm thầm dõi theo biểu cảm An Hạ, ánh mắt cô nhìn trên màn hình tivi nhưng con ngươi không hề cử động, mi cũng chẳng hề chớp. Bà vui mừng trong lòng, dám khẳng định An Hạ đã có tình cảm với Điếu Trạch Nghiễn, nhưng cô có thể trở thành con dâu của bà hay không thì phải phụ thuộc vào đứa con trai không biết điều của bà.
Điều hòa trong phòng khách hạ thấp, An Hạ chui về góc ghế thu chân co ro vì lạnh, lắng nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi bên cạnh đang hào hứng bình luận phim.
Sau khi đưa Joie về phòng, tìm thuốc giúp cô ta xong Điếu Trạch Nghiễn không nán lại mà quay ra phòng khách, trong lòng càng bất an hơn. Anh chen ở giữa đẩy mẹ anh sang một bên để ngồi cạnh An Hạ, mong chờ cô liếc anh một cái nhưng không hề có.
Thấy An Hạ ngồi co chân, Điếu Trạch Nghiễn liền vô thức chạm vào đầu gối cô: "Cậu lạnh sao?"
"Không có" An Hạ đẩy tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi người mình rồi lại chăm chú xem phim.
"Lúc nãy chị ấy bị thương..."
"Tôi thấy rồi, cậu không cần nói với tôi" An Hạ ngắt lời, không muốn nghe Điếu Trạch Nghiễn giải thích.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn khẽ nhéo anh một cái, trừng mắt ra dấu mau dỗ An Hạ, đáp lại là vẻ mặt lực bất tòng tâm của anh.
Xem đến gần mười hai giờ đêm mới đi ngủ, trước khi An Hạ vào phòng, Điếu Trạch Nghiễn trong lòng rối bời nhanh chóng lên tiếng: "An Hạ, đừng giận tôi nữa"
"Tôi không giận cậu" An Hạ lạnh nhạt nói rồi sầm đóng cửa để lại Điếu Trạch Nghiễn đang khổ sở gào thét trong lòng bên ngoài.
Sáng hôm sau đi đánh bóng rổ, Điếu Trạch Nghiễn vừa thấy An Hạ đã vội bày ra vẻ mặt tươi tắn rủ cô đi cùng.
"An Hạ, đến sân bóng chơi đi"
"Tôi không đi đâu" An Hạ quay lưng đi, bóng lưng lạnh lẽo thấm vào tim gan Điếu Trạch Nghiễn.
Ở sân bóng, Điếu Trạch Nghiễn không còn chút khí thế chơi bóng, tinh thần tệ đến mức người khác nhìn vào cũng thấy được. Từ Tuấn Hạo đi đến ném chai nước đến cho Điếu Trạch Nghiễn, nhìn vẻ mặt cau có của Điếu thiếu cũng đoán được có chuyện.
"Hôm nay sao vậy?"
Uống một ngụm nước, Điếu Trạch Nghiễn thở dài chán nản: "An Hạ giận tao"
Từ Tuấn Hạo ngạc nhiên đến tròn mắt, trong bụng phấn khích vẫn phải cố kiềm chế ngoài mặt: "Sao vậy?"
"Chị Joie đi làm về muộn, tao đi đón, An Hạ hỏi nửa đêm có ra ngoài không nhưng tao nói dối, kết quả chạm mặt ba người cùng lúc"
Nghe Điếu Trạch Nghiễn thành thật kể lại, Từ Tuấn Hạo nhíu mày nghi hoặc: "Ba người cùng lúc? Mày đưa Joie về nhà?"
"Ừ' Điếu Trạch Nghiễn thẳng thắn thừa nhận.
"Đáng đời lắm" Từ Tuấn Hạo đứng lên bất mãn ném chai nước vào người Điếu Trạch Nghiễn.
Điếu Trạch Nghiễn mất kiên nhẫn ném chai nước ngược vào Từ Tuấn Hạo: "Còn không mau nghĩ cách giúp tao"
Từ Tuấn Hạo cười lạnh, nửa thật nửa đùa bày trò: "Mày để tao đấm mày bầm mắt, An Hạ thấy tội rồi bỏ qua"
"Cút đi!" Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đá Từ Tuấn Hạo một cái rồi ôm bóng ra về.
Sau chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài, bố Điếu Trạch Nghiễn trở về, cả nhà lại có thể cùng nhau ăn tối. Trên bàn ăn, Điếu Trạch Nghiễn không lo ăn mà chỉ tập trung quan sát An Hạ khi bị cô ngó lơ cả ngày, không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra, anh cố tình hỏi bố: "Mẹ giận thì bố làm gì?"
Bố Điếu Trạch Nghiễn bật cười thành tiếng, mình đầy kinh nghiệm chỉ dẫn: "Hôn một cái là được rồi"
"À" Điếu Trạch Nghiễn cố ý kéo dài giọng ẩn ý, vẻ mặt trở nên gian tà.
Trông có vẻ không bận tâm đến nhưng những lời Điếu Trạch Nghiễn nói với bố anh, An Hạ đều nghe rất rõ, thậm chí trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác lo sợ anh thật sự sẽ theo.
Bữa tối vừa kết thúc, Joie đã lên tiếng nhờ Điếu Trạch Nghiễn sửa lại laptop giúp. Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lặng lẽ quan sát Điếu Trạch Nghiễn và Joie rồi cố ý nhờ An Hạ mang trái cây vào phòng Joie giúp bà.
An Hạ không mảy may nghĩ ngợi nghe lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn mang trái cây vào phòng cho Joie. Vừa đặt chân đến cửa phòng, An Hạ đứng phía sau Điếu Trạch Nghiễn và Joie, màn hình nền laptop là ảnh chụp của hai người họ.
"Chị vẫn để sao?" Điếu Trạch Nghiễn không hề hay biết An Hạ đứng sau lưng, vô tư hỏi Joie.
"Trước nay vẫn vậy, không thay đổi" Giọng nói Joie giống như đang nói với bạn trai cũ, cảm xúc trong lời nói chẳng khác nào đã từng yêu nhau rất say đắm.
Trong lòng An Hạ như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, nhanh chóng làm việc chính để rời khỏi nơi biến cô trở thành kỳ đà cản mũi.
"Chị Joie, dì bảo em mang trái cây cho chị"
Nghe tiếng An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn giật mình quay đầu nhìn, anh lúc này giống như ngoại tình bị bắt quả tang. An Hạ đến đặt đĩa trái cây lên bàn rồi rời đi ngay lập tức, Điếu Trạch Nghiễn không nghĩ ngợi vội vàng bật dậy đuổi theo giữ An Hạ lại, rối rắm giải thích: "An Hạ, đó chỉ là..."
"Trạch Nghiễn, tôi thật sự không có hứng thú muốn nghe chuyện riêng của cậu" An Hạ gạt mạnh tay Điếu Trạch Nghiễn ra, thẳng một đường lên lầu.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở phòng khách lén lút dõi theo cười đắc ý: "Thử coi sau này còn dám đưa về nhà không"
An Hạ ra sau cốp xe xách túi đồ phụ, Điếu Trạch Nghiễn không bỏ lỡ cơ hội nhanh chóng đi đến giành hết túi trong tay cô khiến cô ngơ ngác buộc phải chú ý đến anh.
Mang đồ vào nhà xong, mẹ Điếu Trạch Nghiễn dặn dò sau khi tắm rửa xuống ăn trái cây, An Hạ ngoan ngoãn gật đầu vâng lời làm theo, tắm xong liền xuống phòng khách ngồi. Nhìn đĩa táo trước mặt, An Hạ lại nhớ đến quả táo đỏ ở siêu thị, thầm nghĩ quả táo ấy đẹp như thế kia nếu ăn thì uổng, không ăn sẽ hư phải vứt bỏ rất uổng phí.
Điếu Trạch Nghiễn mang đầu tóc ướt vẫn còn phủ khăn đi từ lầu xuống thẳng đến chổ An Hạ, không chút kiêng dè ngồi sát không chút khe hở cạnh cô. Bị Điếu Trạch Nghiễn ép, An Hạ nhích vào trong để anh có chổ ngồi thoải mái nhưng vừa nhóm người dậy thì đã bị anh kéo ngồi xuống lại.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn dõi theo hành động của con trai, lén cười vui vẻ: "An Hạ, dì mới mua phim bộ, tối nay hai dì cháu mình cùng xem nhé?"
An Hạ vừa vui vẻ gật đầu Điếu Trạch Nghiễn lập tức đòi coi chung.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ném cho anh cái nhìn mỉa mai:"Bình thường con có thích xem phim bộ đâu?"
"Bây giờ thích" Miệng nói với mẹ nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào An Hạ như sợ cô không thấy anh đang cố tình làm mọi việc vì cô.
Sau khi tắt đèn mẹ Điếu Trạch Nghiễn mở phim lên xem, Joie khó chịu nhìn Điếu Trạch Nghiễn suốt buổi bày ra vẻ mặt nịnh bợ An Hạ ở phía đối diện liền kiếm cớ nói buồn ngủ nên về phòng trước, đi được vài bước đột nhiên hét toáng lên vì vấp phải tủ.
Điếu Trạch Nghiễn theo phản xạ tiếng la mà chạy tới hỏi han, hỏi xong mới sực nhớ hoảng loạn quay đầu nhìn An Hạ, nhận ra biểu cảm hụt hẫng của cô, anh biết mình lại gây thêm tội.
"Trạch Nghiễn, đưa chị về phòng được không, hình như chân chị bị bầm rồi" Joie níu tay Điếu Trạch Nghiễn không cho anh có cơ hội chú tâm đến An Hạ.
Mắt chạm nhau, An Hạ quay đi, Điếu Trạch Nghiễn lưỡng lự nhìn bóng lưng cô rồi đưa Joie về phòng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn âm thầm dõi theo biểu cảm An Hạ, ánh mắt cô nhìn trên màn hình tivi nhưng con ngươi không hề cử động, mi cũng chẳng hề chớp. Bà vui mừng trong lòng, dám khẳng định An Hạ đã có tình cảm với Điếu Trạch Nghiễn, nhưng cô có thể trở thành con dâu của bà hay không thì phải phụ thuộc vào đứa con trai không biết điều của bà.
Điều hòa trong phòng khách hạ thấp, An Hạ chui về góc ghế thu chân co ro vì lạnh, lắng nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi bên cạnh đang hào hứng bình luận phim.
Sau khi đưa Joie về phòng, tìm thuốc giúp cô ta xong Điếu Trạch Nghiễn không nán lại mà quay ra phòng khách, trong lòng càng bất an hơn. Anh chen ở giữa đẩy mẹ anh sang một bên để ngồi cạnh An Hạ, mong chờ cô liếc anh một cái nhưng không hề có.
Thấy An Hạ ngồi co chân, Điếu Trạch Nghiễn liền vô thức chạm vào đầu gối cô: "Cậu lạnh sao?"
"Không có" An Hạ đẩy tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi người mình rồi lại chăm chú xem phim.
"Lúc nãy chị ấy bị thương..."
"Tôi thấy rồi, cậu không cần nói với tôi" An Hạ ngắt lời, không muốn nghe Điếu Trạch Nghiễn giải thích.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn khẽ nhéo anh một cái, trừng mắt ra dấu mau dỗ An Hạ, đáp lại là vẻ mặt lực bất tòng tâm của anh.
Xem đến gần mười hai giờ đêm mới đi ngủ, trước khi An Hạ vào phòng, Điếu Trạch Nghiễn trong lòng rối bời nhanh chóng lên tiếng: "An Hạ, đừng giận tôi nữa"
"Tôi không giận cậu" An Hạ lạnh nhạt nói rồi sầm đóng cửa để lại Điếu Trạch Nghiễn đang khổ sở gào thét trong lòng bên ngoài.
Sáng hôm sau đi đánh bóng rổ, Điếu Trạch Nghiễn vừa thấy An Hạ đã vội bày ra vẻ mặt tươi tắn rủ cô đi cùng.
"An Hạ, đến sân bóng chơi đi"
"Tôi không đi đâu" An Hạ quay lưng đi, bóng lưng lạnh lẽo thấm vào tim gan Điếu Trạch Nghiễn.
Ở sân bóng, Điếu Trạch Nghiễn không còn chút khí thế chơi bóng, tinh thần tệ đến mức người khác nhìn vào cũng thấy được. Từ Tuấn Hạo đi đến ném chai nước đến cho Điếu Trạch Nghiễn, nhìn vẻ mặt cau có của Điếu thiếu cũng đoán được có chuyện.
"Hôm nay sao vậy?"
Uống một ngụm nước, Điếu Trạch Nghiễn thở dài chán nản: "An Hạ giận tao"
Từ Tuấn Hạo ngạc nhiên đến tròn mắt, trong bụng phấn khích vẫn phải cố kiềm chế ngoài mặt: "Sao vậy?"
"Chị Joie đi làm về muộn, tao đi đón, An Hạ hỏi nửa đêm có ra ngoài không nhưng tao nói dối, kết quả chạm mặt ba người cùng lúc"
Nghe Điếu Trạch Nghiễn thành thật kể lại, Từ Tuấn Hạo nhíu mày nghi hoặc: "Ba người cùng lúc? Mày đưa Joie về nhà?"
"Ừ' Điếu Trạch Nghiễn thẳng thắn thừa nhận.
"Đáng đời lắm" Từ Tuấn Hạo đứng lên bất mãn ném chai nước vào người Điếu Trạch Nghiễn.
Điếu Trạch Nghiễn mất kiên nhẫn ném chai nước ngược vào Từ Tuấn Hạo: "Còn không mau nghĩ cách giúp tao"
Từ Tuấn Hạo cười lạnh, nửa thật nửa đùa bày trò: "Mày để tao đấm mày bầm mắt, An Hạ thấy tội rồi bỏ qua"
"Cút đi!" Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đá Từ Tuấn Hạo một cái rồi ôm bóng ra về.
Sau chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài, bố Điếu Trạch Nghiễn trở về, cả nhà lại có thể cùng nhau ăn tối. Trên bàn ăn, Điếu Trạch Nghiễn không lo ăn mà chỉ tập trung quan sát An Hạ khi bị cô ngó lơ cả ngày, không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra, anh cố tình hỏi bố: "Mẹ giận thì bố làm gì?"
Bố Điếu Trạch Nghiễn bật cười thành tiếng, mình đầy kinh nghiệm chỉ dẫn: "Hôn một cái là được rồi"
"À" Điếu Trạch Nghiễn cố ý kéo dài giọng ẩn ý, vẻ mặt trở nên gian tà.
Trông có vẻ không bận tâm đến nhưng những lời Điếu Trạch Nghiễn nói với bố anh, An Hạ đều nghe rất rõ, thậm chí trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác lo sợ anh thật sự sẽ theo.
Bữa tối vừa kết thúc, Joie đã lên tiếng nhờ Điếu Trạch Nghiễn sửa lại laptop giúp. Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lặng lẽ quan sát Điếu Trạch Nghiễn và Joie rồi cố ý nhờ An Hạ mang trái cây vào phòng Joie giúp bà.
An Hạ không mảy may nghĩ ngợi nghe lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn mang trái cây vào phòng cho Joie. Vừa đặt chân đến cửa phòng, An Hạ đứng phía sau Điếu Trạch Nghiễn và Joie, màn hình nền laptop là ảnh chụp của hai người họ.
"Chị vẫn để sao?" Điếu Trạch Nghiễn không hề hay biết An Hạ đứng sau lưng, vô tư hỏi Joie.
"Trước nay vẫn vậy, không thay đổi" Giọng nói Joie giống như đang nói với bạn trai cũ, cảm xúc trong lời nói chẳng khác nào đã từng yêu nhau rất say đắm.
Trong lòng An Hạ như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, nhanh chóng làm việc chính để rời khỏi nơi biến cô trở thành kỳ đà cản mũi.
"Chị Joie, dì bảo em mang trái cây cho chị"
Nghe tiếng An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn giật mình quay đầu nhìn, anh lúc này giống như ngoại tình bị bắt quả tang. An Hạ đến đặt đĩa trái cây lên bàn rồi rời đi ngay lập tức, Điếu Trạch Nghiễn không nghĩ ngợi vội vàng bật dậy đuổi theo giữ An Hạ lại, rối rắm giải thích: "An Hạ, đó chỉ là..."
"Trạch Nghiễn, tôi thật sự không có hứng thú muốn nghe chuyện riêng của cậu" An Hạ gạt mạnh tay Điếu Trạch Nghiễn ra, thẳng một đường lên lầu.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở phòng khách lén lút dõi theo cười đắc ý: "Thử coi sau này còn dám đưa về nhà không"
Bình luận facebook