Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Trước hôm giỗ bà, An Hạ đưa Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny ra thăm mộ nhổ cỏ, mang theo ít trái cây, đốt nhang cho bà. Mới ngày nào khi linh cữu bà hạ huyệt, An Hạ khóc đến ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, ngày đó nếu không có người giữ lại, An Hạ đã lao xuống theo. Một năm trôi qua, mồ cũng đã xanh cỏ, An Hạ lặng người nhìn tấm hình bà cười trên tấm bia, nước mắt cô tự khắc rơi xuống.
Điếu Trạch Nghiễn dọn sạch phần mộ, hai tay lấm lem bụi cát. Thấy An Hạ khóc, anh vô thức đi đến, ôm cô an ủi, đã rất nhiều lần anh nhìn thấy An Hạ nhìn hình bà mà khóc nức nở, lúc đó anh chẳng thể làm gì cho cô.
"Đừng buồn, cậu còn có tôi"
Câu nói của Điếu Trạch Nghiễn càng làm nước mắt An Hạ tuôn ra nhiều hơn. Anh nói đúng, cô không một mình, cô vẫn còn có anh và gia đình anh che chở cho cô.
Buổi chiều mát, trong nhà không thấy bóng dáng Điếu Trạch Nghiễn đâu, An Hạ lo anh đi lạc nên cùng Ny Ny đi tìm.
Ở gần bờ sông, Điếu Trạch Nghiễn ngồi câu cá cùng với những người đàn ông trung niên trong xóm cô, dáng vẻ bức bối khi phải ngồi yên một chổ chờ đợi trông quá sức kiên nhẫn của anh. Thấy được anh, Ny Ny buông tay An Hạ chạy đến nhìn vào thùng nước to, thích thú cười lớn khi nhìn thấy cá to được câu lên.
An Hạ đi đến chào hỏi, tìm cớ đưa Điếu Trạch Nghiễn về, nếu để anh ngồi thêm lát nữa không chừng anh sẽ nổi nóng mà chửi thề. Điếu Trạch Nghiễn tay cầm sợi dây móc hai con cá to, quần xắn ống đi dép lào trông cũng không xấu đi bao nhiêu.
Mang cá về nhà thả vào chậu nước, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ nhìn nhau chờ đợi, tính xem ai sẽ ra tay. Qua một lúc, Điếu Trạch Nghiễn tốt bụng "nhường" cho An Hạ.
"Cậu làm đi"
An Hạ nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không biết làm cá sống"
Không ai dám làm, đành phải để lại cho Ny Ny nuôi.
Mỗi buổi tối An Hạ đều thoa thuốc vào bàn tay Điếu Trạch Nghiễn, cô phát hiện phần má thịt bên trong lòng bàn tay anh đã có vết chai. Ngón tay cô sờ lên, không quá cứng, đợi về thành phố cô sẽ mua kem dưỡng da tay cho anh. Nếu không, cô cảm thấy rất có lỗi khi để tay Điếu Trạch Nghiễn trở nên như thế này.
Tay anh bây giờ không còn mềm mại như lúc trước, gân tay cũng nổi lên rõ, nhưng anh lại rất tự hào về chuyện này, anh bảo trông nam tính hơn nhiều. Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên nắm lấy tay cô, nghiêm trọng nói: "An Hạ, sau này chúng ta về đây ít một chút có được không?"
"Cậu..." An Hạ khó hiểu, lúc mới đến anh còn nói mỗi mùa hè đều quay về, bây giờ lại đổi ý.
"Ở đây tình địch nhiều quá, tôi sợ đấu không lại"
Dáng vẻ Điếu Trạch Nghiễn lực bất tòng tâm khiến An Hạ cười khổ, lần đầu cô nhìn thấy anh lo sợ kẻ khác như vậy. Điếu Trạch Nghiễn ở thành phố oai phong lẫm liệt, về đây cũng rất biết khiêm tốn giữ mình.
Ngày giỗ, An Hạ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cúng, Điếu Trạch Nghiễn cũng dậy theo phụ cô. Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến lúc trời sáng, đợi An Hạ cúng xong mâm cơm cùng đi ra mộ.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cầm nhang, hai mắt bà rưng rưng nói với bà: "Cô ơi, em cảm ơn cô vì đã giao An Hạ cho em chăm sóc, nhờ vậy mà em có một đứa con dâu ngoan"
An Hạ tròn mắt ngạc nhiên nhìn về hướng mẹ Điếu Trạch Nghiễn.
Đến lượt Điếu Trạch Nghiễn, anh nghiêm túc nói trước bia mộ bà An Hạ: "Cám ơn bà đã cho con một người vợ, con nhất định thay bà chăm sóc tốt cho cô ấy"
An Hạ ngớ người, không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc về nhà ăn cơm, khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn biết con trai có nấu vài món, bà mừng đến khóc, bố anh ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn bà rồi cười dịu dàng.
Hơn một tháng trời, Điếu Trạch Nghiễn như trở thành một con người khác, anh thức dậy lúc gà gáy, chẻ củi, nấu cơm, chăm coi vườn rau, cho gà ăn, phụ An Hạ rửa chén, giặt đồ. Nghĩ lại, An Hạ mới thấy sự lo lắng lúc ban đầu là vô nghĩa, anh không xài điện thoại, không chơi game, mỗi ngày cùng cô làm việc nhà, tối đến ăn cơm, cùng ngắm sao trò chuyện.
Nghe An Hạ kể về sự thay đổi của của con trai, mẹ Điếu Trạch Nghiễn khóc nức nở, cả cuộc đời bà chưa từng mơ đến ngày Điếu Trạch Nghiễn tự tay làm mọi thứ. Với bà, Điếu Trạch Nghiễn khỏe mạnh lớn lên, học hành đến nơi đến chốn, có công việc tự nuôi bản thân là tốt lắm rồi. Điếu Trạch Nghiễn luôn khiến bố mẹ anh tự hào, tuy anh bên ngoài không thể hiện, bên trong lại dạt dào tình cảm.
Kết thúc một ngày, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn trở về thành phố trong ngày do bố anh còn công việc, họ cũng đưa Ny Ny về trước, An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn ở thêm vài ngày nữa mới về. Lúc bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra xe, hàng xóm xung quanh nhà An Hạ ra tiễn. Lúc đến, mẹ Điếu Trạch Nghiễn có mang quà cáp sang cảm ơn họ trông coi nhà cửa và mộ bà giúp An Hạ.
Đợi xe khuất bóng, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ mới vào nhà, giờ chỉ còn anh và cô, lần đầu tiên sống cuộc sống chỉ có hai người.
Vào nhà, Điếu Trạch Nghiễn ôm chầm lấy An Hạ, anh thỏ thẻ: "An Hạ, tôi vì cậu mà trở thành người cậu muốn dựa dẫm cả đời, bây giờ ngay cả bố mẹ tôi cũng xem cậu là con dâu, có phải cậu nên cân nhắc gả cho tôi?"
An Hạ ngại ngùng dùng sức đẩy anh ra: "Cậu tính xa quá rồi"
"Không xa, tôi bây giờ bỏ nhà theo cậu, cậu phải cho tôi một danh phận" Điếu Trạch Nghiễn biểu cảm bỗng nhiên trở nên tinh quái.
"Hả? Không phải chứ" An Hạ tay không ngừng đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, cô khổ sở nói: "Tôi đâu có bắt cậu theo tôi"
"Tôi tự nguyện, nhưng cậu cũng phải tinh tế một chút chứ, tôi xem cậu là cả cuộc sống, giờ cậu muốn phũ bỏ dễ dàng như vậy sao?" Điếu Trạch Nghiễn giận dỗi siết mạnh, nhất quyết không buông cô ra.
An Hạ đau đến nhăn nhó mặt mày, cô gấp gáp nói: "A... Trạch Nghiễn, cậu muốn gì?"
Điếu Trạch Nghiễn buông An Hạ ra, hai tay nắm lấy hai vai cô, mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: "Cậu phải chịu trách nhiệm"
An Hạ bất lực thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi vô tội"
Điếu Trạch Nghiễn dọn sạch phần mộ, hai tay lấm lem bụi cát. Thấy An Hạ khóc, anh vô thức đi đến, ôm cô an ủi, đã rất nhiều lần anh nhìn thấy An Hạ nhìn hình bà mà khóc nức nở, lúc đó anh chẳng thể làm gì cho cô.
"Đừng buồn, cậu còn có tôi"
Câu nói của Điếu Trạch Nghiễn càng làm nước mắt An Hạ tuôn ra nhiều hơn. Anh nói đúng, cô không một mình, cô vẫn còn có anh và gia đình anh che chở cho cô.
Buổi chiều mát, trong nhà không thấy bóng dáng Điếu Trạch Nghiễn đâu, An Hạ lo anh đi lạc nên cùng Ny Ny đi tìm.
Ở gần bờ sông, Điếu Trạch Nghiễn ngồi câu cá cùng với những người đàn ông trung niên trong xóm cô, dáng vẻ bức bối khi phải ngồi yên một chổ chờ đợi trông quá sức kiên nhẫn của anh. Thấy được anh, Ny Ny buông tay An Hạ chạy đến nhìn vào thùng nước to, thích thú cười lớn khi nhìn thấy cá to được câu lên.
An Hạ đi đến chào hỏi, tìm cớ đưa Điếu Trạch Nghiễn về, nếu để anh ngồi thêm lát nữa không chừng anh sẽ nổi nóng mà chửi thề. Điếu Trạch Nghiễn tay cầm sợi dây móc hai con cá to, quần xắn ống đi dép lào trông cũng không xấu đi bao nhiêu.
Mang cá về nhà thả vào chậu nước, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ nhìn nhau chờ đợi, tính xem ai sẽ ra tay. Qua một lúc, Điếu Trạch Nghiễn tốt bụng "nhường" cho An Hạ.
"Cậu làm đi"
An Hạ nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không biết làm cá sống"
Không ai dám làm, đành phải để lại cho Ny Ny nuôi.
Mỗi buổi tối An Hạ đều thoa thuốc vào bàn tay Điếu Trạch Nghiễn, cô phát hiện phần má thịt bên trong lòng bàn tay anh đã có vết chai. Ngón tay cô sờ lên, không quá cứng, đợi về thành phố cô sẽ mua kem dưỡng da tay cho anh. Nếu không, cô cảm thấy rất có lỗi khi để tay Điếu Trạch Nghiễn trở nên như thế này.
Tay anh bây giờ không còn mềm mại như lúc trước, gân tay cũng nổi lên rõ, nhưng anh lại rất tự hào về chuyện này, anh bảo trông nam tính hơn nhiều. Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên nắm lấy tay cô, nghiêm trọng nói: "An Hạ, sau này chúng ta về đây ít một chút có được không?"
"Cậu..." An Hạ khó hiểu, lúc mới đến anh còn nói mỗi mùa hè đều quay về, bây giờ lại đổi ý.
"Ở đây tình địch nhiều quá, tôi sợ đấu không lại"
Dáng vẻ Điếu Trạch Nghiễn lực bất tòng tâm khiến An Hạ cười khổ, lần đầu cô nhìn thấy anh lo sợ kẻ khác như vậy. Điếu Trạch Nghiễn ở thành phố oai phong lẫm liệt, về đây cũng rất biết khiêm tốn giữ mình.
Ngày giỗ, An Hạ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cúng, Điếu Trạch Nghiễn cũng dậy theo phụ cô. Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến lúc trời sáng, đợi An Hạ cúng xong mâm cơm cùng đi ra mộ.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cầm nhang, hai mắt bà rưng rưng nói với bà: "Cô ơi, em cảm ơn cô vì đã giao An Hạ cho em chăm sóc, nhờ vậy mà em có một đứa con dâu ngoan"
An Hạ tròn mắt ngạc nhiên nhìn về hướng mẹ Điếu Trạch Nghiễn.
Đến lượt Điếu Trạch Nghiễn, anh nghiêm túc nói trước bia mộ bà An Hạ: "Cám ơn bà đã cho con một người vợ, con nhất định thay bà chăm sóc tốt cho cô ấy"
An Hạ ngớ người, không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc về nhà ăn cơm, khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn biết con trai có nấu vài món, bà mừng đến khóc, bố anh ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn bà rồi cười dịu dàng.
Hơn một tháng trời, Điếu Trạch Nghiễn như trở thành một con người khác, anh thức dậy lúc gà gáy, chẻ củi, nấu cơm, chăm coi vườn rau, cho gà ăn, phụ An Hạ rửa chén, giặt đồ. Nghĩ lại, An Hạ mới thấy sự lo lắng lúc ban đầu là vô nghĩa, anh không xài điện thoại, không chơi game, mỗi ngày cùng cô làm việc nhà, tối đến ăn cơm, cùng ngắm sao trò chuyện.
Nghe An Hạ kể về sự thay đổi của của con trai, mẹ Điếu Trạch Nghiễn khóc nức nở, cả cuộc đời bà chưa từng mơ đến ngày Điếu Trạch Nghiễn tự tay làm mọi thứ. Với bà, Điếu Trạch Nghiễn khỏe mạnh lớn lên, học hành đến nơi đến chốn, có công việc tự nuôi bản thân là tốt lắm rồi. Điếu Trạch Nghiễn luôn khiến bố mẹ anh tự hào, tuy anh bên ngoài không thể hiện, bên trong lại dạt dào tình cảm.
Kết thúc một ngày, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn trở về thành phố trong ngày do bố anh còn công việc, họ cũng đưa Ny Ny về trước, An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn ở thêm vài ngày nữa mới về. Lúc bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra xe, hàng xóm xung quanh nhà An Hạ ra tiễn. Lúc đến, mẹ Điếu Trạch Nghiễn có mang quà cáp sang cảm ơn họ trông coi nhà cửa và mộ bà giúp An Hạ.
Đợi xe khuất bóng, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ mới vào nhà, giờ chỉ còn anh và cô, lần đầu tiên sống cuộc sống chỉ có hai người.
Vào nhà, Điếu Trạch Nghiễn ôm chầm lấy An Hạ, anh thỏ thẻ: "An Hạ, tôi vì cậu mà trở thành người cậu muốn dựa dẫm cả đời, bây giờ ngay cả bố mẹ tôi cũng xem cậu là con dâu, có phải cậu nên cân nhắc gả cho tôi?"
An Hạ ngại ngùng dùng sức đẩy anh ra: "Cậu tính xa quá rồi"
"Không xa, tôi bây giờ bỏ nhà theo cậu, cậu phải cho tôi một danh phận" Điếu Trạch Nghiễn biểu cảm bỗng nhiên trở nên tinh quái.
"Hả? Không phải chứ" An Hạ tay không ngừng đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, cô khổ sở nói: "Tôi đâu có bắt cậu theo tôi"
"Tôi tự nguyện, nhưng cậu cũng phải tinh tế một chút chứ, tôi xem cậu là cả cuộc sống, giờ cậu muốn phũ bỏ dễ dàng như vậy sao?" Điếu Trạch Nghiễn giận dỗi siết mạnh, nhất quyết không buông cô ra.
An Hạ đau đến nhăn nhó mặt mày, cô gấp gáp nói: "A... Trạch Nghiễn, cậu muốn gì?"
Điếu Trạch Nghiễn buông An Hạ ra, hai tay nắm lấy hai vai cô, mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: "Cậu phải chịu trách nhiệm"
An Hạ bất lực thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi vô tội"
Bình luận facebook